Không thể yêu anh - Cập nhật - Ánh Sáng

Ánh Sáng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/1/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Tên truyện: Không thể yêu anh.
Tác giả: Ánh Sáng.
Tình trạng sáng tác: Cập nhật.
Tình trạng đăng: Cập nhật.
Lịch đăng: Tùy cảm xúc :)
Thể loại: Tình cảm lãng mạn.
Độ dài: Khoảng 20 chương.
Giới hạn độ tuổi đọc: Không.
Cảnh báo về nội dung: Không.
GIỚI THIỆU:
An Vân bỗng nhiên dấn thân vào thế giới ngầm. Vì nhiệm vụ, cô phải tiếp xúc với Khải Luân, dần dần, cô yêu anh. Nhưng cũng vì nhiệm vụ, cô không được phép thể hiện tình cảm của mình. Cô đứng giữa hai cực đối lập, tính mạng người thân và tình yêu, cả hai đều quan trọng với cô. Cô sẽ đi đường nào giữa hai ngả yêu thương? Cô sẽ lựa chọn ra sao?
Mời các bạn đón đọc!
MỤC LỤC:
Chương 1: Kí kết hợp đồng.
Chương 2: Bắt đầu tiếp cận.
Chương 3: Nhiệm vụ chính thức bắt đầu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ánh Sáng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/1/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 1: Kí kết hợp đồng.

- Nếu như không nhanh chóng cứu chữa thì bệnh tình của mẹ cô sẽ trở nên rất nguy cấp. – Một ông bác sĩ đứng tuổi lắc đầu nhìn An Vân với ánh mắt tràn trề thất vọng.

An Vân bấu tay vào bức tường trắng xóa của bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc làm cô khó thở. Cô ngồi thụp xuống nền đất lạnh lẽo, làm sao để cô có thể kiếm ra một khoản tiền lớn như vậy ngay bây giờ? Cô muốn cứu mẹ thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo – suy tim cấp tính đáng sợ đang lăm le tính mạng của bà.

Lại éo le thay hiện nay, công việc làm thêm duy nhất của cô cũng chẳng còn nữa. Cô đã từng làm thêm cho một quán bar vào ban đêm, nhưng có một vài lần cô đi làm muộn nên đã bị đuổi việc, cô không thể kiếm việc làm thêm vào ban ngày bởi lịch học của cô dày đặc và cô còn phải chăm sóc mẹ đang nằm viện. An Vân luôn dành thời gian cho việc học vì cô mong muốn dành được học bổng toàn phần để cô và mẹ không còn phải lo nghĩ nhiều. Cũng bởi thế, tìm một công việc khác đối với cô là cực kì khó khăn.

Mười lăm tuổi, cô cùng mẹ bán nhà ở quê lên thành phố sinh sống, bố cô qua đời, không còn một người thân, họ hàng ở quê nhà. Cô cùng mẹ trải qua một quãng thời gian khó khăn, một khoảng thời gian bơ vơ giữa đất khách quê người để kiếm miếng ăn. Mười bảy tuổi, mẹ cô bắt đầu lâm bệnh, nhưng cô không biết, bà luôn che giấu cô. Đến bây giờ, cô mười chín, mẹ cô lâm vào nguy cấp.

An Vân rời khỏi bệnh viện, công việc quan trọng bây giờ là phải kiếm được một số tiền khủng lồ để chữa bệnh cho mẹ. Cô suy nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn, để kiếm một khoản tiền không hề nhỏ, chỉ có một cách, đó là làm chuyện phạm pháp. Mà Vân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chuyện như vậy, cô không muốn bán đứng lương tâm của mình. Cô đành vắt óc suy nghĩ cách khác.

An Vân đến quán bar cô từng làm việc, ban ngày, quán không một bóng người, khác hẳn với vẻ nhộn nhịp, ồn ã vào ban đêm. Vân đến gặp quản lí, anh đang bù đầu với sổ sách, tính toán:

- Thưa anh, anh có thể cho em thêm một cơ hội được không ạ?

- Lần này là lần thứ bao nhiêu rồi An Vân, không phải anh không muốn giúp đỡ em nhưng em không đủ khả năng để phục vụ ở đây khi cứ đi muộn suốt thế. Và hơn nữa, anh đã tìm được nhân viên mới rồi.

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì ở đây hết, chúc em tìm được việc mới phù hợp với em hơn, à, anh tin rằng chẳng có ai dễ dãi với một nhân viên thiếu ý thức như em đâu. Xin chào! – Anh ta nói rồi đi thẳng, An Vân bèn lủi thủi bước ra ngoài, đi tìm một công việc khác.

Cô lại đến một quán bar khác, trời cũng đã tối hẳn, cô mong tìm được một công việc vào ban đêm để không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Quán bar này mang một cái tên rất đẹp “Dream”, nó càng khiến hy vọng của Vân bùng cháy. An Vân toan bước vào, nhưng vì chú ý đến cái tên to đùng trên đầu đang nhấp nháy mà cô không để ý xung quanh, đèn pha ô tô chợt rọi khiến cô nhíu mắt lại. Một người có dáng vẻ như một ông trùm lớn bước ra, theo sau là mấy tên vệ sĩ mặc nguyên cả bộ đen sì, mặt mày dữ tợn. An Vân chẳng lạ mấy cảnh tượng này, trước kia khi làm ở quán bar cô cũng đã chứng kiến nhiều rồi.

Cô bước vào trong quán, tìm gặp quản lí. Điều khiến cô ngạc nhiên, quản lí là một người phụ nữ trẻ tuổi, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, sắc sảo.

