Quả Lê trên tay em
Vừa tròn lại vừa méo,
Cuống đã héo mất rồi,
Chẳng còn tươi tắn nữa.
Cầm dao gọt trên tay.
Bắt đầu câu chuyện cũ,
Vỏ Lê bị dao cứa,
Cắt, cắt chút tâm tình.
Đi nửa vòng trái đất,
Em thấy bố nhìn em,
Đôi mắt biết cười nói.
"Con gái bố lớn rồi."
Đi thêm nửa vòng nữa,
Bố đang kể chuyện kìa,
Câu chuyện không gì mới,
Trạng Quỳnh giữa nắng Thu.
Một vòng hết một vòng,
Chuyện của ngày thơ bé,
Chuyện em luôn trốn học,
Chuyện bố đánh vào mông.
Ngày ấy em còn nhỏ,
Chuyên lười nhất học bài,
Cứ giả vờ ngủ gục,
Bên cạnh chiếc bàn xinh.
Bố lại bế ra giường,
Bố lấy chăn đắp khẽ,
Vòng tay bố ôm nhẹ,
Vỗ vỗ chiếc lưng con.
Chuyện của hôm nao ấy,
Đã gọt hết một vòng,
Quả Lê thịt màu trắng,
Trông ngon đến lạ kì.
Chuyện thấm thoát trôi đi,
Chẳng còn gì vướng bận,
Nhưng nhìn lên mái tóc,
Trăng trắng rồi bố ơi!
Em lại bắt đầu gọt,
Thêm vòng nữa bố ơi,
Thêm chút màu kỉ niệm,
Thêm khuôn mặt chữ điền.
Ôi! Sao vỏ Lê đứt đoạn,
Kể chuyện sao ngập ngừng,
Hình ảnh bố chập chờn,
Nhòe dần theo tiếng nấc.
Quả Lê trông tròn trĩnh,
Ngoan ngoan nằm thẳng lưng,
Như nghỉ ngơi chốc lát,
Tiếng thở bỗng đều đều.
Đưa Lê lên miệng cắn,
Vị ngọt nát tan lòng,
Một chút vị chua dịu,
Nước mắt ngược vào trong.
Bố biết em thích gì,
Giữa muôn vàn màu vị,
Cắn thêm một miếng nữa,
"Bố ơi! Con lớn rồi."
*B.H*
Chỉnh sửa lần cuối: