Có những mùa hoa không bao giờ tàn
Đó là những tháng ngày đẹp đẽ nhất trong năm, cũng là những phút giây rực rỡ nhất ở tuổi thanh xuân của mỗi người.
***
Có một mùa hoa giữa bao nhiêu nỗi nhớ. Mùa thương lãng đãng khắp thị thành, lặng lẽ tìm kiếm chút riêng tư cho một loài hoa đã từng là hoài niệm.
Tháng Tư, tôi khẽ cất bước dạo quanh từng con ngõ, dưới màu nắng xiên xiên, cánh hoa loa kèn thấp thoáng hiện lên khắp từng góc phố. Bất chợt dừng lại trước chiếc xe đạp tuềnh toàng già nua theo năm tháng, trên giỏ nhựa cũ kỹ là những cánh hoa trắng muốt, là những bông hoa không đủ sức bám lấy nhành cây để tiếp tục nở rộ. Chúng tựa hồ thanh cao và thuần khiết, không phải thuần khiết trong trẻo như bồ công anh, cũng không giống sự thanh cao như loài bách hợp, chỉ đơn giản chúng chẳng vướng chút ưu tư muộn phiền.
Tháng Năm, mọi ngả đường tràn ngập sắc tím của bằng lăng, chúng dịu dàng hòa mình vào những cơn mưa mùa hạ. Tôi yên bình trước từng đợt mưa vội vã, lẳng lặng gột rửa và cuốn trôi đi nỗi buồn của tuổi thanh xuân.
Đâu đó giữa sân trường, tuổi học trò cũ kỹ, những nhành phượng buồn đang rực trời trong màu nắng hè oi ả, vấn vương. Tôi bỗng nhớ về tuổi trẻ đã trôi đi như giấc mộng mới ngày hôm qua. Những tháng ngày cấp Một khờ dại vô tư. Kí ức thời cấp Hai ấp ôm bao kỷ niệm. Và những năm cấp Ba đẹp đẽ nhất xuân thì. Mười hai năm như mười hai tháng, lặng lẽ qua đi chẳng dám khước từ trong âm ĩ.
Bước vội lên chuyến xe buýt đường dài, tôi như chạy trốn hiện tại để quay về quá khứ của thanh xuân, quay về ngoại thành xa xôi, bình lặng.
Đan vòng tay giữa tháng Mười Một, trước khi cơn gió lành lạnh của mùa đông len qua phố vắng, loài lưu ly cánh mỏng vẫn mãnh liệt một sức sống, lâu dài và bền vững trước bão tố thời gian.
Mười hai tháng trong năm, những cánh hoa đều trải dài cả quãng đường đời mà mỗi người đều phải nếm. Cũng như nỗi niềm từ đáy lòng, từ tâm khảm trong ngóc ngách trái tim tôi.
Mùa hoa nở rộ phải chăng là mùa của tuổi trẻ, là mùa mà tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất?
Trải qua thời niên thiếu tươi đẹp của cuộc đời, theo đó vốn dĩ luôn là bão giông và thử thách. Liệu có mấy ai thanh khiết như loa kèn, bình lặng như bằng lăng, mãnh liệt như phượng đỏ và vững vàng như lưu ly?
Thời thiếu niên chính là cuồng nhiệt và hoài bão, là khát vọng và đam mê, cũng là bồng bột và chông chênh theo từng ngày. Dẫu sao, đó vẫn là khoảng thời gian tươi đẹp nhất của đời người, thăng trầm hay lắng đọng, hạnh phúc hay u buồn, nó vẫn luôn rực rỡ như loài hoa hướng dương vào buổi sớm và lily lúc giữa đêm.
Mùa hoa trong năm, cũng giống như mùa xuân trong đời. Chỉ cần biết nắm giữ, sẽ chẳng bao giờ nhạt phai. Giữa chốn bình yên sau một chặng đường dài, tôi chầm chậm đưa tay về phía trước, ở đó có một nụ hoa e lệ yếu ớt, nhưng vẫn mạnh mẽ vươn vai trở mình nở rộ cùng những bông hoa khác bên vệ đường.
Nụ hoa ấy bừng nở trước tháng năm và ngập tràn niềm hy vọng. Bốn mùa cứ trôi, mùa hoa vẫn nở và mùa đời vẫn tươi… không bao giờ lụi tàn.