- Chào chị, em muốn đến đây xin việc! – Tôi kính cẩn chào hỏi người quản lí.

- Vậy cô có biết công việc mình sẽ làm không?

- Bưng bê, phục vụ khách ạ.

- Không chỉ đơn giản là phục vụ mà là “gái phục vụ” đấy, cô em có thể làm được không?

Từ “gái phục vụ” cứ luẩn quẩn quanh đầu An Vân, cô không nghĩ đến công việc này bao giờ cả, và càng không muốn làm nó. Cô đánh giá rất cao danh tiết của một người phụ nữ, làm công việc ấy khác gì bôi nhọ nhân phẩm của mình. Cô đánh liều lên tiếng:

- Em có thể làm công việc phục vụ thông thường không ạ?

- Vậy thì tìm chỗ khác đi, chỗ này không cần những người như vậy. Mà cô nhìn cũng không tệ, làm việc này có thể kiếm được nhiều tiền đấy! Chẳng phải cần tiền mới tìm đến dây sao?

Cô suy nghĩ, chị ta nói cũng đúng, hiện giờ cô rất cần tiền, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, cô không bao giờ làm công việc này. Cô chào quản lí rồi đi ra ngoài, cô sẽ phải đi tìm công việc khác nữa, nhưng tìm ở đâu bây giờ, mọi thứ quá khó khăn, cô vô cùng mệt mỏi. Cô vật vờ ngang qua chốn ồn ào, đông đúc với tiếng nhạc xập xình và đèn led đủ màu mè nhấp nháy. Cô chen qua mấy người đang nhảy, chẳng may va phải một tên cao lớn. Hắn lớn giọng quát:

- Con nhỏ này, mày muốn gì hả?

An Vân vẫn chưa hoàn hồn, cô chẳng có tâm trí nào để ý mấy lời của tên đó nữa, cô phớt lờ, xẵng giọng:

- Tôi thích tiền, ông có cho tôi được không? – Rồi cô nhanh chóng bước đi, mặc kệ tiếng ồn ào sau lưng.

Đương nhiên là tên đó chẳng thể nào chịu để mất mặt bởi một đứa con gái nhỏ bé như An Vân, hắn kéo tay cô lại, nổi điên:

- Mày thích chết à con? Ông cho mày biết hỗn láo là như thế nào! – Hắn ta giơ cánh tay đầy xăm trổ lên định đánh Vân, cô nhắm chặt mắt lại.

Nhưng đột nhiên, một giọng nam có vẻ như rất có uy thế lên tiếng, xung quanh im bặt:

- Dừng tay, để tao lo liệu.

- Dạ, anh, phải xử con nhỏ hỗn xược này.

Là người An Vân gặp ở ngoài quán bar, “ông trùm” mà cô đã thấy. Ông ta chắc cũng gần bốn mươi tuổi, nhưng trông rất uy nghiêm và phong độ.

- Cô cần tiền đến vậy sao? Vậy thì tôi có việc dành cho cô, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền. – Ông ta lại gần An Vân và lên tiếng.

- Anh nghĩ con nhỏ quê mùa này sẽ làm được chuyện đó sao? Những cô gái chân dài, thông minh kia còn không được.

- Cậu thấy tôi nhìn người có bao giờ sai chưa?

- Chưa, nhưng…

- Thôi được rồi, cô sẽ làm chứ, chúng tôi sẽ đáp ứng đủ số tiền cô cần nếu làm xong việc.

“Kiếm được nhiều tiền? Mấy con người này khả nghi lắm, không làm mấy việc như ở quán bar này thì chắc cũng làm chuyện phạm pháp, mình có nên làm không? Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này thì đáng tiếc lắm, cứ hỏi rõ xem sao đã.” – sau một hồi suy nghĩ An Vân mới dám hỏi lại:

- Đó là công việc gì? Tôi sẽ không chấp nhận mấy việc liên quan đến nhân phẩm của tôi đâu.

- Cô yên tâm, công việc rất đơn giản thôi. Đây cô xem đi. – Ông ta lấy tập tài liệu từ tên vệ sĩ đứng gần rồi đưa cho cô. – Chúng tôi muốn cô tiếp cận người này và lấy một số thông tin.

“Hồ Khải Luân, 25 tuổi, tổng giám đốc Công ty Đá Quý Ngọc Bích.” An Vân hết sức kinh ngạc, có người tài giỏi đến vậy sao, chủ của một công ty đá quý rất lớn, có danh tiếng. Vả lại, trông anh ta cũng đẹp trai hết sức.

- Trẻ tuổi mà tài giỏi như vậy sao? – An Vân hướng mắt lên nhìn “ông trùm” trước mặt.

- Không chỉ vậy, cậu ta còn có chỗ đứng không hề nhỏ trong thế giới ngầm. – Đàn em của “ông trùm” ban nãy còn bỡn cợt An Vân bây giờ rất nghiêm túc.

- Vì vậy, chúng tôi cần đến cô, cô cũng cần đến chúng tôi. Không phải sao?

- Đúng vậy, thôi được, tôi đồng ý. – An Vân liều lĩnh đồng ý. Như vậy thì từ giờ, cô đã bắt đầu dấn thân vào một thế giới khác, đầy rẫy những nguy hiểm, mưu mô, toan tính. Cô chợt nghĩ đến mẹ, lần này, bà được cứu rồi.

- Nhân đây, tôi cũng giới thiệu. Tôi là Cung “ngựa”, rất vui vì được hợp tác với cô.

- Còn tôi là Lâm An Vân. – Cô đưa tay ra bắt tay với người đàn ông đó, ánh mắt ông ta nhìn cô tràn đầy sự tin tưởng, cô cũng mỉm cười đáp lại.

Vậy là một hợp đồng được kí kết ngay tại quán bar “Dream”.

- Đầu tiên, chúng ta phải tiếp cận được hắn ta, rất nhiều người đã thất bại ngay từ bước đầu tiên, cô có tự tin là mình làm được không.

- Có lẽ là được. Làm ngay bây giờ sao?

- Đúng vậy, hôm nay hắn sẽ đến quán bar này. – “Ông trùm” nói rồi nhìn An Vân một lượt từ trên xuống dưới – Nhưng cô phải thay đổi diện mạo.

An Vân bẽn lẽn khi mặc một chiếc váy “thiếu vải” vừa hở hang vừa ngắn cũn cỡn. Cô không tự tin với trang phục này.

Cô cứ lấy tay che hết chỗ này đến chỗ kia, bực mình vì mấy lão “sói già” đưa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn cô.

- Hắn kia rồi, thực hiện kế hoạch! – Một tên trong hội nói.

An Vân đành đứng dậy, kế hoạch đầu tiên là “khoe cơ thể”, nói là vậy nhưng An Vân chỉ cần lại gần và quyến rũ Khải Luân. Anh ta ngồi uống rượu ở trong một chiếc bàn phía trong. An Vân vẫn đi từng bước tự ti đến chỗ anh ngồi, giả vờ đánh rơi điện thoại rồi cúi xuống nhặt. Nhưng hình như cái tên này không “hứng thú” với phụ nữ, anh ta dửng dưng trước cô, cô bèn nhanh đứng dậy, đi về phía “đồng bọn”. Họ chép miệng nhìn cô, cô ngại ngùng cúi mặt xuống.

Bọn họ lại bắt đầu phương án thứ hai “thục nữ yếu đuối”, nhân lúc anh ta vừa đi ra từ nhà về sinh, cô đứng sẵn trước cửa phòng vệ sinh nữ, đợi đến khi anh ra, trượt chân và ngã. Một lần nữa, người con trai đó không thèm dòm ngó đến An Vân, cô hết sức ngỡ ngàng, anh ta không thấy thật hay vô tâm hờ hững? Chắc chắn anh ta không bị mù nên vẫn có thể nhìn thấy cô, vậy mà anh cho tay vào túi rồi đi thẳng, lạnh lùng, không cảm xúc.

An Vân tức tối, kế hoạch tiếp cận hoàn toàn thất bại, vừa đúng lúc cô nhận được điện thoại.

- Alo, có chuyện gì phải không bác sĩ? – Khuân mặt cô rất lo lắng.

- An Vân, bệnh tình của mẹ cô quá nguy cấp rồi, nếu không làm phẫu thuật có lẽ sẽ không giữ được tính mạng.

An Vân lặng người, cô buông thõng điện thoại rồi bật khóc, cô phải nhanh chóng có được tiền để cứu chữa cho mẹ, nếu không chắc chắn cô sẽ phải hối hận mãi mãi.

- Thưa ông, ông có thể ứng tiền trước cho tôi được không? Tôi đang cần tiền rất gấp.

- Không được, cô phải hoàn thành nhiệm vụ đã, hoặc nếu tiếp cận được với hắn ta tôi sẽ ứng trước một khoản tiền.

- Bây giờ không được ngay sao? Mẹ tôi không thể đợi được các người, bệnh của bà nặng lắm rồi.

- Chúng tôi cũng chịu thôi, cô đành phải cố gắng tiếp cận cậu ta, cô cũng biết, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, khoản tiền cô ứng trước có thể trở thành một món nợ khổng lồ mà cả đời có khi cô không thể nào trả được.

An Vân bất lực đi ra ngoài, cô không biết mình nên làm gì tiếp theo. Đứng ở bãi đỗ xe, cô dựa người vào một chiếc xe ô tô bóng loáng, và khóc. Cô không thể làm gì được cho mẹ, trước nguy kịch của bà cô chỉ biết khóc, không hơn không kém. Cô tự trách móc, hờn ghét bản thân mình. Chợt, một giọng nam trầm ấm vang lên:

- Cô định đứng khóc ở xe tôi mãi thế này sao?

An Vân ngẩng mặt lên, cô không nhìn rõ người phía trước bởi màng nước mắt. Người đó chìa tay ra đưa cho cô một chiếc khăn tay.

- Nước mắt của cô sẽ làm hỏng xe tôi mất.

Cô nhận lấy rồi quay mặt đi, vừa quay qua thì đúng lúc có một chiếc ô tô đang lùi và đâm trúng cô, cô ngã soài ra đất. Cô không để tâm lắm, đứng dậy và tiếp tục đi.

- Cô muốn chết hả, sao còn đi tiếp, cô không biết mình đang bị thương ư?

Cô vẫn lặng lẽ bước đi, mặc người kia nói gì, cô không quan tâm bất cứ thứ gì nữa. Anh ta bực mình khi thấy có người không để tâm đến anh, chạy theo, kéo tay cô lại và đẩy vào xe.

- Anh làm trò gì vậy?

- Im và đi theo tôi.

An Vân ngồi im lặng, cô cũng chẳng muốn nói nhiều, tất cả mọi thứ trong đầu cô hiện giờ rối tung hết cả lên. Bỗng cô nhận được một tin nhắn.

“Tôi đã chuyển tiền cho cô, mẹ cô sẽ được làm phẫu thuật nhưng muốn sống thì cô còn phải hoàn thành nhiệm vụ.”

