Chương 2 (Phần 1):
Sau khi ký xong được một hợp đồng lớn, Huy Nam mệt mỏi lái xe trở về nhà. Mấy ngày qua, anh họp hành liên miên, thời gian gặp đối tác còn nhiều thời gian ngủ. Thế nên anh tính, ngay sau khi về nhà, sẽ tìm đến chiếc giường thân thuộc ngủ một giấc thật thoải mái. Tiếc là, người tính không bằng trời tính. Xe dừng ở cổng, anh bước xuống, trong ánh đèn lờ mờ, anh bắt gặp một cô gái ngồi tựa vào bức tường trắng, ngủ thiếp đi. Dù cả người cô lấm lem, quần áo lộn xộn, tóc tai bù xù nhưng vẫn không che đi được những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt. Anh đã từng gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng đặc biệt và rực rỡ như cô thì rất hiếm. Và vẻ đẹp đó nhất thời làm tim anh không tự chủ được mà đập lệch đôi nhịp. Huy Nam đứng nhìn cô vài phút, gọi cô mãi không thấy cô tỉnh dậy, cuối cùng quyết định mang cô vào trong nhà.
Nhẹ nhàng đặt cô trên ghế sô pha, sau đó anh đi tắm và thay đồ. Đến khi quay lại, cô vẫn chưa chịu mở mắt. Anh đợi cô thêm nửa tiếng, cô vẫn ngủ, sợ cô có vấn đề gì nên đành gọi bác sĩ riêng đến. Hóa ra cô do kiệt sức nên mới ngất đi, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút sẽ khỏe lại.
Anh bế cô vào căn phòng vẫn thường để trống, chỉ dùng khi em gái anh đến chơi. Tuy lâu rồi không có người ở, nhưng căn phòng nhỏ vẫn tương đối sạch sẽ. Cẩn thận đặt cô xuống giường, anh tự dưng có một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác có gì đó rất quen thuộc, như thể là anh đã làm việc này rất nhiều lần trước đó.
***
Thiên Di nặng nề mở mắt, cảnh tượng khiến cô không khỏi sững sờ, dù cô đã biết đây không phải thế giới của cô, mà là vài trăm năm sau đó. Hai ngày trước, sau khi cô trượt chân ngã xuống hồ nước, chào đón cô chính là cảnh đường xá tấp nập, người qua kẻ lại đông như kiến. Ở thế giới của cô, dù là ngày hội, cũng chưa chắc đông đúc chật chội như thế này. Mọi thứ ở đây đều không giống thế giới của cô. Từ cách ăn mặc, nói chuyện rồi những tòa nhà, những cỗ xe, đều rất khác. Cô đã rất hoang mang, cứ thế bước đi trong vô định, chẳng biết sẽ đi về đâu. Được hai ngày, do quá mệt mỏi, cô đã ngất đi trước cổng một ngôi biệt thự sang trọng. Và giờ thì cô đang nằm trên chiếc giường của ngôi biệt thự đó.
Ánh nắng chiếu xuyên qua của sổ làm sáng cả căn phòng. Cô nhìn rõ tất cả. Nhưng cô chẳng biết chúng là gì, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy những thứ như vậy.
Đột nhiên cánh cửa mở ra, một chàng trai bước vào. Cô nheo mắt nhìn, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, mái tóc nâu nhạt, dáng cao gầy, trên người thoảng mùi nước hoa thời thượng. Nhưng rồi cô chợt nhận ra, chàng trai ấy, rất giống hoàng thượng, chỉ khác ở cách ăn mặc. Theo bản năng, cô lùi lại cho đến khi chạm vào tường, không thể lùi được nữa. Huy Nam nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, nên không tiến đến gần thêm nữa, chỉ hỏi:
“Cô đã đỡ hơn chưa?”
Cô vẫn còn sợ hãi, nên chẳng nói được câu gì, chỉ im lặng nhìn anh.
“Tối qua, cô ngất trước cửa nhà tôi.” – Huy Nam nói ngắn gọn cho cô biết chuyện gì đã xảy ra, để cô có thể bớt lo lắng. – “Tôi đã đưa cô vào đây, và gọi bác sĩ khám cho cô. Cô chỉ bị kiệt sức thôi, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.”
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối hôm trước, cô đã ngất thật, vì đói và khát. Cô nhìn Huy Nam chăm chú, đến mức anh cảm thấy ngại, khẽ ho một tiếng. Cô giật mình, rời ánh mắt khỏi anh, tâm trạng cũng tạm ổn định lại.
“Không phải hoàng thượng, chắc chắn không phải, chỉ là giống thôi.” – Cô tự nhủ thầm với bản thân mình như thế, rồi chậm chạp bước xuống giường.
“Cô có muốn ăn gì không?”
Cô nhìn anh, khẽ gật đầu. Hai ngày rồi chưa ăn gì, còn tiếp tục chắc cô sẽ phải rời cõi đời này mất.
“Cô đi chỉnh lại quần áo đi, cả đầu tóc nữa, rồi chúng ta ra ngoài ăn.” – Huy Nam ngán ngẩm liếc nhìn trạng thái của cô, chỉ có thể tóm gọn trong 4 chữ: lôi thôi lếch thếch. Ra ngoài ăn mà như vậy, dù cô không quan tâm nhưng anh thì không thể mất thể diện như vậy được.
Thiên Di đứng trước gương, cũng cảm thấy xấu hổ bởi tình trạng hiện giờ của cô. Nhưng điều cô chú ý hơn là, tại sao cô lại ăn mặc như thế này. Cả bộ tóc của cô nữa, mái tóc dài đâu rồi, giờ chỉ còn ngang vai. Trang phục của cô giống như người hiện đại, mái tóc cũng giống. Chẳng lẽ là Huy Nam thay cho cô? Hay là ngay từ khi đến đây cô đã ăn mặc như vậy?
Thiên Di ngay lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy Huy Nam đang ngồi trên sô pha, dè dặt hỏi:
“Anh đã… À không,… có phải ngay từ khi gặp ta, ta đã ăn mặc như thế này không?”
Huy Nam khẽ nhướn mày nhìn cô, rồi gật đầu.
“Cô không nhớ đã xảy ra chuyện gì trước đó à?” – Mặc dù cách xưng hô của cô hơi ra vẻ bề trên, nhưng Huy Nam vẫn đáp lại.
Thiên Di lắc đầu, rồi lại gật đầu, cô cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra. Nếu như không phải Huy Nam thì chẳng ai có thể thay đổi trang phục của cô được. Chắc chắn là ngay từ đầu cô đã như thế này. Vậy thì, thể xác này không phải là của cô. Cô cầm gương, soi kỹ khuôn mặt mình, nhưng không nhận ra khác biệt gì, vẫn y như cũ. Huy Nam nhìn cô như vậy, không khỏi thắc mắc.
“Có chuyện gì sao?”
Thiên Di không trả lời, cô vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ bùng nhùng. Chàng trai trước mặt cô giống hoàng thượng, còn thể xác này lại giống cô, giống đến từng centimet. Tại sao lại có thể giống nhau đến như vậy? Ngồi đơ mất 5 phút trong cái nhìn khó hiểu của Huy Nam, cuối cùng cô quyết định không nghĩ nữa dù rằng cô rất muốn hiểu chuyện gì đã xảy ra. Dù sao thì, ngay từ đầu, việc cô đi đến tương lai mấy trăm năm sau đã là vô lý rồi. Thế nên có việc gì vô lý nữa, thì cũng không quan trọng. Quan trọng là cô sẽ sống ở thế giới này như thế nào, tìm Lâm Phong ra sao. Bây giờ cô vẫn chẳng hiểu gì về thế giới này cả.
Cô nhanh chóng đứng đậy, quay trở lại phòng, cầm lược chải lại mái tóc rối tung, sửa sang lại những chỗ quần áo lộn xộn. Tuy không gọn gàng sạch sẽ là mấy, nhưng nhìn cũng đỡ hơn trước đó rất nhiều. Hơn nữa khuôn mặt cô, thực sự là một khuôn mặt dù trong hoàn cảnh nào cũng đẹp đến xiêu lòng.
“Cô chưa rửa mặt à?” – Huy Nam khó hiểu nhìn cô, chẳng lẽ khi soi gương cô không nhìn thấy những vết bẩn trên mặt sao?
“Ta…” – Cô bối rối nhìn anh, cô thật chẳng biết rửa mặt ở đâu, đang định hỏi anh thì anh đã hỏi ngược lại. – “Ta không biết ở đâu.”
“Để tôi chỉ cho cô.” – Anh thở dài một tiếng, rồi đi về phía phòng cô. – “Đó là phòng tắm.” – Anh chỉ tay về cánh cửa nhỏ cạnh giường, thúc giục. – “Cô mau rửa mặt đi.”
Nhìn thấy những thứ lạ hoắc, mặc dù rất ngại, nhưng cô đành nói:
“Ta không biết dùng những thứ này.”
Anh bất lực nhìn cô, kể cả mất trí nhớ thì cũng không thể quên cách dùng mấy thứ cơ bản này được.
“Cô rốt cuộc từ đâu đến vậy, ngay cả mấy thứ này cũng không biết dùng. Mà cô nên thay đổi cách xưng hô đi, giống như tôi này.”
Cô khẽ gật đầu, rồi chăm chú lắng nghe anh chỉ dẫn cách dùng mấy thứ đồ hiện đại trong phòng tắm, nói nhỏ: “Thật ra cũng không khó lắm.”
“Không biết cô thích gì, nên tôi mua một chiếc váy. Bộ quần áo này cô vứt đi được rồi.” – Anh đưa cho cô một cái túi nhỏ, có chút ngượng ngập, đây là lần đầu tiên anh đi mua quần áo cho con gái.
Cô tò mò lấy ra xem, đó là một chiếc váy dài rất đẹp, màu trắng có điểm hoa nhẹ nhàng, tinh tế. Nhưng cô vẫn nhăn mặt nói:
“Ta… tôi không mặc cái này được.”
“Tại sao, cô không thích à?”
“Không phải, chỉ là…” – Cô cầm chiếc váy, bối rối nhìn hai chiếc dây mảnh, mặc như vậy không phải hở hang quá sao?
Nhìn cô lúng túng như vậy, Huy Nam cũng hiểu ra vấn đề, liền đi tìm cho cô một chiếc áo gi-lê. May sao trong tủ quần áo của em gái anh vẫn còn sót lại vài chiếc. Có chiếc áo gi-lê đó cô mới chịu thay đồ.
Khoảng 10 phút sau, cô bước ra, Huy Nam nhìn cô bước ra khỏi phòng, tim lại một nữa sai nhịp. Khuôn mặt cô giờ không còn vết bẩn nào, từng đường nét hoàn hảo trở nên rõ ràng, làn da trắng mịn màng như búp bê. Mái tóc cũng đã được buộc lên gọn gàng, cùng với chiếc váy trắng nền nã, trông cô đẹp như một thiên thần. Một cô gái như vậy, có chàng trai nào lại không rung động. Huy Nam vỗ nhẹ mặt mình, tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định không được có ý đồ xấu.
“Đi thôi.”
Cô vội bước theo anh ra khỏi nhà, vì quán ăn khá gần, nên hai người đi bộ, không đi xe. Cùng bước đi trên đường, có rất nhiều người dùng ánh mắt ngưỡng mỗ, ghen tị nhìn cô và anh. Thiên Di để ý đến những ánh mắt đó, cảm thấy có chút không thoải mái. Huy Nam thấy vậy, liền đùa:
“Cô biết đấy, sức hút của tôi rất lớn. Thế nên đi đến đâu cũng có người nhìn theo, cô đi cùng tôi thì nên làm quen dần đi, cũng hơi vất cả đấy.”
Cô bật cười nhìn anh, trong lòng chợt nghĩ đến hoàng thượng. Hoàng thượng thực ra là một người rất hài hước và vui tính. Những ngày còn bé, khi hoàng thượng còn là thái tử, vẫn thường chơi đùa cùng cô và Lâm Phong. Ba người không biết đã nghịch bao nhiêu trò khiến đám cung nữ vất vả khổ sở. Nhớ có một lần, vào đêm trung thu, ba người trốn ra ngoài cung đi chơi. Vốn dĩ định về sớm, nhưng mải chơi quá quên cả giờ giấc, khiến hoàng cung náo loạn một phen. Sau hôm đó, cô dĩ nhiên bị cha đánh cho một trận, Lâm Phong cũng không thoát tội. Hoàng thượng thì nhốt trong phòng một tuần trời. Nghĩ đến đây, khóe miệng cô khẽ cong lên thành một nụ cười xót xa. Ba người đã từng thân thiết vui vẻ như vậy, mà cuối cùng lại nên kết cục này. Chuyện ở đời đúng thật khó lường.
Huy Nam dẫn cô đến một quán ăn không lớn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Quán được thiết kế theo phong cách cổ xưa, mang không khí rất trang nhã và ấm cúng. Anh chọn ngồi bàn ở góc ngoài cùng của quán, vừa có thể thưởng thức đồ ăn, vừa có thể nhìn ra cảnh đẹp bên ngoài. Anh đưa thực đơn cho cô, bảo cô chọn đồ ăn, nhưng cô chẳng hiểu gì lắm, nên bảo anh tùy ý, cô ăn gì cũng được. Anh xem thực đơn, chọn cho cả hai món cơm nấm thịt.
Không lâu sau, hai đĩa cơm được mang lên. Hai ngày chưa ăn gì, cô thật sự rất đói, nhưng vẫn không quên giữ lễ nghĩa, ăn rất từ tốn không tỏ ra vội vã. Cô cảm thấy rất may mắn vì ở thời đại này, người ta vẫn dùng đũa và thìa, nếu không cô không biết phải ăn như thế nào nữa.
“Từ hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa biết tên cô đấy. Xin tự giới thiệu trước, tên tôi là Huy Nam, Phương Huy Nam.”
Thiên Di khẽ đặt đũa xuống, ngước mắt lên nhìn anh, có vẻ gì đó không tự nhiên. Bởi vì hơn chục năm sống trên đời, chưa có ai hỏi cô câu như vậy. Có điều nhập gia tùy tục, đây đã là mấy trăm năm sau, cô cũng nên tập quen với cách sống ở đây.
“Tôi tên là Trương Thiên Di.” – Cô mỉm cười nói nhẹ nhàng.
“Cái tên thật đặc biệt. Vậy nhà cô ở đâu?” – Huy Nam hơi ngả người ra sau ghế, vẻ như đã không còn hứng thú với việc ăn uống, mà chỉ muốn trò chuyện cùng cô.
Thiên Di lại không có vẻ như thế, cô tiếp tục cầm đũa, vừa ăn vừa trả lời, có thể hơi mất lịch sự, nhưng thật sự cô đang rất đói. Khi nghe câu hỏi của anh, Thiên Di ngập ngừng khoảng nửa phút, chẳng lẽ nói cô xuyên không đến đây? Không, chắc chắn anh sẽ không tin và cho cô là kẻ điên mất.
“Nhà của tôi… cách rất xa nơi này, không dễ dàng về lại được nên bây giờ gọi tôi là kẻ vô gia cư cũng không sai.”
Huy Nam không tiện hỏi tiếp về chuyện này nữa, ai cũng có những bí mật riêng không thể chia sẻ.
“Vậy bây giờ cô định đi đâu?”
“Tôi cũng không biết.” – Cô lắc đầu nhìn anh đầy lo lắng.
Nhân cơ hội đó, anh nói tiếp:
“Cô có thể ở lại nhà tôi. Có một mỹ nhân trong nhà tôi không thấy phiền chút nào đâu.”
“Cô nam quả nữ, như vậy không được.”
Nghe cô nói, anh không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
“Cô nói như thời ngày xưa vậy. Không phải hôm qua, cô đã ở nhà tôi đấy sao? Chỉ là chung nhà thôi, có chung phòng đâu.”
Anh tưởng cô sẽ suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, ai ngờ cô hỏi:
“Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Người ở đây đều thế sao?”
Anh nhất thời không biết phải trả lời cô như thế nào, vì chính anh cũng không biết mình tại sao lại hành động khó hiểu như vậy. Cô chỉ là người qua đường xa lạ, vậy mà anh đã đưa cô vào nhà, gọi bác sĩ khám cho cô, đưa cô đi ăn và giờ thì muốn cô ở lại. Nghe có vẻ như là tình yêu sét đánh rồi. Anh khẽ lắc đầu, xóa tan suy nghĩ vừa mới hiện lên. Không phải tình yêu sét đánh gì đâu, chỉ tại anh là người có lòng tốt mà thôi.
“Người khác thì tôi không biết, nhưng mà tôi là người có tấm lòng nhân hậu mà.” – Anh vừa cười vừa nói, khiến cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa, gật đầu cái rụp. Nếu như không ở nhà anh, vậy thì cô cũng chẳng biết phải đi đâu nữa, dù sao cũng phải nghĩ đến cái mạng nhỏ này.
Một lúc sau, khi anh thanh toán xong, trở lại bàn thấy cô đang thích thú mân mê tấm cửa kính bên cạnh. Cô đưa tay lên tấm kính, di nhẹ, đôi mắt lấp láy một niềm vui nho nhỏ. Nắng từ bên ngoài tràn vào, càng làm khuôn mặt quyến rũ của cô bừng sáng. Anh không nỡ phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, đứng lặng lẽ nhìn cô, cho đến khi cô thu tay lại, quay lại nhìn anh.
“Cô thích những tấm kính đó à?”
Cô khẽ gật đầu, nói nhỏ như cố ý không để anh nghe thấy:
“Ở thế giới của tôi không có.”