(Đây là bài tập môn Văn tui làm, nếu ai còn nhớ thì đề của nó ở trang 88 SGK Ngữ Văn tập 1: Viết cảm nghĩ về nụ cười của mẹ. Có gì sai sót mong lượng thứ).
Ngay từ khi vừa chào đời, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là nụ cười của mẹ tôi. Thường thì người ta cười những lúc họ vui. Tôi hãy còn nhớ, mẹ cười động viên, khích lệ khi tôi biết bò, biết lẫy, biết đi,... chứng tỏ lúc ấy mẹ đang rất vui. Những lúc tôi đấm lưng hay massage cho mẹ, trên mặt mẹ nở một nụ cười thư giãn. Nhưng nụ cười mà tôi nhớ nhất chính là lúc mẹ tức giận. Hôm ấy, tôi đi chơi về muộn mà không nấu cơm, báo hại cả nhà tới 8 giờ mới được ăn cơm. Lúc về nhà, tôi đã sẵn sàng chịu trận, nhưng tôi thấy mẹ vẫn cười. Nhưng chỉ được 0,001 giây, nụ cười đó đã biến mất, thay vào đó là một tràng mắng xối xả. Không ai biết, tôi đã dằn vặt rất nhiều về chuyện đó. Chỉ 0,001 giây, nhưng nụ cười đó đã ám ảnh tôi cả đời.
Mẹ ơi! Con đã biết lỗi rồi…!
(khịt khịt sặc mùi văn vẻ quá
)
Ngay từ khi vừa chào đời, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là nụ cười của mẹ tôi. Thường thì người ta cười những lúc họ vui. Tôi hãy còn nhớ, mẹ cười động viên, khích lệ khi tôi biết bò, biết lẫy, biết đi,... chứng tỏ lúc ấy mẹ đang rất vui. Những lúc tôi đấm lưng hay massage cho mẹ, trên mặt mẹ nở một nụ cười thư giãn. Nhưng nụ cười mà tôi nhớ nhất chính là lúc mẹ tức giận. Hôm ấy, tôi đi chơi về muộn mà không nấu cơm, báo hại cả nhà tới 8 giờ mới được ăn cơm. Lúc về nhà, tôi đã sẵn sàng chịu trận, nhưng tôi thấy mẹ vẫn cười. Nhưng chỉ được 0,001 giây, nụ cười đó đã biến mất, thay vào đó là một tràng mắng xối xả. Không ai biết, tôi đã dằn vặt rất nhiều về chuyện đó. Chỉ 0,001 giây, nhưng nụ cười đó đã ám ảnh tôi cả đời.
Mẹ ơi! Con đã biết lỗi rồi…!
(khịt khịt sặc mùi văn vẻ quá

Chỉnh sửa lần cuối: