Khung trời ngày xưa ấy - Cập nhật - Nguyệt Cát

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Nguyệt Cát

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/7/14
Bài viết
47
Gạo
0,0
Khung trời ngày xưa ấy
- Nguyệt Cát -

Tận đằng xa, tình yêu bay trên bầu trời
Chẳng là gì cả nếu gió ngừng thổi
Chỉ vì em luôn nói
"Mọi thứ sẽ ổn thôi"​


999931_625321360868973_818060314_n.jpg

Trình trạng truyện: Đang sáng tác
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu truyện:

Truyện Khung trời ngày xưa ấy sẽ mang âm hưởng rất khác so với You are my Soulmate, từ bối cảnh đến con người đều gần gũi đời thường hơn. Chương mở đầu (chương 0) sẽ là lời kể của nhân vật tôi - Huân - về tuổi thơ gắn liền với làng quê nơi cậu sinh sống. Chương 1 sẽ trở lại nhân xưng ngôi thứ ba, câu chuyện sẽ bắt đầu bằng cuộc sống đời sinh viên trên thành phố và từng bước phát triển trong cuộc đời lẫn sự nghiệp cũng như sự trưởng thành của một chàng trai.

Huân là một chàng trai ở vùng nông thôn nhưng may mắn sinh ra trong một gia đình khá giả. Tuy tính cách kiêu ngạo phảng phất hình ảnh một cậu ấm, nhưng bên cạnh đó, Huân cũng là người có hoài bão, có chí tiến thủ và lập trường vững chắc. Sau này, học hành và lập nghiệp ở thành phố lớn, cuộc sống và những va chạm khiến cho Huân ngày một trưởng thành.
Sa là một cô gái mồ côi được gia đình Huân cưu mang. Từ tấm bé, Sa đã có tình cảm đặc biệt với Huân, thế nhưng, Huân luôn một mực đẩy cô ra khỏi cuộc sống của anh vì ko thể chấp nhận sự chênh lệch quá lớn. Tuy vậy, Sa vẫn một lòng hướng đến anh.

Tú Anh là học trò của Huân khi anh làm gia sư kiếm thêm thu nhập, cô bé ở tuổi mới lớn, láu cá và lém lỉnh nhưng cũng bướng bỉnh không kém, luôn tìm cách chọc phá nhằm thu hút sự chú ý của anh chàng gia sư đẹp trai.

Hằng là một nàng tiểu thư cá tính, sắc xảo và mạnh mẽ, là bạn học đại học của Huân. Giữa hai người từ bạn bè phát triển thành mối quan hệ thân mật hơn, là một cặp xứng đôi vừa lứa theo đúng nghĩa. Tuy nhiên, trong lúc tình cảm đang phát triển tốt đẹp, gia đình Huân gặp sự cố khiến mối tình của cả hai không thể nói trước được điều gì.

Thời điểm đó, vai trò của Sa vô cùng quan trọng. Với tính chịu thương chịu khó, giàu đức hy sinh và kiên cường, cô đã giúp cả nhà Huân vượt qua thời điểm khủng hoảng, khó khăn nhất. Bố mẹ Huân vì cảm kích tấm lòng của Sa mà cố gắng thuyết phục Huân kết duyên vợ chồng, nhưng còn Hằng thì sao? Cả cô học trò Tú Anh luôn tìm cách phá rối mối quan hệ với cô gái mà anh lựa chọn nữa.

"Ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên"

Huân sẽ lựa chọn thế nào? Giữa một bên là tình nghĩa, một bên là tình cảm nam nữ? Mời các bạn theo dõi Khung trời ngày xưa ấy nhé! :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nguyệt Cát

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/7/14
Bài viết
47
Gạo
0,0
Chương 0
Tuổi thơ của tôi

“Có một loài cây chỉ nở hoa vào lúc cuối đời.”

Đó là điều bí mật mà Sa nói với tôi khi đứng trước lũy tre làng, trong một buổi chiều tắt nắng. Lúc đó, nó nhìn tôi bằng đôi mắt mở to thao láo, chờ đợi. Tôi trông xuống con bé thấp hơn mình cả một cái đầu, nhưng chỉ ba giây thôi là tôi chuyển hướng ngay sang bụi tre xanh trước mặt. Bởi tôi không ưa cái vẻ ngoài gầy nhom, lôi thôi lếch thếch, lại thêm nước da đen nhẻm do cháy nắng của nó.

- Sao tao biết mày không nói dối? – Tôi bĩu môi.

Đúng vậy, tôi chưa từng nghe nói rằng tre có hoa. Khi tôi ý thức được vạn vật xung quanh thì bụi tre này đã đứng sừng sững ở đây rồi. Mười hai năm sống ở cái làng này, ngày nào cũng đi qua nó, thậm chí tôi cùng mấy đứa bạn mỗi chiều đi học về hay chơi bắn bi, đá ống lon ngay dưới gốc tre, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy bất cứ cái gì giống hoa mọc lên cả.

- Em nói thật mà. Anh Huân, tin em đi!

Đôi mắt con bé bắt đầu ướt nước, tôi khó chịu gắt gỏng.

- Không tin! Mày ở nhà, đừng có đi theo tao, nghe chưa?

Rồi tôi quay ngoắt, chẳng thèm bận tâm mặt nó lúc này có méo xệch hay không mà chạy thẳng một mạch. Tôi ghét cay ghét đắng cái vẻ năn nỉ ỉ ôi của Sa, ghét cái thói cứ hay nhằng nhẵng bám đuôi tôi, khiến đám bạn suốt ngày gán ghép tôi với nó. Lần này, mặc cho nó tìm mọi cách, thậm chí bịa ra chuyện hoang đường là tre có hoa, tôi nhất định phải cắt được cái đuôi này.

Chạy đi được một quãng, tôi ngoái đầu lại xem con bé có đuổi theo không, và tôi cảm thấy hả hê khi nó vẫn đứng nguyên tại chỗ. Ráng chiều rơi trên đầu ngọn tre, hòa vào màu xanh một chiều buồn ảm đạm, Sa đứng đó, bé xíu như cái chấm nhỏ, bóng đổ dưới nền đất đỏ sỏi đá nhấp nhô. Nó không khóc, nhưng mặt buồn xo, đôi mắt dõi theo tôi mang một mảng hoàng hôn chới với. Thấy tôi dừng lại, nó nhoẻn cười để lộ hai cái răng sún ngay cửa miệng.

