Chương 5
Con Nếp mới từ chỗ cô Hồng trở về. Lúc đến nhà, bữa tối đã sớm xong. Nó phải đến phòng bà cả nói hết sự tình của cô Hồng cho bà nghe rồi mới được tha cho đi để kiếm cái gì bỏ bụng, may cho nó là trong bếp vẫn còn cơm. Con Nếp ngồi hì hụi vét nồi được lưng bát con cơm, kiếm được mấy hột lạc rang nó đem trộn hết vào bát, rưới thêm ít nước tương ăn ngon lành. Cơ mà ăn xong nó vẫn còn thấy đói. Nó nghĩ tới lúc hầu cơm cô Hồng. Một bàn cơm thịt đề huề cô ấy chỉ hẩy đũa ăn vài miếng. Nhìn lại mình con Nếp cảm thấy thật tủi, kẻ giàu người nghèo khác nhau thế đó.
Cô Hồng bữa trước gặp phải bọn cướp đường, tiền bạc cùng nữ trang bị mất tuy vậy vẫn còn may là người chỉ xây xước nhẹ. Bà cả biết được mới sai con Nếp sang hầu chuyện giúp vui cho cô. Trong cuộc đời vẫn còn ngắn tũn của con Nếp, nó chưa từng gặp bọn trộm cướp bao giờ. Đến hôm qua hầu cô Hồng nó mới biết rằng đó là một chuyện rất khiếp. Cô Hồng khuôn mặt ủ rũ lại dễ bị giật mình, ăn không ngon thậm chí uống nước cũng thấy đắng miệng. Ai trông cũng xót. Con Nếp thương cô Hồng lại chẳng muốn trông thấy bộ mặt lúc nào cũng đeo sầu của cô. Nó làm con Nếp buồn theo. Chẳng như khi ở với cô Mầu, cô hay cười, mặt thì tươi như hoa nên con Nếp thấy thoải mái lắm.
Mới đi có vài ngày mà con Nếp đã nhớ cô Mầu vô cùng. Hôm nay được về nhà, lòng con Nếp vui sướng, tay xách cái bị quần áo nó nhảy chân sáo đi tìm cô.
- Cô Mầu, cô làm thạch ạ. – Giọng con Nếp như reo khi thấy Mầu đang đặt cái bát lớn xuống chiếc ghế gỗ ở hiên nhà.
- Đã về rồi hả. Lên chào bà trước đi.
Con Nếp vâng lời lon ton bước lên thềm, nó chỉ đứng ngoài lễ phép chào bà hai một tiếng chứ không vào hẳn trong. Cất xong cái bị quần áo con Nếp quay ra chỗ cô Mầu, mắt dán vào nồi thạch nhỏ cùng bát nước đường vẫn còn bốc hơi nghi ngút bên cạnh cô, nó hỏi:
- Tối mà cô còn làm món này ạ.
Mầu cười nửa thật nửa đùa nói với con Nếp:
- Biết mày về nên cô mới làm đấy, thích không?
Con Nếp không thèm tin chuyện cô Mầu biết mình hôm nay về song nó gật đầu lia lịa để biểu thị cái sự thích của mình với món ăn của cô.
Sự thực là sáng nay Mầu có hái nắm lá tiết dê nhưng bận rộn cả ngày không dịp nào làm được. Đợi đến tối mới nhớ đến chúng, tiếc công mình hái mà món này ăn ngày nóng cũng rất hợp nên Mầu mới lụi cụi đi làm. Chứ chuyện con Nếp về khi nào nàng không hề tỏ.
Ở cái làng này, khéo con Nếp là đứa ở duy nhất có được cái vinh hạnh được ngủ cùng với chủ. Ở nhà ông phú được hơn hai năm thì cũng là hơn hai năm con Nếp ngủ cùng cô Mầu. Với nó, cô Mầu đã không còn là cô chủ mà như mẹ, như chị gái của nó vậy.
Trong khi đợi nước nguội, Mầu cùng con Nếp trải chiếu ra trước hiên nằm. Trăng đã lên, con Nếp thấy nó tròn và sáng tựa chiếc đĩa sứ quý hiếm của ông phú trưng ở nhà trên. Ngày hôm qua trăng cũng tròn nhưng sao nó chẳng hình dung ra chiếc đĩa sứ và thấy đẹp như lúc này. Nó ngốc nghếch không rõ trăng ở chỗ cô Mầu có phải khác trăng chỗ nhà cậu nghè hay không.
Mầu nằm bên canh phe phẩy chiếc quạt nan, nhẹ giọng hỏi con Nếp.
- Em Hồng vẫn tốt chứ?
- Ngày đầu con đến cô ủ rũ lắm ạ. Cô còn hay bị giật mình nữa, giờ thì đỡ hơn ạ.
- Ừ. Em Hồng ăn uống được không?
- Cô Hồng ăn như mèo ấy ạ. Cậu phải dỗ mãi mới chịu ăn thêm.
Con Nếp chợt nhớ đến điều gì, nó tự vỗ đầu mình:
- A, cậu Văn Quang có hỏi con về cô, còn hỏi những mấy lần ạ.
Trái tim Mầu thót lại, đương yên lành hỏi thăm nàng làm gì. Ngộ nhỡ đến tai bà cả thì phiền. Mầu nghĩ đến đây vội hỏi con Nếp.
- Lúc về, mày có gặp bà cả không?
- Dạ, đương nhiên. Con phải bẩm lại mọi thứ về cô Hồng cho bà nghe nữa.
Mầu gấp gáp:
- Thế có nói chuyện cậu Văn Quang hỏi về cô không?
- Dạ, không. Chuyện gì về cô Mầu con đều không nói cho bà cả hết ạ.
Mầu thở ra một hơi, thấy con Nếp khẳng định một cách chắc nịch trong lòng nghĩ ngợi: Từ khi nào mà mình lại có một một tay chân đắc lực, hiểu chuyện như thế này vậy?
Mầu vừa lòng, tay cầm quạt lại phe phẩy thêm vài cái. Nàng không có ý định hỏi con Nếp chuyện cậu Văn Quang nhưng con Nếp đã nhanh nhảu kể:
- Cậu hỏi con rằng cô sống tốt không?
- Thế à. – Mầu nói nhẹ tênh, rất không hề có hứng thú muốn nghe tiếp.
- Con nói cô tốt lắm. Rồi kể cho cậu nghe hàng ngày cô làm những gì. Cậu hỏi nhiều về cô nhưng giờ con không nhớ hết được.
Mầu ngừng quạt, không biết nên khóc hay cười với sự ngây ngô của con Nếp. Nó không nói với bà cả nhưng người khác hỏi thì nó lại kể cho bằng hết.
Con Nếp hệt bà cụ non quả quyết thêm với Mầu.
- Con thấy cậu rất quan tâm đến cô, cô ạ.
- Bậy nào, lời này không được nói lung tung biết chưa. - Mầu gõ nhẹ cái cán quạt vào trán cảnh cáo con Nếp.
- Con chỉ nói cho cô thôi mà.
- Tốt nhất là không được nói.
Con Nếp vâng một tiếng. Mầu xoa đầu nó rồi ngồi dậy mỉm cười:
- Ngoan lắm, cô đi lấy bát thạch thưởng cho mày.
- Dạ.
…
Mầu không thể ngờ gặp được cậu Văn Quang ngay sau hôm con Nếp trở về mà còn làm cả món thạch cho vợ chồng cậu nữa.
Sớm hôm ấy, vợ chồng cậu Văn Quang về nhà ông phú. Bà cả mừng lắm, sai người chuẩn bị cơm rượu từ sớm. Sau vài câu thăm hỏi ông bà nhà bên, bà cả kéo con gái về phòng tâm sự, còn cậu nghè cùng ông phú ở lại uống trà nói chuyện.
Lúc Mầu đi làm cỏ trở về thì trông thấy thầy mình cùng cậu Văn Quang người trước, người sau bước ra hiên nhà.
Có chút bối rối trên khuôn mặt Mầu, nàng chào hai người rồi vội xin phép đi. Ấy thế nhưng ông phú đã gọi lại và bảo với nàng đưa con rể quý của mình đến chỗ bà hai để thăm hỏi. Mầu miễn cưỡng dạ thầy một tiếng.
Thị Mầu muốn nhanh chân trong khi cậu Văn Quang lại rất khoan thai cất bước nên nàng phải chậm nhịp theo cậu. Đoạn đường không tính là xa thành thử đi lâu hơn hẳn.
- Nàng mới ngoài đồng về hả?
Trên danh nghĩa cậu Văn Quang đã là em rể của Mầu, gọi nàng một tiếng chị mới hợp lẽ thường, đằng này làm như hai người chẳng phải mối quan hệ chị vợ - em rể, mà còn thân thiết gọi là nàng. Thị Mầu hơi nghiêng đầu, đương định nhắc nhở cậu về cách xưng hô này vậy mà bắt gặp ánh mắt kia nàng chỉ lí nhí đáp, chẳng dám nhìn thêm nữa.
Đôi mắt chan chứa tình cảm ấy không nên xuất hiện ở một người đã có vợ như cậu.
Cậu nghè Văn Quang vẫn luôn cảm thấy có lỗi đối với người con gái bên cạnh. Đáng nhẽ nàng đã là vợ của mình. Chỉ vì mấy lời đồn thổi vô căn cứ mà thầy mẹ cậu cương quyết bỏ đi đám này. Cậu không tin những lời đồn nhưng thầy mẹ cậu lại khác. Và để giữ đạo hiếu cậu đành thuận theo ý của họ.
Nghe con Nếp kể chuyện về nàng, sự áy náy cùng thương hại của cậu nghè lại tăng lên gấp bội. Và hôm nay, khi trông thấy cái dáng điệu nàng tất tả cắp thúng, vầng trán mướt mồ hôi, cái tà váy dù đã gột nước vẫn còn vệt bùn đất của Mầu, cậu nghè không nhịn được mà hỏi han nàng vài câu. Giọng cậu gần gũi tựa như một người chồng tốt quan tâm đến vợ.
- Có vất vả lắm không? Chỉ có mình nàng làm thôi hả? Không ai giúp nàng sao?
- Tôi không vất. – Mầu đáp gọn lỏn, đồng thời sải bước dài đi trước. Thái độ như vậy chắc cậu nghè phải hiểu nàng đang cố phân rõ khoảng cách giữa hai người nhỉ. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Mầu, còn cậu nghè lại cho rằng là nàng tủi phận, xấu hổ nên mới muốn tránh mặt, bỏ cậu phía sau.
Bà hai có hơi bất ngờ vì cậu nghè Văn Quang đến tận đây thăm hỏi mình. Đối với người con rể này bà không thể nào niềm nở cho được.
- Trong nhà không trà chỉ có nước vối thết khách, cậu nghè bỏ quá cho mẹ con tôi nhé.
Vốn có thể gọi con xưng mẹ với cậu Văn Quang, thế nhưng bà hai rất đúng mực xưng tôi gọi cậu. Câu nói thể hiện sự ái ngại của bà hai khi không thể thết đãi khách chu đáo, coi trọng khách và tự hạ mình vài phần. Song giọng điệu nói ra khách khí cùng kiêu ngạo, tưởng thân thiết lại thực ra rất xa cách, lạnh lùng. Chỉ cần cách xưng hô kia thôi bà hai đã phân định rạch ròi quan hệ của hai bên thực sự chỉ là người lạ. Một câu của bà hai khiến cậu nghè ái ngại cho hoàn cảnh của hai người, quan trọng hơn là chàng thấy mình như mang tội với hai người.
Nước cũng đã uống, sau mấy lời hỏi thăm sức khỏe, cậu nghè nói với bà hai việc mình gặp em Bính đợt lên kinh thăm vài người bạn.
Nghe đến tên em Bính, Mầu mới ngẩng đầu nhìn cậu nghè Văn Quang, đôi mắt lóng lánh tràn đầy mong đợi. Cậu nghè nghĩ quả nhiên đây là tin tức hai người bọn họ muốn nghe, cậu kể rất tỉ mỉ về cuộc sống, về chuyện học hành, lại còn miêu tả dáng người đã trổ mã của em Bính.
Kể từ ngày thằng Bính đi, bà hai lo lắng biên thư rất nhiều cho nó. Còn thằng Bính, thư gửi về ngắn gọn, lại còn nói chị với mẹ đừng có thư nhiều cho nó làm gì. Mầu đã trách em mình nhưng đến lúc nhận được hồi âm, trái tim Mầu thổn thức, đọc thư mà nước mắt lưng tròng.
Lá thư đó của em Bính rất dài. Trong thư, nó kể mấy ngày đầu lên kinh, đêm nào cũng khóc vì nhớ mẹ và chị. Nhưng là đàn ông con trai, nó quyết không khóc. Thế mà, đọc thư từ nhà gửi nó lại vẫn khóc như thường. Rồi nó kể chuyện sống cùng bác cả, chuyện đi học hàng ngày.
Đó là lần đầu cũng là duy nhất em Bính biên một lá thư dài cho mẹ và chị gái. Hiểu nỗi lòng nó, hai mẹ con ở nhà chỉ căn dặn đôi điều, sau cũng biên thư ít đi.
Thế nên, có người nói tình hình em Bính, Mầu cùng mẹ vui mừng lắm. Bà hai lúc này thực tâm rất áy náy khi chỉ tiếp được cậu nghè bằng thứ nước vối bình thường mà không phải loại trà thượng hạng.
Câu chuyện đương vào khúc hay thì em Hồng cùng con Nếp đến.
Căn phòng khi nãy không khí vui vẻ bỗng trở nên gượng gạo.
Cũng may em Hồng đến trước là chào mẹ hai, chuyện chính vẫn là gọi chồng đi nhà trên nên không nán lại lâu. Mầu cũng theo bọn họ đi nhà bếp giúp chuyện cơm nước.
Lúc đoàn người gồm vợ chồng em Hồng, Mầu cùng con Nếp đến gian nhà chính thì gặp chị Dần, anh Tịu đi làm đồng về.
Sau câu chào hỏi, chị Dần cất tiếng nói với Mầu:
- Cô Mầu về sớm thế ạ. Bọn tôi mãi giờ này mới xong việc. Hai người làm bên đồng Lang mà lại chẳng bằng mình cô làm bên Lộng gì cả.
Nghe qua thì tưởng khen, mà ngẫm ra là chị Dần đang bóng gió Mầu lười biếng, trốn việc.
Cậu nghè giận thay cho Mầu, người ở mà lại có thể nói với cô chủ của mình như vậy, dám so với chủ kiểu đấy làm sao mà được, còn có trên dưới nữa hay không? Mầu lại không hề biết giận, kiểu nói bóng gió này đâu phải nàng mới nghe được một lần. Chị Dần dù sao cũng là chân tay của bà cả, cũng học được cách bóng gió xa xôi mà rỉa rói nàng rồi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng chẳng buồn đôi co với hạng người này.
Cậu nghè đương muốn ra oai dạy bảo người ở nhà vợ một phen thì con Nếp đã lanh chanh nói trước:
- Cô Mầu từ lúc gà chửa kịp gáy đã ra đồng làm rồi dì Dần. Cô bảo với con làm xong sớm thì nghỉ sớm nên sáng nay lúc cả nhà vẫn còn đương ngủ thì cô đã đi rồi. Cô bảo như thế vừa được việc lại tránh được nắng, không mệt người. Chứ sức cô Mầu làm sao bằng dì với chú Tịu được chứ.
Con Nếp nói với cái bản mặt rất hồn nhiên, nó chỉ kể lể chuyện mình nghe được lại thành ra giải thích cho cô Mầu, nàng thực ra là một người chăm chỉ và có suy nghĩ rất sáng.
Trước mặt vợ chồng cô Hồng, chị Dần có ý muốn chê trách Thị Mầu nhưng lại bị cái con Nếp không hiểu chuyện phá ngang. Ả rất tức lại không thể tỏ ra mặt, đành ôm lấy hậm hực.
Thị Mầu cứ nghĩ đoạn đường ngắn này mình sẽ không bị phiền nữa nhưng vừa mới đi thì cậu nghè lại vô tình quan tâm đến thứ lá mà Mầu mang về. Nàng lại miễn cưỡng trả lời. Em Hồng bấy giờ cũng lên tiếng, giọng quá đỗi ngọt ngào:
- Chàng không biết đâu chứ chị Mầu làm món thạch từ lá găng này rất ngon. Ngày trước em ở nhà được chị làm cho ăn nhiều lắm. Giờ nghe tên lá thôi đã thấy thèm rồi này
Em Hồng quay ra thân thiết nói với Mầu:
- Chiều nay chị làm thì thêm phần vợ chồng em nữa nhé.
Mầu miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu một cái.
- Làm cho cả nhà sao lại thiếu phần hai vợ chồng em được.
- Số vợ chồng mình đúng là số hưởng. – Em Hồng quay ra nắm cánh tay chồng ngọt ngào.
Mầu đã lùi lại sau đi cùng con Nếp, nàng bĩu môi, trong lòng giẫm đạp lên cái từ số hưởng kia mấy lần. Họ số hưởng còn nàng thì là cái số gì đây?
Vợ chồng em Hồng về nhà với Mầu chắc chắn không phải là một sự tốt.
Từ ban trưa cho đến khi trời sẩm tối, cậu nghè cứ lén nhìn Mầu nhiều lần. Mầu không biết nhưng con Nếp đã nói cho nàng. Cả ngày nay, nàng thấy thực phiền. Cậu nghè cứ vậy chỉ có nàng là phải gánh hậu quả.
Rồi khi Mầu gặp cậu nghè ở cạnh vườn ao, nàng mới nhận ra cái đứa mình tưởng là thân cận đã bị mua chuộc tự đời nào rồi. Con Nếp nhận lời cậu nghè lừa Mầu đến đây.
Nàng lo lắng nhỡ bị ai bắt gặp, có mười cái miệng cũng chẳng thể nào mà giải thích nổi, vội vàng trở lại phòng mình. Thế nhưng cậu nghè đã nhanh hơn, bắt lấy được tay nàng.
Mầu quýnh quáng, muốn la to mà không được, tay muốn giằng ra lại vì sức yếu đấu không lại với cậu nghè. Nàng đành nghiêm nét mặt, nói nhỏ:
- Cậu làm trò gì thế? Cậu mau bỏ tay ra.
Cái giọng của Mầu nghe thế nào lại giống như người con gái đang làm nũng, chẳng chút gì uy hiếp.
Cậu nghè nắm chặt tay Mầu, giọng chân thành tha thiết:
- Là ta có lỗi với nàng. Xin nàng đừng như vậy.
Trong cơn lo lắng đến độ tim đập như trống bỏi, Mầu còn nổi da gà vì những lời của cậu nghè.
- Hãy để ta chuộc lỗi.
Mầu ngơ ngẩn, nàng không oán trách, cũng chẳng muốn điều gì ở cậu. Nhưng cậu nghè Văn Quang nói mấy lời này là ý gì khi mà nàng giờ đã là chị vợ của cậu, quan trọng hơn nàng và cậu đâu có tình cảm sâu đậm với nhau. Mầu cảm thấy thật nực cười, nhếch miệng hỏi:
- Như thế nào?
- Ta sẽ xin cưới nàng. – Cậu nghè đáp chắc chắn. Quyết định này của cậu không phải hôm nay mới có, nó đã thành hình và cậu rất thực lòng muốn như vậy.
Mầu không tin vào tai mình, đôi mắt trừng lớn. Cậu Văn Quang bị điên sao mà lại nói ra những lời đó? Lại còn muốn nàng cùng diễn vở hai chị em thờ chung một chồng nữa à. Đến lúc này thì Mầu không nhịn thêm được. Người hủy hôn là cậu, hủy xong rồi giờ lại nói muốn lấy nàng. Cậu nghĩ mình là ai? Cậu coi nàng là gì? Nàng cũng đâu có cần.
Lấy hết sức lực Mầu vùng thoát khỏi tay cậu nghè. Nàng nghiến răng phun ra từng chữ:
- Tôi không nói hai lời nên cậu nghe cho kĩ đây: Chúng ta vô duyên vô phận. Ngày trước, bây giờ và sau này đều thế. Cậu thử nói chuyện cưới xin nữa đi, tôi sẽ chết cho cậu xem. Xin cậu tự trọng đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.
Mầu dứt khoát xoay người bỏ lại cậu nghè đứng thẫn thờ ở đó.
Có người tiến đến bên vườn ao, là vợ cậu cùng chị Dần. Cô Hồng nhận thấy chồng mình có điểm khác thường. Sự mất mát, tiếc thương vẫn còn trên đôi mắt cậu. Cô Hồng lo lắng hỏi, cậu chỉ qua loa kiếm cái cớ rồi cùng vợ trở về. Dù cậu không nói cô Hồng cũng biết, cái dáng người vừa nãy ở cùng với chồng cô chính là Thị Mầu. Nàng thực khinh thường, thèm trai đến độ cả em rể cũng đi quyến rũ cho được. Thật đúng cho câu:
“Chỉ đâu mà buộc ngang trời
Thuốc đâu mà chữa cho người lẳng lơ”
Người chị này xem không cách gì cứu vãn nữa rồi. Còn chồng mình, sau này nếu không phải chuyện gấp thì sẽ không cùng chàng về nhà mẹ đẻ nữa.
Mầu chạy chối chết như thể đằng sau mình có ma đuổi. Đến tận khi ngồi ở trên giường, tim nàng vẫn đập điên cuồng.
Đêm ấy, trong nhà ông phú có vài người không ngủ.
Cậu nghè không ngủ được vì sự không thành, cậu chẳng ngờ Mầu lại quyết liệt từ chối như vậy. Còn đem cái chết dọa cho cậu sợ.
Cô Hồng lo lắng chồng mình bị khẻ khác cướp mất, nàng tức giận vì sự lẳng lơ trơ tráo của Mầu đến độ chẳng thể nào ngủ được.
Ở gian nhà cổng sau: Con Nếp bị Mầu dạy bảo một phen, nó tưởng giúp cô Mầu thành đôi với cậu nghè là một chuyện tốt ai dè lại là hại cô. Giấc ngủ của nó chập chờn vì nỗi sợ bị cô Mầu ghét bỏ. Mầu nằm bên cạnh một đêm này cũng chẳng an giấc.