Chương 1:
Câu chuyện nên bắt đầu từ đâu đây nhỉ? À, tôi nhớ rồi. Đó là vào đầu năm chuẩn bị lên lớp 6 của tôi, chính xác là sắp hết hè thì đúng hơn. Hè với tôi những năm đó vẫn được xem là hè bởi vì tôi vẫn được nghỉ trọn gần ba tháng không học thêm, chỉ suốt ngày rong ruổi từ ngoài đồng, ruộng cho đến lên đồi tràm với anh chị em, bạn bè mà không phải lo lắng điều gì cả, trừ việc không chăn bò cẩn thận, làm tụi nó chạy mất khiến tôi với anh trai tìm muốn bở hơi tai. Đúng vậy, hè năm đó vẫn được gọi là hè.
Và bây giờ là tầm năm giờ chiều, sau khi tôi đã bắc xong nồi cơm và tắm rửa sạch sẽ:
- Mẹ ơi, con xuống con Bình chơi chút nha. Lát con về liền. – Tiếng tôi nói vọng ra sau nhà.
Cũng không biết mẹ đang làm gì hay có nghe tôi nói rồi đáp lại hay không. Tôi đã chạy biến đi rồi. Thực ra không phải tôi vô lễ khi không chờ mẹ nói cho hay không đã chạy đi, mà vì hầu như mấy ngày hè, giờ đó, tôi luôn chạy xuống nhà con Bình chơi. Nên nếu không thấy tôi vào giờ đó thì mẹ đều biết tôi đang ở đâu rồi.
- Ủa An hả em? Đang định đi đâu đó? – Vừa tới cổng nhà thì tôi gặp ngay em trai nó, mặc dù nhìn thấy trái bóng là tôi đã biết tỏng nó sắp đi đâu rồi.
- Em đi đánh bóng chuyền với mấy thằng trong lớp, chị có muốn đi không?
- À thôi, để hôm khác. Hôm nay để cho mấy đứa đánh cho vui, hôm nào có mấy đứa trong xóm mình thì nhớ kêu chị với nha! – Cũng tiếc lắm nhưng mà thôi, tôi cũng tâm lý lắm, dù sao cũng bạn bè trong lớp, có thêm bà chị này vào chắc sẽ mất vui liền.
- Vậy thôi em đi nha chị.
- Bye em.
Thật ra nó tên Lộc, nhưng không hiểu sao mọi người lại gọi tên An. Tôi cũng từng hỏi con Bình lý do rồi. Cũng chẳng phải là bị phạm tên cúng cơm gì đâu, tại bố mẹ nó thích tên An thôi, chắc cho hợp với tên chị nó, Bình An. Có lẽ là vậy! Nó khá đẹp trai, cao, gầy, chơi bóng chuyền giỏi, thua tôi ba tuổi. Hồi đó tôi không để ý nó lắm vì cứ xem như em út thôi. Giờ lớn rồi, lâu ngày đi xa gặp lại, nó đã thay đổi rất nhiều. Chắc giờ tôi chỉ đứng đến vai nó thôi, vẫn đẹp trai, gầy và chơi bóng chuyền, nụ cười đính thêm hai cái lúm đồng tiền là đã đủ chưa? Cũng đã chín chắn hơn rất nhiều rồi, không còn cười thoải mái như hồi xưa nữa.
( Tính ra thời gian làm cho con người ta thay đổi thật kinh khủng. Không chỉ về hình dáng mà còn là tính cách. Người từ vui vẻ trở nên trầm lặng, người trầm lặng trở nên trầm lặng hơn. Dù có thể trước mặt bạn, họ vẫn cười nói vui vẻ bình thường nhưng tất nhiên khi càng lớn, ai cũng có nhiều điều hơn để lo lắng . Điều lo lắng của họ, có thể không liên quan đến bạn hay bạn đã vượt qua nó rồi, bạn có thể cười cợt họ vì “chuyện đó có gì đâu mà lo lắng, tao từng bị rồi”. Đối với tôi, dù người khác có trẻ trâu, luôn làm thái quá điều họ lo lắng để sống ảo, thì tôi vẫn tôn trọng “nỗi lo lắng” của họ. Đơn giản vì tôi không phải họ! Tôi không hiểu những gì họ trải qua, những gì họ phải đối mặt hay cách mà họ đón nhận sự khó khăn. Nhưng tôi vẫn thích những người có thể chấp nhận khó khăn, không kêu ca, than vãn, giảm tối thiều nhất cách suy nghĩ của họ về mức độ khó khăn của vấn đề đó. Những người như vậy mới dễ dàng giành được chiến thắng. )
Hình như hôm nay bố mẹ nhà nó đi ăn giỗ ở bên nhà bà ngoại, chỉ có hai chị em nhà nó ở nhà. Sau khi đi thẳng một mạch từ sân tới nhà bếp như kiểu nhà của mình, tôi thấy nó đang loay hoay nhóm bếp củi để nấu nước. Tôi đến nhà nó nhiều tới nỗi, con chó ở sau bếp nhìn thấy tôi cũng chẳng buồn sủa, nó chỉ ngước nhìn lên rồi lại cụp đầu xuống, như kiểu: “ Lại tới nữa à?”. Chính vì vậy nên cô bạn quý hóa của tôi cũng chẳng biết tôi đến. Nhân lúc cô ấy chưa để ý, để tôi giới thiệu đôi chút về con Bình – bạn ấu thơ của tôi. Nhà tôi cách nhà nó 50m, chúng tôi học chung với nhau từ mẫu giáo, bố mẹ hai đứa lại quen biết nên càng thân hơn nữa. Nó cũng cao, gầy, trắng, mặt tròn ưa nhìn, sạch sẽ, chăm làm việc nhà, mỗi tội chỉ có với tôi nó mới cười nhiều, tâm sự nhiều thôi, còn mỗi lần ra ngoài nó lại tẩm ngầm tầm ngầm à, mặt nhìn hình sự dễ sợ. Cũng vì vậy nên nó luôn là hình mẫu “con nhà người ta” trong mắt mẹ tôi mỗi khi tôi lười làm việc nhà và kéo dài hết cái tuổi thơ đầy trắc trở ấy vì luôn bị đem ra so sánh.
- Êêêêêê, hôm nay mày đi học thêm à? – Tôi đã định hù nó rồi, nhưng vì thấy nó đang bưng nồi nước đặt lên bếp nên thôi.
- Ủa, mày xuống hồi nào vậy? Suýt nữa làm tao giật cả mình. May mà đặt nồi nước lên bếp rồi. À, có, sáng nay tao đi học. Sao vậy? – Mặc dù không có ý định hù nhưng thấy vẫn vui vui vì nó giật mình.
- Tao đứng nãy giờ, tại mày không thấy đó thôi. Ủa mà nay cái bạn Hùng đẹp trai mà mày nói có đi học không? – Tôi chưa gặp tên Hùng đó bao giờ nhưng nghe nói đẹp trai lắm nên cũng tò mò.
- Có đi. Mày yên tâm, nghe nói vào năm nó chuyển ra đây học luôn đó.
Chưa kịp để tôi ồ lên một tiếng, nó lại đưa thêm thông tin khác cũng đắt giá không kém.
- Mà mày biết cháu bác Sen năm nay cũng chuyển ra đây học không? Cùng tuổi mình, cũng đẹp trai lắm đó, nó đang ở dưới nhà bác Sen ấy. Thỉnh thoảng tao cũng thấy nó đi ra chơi bắn bi với anh Dũng. – Vẻ mặt con Bình cho tôi thấy nó cũng không mấy quan tâm lắm, kiểu tin tức đập vào tai nên nó nghe thôi.
- Mày nghe được tin tức ở đâu hay vậy? Chưa gì đã nghe toàn tin vui thế này. Hóng vào năm học mới ghê. Hehe
Tôi nói vậy thôi chứ cũng không phải kiểu hứng thú gì lắm. Nếu thật sự tôi muốn gây sự chú ý hay thật quan tâm thì có lẽ đã kêu con Bình ra trước cửa, nhòm xem bạn “cháu bác Sen” như thế nào rồi. Vì nhà nó với nhà bác Sen chỉ cần nhìn chéo sang hướng đối diện bên phải là thấy. Vì vậy nên con Bình cũng biết tôi chỉ nói đùa nên nó cũng cười rồi hùa theo. Sau đó, chúng tôi ngồi nói mấy chuyện tầm phào trên trời dưới đất, trong nhà ngoài xóm, rồi tôi giúp nó rửa bát trong khi nó đi tắm. Đúng là “ việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng” mà.
Cuối cùng thì ngày đầu năm học cũng tới.
( Tôi rất muốn kể cho các bạn nghe về những ngày hè hồi ấu thơ của tôi nhưng nếu kể thì chắc hết 1/3 cuốn sách này mất nên thôi tôi dành nhịn và giữ lại cho mình vậy. Nhưng cũng phải công nhận một điều, tuổi thơ của tôi cũng dữ dội lắm đấy! Nó là một thứ đã tạo nên tôi của ngày hôm nay, vui vẻ và hạnh phúc.)
Từ hồi đó chúng tôi đã đi học từ trước ngày khai giảng tầm một hay hai tuần gì đó. Hồi đó tôi nghe loáng thoáng là học sớm để Tết được nghỉ dài hơn nên cũng ậm ừ chấp nhận mặc dù biết sẽ mất đi ý nghĩa của ngày lễ Khai giảng và nếu không chấp nhận thì tôi cũng chẳng thể thay đổi được gì. Và tất nhiên, ngày đầu đi học tôi đã được diện kiến hai nhân vật mà ai-cũng-biết-là-ai-đấy. Chỉ thấy sơ qua thôi vì tôi với con Bình học lớp 6B, Hùng học lớp 6C, Huy – cháu bác Sen – lúc đầu làm lớp trưởng lớp 6C và nửa học kì sau chuyển qua học lớp 6A vì bố mẹ nó muốn học ở lớp giỏi hơn.
Để tôi diễn đạt theo cách mà mẹ tôi vẫn hay nói cho các bạn dễ hình dung. Cả hai đều đẹp trai nhưng Hùng đẹp trai hơn Huy, có lúm đồng tiền, răng khểnh, cười tỏa nắng và có duyên hơn Huy. TUY NHIÊN, Huy lại học giỏi và hài hước hơn Hùng, không biết có phải hài hước thật không mà tôi thấy tụi con gái theo nó cũng nhiều, cứ vừa chơi vừa cười suốt. Đại khái tôi cũng mới chỉ biết có thế thôi, cũng không học chung lớp nên không để ý gì nhiều.
( Có thể khi các bạn đọc đến đây sẽ cảm thấy con nít mới mười tuổi đầu mà đã có để ý bạn khác giới rồi có cảm tình vớ vẩn. Nhưng thực ra tôi có từ hồi mới sáu tuổi ấy. Năm lớp 1 tôi để ý duy nhất một cậu bé đã cho tôi mượn chữ đ trong bảng chữ cái vì bảng chữ cái của tôi bị thiếu mất chữ đó. Tình cảm đơn phương lúc nhạt lúc phai luôn ấy kéo dài đến hết lớp 2. Năm lớp 3 tôi chia lớp và không học chung với bạn ấy nữa thì tôi lại crush bạn lớp trưởng. Hồi đó đúng là thời kì huy hoàng của tôi khi mà tụi nó tung hô tôi lên làm “đầu bò” của tụi con gái. Lớp trưởng là trưởng của tụi con trai. Trong đó có ba thằng bạn thân của tôi cho đến bây giờ - Thiện, Đại, Tùng – và Thiện chính là lớp trưởng. Tình yêu đơn phương của hai đứa chúng tôi kéo dài bốn năm cho đến sang học kì hai của lớp 6, vì là còn nhỏ nên đều ngại, biết là thích nhau đấy nhưng không dám đồng ý. Sau đó thì Thiện đơn phương một mình một thời gian nên câu chuyện có thể kết thúc được dần rồi mặc dù tôi cảm thấy rất có lỗi.
Chuyện tình cảm là thứ mình không thể muốn không là không, muốn có là có. Nên nếu bạn có thích thầm ai hồi tiểu học hay trung học, tôi đều rất vui vì đó là những tình cảm đẹp. Và tất nhiên mong bạn đã giữ được tình cảm đó thật trong sáng và đẹp đẽ để khi đọc quyển sách này, bạn có thể nghĩ tới và mỉm cười.)
Nhà tôi gần trường, nói chính xác hơn là đối diện trường và hằng ngày tôi chỉ cần lết bộ tầm 30m là vào tới lớp học luôn rồi. Cứ nghĩ rằng tôi sẽ có những chuỗi ngày ngầu lòi như anh tôi, rằng khi nghe tiếng trống đánh thôi là cũng đủ anh tôi phi lên lớp rồi. Nhưng không các bạn ạ, tôi lại được phân công là lớp phó học tập và vì nhà tôi gần đến mức không thể gần hơn nữa nên được phân công mang đồ của lớp về rồi khóa cửa và hôm sau đến sớm để mở cửa cho cả lớp. Kể như nếu hôm đó tôi không mang chìa khóa lên sớm hay có đứa nào đó đến sớm hơn tôi, thì tụi nó cũng ung dung xuống thẳng nhà tôi để lấy. Nhà gần trường cũng có nỗi khổ của nhà gần trường mà.
Vậy nên cứ mỗi ngày đều đặn, sau khi tiếng trống vang lên là tụi nó ùa ra để lấy xe đạp, kể ra đứa nào đi trễ mà về sớm cũng có cái lợi vì xe để ngoài, dễ lấy nhất. Chỉ còn tôi lủi thủi đi gom khăn trải bàn, bình hoa nhựa, thước kẻ, thau nước, sọt rác và xúc rác lại rồi khóa cửa đi về. Thôi nói cho các bạn đồng cảm với tôi một chút chứ thực ra bạn bè trong lớp tôi tốt lắm, còn có con Bình nữa mà. Tụi nó luôn gom đồ hộ tôi rồi mới ra lấy xe về. Còn con Bình ở lại đợi tôi cùng đi bộ về nữa.
Cho tới một ngày, cô Minh chủ nhiệm lớp tôi gọi tôi ở lại cuối giờ để cô trao đổi một số chuyện trong lớp nên tôi nói tụi bạn tôi về trước, lát tôi gom đồ rồi về sau cũng không sao. Cô hỏi khá nhiều chuyện trong lớp nhưng trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ ấn tượng nhất là chuyện kèm nhỏ Lan, bạn cùng lớp với tôi, nó học khá kém nên cô muốn hỏi tôi có thể kèm riêng cho nó được không? Tất nhiên tôi đồng ý rồi, dù sao nó cũng là bạn của tôi. Đến lúc cô bắt đầu đi về, tôi cũng bắt đầu công việc thu gom hằng ngày của mình thì:
- Cậu ở lại trực nhật à? – Tiếng nói phát ra cũng “không nhỏ” lắm.
Thật may vì đang là ban ngày và cũng có một số học sinh vẫn còn ở trường, nếu không tôi đã thốt ra câu “ôi mẹ ơi” trong đầu ra rồi. Tôi đang loay hoay lấy sọt rác và xúc rác ở cuối lớp, vừa nghe tiếng nói đã giật phắt người đứng dậy. “Ôi mẹ ơi” lần hai khi mà người đang đứng ngoài cửa sổ phía bên kia lại lại chính là Hùng, với cái điệu cười nham nhở vì đã hù được tôi và hai tay thì đang đặt trên thanh sắt cửa sổ, nhưng phải công nhận một điều là cậu ấy cười khá tỏa nắng.
- Không, tớ đang gom đồ đi về thôi – Tôi lấy hết bình tĩnh để thốt ra được câu đó mà không vấp.
Vừa xong, tôi thấy cậu ta nhảy xuống và chạy vòng từ sau ra phía trước cửa lớp tôi. Mặt đất một bên hông lớp học, phần bên dãy cửa sổ của bàn giáo viên thấp hơn, vì vậy phải xây cái móng bên đó khá cao. Hồi tôi còn nhỏ, mỗi lần muốn nhìn vào bên trong lớp, tôi đều phải trèo lên chỗ nhô ra của cái móng đó mới đứng cao lên để nhìn vào được. Chắc cậu ấy cũng thế.
- Ngày nào cậu cũng ở lại gom đồ thế này một mình à? – Vừa nói cậu ta vừa một tay cầm lấy cây thước kẻ, một tay gom luôn cái khăn trải bàn.
- Không, bình thường có mấy đứa bạn gom giúp nữa mà hôm nay tớ có chút việc phải ở lại nên kêu tụi nó về trước.
- Ngày nào cũng vậy thì cực nhỉ? Xong rồi, còn làm gì nữa không tớ phụ cho.
- Vậy cậu đóng dùm tớ mấy cái cửa sổ bên kia nha, cửa sổ bên đó hơi khó đóng. – Tôi nhanh tay chỉ lại chỗ mấy cái cửa sổ lúc nãy cậu ấy đứng ngó vào và nó khó đóng thật.
Sau khi gom đồ lại một chỗ cho gọn như khi tôi vẫn thường cầm về, cậu ấy nói tôi đưa chìa khóa để cậu ấy khóa cửa giúp cho rồi đưa đồ để tôi cầm. Trong lúc đang chờ khóa cửa, tự nhiên tôi thấy Huy chạy lại chỗ tôi và nhanh như chớp cầm lấy cây thước lớp tôi mà tôi đang để ngang miệng sọt rác.
- Cho tớ mượn cây thước một lát. Mai đi học tớ đem lên trả cho.
Mặc dù cũng hơi ngạc nhiên nhưng vì cậu ta chưa kịp để tôi đồng ý hay không đã nhanh tay cầm lấy cái thước của tôi rồi chạy biến.
- Mai nhớ mang lên nha – Tôi gọi với theo.
- Ừ, tớ biết rồi.
Một phần tôi không ngại cho cậu ta mượn là vì cậu ta vừa là lớp trưởng lớp 6C, vừa nhà lại ở gần trường. Người như thế không lẽ lại không trả, mà có quên cũng dễ dàng đi lấy được. Nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không biết cậu ta mượn thước và chạy ra phía sau để làm gì? Sau này vẫn gặp nhiều lần nhưng quên hỏi hoặc tôi có hỏi chắc cậu ta cũng chẳng nhớ.
- Thằng Huy làm gì giờ này nữa vậy nhỉ? – Khoảnh khắc Hùng kịp nhìn thấy Huy rồi biến mất chỉ xuất hiện tầm năm giây.
- Tớ cũng không biết, lớp trưởng lớp cậu đấy à? Mới chuyển vào trường mới mà được làm lớp trưởng thì chắc giỏi lắm. – Biết rồi nhưng tôi vẫn hỏi để có chuyện nói thôi.
- Ừ, làm lớp trưởng cũng được nhưng nó cũng không phải kiểu ngoan hiền hay nghiêm túc. Để tớ lấy xe đạp chở cậu về nha. – Tôi biết Hùng chỉ nói cho có lệ thôi.
- Thôi, nhà tớ gần mà. Tớ đi bộ về được rồi. Cậu ra lấy xe rồi về đi. Tớ về trước nha. Thank you nha. – Cái thời đó tôi đâu dám nói cảm ơn hay xin lỗi như bây giờ, toàn dùng thank you với sorry cho đỡ ngại.
Tôi nói một lèo như vậy rồi cầm đồ đi về, không quên vẫy tay tạm biệt. Cậu ấy lại cười, cũng không quên bye bye một tiếng. Vừa đi bộ tôi vừa suy nghĩ lẩn thẩn “hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?”.
Chương 2 >>