CHƯƠNG 4:
Rosie đã biết chuyện chị mình chuyển tới Devlin theo học phép thuật cấp cao cùng với Wilson. Cô bé biết được thông qua đám người hầu. Thế nhưng chuyện làm cô bé buồn nhất có lẽ là vì Freya không đến gặp cô lần nào trước khi đi. Cô bé cũng thôi không thắc mắc nữa, vì suy nghĩ nhiều sẽ chỉ khiến cô mệt mỏi.
Tháng ba, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Cô bé vẫn luôn thích được ngắm nhìn bầu trời trong xanh như thế này. Bởi nó sẽ làm cô nhớ đến khoảng thời gian đẹp đẽ ngày trước, lúc cô và chị mình còn được cùng nhau tung tăng trên những cánh đồng xanh mướt. Nằm xuống thảm cỏ mềm mại, cô sẽ lại thấy được cả một bầu trời rộng lớn mà nếu như dang tay ra cảm tưởng có thể ôm trọn vào lòng. Và phải chi cô bé là một thiên thần biết bay… Cô sẽ được bay lên, sánh vai cùng với bầu trời rộng lớn ấy, và… có thể đến bất cứ đâu mà mình thích.
Rosie nghĩ ước muốn ấy sẽ chỉ mãi mãi là ước muốn, vì phần trăm phép thuật mà cô bé có là không. Cô bé chưa bao giờ được đến trường.
Kể từ lúc ở suốt trong căn phòng này, không tính lần ra ngoài cùng Freya bị mẹ phát hiện và đánh cho thừa sống thiếu chết. Cho đến nay, cô bé chỉ luôn sống qua ngày với một hy vọng rằng mình sẽ không làm gì để phải bị đánh một lần nữa. Còn mục đích sống của Rosie là gì, cô bé cũng không biết. Bởi cô bé nghĩ tất cả mọi tình yêu thương, mong đợi, niềm tự hào của mẹ mình có lẽ đã dành hết cho chị. Thế nên đối với cô bé cơm ngày ba bữa, có nơi trú mình, không bị hành hạ nếu không làm gì nên tội đã là hạnh phúc lắm rồi, cô bé không còn trông đợi gì hơn.
Thiên thần từ xa xưa đã luôn được những giống loài khác xem như là một kẻ yếu thế, bởi thiên thần luôn được biết đến với hình ảnh những đôi cánh trắng và tâm hồn thiện lương, mang trong mình sức mạnh ánh sáng và luôn chiến đấu để tự vệ, không bao giờ gây hấn hay động chạm đến các giống loài khác. Hay nói đúng hơn thì họ chính là giống loài sinh ra để được làm kẻ yếu thế. Tuy nhiên đó đã là câu chuyện của triệu triệu tỉ năm trước. Thiên thần thực chất không như những gì mà các giống loài khác luôn nghĩ, vì thiên thần cũng có kẻ ác.
Câu chuyện về gia tộc Azaria gần 1400 năm trước chính là minh chứng cho việc thiên thần cũng có kẻ ác. Cũng bởi vì sự thù hận không dung thứ bất cứ ai hay giống loài nào, sự thù hận cũng tồn tại ở nơi được gọi là “thiên đường” – nơi mà người khác luôn nghĩ chỉ có người tốt. Sự hận thù đã mang lại tai ương cho một trong những gia tộc quyền thế bậc nhất thiên đường, khiến nó sụp đổ nhanh chóng và bị diệt trừ tận gốc, cả gia tộc chết sạch không còn một ai. Mãi cho đến nay, gia tộc Azaria vẫn luôn được giới thiên thần nhắc đến như một kẻ phản bội, kẻ đã cố sử dụng những thủ đoạn thâm độc hòng chiếm đoạt ngôi vị cao nhất. Câu chuyện về họ vẫn luôn được truyền tai nhau, nhưng cái chết của cả gia tộc vẫn còn nhiều điều uẩn khúc, nhất là việc Hội đồng Thiên Thần không đưa ra bất kì một bằng chứng cụ thể nào cho việc Azaria phản bội. Khiến cho một số gia tộc khác, nhất là những gia tộc có mối thâm tình với Azaria vẫn đang âm thầm cho người tìm lại sự thật.
***
Mùa đông, 210 năm sau. Rosie đã 1598 tuổi.
Cạch!
“Mẹ, con đến rồi ạ!”
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Rosie đặt chân vào phòng của Nora ở tầng ba, chỉ điều đó thôi cũng đã làm cô rụt rè, sợ sệt. Huống gì là khi thấy gương mặt kia đang hướng ánh mắt sắc lạnh nhìn mình.
“Đến rồi sao? Ngồi đi!” Nora ngước mặt lên, nhìn cô một hồi rồi lên tiếng.
Đưa tay cầm tách trà lên uống một hớp, bà ta đặt chiếc tách xuống, mắt chú mục vào nước trà đang sóng sánh trong tách, lên tiếng hỏi cô.
“Rosie, con đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”
“Dạ thưa, 1598 ạ.” Cô hướng ánh mắt xuống đất, lí nhí đáp.
“Vậy à? Rosie, suốt hàng trăm năm qua con có hận ta khi vì ta mà con phải sống một cuộc sống tù túng?”
Bà ta đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi và đi đến gần Rosie giả vờ ân cần hỏi.
“Dạ thưa… không ạ.”
“Hơ…” Bà ta cười hắt ra một cái. “Không ư? NÓI LÁO!”
Tiếng nói lớn và bất chợt thay đổi giọng điệu của Nora làm Rosie giật nảy mình, cảm giác bất an xâm chiếm cơ thể. Người cô cứng đờ như không động đậy nổi, nhìn gương mặt của bà ta đang ngày một áp sát mình.
“Ngươi nghĩ xem, có phải là ta quá vô lý khi luôn để một đứa bé mà ta không sinh ra gọi mình là mẹ không?” Gương mặt bà ta áp sát mặt cô, nói bằng giọng rợn người.
Mắt cô mở to, không biết là vì đang ngạc nhiên hay là đang sợ hãi, chắc là vì cả hai. Cô cố chống hai tay ra sau ghế, lùi người lại nhưng cũng không thể nào tránh khỏi ánh mắt đáng sợ trước mặt.
“Như… như thế là sao? Mẹ nói gì, con… không hiểu.” Rosie lắp bắp, mãi mới phát ra được một câu.
Nora nghe xong bỗng đứng thẳng dậy rồi ngửa mặt lên trời, cười bằng một giọng kinh hãi.
“HA HA HA!! Đến giờ phút này mà ngươi còn gọi ta là mẹ được sao? Ngươi nhìn xem, chúng ta giống nhau ở điểm nào? Màu mắt, màu tóc? Hay gương mặt?”
Như nhận ra một sự thật bàng hoàng, tim cô gần như ngừng đập, đến thở cũng không nổi nữa. Cô thấy đầu mình choáng váng, tiếng cười của bà ta cứ vang lên từng hồi trong đầu. Hai tay ôm đầu, cô cảm nhận được mình đang dần lịm đi mà không có cách nào để chống cự.
Tỉnh dậy, Rosie thấy mình đang ở một nơi nào đó tối om, mùi ẩm thấp xộc vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu. Sau một hồi đầu óc tỉnh táo trở lại, cô bắt đầu tìm cách động đậy tay chân để thoát ra khỏi đây và cũng là lúc cô nhận ra tay chân của mình đã bị ai đó trói chặt lại bằng dây thừng, miệng thì bị bịt kín bằng một dải khăn.
“Tỉnh dậy rồi sao?” Giọng nói rợn người quen thuộc cất lên.
Nghe thấy giọng nói đó, phần nào xác định tất cả những gì mình đã trải qua không phải là một giấc mơ. Rosie hơi lùi lại, nhìn bóng đen đang ngày một đến gần mình.
Phực!!
Trên tay Nora xuất hiện một ngọn lửa, bà ta ngồi xuống, mặt đối mặt với Rosie. Rồi nở một nụ cười nửa miệng, bà ta nói.
“Có lẽ ta nên cho ngươi biết lí do vì sao ngươi bị bắt đến đây.”
Nói rồi bà ta đứng dậy, chầm chậm kể một câu chuyện mà bà ta nghĩ cô sẽ chẳng thích thú chút nào bằng một giọng kể cũng không thể nào đáng sợ hơn.
“Rosie, có lẽ sống ở dinh thự của ta suốt gần 1600 năm nay khiến ngươi quên mất mình là người của gia tộc Azaria chứ không phải Natasha. Gia tộc Azaria của ngươi được biết đến là một trong những gia tộc mạnh nhất thiên đường này, cuối cùng cũng phải bại trong tay của ta. Ha, Rosie, ngươi nghĩ xem, vì sao ta để cho ngươi sống đến tận giờ phút này?” Bà ta quay mặt nhìn Rosie, mỉm cười rờn rợn rồi nói tiếp. “Bởi vì những hậu duệ mang trên mình đôi mắt màu lục lam của Azaria đến năm 1600 tuổi, trong mình sẽ sở hữu một sức mạnh cực kì to lớn, sức mạnh mà bất kì ai cũng muốn sở hữu. Và tất nhiên, ta muốn người sở hữu sức mạnh đó sẽ là con gái của ta, Freya.”
Nghe đến đấy, Rosie thất kinh. Cô không thể nào tin nổi những chuyện này là sự thật, chẳng lẽ suốt gần 1600 năm qua, cô đã sống cùng nhà với kẻ đã giết cha mẹ mình và xem kẻ đó là mẹ. Không, không, làm sao mà cô có thể chịu đựng được. Tim cô như bị xé toạc ra làm nhiều mảnh, tan nát, vỡ vụn, những tiếng nói đều đều của con người độc ác kia vẫn văng vẳng bên tai như không muốn tha cho cô. Bà ta như chẳng mảy may quan tâm đến Rosie trông ra sao, vẫn tiếp tục kể câu chuyện như thể đó là một tội ác đầy tự hào.
“Ta đã chịu nhục quá lâu rồi, chỉ để đợi chờ đến giây phút ấy. Chỉ còn vài năm nữa thôi sức mạnh đó sẽ là của con gái ta. Hãy ngoan ngoãn mà ở lại đây cho đến khi con gái ta trở về, khi Freya 1800 tuổi cũng là lúc gia tộc Natasha của ta trở thành gia tộc thống trị thiên đường này. Và sớm thôi, sớm thôi Rosie à, ngươi sẽ được đoàn tụ cùng với gia đình. HA HA HA, HA HA HA HA!!” Nói rồi bà ta ngửa mặt cười lớn, phất chiếc áo choàng rồi quay lưng đi khỏi.
Bà ta đi rồi, còn lại Rosie vẫn như người bất động, vẫn không thể tin được tất cả những chuyện đã xảy ra. Thì ra cô là người cuối cùng còn sót lại của gia tộc Azaria, chẳng lẽ định mệnh sinh ra cô với đôi mắt này đã là làm hại cô ư? Rosie nhắm mắt cho nước mắt chảy ra, cô muốn gào lên thật lớn để giải tỏa ngọn lửa đang bùng cháy lên trong tim mình, ngọn lửa như thiêu đốt tim gan, thật đau đớn… nhưng không thể nào bởi miệng cô đã bị bịt kín, cổ họng chỉ phát ra được những tiếng “ư ư” yếu ớt.
“Cha mẹ, con phải làm gì mới có thể sống sót được đây? Hãy cho con được biết.”
* * *
Rosie không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào và đã bị bỏ đói ở đây suốt bao nhiêu ngày, cô giật mình tỉnh giấc khi nghe thấy có tiếng bước chân đến gần. Cô cảm nhận được sự xuất hiện của một bóng người, áp sát lại gần cô với vận tốc rất nhanh. Rosie giật bắn mình sợ hãi, không biết được là ai vì xung quanh tối đen như mực. Đang trong giây phút sợ hãi, cô bỗng nghe thấy một giọng nói gấp gáp cất lên.
“Tiểu thư, tiểu thư. Có nghe thần nói gì không?” Là giọng của một người đàn ông.
“Ư… ư…” Rosie không phát ra được tiếng nói, chỉ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng.
Người đó từ tốn mở dải khăn bịt miệng cho Rosie, rồi đến dây thừng buộc tay và chân, kiên nhẫn chờ đến lúc cô lấy lại được hơi thở đều đặn người đó mới nói.
“Tiểu thư, thần là Cyril, cận vệ trung thành của gia tộc Azaria. Thần đã giả dạng dưới bóng một người làm vườn trong suốt những năm tháng vừa qua tại dinh thự này, cũng chỉ mong một ngày nào đó có cơ hội để giải thoát cho tiểu thư. Xin tiểu thư tha lỗi vì sự chậm trễ!”
Ông cúi đầu tạ lỗi, Rosie đặt một tay lên vai ông như thể nói “không sao” bởi cô vẫn chưa đủ sức để nói. Dừng một lát, ông nhìn xung quanh rồi nói tiếp.
“Tiểu thư, bây giờ hãy nghe đây! Thần phải khó khăn lắm mới tìm được đến đây, tai mắt của Nora rất nhiều, thần e rằng thuộc hạ của bà ta sẽ đến đây sớm thôi. Chúng ta cần phải tìm cách trốn ra ngoài ngay bây giờ.”
Nói rồi Cyril xốc Rosie đứng dậy, bước từng bước nặng nhọc ra khỏi nơi nhà kho ẩm thấp, vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh xem có động tĩnh gì hay không. Lời của ông ta nói quả không sai, vừa tìm được đường ra khỏi cửa nhà kho như một mê cung này, ông và Rosie đã thấy Nora cùng một toán thuộc hạ trước mặt. Cô lúc này vẫn còn rất mệt, chân đi không vững, ngước gương mặt thất thần nhìn bà ta.
“Hừ. Các ngươi nghĩ có thể trốn thoát đơn giản như thế sao?” Nói rồi bà ta nhìn đám thuộc hạ trước mặt. “Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau bắt bọn chúng lại!”
Đám thuộc hạ nghe lệnh, tám tên lập tức xông lên cùng một lúc. Cyril đã nhanh chóng dùng tay trái rút ra bên hông mình một thanh kiếm, đỡ toàn bộ kiếm của đám thuộc hạ rồi dùng hết sức đẩy ra, tay còn lại vẫn khoác vai Rosie. Cô nhắm mắt, không dám nhìn, chỉ nghe được một tiếng “keng” rất lớn. Ngay sau đó, ông nhanh chóng niệm một thần chú khiến cho thanh kiếm phát sáng, bao trùm xung quanh người ông và Rosie một vầng sáng xanh, thoắt cái cả hai biến mất trước mặt Nora và đám thuộc hạ.
Mở mắt ra Rosie đã thấy hai bên mình và trước mặt là rừng cây rậm rạp. Cyril vẫn ở ngay bên cạnh, vừa khoác vai cô kéo đi vừa liên tục nhìn ra phía sau, nơi Nora và đám thuộc hạ sẽ nhanh chóng đuổi theo truy tìm. Được tầm hai mươi bước chân, cả hai đã nghe được tiếng rầm rập phía sau ngày một đến gần. Cyril bất ngờ đẩy người Rosie về phía trước, cô khựng lại, quay người nhìn ông. Ông vội vàng nói.
“Tiểu thư, hãy nhanh chóng chạy đi, chạy càng xa càng tốt. Thần sẽ ở đây để giữ chân chúng.” Rồi ông mỉm cười. “Tiểu thư, tiểu thư phải sống, phải sống và không bao giờ được quên mình là đứa con của gia tộc Azaria. Cô phải sống để trả thù cho gia tộc của chúng ta.”
Rosie như không muốn đi nhưng khi nhìn thấy những ánh lửa từ xa, cô biết rằng Nora và đám thuộc hạ của bà ta đang đến. Không còn cách nào khác, cô cố gắng dùng hết sức lực còn lại trong người chạy thật nhanh, thật nhanh, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn phía sau, nơi Cyril đang vĩnh biệt cô bằng một nụ cười ân cần.
Rosie không biết mình đã chạy được bao lâu, sức lực cô dần như đã cạn kiệt, bước chân cũng không còn vững nữa, đang chao đảo dần. Cô chỉ còn biết cách dùng hết sức bình sinh còn lại cứ chạy, cứ chạy, rồi lại cố thêm chút nữa, vì cô biết rằng chỉ cần dừng lại một giây thôi, có lẽ cơ hội được sống của cô sẽ không còn. Khi cô đang bước những bước trong sự tuyệt vọng khốn cùng, cô bàng hoàng nhận ra trước mặt mình là vực thẳm.
“Sao rồi cô gái, ngươi nghĩ mình còn đường chạy hay sao?”
Rosie điếng người, quay mặt lại đã thấy Nora đứng cách mình vài bước chân. Bà ta nhìn cô vẻ giễu cợt rồi lại nói tiếp.
“Sau lưng ngươi là vực thẳm, cho dù ngươi có biết bay cũng không sống sót nổi đâu. Thế nên hãy ngoan ngoãn quay trở về và giao nộp mạng sống cho con gái ta đi.”
Rosie nhìn bà ta rồi lại quay mặt ra phía sau nhìn tử thần đang cách mình chỉ một bước nhảy, mồ hôi cô đã thấm ướt khuôn mặt, dính bệt trên tóc. Bước chân cô lùi dần về phía miệng vực, trong thời khắc này Rosie chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa. Trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ là chết đi và không để bà ta hay bất cứ ai có được sức mạnh này.
“Không… không… TA THÀ CHẾT CHỨ KHÔNG CHO CÁC NGƯƠI CÓ ĐƯỢC SỨC MẠNH NÀY.” Cô hét lên.
“Cha, mẹ, con đến với mọi người đây…”
Nghĩ thầm trong đầu, cô nhắm mắt, để cho người rơi tự do xuống hố sâu thăm thẳm, khuôn miệng vẽ lên một nụ cười buồn… nhưng thanh thản.
Khi Nora chạy đến cũng là lúc chẳng thấy bóng dáng Rosie đâu nữa. Bà ta nắm chặt hai tay, nghiến răng ken két và buông một lời chửi rủa.
“Chết tiệt!”