Trinh Thám Lá bài tử thần - Cập nhật - Họa hồn

Tham gia
12/7/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
LÁ BÀI TỬ THẦN
Họa Hồn
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Trinh thám kinh dị
Giới thiệu:
Trò chơi tử thần được ẩn giấu phía sau một chuyến du lịch dành cho những kẻ yêu thích những điều kì bí. Một tòa nhà rộng lớn mang bí ẩn của thời gian từng là một bệnh viện bỏ hoang. Một giọng nói kì lạ dẫn dắt người chơi tiến sâu vào cuộc chạy đua tranh giành sự sống.
Mười bốn lá bài được tìm thấy mang trong mình những bí ẩn về kẻ săn đuổi và kẻ bị săn đuổi, không một ai biết lá bài của đối phương ngoại trừ lá bản thân đang nắm giữ, việc để lộ đồng nghĩa với cái chết. Trò chơi tưởng chừng chỉ là một trò đùa cho đến khi một cái chết thật sự diễn ra và vòng quay lập lại sau mỗi mười hai giờ. Một nơi người chơi trở thành quỷ dữ, kẻ săn đuổi biến thành con mồi, ranh giới giữa thiện và ác chỉ cách nhau bởi sự chọn lựa, nỗi tuyệt vọng bị đẩy đến tận cùng, nơi sự sợ hãi bỗng chốc biến thành tội ác.
An, người duy nhất tham gia vào cuộc chạy đua tử thần như một kẻ ngoại đạo, mang trong mình bí mật về bộ não của một người thái nhân cách, những lớp mặt nạ sao chép nhân cách che giấu kẻ không tồn tại lương tâm sinh tồn giữa những con người bị chi phối bởi cảm xúc.
Mỗi lá bài lộ diện mở ra một cánh cửa tiến gần tới sự thật và cũng là sự bắt đầu của địa ngục, lớp mặt nạ con người từng bước giúp An đi qua cái chết tiến gần đến kẻ sát nhân. Một quá khứ bị lãng quên lại từng bước được gợi nhắc bởi kẻ tạo ra trò chơi bóng tối, An nắm giữ một đoạn quá khứ đen tối của nơi từng được xem là thiên đường, nắm giữ một cái tên, lời giải cuối cùng để giải thoát.
Cái bẫy do chính An tạo ra như một góc nhân cách thật sự của cô, từng bước gây rối loạn những sắp đặt hoàn hảo của kẻ sát nhân, buộc hắn lộ diện. Nhưng ẩn sau tất cả chỉ là một mong muốn, cảm nhận nỗi đau như một con người, thứ không tồn tại ở một kẻ thái nhân cách.
Mục lục:
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương...​
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
12/7/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
Chương 1: Lời mời từ kẻ ẩn danh.
Một phong thư được đặt trước cửa phòng trọ của An bên trên ghi tên cô, đã rất lâu cô mới nhận được phong thư kiểu này kể từ khi người mẹ nhận nuôi cô định cư ở nước ngoài, An nhìn vào ô người gửi không được ghi bất kì thông tin nào mà chỉ là một ô trống, cẩn thận xé bỏ một góc, tấm vé mời được thiết kế rất đặc biệt, dòng chữ đỏ sậm lại đôi chỗ loang ra như được viết từ một loại chất lỏng mang màu sắc quái dị, những hình vẽ đặc mùi trinh thám, sự sống và cái chết, tiếng khóc than, gào thét, An mỉm cười khi nhận ra nó thu hút cô, có một cảm xúc đặc biệt mà cô chưa từng được cảm nhận.
“KÌ NGHỈ NÀY DÀNH CHO BẠN - CHÚC MỪNG NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN!”
Lái xe trên đoạn đường dẫn ra ngoại ô, một con đường men theo triền núi rợp bóng cổ thụ, An lại nghĩ về địa chỉ khu nghỉ dưỡng, một nơi xa lạ hẻo lánh không có tên trên bản đồ địa lý. Trước khi quyết định sẽ đi đến địa chỉ được ghi trong lá thư cô đã thử tra cứu thông tin trên mạng nhưng lại không nhận được bất kì bài viết hay nội dung nào liên quan. Kì nghỉ của lặng thinh hoàn toàn tách biệt với xã hội trong một tuần, thật mới lạ nhưng tại sao họ lại chọn cô, câu hỏi lớn ẩn chứa cả một điềm báo không mấy an toàn nhưng nó hoàn toàn không thể ngăn cản quyết định của An, tham gia vào kì nghỉ.
Xe An chạy chậm hơn khi đi qua những đoạn đường xấu, chi chít rễ cây như hình thù hàng chục con rắn đang cuộn mình len lỏi qua tấm vải dệt bằng sỏi đá và lá khô. Một tòa nhà ẩn sau bức tường đá cổ kính cao gần hai mét, lớp rêu mốc bám dày đến mức An tưởng chừng nơi này đã bỏ hoang đến hàng thế kỉ. Một tấm bảng cũng cũ như lớp rêu mốc ấy, nguệch ngoạc dòng chữ “NƠI ĐỖ XE”, đôi mắt An tìm kiếm một vài dấu hiệu của sự sống nhưng chẳng có gì ngoài chiếc xe máy của cô đang đậu trong bãi, thầm nghĩ có lẽ mình đến quá sớm hoặc giả có ai đó đang muốn đùa giỡn. Lẽ nào địa chỉ đã sai, An quyết định sẽ đi loanh quanh bên ngoài quan sát, âm thanh của thiên nhiên càng làm tăng cảm giác thanh vắng, cảm giác khi ở ở một mình chẳng dễ chịu chút nào. Một con suối trong vắt xuất hiện trước mắt, nhìn ra bức tường cao lớn của khu nhà hoang kín kẽ đến mức ngộp thở, một rãnh nước sâu hoắm chạy dọc xung quanh đầy cỏ và rêu mốc. Đứng cạnh bức tường, An cảm thấy thật bé nhỏ, bầu trời đều đã bị che khuất bởi màu sắc của củ kĩ đầy khô cứng, thở ra một tiếng, đành quay về vậy, cô thầm nghĩ.
Điện thoại An reo lên, một số lạ, suy nghĩ chốc lát tay cô lướt trên màn hình rồi đặt lên tai, im lặng chờ đợi, một giọng nói the thé bất thường như từ một cỗ máy vang lên bên tai hướng dẫn cô lấy một trong số những phong bì được đặt trong hộp thư rỉ sét bên cạnh bãi xe, cũ kỉ đến mức chỉ một lần chạm nhẹ, nắp hộp đã rơi đánh xoảng xuống nền đá bám rêu xanh rồi vỡ ra làm hai. Lại là một tấm bản đồ khác, lại một lần phải quyết định, đã đến tận đây cô cũng chẳng muốn quay về công cốc, một mình mặc dù biết có lẽ sẽ nguy hiểm nhưng chẳng chút ngần ngại, An bước đi theo sự chỉ dẫn của nó dọc theo một con đường sâu và tăm tối, lại qua ba lần thang bộ... phải mất gần mười phút chỉ để đến một căn phòng. Đôi mắt An lần lượt di chuyển đến mọi ngóc ngách, những cánh cửa hoàn toàn bị bịt kín, vẻ hoang sơ cũ nát nửa thật nửa giả như một kiểu trang trí từ một kẻ có suy nghĩ quái đảng nào đó. Chân An bước đi trên những mảnh gỗ gần như bị thời gian ăn mòn vỡ nát, tiếng cọt kẹt liên tục vang lên. Một cánh cổng mờ nhạt hiển hiện trong tâm trí như đang dẫn dắt cô vào thế giới đen tối của phẫn nộ và đau thương.
- Cậu gì ơi! Đợi mình đi chung với!
Trong giọng nói có chút run rẫy nhưng nỗi sợ gần như đã được thay bằng chất giọng thanh, cao vút đầy vui sướng. An nhanh chóng dùng nụ cười thân thiện quay lại đối diện với người vừa gọi. Những đường nét thanh thoát phát họa nên một gương mặt xinh xắn gợi nhắc về cô bạn cấp hai của mình, cô ta mặc một chiếc váy ren ngắn qua đùi màu hồng nhạt, màu sắc của sự ngây thơ và êm dịu rất hợp với vóc dáng có phần trẻ con, có lẽ khoảng thời gian cấp ba và mấy năm đại học chỉ tặng thêm đôi nét quyến rũ cho người bạn cũ này. An quan sát dáng vẻ cô bạn cũ, đôi chân nhanh chóng bước thêm vài bước đã ở trước mặt cô, dường như cũng đã nhận ra An liền la lên một tiếng. An thầm cảm thán, thật sự là không chút thay đổi nào cả, một cảm giác rất chân thật.
- Ôi!
Gương mặt lại biến đổi lần nữa, đôi mắt to tròn đầy vẻ kinh ngạc, khuôn miệng mở to rồi cong lên vài phần, một nụ cười hạnh phúc ẩn sau bàn tay che gần nửa gương mặt tiếp lời:
- Là An phải không, cậu nhận ra mình không, mình là Trà này!
An mở to đôi mắt như cái cách Trà đang làm, mỉm cười hào hứng. Từ khi còn nhỏ, cô đã học cách biểu đạt cảm xúc như một con người bình thường để không trở nên tách biệt, một kẻ giống như cô chính là phải học cách che giấu con người thật của bản thân, đã thành một thói quen khiến An luôn nắm bắt tất cả biểu cảm của người đối diện và như một sự an bài, một cô bé với những biểu cảm liên tục thay đổi, đầy mới mẻ như Trà lại đến bắt chuyện với An, đó là lần đầu họ gặp nhau và hiện giờ lại tình cờ gặp lại trong tình huống thế này.
- Ừm, nhớ chứ!
- Không ngờ lại gặp nhau như thế này, vui thật! Ôi... làm mình nhớ thời cấp hai quá! Mà không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, quá lâu rồi còn gì - Trà thốt lên, từ lúc nào đôi tay cô đã khoanh lại quanh cánh tay An, luyên thuyên về tình bạn thân thiết của cả hai trong suốt những năm tháng cấp hai, dường như chẳng còn khoảng cách nào mặc dù họ đã không gặp nhau suốt một quãng thời gian dài.
An không có vẻ gì khó chịu, ánh mắt cô lại đi qua Trà bắt gặp một cái nhìn xa lạ, đôi mắt đen sâu thẳm lướt nhanh qua họ, đôi mắt của bóng đêm, đôi mắt sắt bén đầy kiêu hãnh của loài sói cai trị màn đêm, một nụ cười chớp nhoáng như cách chào hỏi của cậu ta đáp lại cái nhìn thân thiện của cô. Anh ta lướt nhanh qua An và Trà, tiếng cửa kéo lê phá vỡ cuộc trò chuyện đang hồi hào hứng của Trà. Một không gian ấm áp với nến và hoa, chiếc bàn kéo dài gần hai mét được chất kín với những đĩa thức ăn đặt chính giữa căn phòng, đơn giản mà tinh tế tựa một bữa tiệc hoàng gia mà An từng được thấy trong các bộ phim, xung quanh, mỗi chiếc ghế đều được viết lên bằng những cái tên. Choáng ngợp, cánh tay Trà buông lỏng khỏi An đánh rơi cả túi đồ to oạch, khe khẽ cảm thán:
- Bây giờ mới thật sự giống một kì nghỉ!
Tiếng ghế bị kéo lê, cậu bạn kia ngồi vào một trong những chiếc ghế, đôi mắt nhắm lại, chờ đợi, một biểu cảm hoàn toàn khác mà An chưa từng thấy, nó được gọi là gì nhỉ, An thích thú nhưng cũng chẳng lộ biểu cảm gì ra ngoài. Câu chào hỏi của Trà cũng chỉ đến cửa miệng rồi ngưng bặt trước dáng vẻ lãnh cảm kia, có lẽ đến tận lúc này cô mới chú ý đến những cái tên trên từng ghế, nhanh chóng di đôi mắt một lượt rồi trưng ra điệu bộ thất thiểu:
- Tên cậu cách xa tên của mình quá, tận bảy người!
- Bọn mình đến quá sớm thì phải! – An đáp, chần chừ với một suy nghĩ cuối cùng cô cũng hỏi:
- Cậu có biết gì về nơi này không, và cả việc tại sao chúng ta ở đây?
Trà có vẻ ngạc nhiên với câu hỏi này của An giống như cô vừa nói điều gì đó lạ lùng, sau cũng đã bật thốt lên:
- Cậu không biết gì sao, nhóm du lịch kì bí?
An lắc đầu trước một cái tên lạ lùng, Trà thở dài một tiếng mới đáp:
- Một nhóm kín, cậu thật sự không biết sao, kì lạ thật!
Ngừng một chút Trà chuyển thành vẻ thích thú tiếp lời:
- Đó là một nhóm kín dành cho những ai thích chuyện kì bí, trước kia nó có tên là “bí ẩn của màn đêm!” sau đổi thành “trò chơi quỷ dữ”, gần đây trang web này luôn đăng những thông tin về một trò chơi sẽ được thực hiện thông qua kì nghỉ kéo dài bảy ngày tại một tòa nhà bỏ hoang, có thông tin một tháng nữa tòa nhà này sẽ được cải tạo thành khu nghỉ dưỡng, nơi này sẽ mất đi vẻ bí dị, có rất nhiều chuyện kể về vụ hỏa hoạn thiêu chết rất nhiều người, chuyện về những hồn ma... vì vậy trước lúc khởi công, mọi người đều muốn tới đây, kì nghỉ hoàn toàn miễn phí với một điều kiện là người tham gia phải hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới trong một tuần.
Nhìn biểu hiện không biết chút gì của An, Trà càng tăng sự hưng phấn tiếp tục kể bằng chất giọng đầy lôi cuốn:
- Sẽ có một thử thách được công bố khi đến nơi, điều này thì đến giờ mình vẫn không có thông tin nhưng chắc sẽ nhanh chóng công bố khi mọi người đến đủ.
- Vậy, việc chọn người tham gia thế nào?
Nhận ra vừa dứt lời ngay cả cậu bạn nãy giờ đang nhắm nghiền mắt cũng đã nhìn An như một kẻ ngoại đạo. Lúc này Trà trầm ngâm một lúc rồi nhìn An đầy ẩn ý, An biết cái nhìn này nhưng chỉ đành nhún vai cười khổ. Trà bất lực giải thích:
- Đều là thành viên của nhóm, mười bốn người sẽ được lựa chọn một cách ngẫu nhiên. Theo mình nhớ không lầm chỉ có khoảng hai trăm thành viên và bất kì ai cũng muốn có mặt ở đây, một kì nghỉ hoàn toàn miễn phí giữa tháng bảy. Cung cấp cho cậu thêm một thông tin, kết thúc kì nghỉ, người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được một món quà vô cùng lớn! Điều này thì mình không rõ nhưng mà...
Trà ngừng một lát mới hồ nghi hỏi:
- Cậu không biết gì thật sao? Thật kì lạ mình chắc chắn những người ở đây đều là thành viên của nhóm, đêm qua mình còn nhìn thấy bảng danh sách. Mình thấy có một cái tên rất quen không ngờ quả thật là cậu – Trà vui vẻ kể lại, đôi mắt nhắm tịt cao hứng.
Vốn An không thường xuyên truy cập mạng, nếu có chỉ là tra cứu một vài thông tin quan trọng sau đó đều hầu như không dùng tới. Nghĩ thế nào cũng không có câu trả lời, cô lắc đầu chống tay lên bàn, miệng lẩm bẩm:
- Kì lạ thật, chắc có nhầm lẫn gì rồi! Mình còn chẳng biết sự tồn tại của nó!
Thật sự thì cô không nghĩ vậy, rõ ràng cô đã được mời đến đây, tên cô có trên lá thư được gửi đến tận cửa và ngay cả số điện thoại của An họ cũng biết vậy thì tại sao cô góp mặt trong nhóm mười bốn người, thật sự là kẻ ngoại đạo.
- Mà quan tâm làm gì, cậu ở đây mình cảm thấy vui lắm, chí ít là không thấy lạc lõng, có cậu ở đây mình có tự tin chiến thắng rất lớn!
An lặng lẽ di ánh nhìn khắp phòng, một kiểu trang hoàng cổ điển khác hẳn với vẻ đổ nát An nhìn thấy bên ngoài, nơi đây lại mang một dáng vẻ đầy hào nhoáng. Lạ là dù đã gần trưa nhưng chỉ có chút ít tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua vài khe hở, mọi cửa sổ đều bị bịt kín, những tấm rèm che gần như trở thành vô dụng, có điều gì thật không bình thường. An nhanh chóng để ý đến hai cái loa treo hai bên góc phòng, lại nhận ra một chiếc camera đang hướng trung tâm căn phòng, nơi họ đang ngồi. An di chuyển về phía camera nhưng sự lôi kéo lẫn những câu chuyện từ Trà kéo cô quay lại, có lẽ đều là một cách trang hoàng để làm tăng thêm hiệu ứng của nến, có khi đều là cô suy nghĩ quá nhiều.
Cánh cửa phía sau An lại vừa phát ra âm thanh, một người rồi hai người lần lượt bước vào, tất cả đều có biểu hiện kinh ngạc, trên tay họ vẫn khư khư tấm bản đồ giống hệt cái mà An lấy từ trong hòm thư khi mới đến đây. Trà ngồi xuống cạnh An miệng lẩm bẩm đếm số người vẫn đang tiến vào, những gương mặt đều xa lạ nhưng đều ở độ tuổi ngang với An và Trà. Một không khí yên ắng lạ thường dù số người vẫn đang tăng lên, số ghế trống còn lại cũng chỉ vài ba ghế, Trà lặng lẽ đứng dậy đi về chỗ của mình, trước khi đi cô còn nháy mắt với An.
Chiếc ghế cuối cùng được lấp đầy cũng là lúc âm thanh từ hai cái loa phát ra, giọng nói đã qua chỉnh sửa giống hệt cuộc gọi hướng dẫn An lúc nãy.
“Xin chào các bạn, những kẻ yêu thích sự ma mị may mắn nhất được chọn trong kì nghỉ đặc biệt này. Và để bắt đầu, mời các bạn thưởng thức bữa tiệc đầu tiên tại đây. Chúng ta sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời mà có lẽ các bạn đều không thể quên. Tạm biệt và hẹn gặp lại sau một tiếng!”
- Gì vậy, giọng nói kiểu gì vậy chứ!
- Tôi thấy tuyệt mà, kiểu như một bộ phim kinh dị ấy!
Bữa ăn bắt đầu cùng những câu nói đầu tiên vang lên, không khí không còn chút căng thẳng nào, thay vào đó mọi người thay phiên giới thiệu về bản thân, tất cả đều là sinh viên trên khắp các trường Đại Học của thành phố. Và có một điểm chung, toàn bộ đều là thành viên của một trang web Trà nhắc đến lúc nãy. Bọn họ bắt đầu trò chuyện, theo An đoán có lẽ đều là về những bài đăng được chia sẻ trên web, một chút cô cũng không hiểu, điều này càng làm tăng sự nghi ngờ về sự xuất hiện của bản thân ở đây. Ánh mắt An ngưng đọng khi nhận ra đối diện có một đôi mắt vẫn đang quan sát cô, câu chuyện với Trà lúc nãy anh ta đều đã nghe thấy, biểu hiện này rõ ràng là cùng một suy nghĩ với An nhưng rất nhanh nó lại trở nên bình lặng như chưa từng tồn đọng chút suy tư nào.
Dáng vẻ thân thiện, những nụ cười còn có chút gượng gạo, An quan sát biểu cảm của từng người và dường như cô thích thú với cậu bạn nhút nhát giấu đôi mắt sau cặp kính dày cộm, một gương mặt ưa nhìn nhưng hoàn toàn đã bị nhấn chìm, thật kì lạ cô như vừa nhìn ra đôi mắt một mí đầy linh động, chúng nhanh chóng cụp xuống, u ám. An lại chú ý đến cô gái xinh đẹp kiêu ngạo từ đầu chỉ tập trung ăn uống mặc dù cô bạn bên cạnh vẫn đang cố gắng làm quen. “Đẹp thật!”, An bất giác cảm thán rồi quay nhìn cậu bạn có khuôn mặt chuột, mọi chi tiết trên gương mặt đều kệch cỡm khiến bất kì ai lần đầu trông thấy cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Phan Thanh Vỹ, học viện cảnh sát! – Người ngồi đối diện An vừa lên tiếng, sau lời giới thiệu đầy xúc tích ấy, một vài ánh mắt ái mộ đều không giấu diếm đồng loạt hướng về phía người vừa nói, biểu cảm chẳng có mấy biến động, cậu ta quay lại với chén súp đang ăn dở.
Một lời giới thiệu đầy ngắn gọn nhưng đủ để hình dung về con người ngồi đối diện, An xoáy sâu vào đôi mắt đen láy kia như đang tìm kiếm một biểu cảm mới mẻ hơn nhưng tất cả chỉ dừng lại ở đó, một nụ cười thoáng qua nhạt nhẽo như muỗng canh nóng vừa trôi tuột xuống cổ họng. Người cho cô thấy nhiều biểu cảm nhất cũng chỉ có Trà, gương mặt với thật nhiều những sự thay đổi khi giới thiệu về bản thân. An lập tức đáp lại bằng một nụ cười khi Trà hướng ánh nhìn đầy thiện cảm về phía cô, đôi mắt bỗng nhắm tịt, các cơ trên mặt đều biểu lộ niềm vui, một nụ cười tỏa nắng mà chẳng bao giờ An có thể bắt chước một cách trọn vẹn.
Mải quan sát những người xung quanh An không nhận ra đến lượt mình giới thiệu về bản thân, tựa lưng ra sau giọng cô trầm thấp:
- Dương Thường An, tôi học y!
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Tham gia
12/7/19
Bài viết
3
Gạo
0,0
Chương 2: Bữa tiệc của ve sầu
Bữa ăn kết thúc khi tất cả đều buông đũa, giọng nói quái dị kia lần nữa phá hủy không gian, những câu chuyện đều ngưng lại.
“Các bạn có lẽ đang thắc mắc tại sao tôi lại mời các bạn đến đây và lý do tôi không ra gặp mặt các bạn. Thật đơn giản, vì đó sẽ là câu hỏi tôi muốn các bạn, những kẻ "may mắn" phải giải đáp, và chỉ có kẻ thắng cuộc mới có thể hiểu được lý do. Phong bì được đặt dưới ghế, hãy tìm nó!”
Âm thanh tắt lịm, cả căn phòng một mực im lặng, một vài người bắt đầu tìm xung quanh ghế ngồi của mình.
- Gì vậy? Hình như là một bì thư?
Âm thanh của một cô gái gần như xóa tan sự chần chừ của mọi người, tất cả đều đồng loạt tìm dưới ghế ngồi của mình. An nhích người đứng dậy, một học nhỏ nằm dưới đệm ngồi, bên trong quả thật có một phong thư, một dòng chữ được viết bằng mực đỏ, An lại nghe giọng nói của một ai đó:
- Đây là loại mực gì vậy, hôi quá, cứ như mùi máu!
Một phong thư rơi xuống mặt đất sau câu nói ấy, sau là hàng loạt phản ứng dây chuyền, tất cả đều đưa nó lên mủi.
An nhớ lại thư mời mình còn giữ trong người, dường như đều dùng cùng một loại mực viết. Khứu giác cô không mấy tốt, gần như không cảm nhận được mùi gì vì vậy phản ứng dây chuyền kia không ảnh hưởng đến An, dòng chữ "Giữ bí mật hoặc chết!" giấu trong nó những hình ảnh lạ lùng, trở nên rời rạc và kì quái. An không vội mở nó ra, bên trong có vẻ giống như một lá bài tây nhưng lớn và cứng hơn.
Một tràng cười phá tan không khí căng thẳng, tiếp đó là một câu nói đầy ngạo mạn:
- Chỉ là một lá bài vẽ gã thợ săn mà mọi người đã sợ đến mất hết hồn vía vậy rồi. Nhìn xem, chẳng có gì ghê gớm, gì mà bí mật hoặc chết! Ha ha...
Kẻ vừa nói kia ngồi ngay bên cạnh An, lá bài hắn vứt xuống bàn như xoáy sâu vào tâm trí cô, hình vẽ kì lạ kia, một gã thợ săn với khẩu súng gần như hướng về chính mình, một cánh tay bị điều khiển. Dưới chân hắn là những vũng máu như ngọn lửa bao trùm những đôi cánh mang theo dáng hình con người, những gương mặt gào thét, những cánh tay vươn lên trong nỗi tuyệt vọng cùng cực. Cánh tay máu báu víu vào chân tên thợ săn, kéo hắn vào vòng quay của sự sống và cái chết.
“Trên điện thoại của các bạn sẽ xuất hiện một lời mời, hãy bắt đầu với việc nhấn đồng ý các bạn chính thức tham gia trò chơi, dĩ nhiên cũng có thể không chấp nhận và lập tức rời khỏi đây! Và xin tự giới thiệu, tôi là “đôi mắt”, người kiểm soát trò chơi!”.
Ba chữ “rời khỏi đây” được nhấn mạnh vừa như đùa cợt lại như thách thức nhưng những ai đã có mặt tại đây tất nhiên sẽ không chỉ vì một bữa ăn rồi quay về, thứ họ muốn là tham gia trò chơi và có được phần thưởng cuối cùng. Những ngón tay dù có phân vân hay không đều đã đặt lên dòng chữ “đồng ý”. Ngừng lại như chờ đợi tất cả đều hoàn thành, giọng nói máy móc vang lên:
“Ai là kẻ ngu ngốc đầu tiên đối diện cái chết! Tôi sẽ nói về luật chơi!...”
Giọng nói lại phát ra, lần này nó mang hơi thở cợt nhã lẫn sự tăm tối:
“Sẽ có mười bốn lá bài: hai lá thợ săn, ba lá chim ưng, năm lá chim sẻ, ba lá sâu bọ và chỉ một lá trắng. Thợ săn là kẻ săn đuổi, nắm trong tay quyền sinh sát nhưng hãy cẩn thận với lá trắng, bài tử của kẻ sát nhân, và nếu con mồi tìm thấy bạn, cái chết sẽ đến. Đại bàng, con mồi của bạn là chim sẻ, lá bài của bạn sẽ cho bạn biết về giới hạn sức mạnh, cẩn thận, giao tranh sẽ xảy ra nếu hai kẻ đi săn gặp nhau, kẻ mạnh hơn là kẻ sống sót, hãy nhớ gã thợ săn vẫn đang rình rập trong bóng tối, dùng đôi mắt tinh tường của loài vật thống trị bầu trời và gọi tên hắn, nên nhớ chạm vào lá trắng tức đối diện đôi mắt tử thần. Chim sẻ, những kẻ non nớt và yếu đuối, sợ hãi đồng nghĩa với cái chết, hãy lẩn trốn thật kĩ nếu không muốn trở thành con mồi, đừng nhầm lẫn khẩu súng thợ săn và móng vuốt đại bàng, tử thần đang dòm ngó bạn, gọi tên thẻ bài trắng, giành nó cho mình. Lá trắng chỉ có một, lá bài an toàn cũng là sự trừng phạt những kẻ tội đồ, đừng đánh mất nó vào tay chim sẻ! Suỵt... giữ bí mật hoặc chết! Còn sâu bọ...”
Một tràng cười bộc phát sau mới nói tiếp bằng điệu bộ chán ghét:
“Yếu đuối, ngu ngốc, thấp hèn, thật xui xẻo khi biến thành sâu bọ. Che giấu bản thân đi nếu không muốn biến mất! An toàn chính là gọi chính xác tên lá bài trong tay kẻ khác, con mồi đương nhiên không nên săn đuổi nhau!”
- Cái quái gì đang diễn ra vậy, đúng là trò đùa nhảm nhí!
“LỰA CHỌN CÁI CHẾT!”
- Gì vậy?
Những chiếc điện thoại đồng loạt đổ chuông báo tin nhắn đến, dòng chữ nổi kéo tất cả bắt đầu vào trò chơi của tội ác và ngoại trừ bì thư có hình vẽ tên thợ săn được mở thì tất cả đều còn nguyên vẹn. An nghe có vài tiếng cười xuất hiện, tin nhắn lại được gửi đến: “Lựa chọn nào, tên của gã thợ săn ngu ngốc!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về chiếc ghế ngay cạnh An rồi đều bắt đầu di chuyển ngón tay trên bàn phím màn hình. Sẽ thế nào nếu một cái tên khác được viết lên, An lướt mắt nhìn qua những cái ghế bị xô đẩy ngổn ngang lựa chọn một trong số chúng, những ngón tay bắt đầu bằng các kí tự đầu tiên.
- Đây là gì hả? Các người đang làm cái quái gì vậy?
Câu nói kì lạ khiến An nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên bên cạnh, một chuỗi các tin nhắn được gửi đến, cô loáng thoáng nhận ra tất cả đều là tên của hắn, lặp đi lặp lại. Chiếc điện thoại bị vứt tách làm đôi dưới chân An, cậu bạn ngồi cạnh cô hoàn toàn đánh mất vẻ tự cao vài phút trước, thay vào đó là hành động có phần điên loạn khi không một ai nghe hay nhìn thấy hắn, hắn quay sang nhìn vào màn hình điện thoại của An gào lên:
- Cô... đang viết tên ai vào tin nhắn vậy, có thôi ngay đi không hả...
Đôi mắt An chăm chăm nhìn dáng vẻ sợ hãi của gã thợ săn ngu ngốc, một đôi mắt đỏ ngầu mang theo giận giữ nhưng cũng không thể che giấu nỗi tuyệt vọng lẩn khuất, An đáp lại hắn bằng một nụ cười, những kí tự vẫn chưa thể thành hình trên chiếc điện thoại:
- Anh đang sợ cái gì vậy, không phải anh đã nói chỉ là một trò đùa ngu ngốc thôi sao?
Những ánh đèn chớp nháy rồi đồng loạt tắt lịm, tiếng thét gây ra náo loạn, ngọn nến chao đảo rồi ngả nhào nhanh chóng bừng lên ngọn lửa thiêu cháy cả một góc bàn, ánh sáng soi rõ những gương mặt tái xanh mang vẻ sợ hãi. An vẫn ngồi yên tại chỗ quan sát, có thứ gì cản bước chân cô, một âm thanh kì lạ bên tai, tiếng đồ vật va chạm, ngọn lửa bỗng phật lên đầy giận dữ, người ngồi đối diện An dùng ánh mắt kiên quyết nhanh chóng giật đứt tấm rèm che cửa phủ lên đám cháy vừa được nhen nhóm, tất cả đều chìm trong bóng tối. An lần nữa cảm thấy kì lạ, sau tấm rèm là một cửa sổ lớn nhưng đều bị bịt kín không để cho ánh sáng lọt qua. Mọi thứ vụt chìm vào màn đêm khi lửa bị dập tắt.
“Âm thanh gì vậy?”, An thầm nghĩ, giống như tiếng kêu của một loại côn trùng. "Là... tiếng ve?", âm thanh ngày càng lớn, ngày càng lớn như muốn xé toạt màn nhĩ của cô. Cảm giác chân trái bị một bàn tay túm lấy rồi siết chặt, mang theo một thứ chất lỏng nóng hổi ẩm ướt và sền sệt. Hai tai An đau nhứt như muốn nổ tung, âm thanh bị phóng đại dường như kéo dài bất tận rồi đột ngột im bặt, bóng tối của lặng im, tai cô ù đi bắt đầu lắng nghe những hơi thở trở nên trì trệ. Giọng nói từ trong bóng tối bị tiếng ve nuốt chửng, bàn tay kia càng siết chặt lấy chân An rồi như đông cứng lại bất động. bỗng chốc để lại hơi thở lạnh lẽo bám víu lấy chân cô, cảm giác tê rần nhói lên quanh cổ chân như bị kim đâm.
Đèn được trả lại ánh sáng vô tình làm lộ ra vẻ hỗn loạn mà chỉ vài phút trước, nơi này vốn rất lộng lẫy.
Một tiếng thét đầy kinh hãi, tất cả đều nhìn xuống chân An, có người bịt chặt miệng như cố nén một thứ gì đó cố trồi dậy bộc phát. Trà chạy đến bên An ám chỉ cho cô nhìn xuống chân mình, là cánh tay đó giống như cảm giác của cô nó đang siết lấy chân An, một bàn tay đầy máu. An giật mạnh chân mình ra sau, máu hất trên sàn nhà kéo dài một đoạn, cô lui lại hòa vào nhóm người đang chìm trong sợ hãi, bộc lộ cùng một vẻ mặt, một vòng tay lạnh lẽo siết chặt lấy An run rẩy, là Trà, đôi mắt đáng yêu bây giờ ngập nước, nó chỉ chực trào ra, chảy tràn trên gương mặt trắng dã. An cũng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Trà, tìm kiếm một cảm xúc phù hợp nhất để an ủi bạn mình và trong bất kì tình huống nào, An đều tìm được cho bản thân chiếc mặt nạ phù hợp nhất.
Kẻ ngồi cạnh An đang chết gục trên mặt đất với cơ thể đã bị bao bọc bởi máu tươi không ngừng loan ra khắp nơi, đôi mắt đau đớn trợn tròn bất lực hướng về nơi mà chỉ vài phút trước An đã ở đó, khuôn miệng vừa nãy còn nói ra những lời hống hách giờ lại bị biến thành một hố sâu ngập máu, một cái ly đã đầy vẫn không ngừng bị châm thêm nước. Thứ gì đã gây ra vết thương chí mạng, đôi mắt An nhanh chóng bị một tia máu dẫn dắt đến khoảng đen tối bên dưới tấm rèm, nơi vừa bừng lên ngọn lửa của tội ác. An tiến thêm một bước, cánh tay gần như chạm vào khoảng đen của tấm rèm nhưng một cánh tay khác giơ ra ngăn cản cô:
- Đừng chạm vào, có thể cô sẽ làm thay đổi hiện trường vụ án!
Vỹ tạm gác những nghi ngờ nhìn sang Phúc, cậu bạn gần đó còn giữ được bình tĩnh nhắc:
- Mau báo án!
Vỹ ngồi xuống ngay bên cạnh cái xác, đôi mắt tập trung vào vết thương ngay trên ngực trái nạn nhân, vị trí ngay tim, tổn thương sâu khiến nạn nhân chết ngay tại chỗ. Bàn tay anh đặt lên một góc tấm rèm cửa cẩn thận kéo ra, cả Vỹ, An và Trà đều bị thu hút bởi một vật, con dao tắm mình trong máu. Vỹ nhớ lại vị trí chỗ ngồi gần nạn nhân nhất. Một tia sáng bừng lên trong đầu như ngọn lửa lúc hực sáng, một nơi hỗn loạn, khi mà mọi người đều tìm cách tránh xa khỏi đám cháy thì đối diện anh, một dáng người vẫn ngồi yên tại chỗ không chút biểu hiện của sợ hãi, gương mặt ấy như đang thưởng thức một thước phim. Mất điện trong khoảng mười phút, đám cháy được dập tắt chỉ khoảng hai đến ba phút, tiếp đó là tiếng kêu của loài ve sầu bị phóng đại kéo dài như muốn phá tung mọi thứ vang lên từ hai chiếc loa, hắn có phải đã dùng âm thanh này chặn đứt tiếng la của nạn nhân, thời gian sáu phút còn lại đã xảy ra chuyện gì, đến tận khi đèn sáng trở lại anh mới nhìn thấy cô rời khỏi chỗ ngồi hòa vào nhóm người, Vỹ xoay ánh nhìn khó hiểu đi về phía An, hồ nghi hỏi:
- Lúc lửa bừng cháy, cô tại sao lại không chút hoảng sợ?
An ngẩn người nhớ lại, cô có thể quan sát người đối diện thì ngần ấy thời gian cũng đủ để Vỹ bắt gặp biểu cảm trên gương mặt cô, cũng đã giải thích được lý do lúc dập lửa hành động của anh bị dừng lại vài giây. Trong tình huống như vậy hành động của An rất bất thường, nhưng chỉ xảy ra trong vài giây cô hoàn toàn có thể khiến hoài nghi của Vỹ về cô trở thành sự nhầm lẫn. An dùng đôi mắt ướt đối diện Vỹ, tạo độ run trong giọng nói:
- Tôi phải hoảng sợ vì điều gì? Lúc ấy tôi còn chẳng thể nhấc chân mình lên được!...
Vỹ ngập ngừng, lẽ nào trong lúc hỗn loạn anh đã nhầm, trước mặt anh là một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, cái nhìn thích thú kia làm sao có thể hiển hiện trên gương mặt thánh thiện này. Vỹ nhìn vào những vết máu văng khắp thân trái của An, ánh mắt anh dừng lại trên chân cô. Những người xung quanh từ lúc quan sát cảnh cô bị bàn tay máu bám chặt đã luôn dùng ánh mắt kì lạ nhìn An, cũng đã lùi bước tránh xa cô. Lúc này chỉ còn Trà vẫn không ngừng bám chặt cánh tay An như an ủi và cũng là tự trấn an bản thân.
Vỹ tiến sát An ngồi xuống, một bàn tay máu bao quanh chân cô, đầu mỗi ngón, vết móng báu chặt đến rỉ máu. Nạn nhân đã phát tín hiệu cầu cứu nhưng không được đáp trả, không có dấu hiệu cô cố thoát khỏi bàn tay kia, một phản ứng tự nhiên khi bất kì ai ở trong hoàn cảnh tương tự, Vỹ thận trọng hỏi:
- Cô bị thương rồi! Cô không biết mình bị thương sao?
Nghe câu nói này của Vỹ, Trà bất giác nhìn xuống chân An đầy lo lắng. An lùi lại rồi ngồi xụp xuống đẩy mạnh tay Vỹ khỏi mình, hành động của anh chỉ khiến cô thêm bất lợi trong trò chơi này, dùng một tay che đi dấu tay mà đối với bọn họ nó thật đáng sợ. Một chiếc khăn tay giơ trước mặt An, kẻ đã đẩy cô vào hoàn cảnh bất lợi này lại đang dùng ánh mắt thương hại kia nhìn cô sao. Gương mặt giấu sau mái tóc, An muốn thoát khỏi tình huống bất lợi này, phải rồi... hai tay An ôm lấy mặt bật khóc, những tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng, cơ thể từng hồi run nhẹ. An cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình, nước mắt của Trà cũng đã rơi xuống cùng cô.
Vỹ im lặng nhìn đôi vai nhỏ nhắn của An run lên từng hồi trong vòng tay của Trà, đôi mắt đen lạnh lẽo dần bị chi phối bởi thương cảm lẫn áy náy. Anh ngồi xuống nhẹ nhàng quấn chiếc khăn xung quanh chân An rồi im lặng bỏ đi.
An hiểu những giọt nước mắt của cô đã có tác dụng, với Vỹ và cả những người khác khi sự tập trung của họ đã không còn lưu lại nơi cô. An cố nhớ lại những việc đã xảy ra trong vòng mười phút ấy, tại sao tất cả cảm giác của cô đều trở nên mơ hồ, ánh mắt cô đột ngột hướng về bàn ăn, thứ gì đã làm bừng lên ngọn lửa xanh.
- Không gọi điện được! – Sau một lúc liên tục thử gọi, Phúc quay trở lại chỗ Vỹ bày ra bất lực:
- Không có sóng!
Vỹ thử sử dụng điện thoại nhưng anh cũng gặp tình trạng tương tự, đang thử bắt sóng ở xung quanh thì một giọng nói khẩn trương vang lên:
- Cửa bị khóa ngoài rồi!
Tất cả đều dồn ánh nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, cánh cửa nơi họ bước vào bây giờ lại không thể mở.
Điện thoại bỗng rung, Vỹ rút chiếc điện thoại từ trong túi áo, một hình ảnh kì lạ giăng kín toàn bộ màn hình ngăn cản anh thực hiện bất kì hoạt động nào trên điện thoại của mình, ngay cả khi khởi động lại hình ảnh kia vẫn không biến mất. Nhưng có vẻ không chỉ điện thoại của anh có vấn đề khi nghe thấy một giọng nói đầy bực tức:
- Điện thoại bị sao vậy?
Những chiếc điện thoại đều sáng lên nhưng có vẻ đều chung một tình trạng giống Vỹ.
“Trò chơi bắt đầu! Khi một kẻ ngạo mạn phá vỡ luật lệ, lá bài của kẻ tội đồ lôi kéo ánh nhìn của tử thần, sự trừng phạt diễn ra. Một cái chết đồng nghĩa với việc đánh đổi một chiếc chìa khóa, chúc mừng những kẻ sống sót còn lại! Đừng thử liên lạc ra bên ngoài vì đó là điều không thể. Nhưng sẽ có một cơ hội giành cho những kẻ "may mắn", trò chơi dừng lại khi câu hỏi được giải đáp... nói xem tôi là ai?”
- Khốn kiếp! Cái gì đang xảy ra vậy?
Những cơn nóng giận đã bộc phát, bất kì một đồ vật nào họ tìm thấy đều được sử dụng, cánh cửa nơi họ bước vào hứng chịu mọi cơn thịnh nộ nhưng nó không hề dao động. Toàn bộ cửa sổ bị bịt kín, một cái lồng hoàn hảo để giam cầm con mồi, bất lực, tuyệt vọng đã bao trùm toàn bộ nơi này.
Một bản nhạc vang lên như đang châm chọc.
- Ở ĐÂY... có một cánh cửa đang mở!
An trở lại bàn ăn khi những đôi chân gấp gáp chạy vào trong cánh cửa kia, đôi mắt không ngừng dò xét xung quanh rồi dừng lại, là nó... Nếu những gì cô nghĩ là thật thì "nến" không đơn thuần chỉ là vật trang trí mà nó giấu sau lưng cả một bí mật.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên