Chương 1: Anh Minh của tôi
"Mùa xuân vừa đến hoa về trên những bàn tay
Và em vừa đến thay màu áo mới vì anh
Nguyện cho ngày tháng êm đềm như những sớm mai
Những nhọc nhằn chớm quen
Vẫn trong ngần mắt em đang nhìn về anh.
Như chưa từng có những phút lìa xa"
- Anh trật tự đi, không để cho người ta ngủ hả?
Tôi bật người dậy khỏi giường với một tâm trạng bực tức, đang tươi cười với bạn lớp trưởng trong giấc mơ thì tiếng hát kinh khủng từ đâu vọng tới kéo phắt tôi trở về hiện tại. Lao ra khỏi giường, rủa xả cái kẻ đang gào rú trong phòng khách xong xuôi, tôi mới bắt đầu nhận ra sự lạ lùng trong một buổi chiều chủ nhật ngày hè oi ả.
- Hôm nay ăn diện ghê, anh định đi đâu hả? Không phải là đi tán gái đấy chứ?
Kẻ đang chải chuốt trước gương, quần âu, áo sơ mi trắng, giày da, mái tóc bóng lộn, quay ra nhìn tôi cười cười với đôi mắt một mí:
- Quả là chỉ có em gái hiểu anh nhất. Trông được không, đã ăn đứt đám thằng Hải chưa?
- Được, cũng đẹp trai, mà sao tóc anh bóng mượt thế kia, mới bôi nước mắm hay nước bọt đấy?
- Vớ vẩn, anh mày công tử ngời ngời mà phải dùng thứ đấy à? Keo vuốt tóc đấy. Thôi anh đi đây, tí về mua kem cho. Mà ngủ ít thôi, con gái con lứa mặt trời sắp xuống núi vẫn còn ngáy khò khò, ế là phải.
- Kệ em, nhớ kem đấy.
- Biết rồi.
Nhìn bóng áo trắng đi nhanh ra cổng, tôi chợt nhớ ra một điều liền gọi với theo:
- Anh Minh, tuyệt đối đừng hát nhé. Tiếng hát lấn át cả tiếng bom của anh khiến mấy cô chạy hết đấy, nhớ lời em đừng có hát.
Anh Minh quay lại nhìn tôi lườm lườm rồi nhảy lên con dream phóng mất hút. Tôi cũng trở về với chiếc giường êm ái của mình và tiếp tục công cuộc chinh phục bạn lớp trưởng trong giấc mộng.
Thực ra anh Minh không phải là anh trai ruột mà chỉ là anh họ và bạn học của chị gái tôi. Nhưng vì chơi nhiều với chị tôi nên anh cũng hay đến nhà tôi, dần dần mọi người đều coi anh như con trai trong nhà. Đương nhiên tôi cũng luôn coi anh là anh trai ruột của mình. Mặc dù từ bé đến lớn, thú vui của anh là lấy tôi ra để trêu chọc, sai bảo, lừa gạt.
Tôi còn nhớ có lần bị ăn roi của mẹ chỉ vì nghe lời dụ dỗ của anh. Hôm đó, anh Minh gọi tôi ra rồi chỉ tay về quầy hàng bánh kẹo của bà Na:
- Em có muốn ăn kẹo mút hồng hồng, đỏ đỏ kia không?
Nhìn mấy chiếc kẹo mút hồng hồng, đỏ đỏ, xung quanh bao phủ toàn đường, mắt tôi sáng lên, miệng nuốt nước bọt ừng ực, đầu gật lia lịa.
- Cầm tiền này ra mua cho anh mấy điếu thuốc, tiền thừa em muốn mua bao nhiêu kẹo cũng được.
Anh dúi vào tay tôi tờ tiền xanh xanh trắng trắng có phần nhàu nát, tôi bèn dở ra xem.
- Đây là tiền âm phủ mà anh, sao mua được.
- Mua được hết, bà Na mắt kém không phân biệt được đâu, em cứ mua đi, hôm trước thằng Hải mua được đấy.
Tôi lưỡng lự nhưng cũng đi tới quầy hàng của bà Na. Cuộc mua bán diễn ra khá thuận lợi cho tới khi bà chuẩn bị cất tiền vào ngăn kéo thì lại lôi đèn pin ra soi thêm một lần nữa. Nhận ra tờ tiền giả, bà quát tháo ầm ĩ:
- Tổ cha chúng mày, định lừa tao hả, mày là con nhà nào, tao mách bố mẹ mày cho mày ăn đòn tuốt xác ra. Nít con, trẻ ranh đã bày đặt lừa đảo hả?...
Tôi cuống cuồng bỏ chạy sau tiếng chửi của bà Na, hậm hực quay về chỗ anh Minh đang lấp lo sau cột điện. Anh ra hiệu cho tôi chuồn nhanh, không để bà Na phát hiện ra. Ấy thế mà tối hôm đó, bố mẹ tôi vẫn biết chuyện, tôi bị mẹ quất vài roi vào mông còn anh Minh thì chỉ bị mắng vài câu. Oan ức nên mấy ngày sau, tôi không nói chuyện với anh một lời nào cho tới khi anh chủ động làm hòa:
- Cho em này.
Anh chìa ra mấy cây kẹo mút màu hồng. Mặc dù ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng nhưng tôi vẫn quay ngoắt đi.
- Em không thèm.
- Tiền ăn sáng mấy hôm của anh đấy, anh nghe bà Na nói lô kẹo này mới nhập thơm ngọt lắm, cầm lấy đi.
- Hứ.
Anh dúi kẹo vào tay tôi rồi chạy lên trước, không quên quay lại lè lưỡi trêu chọc:
- Em gái anh đã xấu còn hay dỗi, sau này lớn lên là ở giá đấy, ha ha.
- Anh đứng lại cho em, anh muốn ăn đòn hả?
Đó chỉ là một trong vô vàn kỷ niệm của anh em tôi. Suốt những năm tháng ấu thơ, tôi đều bám càng theo anh và trở thành trùm sò gây chuyện trong xóm. Anh kéo tôi tham gia vào cuộc thi đấu bắn súng cao su với đám con trai xóm dưới, đọ kiếm với đám xóm trên hay đột nhập vườn táo ven làng. Nhờ anh mà một đứa con gái như tôi dần trở lên cứng đầu, không biết điệu đà, không thích váy vóc.
Cho đến sau này, khi lên cấp 3, anh không còn kéo tôi đi cùng nữa. Mấy lần tôi lẽo đẽo đằng sau đều bị anh đuổi về. Anh thích đi cùng đám con trai lêu lổng trong làng. Từ dạo đó, tôi ít gặp anh hẳn, thi thoảng anh vẫn tới nhà dẫn tôi đi ăn kem, nhìn khuôn mặt anh hốc hác, làn da xám xịt, ánh mắt lờ đờ, tôi sợ anh bị bệnh, ân cần hỏi thăm nhưng anh chỉ nói không sao. Bẵng đi một thời gian dài, lâu không thấy anh tới thì tôi nghe phong phanh bố mẹ nói chuyện rằng anh bị nghiện, anh phải vào trại.
Tôi không thất vọng hay ghét bỏ gì anh cả mà chỉ thấy buồn, một cảm giác giống như người thân yêu nhất của bạn rơi vào hoàn cảnh khốn cùng mà bạn chẳng thể san sẻ với họ. Dù rất muốn nhưng tôi vẫn không được phép đi thăm anh. Mấy năm sau thì anh về. Mặc kệ con mắt dòm ngó, bàn ra tán vào của dân trong làng, anh vẫn dẫn tôi đi ăn kem.
- Này, anh cai được chưa đấy.
- Rồi, thì mới được thả ra chứ.
- Sau này, anh đừng đi chơi với mấy thằng kia nữa.
- Anh xin được việc rồi, sắp tới anh theo xe chở hàng đi biên giới, chắc ít về.
- Anh không định học tiếp à?
- Thôi, giờ còn học hành gì, em gái anh học giỏi là được rồi.
Anh xoa đầu tôi cười rạng rỡ, đôi mắt một mí híp lại. Anh Minh tươi tắn của tôi đã trở lại như thế, để rồi chẳng bao lâu sau lại ra đi, chỉ có điều lần này là ra đi mãi mãi.
>>
Chương 2