Chương 4
Dạo này cậu thấy có gì đó thay đổi những kẻ bắt nạt không gây chuyện mà chuyển sang đối xử tốt với cậu, khiến cậu có cảm giác tin thêm rằng cậu đã được ông trời ngó tới có thể sống như bình thường, bọn họ gọi cậu là bạn dần rồi cậu cũng coi như thế. Cậu để ý ánh mắt họ nhìn cậu lại mang phần giả dối nhưng cậu lại không đủ can đảm đối diện, tự lừa dối bản thân rằng cậu nghĩ nhiều, chấp nhận hết yêu cầu của bọn chúng. Có điều cũng không được bao lâu, có lần khi mua đồ về không may cậu nghe được cuộc đối thoại mà mình không nên nghe của bọn họ với học sinh khác.
"Bọn mày gác kiếm chuyển sang làm người tốt rồi đấy à?" Học sinh ấy hỏi sau đó chính là tiếng cười khinh, rồi tới trận cười lớn của đám kia vang vọng. Một trong số chúng nói "có vẻ bọn này diễn cũng đạt quá rồi nên tên ngu kia không phát hiện đến mày cũng thế!" sau đó trận cười hùa tiếp theo vang lên "Hừ! Tên đó mà cũng xứng? Chỉ là bọn tao nói gì nó cũng nghe theo không khác gì con chó nên đổi lối trêu đùa thêm vui vẻ thôi, ha ha"
Nghe xong những lời này cậu không kiểm soát được bản thân mà mở cửa lao thẳng vào trong "tức là trước giờ bọn mày biểu hiện ra chỉ là giả dối?" Lời này vừa nói ra xung quanh lặng ngắt vài giây sau đó lại là tiếng cười to vang khắp dãy nhà "thì sao? Mày nghĩ mày là ai mà xứng làm bạn với bọn tao? Làm chân sai vặt là nhượng bộ lắm rồi!" Lời này đánh thẳng vào đại não cậu sợi dây lý trí bị giật đứt lần nữa cậu lao vào đánh chúng, do bất ngờ nên một quyền này tên ở giữa hứng trọn. Sau khi hồi thần những kẻ xung quanh vây lại hội đồng cậu "mịa nó thế mà mày dám đánh đại ca, tao cho mày trả đủ", cùng với câu nói là hàng chục cú đánh, đá rơi xuống. Cậu chống trả nhưng không làm gì được, hôm đó là hôm cậu bị đánh nặng nhất. Đến khi xung quanh không còn ai cậu cũng mất lúc lâu mới đứng lên về được tới nhà, vừa về cậu đã ngã lên giường thiếp đi. Đêm tỉnh lại mới có sức dậy đi tắm, ăn xong xử lí vết thương rồi leo lên giường. Cậu nhận ra cuối cùng cậu cũng đọc được sự giả dối từ ánh mắt của người khác rồi.
Qua hôm ấy, ngày nào cũng trải qua những trận đánh đập, cậu giờ đây đã không còn cảm giác, nỗi mất mát này quá lớn. Dần dần tích tụ thành căm phẫn, sau đó cậu bắt đầu lên kế hoạch trả thù, trả lại nỗi uất hận bấy lâu hay ít nhiều cũng trả lại sự đau đớn về thể xác thế nhưng không lần nào kế hoạch của cậu thành công ngược lại càng bị bắt nạt nhiều hơn, càng ngày càng thảm hại. Cậu nhận ra ngoài cam chịu cậu chẳng thể làm gì khác ngoài cam chịu. Ấy thế mà cậu cũng nhận ra không việc gì là vô ích nhẫn nhịn cũng đủ để cậu hiểu được kế hoạch lúc trước đây quá sốc nổi, cũng quá ngây thơ, cậu nhận ra những thứ sai sót, cũng dần suy nghĩ sâu xa hơn, nhưng lại tốn khá nhiều thời gian mà đây là thứ mà cậu thiếu nhất. Mẹ cậu vẫn đang trong viện tiền tiết kiệm cũng không thể tự nhân lên cậu tạm gác những kế hoạch kia sang một bên tập trung học, lo cho mẹ, may là nhờ sự nhẫn nhục mà bọn bắt nạt cũng bớt hoành hành tha cho cậu ít thời gian
1 tháng sau
Người quan trọng còn lại của cậu cũng đã ra đi, động lực duy nhất để cậu kiên trì cũng biến mất vào một ngày trời rất đẹp. Không khí trong lành, tiết trời mát dịu nhưng cậu lại không thể cảm nhận được, không cảm nhận được bất cứ một cảm xúc nào, tim cậu đau, rất đau nhưng không thể kêu lên được. Toàn thân không còn chút khí lực nào. Ngày hôm ấy mẹ cậu tỉnh lại, cậu chạy như bay trên đường về bệnh viện về với người mang tới can đảm cho cậu. Thế nhưng, cậu chưa kịp vui mừng thì người đã đi, tới gặp lần cuối cậu cũng không thể. Đầu óc không thể hoạt động. Cậu như mất hết sức lực ngồi sụp xuống ngay bên thi thể mẹ mình, cậu có nghe loáng thoáng có người nói với cậu rằng mẹ cậu mong cậu có thể kiên cường sống tiếp dù có khó khăn. Cậu mấp máy môi vậy mà lại không thể cất lên bất cứ tiếng nào, cổ họng như đóng lại, nghẹn lại tất cả âm thanh, mà kể cả không thế thì cũng không biết nói gì. Đầu cậu chỉ vang lên tiếng ong ong không còn khả năng suy nghĩ.
Vào ngày an táng mẹ cậu cố gắng chống đỡ cơ thể đi cùng đoàn người trên tay nâng niu bức ảnh chân dung của mẹ. Ngày hôm nay trời cũng nắng đẹp giống với cái ngày mẹ cậu mất, cơn gió nhẹ lướt qua xua đi cái nóng nhẹ ấy vậy mà cậu chỉ thấy lạnh lạnh đến thấy xương. Sau khi ra vẻ thương hại những người kia cũng tản đi, có người giả vờ tới quan tâm cũng có người bỏ mặc. Cậu quỳ ở đó rất lâu, rất lâu mặt trời lên cao xung quanh dần rồi cũng im ắng tâm lúc này lặng tới đáng sợ. Cậu tưởng cậu đã quen bị xa lánh quen với cô đơn nhưng giờ đây cậu mới biết cậu cũng thích náo nhiệt rất ghét sự yên lặng, thế nhưng có lẽ không ai hiểu những người kia cũng chỉ hỏi han cho có không ai thực sự quan tâm cậu cả. So với yên lặng thì việc đó càng đáng sợ hơn, những suy nghĩ cảm xúc luân phiên nhau chuyển đổi trời cũng dần nắng gắt.
Qua hồi lâu cậu phát hiện dưới đất có bóng râm nho nhỏ cậu ngước lên dọi xuống là một gương mặt xinh đẹp lại non nớt, mang tới cho người ta sự kinh diễm khó tả, mặt nhỏ nhắn mà thứ khiến cậu bị thu hút là bởi vì ánh mắt tĩnh lặng trong sáng. Cô đưa ô cho cậu, cậu đang lạc trong sự cảm thán nên theo bản năng đưa tay nhận lấy. Đến khi hồi thần thì cô gái đã đi xa cùng với một thiếu niên, nếu không phải trên tay vẫn còn cái ô mà cô ấy đưa thì cậu đã nghĩ là do cậu say nắng gặp ảo giác, sau một khoảng thời gian cậu hồi thần lại thì phát hiện mình đã ngồi trong phòng.
Trong căn phòng một tia nắng len lỏi qua tấm mành soi vào phòng nhưng lại không chiếu tới, Nguyễn Thụ muốn đưa tay nắm lấy hay di chuyển về phía nó cậu cũng không có sức để làm. Ở góc phòng cái lạnh từ tim lan ra toàn bộ cơ thể, dần dần sức lực để ngồi cậu cũng không có, cậu nằm ra sàn thiếp đi trong sự mệt mỏi. Cậu đã mơ, trong giấc mơ là khung cảnh cả nhà đang vui vẻ cùng nhau cha mẹ nắm tay nhau nhìn cậu nghịch cát. Nguyễn Thụ xây một lâu đài muốn khoe với cha mẹ nhưng khi quay lại thì lại thấy họ toàn thân đầy máu nằm trong xe, cả người như chết lặng chỉ biết đứng nhìn, xung quanh ồn ào bởi những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng xe cứu thương đưa họ đi mất chỉ còn lại mình cậu vẫn đứng sững ở đó. Xung quanh bao trùm bởi bóng tối vô tận, sau đó vụt sáng ở gần có một đám trẻ con túm lại giơ chân nhấc tay đánh người nằm dưới đất. Cậu muốn tiến lại ngăn cản nhưng không thể làm gì, từng cảnh cậu bị bắt nạt lướt qua, cậu chỉ có thể nhìn. Khung cảnh hỗn loạn qua đi nhìn lại cậu thấy bản thân đang ở một nơi mênh mông trắng xoá cậu thấy hai người đang tiến về phía cậu, qua hồi lâu cũng có thể thấy rõ họ. Họ chính là cha mẹ cậu, Nguyễn Thụ tức tốc chạy lại khi sắp với tới thì người phía trước tan thành mây khói rồi biến mất, chỉ còn lại tiếng nói vang vọng rằng cậu phải sống tiếp. Lúc này cậu cũng nhận ra không phải cái gì muốn cũng có thể làm được, không phải cứ cố gắng là có thể hoàn thành, cũng không phải cam chịu thì chúng sẽ biến mất, nhưng nếu không làm gì thì mọi thứ sẽ ra đi. Nguyễn Thụ tỉnh dậy từ giấc mơ lững thững đi xuống nhà mở tủ tìm đồ ăn mang đi nấu, cậu ăn trong trạng thái vô hồn không cảm nhận được bất kì hương vị gì. Cậu cố ăn cho xong rồi lên phòng "cũng nên trả thù rồi", ý niệm ấy hiện lên tăng thêm chấp niệm muốn sống thật tốt cho cậu.
Cậu bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch dựa vào kinh nghiệm từ những lần trước, sau khi xem xét kĩ cậu nhận ra rằng thứ tất yếu phải có là sức khỏe, biết đánh nhau, vài mánh khóe nhỏ giảm tổn thất cho cậu, mà không khiến chúng nghi ngờ. Nhưng vấn đề khó nhất là giải quyết nhu cầu sống, cảm thán vì cũng may là đang trong kì nghỉ hè rồi.