Maleficent - Cập nhật - Miu Miu

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Miu thề là Miu không cố ý! Please, tha lỗi cho Miu!

Tên truyện: Maleficent
Tên tác giả: Miu Miu
Tình trạng sáng tác: Hoàn thành
Tình trạng đăng: Cập nhật
Cảnh báo: Không

Giới thiệu: Câu chuyện được viết dựa trên bộ phim "Tiên hắc ám", kể về cuộc đời của Maleficent - Tiên nữ độc ác đã nguyền rủa "Công chúa ngủ trong rừng".
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Chương 1. Kẻ trộm kho báu

Ngày xưa, từ lâu lắm rồi, hai vương quốc láng giềng có thù truyền kiếp với nhau.
Một bên là thế giới loài người được cai trị bởi vị vua hiếu thắng và vô dụng. Bên kia là xứ Moors - một vương quốc thần tiên với những cư dân biết dùng phép thuật. Xứ Moors không có vua hay nữ hoàng, mà họ sống với nhau bằng sự tin tưởng vô điều kiện.

Sự mâu thuẫn giữa hai đế quốc chưa từng giảm, mà ngược lại, nó còn tăng lên theo từng năm tháng. Và đã vô số lần, những kẻ từ vương quốc loài người đã cố đem quân xâm lược Moors, để chiếm lấy kho báu khổng lồ ở mảnh đất tươi đẹp kia. Nhưng chưa một ai có thể thành công. Cư dân Moors luôn đoàn kết, và hơn ai hết, họ mang trong mình phép màu.


Moors, đó là nơi ta sinh ra...

Một vùng đất yên bình và tươi đẹp, khoảng trời xanh trong và những khu rừng rộng lớn trải dài ngút ngàn, những dãy núi trùng điệp với các thảm hoa mênh mông, nước sóng sánh và trong vắt. Lần đầu tiên, khi đôi mắt màu lam vàng của ta chạm vào khung cảnh ấy, ta đã thề sẽ bảo vệ nơi này cả đời. Nhưng chữ cả đời ấy thật là ngắn ngủi, cũng quá bi hài...


Nhà của ta là một cái cây mọc trên vách đá cheo leo. Khi còn là một cô bé, ta thích được nằm trên cành cây, phóng tầm mắt xuống những đồng cỏ ma thuật phía xa, đung đưa chân rồi mỉm cười thích thú. Có những ngày lộng gió, ta giương cánh tự do và thả mình trên những áng mây trắng muốt. Ta dạo chơi khắp Moors, hét thật to: "Ngày tốt lành!" với những yêu tinh dễ thương và các tiên vui tính. Họ cũng đáp lại ta bằng những cái vẫy tay hay nụ cười tươi tắn. Cuộc sống êm dịu của ta cứ thế mà trôi.


Nhưng rồi cậu bé ấy đến, mang theo một chuỗi những bi hài, cậu phá hủy cuộc sống bình yên và tĩnh lặng của ta...


Ta nhớ ngày ấy, một ngày tươi đẹp như bao ngày khác, nắng vàng óng rải lên những dòng suối biếc xanh, và những hòn đá quý dưới đáy hồ lấp lánh như những viên pha lê. Ta dang rộng đôi cánh đen vi vu khắp trời, nói "Chào buổi sáng!" với mọi người.

Ta đang bay, chợt tiếng ồn ào phía dưới vang lên làm ta chú ý. Những người bạn tiên của ta: Flittle, Thistletwit và Knotgrass tranh luận về điều gì đó.

"Có chuyện gì thế?" Ta hỏi. Và sau khi ba nàng tiên ấy cãi nhau loạn lên xem ai là người nói như thường lệ, thì Thistletwit đã bảo ta rằng: "Những vệ binh trấn giữ vùng biên giới đã bắt được kẻ ăn cắp ở Hồ Châu Báu!"

Hai mắt mở to, thoáng giật mình, ta vội sải cánh tới đó ngay.


Khi vừa đặt chân xuống vùng biên giới, hai vệ binh đã uất ức tố cáo với ta: "Trong đó là một con người. Chính nó đã ăn cắp kho báu." Thật ra thì những vệ binh ấy được tạo lên từ đất, lá và rễ cây, nên những gì họ nói thì chỉ có cư dân ở xứ Moors mới hiểu được. Trong mắt con người, các vệ binh là những con quái vật gớm ghiếc và chỉ biết gầm gừ bằng thứ tiếng kì quặc.

Ta trông về hang động đầy dây leo phía trước. Rất tối, chỉ có thể thấy một bóng người mờ mờ. Ta cười và trấn an vệ binh: "Đừng lo cho cháu. Cháu không sợ đâu. Với lại đây là lần đầu tiên cháu được nhìn một con người gần tới mức này."

Và ta gọi to về phía hang động: "Ra ngoài đi!"

"Không! Họ đang định giết tôi! Và ngoài ra thì bọn họ xấu xí quá!" Từ trong cái hang ấy, một tiếng nói vọng ra. Câu nói ấy làm hai vệ binh đứng cạnh ta gầm gừ, và ta tức giận quát người bên trong một tiếng: "Này! Thô lỗ quá đấy!"
Rồi ta quay sang dỗ dành những người vệ binh tốt bụng: "Đừng nghe hắn nói, các ông trông bảnh lắm."

Khi nhận được nụ cười thỏa mãn từ những vệ binh, ta mới tiếp tục nói chuyện với kẻ trong hang: "Nghe này, trộm cắp là sai trái. Nhưng chúng tôi sẽ không giết người vì tội đó. Ra ngoài đi! Đừng có ép tôi dùng biện pháp mạnh đấy." Ta giở giọng đe dọa.

Tiếng sột soạt khẽ vang lên. Bóng người đậm dần. Lòng tò mò thôi thúc ta tiến gần cái hang hơn nữa. Ta có thể thấy tay cậu ấy vén đám dây leo ngoài hang động, tóc cậu ấy, đến cổ và thân. Cuối cùng, cậu đứng trước mặt ta.

Một cậu bé còn rất nhỏ, có lẽ cũng chỉ nhỏ như ta. Khuôn mặt trắng bệch và mái tóc thì dính sát vào trán vì mồ hôi. Lông mày mảnh dẻ nhăn lại, đôi mắt nâu lộ rõ ý cẩn thận và đề phòng. Cậu mặc trên người một cái áo vải khá nát, quanh hông quấn một chiếc dây, treo lủng lẳng cái túi. Chiếc quần cậu mặc đã sờn cũ, và đôi giày da thì trông như sắp hỏng đến nơi.

"Đó chỉ là một cậu bé." Ta quay sang nói với những vệ binh.

"Và cậu cũng chỉ là một cô bé, tôi đoán vậy." Cậu ấy mở miệng.

"Cậu là ai?"

"Tên tôi là Stefan. Còn cậu, cậu là ai?" Cậu hỏi, khuôn mặt vẫn căng thẳng nhưng đã bớt đi phần nào những đề phòng. Có lẽ với cậu, lúc ấy ta không đáng sợ như những sinh vật phép thuật kia, dù trên đầu ta có hai cái sừng và một đôi cánh đen to bự chảng.

Ta giương cằm, nói: "Tôi là Maleficent."

Một người vệ binh bỗng đưa một ngón tay chỉ vào mặt Stefan, và nói liến thoắng: "Maleficent, cháu đừng có quên chuyện chính. Cậu ta là kẻ đã ăn cắp kho báu của chúng ta đấy!"

"Vâng ạ, phải rồi." Ta gật đầu với vệ binh rồi nhìn về phía cậu. Khuôn mặt cậu vừa thả lỏng liền căng thẳng trở lại, dù cho cậu không hiểu hai chúng ta đang nói gì.

