Lời nguyền, hung thần và dòng suối - Cập nhật - Mifiji

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
- Tác phẩm: Lời nguyền, hung thần và dòng suối
- Tác giả: Mifiji
- Thể loại: FF
- Tình trạng: Đã hoàn thành
- Giới hạn độ tuổi: Vô hạn
- Cảnh báo nội dung: Rất nhiều cảnh báo, không thể kể hết
- Giới thiệu:

Hoa Thanh Tử lất phất rơi trong gió hạ
Em và anh ngồi trên thảm cỏ tươi xanh
Bao nhiêu ưu phiền đã tan vào hư cõi
Chỉ còn lại hương vị tình yêu vĩnh cửu

Một tình yêu đẹp như mơ giữa cô nữ sinh xinh đẹp và nhà thám hiểm tài ba
Những cuộc phiêu lưu kì diệu...
Nhưng...
Mọi chuyện không chỉ có vậy...
Một lời nguyền cổ xưa sẽ biến họ thành những con quái vật đáng sợ nhất thế gian!!!
Họ phải làm gì để vượt qua điều đó?
Hay cam chịu kiếp số kiếp của những hung thần, sống ngàn năm trong cõi u sầu bóng đêm...

- Mục lục:
Chương 1 - Dòng suối u sầu
Chương 2 - Nhà thám hiểm và tiên nữ
Chương 3 - Bảo tàng ngàn năm
Chương 4 - Mèo đen
Chương 5 - Chuyện khó tin ở rạp xiếc
Chương 6 - Trở thành ác quỷ???
Chương 7 - Phép thuật
Chương 8 - Lâu đài cổ
Chương 9 - Hãy bay lên
Chương 10 - Đại bàng tuyết và Zejinaz
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Cho Mèo hỏi ngu chút: Thể loại FF là thể loại gì thế bạn?
 

Thảo Little

-Incredible-
Nhóm Tác giả
Tham gia
4/4/14
Bài viết
1.571
Gạo
2.000,0
Cùng câu hỏi với chị Mèo Lười ạ. :3
FF có phải Fan Fiction không bạn?
 

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 1 – DÒNG SUỐI U SẦU

Muôn ngàn lớp sóng chìm trong ánh nắng đỏ.
Vầng dương rực lửa.
Phong hạ rì rào.
Trên mỏm đá cao nhô ra biển, có hai bóng người đứng lặng thinh.
Chợt vang lên tiếng thét chói tai của cô gái, khi chàng trai biến hình thành quái vật!!!
Con quái vật xấu xa nhất ghê rợn nhất…


Sajiji bừng tỉnh giấc. Giấc mơ hay là nỗi ám ảnh? Mồ hôi hay nước mắt trên gương mặt cô?

Cố gắng xua tan cơn ác mộng ra khỏi tâm trí, Sajiji chui ra khỏi căn lều của mình.

Những căn lều khác vẫn im phăng phắc.

Rừng cây cũng tĩnh lặng.

Không gian tinh mơ nhuốm hơi sương lành lạnh.

Chiều hôm qua, Sajiji và mấy người bạn thân đã vào khu rừng này cắm trại, rồi ăn uống ca hát tới tận khuya. Giờ mọi người hãy còn đang ngon giấc, chỉ có Sajiji là bị đánh thức bởi cơn ác mộng đáng sợ ấy…

Bỗng có một cánh bướm kì lạ bay lướt ngang qua trước mặt Sajiji!

Đó là một con bướm đen với những đốm bạc phát sáng lấp lánh.

Sajiji mở to mắt nhìn cánh bướm ấy…

Rồi cô bước đi theo nó…

Những bước chân rộn rạo thảm lá khô…

Cánh bướm dẫn Sajiji đi vào rừng sâu…

Tới chốn thiên đường huyền diệu!

Hoa và nấm ngập tràn, hương sắc rực rỡ khôn tả.

Những đàn bướm xinh xắn bay lượn hồn nhiên.

Một dòng suối trong xanh vô cùng thơ mộng.

Tiếng chim Chuani ríu rít cùng tiếng suối, như khúc hòa tấu đầy tươi vui.

Sajiji thong thả bước đến và ngồi xuống bên bờ suối.

Nước suối trong vắt, Sajiji mỉm cười ngắm những viên ngọc lung linh nằm dưới đáy suối.

Rồi cô đưa bàn tay trắng thon chạm vào dòng nước…

Ngay giây phút ấy… khi nước suối tiếp xúc với làn da cô… cô cảm thấy lồng ngực mình đau buốt… trái tim cô lạnh buốt… như bị đóng băng…

Và dòng suối bỗng đổi màu nhanh như nhiễm phải một cơn dịch bệnh!

Nước suối trở nên đen ngòm không còn biết nông sâu!

Saiji hoảng hốt đứng dậy, nỗi sợ hãi đang ngập tràn trong cô…

Hoa lá, ong bướm cũng đồng loạt đổi màu đen thẫm âm u chết chóc!!!

Thiên đường bỗng chốc trở thành địa ngục!!!

Những tiếng gầm gừ chợt vang lên từ trong dòng nước đen tối… khiến Sajiji run bắn người… và cô quay người bỏ chạy…

Bầy chim Chuani ùa ra từ những tán cây, bay tứ tán…

Chưa bao giờ Sajiji chạy nhanh đến thế, những đám lá khô tung lên theo bước chân cô… Những bụi rậm, những thân cây sần sùi, những chùm dây leo chằng chịt, những cành gai cào xé váy áo cô…

Sajiji đã chạy rất xa… rất xa…

Cho đến khi cô khuỵu ngã vì kiệt sức…

Nhìn quanh, rừng cây im ắng, không một tiếng động… Sajiji đã hoàn toàn mất phương hướng…

Giờ cô chẳng biết làm sao để tìm về nơi cắm trại nữa…

Và nước mắt cô bỗng ướt hai hàng mi…

Đúng lúc ấy… có một âm thanh chợt vang lên!

Tiếng suối chảy róc rách, róc rách, róc rách…

“Róc rách róc rách”

“RÓC RÁCH RÓC RÁCH”

Ôi!… thứ âm thanh ấy vốn vẫn rất vui tai… sao bây giờ… lại trở nên… ghê rợn đến thế???…

Cơn ớn lạnh trên khắp cơ thể Sajiji…

Trái tim cô thắt lại đau đớn…

Và đôi mắt cô mở to kinh hoàng…

Một dòng nước đen ngòm đang chảy về phía cô!!!

Con suối đen ấy đã theo cô đến đây… nó đã đuổi kịp cô… nó không buông tha cho cô…

Sajiji đứng chết lặng nhìn dòng suối đen thẫm đang cuộn chảy ngang qua phía trước mặt mình… Bây giờ dẫu cô có tiếp tục chạy thì chắc cũng chẳng thể thoát khỏi nó…

Và những tiếng gầm gừ lại bắt đầu vang lên từ trong dòng nước tối tăm sầu thảm!!!

Cơ thể Sajiji càng thêm run rẩy… cảm giác như một con quái vật khủng khiếp sắp sửa chồm lên khỏi dòng suối bóng tối kia…

Nhưng rồi… những tiếng gầm gừ đang dần lịm tan… Thay vào đó là tiếng thì thào:

“Đừng sợ… cô gái…”

Ánh mắt Sajiji vẫn nhìn không chớp xuống dòng nước đen… nhưng chẳng thấy gì khác ngoài sự tối tăm rùng rợn…

Tiếng thì thào lại vang lên:

“Cô gái… cô có nghe thấy ta không? …”

Chuyện gì thế này???… Có ai đó ở trong con suối ư???… Sajiji vẫn đứng bất động…

Tiếng thì thào lặp lại:

“Cô gái… cô có nghe thấy ta không?…”

“…”

“Hãy trả lời ta?…”

“…”

“Hãy cứu ta với!”

“…”

Mãi rồi Sajiji mới cất lên lời, cô lắp bắp:

“A… ai… đấy?”

Một cơn gió lạnh lẽo như nổi lên từ âm phủ chợt lùa qua mái tóc Sajiji, khiến sống lưng cô lạnh toát… và côgiật thót mình khi thấy hai đốm sáng đỏ vừa hiện ra trong dòng nước sâu thẳm kia… như đôi mắt của một loài thuỷ quái khổng lồ nào đó!!!

Và con thủy quái lại cất tiếng:

“Ta ở dưới đáy con suối này… Ta vẫn đang ngắm nhìn cô… Cô rất xinh đẹp, cô bé ạ… Và cô là người mà ta cần!”

“Và cô là người mà ta cần” - Câu nói ấy như vọng lại.

Sajiji chết lặng… những linh cảm xấu đang tràn ngập tâm trí cô…

Giọng con thủy quái như ngân nga hoan hỉ:

“Mái tóc dài đen óng mượt mà… Làn da trắng trẻo mịn màng… Đôi môi hồng thắm… Đôi mắt màu lam nhạt sáng trong… Và cô là người mà ta cần!”

“Không… không…” - Sajiji bật khóc - “Hãy để tôi yên!… Xin hãy buông tha cho tôi…”

Con quái vật dưới đáy suối như vừa chớp cặp mắt đỏ, rồi nó thì thào:

“Đừng khóc… Hãy lắng nghe câu chuyện của ta… một câu chuyện xưa cũ chưa từng được kể… chưa từng được ai biết đến… Hãy im lặng và không được ngắt lời ta… Hãy lắng nghe…”

Và con quái vật bắt đầu kể câu chuyện của nó… nó ngân nga giai điệu của một bài hát chưa từng được hát:

“Ngày hôm ấy, chàng trai bước vào rừng.
Khu rừng vắng.
Khu rừng oan nghiệt.
La la la…
Ôi! Cô gái tóc đen.
Cô đứng lặng thinh bên suối.
Sao cô lại quì xuống?
Vì sao cô xoã tóc xuống dòng chảy xiết?
Và cô ngã lộn cổ xuống suối.
Dòng nước cuốn cô ấy đi
Cuốn đi mãi.
Cho đến khi chàng trai trông thấy cô gái.
Không phân vân, không đắn đo
Chàng nhảy xuống, ôm lấy cô gái.
La la la
Họ cứ trôi mãi
La la la
Họ không thể lên bờ
La la la
Nhiều ngày trôi qua, nhiều tháng trôi qua
Mái tóc cô gái dài ra, cứ dài ra mãi.
Những sợi tóc cứ mãi lan toả, không ngừng lan toả
Cho đến khi chúng nhuộm đen cả dòng suối.
Chàng trai ngộp thở và chàng chìm xuống
Nhưng chàng không chết, chàng không thể chết.
Bởi vì chàng đã biến thành một loài quái vật ghê rợn
Vùi mình ẩn nấp dưới lớp cát sỏi.
La la la
Những đám mây trên bầu trời chuyển mầu
La la la
Và mưa đổ xuống
La la la
Ôi! Con suối bất tử
Không có khởi nguồn
Không có kết thúc…”

Bài hát vừa dứt, nghe như có tiếng sụt sùi… Và con quái vật lại thì thào:

“Và ta chính là chàng trai đó… Ta đã bị biến thành một loài quỷ gớm ghiếc… Ta đã bị giam cầm dưới đáy con suối khốn nạn này… cả cô ấy… và những sinh vật khác nữa… trong lòng con suối này… tất cả đã bị giam cầm trong nỗi uất hận!… Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua… bọn ta cứ mãi sống trong những u sầu tăm tối… Vì sao ta phải chịu như vậy? Vì sao? Ta đã có lòng tốt, ta chỉ muốn cứu cô gái ấy! Tại sao ta lại thành ra thế này? Tại sao ta không thể chết, để cho mọi nỗi đau được chấm dứt?…”

Sajiji đưa tay lau đôi mắt ướt… cô không biết có nên tin vào câu chuyện của hắn không nữa…

“Hãy cứu ta, cô gái!” - Hắn thì thào - “Hãy giúp ta thoát khỏi con suối ma quái này!”

Có lẽ… - Sajiji cắn môi - Nhưng hắn là… một con quái vật… Nếu giải thoát cho hắn… hắn sẽ làm hại thế giới này…

“Hãy cứu ta, cô gái! Hãy giúp ta thoát khỏi con suối ma quái này!” - Hắn lặp lại.

Phải đi khỏi đây thôi… Sajiji khẽ bước lùi khỏi con suối.

Hắn vẫn thì thào:

“Cô gái, hãy giúp ta!… Và cô sẽ được thưởng công xứng đáng… Ta sẽ cho cô bất kì thứ gì cô muốn…”

Đừng tin hắn… Hắn là quái vật… Sajiji tự nhủ, cô toan quay người bỏ chạy.

“Đừng làm vậy, cô gái!” - Hắn gằn giọng - “Cô sẽ không thể chạy thoát đâu…”

“Bởi vì cô ấy đã thức giấc rồi!” - Giọng hắn u ám.

Và từ dòng suối… có một sinh vật đang trườn lên bờ như cách trườn của loài rắn… nhưng nó không phải rắn… trông nó giống rễ cây hơn… nó đen nhánh và xác xơ… đó là một khối tóc khổng lồ tập hợp bởi hàng triệu sợi tóc xoắn vặn vào nhau!!!… Và nó đang vươn dài ra một cách quằn quại… Những âm thanh nghe như tiếng xương nứt gãy vang lên… nhưng mãnh liệt hơn ghê rợn hơn…

Sajiji hét lên một tiếng… rồi cô quay người chạy thục mạng… nỗi sợ hãi đang tràn ngập trong từng tế bào trên cơ thể cô…

Chỉ trong chớp mắt, khối tóc ma quái đã vụt vươn dài ra quấn lấy cổ chân Sajiji… khiến cô ngã xấp mặt xuống nền đất rừng…

Rồi khối tóc kéo lê Sajiji về phía dòng suối…

Giọng hắn giễu cợt:

“Chào mừng cô trở lại! Cô định chạy đi đâu?”

Khối tóc đã buông Sajiji ra… và nó đang ngóc lên như một con trăn khổng lồ… rồi nó bỗng tách ra thành nhiều khối tóc khác… chúng vươn lên cao một cách dữ dội… chúng dài ra và lan toả chằng chịt tạo thành một mái vòm đen đúa âm u che khuất ánh sáng mặt trời!

Bóng tối nhanh chóng chụp lên Sajiji… những âm thanh chết chóc vây kín cô…

Nhưng những sợi tóc vẫn không ngừng sinh sôi, không ngừng di chuyển… Chúng len lỏi đan xen vào nhau, quấn lấy nhau, nuốt chọn những khoảng hở…Và bóng tối cứ đậm đặc thêm, nặng nề thêm…

Cơ thể Sajiji co rúm run rẩy trên đất, hai cánh tay cô ôm chặt lấy đầu, tâm trí hoảng loạn, tiếng khóc nấc chìm trong sự ngột ngạt khủng khiếp…

Giọng hắn bỗng vang lên, nghe rõ ràng giữa muôn vàn âm thanh quái đản:

“Bóng tối và sợ hãi… Cô đang cảm nhận những gì ta và cô ấy phải cảm nhận trong suốt hàng ngàn năm… Hãy giúp bọn ta thoát khỏi con suối ma quái này, và cô sẽ được trở về với thế giới bình yên của cô!”

“V…âng… Tôi… đồng ý…” - Sajiji kêu lên yếu ớt, rồi cô lại bưng mặt khóc…

Hàng triệu triệu sợi tóc đồng loạt dừng lại… Những âm thanh kinh dị lắng xuống… Giờ chỉ còn nghe tiếng khóc của Sajiji… Ánh sáng le lói khi mái vòm khổng lồ tan rã… Và những sợi tóc ma quái rậm rịch trườn trở lại con suối…

Hắn lại thì thào:

“Hãy bình tĩnh lại, cô gái xinh đẹp… Ta và cô ấy sẽ không làm hại cô đâu… Bọn ta chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống đau khổ dưới đáy con suối này thôi… Đã bao nhiêu năm trôi qua… bọn ta đã quá mệt mỏi rồi… Bọn ta muốn được tự do, muốn lấy lại tuổi thanh xuân, muốn được làm người như cô, cô gái đáng yêu ạ! Nào, giờ hãy đứng lên và chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc câu chuyện oan khuất này!”

Sajiji chậm chạp đứng lên, cảm thấy thể xác và cả tâm hồn mình như đã kiệt quệ, chỉ muốn buông xuôi…

“Róc rách róc rách” - Tiếng suối như đang ngâm nga… Đây mới chính là thứ âm thanh hãi hùng nhất!!!

Giọng hắn nhẹ nhàng:

“Hãy lắng nghe lời dặn của ta. Hãy đi ngược dòng chảy của con suối, vừa đi vừa đếm, đúng ba mươi ba bước chân. Nào cô gái, bắt đầu đi!”

Sajiji làm theo lời hắn, cô bước đi ngược với hướng chảy của dòng suối, vừa bước đi cô vừa khẽ đếm:

“Một… Hai… Ba… Bốn…”

Phía trên cao, mây đen vần vũ, những tiếng sấm báo hiệu một trận mưa lớn sắp sửa trút xuống… Gió thổi mạnh hơn, và lạnh hơn…

“Mười một… Mười hai… Mười ba…”

Sajiji bước đi xiêu vẹo vì bờ suối gập ghềnh đá sỏi, mái tóc đen dài tung bay lất phất, cũng như váy áo cô trong cơn gió ngày càng giá buốt… Tâm trạng cô vô cùng bất an… Liệu làm theo lời con quái vật này, cô có thoát khỏi những chuyện tưởng như hoang đường này hay không?… Liệu hắn có giữ lời hứa, buông tha cho cô?…

“Hai mươi… Hai mốt… Hai hai…”

Những tán cây rừng xào xạc rũ ra muôn vàn chiếc lá vàng bay bay sao trông đầy buồn thảm…

“Ba mươi… Ba mốt… Ba hai…”

Và…

“… Ba mươi ba…” - Sajiji dừng lại.

Dòng suối bỗng ngưng chảy, mặt nước trở nên tĩnh lặng một cách bất thường… Hắn lại thì thào:

“Rất tốt, thần chú giải nguyền đã hoàn thành!… Giờ hãy lại gần đây… Hãy nhìn vào mặt nước.”

Sajiji đứng bên bờ suối, đôi mắt xanh ướt nhìn xuống mặt nước thẫm màu chết chóc xấu xa.

Những giây phút im lặng thật đáng sợ…

Rồi hắn chợt thì thào:

“Cô thấy gì, cô gái?”

“Hai đốm sáng màu đỏ…” - Sajiji khẽ đáp.

“Màu đỏ ư? Mắt ta màu đỏ ư?” - Giọng hắn như ngạc nhiên.

Sajiji không hiểu hắn có ý gì nữa… cô bỗng buột miệng hỏi:

“Tôi… có thể nhìn thấy hình dạng của ông được không?”

“Không.” - Hắn đáp cộc lốc.

“Vì sao?”

Mặt nước bỗng xáo động trong vài giây… mặt đất hơi rung chuyển… Dường như hắn vừa rùng mình… Giọng hắn nghe nhỏ hơn bình thường:

“Không nên, cô gái ơi… Ngay chính ta cũng chưa từng thấy hình dạng của ta… chưa ai từng thấy và muốn thấy… Và đương nhiên, ta cũng không muốn thấy… Không tốt lành đâu…”

Im lặng một lúc… Rồi giọng hắn lại vang lên:

“Thôi nào, giờ hãy quan sát mặt nước. Khi ta nhắm mắt lại, cô sẽ thấy điều gì đó.”

Hai đốm sáng đỏ biến mất, mặt nước trở lại thẫm đen đậm đặc.

Nhưng nhìn xuống dòng suối kia, Sajiji có cảm giác dường như đó không còn là một dòng nước nữa… và cô đang nhìn vào cõi bóng tối vô tận… mà trong đó chứa đựng muôn vàn những điều khủng khiếp…

“Thế nào?” - Hắn lại hỏi.

“Chẳng có gì cả…” - Sajiji khẽ lắc đầu.

“Hãy quỳ xuống, nhìn mặt nước với khoảng cách thật gần, và cô sẽ thấy điều cô cần thấy!” - Hắn hướng dẫn.

“Tôi… sẽ thấy gì?” - Giọng Sajiji e dè.

“Rồi cô sẽ thấy, đó là điều cần cho cô.” - Hắn lạnh lùng đáp.

Sajiji thực sự không muốn thấy bất kì điều gì trên con suối bóng tối sầu thảm kia… nhưng cô sợ rằng nếu không làm theo lời hắn… Và cô quì xuống… chống hai bàn tay lên nền sỏi để có thể cúi nhìn thấp hơn… những ngọn tóc rủ gần chạm tới mặt suối… nỗi hồi hộp lo lắng tỏa lan theo từng nhịp tim… cô đang ngắm khuôn mặt trắng trẻo của mình lờ mờ in bóng trên dòng nước đen tối ma muội…

Một giây… Hai giây… Ba giây trôi qua…

Bất chợt… một khuôn mặt méo mó trắng bệch đột ngột nổi lên trên mặt nước!!! Cái miệng rộng quá khổ của nó há ra như một cái hố đầy răng nhọn!!!

Sajiji giật thót người, cô hoảng sợ tới mức toàn thân như tê liệt… đôi tay cô không thể giữ được thăng bằng nữa… và cô ngã lộn cổ xuống mặt nước trong tiếng thét thất thanh…

Và giọng ngâm nga của hắn:

“Ôi! Cô gái… Sao cô sợ hãi?… Cô vừa được thấy khuôn mặt của chính cô mà… trong tương lai không xa… Hãy ghi nhớ… Khuôn mặt của cô trong tương lai đấy… Cô sẽ biến đổi như thế đấy… Hãy ghi nhớ!…”

Ngay khi Sajiji ngã xuống suối, nước suối bỗng trở lại với màu tự nhiên của nó, màu đen bẩn thỉu dần bị xua đuổi… Và dòng suối đang yên tĩnh bỗng cuộn chảy dữ dội… Sajiji vùng vẫy vô vọng trong dòng nước xiết… Và dòng nước cuốn cô đi trong tiếng cười của hắn, tiếng cười đầy khoái trá man rợ và tàn độc… Giọng của hắn trở nên phấn khích điên cuồng hơn bao giờ hết:

“Điều mà ta và cô ấy cần là sự thay thế! Bọn ta chỉ được giải thoát nếu có một cô gái và một chàng trai tự nguyện hiến thân cho dòng suối này! Cô và chàng trai đó sẽ thế chỗ của bọn ta ở đây! Bọn ta đã chờ mãi, không biết bao nhiêu năm, và giờ cũng đến ngày này! Câu chuyện xa xưa đã bắt đầu lặp lại!!!… HA HA HA…”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 2 – NHÀ THÁM HIỂM VÀ TIÊN NỮ

Nghe như có một dòng suối ở phía trước… Hyah thầm nghĩ, anh đưa tay vạch những cành lá hoang dại, cố gắng di chuyển nhanh hơn.

Khi ra đến bờ suối, Hyah thoáng ngỡ ngàng khi ngước nhìn bầu trời… mây giông đen kịt thật khủng khiếp… chắc chắn sắp có một trận mưa vô cùng nặng hạt!

Hyah thở dài, anh cởi bỏ ba lô để tìm áo mưa… Nhưng… trên dòng nước đang cuộn chảy kia, có một thứ khiến anh chú ý…

Anh sững sờ khi nhận ra đó là một xác người đang bị dòng suối cuốn đi!

Không, dường như người ấy vẫn còn sống… Và đó là một cô gái… Cô gái ấy đang trôi ngang qua chỗ anh đứng…

Không băn khoăn thêm nữa, anh quyết định nhảy xuống dòng suối để cứu cô gái.

Sau nhiều nỗ lực trong dòng nước dữ, vất vả lắm Hyah mới bơi được lại gần cô gái ấy… Nhưng sức nước lại đẩy hai người ra xa nhau… Nhiều lần như thế, cuối cùng Hyah cũng choàng tay ôm được thân thể cô gái.

Đúng giây phút ấy, một tiếng sấm rền vang và trời đổ mưa như trút, chớp sét hoành hành ngang dọc trên nền mây đen! Và dòng suối càng trở nên hung tợn hơn bao giờ hết, khiến cho Hyah không tài nào đưa được cô gái vào bờ…

Và họ cùng bị cuốn trôi đi… Hai người trông thật bé nhỏ giữa những sức mạnh vô cùng cuồng bạo của thiên nhiên…

Muôn vàn tia sét không ngừng rạch phá bầu trời mây đen vần vũ…

Muôn vàn hạt mưa không ngừng rơi xuống tới tấp tỏa buông mờ mịt…

Muôn vàn cơn gió không ngừng gào thét kêu than tỏa lan lạnh giá…

Và dòng suối không ngừng cuồn cuộn tuôn chảy tới miền bất tận…

Nhưng Hyah chẳng hề nao núng, anh đưa bàn tay trái gỡ lấy khẩu súng lạ lùng nơi thắt lưng, rồi nhằm vào một thân cây lớn mọc bên bờ suối và bóp cò… Chiếc móc sắt bé nhỏ mà sáng bóng phóng đi vùn vụt xuyên qua mưa giông gió buốt, toả ra thành 8 móng sắc nhọn găm chặt vào thân cây… Sợi dây kim loại mỏng manh như tơ nhưng óng ánh như bạc nối giữa móc sắt và khẩu súng đã giữ hai người lại… Và nhờ đó, Hyah đã đưa được cô gái lên bờ an toàn.

Nhưng cô ấy đã ngất lịm mất rồi… Hyah bế cô ấy vào rừng cây, bỏ lại sau lưng con suối điên cuồng trong màn mưa mờ mịt, và những tiếng sấm nổ lộng óc…

Nhẹ nhàng đặt cô gái lên thảm lá bên một gốc cổ thụ, đó là cố gắng cuối cùng của Hyah, anh ngã khuỵu xuống bởi cảm giác rã rời đuối sức bất lực… và anh thấy mọi ý thức của mình đang lịm dần…

***

Không biết bao nhiêu giây phút trôi qua… Cơn mưa đã ngớt tạnh…

Ánh nắng bừng sáng trên những vòm cây dày lá.

Hyah dần dần tỉnh lại… anh gượng ngồi dậy…

Cô gái vẫn nằm đó… vẫn bất tỉnh…

Giờ Hyah mới có thể ngắm nhìn cô ấy kĩ hơn.

Bỗng một làn nắng xuyên qua kẽ lá vươn dài xuống rọi sáng gương mặt cô ấy… Và Hyah nhận ra mình thật may mắn… vì dường như anh vừa cứu sống được một tiên nữ… với vẻ đẹp phi thường…

Các đường nét hoàn hảo kiều diễm; và đôi môi cô ấy được tạo hóa tô lên một màu hồng vô cùng đặc biệt, khiến mọi sắc hồng trên cõi nhân gian phải phai mờ.

Cơn gió mát lành khiến những tán cây xao động, những giọt nước căng tròn bay bay lóe sáng lấp lánh, những chiếc lá xanh thắm nhẹ rơi trong làn nắng lung linh, một chiếc vương trên mái tóc đen dài ướt đẫm của cô ấy.

Đôi mắt cô ấy bỗng hé mở, ánh nhìn xanh biếc vẫn tràn ra ngoài.

Và đôi môi cô ấy càng thêm hồng thắm, màu hồng tự nhiên chẳng cần son phấn mà vẫn ngọt ngào như dát mật, những nụ cười sẽ kéo căng sắc hồng ấy trở thành vẻ quyến rũ khiến cho núi thép cũng phải xiêu vẹo…

Cô ấy đã thức giấc, đôi hàng mi mơ mộng mở ra ánh mắt đầy quyền năng khiến rồng lửa cũng phải phủ phục…

Và ánh mắt huyền diệu ấy đang nhìn Hyah với vẻ ngạc nhiên, khiến anh thoáng ngây ngất… trái tim anh thoáng loạn nhịp… đôi môi anh khẽ mỉm cười mà anh không hề nhận ra…

Cô gái đang gắng gượng chống tay ngồi dậy…

Hyah cố gắng hít một hơi thật sâu, rồi lặng lẽ thở ra… Cảm thấy mình đã bước ra khỏi cõi tiên mộng, anh khẽ nói:

“Em cứ nghỉ ngơi thêm đi, đừng vội đứng dậy.”

Cô gái dựa người vào lớp vỏ cây sần sùi ẩm ướt, đôi môi cất lên một chất giọng thật đáng yêu:

“Anh… là ai?”

Hyah đáp:

“Anh là Hyah. Anh đã cứu em… Dòng suối… Em nhớ không?”

Đôi mắt cô gái bỗng trở nên long lanh và những giọt nước mắt lăn nhanh trên gương mặt xinh xắn.

“Vâng… thật khủng khiếp…”

“Em không cần phải sợ nữa, chúng ta đang ở nơi an toàn rồi.” - Hyah an ủi.

“Cám ơn anh… Thật may mắn vì… gặp được anh…” - Gò má cô gái hơi ửng hồng.

Hyah cười, anh khẽ nói:

“Những người được anh cứu vẫn thường nói câu ấy…”

Nhận thấy ánh mắt thắc mắc của cô gái, Hyah nghĩ cũng cần giới thiệu về mình một chút:

“Anh tự giới thiệu nhé, anh là nhà thám hiểm kiêm nhà khảo cổ học. Anh đã từng đi qua nhiều vùng đất hoang sơ, và đã trải qua nhiều tình cảnh khó khăn nguy hiểm… Nhờ có khẩu súng đa năng này, một trong những món bảo bối bất ly thân trong những cuộc phiêu lưu của anh. Nó đã giúp anh vượt qua nhiều chướng ngại vật, từ những vách đá cheo leo cho đến những hố sâu tăm tối… À, nhưng anh vẫn chưa biết tên em?”

“Em tên là Sajiji.” - Cô gái đáp.

“Sajiji… tên của một loài hoa ư?” - Hyah cảm thấy thích cái tên này vô cùng.

Hoa Sajiji?… Có loài hoa nào tên như vậy không nhỉ?… Sajiji bật cười.

Nụ cười ấy… thực sự…rất đẹp… Đôi mắt Hyah như bất động…

“Ơ, sao… anh cứ nhìn em thế?” - Sajiji thấy hơi run.

Hyah giả vờ ho, rồi anh hỏi:

“Nhưng vì sao em lại bị ngã xuống suối?”

“Em… Nhưng…” - Sajiji ngập ngừng.

Hyah nhận thấy nỗi sợ hãi đang hiện rõ trên gương mặt Sajiji, anh gặng hỏi:

“Chuyện gì đã xảy ra? Hãy kể lại cho anh nghe. Anh sẽ giúp em bằng tất cả khả năng của anh.”

Đôi mắt Sajiji thêm long lanh khi cô nhìn vào mắt Hyah… ánh mắt anh ấy sâu thẳm kì bí, nhưng cũng thật ấm áp như mặt hồ bừng sáng trong nắng… cô mỉm cười trong vô thức, và cảm thấy cuộc sống đã thực sự trở lại tươi đẹp hơn bao giờ hết.

“Chắc em đã gặp phải chuyện gì đó khủng khiếp lắm?” - Hyah khẽ hỏi.

Khoảnh khắc tươi sáng trong tâm hồn Sajiji chợt tan biến… Và cô lại thấy nước mắt lăn dài trên hai bờ má mình… Cô khẽ nói:

“Một cơn ác mộng…”

Và Sajiji kể lại mọi chuyện…

Câu chuyện ma quái dường như khiến Hyah cảm thấy phấn chấn:

“Đây dường như là câu chuyện kì bí nhất mà anh từng được nghe! Tất cả đều là sự thực ư?”

Ánh mắt Sajiji buồn bã:

“Vâng, sự thật khủng khiếp…”

Hai chúng ta đã bị số phận chọn để thế chỗ cho chúng, ở dòng suối ghê rợn ấy…

Hyah mỉm cười:

“Nhưng chúng ta đã thoát khỏi dòng suối trước khi bị biến đổi hình dạng…”

Sajijj cũng mỉm cười, cảm thấy mình thật may mắn vì chàng trai trong câu chuyện xa xưa kia giờ đây lại là một nhà thám hiểm tài ba. Và anh ấy đã khuất phục được sức mạnh của dòng suối để cứu cô thoát khỏi chốn kinh hoàng.

Sự tươi tắn của Sajiji như khiến Hyah thêm hưng phấn:

“Chúng ta hãy trở lại dòng suối ấy, anh cần nghiên cứu nó! Những hiện tượng siêu nhiên ở đó thật hấp dẫn. Và cả con quái vật nữa, anh muốn biết hình dạng của nó…”

Sajiji vội can ngăn:

“Không! Chúng ta không đủ sức chống lại chúng đâu! Mà vì sao chúng ta phải chống lại chúng chứ? Giờ chúng ta đã an toàn, chúng không thể làm hại chúng ta được nữa. Hãy quay về thôi, tránh xa khỏi chúng, hãy đưa em về!”

Hyah quay nhìn sang hướng khác trong vài giây, như đang suy nghĩ điều gì đó… Nhưng rồi anh nói:

“Thôi được, anh sẽ đưa em về.”

Và họ tìm đường ra phía cửa rừng, nơi nhóm bạn của Sajiji cắm trại.

Rừng rậm rạp dần thưa…

Không khí nặng nề u ám bị xua tan dần…



“Kia rồi!” - Giọng Sajiji mừng rỡ - “Đó là Nhan Nhi, bạn em… Nhan Nhi ơi!”

Từ xa, cô nàng Nhan Nhi hộc tốc chạy tới, cô ta tỏ ra hơi cáu kỉnh:

“Đây rồi, Sajiji! Có biết là chúng tớ tìm cậu suốt từ sáng không hả? Cậu đã đi đâu? Ơ, mà sao cậu ướt nhem thế?” - Nhan Nhi liếc nhìn sang Hyah, khẽ hỏi: “Cả anh ta cũng bị ướt?”

Sajiji vội nói:

“Mưa. Tại trời mưa mà.”

Nhan Nhi cười:

“Mưa gì chứ? Cậu đã ở đâu mà không biết là trời nắng suốt từ sáng đến giờ thế? Hay là có một cơn mưa chỉ đổ xuống đầu mỗi cậu và anh ấy.” - Nhan Nhi thì thầm: “Mà anh ấy là ai?”

Hyah mỉm cười:

“Chào em! Anh là Hyah. Vừa rồi anh thấy Sajiji… bên bờ suối. Cô ấy bị trượt chân, anh chạy tới giúp thì bị ngã theo, cũng may con suối khá nông.”

“Ra vậy…” - Miệng Nhan Nhi trông như đang cố gắng nín cười.

Sajiji thở ra nhẹ nhõm, cô hỏi:

“Thế những người khác đâu?”

“Chắc ở đâu đó quanh đây thôi.” - Nhan Nhi đáp - “Bọn tớ đã tản ra để tìm cậu mà. Khiếp, gọi cậu khản hết cả giọng!”

“Giờ tìm thấy tớ rồi, chúng ta mau trở về thành phố thôi.”

“Ừ, ngày nghỉ qua rồi, còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Tôi cũng vậy. Nhiều việc lắm…” - Hyah lẩm nhẩm.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 3 – BẢO TÀNG NGÀN NĂM

Bầu trời hạ trong xanh.
Cầu vồng đôi lấp lánh.
Những cơn gió thơm lành.
Trên cánh đồng cỏ tranh.
Sajiji đang bay bên Hyah.
Họ đang bay về phía mặt trời…


Sajiji chợt tỉnh giấc, cảm thấy đau ê ẩm… Cô mở to mắt và nhận thấy mình đang nằm lăn lóc trên sàn nhà…

Ôi, mình lại vừa rớt khỏi giường… Sajiji thở dài… nhưng rồi cô mỉm cười… giấc mơ vừa rồi đẹp quá… bỗng dưng cô cảm thấy yêu đời một cách kì lạ… Cô tưởng tượng ra phần tiếp theo cho giấc mơ ấy, cô và Hyah sẽ bay tới những vùng đất tươi đẹp…

Sajiji cứ nằm trên sàn nhà mà mơ mộng cho đến khi cánh cửa phòng bật mở rầm rầm; Nhan Nhi xông vào, la lối om sòm:

“Dậy mau, Sajiji! Hôm nay đến phiên cậu chuẩn bị bữa sáng! Tớ đói lắm rồi! Mà phòng cậu bừa bộn thế này hả? Dậy dọn dẹp mau!”

Sajiji đắp gối lên mặt:

“Thôi đi, Nhan Nhi. Cậu có phải mẹ tớ đâu.”

“Nhưng mẹ cậu đã nhờ tớ để mắt tới cậu mà. Nào, dậy mau!” - Nhan Nhi quỳ xuống và ra sức chọc lét Sajiji.

Sajiji bật dậy, cười chảy cả nước mắt:

“Nhan Nhi, cậu đúng là ác nữ!” - Cô ném cái gối thẳng vào mặt Nhan Nhi.

“Cậu được lắm!” - Nhan Nhi cười nấc lên, rồi quơ lấy tấm chăn chụp lên người Sajiji.

Và thế là một cuộc hỗn chiến xảy ra trong tiếng cười đùa vui vẻ của hai cô gái trẻ. Ngoài kia, bình minh đang vào thời điểm rạng rỡ nhất.

Sajiji và Nhan Nhi là hai sinh viên du học tại thành phố này. Và đây là căn nhà họ thuê. Số 11 đường Hoa Cúc. Kì nghỉ hè của họ chỉ vừa mới bắt đầu từ ngày hôm qua.

Nhan Nhi có mái tóc tuyệt đẹp với những lọn tóc uốn rất đáng yêu, đôi mắt huyền trong thật tươi sáng, và chiếc mũi vô cùng xinh xắn. Còn Sajiji sở hữu mái tóc suôn dài đen óng mềm mượt tuyệt diệu, mắt màu lam nhạt, môi hồng tự nhiên. Cả hai cô gái đều có nước da trắng mịn đầy tươi trẻ.

8 giờ sáng, hai cô gái ăn sáng với bánh mì nướng, mứt xoài và sinh tố xoài, cả thạch xoài nữa.

Khung cửa sổ rộng mở đón vạt nắng ấm áp nghiêng nghiêng chiếu rọi trên mặt bàn. Nhan Nhi ăn uống rất ngon lành. Trong khi Sajiji cứ mãi ngồi chống tay lên cằm, đôi mắt lim dim ngắm miếng thạch vàng lóng lánh trong nắng. Miếng thạch ấy nằm chênh vênh trên chiếc thìa nhựa trong suốt mà bàn tay trái của Sajiji đang cầm hờ hững, chờ dài mà vẫn chẳng được đưa vào miệng cô chủ xinh đẹp, dù đang ở rất gần rồi.

“Cậu đang nghĩ gì vậy hả, Sajiji?” - Nhan Nhi hỏi - “Từ ngày gặp hắn, tớ thấy cậu cứ mơ mộng thế nào ấy.”

Sajiji giật mình:

“Hả, hắn nào?”

Miếng thạch xoài bay xuống ly nước xoài ép làm văng vài giọt lên mũi Nhan Nhi…

Nhan Nhi vừa gạt vết dơ vừa lườm:

“Còn giả vờ nữa, thì cái gã thám hiểm khảo cổ gì đó chứ ai!”

“Ừ… ừm.” - Sajiji ngoạm một miếng bánh thật to, cô hình dung ra gương mặt Hyah đang mỉm cười.

Nhan Nhi vừa bẻ bánh mì cho vào ly sinh tố vừa nói:

“À mà hôm nay là chủ nhật rồi đấy. Hắn có mời chúng mình đến thăm viện bảo tàng của hắn vào sáng nay, đúng không?”

“A, đúng rồi.” - Sajiji lơ đãng đáp.

Nhan Nhi liếm thìa mứt:

“Thực ra thì tớ cũng chẳng có hứng vào mấy cái chỗ đó cho lắm. Nhưng vì hắn mời, nên có lẽ cũng nên ghé qua thử xem. Cậu cũng đi chứ?”

“Ơ, tất nhiên.”



8 giờ 40 phút, hai cô gái bước ra khỏi cửa nhà. Aahhh, thật khoan khoái, trời nắng nhẹ, gió mát dịu, không gian thoang thoảng mùi hương pha tạp của nhiều loài hoa cỏ. Thời tiết ngày chủ nhật thật tuyệt cho những chuyến đi chơi.

Hai cô gái vào nhà kho dắt ra hai chiếc xe đạp còn mới, một chiếc màu xanh lá, một chiếc màu vàng. Rồi họ thong dong đạp xe qua những con phố sạch sẽ thoáng đãng và tràn đầy bóng mát của Greenna.

Greenna là thành phố lãng mạn nhất thế giới, bởi vì nơi đây có nhiều cây xanh nhất, nhiều vườn hoa nhất, nhiều đài phun nước nhất, và đặc biệt nhiều xe đạp nhất.

Đa phần người dân Greenna dùng xe đạp làm phương tiện di chuyển chính. Họ chọn xe đạp vì rất nhiều nguyên do: Giảm lượng khí thải, giảm lượng bụi, an toàn, tránh kẹt xe, tiết kiệm, tăng cường sức khoẻ, cải thiện vóc dáng… và quan trọng hơn cả việc đạp xe sẽ giúp tâm hồn bạn trở nên thư thái, giảm căng thẳng, giảm lo âu, làm trỗi dậy chất lãng mạn trong bạn, và nếu may mắn bạn sẽ mắc phải chứng nghiện đạp xe lúc nào không hay, một chứng bệnh tuyệt vời!

Như Sajiji và Nhan Nhi chẳng hạn, ngay cả khi ngủ họ cũng mơ là đang được đạp xe qua những khung cảnh tươi sáng đẹp đẽ. Cũng vì thế mà hai cô nàng mới có thân hình chuẩn đến thế.

“Thật hạnh phúc khi chúng ta được ngồi trên yên của những chiếc xe đạp và nhận thấy cuộc sống không phải bao giờ cũng cần những thứ siêu tốc. Ôi! Những chiếc xe đạp mảnh mai nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu! Hãy đạp xe để những xúc cảm trong sáng từ thuở ban đầu quay trở lại với chúng ta. Hãy đạp xe vì niềm vui. Và vì chúng ta không vô cảm. Xe đạp muôn năm!” - Trích dẫn từ nhật báo Greenna.

9 giờ 15 phút, hai cô gái đã đến được nơi cần đến. Bảo tàng Ngàn Năm nằm lọt thỏm trong vườn bách thảo thành phố - Một bộ sưu tập khổng lồ các loài cây cỏ và hoa lá từ khắp nơi trên thế giới.

Bảo tàng Ngàn Năm là một toà nhà khá đồ sộ, cần phải leo hết 55 bậc thang để lên tới cửa. Ở bậc thang thứ 35, Nhan Nhi dừng lại và hỏi:

“Tại sao Hyah không ra đón chúng ta nhỉ? Hắn thật là…”

Sajiji bật cười:

“Anh ấy làm sao biết chúng ta đến vào giờ nào chứ. Thôi, leo tiếp đi.”

“Tớ chưa từng vào đây.” - Nhan Nhi nói.

“Tớ cũng thế.”

“Tớ thích vào rạp chiếu phim hơn.”

“Đừng có nói câu đó trước mặt Hyah đấy nhé.” - Sajiji nhắc.

“Cậu sợ anh ta sẽ khóc à?” - Nhan Nhi trêu.

“Ừ, cũng có thể, hì hì.”

Đã lên tới nơi. Đứng chình ình hai bên cửa chính là hai bức tượng hai gã thổ dân cầm giáo mặt mũi khó đăm đăm.

Bên trong bảo tàng trưng bày đủ các thứ cổ vật chắc hẳn phải từ những thời xa lắc xa lơ với những hình dáng rất kì lạ độc đáo, chúng được gắn chễm chệ trên các bức tường hoặc nằm kiêu sa trong những tủ kính, có những thứ còn được treo lủng lẳng thòng từ trần nhà xuống.

Sajiji và Nhan Nhi chưa biết nên xem món cổ vật nào trước thì Hyah đã xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, có lẽ vì mải cười nên anh bỗng bị trượt ngã đau điếng…

Một chiếc vỏ lon bia bẹp dúm nảy trên sàn đá “lanh kanh, lanh kanh”…

Nhưng Hyah đã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lịch lãm vốn có, giọng anh hân hoan:

“Chào hai công chúa xinh đẹp! Anh mong hai em suốt từ sáng đấy.”

Câu nói ấy khiến Sajiji thấy vui lạ lùng. Nhan Nhi đang cười rất tươi:

“Em cũng rất háo hức trước khi đến đây.”

Sajiji che miệng cười, rồi nói:

“Bảo tàng này lớn thật đấy, em đã rất ngạc nhiên khi bước vào.”

“Dù hơi vắng vẻ…” - Cô khẽ nói khi nhìn ra xung quanh.

Giọng Hyah hơi buồn:

“À, bảo tàng thường không đông khách vào ngày chủ nhật.”

Rồi anh lại rạng rỡ:

“Anh sẽ giới thiệu cho các em tất cả những điều hấp dẫn nhất ở đây. Đi theo anh nào.”

Hyah dẫn hai cô gái vào văn phòng của anh. Anh bưng ra một khay gồm ba ly nước cam và một đĩa xoài, tất cả đều ướp lạnh.

Nhan Nhi ca cẩm:

“Lại xoài ư, bữa sáng đã…”

Sajiji vội cắt lời bạn:

“Hyah ơi, công việc của anh ở đây là gì vậy?”

Hyah xiên một miếng xoài, anh đáp:

“Nhiều lắm, tìm kiếm, nghiên cứu, tái tạo, bảo dưỡng… Nói chung là tất tần tật những việc liên quan đến các cổ vật. Hai em biết không, anh đã luôn phải lang thang qua hết thảy các vùng đất trên thế giới, từ những nơi xa hoa nhất đến những chốn tối tăm u ám nhất, với vô vàn những hiểm nguy cạm bẫy luôn rình rập.”

“Thật là cực khổ…” - Nhan Nhi thở dài ra vẻ thông cảm.

Hyah cầm ly nước cam lên uống một ngụm lớn rồi đưa mắt nhìn xa xăm:

“Đúng vậy, có những chuyến đi kéo dài hàng tháng trời mà chẳng thu được kết quả gì. Hay có những lần lỡ tay làm hỏng cổ vật, bao nhiêu công sức bỏ ra thế là tan tành hết…”

“Thật tội nghiệp…” - Nhan Nhi thì thầm với Sajiji.

Hyah uống một hơi nữa cạn sạch ly nước cam, rồi anh dõng dạc nói:

“Hai em đã sẵn sàng chưa, bây giờ anh sẽ dẫn hai em đi thăm quan một vòng.”

Thật là tuyệt vời khi có thể ngắm nhìn ở cự li gần những đồ vật xưa cũ được tạo ra bởi những nền văn minh trong quá khứ cách đây hàng trăm hàng ngàn năm! Có những món cổ vật khiến người xem phải bật cười như đôi giày kì quặc của người Rurhdorr với mũi và gót giày được kéo dài ra như ván trượt tuyết. Hoặc khiến ai nấy phải xúc động đến rơi lệ như bức tranh cổ của một hoạ sĩ vô danh vẽ cảnh chiến trường đầy bi thương tang tóc.

Khi ba người dừng chân trước một chiếc mặt nạ bằng đá, Hyah khẽ rên lên:

“Mặt nạ tử thần…”

“Anh nói gì?” - Nhan Nhi khẽ hỏi.

Hyah trả lời bằng giọng thì thào:

“Chiếc mặt nạ không có miệng kia, chính anh đã đoạt nó từ tay tên tù trưởng của bộ lạc Habpv Bắc Phi. Họ kể rằng tử thần đã luôn đeo nó, cho đến một ngày hắn đến làng của họ. Không thèm nói một lời, tử thần ra tay tàn sát dân làng, nhưng trong một giây phút bất cẩn hắn đã để rớt chiếc mặt nạ, thế là bộ mặt thật của hắn bị phơi ra, đó là một bộ mặt cực kì thảm hại. Quá xấu hổ, tử thần “lặn” luôn. Cũng từ đó, không bao giờ hắn trở lại làng Habpv nữa. Và người Habpv có tuổi thọ rất cao, họ chỉ chết khi bản thân họ muốn chết, khi tâm hồn họ đã quá mệt mỏi. Tù trưởng Habpv đặt chiếc mặt nạ tử thần trong một ngôi đền nhỏ và ngày ngày chui vào đó thờ cúng. Cho đến cái ngày anh đến đó và lấy nó.”

“Mặt nạ tử thần đây ư?” - Nhan Nhi như đang run.

“Hồi đó anh đã quá liều lĩnh. Nghe nói kẻ nào lấy cắp chiếc mặt nạ sẽ bị nguyền rủa suốt đời. Nhưng anh thì chẳng bị sao cả. Vẫn khoẻ mạnh, vẫn bình yên…” - Chưa dứt câu, Hyah bỗng nổi cơn ho dữ dội.

Sajiji lẩm nhẩm:

“Mong rằng truyền thuyết sẽ mãi chỉ là truyền thuyết.”

Thoáng chốc mà đã hơn 12 giờ. Hyah mời Sajiji và Nhan Nhi đi ăn trưa.

Nhà hàng nằm ngay dưới tầng hầm của bảo tàng, lạ một điều là dưới này đông khách hơn hẳn trên kia như thể họ đã ở đây từ sáng sớm rồi vậy, bàn ghế toàn bằng đá tuy có hơi cứng nhưng được cái ngồi lên rất mát. Càng mát hơn nữa khi khắp nơi treo đầy những dây leo hoa lá sặc sỡ, trong ánh sáng huyền ảo của những chiếc đèn lồng.

Ở đây treo những tấm biển cấm nói to hoặc gây tiếng động lớn nên các thực khách ai nấy đều phải ăn nói thật nhỏ nhẹ, dẫu có muốn ho hay hắt hơi thì cũng phải cố nén lại. Nhan Nhi khẽ thốt lên:

“Ồ, nơi đây toàn những kẻ lập dị.”

“Suỵt, họ nghe thấy bây giờ.” - Sajiji nhắc.

Hyah gọi món. Thực đơn toàn những món ăn dân tộc. Một lát sau, trên bàn đã đầy ắp thức ăn: Thịt bò xào sấu, rắn nướng hoa quả, bọ ngựa gắp đậu, cua rắc vừng, heo rừng ướp chanh…

“Nào, mời dùng bữa.” - Hyah khẽ nói.

“Anh vừa nói gì thế? Nói to lên.” - Nhan Nhi hỏi.

“Im nào Nhan Nhi, ở đây cấm nói to mà.” - Sajiji lại phải nhắc nhở.

“Nhưng cũng phải nói cho vừa đủ nghe chứ!” - Nhan Nhi cãi - “Hay là quanh đây có con quái vật nào đó không muốn bị đánh thức?”

“Còn hơn cả quái vật ấy…” - Nét mặt Hyah trở nên nghiêm trọng, anh rút khăn ra lau mồ hôi trên trán mà bàn tay run khe khẽ.

“…”

“…”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của 2 cô gái, Hyah bật cười:

“À, anh chỉ đùa thôi.”

“Đùa kiểu gì lạ vậy chứ…” - Nhan Nhi thở phào.

Trong bữa ăn, Hyah lại nổi hứng tường thuật một số cuộc phiêu lưu tiêu biểu của anh, nghe giọng anh thì thào khá rùng rợn:

“Cách đây vài năm… anh đến nơi ấy… vùng đất chớ có gọi tên ra… Vùng đất của nỗi khiếp sợ!… Chúng đã vây lấy anh, những kẻ không nên gọi tên, nhưng chúng ta có thể hiểu nôm na là bọn người rừng. Anh đã chống trả quyết liệt. Nhưng chúng quá đông. Anh đành tự nguyện để cho chúng bắt, nhưng anh đã có kế hoạch chế ngự chúng. Và thế là chúng giải anh về hang ổ của chúng. Chúng soi mói sờ soạng anh, rồi chúng còn đòi ăn thịt anh nữa chứ, lũ man rợ. Thủ lĩnh của bọn chúng bước đến trước mặt anh, đầu tiên hắn ra dấu cho bọn kia im, sau đó hắn lừ lừ nhìn anh. Nhìn khuôn mặt đen đen đểu cáng của hắn là anh biết ngay hắn muốn sinh sự. Và hắn nhổ bọt vào m… à, vào ngực anh… Một hành động quá đê hèn đốn mạt! Rồi hắn vung con dao găm bẩn thỉu của hắn lên. Anh chẳng hề sợ hãi, anh khẽ mỉm cười; rồi anh nói, vì anh đã ngậm sẵn chiếc micro khuếch đại âm thanh trong miệng nên giọng anh trở nên vang rền như tiếng sấm, anh chỉ nói hai từ duy nhất: “BỎ XUỐNG”. Tiếng nói được khuếch đại to đến mức đôi tai anh như bị ù đi. Và bọn kia cũng thế, chúng hoảng sợ quỳ mọp cả xuống. Riêng tên thủ lĩnh thì buông con dao ra và đứng chết chân tại chỗ, mặt hắn đực ra. Anh tiếp tục nói: “LŨ KHỐN” và “MAN RỢ” và “BIẾN HẾT”. Dĩ nhiên là chúng không thể hiểu những điều anh nói, nhưng trước uy lực kinh hồn của tiếng nói của anh, chúng đã tưởng nhầm anh là chúa trời. Chúng bắt đầu bò dưới chân anh và rên rỉ van xin điều gì đó. Rồi chúng khiêng anh lên và đặt anh ngồi xuống cái ghế đá dơ dáy mà có lẽ chúng gọi là ngai vua. Chúng thay nhau dâng các món ăn lên cho anh, toàn là các món tởm lợm. Anh chỉ ăn một vài loại hoa quả rừng có vỏ có thể bóc bằng tay. Anh ngồi đó và nhìn chúng nhảy múa như bọn điên, nhưng thực ra cũng khá vui, anh đã cười suốt. Được làm vua cũng sướng, tuy vậy đêm đó anh vẫn rời khỏi đó bởi vì anh không phải kẻ ham hố quyền lực, trước khi đi anh có lấy tạm một bộ áo giáp làm bằng vỏ cây về làm kỉ niệm…”

“Chỉ có vậy thôi sao? Em nghe nói bọn người rừng thường có nhiều vàng lắm mà?” - Nhan Nhi thắc mắc.

“Anh cũng thích vàng lắm, nhưng anh là một nhà thám hiểm kiêm nhà khảo cổ học chân chính, chứ đâu phải kẻ cắp.”

Rồi Hyah còn kể nhiều câu chuyện khác nữa.

Họ chia tay nhau lúc 4 giờ chiều.

Khi ấy, khoảng trời phía trên viện bảo tàng ngập tràn màu sắc của những cánh diều.

Trên khắp không gian, nắng vàng vẫn đều đặn tỏa chiếu.

Khu vực tiền sảnh này sao vẫn trống vắng cô liêu.

Nhìn bầy chim câu bay lên bay xuống những bậc thang trông thật đáng yêu.

Ánh mắt Hyah đẹp kì diệu:

“Rất tiếc vì giờ anh có việc quan trọng phải giải quyết, nếu không anh sẽ kể cho các em nghe những câu chuyện còn li kì hơn nữa, các cuộc phiêu lưu của anh vẫn còn dài lắm.”

Sajiji mỉm cười:

“Không sao, để dịp khác cũng được ạ. Dù sao hôm nay bọn em đã rất vui.”

“Tạm biệt anh, Hyah!” - Nhan Nhi nhoẻn miệng cười tươi tắn.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Chào bạn!
Bạn viết cách dòng và gọn gàng hơn được không? Viết thế này đọc rối mắt và khó nắm bắt mạch truyện lắm.
 

mifiji

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/6/14
Bài viết
88
Gạo
100,0
CHƯƠNG 4 – MÈO ĐEN

Vào một buổi chiều chủ nhật mát mẻ như hôm nay, không gì thú vị bằng việc đạp xe hoặc tản bộ qua những con phố thơ mộng của Greenna. Tất nhiên đạp xe vẫn là lựa chọn tốt hơn, vì vừa đi được nhiều nơi hơn lại vừa mát hơn so với đi bộ.

Bạn sẽ cảm nhận được điều này khi đến với Greenna, không khí thật trong lành, những con người đáng yêu ngồi trên những chiếc xe đạp đáng yêu… Lưu ý: Không phóng nhanh hoặc lạng lách đánh võng. Đặc biệt: Giảm giá cho những cặp tình nhân đến mua xe đạp đôi.” - Trích dẫn quảng cáo của một cửa hàng xe đạp.

Khu phố cổ Greenna gồm hàng trăm con phố nhỏ bé và ngắn ngủn nhưng luôn đầy ắp hương hoa, thật khó để khám phá hết những điều thú vị ở nơi đây. Lòng vòng mãi Sajiji và Nhan Nhi mới thoát ra khỏi đó, họ quyết định dừng xe tại hồ Seahla, hồ nước lớn nhất Greenna.

Họ dắt xe đi ven bờ hồ theo hàng liễu rủ, rồi cùng ngồi xuống một băng ghế gỗ sơn trắng, hai chiếc xe đạp được dựng tạm vào cây cột đèn màu xanh.

Hồ Seahla rất rộng, bờ bên kia thấp thoáng mờ mờ xa tắp, mặt hồ luôn gợn lăn tăn những cơn sóng nhỏ, và gió hồ thì đương nhiên là mát rượi tuyệt vời. Ngăn cách giữa mặt hồ và đường phố là những thảm cỏ xanh mướt với những lối đi lát đá hoa rợp bóng những cây cổ thụ to cao lừng lững. Và có tới 12 đài phun nước được xây dựng quanh hồ biến nơi đây thành địa điểm thu hút khách du lịch số một.

Hoàng hôn đang chầm chậm bước đến, xoã tấm áo choàng màu hồng thắm lên khắp bầu trời và phả vào không gian những mùi hương dịu nhẹ bình yên.

Những đám mây sau một ngày phiêu du mệt mỏi giờ đang trôi cả về phía mặt trời đỏ lựng để được tan ra trong ánh lửa cuối ngày.

Nhan Nhi thốt lên:

“Hoàng hôn đẹp quá! Cuộc sống thật tuyệt diệu!!!”

Nét rạng rỡ khiến gương mặt hai cô gái thêm muôn phần tươi xinh hơn, trong ánh hoàng hôn ngọt ngào.

“Cậu có tin những câu chuyện của Hyah không?” - Nhan Nhi bỗng hỏi.

“Không… à, có… Mà tớ cũng chẳng biết nữa.” - Sajiji đưa tay vuốt tóc.

“Tớ thì thấy nghe như là chuyện bịa ấy, sao anh ta không làm nhà văn nhỉ?”

“Ừ, trông anh ấy cũng rất nghệ sĩ. Mái tóc dài gợn sóng, tuy trông hơi xác xơ hoang dã nhưng rất mạnh mẽ quyến rũ. Và đôi mắt rất sáng…”

“Sajiji, cậu thích anh ta rồi chứ gì?”

“Ừ… à, không!… Mà mẹ tớ chắc cũng không cho tớ kết hôn với người nước ngoài đâu.”

“Xời, lắm chuyện! Mẹ tớ thì chỉ cấm tớ lấy người ngoài hành tinh thôi.”

“Nhưng người ngoài hành tinh ở đâu ra chứ?” - Sajiji bụm miệng cười.

Ánh mắt Nhan Nhi bỗng trở nên vô cùng mơ màng:

“Thực ra, tớ luôn muốn muốn được trở thành một nhà thám hiểm như Hyah. Ngày qua ngày tớ sẽ bay qua những khung cảnh hùng vĩ tráng lệ, sẽ bước trên xác những loài quái vật ghê rợn xấu xa, sẽ tiến sâu vào những hang động yêu ma u ám. Rồi tớ sẽ mang về những món bảo vật vô giá, trang sức đeo đầy người như nữ thần sung túc. Và…”

“Được rồi mà, những ước mơ của cậu chắc nói đến đêm cũng không hết. Giờ chúng ta về thôi.”

Đó là khi mặt trời thu gom nốt những tia nắng cuối cùng rồi tự biến mất sau đường chân trời sâm sẫm.

Mặt hồ trở nên âm u huyền bí.

Có một vài ngôi sao đã bắt đầu toả sáng.

Một vài con dế bắt đầu cất tiếng gáy “rích rích”.

Một vài cánh bướm đêm chập chờn…

Hai cô gái đạp xe về nhà, họ ghé vào một quán kem vì Nhan Nhi nói bỗng dưng thấy khát. Thế rồi có tiếng sấm nổi lên, họ nhìn lên trời và thấy mây đen đã kéo đến tự lúc nào.

Sắp mưa.

Hai cô gái rẽ vào một lối đi tắt để về nhà cho nhanh. Đó là một con đường nhỏ, hai bên là các dãy nhà kho, những chiếc đèn đường cứ leo lét như sắp hỏng đến nơi.

Khi họ sắp đi hết con đường vắng vẻ thì sự cố xảy ra! Xe của hai cô gái đồng loạt xịt lốp xẹp lép! Dường như kẻ nào đó đã rải đinh…

Và chúng đã ngay lập tức xuất hiện!

Từ sau mấy thùng rác đầy ứ bẩn thỉu hôi hám, hai gã thanh niên nhảy xổ ra như hai con cóc nhơ nhuốc tanh tưởi, nghe giọng chúng cười thật đểu giả xấu xa!

Sajiji khẽ nói:

“Bọn cướp đường…”

“Ừ…” - Nhan Nhi mỉm cười nhẹ nhàng. Để chiếc xe đạp đổ tự do, cô nàng tiến thẳng về phía chúng với những bước đi cũng rất nhẹ nhàng.

Hai tên cướp có vẻ hơi ngạc nhiên trước phong thái tự tin của Nhan Nhi.

Và… Nhan Nhi tung người lên thực hiện một pha đá xông phi tuyệt đẹp trúng mặt một tên cướp, cô tiếp tục xoay người trên không rồi đạp một cú trời giáng vào giữa ngực tên còn lại…

Pha trình diễn đầy bất ngờ của Nhan Nhi diễn ra quá nhanh khiến hai tên cướp không kịp có phản ứng gì, chúng chỉ biết lãnh đòn rồi ngã nhào ra đất gần như cùng một lúc…

Nhan Nhi tiếp đất một cách duyên dáng, cô khẽ vuốt mấy lọn tóc óng ả đầy kiêu hãnh.

Hai tên cướp đang lồm cồm bò dậy trong tiếng chửi rủa bậy bạ tục tĩu, chúng không chấp nhận thua cuộc một cách dễ dàng đến thế, và chúng lao vào Nhan Nhi như hai con sói điên…

Sajiji bình thản đứng nhìn cảnh đó mà chẳng cần phải lo lắng. Vì Nhan Nhi vốn là một cao thủ wushu mà… Bỗng Sajiji cảm thấy lạnh sống lưng… bởi cơn gió thổi từ phía sau bất chợt nặng mùi!

Cô quay phắt lại, trái tim cô lập tức bị bóp nghẹt trong lồng ngực…

Vẫn còn một tên cướp nữa! Tên này to cao đen đúa như một con gấu rừng vô cùng đáng sợ!!! Hắn đang lạnh lùng tiến đến sát cô với một con dao sáng loáng trên tay!!!

Bị phát hiện, hắn vung dao lên và nhảy bổ vào Sajiji như loài thú dữ man dại!!!

Khoảnh khắc ấy, Sajiji hoảng hốt đưa hai tay ra che mặt, đôi mắt cô nhắm chặt lại, đôi môi cô bật lên tiếng kêu kinh hãi:

“Không! Tránh ra!!!”

Tức thì tên dã thú bị hất bổng lên không trung như thể hắn vừa dính phải một cú đấm vô hình có sức mạnh vô song… vài giây sau hắn rơi phịch xuống đất như một bao cát vô dụng… hắn ré lên một tiếng rồi nằm im luôn… bụi đất bay bay phủ lên hắn sự thảm hại…

Nhan Nhi cũng đã hạ đo ván hai tên kia, cô chạy lại và hỏi với giọng hết sức ngạc nhiên xen lẫn thán phục:

“Cậu đã đánh văng hắn bằng cái gì thế?”

Sajiji lúc này mới dám mở mắt ra, cô cũng ngạc nhiên không kém:

“Hắn đâu rồi?”

“Thôi đừng có giả vờ nữa. Tớ đã không thấy kịp. Nhưng chắc chắn cậu đã giở một chiêu gì đó ra khiến hắn bị hất văng ra xa hàng chục mét! Cậu đã làm thế nào vậy, hả Sajiji?”

“Tớ không biết. Tớ đâu có chạm vào hắn. Tại sao hắn lại bay xa thế được nhỉ?” - Trái tim Sajiji vẫn chưa thể trở lại nhịp đập bình thường, hai gò má cô vẫn ửng hồng vì nhiệt độ cơ thể vẫn chưa thể dịu bớt.

“Cậu đang giễu tớ phải không? Hay cậu muốn giấu nghề hả? Cậu được lắm, tớ đã mời cậu học wushu cùng với tớ mãi mà cậu không nghe, hoá ra cậu đã theo học thầy khác. Mà môn võ của cậu là gì vậy?”

Sajiji lắc đầu:

“Tớ không biết gì thật mà, tớ…”

Đúng lúc ấy, trời đổ mưa nặng hạt!

Những giọt mưa trong suốt bé xinh, nhưng lạnh ngắt nặng trĩu, tuôn rơi dày đặc mịt mùng… khiến Sajiji những tưởng mình đang chìm trong một dòng thác vô cùng vĩ đại…

“Thế đấy, ướt hết cả rồi!” - Nhan Nhi gắt gỏng - “Được rồi, tạm tha cho cậu. Nhưng sớm muộn gì cậu cũng phải nói cho tớ biết bí mật của cậu thôi.”

Hai cô gái lủi thủi dắt xe đạp ra về trong cơn mưa tầm tã… tiếng mưa nghe sao buồn da diết buồn não nề buồn miên man đến thế?

Những bước chân của họ như nặng nề hơn bởi sức nặng của triệu triệu giọt nước…

Nhan Nhi thỉnh thoảng lại hắt hơi…

Mưa đêm. Gió thét gào. Vạn vật ướt đẫm. Co ro. Sợ sệt.

“Nhìn kìa, Sajiji! Con gì kia!?!” - Nhan Nhi chợt nói khẽ.

Sajiji quay mặt sang trái, theo hướng chỉ tay của Nhan Nhi… cô nhìn thấy trên bờ tường có một bóng đen nhỏ nhắn bất động… Vừa lúc đó, một ánh chớp loé lên thắp sáng bầu trời, và bóng đen ấy hiện ra là một con mèo mun đang ngồi đó với dáng vẻ rất cao ngạo.

“Một con mèo đen, xui thật! Đi nhanh lên, kẻo nó chạy ngang qua chúng ta là có chuyện bây giờ.” - Nhan Nhi giục.

“Tại sao nó không tìm chỗ tránh mưa nhỉ, nó không sợ nước à?” - Sajiji thắc mắc.

“Chắc nó bị bệnh gì đó. Thôi nào, đi nhanh lên!” - Nhan Nhi cau có.

“Tội nghiệp, trông nó ướt như chuột lột thế kia.” - Sajiji ngoái lại nhìn.

“Nó cũng giống tớ và cậu đấy. Đi nhanh lên, kẻo cơn mưa này biến tớ và cậu thành hai cái xác bây giờ. Tớ lạnh lắm rồi, cậu biết không?” - Nhan Nhi ca cẩm.

“Ơ, nó chạy theo chúng ta kìa.” - Sajiji đứng lại.

“Trời ơi, không! Biến đi, mèo, xuỳ xuỳ.” - Nhan Nhi xua tay đuổi con mèo.

Nhưng con mèo phớt lờ, nó đã chạy đến gần hai cô gái, nó lại ngồi và ngước mắt lên nhìn họ, đôi mắt nó trong veo.

“Nó nhìn cậu kìa, Sajiji.” - Nhan Nhi thì thầm.

Đôi mắt màu xanh lam của nó đẹp quá… Sajiji nghĩ thầm.

“Thôi đi, giờ chúng ta phải về.” - Nhan Nhi kéo tay Sajiji.

“Nhà ai lại thả mèo ra đường vào giữa đêm mưa thế này?” - Nhan Nhi làu bàu.

“Cũng có thể nó là mèo hoang.” - Sajiji nói.

“Ừ, chắc nó đã bị chủ đuổi đi vì hay ăn vụng, phá phách, hay nó đã gây nên chuyện gì đó.”

“Không, tớ thấy nó rất hiền mà.” - Sajiji ngoái đầu lại.

Con mèo vẫn thản nhiên ngồi dầm mưa giữa đường; bộ lông đen thẫm bết sát vào cơ thể vì thấm đẫm nước mưa, nên trông nó gầy quá… Nhưng rồi nó lại chạy theo hai cô gái.

“Nó lại chạy theo chúng ta kìa!” - Sajiji reo lên - “Chắc nó muốn có một mái nhà.”

“Cậu không định nuôi nó đấy chứ?” - Nhan Nhi nghi ngờ.

“À, ừ… nếu nó muốn… thì tại sao không… Mà nuôi mèo đơn giản lắm, Nhan Nhi ạ. Nó cũng sạch nữa.”

Nhan Nhi nghĩ ngợi một lát, rồi cô nói:

“Thôi được, tuỳ cậu. Hi vọng đây là quyết định đúng đắn.”

Hai cô gái dắt xe đạp đi trong cơn mưa không ngớt, con mèo mun vẫn chạy đằng sau họ.

Trời đêm thỉnh thoảng lại rực sáng bởi sấm rền chớp giật.

“Thế cậu định đặt tên nó là gì?” - Nhan Nhi hỏi.
Sajiji vuốt nước mưa trên mặt, cô đáp:

“Tớ cũng chưa biết nữa. Nó đáng yêu như thế thì tên phải thật đẹp. Thôi, cứ để về nhà hãy hay. Giờ tớ chưa đủ tỉnh táo để suy nghĩ.”

“Xời ơi, lắm chuyện. Đặt tên cho con mèo chứ có gì mà nghiêm trọng thế? A, theo tớ nên gọi nó là Fyyu.”

“Fyyu?… Hay đấy… Tớ đồng ý.”

“Đó là tên con vẹt quá cố của tớ… Nó bị mèo vồ hồi tớ mười hai tuổi… Lúc ấy, tớ đã khóc ghê lắm…” - Nhan Nhi lẩm nhẩm.

Sajiji quay lại và cười với con mèo:

“Ê, Fyyu. Chị gọi em là Fyyu nhé?”

Con mèo dừng lại, nó ngước lên nhìn Sajiji trong cơn mưa đêm hè, và nó chớp mắt một cái…

***

Đêm hôm đó, Sajiji cảm thấy khó ngủ ghê ghớm, nằm thao thức trên giường nhìn vào bóng tối, cô cứ nghĩ mãi về sự việc kì lạ khi nãy, rõ ràng cô không hề chạm vào tên cướp, vậy tại sao hắn lại bị văng ra xa như thế?

Cứ như có một thế lực vô hình nào đó đã làm việc ấy, như có một luồng gió thổi bay hắn ra xa…

Hay có một ai đó đã ngầm bảo vệ cô… Nếu vậy người đó chắc chắn phải sở hữu thứ mà người ta vẫn gọi là… phép thuật!

Nghĩ đến đây, Sajiji bỗng rùng mình… Kể từ cái ngày cô và Hyah thoát khỏi dòng suối đen ghê rợn ấy, cô đã hiểu rằng những thứ như phép thuật hay ma quái vẫn đang tồn tại lẩn lút bí mật giữa thế giới hiện đại này! Cô đã cố quên chúng đi, cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường yên ổn, vậy mà cũng chẳng thể được nữa…

Và những chuyện quái đản ấy sẽ chỉ mang đến sự tồi tệ mà thôi… trong tương lai không xa… nỗi bất an… Sajiji cảm thấy thế…

Bóng tối và những rối loạn…

Sajiji cố gắng không nghĩ về chúng nữa…

Ngoài kia mưa vẫn rơi. Lạnh lùng. Dai dẳng…

Sajiji nhìn con mèo mun đang ngồi lặng thinh trên bậu cửa sổ, nó đang ngắm mưa, trông nó có vẻ đang suy tư gì đó… Ban nãy, nó đã được Sajiji sấy khô lông, rồi nó đã ăn gần hết một con cá chép rán thơm phức. Trông nó thật đáng yêu và cũng rất đẹp, một vẻ đẹp lạ thường… nhìn vào bộ lông đen thẫm của nó mà cô những tưởng đang nhìn vào vũ trụ vô tận… Và đôi mắt màu lam của nó sáng trong như bầu trời sau cơn mưa, giống như đôi mắt cô…

Nhưng sao nó cứ mãi ngồi bất động nhìn ra cơn mưa ngoài trời đêm mịt mùng? - Sajiji vẫn lặng lẽ ngắm con mèo - Như thể ở ngoài ấy có điều gì đó mà mình không thể nhìn thấy?

“Ngủ đi, Fyyu…” - Sajiji khẽ nói.

Cô nhắm mắt lại, gối êm nệm ấm, hương thơm thoang thoảng, cảm giác thật dễ chịu, tiếng mưa như xa dần xa dần…

Cô thả lỏng cơ thể và nghĩ về chuyến thăm quan bảo tàng đầy thú vị sáng nay… rồi đến hình ảnh hoàng hôn trên hồ Seahla… cuộc sống vẫn đẹp vẫn yên bình…

Cô bỗng tưởng tượng ra hình ảnh bầu trời xanh trong, cô nhìn thấy một cánh đồng hoa tươi thắm, và có một con bướm đáng yêu bay qua, hai con bướm bay qua, 3 con, 4 con, 5 con…

Và Sajiji chìm dần vào giấc ngủ…

Đôi môi cô mỉm cười trong vô thức…
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên