Chương 1: Vào bờ
Gió đã gần yên lại, mặt trời đã ngả về chiều nhưng cũng đủ soi hai tà áo bay bay trên hai mỏm đá lớn.
- Thủy, em đừng cố chấp được không? Về đây đi.
- Về đi, đôi ta đã không còn gì nữa. Hôm nay ta không giết được ngươi. Không có nghĩa là ngươi có thể ngủ ngon đâu.
Tà áo tứ thân biến mất để lại dòng ánh sáng xanh nhạt. Tùng vẫn đứng như trời trồng ở đó vậy, tay phải đã bóp nát chuôi Hỏa Diễm đao, lưỡi đao đỏ rực rơi xuống làm sôi cả một vùng Hoa Phong này.
Mười lăm năm sau...
- Mẹ không về đất liền sao? - Minh Ký đứng trên chiếc bè nứa ngạc nhiên hỏi mẹ.
- Ta già rồi, không còn sức bôn tẩu nữa. - Bà vung chiếc phất trần cũ nát, một dòng sáng xanh bắn ra đẩy chiếc bè đi với tốc độ khủng khiếp. - Hãy chặt đầu Nguyễn Tùng xuống, đó là tâm nguyện cuối cùng của ta và đừng bao giờ về đây.
Hắn quá hiểu mẹ mình nên không có gan làm trái, sống mười lăm năm, mười lăm cái xuân của hắn chỉ chơi với mấy cành cây giả làm kiếm và bộ tâm pháp khí công, hắn cũng muốn một lần tới cái đất bon chen kia, quan trọng là lấy đầu một người mà hắn chưa từng gặp. Hắn không muốn giết người, hắn muốn cả đời ở với mẹ trên hòn đảo hoang. Giọt nước mắt khẽ lăn dài, ánh mắt hắn vẫn nhìn xa xăm về nơi có mẹ.
- Phía trước có một cái bè, cẩn thận, đừng để người ta bị thương. - Tiếng hô lớn của anh thanh niên cao lớn đang rải lưới đánh cá.
- Không kịp rồi. Sáu! Nhảy xuống cứu người.
Anh thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi lao xuống mặt nước đánh thức Ký, ngoảnh mặt đã thấy mũi thuyền lớn bằng căn nhà sàn của hắn ngay trước mắt cách không tới vài tấc. Hắn vận kình lực chuẩn bị một chưởng cho con thuyền nhưng chưa kịp xuất thì chiếc bè đổi hướng lao ra ngoài, mũi thuyền không đâm trúng nhưng làm cho bè lật vì hai dòng nước hai bên. Ký cảm thấy có người nắm tóc mình lôi lên, hắn tung một đấm về đối phương mà không hề có tý nội lực nào, cũng đủ cho anh Sáu đau quặn thả ra. Anh bơi lên chiếc thang dây mới được thả xuống, để hít lấy chút không khí rồi tiếp tục quay lại cứu người. Nhưng vừa bám vào thang ngoi lên thì thấy đầu cậu thanh niên bị đánh chìm kia:
- Tốt quá, cậu biết bơi, nhanh lên đây không bị thủy quái ăn thịt đó.
- Mấy anh là ai?
- Lên đây đã nào cậu nhóc láu cá, ta tím vai rồi. Lên đây rồi nói sau. - Anh Sáu vừa leo lên thang nhịn đau nói. Ký cũng theo lên thuyền, sau cuộc trò chuyện vui vẻ, cậu xin lỗi vì đấm của mình và bị anh Sáu thụi một phát giống như phủi bụi vậy. Hắn thay bộ y phục úa vàng rộng thùng thình của bác Ba - người chủ thuyền.
*** ***
Hắn đã ở cái xóm chài Bát Sa này vài tháng, ở trong cái chòi lá do mọi người dựng giúp. Càng ngày càng giống một ngư dân thứ thiệt, rất được lòng mọi người. Hôm nay hắn gánh cá ra khu chợ gần đó, nên phải dậy sớm từ canh ba, canh năm thì chợ.
- Tránh ra! Tránh ra!
Sáng sớm chợ khá vắng nhưng có một đám người cưỡi người chạy qua xô đổ không ít hàng quán. Tiếng chửi bới ầm ĩ hòa vào tiếng vó ngựa. Minh Ký chạy tới che cho anh Sáu bị quẹt quang gánh vào con ngựa nào không biết nhưng cá đổ kềnh càng ra đường.
- Bọn này ở đâu chui ra vậy. - Ký hỏi.
- Không biết nhưng tốt nhất không nên chọc. Cá đổ hết rồi, anh còn mấy hào qua quán nước xả xui.
Mấy người Minh Ký không dám đụng không có nghĩa là không ai dám đụng. Hắn cảm nhận rõ cái chân nhỏ nhắn nào đó đạp lên vai mình rồi phi thân tới trước, rất nhẹ, chứng tỏ khinh công cũng phải thuộc lão làng. Cái thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống chiếc kiệu chính giữa, lần này thì hắn đã nhìn rõ hơn, một nữ nhân, một tuyệt sắc giai nhân trong tà áo dài trắng.
- Thì ra là Dương Tuyết của Dương gia, hoan nghênh, hoan nghênh.
- Thả người, nếu không, chết!
- Việc của Nguyệt Hành Bang mà cô dám xen vào, không tự lượng sức.
- Nói vậy là không giao người.
Cái phất tay nhẹ của người đàn ông mặc chiếc áo lam đậm, hơn chục tráng sĩ đồng loạt phi thân, một chân đạp đầu ngựa, một chân co lại đầu gối ra tư thế ngồi chữ ngũ.
- Ký, đi thôi, lại vạ vào thân bây giờ.
- Anh đi trước đi em xem tý. Họ thật lợi hại.
- Mày khùng à. Ở lại lạc một kích của họ đủ lấy cái mạng nhỏ của mày đó.
- Em không sợ, cùng lắm mười lăm năm sau vẫn là một đại trượng phu, không xem mai mốt không còn cơ hội đâu.
Không kéo được thằng nhóc lì lợm, Sáu đành phải ở lại lo cho cậu. Cùng lắm thì như cậu nhóc nói, mà thú thật đây là lần đầu tiên Sáu được chứng kiến trận chiến hoành tráng thế này.
Thanh kiếm của Dương Tuyết đã bung ra khỏi vỏ toát ra cái lạnh lẽo đáng sợ, từ lưỡi kiếm sáng sáng kia có thể nhận thấy sự hiện diện của từng làn sương mù vây quanh. Cô tả xung hữu đột với mười cao thủ bậc nhất Nguyệt Hành Bang - mệnh danh sát thủ dưới ánh trăng - chưa phân thắng bại nhưng yếu thế, mấy thanh khảm đao đã mấy lần đụng vạt áo của cô.
- Một đám nam nhân bắt nạt một cô gái là hay lắm sao. - Ký cầm chạc ná với túi sỏi bắn liên tục vào đám đông, ba tên đã gục không động đậy.
- Cẩn thận, không phải ná, là Di trường Chỉ.
Sáu sợ khiếp về lá gan cậu nhóc liền chui xuống gầm bàn một quán phở.
- Mày khùng à, tao hết cứu mày nổi rồi.
Minh Ký buồn cười khi lũ áo đen ngay cả tên chiêu đọc cũng sai, hắn cũng chẳng còn thì giờ lo cho anh Sáu. Hắn lao lên giữa đám người đang xông đến hắn. Rồi đột nhiên hắn biến mất với Dương Tuyết chỉ để lại hiện trường mấy vệt sáng màu vàng kim.
*** ***
- Thả ta ra!
- Có cần liều mạng vậy không, chị hai? - Minh Ký thả Tuyết xuống rồi xoa xoa cổ tay cũng sắp đóng băng của mình.
- Ai mượn ngươi xen vào. Chuyện của ta do ta giải quyết. - Tuyết nói xong hung hăng quay đi.
- Ê! Chị hai có tự tin thái quá không vậy. Mà tại sao chị phải đánh chúng vậy, em nghe mang máng hình như là cứu người gì gì đó hả? Cần em giúp không.
- Không, tôi không muốn mắc nợ ai. Hôm nay chia tay ở đây, ân tình của cậu tôi sẽ nhớ, sau này gặp tôi sẽ trả. - Tuyết rảo bước phi thân ra khỏi con hẻm, để lại cái hơi lạnh ở sống lưng Ký. Hắn quay lại hiện trường, chợ đã đông, cũng tới giờ thìn rồi, xung quanh không còn một dấu vết của cuộc chiến, và cũng chẳng thấy anh Sáu đâu nữa. Hắn tìm nửa ngày ở khu chợ, quá ngọ mới về làng chài. Một cảnh tượng xơ xác đập vào mắt hắn, mấy mái nhà vẫn đang bốc khói, giữa sân có dòng chữ nôm vẽ bằng cành cây: "Hãy mang Hỏa Minh Châu đổi lấy mạng của làng chài, ta chờ ở rừng tre, qua một canh giờ sẽ có một thi thể được gửi đến, bắt đầu từ giờ dậu."
Hỏa Minh Châu? Hắn sực nhớ ra cái ám khí của người trong kiệu bị hắn bắt lại. Hình như khi ôm Dương Tuyết đã ném ở đâu đó. Hắn vận hết nội lực khinh công di hành nhanh nhất có thể quay lại chợ. Xa xa, bóng người quen thuộc đang ngồi khóc, chính là chị hai Dương Tuyết hắn mới cứu.
- Chị hai à, có gì mà phải khóc chứ?
- Tại cậu, ta mất dấu nữa rồi.
- Mất dấu? Dấu gì cơ?
- Băng Ngọc Phách và Hỏa Minh Châu có thể cảm ứng lẫn nhau, đó là cách duy nhất tìm ra sư muội. - Cô vừa nức nở vừa xòe bàn tay một viên ngọc trai màu đỏ. Minh Ký cầm lên lập tức rụt tay lại:
- Nóng thế! Vậy Băng Ngọc Phách đâu?
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?
- Vì ta biết chúng ở đâu, chúng bắt dân làng và đòi giao Hỏa Minh Châu.