"Cậu hãy trả lại nó đi."

"Trả lại cái gì cơ?" Cậu ngay lập tức nói, khuôn mặt quay sang một bên, đôi mắt đảo loạn. Cậu biết ta đang nói về điều gì, nhưng cậu tảng lờ nó đi. Cái dáng vẻ ấy của cậu làm ta thấy bực mình.

Ta thở dài ngao ngán, đôi mày nhướn lên, xòe lòng bàn tay ra trước mặt. Cậu mím môi, hai mắt hiện lên vẻ giằng co. Vài phút sau, cậu đành thỏa hiệp, móc ra một viên đá trắng từ cái túi treo lủng lẳng trước bụng mình, ném về phía ta.

Viên đá rơi rất thấp, ta nhanh nhẹn mới đưa tay bắt được. Ta biết cậu cố ý ném như vậy, mục đích là để ta không bắt được nó. Nhưng thật đáng tiếc là ta bắt được rồi.

Liếc vẻ mặt tiếc hận của cậu một cái, ta thả viên đá xuống hồ. Viên đá lóng lánh dưới nắng mặt trời, rồi từ từ chìm xuống làn nước trong xanh...
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Chương 2. Quý giá hơn

"Nếu tôi biết cậu sẽ quẳng nó đi, thì lúc đó tôi đã giữ lại nó rồi."

"Tôi không quẳng nó đi. Tôi trả nó về nhà, như việc tôi đang làm với cậu đấy."

Stefan và ta đi cạnh nhau. Cậu ta nói bằng giọng nuối tiếc làm ta thấy bất lực. Không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của mấy tên trộm.

Ta đưa Stefan qua khỏi cánh rừng, rồi đến đồng cỏ biên giới, phía xa hiện lên khung cảnh của thế giới loài người.

Ta đưa mắt ra khoảng không phía xa, ngắm nhìn các công trình kiến trúc. Loáng thoáng bên tai ta là tiếng của con người. Rất ít khi ta tới biên giới, vì mọi người nói rằng con người rất nguy hiểm, cần phải tránh xa. Đây là lần đầu ta đến gần thế giới của người tới như vậy.

"Cậu biết không, rồi một ngày tôi sẽ sống ở nơi đó, trong lâu đài kia." Stefan đột nhiên mở miệng. Theo hướng tay cậu chỉ, ta thấy những bức tường và các công trình cao ngút. Nó sừng sững giữa trời, tạo lên một vẻ oai vệ. Khi nói câu ấy, hai mắt Stefan nheo lại, và tay cậu nắm chặt đầy quyết tâm.

Ta hơi nghiêng đầu: "Thế giờ cậu đang sống ở đâu?"

Ngập ngừng một lát, cậu đáp: "Ở nông trại." Mi cậu cụp xuống, che đi mọi cảm xúc trong đôi mắt nâu.

"Vậy cha mẹ cậu là nông dân à?" Ta tò mò hỏi.

"Không..." Giọng cậu bỗng trầm hẳn xuống, "Cha mẹ tôi qua đời rồi." Cậu cúi đầu, vài sợi tóc rủ xuống che đi khuôn mặt cậu, hơi thở cậu có chút rối loạn.

"Cha mẹ tôi cũng thế." Ta thì thầm, đôi môi kéo ra một nụ cười nhợt nhạt. Stefan ngạc nhiên nhìn ta, rồi cậu cười nhẹ nhõm. Có lẽ vì cậu thấy trong mắt của ta không phải sự thương hại, mà đó là đồng cảm.

"Chúng ta sẽ gặp lại nhau." Sau phút trầm lặng, cậu nói. Và cậu quay lưng đi.

"Không đâu. Cậu thật sự không nên quay lại đây. Cậu hiểu chứ? Làm thế không an toàn đâu." Ta mở miệng, đôi lông mày nhướn lên, mỉm cười.