Tuy nhiên, tôi chỉ dừng thế thôi, sau đó lại cắm đầu cắm cổ chạy. Tôi biết nó buồn, nhưng tôi vốn dĩ chẳng để tâm.

Sa là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Một ngày hai năm trước, trên đường đi học về, tôi và đám bạn trông thấy một con bé ăn mặc rách rưới bẩn thỉu ngồi dưới bụi tre làng. Mấy hôm sau, nó tiếp tục ngồi chầu chực ở đấy. Tôi được biết, nó sống cùng một người ăn xin gần khu chợ, bà ta thương con bé tội nghiệp nên cưu mang nó.

Tôi thấy buồn cười. Có thì hẵng lo cho thiên hạ, không có thì lo cho mình trước đi.

Mỗi khi chúng tôi chơi trò chơi, nó hay lân la tới xem, thi thoảng bật cười khanh khách. Ngược lại, chúng tôi luôn cố gắng tránh nó, bởi cơ thể nó luôn bốc lên một thứ mùi khó ngửi mà tôi phải bịt mũi và chạy cho rõ xa. Vậy mà con bé dường như không hiểu chúng tôi kỳ thị nó, vẫn rất vô tư sán đến. Ngặt một nỗi, không hiểu lý do gì mà con bé cứ bám lấy tôi.

Vì thế, tôi ghét Sa. Tôi ghét nó.

"Ghét của nào trời trao của nấy." Câu này rõ ràng ám chỉ hoàn cảnh của tôi đây.

Một hôm, khi đi học về, tôi thấy Sa đang quét rơm rác trong sân nhà mình. Sau sự kinh ngạc, tôi cáu giận, giật lấy cây chổi định đuổi đánh nó. Nhưng mẹ tôi đã đứng ra ngăn cản, bố trừng mắt nhìn tôi, nói rằng từ nay nó sẽ ở lại đây giúp việc, sống cùng vú nuôi tại gian nhà phụ cạnh khu bếp.

Sét đánh ngang tai, tôi đứng ngây một chỗ như phỗng.

Thì ra, người đàn bà xấu số kia đã qua đời vì tuổi già sức yếu. Mẹ tôi hay đi chợ nên biết chuyện, lại mang sẵn tấm lòng từ bi hỉ xả, bèn bàn bạc với bố nhận nó về nuôi, coi như tích chút công đức. Không may thay, bố tôi rất yêu mẹ tôi nên cái gì cũng chiều theo ý bà.

Lúc đầu tôi nằng nặc không chịu, mẹ dỗ dành: làm vậy để tích công đức cho con sau này. Tôi quạu cọ, chẳng biết công đức sau này ra sao, chỉ biết bây giờ một của nợ lù lù trước mặt.

Gia đình tôi thuộc hàng khá giả trong thôn. Nếu trở về thời phong kiến có thể gọi là phú hộ. Tuy chưa giàu đến mức nứt đố đổ vách nhưng gạo trắng nước trong, quần là áo lượt, cuộc sống dư dả an nhàn.

Bố tôi là một nhà buôn, từ đời ông cố nội đến đời bố đều đi buôn, của nả tích trữ không ít. Còn mẹ tôi là điển hình của kiểu phụ nữ truyền thống, sinh trưởng trong một gia đình nhà Nho gia giáo. Hình như bên ngoại tôi có gốc gác ở thành phố, sau đó ông ngoại chuyển về vùng quê hẻo lánh này dạy học, tránh xa thế sự xô bồ. Dĩ nhiên, mẹ tôi cũng kế tục ông, trở thành một nhà giáo được dân làng kính trọng.

Tôi nhờ thế mà được tiếng thơm lây, đâm ra hơi kiêu ngạo một chút, đặc biệt là bệnh ưa sạch sẽ. Thế nên tôi mới ghét con bé lúc nào cũng nhếch nhác ấy.

Làng tôi hình thành trên một khu đất trũng được bao quanh bởi những khóm tre, đằng trước là thôn xóm khác, còn đằng sau là cánh đồng thẳng cánh cò bay trải dài miên man. Nhà tôi sinh sống nhờ mấy mẫu ruộng ngoài đồng, cứ đến mùa lúa trổ đòng đòng, nước ngập tràn cả những con mương dài.

Lũ trẻ chăn trâu thường chơi ở đó, nhưng tôi không chơi với chúng, bởi chúng không được ăn học, người ngợm thì dơ dáy. Ngược lại, Sa lúc nào cũng tụm năm tụm ba với chúng, cười đùa rả rích. Con bé không được thông minh sáng dạ cho lắm nên nó bảo rằng muốn làm lụng giúp đỡ mọi người, mẹ tôi đắn đo mãi rồi cũng đồng ý, chỉ dạy nó những thứ cơ bản để xóa nạn mù chữ.

Vậy là, mỗi chiều đi học về, tôi thấy Sa lem nhem bùn đất dắt trâu vào chuồng, sau đó nấu cám cho lợn ăn rồi giúp vú nuôi cơm nước. Khi xong việc, nó chạy ra chỗ bụi tre đầu làng gọi tôi về ăn cơm. Trên đường, nó luôn miệng tấm tắc khoe những trò vui trên đồng, tôi dửng dưng, chân sải bước nhanh hơn. Nó không theo kịp bèn níu lấy vạt áo tôi. Tôi vội vàng hất mạnh tay, nó ngã ngửa.

Con bé mếu máo nhìn lòng bàn tay bị trầy xước lấm lem bụi đất rồi ngước nhìn tôi, nước mắt trực trào. Định ăn vạ sao? Tôi chau mày, bỏ mặc nó ngồi đấy mà đi tiếp. Sau lưng tôi, tiếng chân chạy lạch bạch và tiếng gọi của nó văng vẳng, yếu ớt.

- Anh Huân ơi... chờ em với...

Thực ra trong lòng hơi áy náy, nhưng cứ nhìn bộ dạng đen đen bẩn bẩn của nó là tôi thấy phản cảm. Bàn tay nó xấu xí vô cùng, móng thì dính đầy đất cát cáu bẩn, thi thoảng mấy hôm lạnh bị sổ mũi, nó còn quệt ngang trông càng dơ tợn. Tôi thấy mà rùng mình. Thế nên, tôi ghét nó chạm vào tôi.

Có điều, dù tôi ghẻ lạnh nó ra mặt, nhưng nó vẫn mặt dầy tìm đến tôi.

Ngày lúa trổ đòng, nó hí hửng rủ rê tôi ra đồng chơi. Thường thì tôi gạt phắt, tuy nhiên nó khoe rằng có cái này hay lắm, không xem phí cả đời, tôi bị tính tò mò làm lung lay, nên cũng đi theo nó. Nó mừng ra mặt, hớn hở nhảy chân sáo trước tôi, cách một đoạn thì ngoái đầu lại như muốn kiểm tra xem tôi có biến mất không. Tôi nhìn cái thân hình bé tí tung tăng trên con đường làng, chiếc bóng in trên nền chiều tà buông đỏ ối, nhạt nhòa.

Ra đến cánh đồng, tôi ngửi ngay thấy mùi hương đồng gió nội, mùi ngai ngái của đất và mùi hương lúa mạ non. Gần cuối ngày, gió thổi mạnh, những ngọn đòng như dải lụa màu xanh ngọc bích uốn lượn, dập dờn tạo nên những nhịp điệu đàng. Một bức tranh đồng quê tuyệt đẹp hiện hữu trước mắt tôi. Bức tranh càng trở nên sống động hơn khi tôi nghe thấy tiếng âm thanh của côn trùng, nhái bén, tiếng của những con chim lạc đàn tìm đường về tổ, cả những tiếng cười nói của người nông dân và lũ trẻ đằng xa xa.

Nhoắng cái, Sa đã tháo dép nhảy xuống đồng, men theo bờ cỏ mà đi. Nó vẫy tới vẫy lui, tôi bèn bỏ xăng đan, sắn quần xuống theo nó.

Sa hái một ngọn đòng đòng non, cho vào miệng nhai một cách ngon lành. Sau đó nó chăm chú quan sát kỹ càng, bứt một ngọn khác xanh tươi mơn mởn, thích thú chạy tới đưa cho tôi, miệng cười toe toét.

- Ngon lắm! Anh ăn thử đi!

- Không! Mất vệ sinh lắm!

Tôi từ chối thẳng thừng. Từ bé đến lớn, mặc dù mang tiếng sinh ra và lớn lên tại thôn quê, nhưng nếp sống của tôi chẳng khác gì công tử Bạc Liêu, đương nhiên tôi khá kén ăn, huống chi là ăn rơm ăn cỏ thế này. Sa lại xụ mặt, cố nài.

- Không mất vệ sinh đâu, thật đấy! Anh Huân ăn thử đi! Ngon lắm lắm luôn mà.

Có lẽ, giữa không gian thoáng đãng mát mẻ này, tôi cũng bớt khắt khe và bớt ghét nó hơn. Vậy nên, tôi quyết định theo ý nó một lần, cầm ngọn đòng cho lên miệng, cắn tí tí. Bông lúa chưa ra hoa, được giấu kín trong lớp vỏ màu xanh, bên trong có màu trắng, mùi thơm và ngọt dịu.

Ồ! Không tệ như tôi tưởng tượng. Thực ra, khá ngon lành là đằng khác. Đòng đòng có hương vị thật đặc biệt. Đó là cái mùi thơm nhè nhẹ, thoang thoảng hương hoa, vị ngầy ngậy, beo béo và ngọt bùi như dòng sữa mẹ.

- Ngon thật đấy!

Tôi cười vì khám phá ra một điều thú vị từ thiên nhiên, Sa cười còn tươi hơn cả tôi. Nó hăng hái chạy đi hái cho tôi thêm thật nhiều ngọn đòng đòng, càng ăn càng không thể ngừng, tôi cũng tự bứt và nhai cho đến khi nào cảm thấy no căng mới thôi.

Từ hôm đấy, tôi dường như bị nghiện đòng đòng, hôm nào cũng ra đồng bứt mấy cọng về nhai. Tôi thường bắt gặp Sa chơi trò đánh trận giả với lũ trẻ ở đấy, nó nhận ngay ra tôi, đưa tay lên miệng bắc thành cái loa, hét rõ to.

- Anh Huân ơi! Em ở đây này! Ở đây này!

Giữa cánh đồng bao la bát ngát, tiếng nó vang xa đến mức người đi đường cũng hướng nhìn tôi cười, lũ bạn nó hết đứa này đến đứa khác bắt chước tri hô tên tôi trêu ghẹo, còn nó thì vẫn cứ cười nhăn nhở. Tôi bực hết cả mình, ôm cục tức đi thẳng về nhà. Buổi chiều hôm ấy, tôi ôm đống sách vở nghiền ngẫm, không ra lũy tre làng như thường lệ nữa.

Nói tóm lại, tôi vẫn ghét nó. Và có một lần, sự ghét ấy lên tới đỉnh điểm.

Sa hay lôi kéo và rủ tôi ra đồng chơi, mới đầu tôi nhất quyết không chịu. Nhưng do sự kiên trì của nó, cuối cùng tôi xiêu lòng. Có điều, tôi không thể ngờ rằng, những trò chơi của Sa và lũ trẻ chăn trâu kia khiến tôi mê mẩn.

Chúng tôi cưỡi trâu đánh trận giả, hò hét long trời lở đất tưởng chừng muốn bung cuống họng. Bùn đất bắn tung tóe khắp người nhưng tôi chẳng mảy may quan tâm, chỉ biết lao tới vật nhau ra. Thậm chí bùn văng cả vào trong mồm, tôi khạc nhổ rồi lại xông vào trận chiến, khí thế hừng hực. Những lúc chiến thắng, tôi cảm giác mình giống như Đinh Bộ Lĩnh, một nam nhi chi chí đầu đội trời chân đạp đất.

Ở giữa đồng có một cây đa cổ thụ rất to, già cỗi, xù xì và rậm rạp, có vẻ đã hàng trăm năm tuổi. Tán đa xanh tốt tỏa rợp một khoảng trời, các rễ khí mọc từ cành cây đâm thẳng xuống đất chứng minh cho sự dẻo dai, trường tồn. Thân cây có nhiều hang hốc, như một nơi trú ẩn. Tôi hay trèo lên cây, nấp sau những cái hốc ấy, nhặt quả đa màu huyết dụ bỏ vào, tích trữ đạn để ném nhau. Gốc đa là nơi chúng tôi hay nô đùa, nhặt búp, hái lá, lúc mệt rồi thì nằm xoài dưới bóng cây, tận hưởng làn gió mát lạnh xua đi từng giọt mồ hôi.

Còn rất nhiều trò chơi hay ho như nặn pháo đất sét, đánh cỏ, tắm ao, câu cá... mà lần đầu tiên tôi được trải nghiệm. Có khi tôi chơi vui đến mức quên cả đường về, bị bố mẹ sạc cho một trận, những vẫn ‘ngựa quen đường cũ’. Sa tuy vậy mà biết kiềm chế hơn tôi, nó thường về trước khi trời sẩm tối để làm việc nhà, một lúc sau lại hớt hải ra gọi, người nhễ nhại mồ hôi, từ nhà tôi ra đồng nào có gần cho cam. Ấy vậy mà tôi còn nạt nó, bảo không khiến. Nhưng nó rất bướng bỉnh, đứng im một chỗ chờ đợi.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, do ham chơi quá độ nên việc học hành của tôi giảm sút nghiêm trọng. Cuối năm cầm sổ liên lạc và bảng điểm thấp lè tè trên tay, tôi ngỡ ngàng. Tôi chậm chạp đưa bảng điểm cho bố, đương nhiên ông vô cùng giận dữ, hất văng bộ ấm chén trên bàn. Tối hôm ấy, tôi bị một trận đòn nhớ đời.

- Là Sa rủ rê con đi chơi, nó cũng phải bị phạt chứ! – Tôi không cam tâm mà chỉ thẳng vào con bé đang đứng ở ngoài cửa.

- Im ngay! Hậu quả gây ra là do anh, dám làm dám chịu. Anh không muốn, không ai có thể ép anh cả, đừng bao giờ đổ thừa cho ai hay hoàn cảnh.

Sa nép vào một góc nhìn tôi bị phạt, nét mặt căng thẳng. Tôi quắc mắt với nó, ý bảo ra chỗ khác chơi, nó sợ hãi thu mình nhưng vẫn lì lợm không chịu rời khỏi. Tôi giận điên người. Tôi ghét nhất là người khác đứng xem mình ăn đòn, có cảm giác giống khỉ diễn trò vậy.

Nếu mẹ không can, chắc tôi chưa thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của bố. Sau trận đòn quắn mông, tôi mang cái thân người ê ẩm ra gốc tre ngồi một mình, bụng tức anh ách, nước mắt tự dưng tuôn xối xả. Sa mon men lại gần, đưa cho tôi cái khăn mặt ướt đã được vắt khô, cất giọng lí nhí.

- Anh Huân, đừng khóc nữa. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Năm sau anh cố gắng học tốt hơn là được.

Con bé này thật phiền phức, tôi muốn ở một mình mà nó cũng lẽo đẽo theo. Nếu không vì nó rủ rê, tôi đã không đến nông nỗi này, còn giở trò mèo khóc chuột ư? Thế là tôi giật lấy chiếc khăn trên tay nó quăng xuống đất, mang hết ấm ức lẫn cáu giận trút cả lên đầu nó.

- Là ai khiến tao ra thế này? Mày đừng có giả vờ an ủi! Tao ghét mày! Ghét mày nhất trên đời!

Cứ thế, tôi xả hết bức xúc trong người. Tôi không nhớ đã nói những gì, đã nói bao lâu. Chỉ có điều, thứ tôi nhớ nhất lại là bộ dạng cam chịu của Sa. Nó cúi đầu, đứng yên chịu trận. Cuối cùng, đến khi tôi gào hết cả hơi, nó mới nấc lên từng tiếng.

- Em xin lỗi anh.. là lỗi tại em... Anh Huân đừng ghét em...

Tôi chán nản bỏ về, để mặc nó đứng dưới lũy tre, gió thổi xào xạc.

Từ ngày ấy, tôi không bước ra đồng thêm một lần nào nữa, cũng không thèm nhìn Sa lấy nửa con mắt. Nó sáp đến, tôi bỏ ra chỗ khác. Nó nói, tôi giả câm giả điếc. Tôi không cho nó bất cứ cơ hội nào lại gần tôi. Một khoảng thời gian khá lâu trôi qua, cuối cùng nó cũng chịu bỏ cuộc.

Nhưng, ngày nào Sa cũng đứng chờ tôi đi học về dưới lũy tre làng, bất kể nắng mưa, lặng lẽ như một cái bóng.
 

Nguyệt Cát

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/7/14
Bài viết
47
Gạo
0,0
Chương 1
Cha mẹ sinh con, trời sinh tính


Những ngày hè oi ả, Huân cảm thấy quay cuồng trong cái nóng thiêu đốt, chưa hết, cậu gần như nghẹt thở với các kỳ thi. Năm nay Huân mười bảy tuổi, thời điểm đứng trước ngưỡng cửa đại học này, đã mấy tháng nay cậu chỉ vùi đầu vào sách vở.

Vài ngày nữa Huân sẽ cùng bố lên thành phố để dự kỳ thi tuyển, bây giờ cậu vẫn đang miệt mài nhồi nhét hàng mớ kiến thức vào đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán đọng thành giọt, lăn dài theo tóc mai. Bỗng hương thơm nức mũi từ đâu bay tới khiến cái dạ dày ngọ nguậy, Huân dừng bút, rời mắt khỏi trang giấy chằng chịt những con số, mỉm cười khi thấy mẹ mình đi tới. Vẫn dáng vẻ hiền thục của nhiều năm về trước, bà Dung khoan thai đặt một bát chè hạt sen nhãn nhục lên bàn học của Huân.

- Chè vừa làm xong, con ăn đi rồi học tiếp.

Huân hí hửng đón bát chè hạt sen mát lạnh, xì xụp húp từng thìa. Sen và nhãn khô ngòn ngọt thơm lừng, vị mát giòn của nhãn và bùi bùi của sen làm dịu đi cái nóng trong người, vừa mát vừa bổ. Chẳng mấy chốc, Huân đã xử lý hết bát chè, nhưng vẫn còn thòm thèm.

- Mẹ, cho con bát nữa đi!

- Con muốn ăn nữa à? Để mẹ bảo cái Sa làm thêm.

- Thôi, con đổi ý rồi. Con không muốn ăn nữa.

Nhắc đến Sa, mặt Huân bỗng đổi sắc, cậu gạt cái bát sang một bên, tiếp tục cắm đầu vào trang vở. Bà Dung thở dài, vuốt vuốt mái tóc cậu con trai.

- Sao con ghét con bé thế, nó rất ngoan mà.

- Mẹ, con cần yên tĩnh để học!

Bà Dung biết tính con, không nói gì thêm, bưng bát rời khỏi phòng. Ra đến ngưỡng cửa, bà trông thấy một bóng người nhỏ bé đứng đó, nét mặt buồn thiu. Sa là đứa trẻ ngoan, tuy hơi quê mùa nhưng chịu thương chịu khó, vậy mà không hiểu tại sao con trai bà lại tỏ thái độ ghét con bé ra mặt, nhiều khi bà cũng cảm thấy tội nghiệp thay. Bà vỗ nhẹ mấy cái lên vai Sa rồi hướng về phía gian bếp, Sa lặng lẽ nhìn vào trong phòng giây lát, rồi cũng nối gót theo sau.

Thực ra, Huân không ghét Sa, cái ấn tượng ngày xưa cũng chỉ là chuyện trẻ con. Nhưng khi lớn thêm một chút, đến độ tuổi biết mơ mộng về một người khác giới, Huân biết, Sa thích cậu. Huân không ghét, không có nghĩa là thích. Và cậu cảm thấy khó chịu mỗi lần con bé len lén nhìn mình.

Huân ý thức được giá trị của bản thân. Cậu cao ráo khôi ngô, mặt mũi tuấn tú, hơn hết có học thức, có gia thế. Bố cậu – ông Đạt – nhiều năm trở lại đây mở doanh nghiệp sản xuất gạo và thực phẩm. Thời buổi kinh tế đổi mới, đất nước mở rộng giao thương buôn bán, tạo cơ hội đầu tư cho người dân làm ăn nên việc kinh doanh phát đạt. Chẳng mấy chốc, ông Đạt đã có chỗ đứng vững chắc tại địa phương. Huân thường thấy ông chủ tịch tỉnh thường xuyên ghé qua nhà, hết uống chè, ngâm thơ, thưởng hoa lại bàn chuyện công việc.

Vậy nên, làm sao cậu chấp nhận một con bé người ở (đối với Huân, Sa chính là như thế) có tình cảm với mình. Tuyệt đối không!

***​

Nắng mùa hạ rơi đầy trên những con phố, hai bên lề đường bóng bằng lăng tím thẫm một góc trời, mang theo tiếng ve kêu rỉ rả lẫn trong tiếng còi xe đông đúc. Đâu đó sắc phượng vĩ đỏ rực thắp sáng mọi ước mơ. Đến mùa thi, đường phố Hà Nội tấp nập hẳn, màu áo trắng ngập tràn khắp nẻo.

Huân không cảm thấy thoải mái cho lắm giữa cái không gian ồn ã này, có lẽ vì cậu đã quen với sự thanh bình nơi làng quê, không ô nhiễm khói bụi, không ồn ào chen lấn. Tuy nhiên, chẳng có thời gian nghĩ vẩn vơ, Huân khá hồi hộp cho buổi thi sắp tới.

Ông Đạt muốn Huân nối nghiệp nên hướng cậu vào trường Kinh tế, tuy nhiên cậu hứng thú với trường Luật hơn. Hai bố con đã xảy ra tranh cãi kịch liệt, cuối cùng nhờ có sự ủng hộ của mẹ, Huân đã thuyết phục được bố. Mẹ cậu hay nói vui, ‘thầy cãi’ là một trong ba cái nghề làm ‘thầy’ thiên hạ, chỉ cần đừng có về cãi cha cãi mẹ là được.

Khi đến nơi, trước cổng trường đã có rất nhiều phụ huynh và học sinh đứng đó, gần như tắc nghẽn lối vào, ông Đạt dặn dò khích lệ con trai vài câu rồi rời đi. Huân lách qua đám đông tiến vào khuôn viên trường, tìm quanh quất một chỗ trống dưới gốc cây phượng vĩ rồi lôi tài liệu ra, chú tâm ôn lại một lượt. Đang mải tập trung, Huân không để ý có người tới ngồi bên cạnh. Sau đó là một giọng nói của con gái, nghe mượt mà và rất êm tai.

- Cậu thi ở phòng nào thế?

Huân ngẩng lên, bắt gặp một gương mặt thanh tú, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang lưng, toát lên vẻ dịu dàng thanh lịch. Con gái thành phố da dẻ mịn màng, trắng nõn thật khác với mấy cô thôn nữ cục mịch. Vừa nhìn liền có cảm tình, Huân vui vẻ trả lời.

- Phòng 208 khu C, còn cậu?

- Ơ, tớ cũng thi phòng đấy đấy.

Cô nữ sinh cười thật tươi khoe hàm răng trắng đều như hạt bắp, Huân cảm thấy tim mình hơi rung rinh một tẹo. Sau đó hai người làm quen, cô bạn dễ thương này tên là Hằng, sinh ra và lớn lên tại Hà Nội. Nói qua lại thêm vài câu thì trống trường đã điểm, thí sinh lần lượt xếp hàng theo thứ tự vào phòng thi. Sau hàng loạt thủ tục, chẳng mấy chốc ngôi trường trở nên yên ắng, chỉ còn nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran, kim đồng hồ nặng nề nhích từng chút một.

Đề thi không làm khó Huân lắm, thế nên cậu làm xong trước giờ quy định những 20 phút. Nhìn đồng hồ, còn lâu bố mới đến đón, Huân ôm cặp quanh quẩn trong sân trường. Khoảng 10 phút sau thì Hằng cũng rời khỏi phòng thi, cô thấy Huân ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá bèn rủ cậu ra quán giải khát trước cổng trường uống nước mía.

- Cậu có số điện thoại không? Cho tớ đi! – Hằng đề nghị.

- Tớ không dùng điện thoại. – Huân lắc đầu.

- Vậy thì làm sao chúng ta liên lạc đây?

Bộ dạng chu môi than thở của cô bạn hết sức đáng yêu, Huân bật cười nói:

- Nếu cậu thi đỗ thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau.

- Cậu tự tin thế à?

- Tất nhiên, còn cậu?

- Được, cậu cứ chờ đấy! Tớ nhất định sẽ gặp lại cậu vào ngày khai trường.

Hằng nhướn mày, tự tin cao giọng khẳng định. Sự quyết tâm hiện rõ trong đôi mắt mang nét sắc sảo khiến Huân cảm thấy thú vị. Hằng là người có cá tính mạnh mẽ, túyp con gái chủ động này thực sự thu hút. Có lẽ vì vậy mà nhiều năm qua, những cô nàng tỉnh lẻ tính tình lành như cục đất quá mờ nhạt chẳng gây ấn tượng gì đối với cậu.

Ngày thi đầu tiên kết thúc, bố con Huân ở nhờ nhà họ hàng cho đến hết ngày thi thứ hai lại lục tục về quê chờ đợi kết quả. Vài tuần trôi qua, cuối cùng Huân nhận được giấy báo trúng tuyển, ông Đạt được dịp nở mày nở mặt, mời bà con lối xóm đến tổ chức ăn mừng linh đình. Mấy hôm sau, Huân gói ghém hành lí chuẩn bị lên thành phố học đại học. Ông Đạt đã thuê cho con trai một căn hộ, có vú Liên theo cùng để tiện bề chăm sóc sinh hoạt cho Huân.

Ngày Huân xách hành trang cùng ông Đạt lên xe đến thành phố, cả nhà ra tiễn. Bà Dung chuẩn bị rất nhiều đồ dọc đường cho hai bố con, bà luôn miệng dặn dò Huân đủ thứ chuyện, khóe mắt rơm rớm. Đây là lần đầu tiên con trai xa nhà, đương nhiên bà sẽ rất nhớ và lo lắng.

- Mẹ, con lớn rồi. Con tự chăm sóc cho mình được. – Huân nắm lấy bàn tay hao gầy của mẹ, nói với giọng dứt khoát để bà an tâm.

- Ừ, mẹ biết rồi. Lên đấy nhớ chăm chỉ học hành, giữ gìn sức khỏe! – Bà Dung ôm con lần cuối, lòng thoảng bồi hồi. Nuôi con lớn mới biết lòng cha mẹ, ngày nào Huân còn đỏ hỏn trong vòng tay bà, giờ đã cao lớn thế này rồi, bà chỉ đứng đến vai cậu.

- Em làm như nó đi luôn không bằng. Mau để con đi, anh còn có cái hẹn với đối tác. – Ngồi trong chiếc xế cổ Traction Citroen 1953 với lớp sơn trắng muốt chứng kiến một màn sướt mướt của hai mẹ con, ông Đạt sốt ruột giục giã.

Là người cha, ông không ủy mị như bà Dung, quan điểm của ông là cứ phải để cho Huân sớm lăn vào đời học cách tự lập, cọ xát càng nhiều mới mau chóng trưởng thành. Hơn nữa, ông luôn có lòng tin vào con trai mình.

Huân tạm biệt mẹ lần nữa, toan cúi đầu chui vào trong xe thì một giọng nói trầm khàn gọi tên.

- Anh Huân, em có cái này tặng anh.

Đó là giọng của Sa, chẳng hiểu sao khi lớn lên giọng nói con bé lại khác người như vậy, không lanh lảnh giống các thiếu nữ cùng tuổi, tuy chất giọng dày nhưng khàn đặc, y như thanh quản bị vật gì đè lên. Huân cũng đặc biệt không thích cái tiếng ‘vịt đực’ này, Cũng may là Sa biết giọng mình không hay nên ít khi mở miệng.

- Cái gì? – Huân nhíu mày nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Trước biểu hiện không vui ấy, Sa không dám trễ nải, vội chìa lòng bàn tay ra. Huân thấy một chiếc hộp hình chữ nhật được bọc cẩn thận bằng lớp giấy trang trí màu xám bạc, màu mà cậu thích nhất. Ngoài ra còn có chiếc vòng tay xâu bằng các hạt đậu đỏ bóng mẫy, vẻ mặt càng không vui, Huân gắt gỏng.

- Dở hơi à? Con trai ai đi đeo ba cái vòng vèo của con gái. Không lấy!

- Huân, con bé tự tay làm đấy. Mẹ đi chùa cầu phúc lên vòng này rồi, con mang theo bên người chắc chắn sẽ gặp may mắn, học hành tấn tới. – Bà Dung bèn lên tiếng nói đỡ giúp Sa.

Huân ngao ngán. Mẹ cậu cái gì cũng tốt, phải tội hay tin vào những điều không có thật. Tốt hay không do thực lực, may mắn gì chứ, chẳng phải bà luôn dặn cậu ‘đức năng thắng số’ đó sao. Lại còn suốt ngày bênh con bé kia chằm chặp, nếu như không phải cậu kịch liệt phản đối thì mẹ đã sắp xếp cho Sa lên thành phố cùng cậu rồi. Tuy nghĩ bụng vậy nhưng Huân vẫn giật lấy chiếc vòng từ tay Sa, bực bội ngồi vào xe, đóng sầm cửa lại. Huân rất kính yêu mẹ, không bao giờ cãi lời bà. Nhưng số phận của cái vòng và món quà đó thì chẳng ai biết, vì Huân đã tiện tay nhét đại nó vào một xó của hành lý.

Khi bóng chiếc xe chỉ còn là một chấm nhỏ cuối con đường, bà Dung mới quay sang cô bé bên cạnh nhắc nhở.

- Được rồi, vào nhà lấy giỏ chuẩn bị đi chợ đi con.

- Vâng ạ! – Sa hào hứng trả lời, ngón tay kín đáo vân vê chiếc vòng màu đỏ tươi giấu trong ống tay áo, sau đó nhanh nhẹn xách làn đi chợ.

Bà Dung dõi theo dáng đi tung tăng của cô bé mới lớn, nở nụ cười hài lòng. Bà luôn mong có một cô con gái, nhưng lại chỉ có độc một cậu con trai. Sa từ nhỏ đến lớn do một tay bà dạy bảo từ nữ công gia chánh đến đạo lý làm người, nên bà coi cô như con mình. Tuy ngoại hình gầy gò đen đúa do phải làm lụng vất vả từ bé, nhưng bà hiểu rất rõ bản tính thiện lương của Sa. Tương lai nếu lập gia đình, hẳn con bé sẽ là người vợ chu toàn. Một người đàn ông cũng chỉ cần người phụ nữ biết chăm sóc, vun vén gia đình để an tâm lập nghiệp mà thôi.

Và đúng như bà nghĩ, ngày nọ Sa theo bà lên chùa dâng hương, vị sư thầy trụ chì mà bà vô cùng kính trọng đã khen ngợi Sa ngoan ngoãn, có tướng ‘vượng phu ích tử’. Quả tình, nếu con trai bà không ghét Sa đến thế, bà cũng muốn tác hợp cho hai đứa. Đáng tiếc, Huân còn trẻ, lại quá kiêu hãnh nên chưa bao giờ chịu nhìn nhận Sa. Biết làm sao được, cha mẹ sinh con, trời sinh tính.
 

Nguyệt Cát

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/7/14
Bài viết
47
Gạo
0,0
Chương 2
Nhập học


Những ngày đầu tháng chín, Hà Nội chính thức vào thu, đẹp dịu dàng những vạt nắng và làm dịu đi tiếng ve còn vương trên vòm cây xanh lá.

Huân xách chiếc cặp táp, mặc áo sơ mi trắng phau, chỉnh tề đi nhận lớp sau khi đọc bảng thông báo chễm trệ ngoài sân trường. Khi bước vào phòng, đã có rất nhiều những gương mặt trẻ măng tầm tuổi Huân góp phần làm tăng cái không khí ồn ào, sôi nổi, đầy nhiệt huyết. Thế nhưng cậu lại chọn cho mình một chỗ trống ở dãy đầu bàn không người gần cửa sổ, lấy tiểu thuyết "Sự im lặng của bầy cừu" dày cộp ra đọc, xa lánh sự huyên náo.

Dù đã đọc đến lần thứ ba, Huân vẫn bị lôi cuốn vào tình tiết của vụ án đẫm máu và những màn đấu trí, hoàn toàn chìm đắm trong không gian riêng. Cho đến khi có một giọng nói nữ tính cắt ngang mạch truyện của cậu:

- Cậu thích đọc tiểu thuyết trinh thám à?

Huân ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt long lanh có chút quen thuộc, cậu ngờ ngợ.

- Cậu là... ?

- Ơ này, đừng bảo mới đó mà cậu đã quên tớ rồi nhé! – Cô bạn cao giọng trách móc, tay chỉ chỉ vào mặt mình, ý bảo "hãy nhìn lại tôi cho kỹ".

Gập quyển sách lại, Huân thoáng cười.

- Mình chưa quên! Cậu là Hằng, phải không?

- May cho cậu là vẫn nhớ tên của tớ đấy! – Khóe môi Hằng giương cao, lộ ra lúm đồng tiền duyên chết người.

- Mình rất vui vì chúng ta có thể gặp lại nhau. – Huân nói, trong đầu suy nghĩ nên nói năng thế nào để cô bạn đây vui vẻ.

Quả nhiên, hai gò má trắng như bông tuyết của Hằng hơi ửng hồng, nụ cười trên môi càng tươi tắn, lúm đồng tiền càng sâu. Huân dự đoán, tương lai Hằng sẽ có rất nhiều "cái đuôi" và "vệ tinh" theo đuổi. À mà không, hẳn là bây giờ đã vậy rồi.

Hằng hướng ánh mắt về quyển sách đặt trên bàn, vẻ mặt thích thú.

- Mình đang định tìm đọc cuốn này, cậu đọc xong có thể cho mình mượn không?

- Cậu cầm lấy đi! Mình chỉ đọc lại thôi. – Huân hào phóng đẩy sách về phía cô bạn.

- Cảm ơn! – Hằng cầm quyển sách trong tay ngắm nghía trang bìa một hồi, rồi lật vài trang giấy xem qua – Mình rất thích "Kẻ đào tẩu", cậu đọc nó chưa?

- Mình đọc rồi! – Huân gật đầu đáp – Nhịp điệu dồn dập, cốt truyện hấp dẫn và cái kết bất ngờ. Mình rất ngưỡng mộ hình tượng nhân vật nữ luật sư Amanda Jaffe mà Phillip Margolin xây dựng.

Hầu như truyện trinh thám nào Huân cũng đã ‘gặm’ qua, cậu có một niềm ham mê vô bờ bến với thể loại này. Đó cũng là một phần nguyên nhân cậu thi vào trường Luật bất chấp đi ngược lại ý muốn của bố mình. Có lẽ bố cậu cũng nhận ra rằng cá tính của Huân do gen di truyền từ ông nên đành chịu thua. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

- Mình cũng vậy! – Hằng ngồi thẳng lưng, nét mặt đầy hào hứng – Cô ấy chính là mẫu phụ nữ mình hướng đến.

- Thực ra thì, hiện tại cậu đã gần giống với cô ấy rồi. Ý mình là... thông minh và xinh đẹp ấy.

Hằng ngây ra nhìn Huân mất một lúc, sau đó cúi xuống trang giấy, mắt lướt trên những con chữ in ngay ngắn, thẳng hàng. Dù mái tóc dài buông xõa đã che khuất khuôn mặt, nhưng Huân vẫn nhận ra vành tai cô dần ửng đỏ.

Huân biết ý, cũng giữ im lặng, trong lòng thầm mỉm cười. Con gái quả thực rất dễ rung động bởi những lời có cánh. Tuy nhiên đừng hiểu lầm Huân là kẻ dẻo miệng, lưỡi không xương, ưa nói lời đường mật. Đơn giản, cậu cho rằng việc ca ngợi một nửa thế giới còn lại là chuyện quá đỗi bình thường.

Bố cậu từng nói: "Biết cách trân trọng phụ nữ thể hiện đẳng cấp của một quý ông đích thực." Nhìn cách ông đối xử với vợ mình là biết!

Có điều, ca ngợi khác hoàn toàn với sự tâng bốc quá lố! Khen cũng là cả một nghệ thuật, đòi hỏi sự tế nhị và khéo léo, làm sao cho người nghe cảm thấy đó là điều xuất phát từ thật lòng. Đương nhiên, phải là thật lòng mới được! Cũng chỉ nên khen có chừng mực, khen nhiều quá sẽ trở thành nịnh bợ, nhàm chán, mất đi giá trị.

Còn tại sao Huân có thể thông hiểu đạo lý trên trong khi tuổi đời chưa chạm ngõ đầu hai? Vẫn là câu nói cũ rích: Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hay là hổ phụ sinh hổ tử nhỉ!?

Đúng lúc đó, một chàng trai đứng trước mặt Huân, vóc người tầm thước, đeo kính tròn dày cộp, kiểu tóc như úp nguyên cái gáo dừa lên đầu, trông ngố tợn. Huân suýt bật thốt: Nobita chính hiệu!

- Bạn cho mình biết tên và số điện thoại nhé! – Cậu bạn ‘Nobita’ tay cầm tờ giấy và bút ghi danh sách thông tin liên lạc của các sinh viên. Huân đoán cậu ta được bầu chọn là cán bộ lớp.

Sau khi lấy thông tin của Huân và Hằng, cậu ta kiên nhẫn đi các bàn, lần lượt lấy thông tin của từng người mặc dù việc đó khá khó khăn giữa một rừng thanh niên hỗn loạn. Hằng ghé tai Huân, nói nhỏ:

- Cậu ấy tên là Nguyễn Tài Đức, thủ khoa năm nay đó!

Huân trố mắt. Ngoái lại nhìn bộ dạng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc của cậu chàng ‘Nobita’ khi đứng trước một cô nàng xinh xắn. Phiên bản Nobita này được nâng cấp lên một tầm cao khác hoàn toàn so với trong truyện rồi.

- Mà cậu đọc lại số điện thoại đi! – Hằng lấy chiếc di động trong cặp ra, chờ đợi.

Huân nhắc lại số liên lạc của mình, Hằng lập tức nhá máy cho cậu. Rút từ trong túi quần chiếc điện thoại có phần cổ lỗ so với chúng bạn mà bố mới sắm cho mình để tiện bề liên lạc, Huân lưu vào danh bạ những con số đẹp và dễ nhớ. Mặc dù nhà có điều kiện nhưng ông Đạt đưa ra chủ chương không nuông chiều con cái, dù Huân là con một. Ngay đến phương tiện đi lại, cậu cũng chỉ được cấp cho chiếc xe đạp địa hình. Từ nhỏ, Huân đã được giáo dục nghiêm khắc nên cũng chẳng lưu tâm lắm đến những vật ngoài thân. Đối với cậu, điện thoại để liên lạc, phương tiện để di chuyển, ngoài chức năng vốn có thì những thứ khác đều không quan trọng. Hơn nữa, ở vùng nông thôn, hào nhoáng chẳng để cho ai ngắm.

Hằng dường như cũng không để tâm đến điều này, tiếp tục trò chuyện rôm rả:

- Cậu lên đây ở kí túc xá hay ở trọ? – Hằng hỏi.

- Mình ở trọ.

- Có gần trường không?

- Cũng gần.

- Cậu ở ghép à?

- Ừ! – Huân gật đại, chọn câu trả lời ngắn gọn nhất. Cậu ở cùng với vú Liên nên không thể tính là nói dối.

Hằng có vẻ cởi mở nên hay hỏi han nhiều điều, còn Huân ngược lại, cậu chẳng mấy khi tò mò về người khác. Nhưng cậu không cảm thấy phiền trước những câu hỏi vui của Hằng, hào phóng trả lời tất cả, có câu chi tiết, có câu ậm ừ cho qua.

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào, cả lớp im phăng phắc lắng nghe vị giáo sư đứng tuổi, gương mặt hòa mục, dáng người mực thước, có vẻ theo chủ nghĩa khắc kỷ. Ông giới thiệu sơ qua về bản thân rồi đến lịch sử trường và một số nội quy cần ghi nhớ. Đúng lúc cả lớp đang cặm cụi ghi chép lịch học, một cô gái xuất hiện ở cửa phòng, cất giọng ảm đạm.

- Xin lỗi thầy, em đến muộn!

Mọi người đồng loạt tập trung nhìn về phía cửa, lập tức tiếng xôn xao dậy lên. Thầy Lâm ho khẽ một tiếng ý bảo trật tự, rồi gật đầu ra hiệu cho cô sinh viên vào lớp. Những ánh mắt đổ dồn hết trên người đến muộn không bỏ sót nhất cử nhất động nào.

Huân cũng phải công nhận, cô bạn mới vào kia đẹp đến mức vừa nhìn có ấn tượng mạnh. Khuôn mặt cân đối, cằm thon gọn, mũi cao mắt sâu, da trắng ngần không tì vết, cổ cao ba ngấn, cơ thể tính ra có thể so sánh với người mẫu... Nói chung trên đời có bao nhiêu cái đẹp dường như ông trời ưu ái ban cho cô ta tất tần tật. Y như rằng, có một vài tiếng cảm thán vang lên, chắc chắn là từ các nữ sinh.

- Lạy chúa! Ông trời thật bất công!

Huân liếc mắt sang Hằng, cô bạn vẫn bàng quan, chăm chú ghi lại thời khóa biểu.

Sau khi quan sát một lượt, người đẹp nọ tiến về phía chỗ trống bên cạnh lớp trưởng ‘kính cận Nobita’, nơi duy nhất còn trống, chính xác là nguyên cái bàn còn trống, mặc cho các cậu trai khác tiếc hùi hụi. Khỏi phải nói, mặt của Đức lúc này đã đỏ như trái cà chua chín, cắm mặt vào giấy cặm cụi ghi ghi chép chép. Huân để ý, anh chàng này hình như có tật ngượng ngùng trước con gái thì phải, đặc biệt là gái đẹp.

Chứng minh cho sự phỏng đoán của Huân, đến khi lớp giải tán, Đức muốn xin thông tin của người đẹp để thêm vào danh sách, khổ nỗi cậu ta cứ đứng thộn mặt ra. Cô bạn kia còn kỳ lạ hơn, chẳng có phản ứng gì, bình thản khoanh tay ngồi chờ đợi như thi gan, đâm ra Đức càng bối rối.

Huân đứng ngoài không chịu nổi một cảnh trước mắt, đến gần giật lấy tờ giấy đôi trên tay Đức, đặt xuống trước mặt cô bạn xinh đẹp.

- Cậu ghi lại thông tin liên lạc vào đây nhé!

Lúc này, cô mới rời mắt khỏi Đức nhìn sang Huân, rồi hạ tầm nhìn xuống tờ giấy chằng chịt mực xanh. Cầm cây bút bi trong tay, cô điền vào chỗ trống, sau đó dửng dưng đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Huân lướt qua mặt giấy, nét chữ hơi nghiêng, cứng cáp và mạnh mẽ: Lục Song Thư.

- À há! Lục Song Thư, nghĩa là tài sắc vẹn toàn đấy nhé! Này lớp trưởng, hợp với cậu quá còn gì! – Tiếng của Hằng chen vào, cô cũng đứng ngoài quan sát màn vui nãy giờ.

- Không có đâu! – Đức cười hiền lành, tay cất tờ thông tin vào trong cặp, đồng thời hướng về phía Huân – Cảm ơn cậu nhé!

- Tại tôi chướng mắt thôi, đừng tưởng tôi muốn giúp đồ nhát cáy như cậu.

Huân lẩm bẩm, nhấc chân đi liền một mạch. Hằng vẫy tay chào, nối gót theo sau, bỏ lại Đức nghệt mặt, đứng chưng hửng tại chỗ, không hiểu lý do vì sao bị ăn mắng.
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên