Chap 2
Sáng hôm sau, cô chọn một chiếc đầm liền áo, tay dài và có phần ren ở dưới chân váy, nó chỉ ngắn tới đầu gối, có màu hồng hường và đôi giày gót nhọn cùng màu. Nhìn mình trong gương, cô cảm thấy khá ổn, thân hình có chút hơi gầy thôi chứ cũng không tới nỗi xấu như trong tưởng tượng. Đến công ty bằng taxi, cô lại gặp cô gái hôm qua mình thấy, cô ấy là Alexander, là tiếp tân của công ty cũng là người hướng dẫn viên. Cô ấy có khả năng nói tiếng Việt rất tốt, nhưng trong môi trường quốc tế thì cô ấy không được sử dụng tiếng Việt. Tất nhiên tiếng Anh luôn là ngôn ngữ chung của mọi người.
“Hôm qua có bốn vị giám khảo cũng là tổng giám đốc và giám đốc khu vực phỏng vấn. Cô thật may mắn, là người duy nhất có thể lọt được vào mắt của họ. Các vị cấp trên thật khó tính và lạnh lùng đáng sợ.” Alex vừa đi vừa nói chuyện với Băng Di trong khi đưa cô len nơi làm việc.
“Họ rất khó tính sao?” Băng Di bán tín bán nghi hỏi lại.
“Tất nhiên. Khải Phong là giám đốc bên nghệ thuật, Hạ Ngôn lần giám đốc bên nhà hàng khách sạn, còn Tô Vân bên ngành giáo dục, còn tổng giám thì bên vũ khí kiêm đủ thứ hết á. Thật đáng sợ.” Vẻ mặt của cô ấy nói với Băng Di thực sự rất biểu cảm.
“Rất nhiều người muốn vô đây làm. Hơn nữa họ thực sự là những soái ca.” Cô bình thản trả lời.
“Ừ, bởi vì ở đây trong dụng nhân tài, lương lại rất cao, rất nhiều người từ CEO bên nước khác đã qua đây xin làm nhân viên thôi cũng được, đãi ngộ quá tốt, họ làm việc rất minh bạch, nhưng không phải ai cũng vô được. Nhớ năm đó tôi từ bên Mỹ qua, phải kiềm chế lắm mới không kích động khi họ cho tôi làm tiếp tân ở đây, mặc dù tôi học kinh tế. Thực sự vào đây tốt lắm. Gia thế của họ cũng không phải vừa. Có dịp tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Tới rồi đó.”
Cô ấy chỉ vào bên trong đằng sau cánh cửa lớn kia, Băng Di cũng hồi hộp dữ lắm, cô gõ cửa, không thấy ai trả lời, nên mở cửa ló cái đầu vào. Bắt gặp một cảnh tượng người lớn quá đáng khiến cô phải tự che mắt nhìn.
Tề Tử Mặc năm nay 28 tuổi, anh cũng tự nhiên được coi là soái ca lạnh lùng và tài năng thiên bẩm khi đứng đầu tập đoàn kinh tế đa quốc gia. Không ai không sợ anh, nhưng các cô gái luôn mơ ước được làm người yêu anh thì cứ phải gọi là nhiều không kể xiết. Từ bác sĩ, y tá, MC, người mẫu đến cả ngôi sao Hollywood cũng đã từng bị dính tin đồn có quan hệ với anh. Anh không yêu, đơn giản chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý của con người thôi. Anh thay bồ như thay áo, chẳng ai quá nổi một tuần, anh nói chuyện lạnh lùng, kể cả với ba mẹ anh cũng vậy. Tề gia là một gia tộc giàu có và nổi tiếng trên thương trường, có bề dày lịch sử hàng trăm năm nên rất nhiều quy tắc ngặt ngoèo. Nhưng khi anh là người kế nhiệm thì các quy tắc được thay đổi và có vài phần dễ chịu hơn.
Khi mới mười sáu tuổi anh ta đã đi theo cha mình tới công ty học hỏi,bốn năm sau đó anh nắm vững cơ cấu của tập đoàn và bắt đầu nhậm chức giám đốc. Anh có những cách làm thay đổi những quy tắc truyền thống trong công ty thành những luật lệ riêng. Từ một công ty lớn, thành một tổng công ty đa ngành nghề đa quốc gia trong vòng năm năm thì không phải ai cũng làm được như vậy. Nhưng với Tử Mặc thì tất cả không phải là vấn đề, mà vấn đề chỉ là thời gian.
Băng Di cảm thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài khi gặp thấy cô gái chân dài kia quấn chặt lấy vị tổng giám và cả hai không mặc gì hết. Ngay tại phòng làm việc và trên bàn luôn, thực sự là không biết xấu hổ mà.
“Sao vậy? Em thật khó chịu.” Cô gái chân dài lên tiếng, vặn vẹo khi thấy động tác của Tử Mặc dừng lại.
Tề Tử Mặc nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang lấy tay che mắt kia, anh ta cảm thấy lạ là mình không hề khó chịu khi bị ai đó vào phòng mà không gõ cửa.
"Mặc quần áo vào, hôm nay tôi bận, tối nay gặp nhau sau.” Anh lạnh lùng ra lệnh cho cô gái đang uốn éo dưới thân mình.
“Dạ. Em đợi anh.” Cô gái đó rất biết thức thời, im lặng trèo ra khỏi thân của anh, hơi liếc nhìn Băng Di đứng ở cửa. Tất nhiên cô ta là người đàn bà thông minh, nếu khóc nháo chắc chắn sẽ mất mặt Tử Mặc, anh ta cũng sẽ làm cô thân bại danh liệt cũng không biết chừng.
Khi cô gái đi qua Băng Di, cô ta chỉ nhìn cô một cái rồi đi thẳng, nghe tiếng giày cao gót đã xa xa, Băng Di mới từ từ bỏ tay che mặt, không phải cô chưa từng thấy cảnh đó, bởi vì ngày đầu tiên cô làm mà bắt gặp cảnh này với tổng giám đốc thực sự là rất ngại mà.
"Xin lỗi, tôi không biết trong phòng anh có người, cũng không biết anh với bạn gái ở đây. Tại hồi nãy tôi có gõ cửa mà không thấy ai trả lời nên mới vào.” Cô không dám nhìn thẳng mặt anh ta, mặt cô còn đỏ bừng nữa kìa.
"Cô là thư kí của tôi. Nên sẽ phải theo tôi, tất nhiên sẽ nhìn thấy những gì tôi làm. Cô nên quen dần với điều này.”
“Vâng. Vậy bây giờ tôi phải làm gì?” Cô gật đầu rồi nhìn anh ta khi anh ta đã mặc đồ chỉnh tề.
“Chào tổng giám đốc.” Một anh chàng đeo kính vẻ thư sinh bước vào. Băng Di đột nhiên cảm thấy khó hiểu, anh ta là thư kí chắc lun đó, mà còn cần một thư kí như cô nữa để làm gì?
“Tôi cần người khéo léo, thông minh và ứng xử tốt, có thể bên tôi 24/24. Khi tôi gọi cô phải có mặt ngay lập tức.” Nhìn khuôn mặt biểu cảm kia của cô, Tử Mặc thừa biết cô đang nghĩ gì, hơn mười năm trên thương trường, Tử Mặc đã luyện được cách nhìn mặt người khác mà đoán được họ đang nghĩ gì, thực ra là điều không dễ chút nào.
"Giống như là osin?” Cô nhíu mày hỏi lại.
“Cũng không hẳn, phải là người đa năng. Bạch Ngôn, hãy chỉ rõ những công việc của cô ấy đi.” Anh ta quay sang nhìn cậu thư kí của mình.
“Vâng. Cô gái, đi theo tôi. Hôm nay tôi sẽ dành cả ngày để chỉ công việc cho cô. Cô may mắn đấy, không phải ai cũng được làm vị trí của cô đâu.” Bạch Ngôn vừa nói vừa đưa cô ra ngoài.
“Trước tiên, cô phải nắm được sở thích của tổng giám, rồi ghét những gì, ăn uống nữa, còn có nhãn hiệu từ đồ lót đến áo quần đi làm, dự tiệc. Rồi thói quen của sếp nữa. Đi nào, a, tôi quên mất, bàn làm việc của cô ở trong phòng sếp luôn nhé, ngày ngày được nhìn thấy sếp là vinh hạnh của cô đấy.” Anh ta nói một thôi một hồi, khuôn mặt bình thản không cười nhiều, chỉ nhẹ nhàng khiến cho đối phương nhìn là muốn ngất rồi, mỹ nam quá đi mà.
Băng Di im lặng tưởng tượng ra công việc của mình, sao nó giống bảo mẫu quá vậy. Giống như thu xếp quần áo cho em bé trước khi nó đi nhà trẻ vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng không phải là công việc tệ cho lắm. Cứ thử trước đã rồi tính sau.
Sau khi vòng vèo cái tầng mười bảy riêng biệt này một hồi thì cô cũng nắm sơ sơ được cái ông sếp khó chiều của cô. Ví như chuẩn bị đồ trước khi đi làm, dọn dẹp phòng tổng, pha coffee loại matchitto hoặc espresso thật đắng ấy, rồi làm việc sếp giao. Buổi trưa lấy cơm hoặc đi ăn cùng sếp, nói chung là sếp ở đâu cô sẽ ở đó, một bước không rời.
Phòng làm việc của sếp rộng lắm, như là phòng tổng thống vậy, hơn nữa còn có hai giá sách to oành, giống như thư viện vậy. Trong này có phòng ngủ riêng, nhà tắm riêng nữa, giống như căn hộ mini, thực sự Băng Di cảm thấy người giàu có cuộc sống thật sung sướng.
Thư kí của sếp là Bạch Ngôn, anh ta là em trai của giám đốc ngành Hạ Ngôn, tốt nghiệp khoa kinh tế trường Harvat nhưng tình nguyện đi theo Tử Mặc từ lúc ra trường. Khải Phong, Hạ Ngôn, Bạch ngôn, Tô Vân cùng Tề Tử Mặc là bạn bè từ nhỏ tới lớn. Gia tộc của họ cũng đã liên kết làm ăn từ nhiều đời nay nên các anh chàng thân thiết là điều không thể tránh khỏi.
Tử Mặc đang họp nên cô có thời gian rảnh đi lại trong phòng. Cô lau bàn làm việc, lau tất cả mọi thứ, ở đây có cả tủ rượu mà cô đoán rằng hẳn là nó rất mắc tiền. Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đây là tầng lầu cao nhất nên khi nhìn xuống thì thấy tất cả mọi thứ ở dưới nhỏ bé như con kiến. Bây giờ cô mới hiểu tại sao những ông chủ thường thích phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất rồi, bởi vì khi đứng trên cao, họ như có cảm giác mình nắm gọn cả thế giới trong tay, đứng đầu nhân loại vậy.
Vòng một vòng quanh phòng, cô lôi iPad của mình ra để chơi trò My Angela, cô chơi hai con mèo này lâu lắm rồi, cho bớt nhàm chán thôi. Cô nghĩ chiều nay sau khi tan làm cô sẽ đi shopping một chuyến. Cũng may trong công ty bộ phận của cô làm không có gì quan trọng nên cô được mặc đồ tuỳ ý, chỉ cần là đầm thôi thì được rồi. Trong tủ đồ của cô toàn áo liền thân váy, hoặc chân váy, hoặc áo dài tay đi với chân váy. Cô là fan cuồng đầm liền thân nên hầu hết là nó. Hơn nữa cô là nhà tạo hình nên rất biết cách phối đồ, đồ cô phối được rất nhiều shop thời trang ưa chuộng nên cô rất tự tin với mắt thẩm mĩ của mình.
Tề Tử Mặc ngồi im trong phòng họp, cuộc họp mới kết thúc, mọi người ra khỏi phòng, Tử Mặc ngồi dựa vào thành ghế, khuôn mặt không biểu hiện vui hay buồn.
Không chỉ có mình anh ta mà Hạ Ngôn, Bạch Ngôn, Tô Vân và Khải Phong cũng im lặng.
"Ai sẽ là người mẫu của hãng thời trang năm nay?” Tề Tử Mặc lạnh lùng quét mắt về phía họ.
“Chúng tôi đang cố tìm, tìm được một cô gái quyến rũ thì rất dễ, nhưng cô gái vừa trong sáng, có nét tinh nghịch, lại ngây thơ mà tạo sang một dáng khác thì không dễ chút nào.” Bạch Ngôn nheo mắt đẩy gọng kính lên.