An Vân vô cùng ngạc nhiên, tự dưng ông ta lại đổi ý, quá lạ lùng. Cô lại nhận được một tin nhắn: “Chúc mừng cô đã hoàn thành bước đầu tiên – tiếp cận, cô hãy nghĩ cách để lấy được thông tin cho chúng tôi.” Đã hoàn thành? Tiếp cận? An Vân lại càng ngỡ ngàng hơn, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kế hoạch tiếp cận đã thất bại mà, sao lại thành ra như vậy? Cô chợt có linh cảm gì đó, quay người sang bên phía người đang ngồi buồng lái, lau sạch nước mắt rồi mở mắt thật to để nhìn. Cô sốc toàn tập, người ngồi cạnh cô chính là người cô cần tiếp cận – Hồ Khải Luân. Cô bất chợt lúng túng, không biết tiếp theo nên làm gì.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Không biết phải nói sao nhưng khi đọc xong chương đầu tiên của bạn, mình thích cốt truyện này nhưng mình thấy bạn chưa thực sự đào sâu vào nhân vật nữ chính lắm. Tình tiết cũng hơi nhanh, mình nghĩ bạn nên viết chậm lại một chút để người đọc từ từ hình dung và cảm nhận. Đó là ý kiến riêng của mình, bạn đừng buồn nhé! :)
Có một số lỗi mình giúp bạn tìm ra nè:
=> Xập xình.
=> Mọi.
=> Lái.
Vậy thôi, chúc cho mấy chương tiếp theo của bạn sẽ hay hơn. :x
 

Ánh Sáng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/1/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Không biết phải nói sao nhưng khi đọc xong chương đầu tiên của bạn, mình thích cốt truyện này nhưng mình thấy bạn chưa thực sự đào sâu vào nhân vật nữ chính lắm. Tình tiết cũng hơi nhanh, mình nghĩ bạn nên viết chậm lại một chút để người đọc từ từ hình dung và cảm nhận. Đó là ý kiến riêng của mình, bạn đừng buồn nhé! :)
Có một số lỗi mình giúp bạn tìm ra nè:

=> Xập xình.

=> Mọi.

=> Lái.
Vậy thôi, chúc cho mấy chương tiếp theo của bạn sẽ hay hơn. :x
Cảm ơn bạn nhé, mình cũng không để ý cho lắm. :) Mình sẽ chú ý hơn, nhớ theo dõi truyện của mình nhé! Yêu.
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
600,0
Cảm ơn bạn nhé, mình cũng không để ý cho lắm. :) Mình sẽ chú ý hơn, nhớ theo dõi truyện của mình nhé! Yêu.
Ok nà, mình sẽ theo dõi và góp ý tiếp cho bạn. :)
 

Ánh Sáng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/1/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 2: Bắt đầu tiếp cận.


An Vân quay mặt ra phía ngoài một hồi lâu, rồi bất chợt quay sang phía Khải Luân, bối rối hỏi:
- Anh định đưa tôi đi đâu?
- Khóc hết nước mắt rồi sao? Vậy cô muốn đi đâu.
An Vân lẩm bẩm một mình: “Người đâu kì cục quá trời!”
- Cô muốn đi tiếp hay xuống tại đây? - Khải Luân nghe rõ câu nói của An Vân, nhếch môi cười.
- Cho tôi về nhà.
- Địa chỉ?
An Vân đọc địa chỉ, người đàn ông tăng tốc, chiếc xe lao vun vút trên con đường cao tốc.
An Vân mệt mỏi khép mi, nhắm hờ mắt, những giọt nước mắt trong veo như những hột ngọc lăn dài trên gò má. Cô không biết có người đang rất chăm chú nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Căn nhà nhỏ của Vân nằm trong một con hẻm bé xíu, ô tô không thể đi vào. Cô xuống xe, đi được vài bước rồi chợt quay lại gõ vào cửa xe:
- Dù sao cũng cảm ơn anh đã đưa tôi về. Nếu như trời có mắt, mong rằng chúng ta không gặp lại nhau nữa.
Cô quay lưng bước đi, nói vậy nhưng trong lòng cô biết, họ chắc chắn vẫn sẽ phải gặp lại nhau, bằng cách này hay cách khác. Vì chỉ có như vậy, mẹ cô mới có thể mạnh khỏe.
Cô bước từng bước uể oải vào sâu trong con hẻm, dừng chân trước một căn nhà lụp xụp, cô ngạc nhiên, mọi người đang chuyển hết đồ đạc của nhà cô ra ngoài.
- Chú, tại sao đồ đạc trong nhà cháu lại bị chuyển ra hết thế này.
Người đàn ông trung niên đang chuyển đồ dừng lại:
- Tôi không biết, có người thuê chúng tôi làm vậy.
- Ai? Người đó là ai? - An Vân nói như gào thét.
- Là ông Bình.
- Chú Bình? Sao có thể là chú ấy? Không thể nào.
An Vân ngồi thụp xuống, dựa vào bức tường vôi trắng xóa, khuân mặt tái nhợt lại.
Khải Luân xách chiếc túi nhỏ An Vân để quên trên xe xuống cho cô, anh chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đến gần An Vân:
- Đi thôi.
- Anh buông tay tôi ra, tôi phải đi tìm chú ấy hỏi cho ra lẽ.
- Bốn bánh không nhanh hơn hai cẳng sao?
Cô theo anh ra xe, đưa cho anh địa chỉ nhà chú Bình. Cô gọi mãi mà chú Bình không bắt máy, lòng cô nóng như lửa đốt.

Hai tay cô đan chặt lại với nhau, run bần bật, có chút gì đó lo lắng, cũng có gì đó tức giận.

Điện thoại chợt rung lên, An Vân vội vàng bắt máy:

- Alo, chú Bình ạ, chú đang ở đâu, cháu muốn gặp chú ngay bây giờ.

- Chú đang ở bệnh viện.

- Chú đến chỗ mẹ cháu sao? Chú còn định làm gì mẹ cháu nữa, chú khiến mẹ con cháu mất nhà mất cửa rồi còn chưa vừa lòng sao?

- Vân, cháu vừa nói gì, chú không hiểu?

- Cháu không ngờ chú lại là con người như vậy, mẹ cháu đã giúp đỡ chú rất nhiều…

- An Vân, bình tĩnh, gặp nhau rồi nói.

Rồi An Vân chỉ còn nghe tiếng tút dài ở đầu dây bên kia vọng lại.

Đến bệnh viện, Vân nhanh chóng mở cửa xe và chạy một mạch không một lời từ biệt, Khải Luân hiểu rõ cảm xúc của cô lúc này nên chỉ đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần sau dãy hành lang của bệnh viện rồi lặng lặng lên xe, ra về.

An vân bước vào căn phòng trắng xóa nồng nặc mùi thuốc, hướng mắt về phía người đàn ông đang sắp xếp mấy đồ đạc lỉnh kỉnh quanh giường bệnh.

- Chú Bình, cháu muốn biết rõ mọi chuyện.

- Nói nhỏ thôi Vân, cháu đang ở trong bệnh viện đó. – Vẫn lời nói, cử chỉ ân cần thường ngày, chú nói với Vân.

- Chú cùng cháu ra ngoài nói chuyện.

Hai người rảo bước ngoài vườn hoa của bệnh viện.

- Chú, tại sao chú lại nhẫn tâm như vậy? Mẹ con cháu đã làm gì có lỗi với chú sao?

- Cháu đừng nóng nảy như vậy, con gái không nên thế đâu.

- Chú hãy nói rõ ràng đi, cháu chịu hết nổi rồi.

- Nói chú nghe rõ mọi chuyện.

- Chú đang đùa cháu hả? Chính chú là người đã làm chuyện này không phải sao?

- “Chuyện này”… hẳn là chuyện quan trọng lắm cháu mới có thái độ như vậy.

- Chú còn định như vậy đến bao giờ nữa, để cháu đi thẳng vào vấn đề. Hãy nói cho cháu biết tại sao chú chuyển hết đồ của mẹ con cháu ra ngoài, còn nghe nói căn nhà đổi chủ.

- Cháu… cháu nói sao? Chuyện này là như thế nào? – Chú Bình ngạc nhiên không thốt lên lời.

- Mẹ con cháu trước giờ coi chú như người thân trong nhà vậy, vì chú gặp nạn mẹ cháu mới cho chú mượn sổ đỏ, tuy số tiền tính ra từ số đất đó không quá lớn nhưng đó là cả gia tài của mẹ con cháu, vậy mà giờ nó đã bỗng dưng biến mất… - An Vân nghẹn ngào trong tiếng nấc ứ đầy nơi cổ họng.

- Chú, chú không hề biết về chuyện này. Chú nói thật đấy, thề là có trời đất chứng giám.

- Vậy do ai làm, chú nói đi, còn ai làm chuyện này nữa. – Những giọt nước mắt mặn chát rơi ra từ đôi mắt đỏ hoe đang vô cùng bực tức.

- Chắc chắn là bà ấy, chú xin lỗi cháu rất nhiều. Chú sẽ có gắng tìm mọi cách có thể để trao trả mẹ con cháu ngôi nhà.

An Vân quay mặt đi, nuốt nước mắt ngược vào tim, trở về phòng bệnh của mẹ. Cô làm thủ tục phẫu thuật cho mẹ rồi nhìn mẹ được bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cuộc phẫu thuật chắc hẳn sẽ kéo dái suốt đêm, An Vân không ngồi đợi lâu được bèn ra ngoài sân bệnh viện, nơi không khí trong lành, dễ chịu. Cô vươn vai hít thở bầu không khí đó, mua một cốc cà phê, tìm một chiếc ghế đa rồi gồi nhấm nháp. Cô ngửa cổ lên trời, ngắm nhìn bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh trên dải sông ngân hà vô tận. Bất chợt những giọt nước nhỏ lất phất vương trên gương mặt An Vân, mưa bắt đầu rơi, dần dần nặng hạt. Cô nhanh chóng chạy vào trong phía hành lang.

Vừa bước vào trong, chợt cô gặp phải một bóng dáng vừa lạ vừa quen, mơ hồ trong kí ức. Thân hình đó đang bước lại gần cô.

- Anh đến đây làm gì?

- Tôi… không phải tôi đến tìm cô đâu. – Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng như gà mắc thóc của Khải Luân, An Vân cười thầm vui sướng.

- Thì tôi đâu có nói gì đâu ha! – Cô lên điệu bộ trêu trọc.

- Tôi bị thương nên mới đến đây. – Anh nhanh chóng lên tiếng giải thích.

- Cứ cho là vậy đi. – An Vân phì cười thành tiếng. – Thôi, tôi đi đây, anh cứ từ từ dưỡng thương đi.

- Này. – Anh với gọi – Cô đúng là hậu đậu, lúc nào cũng quên đồ trên xe tôi, cô để quên túi đồ đấy.

- Chết tiệt, tôi cũng không để ý, phiên anh lấy giúp tôi.

- Cô lỡ để người bị thương ra ngoài giữa trời mưa để lấy đồ cho cô sao? Che ô giúp tôi.

An Vân mở ô che cho Khải Luân đi ra ngoài xe. Anh đưa cho co túi đồ, bỗng anh cất tiếng:

- Chuyện nhà cửa thế nào rồi?

- Cũng không có gì.

- Vậy cô tính ở đâu?

- Tôi cũng chưa biết.

Khuân mặt An vân như đang co lại, chau đôi mày vì một suy nghĩ nào đó. Chợt Khải Luân mỉm cười, anh vừa nghe thấy tiếng réo vang lên từ bụng của người con gái đi bên cạnh, anh quay lại xe.

- Lên xe đi.

- Tại sao lúc nào anh cũng ra lệnh người khác, bắt buộc người khác phải làm theo lời anh thế hả?

- Tôi muốn đi ăn.

- Vậy thì có liên quan gì tới tôi? Anh muốn đi ăn thì một mình anh đi chứ, dắt theo tôi làm gì?

- Chẳng phải cô đang đói sao?

Bụng An Vân lại réo lên, cô ngượng đỏ cả mặt, bước lên xe.

Khải Luân lái xe tới một nhà hàng khá sang trọng, một nơi mà có lẽ An Vân chưa được đến bao giờ, chỉ thèm thuồng mỗi lần đi qua. Khải Luân gọi rất nhiều món ăn, mà hầu hết là những món ngon, lại là những món cô thích.

Nhưng cô vẫn chần chừ chống đữa nhìn bàn thức ăn, nước miến muốn trào ra. Khải Luân thấy lạ, anh cười nhìn cô:

- Cô còn không ăn đi?

- Nhưng… anh có bắt tôi trả tiền không?

- Trả tiền? Cô cứ coi do tôi không ăn hết lên cô ăn đi.

- Vậy chẳng phải giống như tôi đang ăn đồ thừa?

- Cuối cùng cô có ăn không, nếu không để tôi bảo nhân viên nhà hàng bỏ đi.

- Ấy đừng, phí lắm, được rồi, để tôi ăn, nhớ là không được đòi tiền tôi đấy.

- Nói nhiều qua, ăn đi.

Nói rồi An vân bắt đầu gắp lia địa, ăn ngồm ngoàm. Cô ngẩng mặt lên, anh chỉ ngồi nhìn cô ăn, không đụng đũa đến một món.

- Anh không ăn hả?

- Nhìn cô ăn tôi không muốn ăn.

Cô đặt đũa xuống, ngừng ăn.

- Vậy tôi không ăn nữa.

- Chỉ còn mấy miếng vụn vặt này mà còn bày đặt kiêu sang. Cô ăn gần hết rồi còn đâu nữa.

- Hì, cảm ơn anh vì bữa ăn này nha, nói thực là rất rất ngon đấy!

Khải Luân không nói gì, ra thanh toán tiền rôi trở lại bàn ăn, An Vân vẫn còn đưa ánh mắt thòm thèm nhìn mấy đĩa thức ăn, anh lại cười rồi kêu nhà hàng gói thêm mấy món ăn nữa mang về.

Vừa ra khỏi nhà hàng, cô nhận được tin nhắn: “Cô sẽ được giao nhiệm vụ tiếp theo, vậy nên phải hoàn thành thật tốt, không được buông mồi.”

Cô ngán ngẩm nhìn vào màn hình rồi cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu lên thì va đúng vào một người đàn ông lớn tuổi, ông ta lớn giọng quát:

- Cô có mắt không hả? Bộ không nhìn thấy người khác sao? Đúng là có mắt như mù mà.

An Vân cúi gằm mặt rồi nói lời xin lỗi, ông ta cứ làu nhàu mãi không thôi, khi đã nói chán, ông ta bước đi, tiện thể xô người An Vân qua một bên. Người cô chao đảo, mất thăng bằng, chuẩn bị tiếp đất thì bỗng Khải Luân từ đâu xuất hiện ôm trọn lấy eo An Vân và đỡ cô, một tay chống xuống đất. Má cô chạm vào môi anh, hơi nóng từ từ bốc lên, cô đỏ mặt tía tai, anh quay mặt đi ngại ngùng. Cô đứng phắt dậy, hồn vẫn lìa khỏi xác, bất chợt ấp úng:

- Anh, tay anh bị thương cơ mà!

Đến phen Khải Luân hoảng hồn, anh ấp úng:

- À thì, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi.

An Vân nở nụ cười ma quái, tên này đang giở trò với cô, tay anh ta vẫn hoạt động bình thường, cô không thấy một vết tích nào là bị thương cả.

Cô và anh đi vào xe, cô đang đi sau chợt tiến lên gần anh, huých một phát thật mạnh vào tay anh rồi chạy vọt lên trước, cười lớn:

- Chết, tôi xin lỗi, đà đụng chạm vào VẾT THƯƠNG của anh. – Cô nhấn mạnh hai từ “vết thương” khiến anh nhăn mặt.
<<Chương 1 Chương 3>>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ánh Sáng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/1/16
Bài viết
30
Gạo
0,0
Chương 3: Nhiệm vụ chính thức bắt đầu.
- Cô, cô dám... - Anh nhăn mặt nhìn cô.
- Anh còn định lừa tôi đến bao giờ. Tôi biết anh không bị thương mà.
Anh bị nói trúng tim đen, im lặng không nói gì nữa. Anh cũng không biết anh đã làm những hành động ngờ ngẩn gì nữa, cũng không biết lí do khiến anh làm chúng.
- Chúng ta về bệnh viện, mẹ cô chắc đang phẫu thuật đúng không?
- Sao anh biết? Chết, chúng ta phải quay lại đó ngay thôi.
- Tại vừa nãy tôi có thấy cô đi từ phòng cấp cứu ra, nên tôi đoán vậy.
Chiếc xe được khởi động, lại bắt đầu bon bon trên con đường dài. Hai người trong xe cực kì im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mỗi người đang đuổi theo những suy nghĩ riêng tư của mình. Không biết trong suy nghĩ được coi là riêng tư đó, họ có nghĩ về nhau?
- Cảm ơn anh, tôi vào đây.
- Này, nếu cần giúp đỡ cứ nói với tôi.
- Hả, anh nói sao? Tôi không nghe rõ. - Cô đang rất lo cho tình hình của mẹ nên chạy thật nhanh khi vừa xuống xe, không thể nghe lời anh nói.
- Thôi, cô đi nhanh lên. - Lần này anh hét lớn rồi chui đầu vào xe, lái đi.
Cô ngơ ngác nhìn chiếc xe chuyển bánh, bỗng thấy con tim mơ hồ. Mọi chuyện xảy ra từ khi cô nhận một phi vụ đặc biệt đến giờ quá nhanh, cô không biết mình đã làm gì, đang làm gì và sẽ phải làm gì. Và anh nữa, một cách chóng vánh và bất ngờ bước vào cuộc đời cô. Không biết, cuộc sống của cô sau này sẽ thay đổi như thế nào. Có hạnh phúc, suôn sẻ hay chỉ toàn khó khăn, rắc rối. Cô bỗng hoang mang, rồi không để những ý nghĩ đó tiếp tục lấn át tâm trí, cô chạy thật nhanh về phía phòng cấp cứu. Cánh cửa nặng trịch vẫn im lìm như thách thức người đứng ngoài, lòng cô nóng như lửa đốt.
Ting... Tiếng chuông báo hiệu kêu lên, cô mừng rỡ đứng dậy sau một đêm thức trắng, một ông bác sĩ bước ra:
- Bác sĩ, tình hình của mẹ cháu thế nào rồi ạ?
- Cuộc phẫu thuật thành công, nhưng tình hình ra sao còn phải chờ đến khi bệnh nhân tỉnh dậy.
- Cảm ơn bác sĩ.
Cô cùng mấy cô y tá đẩy xe di chuyển mẹ về phòng hồi sức. Nhìn ra ngoài cửa, trời lờ mờ sáng, đọng lại trên cành lá những giọt mưa của đêm qua.
An Vân nắm chặt lấy bàn tay gầy gò, xương xương của mẹ, thầm thì:
- Mẹ mau khỏe lại đi để mẹ con mình cùng nấu những bữa cơm thật ngon. Mẹ, một mình con không thế nào chống chọi với những khắc nghiệt của cuộc sống này đâu.
Cô hôn nhẹ lên bàn tay ấy, nước mắt khẽ lăn rơi.
Cô đứng dậy, định về nhà lấy thêm một số món đồ mang đến bệnh viện, nhưng chân cô chợt khựng lại "Nhà? Mình đâu còn có nhà để về, còn có thể đi đâu nữa!", môi cô bất chợt cong lên, một nụ cười chua xót.
Cô lấy điện thoại ra, bấm gọi.
- Alo, chú Bình, đồ đạc của cháu giờ ở đâu?
- Vân, chú thực sự xin lỗi khi để việc này xảy ra, chú rất có lỗi với mẹ con cháu.
- Chú không phải nói nhiều nữa, cháu hỏi đồ đạc của mẹ con cháu đâu?
- Chắc vẫn ở trong nhà. Chú sẽ tìm mọi cách nhanh nhất có thế để trả lại nhà cho cháu.
- Chú đừng nói nữa, hoàn cảnh của chú hiện nay mà có thể giúp đỡ cháu sao? Chú hãy lo cho gia đình mình trước đi. Từ giờ, cháu không còn muốn có mọi liên quan gì tới gia đình chú nữa. Vả lại, chú đừng nói cho mẹ cháu biết về chuyện này, mẹ cháu sẽ không chịu được cú sốc đó đâu.
- An Vân, chú thực sự...
An Vân dập máy, bắt taxi về nhà. Nhưng bây giờ điều quan trọng là, đồ đạc sẽ để ở đâu được. Cô không thể cứ để ở căn nhà đó mãi, không chừng có ngày lại bị vứt đi không thương tiếc, mà cô cũng không thể mang đến bệnh viện, nếu mẹ cô tỉnh dậy, nhìn thấy thì không được. Mọi suy nghĩ lại rối bời, đầu óc cô loạn xạ.
Bây giờ chỉ có cách kiếm tiền để thuê nhà ở tạm thời trước khi đòi lại ngôi nhà của chính mình. Cô chợt nghĩ tới một phương án khác, dù không khả thi cho lắm nhưng vẫn phải thực hiện.
- Cho tôi gặp đại ca của các anh. - An Vân đến quán bar Dream, gặp đám người của Cung "ngựa".
- Có việc gì không? Đại ca chúng tôi đang bận.
- Tôi có việc quan trọng muốn bàn.
- Theo lối này. - Một tên cao to, xăm trổ đầy cánh tay dẫn Vân đi đến một căn phòng.
Đại ca của bọn họ đang ve vãn bên mấy cô nàng ăn vận hở hang, cô bước vào, lên tiếng:
- Tôi có chuyện muốn nhờ vả ông.
- Chuyện gì, cô nói đi.
- Ông, ông có thể ứng cho tôi một khoản tiền không?
- Cô nhóc à, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện lớn chưa thành làm sao có thể tùy tiện trao tiền. Đó là luật giang hồ mà, cô không biết sao.
- Chỉ lần này thôi, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Tôi không thể. Thật đáng tiếc.
An Vân ủ rũ ra về, dù cô đã chuẩn bị tâm lý cho việc này nhưng cô vẫn chưa thế nào chấp nhận được nó.
Cô bước ra khỏi quán bar, rồi chần chừ một lúc, lại quay lưng bước vào, cô gặp chị quản lý lần trước.
- Chào chị, chắc chị còn nhớ em chứ ạ. Lần này, em muốn làm việc ở đây, mong chị giúp đỡ, công việc nào cũng được.
- Nếu em đã quyết tâm như vậy thì chị đành lòng phải giúp đỡ. Làm luôn bây giờ chứ?
- Dạ được. - Cô suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát gật đầu.
Chị quản lý dẫn cô đến một gian phòng để thay đồ. Trong đây, không có một bộ nào kín đáo, bình thường cả, chỉ toàn những bộ thiếu vải mà khi nhìn thấy, cô nổi cả da gà. Cô cố tìm một bộ cô cho là kín đáo nhất và vận trên người, khép nép bước ra.
- Chỉ cần trang điểm thêm chút là được, cưng trông vốn đã xinh xắn rồi.
Cô lại theo người con gái đó đến một căn phòng khác, có người đến và trang điểm cho cô.
- Đi, theo tôi đến đây, khách đang đợi.
Nghĩ đến viễn cảnh một lão già sờ soạn khắp người cô, cô khóc than trong lòng. Nhưng một khi đã quyết định làm rồi thì phải làm đến cùng. Cô đi từng bước, từng bước rất chậm sau người quản lý, có những lúc, bước chân run sợ muốn dừng lại nhưng vẫn phải bước tiếp.
Đi được nửa đường, cô chợt khựng bước, xa kia có một bóng dáng rất đỗi quen thuộc, phải rồi, là anh, là Khải Luân, nhưng sao anh lại ở đây vào giờ này. Cô chợt quay mặt đi, không muốn để anh nhìn thấy.
Phía xa kia, anh bỗng chau mày lại, lôi điện thoại ra, bấm gọi cho ai đó.
An Vân đang đi thì chị quản lý kêu dừng lại, chị đi đâu một lúc rồi quay lại.
- Vào đây, nhớ đừng có gây sự với khách, là V.I.P đấy, có chuyện gì là cưng không yên thân đâu.
Cô mở cửa ra, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, tìm cô đập nhanh, cô vô cùng run sợ. Không biết người ngồi sau màn đêm đen kịt kia là ai, cô có thuận lợi kiếm được tiền không.
Tiếng giày cao gót gõ lên theo từng nhịp, lo lắng, sợ hãi dồn cả vào trong đó.
- Sao cô lại đi làm việc này?
- Là anh sao? Vậy tại sao anh lại ở đây.
- Tôi có công chuyện, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
- Thì... tôi cũng có công chuyện của riêng tôi.
- Công chuyện của cô là những việc này sao, thật không thể chấp nhận được.
- Đúng vậy, tôi không có tiền, tôi phải đi làm những việc hèn hạ như thế này, còn anh có tiền, anh muốn làm gì chẳng được, chẳng phải lo nghĩ gì cả. - Cô nói như hét lên.
- Cô đang thiếu tiền, có phải vụ nhà cửa, tại sao cô không nói với tôi, thân con gái đến những nơi này làm gì?
- Chúng ta đâu có thân thiết đến nỗi tôi có thế nhờ anh giúp những việc này. Với lại...
- Không phải tôi cho không cô đâu, cô phải đến làm việc giúp tôi.
- Làm việc?
- Cô yên tâm, sẽ không phải công việc như thế này đâu.
Cô mừng rỡ, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề này, cô theo anh ra ngoài.
Người quản lý nhìn hai người bước ra, nhớ lại chuyện xảy ra khoảng mười phút trước.
Khải Luân đã gọi điện nói chuyện với chị quản lý:
- Hãy đem cô gái đang đi cùng chị đến chỗ tôi.
- Cậu Khải Luân, chuyện này không được, đã có khách khác gọi cô ấy.
- Ông ta trả bao nhiêu tôi trả gấp năm lần, không mười lần.
- Hả?
- Tôi cho chị một phút, không được chậm trễ.
Đến giờ, quản lý vẫn không hiểu người con gái đó có quan hệ với Tổng giám đốc của một công ty đá quý lớn ấy như thế nào mà đích thân cậu ta lại hành xử như vậy, trước đây thì chưa bao giờ.
An Vân được đưa đến một ngôi nhà lớn, khuân viên rộng rãi, có một vườn hoa lớn trước nhà. Đây là một ngôi nhà mà cô đã từng rất ao ước được sống. Đi sâu vào trong, sự ngạc nhiên của cô không dừng lại ở đó mà còn ở thiết kế sang trọng của ngôi nhà nữa.
- Nhà của anh hả? Rộng quá, đẹp quá.
- Đúng. Từ giờ cô sẽ làm việc ở đây, người giúp việc của tôi đã nghỉ hơn tuần nay rồi, vẫn chưa tìm được người khác.
- Vậy tôi sẽ làm giúp việc? Nhưng lương có cao không? Có đủ cho tôi thuê nhà không?
- Tạm thời thì cô cứ ở lại đây, nhà còn rất nhiều phòng trống. Bỏ không chỉ để cho côn trùng ở.
- Cảm ơn anh rất nhiều.
- Đừng vội cảm ơn tôi. Công việc của cô hôm nay rất nhiều đấy, gộp của cả tuần mà.
- Làm luôn hôm nay sao?
- Đương nhiên.
Cô ỉu xìu, vác đồ đạc về một căn phòng trống rồi bắt tay vào dọn dẹp mọi thứ.
<<Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên