Lạc nhịp thanh xuân - Tạm ngừng - Nguyệt Kỳ Di Di

Nguyệt Kỳ Di Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/6/17
Bài viết
14
Gạo
0,0
PicsArt_07-24-01.19.00.png

Tên truyện:
Lạc nhịp thanh xuâm
Tác giả: Nguyệt Kỳ Di Di
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Đang cập nhật
Lịch đăng: 15 chương/tháng
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại
Độ dài: 52 chương+3 ngoại truyện
Giới hạn độ tuổi đọc: 12+
Cảnh báo về nội dung: Đây không phải Fanfiction

Giới thiệu truyện
Có những lời không bao giờ nói, có những lời không bao giờ quên, có những bài hát không bao giờ hát.

"Thụy Hân, anh mong em có thể thích..."

"Em thích anh!" Cô nói.

Anh nhìn Thụy Hân có chút bất ngờ.

"Em thích anh cũng một thời gian rồi, chỉ là anh ngốc quá nên không nhận ra."
Mục lục
Chương 1 •∆• Chương 2
Chương 3 •∆• Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nguyệt Kỳ Di Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/6/17
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 1: Đến trễ
Thanh xuân là yêu người mình muốn yêu, thích người mình muốn thích cùng người đó đi hết thành xuân, còn việc có đầu bạc răng long hay không đều là Tùy Duyên
Trịnh Thụy Hân vừa xếp quần áo bỏ vào vali vừa nhìn vào máy quay cười một lém lỉnh rồi nói:

"Tôi đang xếp vali để đi một tháng đấy. Tôi không thể tin được!"

Thụy Hân là một diễn viên, cô chỉ mới đóng vai chính được vài bộ phim nhưng những bộ phim mà cô đóng đều là phim hay, có rating cao ngất ngưỡng.

Ví dụ như phim Tuyệt sắc giai nhân thì cô đóng cặp với Dụ Thuần Viễn, Quý cô ngỗ nghịch thì với Nhậm Huy, Bài kiểm tra cuối cùng thì là với Trần Khải Lâm.

Trong các diễn viên nam mà cô từng đóng cặp thì cô ấn tượng nhất với Trần Khải Lâm.

Trần Khải Lâm là một diễn viên tuổi đời mới chỉ hai mươi sáu nhưng đã vào nghề cũng hơn 10 năm rồi. Anh ta có một ngoại hình vô cùng cuốn hút và cũng khá thân thiện, hay giúp đỡ bạn diễn mới toanh như Trịnh Thụy Hân.

Lần này cô sắp đi một tháng trời không về nhà rồi. Thụy Hân được mời tham gia Hoa Tỷ Đệ - Một chương trình truyền hình du lịch mạo hiểm và không có sự giúp đỡ. Trịnh Thụy Hân tham gia còn có Vi Ánh Nguyệt, Vũ Hạ, Kiều Vy Hân, Trần Khải Lâm, Hạ Hạo Nhất, Doãn Khiêm, Đình Bách Nhiên.

Đình Bách Nhiên xem Thụy Hân là em gái và họ rất thân thiết. Bách Nhiên chưa từng đóng cặp với Thụy Hân nhưng họ quen nhau cũng hơi bất ngờ.

Trong bộ phim Ngày hôm qua sẽ không trở lại, Bách Nhiên là nam chính còn Thụy Hân đóng vai nữ phụ đơn phương nam chính. Kể ra thì cũng hơi dài, Trịnh Thụy Hân lúc đó hơi mệt, cô rót một cốc cà phê nóng rồi do quá buồn ngủ vì phải quay đến khuya nên mắt nhắm mắt mở đi làm sao mà đụng vào người của Bách Nhiên, đổ hết cốc cà phê đó lên người Bách Nhiên. Cuối cùng nói chuyện một hồi thấy cũng khá hợp nhau nên trao đổi số điện thoại. Rồi lại một lần nữa họ đóng cùng ở phim Cánh Diều, nữ chính là Thụy Hân và nam phụ là Bách Nhiên, anh đóng vai nam phụ đơn phương nữ chính. Cuối bộ phim này thì nam phụ cầu hôn nữ chính, nữ chính có đồng ý không thì không ai rõ vì đây là OE¹ mà.

Ngày mai cả đoàn sẽ xuất phim cho nên là hôm nay sẽ có vài anh quay phim đến nhà của các thành viên tham gia chương trình quay quá trình trước ngày đi của mỗi người. Chương trình này cũng hay thật, mời toàn những con người "nước đến chân mới nhảy". Nếu như staff và anh quay phim không đến nhà họ chắc tới khuya họ mới xếp hành lý mất. Thấy có người đến quay phim nên mới lục đục lấy hành lý ra xếp chứ quay mà thấy mình đang ngồi trên sofa xem ti vi cũng hơi nhàm chán.

Riêng Bách Nhiên thì khác, anh đã xếp hành lý tươm tất từ hôm qua rồi. Đột nhiên trợ lý của anh thông báo nhà sản xuất đổi lịch trình, ngày mai quay, mà ngày mai chính là ngày xuất phát của cả đoàn.

"Cô có hồi hộp không?" Một staff hỏi Thụy Hân.

"Đương nhiên rồi. Tôi chưa từng đi đâu xa ngoài Bắc Kinh hơn một tuần đấy!" Cô cười rồi kể.

Sau đó cái cô staff đó lấy một phong bì màu hồng từ túi xách của mình đưa cho Thụy Hân.

"Đây là phong bì chương trình cho cô."

Thụy Hân ngạc nhiên, chưa đi mà đã có phong bì của chương trình.

Mở ra thì thấy ở trên phong bì chỉ có bốn dòng chữ: Trịnh Thụy Hân là dẫn đoàn đầu tiên của Hoa Tỷ Đệ. Cô phải có trách nhiệm đặt phòng khách sạn, đặt xe, đặt vé máy bay, quản lý tài chính của cả đoàn, vân vân.

Cô đã từng xem Hoa Tỷ Đệ mùa 1 và biết trách nhiệm của người dẫn đoàn thật sự rất khó nhằn, huống chi cô gần như nhỏ tuổi nhất đoàn, làm sao mà có thể làm xuể cơ chứ!

Sau khi tạm biệt Staff và anh quay phim, Thụy Hân bật laptop của mình rồi tìm cách đặt vé máy bay, trước đây những chuyện này đều do trợ lý của cô làm.

Đặt vé máy bay đến New Zealand xong, lại phải đặt khách sạn, cô phải tìm một khách sạn nào đó giá hợp lý một tí vì nguồn chi tiêu của chương trình cho cả đoàn là có giới hạn. Căng mắt một hồi lâu cuối cùng đã xong xuôi khâu chuẩn bị.

***
Vì Thụy Hân là người dẫn đoàn nên đến sân bay sớm nhất là cô. Cô đứng đợi khá lâu thì có Hạ Hạo Nhất đến, sau đó thì là Vũ Hạ.

Vũ Hạ lớn hơn Thụy Hân năm tuổi tức là bây giờ Vũ Hạ đã hai mươi chín rồi. Vũ Hạ là một diễn viên hạng A, có tiếng trong ngành, đóng cũng rất nhiều vai chính.

"Anh là Hạ Hạo Nhất đúng không?"

"Ừ là anh đây. Em là dẫn đoàn à?"

Thụy Hân gật đầu.

Sau đó Hạ Hạo Nhất quay sang vỗ vào vai của anh quay phim và anh staff đứng gần đó.

"Này, chương trình này hơi ác độc nhé. Người ta gần như nhỏ nhất mà lại bắt người làm dẫn đoàn đã vậy người ta còn là con gái nữa chứ." Anh đùa.

Lúc Vũ Hạ đến, cô cũng khá ngạc nhiên khi chương trình chọn Thụy Hân làm dẫn đoàn.

Đến đông đủ cả thì một staff lại thông báo: Bách Nhiên bị vướng lịch trình ở Hồng Kông nên đến trễ một ngày.

Ngoài Trần Khải Lâm thì Thụy Hân chẳng quen ai cả mà Trần Khải Lâm thì cũng không thân thiết gì mấy, chỉ đóng cặp rồi hay nói chuyện với nhau nhưng cũng không đến mức thân thiết như với Bách Nhiên. Kể ra, Thụy Hân cũng có chút hụt hẫng nhẹ.

"Chuyến bay của chúng ta cất cánh lúc 10 giờ. Bây giờ là 9 giờ rưỡi rồi, đi thôi mọi người." Thụy Hân nói.

Hôm nay là ngày một tháng sáu, cũng là ngày Quốc tế Thiếu nhi. Năm nào ngày này Thụy Hân cũng dắt đứa em gái của mình đi chơi nhưng năm nay thì không được rồi.

Lúc bước lên máy bay, Thụy Hân khá là lưu luyến Bắc Kinh, cô sắp phải xa nó một tháng.

Ngân sách chi tiêu của cả đoàn Hoa tỷ đệ trong tám ngày ở New Zealand là mười bảy nghìn nhân dân tệ đổi ra cũng được 3402 NZD² chứ chẳng ít.

Tiền vé máy bay là chương trình bao còn lại là phải tự trả, tất cả đều phải nộp ví tiền riêng và điện thoại của mình lại cho chương trình, khi du lịch chỉ được sử dụng tiền mà chương trình phát cho thôi. Nhưng chỉ tính tiền thuê khách sạn thôi cũng đã mất 260 NZD rồi.

Ngồi máy bay mấy giờ liền cuối cùng cả đoàn Hoa tỷ đệ đã đến được New Zealand.

------------
(1) OE (Open Ending): Kết thúc mở
(2) NZD (New Zealand Dollar): Đô la của New Zealand

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nguyệt Kỳ Di Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/6/17
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 2: Gặp mặt
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cả đoàn ở New Zealand. Nhưng bây giờ đã hơn 4 giờ chiều, họ cũng đã no nê vì thức ăn trên máy bay nhưng giờ làm gì đây? Lịch trình buổi tối còn hai tiếng nữa mới bắt đầu. Chỉ còn cách nằm lì trong khách sạn thôi.

Thụy Hân đã đặt 4 phòng ở khách sạn. Phân chia thế này: Thụy Hân ở cùng phòng với Vũ Hạ, Kiều Vy Hân thì ở cùng phòng với Vi Ánh Nguyệt. Hạ Hạo Nhất với Doãn Khiêm, Trần Khải Lâm thì đương nhiên là ở cùng với Bách Nhiên. Nhưng hôm nay Bách Nhiên chưa đến thì Trần Khải Lâm đành phải ngậm ngụi ngủ một mình.

Liếc sơ sơ qua các phòng của Hoa tỷ đệ thì mọi người đều nằm trên giường ngủ một cách la liệt nhất là Vi Ánh Nguyệt, vì cô phải quay phim đến 3 giờ sáng mới được thả về nhà sau đó ngủ được một chút lại phải thức dậy ra sân bay, lên máy bay chỉ có ghế nên ngồi ngủ cũng hơi đau lưng nên khi Vi Ánh Nguyệt gặp được cái giường thì cũng giống như gặp được vàng.

Nhưng ở phòng của Vũ Hạ và Thụy Hân thì khác, Thụy Hân thì ôm chiếc iPad từ lúc xuống máy bay đến giờ vì cô phải đặt xe cho lịch trình buổi tối. Vũ Hạ thì đang nhắn WeChat với trợ lý của mình sắp xếp lại lịch trình và tạm ngừng hoạt động trong một tháng để tập trung quay Hoa tỷ đệ.

Vi Ánh Nguyệt cũng là diễn viên mới nổi, năm nay được hai mươi lăm. Song song với ngành diễn viên, cô cũng là một FashionIcon³ khá có tiếng.

Trong tám người thì chỉ có Doãn Khiêm và Kiều Vy là ca sĩ thôi, còn lại đều là diễn viên cả.

Vũ Hạ thì khá là trầm tính và cô cũng rất nghiêm túc trong công việc.

Trước đây Hạ Hạo Nhất là ca sĩ nhưng sự nghiệp không có tiến triển nên mới chuyển sang ngành diễn viên nhờ lời khuyên của Vũ Hạ và kết quả là trở thành một ngôi sao sáng giá của ngành này.

Cuối cùng cũng đặt xong xe, Thụy Hân để iPad qua một bên rồi ngã người xuống giường bên cạnh là Vũ Hạ cũng vừa xong công việc và thiếp đi lúc nào không biết.

***
Bây giờ là 6 giờ 30 và cả đoàn du lịch vẫn đang ngủ say đến khi Staff đến từng phòng gọi thì họ mới ngồi dậy.

Thời tiết của New Zealand vào mùa hè cũng rất mát mẻ không nóng như ở Bắc Kinh. Thụy Hân chọn cho mình một chiếc áo phông màu trắng, một cái quần short và chiếc áo sơ mi ca rô để khoác ngoài nữa. Lúc đi, Thụy Hân đã mang theo rất nhiều đôi giày của các nhãn hiệu khác nhau như Converse, Nike, Adidas, Vans,... Và cô đã chọn đôi Converse.

