1. Mảnh vườn
Khi còn học cấp một, lúc còn học lớp hai, vì ảnh hưởng của phim hoạt hình nên đôi khi mình đã gặp giấc mơ về một cánh đồng hoa rất đẹp. Khi lên lớp bốn, mình gặp lại nó trong giấc mơ của mình. Đó là chuyến tham quan về quê của một trong những đứa trong nhóm bạn của mình. (Quê nó cách nhà nó chừng 3km thôi à nên chuyện những đứa tiểu học có thể tự đi được cũng thực tế mà nhỉ? Đứa bạn này từng chơi khá thân với mình năm lớp hai nhưng sau đó đã đâm sau lưng, bịa chuyện xấu về mình và cô lập mình, rồi sau này nó lại chơi với bạn thân mình nên khi đó tụi mình vẫn là một nhóm bạn. Thật trùng hợp khi không gian lại liên quan đến một người bạn từng thân). Tuy vậy, trải nghiệm trong giấc mơ đó cũng không tệ mà trái lại nó khiến mình rất vui. Cánh đồng xanh họa cùng với nắng vàng thực sự rất tuyệt, tụi mình còn có thể bay như trong hoạt hình nữa. Mình đã cảm thấy có thể hòa hợp lại với người bạn cũ đó nhưng tất nhiên khi đi học lại và nhìn nhau thì mọi chuyện vẫn không được như lí tưởng.
Nhưng nếu đó chỉ là câu chuyện từ cấp một thì có lẽ mình cũng đã quên từ lâu rồi.
Hè lớp bảy lên tám, trong giai đoạn khủng hoảng chông chênh nhất của mình, giữa chục cơn ác mộng màu đỏ máu, mình gặp lại bản thân mình trong đó. Vẫn là cánh đồng hoa, vẫn là những đôi cánh thiên thần, vẫn nô đùa và tay nắm tay bạn bè, nhưng cũng đang ở một góc và nhìn chính mình. Nói thế nào nhỉ? Giống như mình đứng ở đang cội nguồn của kí ức, nhìn lại dáng hình bé nhỏ của mình khi còn đương tiểu học. Lá cây vẫn xanh như thế, nhưng bầu trời vàng hơn, như đượm trong màu vàng xỉn của những điều cũ kĩ.
Giờ đây mình đã lên phố học, và đang phải đối diện với cảm giác cô độc ở môi trường không thuộc về mình - ý mình là, đó là những suy nghĩ mà bệnh tâm lí đã mang đến với mình, hiện tại mình đã thấy khá hơn, nhưng đôi khi giấc mơ đó vẫn ùa đến và mang cho mình một dấu hỏi. Mình không biết vì sao khung cảnh chẳng có gì đặc biệt ấy lại lặp lại trong giấc mơ nhiều đến thế. Bây giờ mình không còn nhớ rõ từng chi tiết trong đó nữa, nhưng đôi khi vẫn thấy hơi bứt rứt vì không tìm thấy lí do nào thuyết phục.
Khi còn học cấp một, lúc còn học lớp hai, vì ảnh hưởng của phim hoạt hình nên đôi khi mình đã gặp giấc mơ về một cánh đồng hoa rất đẹp. Khi lên lớp bốn, mình gặp lại nó trong giấc mơ của mình. Đó là chuyến tham quan về quê của một trong những đứa trong nhóm bạn của mình. (Quê nó cách nhà nó chừng 3km thôi à nên chuyện những đứa tiểu học có thể tự đi được cũng thực tế mà nhỉ? Đứa bạn này từng chơi khá thân với mình năm lớp hai nhưng sau đó đã đâm sau lưng, bịa chuyện xấu về mình và cô lập mình, rồi sau này nó lại chơi với bạn thân mình nên khi đó tụi mình vẫn là một nhóm bạn. Thật trùng hợp khi không gian lại liên quan đến một người bạn từng thân). Tuy vậy, trải nghiệm trong giấc mơ đó cũng không tệ mà trái lại nó khiến mình rất vui. Cánh đồng xanh họa cùng với nắng vàng thực sự rất tuyệt, tụi mình còn có thể bay như trong hoạt hình nữa. Mình đã cảm thấy có thể hòa hợp lại với người bạn cũ đó nhưng tất nhiên khi đi học lại và nhìn nhau thì mọi chuyện vẫn không được như lí tưởng.
Nhưng nếu đó chỉ là câu chuyện từ cấp một thì có lẽ mình cũng đã quên từ lâu rồi.
Hè lớp bảy lên tám, trong giai đoạn khủng hoảng chông chênh nhất của mình, giữa chục cơn ác mộng màu đỏ máu, mình gặp lại bản thân mình trong đó. Vẫn là cánh đồng hoa, vẫn là những đôi cánh thiên thần, vẫn nô đùa và tay nắm tay bạn bè, nhưng cũng đang ở một góc và nhìn chính mình. Nói thế nào nhỉ? Giống như mình đứng ở đang cội nguồn của kí ức, nhìn lại dáng hình bé nhỏ của mình khi còn đương tiểu học. Lá cây vẫn xanh như thế, nhưng bầu trời vàng hơn, như đượm trong màu vàng xỉn của những điều cũ kĩ.
Giờ đây mình đã lên phố học, và đang phải đối diện với cảm giác cô độc ở môi trường không thuộc về mình - ý mình là, đó là những suy nghĩ mà bệnh tâm lí đã mang đến với mình, hiện tại mình đã thấy khá hơn, nhưng đôi khi giấc mơ đó vẫn ùa đến và mang cho mình một dấu hỏi. Mình không biết vì sao khung cảnh chẳng có gì đặc biệt ấy lại lặp lại trong giấc mơ nhiều đến thế. Bây giờ mình không còn nhớ rõ từng chi tiết trong đó nữa, nhưng đôi khi vẫn thấy hơi bứt rứt vì không tìm thấy lí do nào thuyết phục.