Sinkai Makoto không chỉ là một đạo diễn phim hoạt hình tài năng với các tác phẩm được nhiều người yêu thích mà còn là một tiểu thuyết gia xuất sắc khi chuyển thể các tác phẩm của mình sang câu chữ không một chút vụng về. Khu vườn ngôn từ chính là ví dụ điển hình.
Câu chuyện của Makoto đưa tôi vào một thế giới mưa. Một thế giới chỉ có những giọt mưa trắng ngần, hơi nước vương vẩn trong không khí, và cái mùi man mác thoang thoảng mà cơn mưa đem lại. Nét dịu dàng của mưa, sự vui vẻ của những giọt nước gõ nhịp trên mái hiên, những bông tử đằng tím biếc trông như đang phát sáng trong không khí... Tôi đắm chìm trong thế giới ấy. Và khi quyển truyện đã khép lại, tôi vẫn có cảm giác hơi nước tràn ngập xung quanh, vẫn như nghe được tiếng chim bạc má hay vành khuyên véo von cất tiếng hót, vẫn như nhìn thấy nền trời trong veo với từng cụm mây bạc lấp ló trên cao. Khu vườn ngôn từ đã để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng, ấn tượng về một cơn mưa.
Mặc dù được chuyển thể cùng tên, do chính đạo diễn của anime chấp bút, nhưng khu vườn ngôn từ vẫn mang một vẻ đẹp riêng biệt, đẹp một cách lạ lùng, một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và thầm lặng như mưa rơi. Đó là vẻ đẹp của ngôn từ, của những góc nhìn khác nhau trong cuốn sách. Không chỉ có Takao và Yukino, mà tác giả còn khai phá suy nghĩ, những cách nhìn khác nhau của những nhân vật khác, mẹ và anh trai của Takao, thầy giáo thể dục khó tính Ito Shoichiro, cô nữ sinh Aizawa Shoko mà Yukino dạy học,... Do đó mà khi đọc truyện, độc giả có thể hiểu và đồng cảm với hành động của các nhân vật hơn.
Câu chuyện bắt đầu dưới mái hiên phủ lá phong xanh mướt ở công viên Shinjuku. Vùng Kanto bắt đầu bước vào mùa mưa. Một cậu học sinh 17 tuổi đã ngán ngẩm những toa tàu chật ních người, thích trốn học buổi sáng những ngày mưa lại vô tình gặp gỡ người phụ nữ kìa lạ, mặc áo vest chỉnh chu nhưng không đi làm, ngồi trên ghế ăn sô cô la và uống bia. Ngày nào trời cũng mưa, nên cậu học sinh Akizuki Takao ngày nào cũng trốn học vào buổi sáng và gặp Yukino Yukari ở công viên Shinjuku.
Dưới mái hiên phủ lá phong xanh mướt, tiếng gõ nhịp đều đều trên mái hiên nghe như tiếng mộc cầm dở tệ, tiếng bút chì sột soạt trên giấy của Takao, tiếng uống bia và những câu hỏi không đầu không cuối của Yukino, những giây phút yên bình ngồi nhìn mưa rơi, cùng nhau chia sẻ những hộp cơm, Yukino ngắm Takao ngủ, Takao kể cho Yukino nghe về ước mơ trở thành thợ làm giầy của mình và nhận được sự động viên, khích lệ từ cô... Và cũng từ lúc đó, Takao nổi lên ý muốn làm tặng cô một đôi giầy, đôi giầy sẽ theo cô trên những chặng đường dài, đôi giầy duy nhất, đặc biệt nhất, chỉ dành tặng cho Yukino. Khoảnh khắc đẹp nhất của câu chuyện, khoảnh khắc làm rung động trái tim của mọi độc giả, khoảnh khắc khiến mọi người phải nín thở theo dõi từng câu chữ trong truyện, đó là khi Yukino đứng trên chiếc ghế và Takao đo chân cho cô.
"Đó là một sáng tháng bảy tràn ngập những dự cảm tươi mới xua tan bầu không khí có phần âm u đang buông xuống quanh cô. Dù trời mưa nhưng hơn nửa vòm trời vẫn trong veo và trông như đang phát sáng. Mây đen mỏng trôi đứt đoạn trong gió. Lấp ló giữa những mảng mây đen đó là hàng cuộn mây trắng muốt ở cao hơn. Sắc xanh lục của khu vườn trở nên tươi non mơn mởn trong mưa. Ánh sáng rọi xuống nền đất ẩm ướt, hơi nước tụ thành sương mờ bốc lên, rồi lại rơi xuống, bốn bề ngùn ngụt hơi nước trông như khói giăng."
Trong vô thức, Takao và Yukino cùng chờ đợi những cơn mưa buổi sáng. Nhưng chẳng có mùa mưa nào kéo dài bất tận. Không sớm thì muộn, mùa mưa sẽ phải kết thúc.
Mưa ngừng rơi, Takao và Yukino cũng chẳng còn lí do gì để đến hàng hiên ấy nữa. Và nỗi đau của thế giới hiện thực như mặt trời ban trưa, gay gắt và bỏng rát lần nữa phủ lên họ. Nhưng Khu vườn ngôn từ, bằng cách dịu dàng nhất có thể, đã cho độc giả thấy trong tình yêu chẳng có lý do nào quan trọng, chẳng có vấn đề nào to tát. Kể cả việc Yukino hơn Takao 12 tuổi. Kể cả việc Takao cần phải đến Ý du học để học cách trở thành một thợ làm giày chuyên nghiệp. Kể cả mưa có ngừng rơi.
"Ầm ì sấm dội
Cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
Để ta
Lưu người"
"Dẫu sấm không vang dội
Dù mưa
Chẳng tuôn rơi
Chỉ cần em mong muốn
Thì ta sẽ chẳng rời"
Chỉ cần có tình yêu, dẫu mưa có rơi hay là không, thì ta vẫn sẽ tìm được cách để đến với người mà ta yêu. Chỉ cần trong lòng có nhau, thì dẫu cách trở bao nhiêu khoảng cách địa lý, dẫu phải chờ đợi bao năm, thì rồi người nhất định sẽ trở về.
(Tham khảo từ nguồn: http://hoahoctro.vn/tin-tuc/khu-vuon-ngon-tu-cuon-sach-ngap-tran-nhung-con-mua-va-tinh-yeu)
Câu chuyện của Makoto đưa tôi vào một thế giới mưa. Một thế giới chỉ có những giọt mưa trắng ngần, hơi nước vương vẩn trong không khí, và cái mùi man mác thoang thoảng mà cơn mưa đem lại. Nét dịu dàng của mưa, sự vui vẻ của những giọt nước gõ nhịp trên mái hiên, những bông tử đằng tím biếc trông như đang phát sáng trong không khí... Tôi đắm chìm trong thế giới ấy. Và khi quyển truyện đã khép lại, tôi vẫn có cảm giác hơi nước tràn ngập xung quanh, vẫn như nghe được tiếng chim bạc má hay vành khuyên véo von cất tiếng hót, vẫn như nhìn thấy nền trời trong veo với từng cụm mây bạc lấp ló trên cao. Khu vườn ngôn từ đã để lại cho tôi rất nhiều ấn tượng, ấn tượng về một cơn mưa.
Mặc dù được chuyển thể cùng tên, do chính đạo diễn của anime chấp bút, nhưng khu vườn ngôn từ vẫn mang một vẻ đẹp riêng biệt, đẹp một cách lạ lùng, một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng và thầm lặng như mưa rơi. Đó là vẻ đẹp của ngôn từ, của những góc nhìn khác nhau trong cuốn sách. Không chỉ có Takao và Yukino, mà tác giả còn khai phá suy nghĩ, những cách nhìn khác nhau của những nhân vật khác, mẹ và anh trai của Takao, thầy giáo thể dục khó tính Ito Shoichiro, cô nữ sinh Aizawa Shoko mà Yukino dạy học,... Do đó mà khi đọc truyện, độc giả có thể hiểu và đồng cảm với hành động của các nhân vật hơn.
Câu chuyện bắt đầu dưới mái hiên phủ lá phong xanh mướt ở công viên Shinjuku. Vùng Kanto bắt đầu bước vào mùa mưa. Một cậu học sinh 17 tuổi đã ngán ngẩm những toa tàu chật ních người, thích trốn học buổi sáng những ngày mưa lại vô tình gặp gỡ người phụ nữ kìa lạ, mặc áo vest chỉnh chu nhưng không đi làm, ngồi trên ghế ăn sô cô la và uống bia. Ngày nào trời cũng mưa, nên cậu học sinh Akizuki Takao ngày nào cũng trốn học vào buổi sáng và gặp Yukino Yukari ở công viên Shinjuku.
Dưới mái hiên phủ lá phong xanh mướt, tiếng gõ nhịp đều đều trên mái hiên nghe như tiếng mộc cầm dở tệ, tiếng bút chì sột soạt trên giấy của Takao, tiếng uống bia và những câu hỏi không đầu không cuối của Yukino, những giây phút yên bình ngồi nhìn mưa rơi, cùng nhau chia sẻ những hộp cơm, Yukino ngắm Takao ngủ, Takao kể cho Yukino nghe về ước mơ trở thành thợ làm giầy của mình và nhận được sự động viên, khích lệ từ cô... Và cũng từ lúc đó, Takao nổi lên ý muốn làm tặng cô một đôi giầy, đôi giầy sẽ theo cô trên những chặng đường dài, đôi giầy duy nhất, đặc biệt nhất, chỉ dành tặng cho Yukino. Khoảnh khắc đẹp nhất của câu chuyện, khoảnh khắc làm rung động trái tim của mọi độc giả, khoảnh khắc khiến mọi người phải nín thở theo dõi từng câu chữ trong truyện, đó là khi Yukino đứng trên chiếc ghế và Takao đo chân cho cô.
"Đó là một sáng tháng bảy tràn ngập những dự cảm tươi mới xua tan bầu không khí có phần âm u đang buông xuống quanh cô. Dù trời mưa nhưng hơn nửa vòm trời vẫn trong veo và trông như đang phát sáng. Mây đen mỏng trôi đứt đoạn trong gió. Lấp ló giữa những mảng mây đen đó là hàng cuộn mây trắng muốt ở cao hơn. Sắc xanh lục của khu vườn trở nên tươi non mơn mởn trong mưa. Ánh sáng rọi xuống nền đất ẩm ướt, hơi nước tụ thành sương mờ bốc lên, rồi lại rơi xuống, bốn bề ngùn ngụt hơi nước trông như khói giăng."
Khu vườn ánh sáng
Nắng nhuộm màu cam
"Trong quãng đời sau này của mình, Yukino vẫn luôn nhớ về những ngày cô đã trải qua dưới mái hiên này. Đó là thời gian chưa có điều gì thực sự bắt đầu nhưng cũng không phải là trống rỗng vì có một điều gì đó vẫn chưa kết thúc. Đó là khoảng thời gian tươi tắn không bao giờ quay trở lại lần nữa, chất chứa trong nó mới chỉ là những khả năng, đơn thuần và đẹp đẽ. Nếu được trời cho quay lại một ngày trong cuộc đời mình, cô nhất định sẽ chọn cái ngày đứng trên ghế ấy." (Yukino)Nắng nhuộm màu cam
Trong vô thức, Takao và Yukino cùng chờ đợi những cơn mưa buổi sáng. Nhưng chẳng có mùa mưa nào kéo dài bất tận. Không sớm thì muộn, mùa mưa sẽ phải kết thúc.
Mưa ngừng rơi, Takao và Yukino cũng chẳng còn lí do gì để đến hàng hiên ấy nữa. Và nỗi đau của thế giới hiện thực như mặt trời ban trưa, gay gắt và bỏng rát lần nữa phủ lên họ. Nhưng Khu vườn ngôn từ, bằng cách dịu dàng nhất có thể, đã cho độc giả thấy trong tình yêu chẳng có lý do nào quan trọng, chẳng có vấn đề nào to tát. Kể cả việc Yukino hơn Takao 12 tuổi. Kể cả việc Takao cần phải đến Ý du học để học cách trở thành một thợ làm giày chuyên nghiệp. Kể cả mưa có ngừng rơi.
"Ầm ì sấm dội
Cuồn cuộn mây trôi
Mưa rơi chăng tá?
Để ta
Lưu người"
"Dẫu sấm không vang dội
Dù mưa
Chẳng tuôn rơi
Chỉ cần em mong muốn
Thì ta sẽ chẳng rời"
Chỉ cần có tình yêu, dẫu mưa có rơi hay là không, thì ta vẫn sẽ tìm được cách để đến với người mà ta yêu. Chỉ cần trong lòng có nhau, thì dẫu cách trở bao nhiêu khoảng cách địa lý, dẫu phải chờ đợi bao năm, thì rồi người nhất định sẽ trở về.
(Tham khảo từ nguồn: http://hoahoctro.vn/tin-tuc/khu-vuon-ngon-tu-cuon-sach-ngap-tran-nhung-con-mua-va-tinh-yeu)