Đây là buổi tối đầu tiên ở New Zealand, chương trình thật tốt bụng khi cho cả đoànHoa tỷ đệ ăn một bữa tối trên du thuyền lãng mạn mà lại miễn phí. Thật ra là chương trình chỉ muốn chuẩn bị cho các thành viên một tâm trạng thật tốt để chuyến du lịch điên rồ ngày mai mới thực sự bắt đầu.

Bữa tiệc trên du thuyền mới đúng là cuộc sống. Đây đúng thật là một buổi buffet không hơn không kém.

Sau khi no nê trở về nhà, hầu hết các thành viên tắm rửa xong đều lăn lên giường ngủ một giấc ngon lành, còn riêng Thụy Hân cô tắm xong còn phải liên hệ với công ty cho thuê xe ở New Zealand đặt hai chiếc bốn chỗ nữa.

Đúng 7 giờ sáng thì tất cả đều bị Staff lôi dậy không thương tiếc.

Người lái hai chiếc xe là Hạ Hạo Nhất và Trần Khải Lâm. Xe mà Hạo Nhất lái thì có Vũ Hạ, Thụy Hân và Doãn Khiêm, còn xe của Trần Khải Lâm thì có Kiều Vy Hân, Vi Ánh Nguyệt và ghế phụ trống.

Điểm du lịch đầu tiên mà họ phải đến là Vườn quốc gia Abel Tasman.

Vườn quốc gia Abel Tasman được đặt tên theo nhà thám hiểm Châu Âu Abel Tasman, lần đầu tiên nhìn thấy New Zealand vào năm 1642. Vườn quốc gia nằm ở quận Tasman, phía Bắc của New Zealand và phải mất gần ba mươi phút để lái ô tô từ Auckland đến đó.

"Ngày xưa mọi người có chơi dại không?" Doãn Khiêm khơi nguồn cuộc trò chuyện.

"Lúc nhỏ ai mà chẳng chơi dại." Hạo Nhất vừa lái xe, vừa trả lời, vừa cười hề hề.

Thụy Hân đắn đo một hồi cô cũng nói:

"Ừm thì...Lúc nhỏ mẹ em mua cho em họ em một cái mềnh vì ngày ấy nhà em họ em rất nghèo. Sau đó em liền ghen tị với em họ em."

Vũ Hạ nói: "Thế thì dại ở chỗ nào?"

Sau đó Thụy liền ôm bụng cười rồi nói tiếp: "Vì ghen tị nên em lấy kéo cắt cái mềnh đó ra làm hai, một cái để trước phòng em là giẻ lau còn một cái... Mang quấn vào cổ làm...siêu anh hùng!"

Hai giây sau, những tiếng nắc nẻ trong xe vang lên dữ dội.

"Này chị Thụy Hân, chị đáng sợ quá, em không dám làm em chị." Doãn Khiêm che miệng cười ha hả.

Ngồi ô tô thì Thụy Hân cũng nghỉ ngơi được một lát. Điều hoà khá lạnh, thấy em gái ngủ say, sợ cô bé lạnh nên Vũ Hạ cũng kéo lấy áo khoác của Doãn Khiêm đắp cho Thụy Hân.

"Đến rồi mọi người. Xuống xe thôi!" Khải Lâm ra khỏi xe rồi nói.

Thụy Hân sực tỉnh cô ngồi dậy, gãi gãi đầu rồi nhìn thấy áo khoác dưới người mình. Vũ Hạ thấy Thụy Hân đang bối rồi và ngạc nhiên.

"Là áo khoác của Doãn Khiêm, chị thấy em ngủ say quá nên mượn của Doãn Khiêm vì chị không có mang theo áo khoác."

"À...Vậy à. Để em đi trả lại cho Doãn Khiêm."

Vườn quốc gia Abel Tasman là một địa điểm du lịch rất đẹp và thơ mộng. Đến nơi đây, du khách sẽ phải thuê thuyền rồi tự mình chèo để đi khám phá những cảnh đẹp ở Abel Tasman.

Thụy Hân đi chung thuyền với Vũ Hạ.

Vũ Hạ thấy cô vừa chèo thuyền vừa ngáp ngắn ngáp dài.

"Em sao vậy? Nãy giờ em cứ ngáp hoài."

"Em buồn ngủ quá. Tối qua em phải book xe nên thức hơi muộn."

Vũ Hạ thở dài nhìn Thụy Hân rồi nói: "Em đừng nên cố sức quá. Thức khuya sẽ có nếp nhăn và quầng thâm đó. Diễn viên chúng ta rất quan trọng ngoại hình cho nên chỉ cần em hơi xấu đi một tí là sẽ lỡ rất nhiều cơ hội."

Lời của Vũ Hạ khá thẳng thắn nhưng cũng không sai tí nào, là một diễn viên thì ngoại hình vô cùng quan trọng, chỉ cần bạn xấu đi một tí thì sẽ lỡ mất biết nhiêu cơ hội được góp mặt vào những bộ phim hay, có người còn do vậy mà từ nữ chính biến thành nữ phụ nữa. Showbiz thật sự rất khắc nghiệt, các tiểu hoa đán có người tốt tính cũng xấu tính, chảnh choẹ, nhưng những tiểu hoa đán chảnh choẹ thì sự nghiệp cũng tan tành hơi từ lâu rồi, đó không phải quy luật mà đó là một lời nguyền của showbiz Hoa Ngữ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nguyệt Kỳ Di Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/6/17
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 3: Cuối cùng anh cũng đến
Trong ngành giải trí thì mọi người cũng khá dễ thân thiết, có thể biết nhau qua những shoot ảnh trên tạp chí, những bộ phim truyền hình hot hay là những bài hit đứng đầu bảng xếp hạng nhiều tuần liền. Tóm lại là người nổi tiếng có rất nhiều cách để biết nhau thậm chí họ còn chưa gặp mặt nhau lần nào, mối quan hệ của người nổi tiếng khác xa với người bình thường.

Ngồi trên thuyền đi dọc con sông sẽ thấy được Chim cánh cụt, Thụy Hân thì chưa bao giờ thấy Chim cánh cụt thật, nhưng bây giờ thì thấy rồi.

Cả đoàn thuê ba chiếc thuyền đôi và một chiếc thuyền đơn. Thuyền đơn là Vi Ánh Nguyệt ngồi, không biết cô bị hội chứng tâm lý gì mà nằng nặc đòi ngồi thuyền đơn nữa.

Cuối cùng thì Kiều Vy Hân ngồi cùng thuyền với Khải Lâm. Kiều Vỹ thì nhỏ hơn Khải Lâm tận ba tuổi nhưng ngoại hình thì trông không có gì khác biệt là mấy.

"Này Thụy Hân," Khải Lâm chèo thuyền lại gần thuyền của Vũ Hạ và Thụy Hân.

"Sao vậy anh Khải Lâm?"

Khải Lâm liền cười cười rồi nói tiếp:

"Hai người thấy cái cây kia không?"

Cả Vũ Hạ và Thụy Hân đều gật đầu.

"Chúng ta chèo đua nhé."

Khải Lâm vừa dứt lời liền bị Vy Hân đánh vào vai một cái rõ đau.

"Họ là phụ nữ đó. Là phụ nữ đó, còn thuyền chúng ta có đàn ông. Anh thật không công bằng tí nào."

Ngày sau khi Vy Hân dứt lời thì lại có một anh quay phim ngồi ở một chuyến thuyền khác để quay bọn họ đột nhiên chèo lại gần thuyền của Khải Lâm rồi ghé vào tai một cái gì đó.

"Lại đây."

Trần Khải Lâm nghe anh quay phim thì thầm xong thì ngoắc ngoắc Thụy Hân sao đó lại ghé vào tai của cô.

"Đại ca của em tới rồi kìa."

Cô ngạc nhiên, đại ca? Chẳng lẽ là...

Từ phía lùm cây xa xa đằng kia xuất hiện thêm một chiếc thuyền đơn, người ngồi trên thuyền đang chèo thuyền, trên đầu đội một chiếc nón lưỡi trai màu đen, trên người còn có mặc chiếc áo khoá măng tô màu đen dài rũ xuống chân, hẳn đây là chiếc áo mà Bách Nhiên vừa mua được sau khi buổi biểu diễn thời trang của XCOS kết thúc.

"Này, chẳng lẽ Bách Nhiên là đại ca mà anh đã nói với Thụy Hân ư?" Vy Hân quay sang hỏi Khải Lâm.

"Thế em nghĩ anh nói đến ai?"

Con thuyền của Bách Nhiên từ từ đến gần thuyền của bọn họ.

"Huynh đệ!" Hạ Hạo Nhất giơ cao tay lên chào.

Hạo Nhất là đàn anh của Bách Nhiên trong ngành. Ban đầu hai người họ cùng đóng vai chính trong một bộ phim Viễn quốc rồi nào là cùng đi tham gia sự kiện, đi tham gia họp báo, vân vân sau đó liền quen nhau lúc nào không biết.

"Anh nói là đến muộn một ngày mà..." Thụy Hân nói.

Anh nghe hỏi xong thì bỏ tay vào túi áo khoác cười.

"Thì do anh ăn ở tốt, nhà sản xuất thương nên cho anh nghỉ phép sớm một ngày, kết thúc lịch trình buổi chiều anh liền đặt vé bay sang đây liền đó."

Chèo thuyền vào được tới bờ, những cánh tay của mọi người gần như đều rã rời cả rồi trừ Bách Nhiên vì anh không chèo thuyền nhiều. Tay anh đang bị thương do một tai nạn ở phim trước vài ngày trước đây, nhưng vết thương không nặng lắm có thể cầm nắm đồ vật bình thường chỉ là không thể làm gì quá sức thôi, còn con sông này đổ ra biển mà hướng thuyền anh đi lại ngược với hướng sông đổ ra biển cho nên để chèo thuyền theo hướng này thì cần dùng một lực rất mạnh nên anh chỉ chèo một quãng đường ngắn còn lại đều nhờ staff chèo hộ.

"Thay bikini đi các cô gái."

Ánh Nguyệt có dáng vóc khá đẹp, cô chọn một bộ bikini màu đỏ trông rất nổi bật.

Vũ Hạ là người chững chạc nhất trong đoàn (có lẽ vậy), cô vốn không thích ồn ào nhưng vì chiều các em nên cũng phải thay bikini để đi chơi biển, Vũ Hạ chỉ chọn bừa một bộ ai ngờ Vũ Hạ là mỹ nhân, mặc cái gì cũng đẹp, chỉ là đồ chọn bừa thôi mà cũng đẹp vô cùng.

"Chị, chị cái này với cái này, cái nào đẹp?"

Thụy Hân đưa hai bộ bikini cô thấy hợp mắt cô rồi hỏi thử ý kiến của Vy Hân.

"Chị thấy cái này đẹp." Vy Hân lấy ngón trỏ chỉ vào bộ bikini bên tay phải của Thụy Hân, đó là một bộ bikini màu vàng có vẽ hoạ tiết hoa khá là chói mắt.

"Vậy thì em sẽ chọn cái này." Cuối cùng cô bỏ bộ bikini màu xanh kia vào lại balo rồi đem bộ màu vàng vào phòng thay đồ của bãi biển.

"Ahhhhhhh!'' Vy Hân hét lên một cách thoải mái.

"Chúng ta thuê ván để lướt đi!" Bách Nhiên đề nghị.

"Được đó!" Doãn Khiêm hưởng ứng.

Mặt Thụy Hân tối sầm lại, cô khoanh tay chống đối:

"Không được!!!"

"Sao vậy chứ? Mọi người đang có hứng mà!" Hạo Nhất ngạc nhiên hỏi lại.

"Chúng ta không có nhiều tiền, thuê ván lướt thì ít nhất cũng mất mấy chục đồng."

Thụy Hân nói một cách nghiêm nghị.

"Thôi mà em gái, chơi một chút đi mà, lâu lắm rồi anh mới được đi biển đó!" Bách Nhiên nài nỉ.

Bách Nhiên với Doãn Khiêm nài nỉ một hồi thì cô cũng thở dài rồi đưa cho bọn họ tiền để đi thuê ván lướt.

Thuê ván lướt khá đắt thế mà cả hai lại bứng xoã thuê hẳn hai cái.

Hạo Nhất và Bách Nhiên đều ôm ván đi ra biển trong cái dáng vẻ cool ngầu.

Đầu tiên là Hạo Nhất, anh đặt chiếc ván xuống mặt nước rồi nhảy lên trên và lướt một hơi đến tận bên kia con sóng. Còn dàn fan girl ở bên này thì cứ hú hét vì dáng vẻ siêu đẹp trai của anh.

Đến lượt Bách Nhiên, anh cũng đặt chiếc ván xuống mặt nước rồi nhảy lên trên nhưng...

1 giây, 2 giây, 3 giây, anh liền ngã xuống biển, dáng vẻ rất đáng thương.

Doãn Khiêm với Bách Nhiên không thể nào vượt qua được quá bốn giây trên tấm ván lướt, trong trò này Hạo Nhất chính là người đẹp trai nhất.

Còn Trần Khải Lâm thì thay đồ bơi xong thì ngồi co rúm trên bờ nghịch cát.

"Các anh em xuống đi. Tôi không xuống."

Thật ra anh bị chứng dị ứng nước mặn, hở cứ xuống biển là da sẽ bị nổi mẫn đỏ, ngứa.

Bầu trời trong xanh, dưới cát vàng, tám người, chạy trên cát vàng thư giãn, bỏ đi hết như lo lắng, phiền não ở ngoài kia, dường như tất cả đều đã đến một thế giới khác cả rồi, họ bỏ đi cái "tôi" thường ngày của mình, trở thành một con người hoàn toàn khác.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nguyệt Kỳ Di Di

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/6/17
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương 4: Những vấn đề thường xảy ra
Vi Ánh Nguyệt khịt khịt mũi.

"Em đói quá. Có thức ăn chưa mọi người."

Tất cả ánh mắt dồn về phía cô nàng.

"Chị là chị tư trong đoàn mà."

Doãn Khiêm vừa nói xong thì nhận cái cốc vào đầu từ Vi một cái rõ đau.

"Bộ chị lớn tuổi thì không được đói bụng hả?"

Bọn họ có lịch trình phải cắm trại ở Abel Tasman một buổi.

Một buổi trưa nhẹ nhàng, những tia nắng khẽ chiếu nhẹ vào những chiếc lá cây ở ven bờ sông, nắng không gắt, rất dễ chịu.

"Anh trai!!"

Thụy Hân đến ôm chầm Bách Nhiên đầu tiên.

Anh vỗ vai Thụy Hân.

***

Có lần anh được phỏng vấn thì có một Staff hỏi rằng anh nghĩ như thế nào về việc Trịnh Thụy Hân làm dẫn đoàn.

Ban đầu thì anh rất ngạc nhiên, mắt chữ O mồm chữ A, lấy tay che miệng hỏi lại Staff

"Ô, thật sao? Điều này làm tôi bất ngờ đó."

Sau đó thì anh chỉnh người lại, hằn giọng rồi nói:

"Ừm... Tôi với em ấy cũng khá thân nhau, em ấy là một cô gái khá là... Phải nói thế nào nhỉ? Đảm đang chứ nhỉ?" Anh nhìn staff và cười xoà.

"Thường thì sẽ có những cô gái để yêu và những cô gái để lấy làm vợ còn em ấy... Tôi nghĩ em ấy là kiểu để lấy làm vợ."

***

Ở gần Abel Tasman chỉ có duy nhất một quán ăn nên dù thích hay không cũng phải vào đó ăn thôi.

"Sao vậy Thụy Hân?"

Thấy cô ngồi nhìn trân trân vào menu của quán một cách bất động nên Hạo Nhất mới buột miệng hỏi.

"Đồ ăn ở đây," Thụy Hân ngước lên nhìn mọi người. "Đồ ăn ở đây đắt quá!"

"Đắt lắm sao?" Ánh Nguyệt hỏi.

"Đưa anh xem thử nào!"

Bách Nhiên nói xong, anh giơ tay lấy cái menu trên tay của Thụy Hân xem thử.

"Đúng là rất đắt đó!" Doãn Khiêm ngồi bên cạnh Bách Nhiên cũng xem cùng rồi cảm thán.

"Em cảm thấy nếu chúng ta ăn xong bữa này chắc chắn sẽ phải nhịn đói trong bảy ngày nữa." Vy Hân lên tiếng.

Đóng menu lại, cả đoàn ngồi trầm ngâm suy nghĩ.

Vũ Hạ vuốt cằm trầm ngâm rồi nói:

"Chị nghĩ chúng ta phải đi khỏi đây, tìm một cái gì khác để ăn vừa túi tiền."

"Hay chúng ta đừng cắm trại nữa, ở đây về khách sạn cũng rất gần, bây giờ chúng ta mua thức ăn nhanh rồi mang về khách sạn ăn." Thụy Hân nói.

"Anh nghĩ đó là cách duy nhất rồi." Hạo Nhất đồng tình."

Vậy là kế hoạch cắm trại bán ngày ở Abel Tasman không thành. Kế hoạch B: Trở về khách sạn nghỉ ngơi chuẩn bị cho lịch trình buổi tối.

"Mọi người ăn gì? Anh với Bách Nhiên mua này."

"Hamburger!" Thụy Hân trả lời rồi quay sang Vũ Hạ hỏi: "Còn chị?"

"Lấy của chị giống của Thụy Hân luôn đi."

Sau đó, Bách Nhiên quay sang giơ bàn tay của mình ra trước mặt Thụy Hân:

"Đưa cho anh ít tiền nào."

Bách Nhiên và Hạo Nhất xuống xe, họ bước sang chiếc xe của Khải Lâm và Doãn Khiêm ngồi rồi chui đầu vào xe.

"Này các cô các cậu, ăn cái gì nào."

Hỏi xong mọi người, Bách Nhiên với Hạo Nhất mới bước vào cửa hàng thức ăn nhanh trước mặt. Quán khá vắng vẻ nên order đồ ăn cũng rất nhanh, chỉ tầm mười phút là họ hai tay xách những túi thức ăn nặng trĩu ra ngoài rồi.

"Đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi!" Bách Nhiên mở cửa xe vào trong, anh vừa đưa túi thức ăn ra ghế sau.

"Em đợi khi nào về nhà sẽ ăn." Thụy Hân nói.

Từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn ôm khư khư cái iPad, cô phải gọi cho công ty thuê xe gia hạn thời gian thuê đến ngày mai.

"Được được. Cảm ơn."

Nói chuyện điện thoại xong, cô bỏ chiếc iPad đùi rồi vươn vai.

"Xong rồi à?" Bách Nhiên hỏi.

"Vâng," cô trả lời. "Có tiền thừa không anh?"

"Anh không hiểu sao nữa, tiền em đưa vừa đủ luôn."

Mặc dù chưa từng đóng cặp với nhau phim nào nhưng họ cũng từng hôn nhau.

Đó là một cảnh khá hiếm hoi mà không nhiều phim có, kịch bản yêu cầu cảnh này là nữ phụ đến nhà nam chính cãi rồi cãi nhau với nam chính rồi đột nhiên rướn người hôn nam chính, lúc đó nữ chính cũng vừa mở cửa đi vào.

Nữ phụ là của Thụy Hân, nam chính là Bách Nhiên thủ vai còn nữ chính là một minh tinh cùng thế hệ với Bách Nhiên - Vương Sa Kiều.

Về đến khách sạn, các thành viên đã đói bụng đến rã rời cả, nhất là Vi Ánh Nguyệt, khác với những gì Thụy Hân biết về đàn chị của mình, ban đầu cô nghĩ có vẻ như Ánh Nguyệt là một minh tinh tính cách chắn chắc sẽ có phần hơi... chắc là hơi khó nói.

Nhưng đến đây Ánh Nguyệt liền trở thành một hình mẫu hoàn toàn trái ngược, một cô gái ngốc nghếch, hơi ham ăn, cô nàng luôn hỏi về đồ ăn từ lúc ở sân bay, khách sạn rồi cả trên xe nữa, đây đích thực là thay đổi hẳn 720 độ luôn.

"Em ăn ít quá vậy còn dư tận ba cái hamburger lận mà, em ăn một cái sao mà no, bụng đói sẽ không có sức làm việc." Ánh Nguyệt nhắc nhở.

Khải Lâm lắc đầu cười đùa:

"Ánh Nguyệt, cậu ăn xong rồi hẵng nói, ăn mà không nhai kỹ sẽ bị đau dạ dày!"

Cuộc vui đùa của mọi người kết thúc khi Thụy Hân đặt chiếc iPad xuống đất.

"Mọi người ăn xong thì lên nghỉ ngơi, từ khách sạn Millennium của chúng ta đến nhà hàng Kushi chắc cũng mất tầm 10 phút thôi nên mọi người cứ thong thả nhé, khoảng 7 giờ tập trung ở phòng khách."

Bách Nhiên giơ đũa lên trả, Doãn Khiêm cũng vậy:

"Được."

Vũ Hạ điềm tĩnh nuốt hết thức ăn mới trả lời: "Được."
<< Chương trước
Chương tiếp theo >>​
 
Bên trên