Chân cậu đi bỗng dừng lại. Stefan quay về phía sau, nhìn ta: "Nhưng nếu tôi vẫn quay lại thì sao? Cậu có ở đây không?" Đôi mắt nâu của cậu nhìn ta chằm chằm, như muốn xoáy sâu vào trong lòng ta vậy.

Ta cong môi, đưa tay quấn lọn tóc nâu trên vai: "Có thể."

Cậu cười tươi như đứa trẻ được kẹo, giơ tay ra. Ta nhìn cậu một cái, hơi cười, rồi cũng đưa tay nắm lấy tay cậu.

"Á!"

"Sao vậy?" Cậu giật mình hỏi.

Ta vội thu tay lại. Ngón giữa của ta bỏng rát như có ai dùng dao cắt một cái, máu chảy ra. Nhưng sau đó nó liền lành lặn lại như cũ. Bao nhiêu năm chưa từng bị thương, ta đã quên mất điều cố kỵ của tiên.

"Cậu có sao không?" Stefan hấp tấp hỏi. Khuôn mặt cậu tràn đầy lo lắng.

"Không." Ta cúi xuống trông tay mình.

"Chuyện gì xảy ra thế?"

"Nhẫn của cậu. Kim loại có thể thiêu cháy tiên."

"Tôi... tôi xin lỗi..." Cậu cúi đầu xuống đất, hai mắt đầy áy náy.

Ta đang định nói không sao, thì hành động của cậu khiến ta sững sờ. Stefan không do dự rút cái nhẫn trên tay mình ra, ném thẳng đi. Rồi cậu đưa tay về phía ta lần nữa, cười tươi.

Ta chậm chạp đưa tay ra, nắm lấy tay cậu. Con người, thì ra cũng không xấu lắm đâu? Ít nhất thì, cậu bé trước mặt ta không hề xấu.



"Đôi cánh của cậu đẹp lắm." Trước khi từ biệt, Stefan đã nói như vậy với ta.

Ta đưa mắt nhìn đôi cánh của mình. Loài người nhìn thấy nó sẽ bảo là đồ ma quái và gớm ghiếc. Stefan là người đầu tiên khen nó. Ta cười: "Cảm ơn."

Và ta đứng nhìn cậu khuất dần sau đồng cỏ biên giới. Từ hôm đó, ta đã biết, mình có thêm một người bạn.

Một người bạn khác giống loài.


Không ai biết, kể cả cậu, rằng lúc ấy trái tim ta đã rung động. Stefan chỉ định lấy trộm một viên đá quý, nhưng thật ra cậu ấy đã lấy được một thứ còn quý giá hơn nhiều.
 

Mashiro-miuna

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/3/18
Bài viết
1.965
Gạo
908,0
Chương 3. Mơ
"Maleficent! Maleficent!"
Tiếng gọi vọng ra từ cánh rừng ranh giới làm ta giật mình.
Từ hôm ấy, đã mấy tuần Stefan không quay trở lại. Ta đã nghĩ cậu sẽ không tới đây nữa. Chẳng ngờ cậu vẫn tới.

Bao cảm xúc giận hờn không rõ nguyên do trước đấy biến mất, chỉ còn lại sự vui mừng và phấn khởi kì lạ, nhưng trong ta vẫn như đọng lại sợi dây lo lắng mơ hồ.

Ta sải cánh, bay thật nhanh về phía biên giới, đáp nhẹ nhàng lên một cái cây, cúi xuống nhìn cậu.

Sau một hồi gọi tên, không thấy ta xuất hiện, Stefan cúi đầu ủ rũ. Khuôn mặt cậu hiện rõ sự chán chường. Ta cong môi cười, đáp xuống mặt đất, cố tình tạo ra tiếng động lớn.

Stefan giật mình quay lại. Khi thấy rõ là ta, cậu rất bất ngờ, rồi cười toe toét: "Maleficent!"

Mặc dù trong lòng rất vui, nhưng bên ngoài, ta vẫn bĩu môi châm chọc: "Xem ai quay lại sau mấy tuần này."

"Tôi nghĩ cái này cũng đáng để liều mạng mà." Stefan bước gần đến chỗ ta đứng, "Vậy... giờ chúng ta chơi gì cho vui đi?"

Ta mỉm cười gian xảo: "À, vui thì có nhiều trò lắm. Nhưng cậu muốn chơi cái gì? Nước nhé?"

"À... hả? Được thôi." Stefan ngơ ngác gật đầu.

Ta cười, rồi dang cánh, bay vút lên cao. Stefan còn chưa hoàn hồn, ta liền lao xuống, cầm hai cánh tay cậu ấy kéo lên.

"Áaaa..." Stefan hét thất thanh, hai mắt nhắm tịt lại, "Maleficent, cậu... cậu đang làm gì thế? Tôi không muốn chết!"

"Nhát cáy!" Nói rồi, ta buông tay, Stefan liền rơi xuống với tốc độ sao băng. Nhẩm đếm đến hai, ta lao xuống cắp tay cậu tiếp, rồi hạ cánh không phanh.

"Cứu mạng! Cứu mạng!" Stefan gào lên. Ta nhìn mà buồn cười không tả nổi. Đến gần hồ nước, ta liền buông tay ra, cậu rơi vèo xuống. Ta đang định bay lên thì phát hiện chân mình bị tóm chặt.

Ta quẫy đạp lung tung, cánh mạnh mẽ bay về phía trước. Tay Stefan vẫn tóm chặt chân ta, nên chân cậu buộc phải chạy không ngừng trên nước. Cuối cùng, ta vẫy cánh một cái thật mạnh, liền bay lên cao. Và Stefan ngã dúi xuống hồ, toàn thân ướt nhẹp, nước cũng nông, nên cậu ta ngồi bệt ở đó, thở hổn hển.

Nhìn Stefan thảm không thể tả.

Ta bật cười nghiêng ngả. Cậu cũng cười...

"Chơi tiếp không?" Ta xếp cánh lại sau lưng, ngồi xổm trên bờ hỏi.

Stefan chống tay đứng dậy, nhưng vì bùn quá trơn nên cậu lại ngã dúi xuống một lần nữa. Lúc ngẩng lên, đầu cậu đã có dính chút rêu và mặt thì đầy bùn.

"Ha ha..." Ta ôm bụng cười nhìn Stefan nghiến răng nghiến lợi.

"Á!" Một vốc nước bỗng rơi trúng đầu ta, không cần nghĩ cũng biết ai là thủ phạm.

"Stefan!" Ta hét lên một tiếng, rồi không báo trước, ta dang cánh lên, cắp cậu bay lên cao rồi lại thả ùm xuống.


Lúc lên được bờ thì cả hai đứa đều đã ướt nhẹp, quần áo tơi tả và đầu thì đầy rêu.
Hai chúng ta cùng bật cười, rồi nằm vật ra bãi cỏ xanh. Stefan thở hổn hển: "Mệt quá đi mất! Nhưng mà vui thật!" Rồi cậu xoay người ngồi dậy, nhìn đăm đăm vào ta: "Mai tôi có thể đến đây nữa chứ?"

Ta mỉm cười: "Bất cứ lúc nào. Nhưng lần này đừng có lấy trộm thứ gì đấy. Tôi không đỡ nổi đâu."

Stefan bật cười, rồi lại nằm xuống: "Được. Tôi hứa sẽ không trộm bất cứ thứ gì ở đây nữa."


Khi mặt trời lên quá đỉnh đầu, ta buộc phải nói lời tạm biệt với người bạn mới. Ta đưa cậu trở về thế giới loài người.

"Maleficent này..." Đứng trên cánh đồng biên giới, Stefan ngập ngừng, con mắt cậu đảo liên tục, không ngừng chớp chớp.

"Sao vậy?" Ta khoanh tay, buồn cười hỏi lại.

"Liệu tôi có thể, một chút thôi... sờ thử cánh của cậu không?"

"Hả?" Ta ngạc nhiên nhìn Stefan.

Cậu ngượng ngùng gãi đầu: "Tại tôi tò mò quá, đôi cánh..."

"Được rồi, sờ đi. Một chút thôi đấy nhé."

"Thật? Cảm ơn cậu!" Stefan nhoẻn miệng cười, cậu tiến đến gần ta, cẩn thận đưa tay ra chạm vào đôi cánh đen, vuốt khẽ.

"Mềm quá... Giống như cánh chim vậy..." Cậu bất ngờ thốt lên. Ta bật cười trước dáng vẻ như trẻ con của cậu.

Và từ ngày đó, Stefan thường xuyên đến đây. Chúng ta nói với nhau rất nhiều thứ.

Cậu cứ đến vào sáng sớm, gọi inh ỏi tên ta ở cánh đồng ranh giới, sau đó ta bay ra, nạt nộ cậu một hồi, rồi chúng ta lại vui đùa cùng nhau. Có khi là bay trên trời cao đầy nắng, có lúc là lội sông để dúi người kia ướt nhẹp, không thì leo cây hái quả, đi chơi cùng các yêu tinh và tiên.

Khoảng thời gian bên cậu, ta thực sự đã quên hết những mối thù truyền kiếp của tiên với người. Chúng ta là đôi bạn kì lạ nhất, một sự phối hợp dị thường. Nhưng ta và cậu đã chẳng còn để tâm đến điều ấy.
Rồi chẳng biết từ khi nào, mỗi ngày ta đều mong ngóng nghe cậu gào tên mình ở rừng ranh giới. Mỗi khi đi chơi cùng cậu, ta lại vô thức nhìn cậu lâu hơn một lát, tưởng tượng ra những điều ngọt ngào và sến sẩm mà ta từng cho là quái dị trong đầu. Ta thích nghe cậu gọi tên mình, và cậu cười với mình.

Rồi một ngày ta nhận ra, tình bạn của ta với cậu đã dần trở thành một thứ tình cảm khác...

Nó gọi là Yêu.


Thay vì những lần dìm nhau dưới hồ, chúng ta lại nắm tay và ngắm hoàng hôn lặn.
Thay vì những câu cạnh khóe và châm chọc, chúng ta lại ôm và nói lời yêu thương.
Chúng ta dắt tay nhau đi dọc những con đường phủ hoa, ngồi thuyền và dựa vào vai nhau.

Sinh nhật ta tròn 16 tuổi, hai chúng ta có nụ hôn mà cậu gọi là "Tình yêu đích thực".

Cảm giác ngọt ngào ấy làm tim ta rung lên, mỗi tấc thịt trong ta đều cảm nhận được sự luồn lách của một cảm xúc mang tên hạnh phúc. Ta nhìn chàng và thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt chàng.

Mọi thứ đều quá đẹp đẽ. Nó đẹp đến nỗi ta không dám tin đó là sự thật.

Ta đã đúng. Tất cả những sự ngọt ngào ấy, đều là giả.

Nó chưa bao giờ là sự thật, đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ, dẫu có đẹp ra sao cũng sẽ có lúc phải tỉnh lại.

Mơ, thì mãi mãi cũng chỉ là mơ...


Ta không có quyền níu kéo giấc mơ ấy cho riêng mình...


July D Ami juliadressshort1001 Hạ Vũ Thu Ca Chanh30
 
Chỉnh sửa lần cuối:

July D Ami

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/18
Bài viết
170
Gạo
0,0
Ố ồ, lại có truyện mới nha.
 
Bên trên