Mối tình thưở thiếu thời - Cập nhật - sói

tue-an

Gà con
Tham gia
23/8/21
Bài viết
4
Gạo
0,0
Tên truyện : MỐI TÌNH THUỞ THIẾU THỜI
Tác giả : sói
Tình trang sáng tác : Cập nhật | Tình trạng đăng : Cập nhật
Lịch đăng : 3 ngày / 1 chương
Thể loại: Tình cảm
Độ dài : đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi đọc : Không
Cảnh báo về nội dung : Không
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tue-an

Gà con
Tham gia
23/8/21
Bài viết
4
Gạo
0,0
Tên truyện : MỐI TÌNH THUỞ THIẾU THỜI
Tác giả : sói
Tình trang sáng tác : Cập nhật | Tình trạng đăng : Cập nhật
Lịch đăng : 3 ngày / 1 chương
Thể loại: Tình cảm
Độ dài : đang cập nhật
Giới hạn độ tuổi đọc : Không
Cảnh báo về nội dung : Không
CHƯƠNG I: CUỘC GẶP MẶT SAU 15 NĂM XA CÁCH
Thành phố lên đèn cũng là lúc mọi người tấp nập ra đường vui chơi, thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Ở một góc tối của công viên nào đó, có một người con gái đang ngồi thẫn thờ nhìn vào hư không. Một âm thanh nhỏ vọng lên:

Kim: Có quá tàn nhẫn với con không hả ông trời ? Người cho con hy vọng rồi lại lấy đi tất cả của con [Cô bật khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc của sự tuyệt vọng ]

Ring! Ring!

An (em gái song sinh với Kim) : Chị nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ à ? Ăn hay không thì nói một câu, định để cái nhà này chết đói cùng chị à ? [ Cô bực tức nói trong điện thoại]

Kim tắt máy, gạt vội giọt nước mắt lăn dài trên má, rồi bật dậy một cách dứt khoát

Kim: Sống với chết giờ cũng có khác nhau đâu !

Ring ! Ring!

Kim: Chị biết rồi chị đang về đây ! [Cô bực tức trả lời điện thoại]

Hà ( trợ lý giám đốc nơi Kim làm việc): Là chị đây ! Em sao vậy

Kim [ hốt hoảng xin lỗi]: Ôi chị ơi, em xin lỗi chị ạ

Hà: Sao thế ? Em đang căng thẳng chuyện của công ty à ?

Kim [ngập ngừng đáp]: Dạ…

Hà: Chị gọi em cũng vì chuyện đó đấy

Kim: Có quyết định rồi à chị ?

Hà: Không sao đâu, vì công ty đang trong quá trình chuyển giao công việc cho Giám đốc mới nên quyết định buộc thôi việc của em bị hủy, nhưng buộc phải trừ 50% lương vào tháng sau. Thế nên là yên tâm ngày mai đến công ty tiếp tục làm việc nhé.

Kim: Dạ vâng! Em cảm ơn chị ạ [vui mừng gật đầu cảm ơn]

-Bíp! Bíp !

Cô giật mình quay người lại, thì ra cô đang đi xuống lề đường dành cho ô tô.

Kim: Tôi xin lỗi ! [cúi đầu xin lỗi, rồi ngước vội nhìn qua kính xe xem là ai thì bỗng nhiên tấm kinh xe kéo xuống]

Hoàng: Xe cộ đông đúc, đi đứng cẩn thận vào [ nói vọng ra, rồi anh kéo vội kính xe lên, rồi vội đi]

Cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng vì nhan sắc của chàng trai đó thì có tiếng vọng lại từ chiếc điện thoại

Hà: Kim à! Kim…

Kim [giật mình đưa điện thoại lên nghe]: Em không sao ạ !

Đứng trước cửa nhà cô thở dài rồi bước những bước lặng lề vào. Khẽ mở cánh của, cô cất giọng mệt mỏi:

Kim: Con về rồi ạ !

Lan ( mẹ Kim): Con có thể bớt làm người khác lo lắng được không hả Kim? Con biết giờ là mấy giờ rôi không ?

Nam ( bố Kim): Ăn cơm đi con !

Cô thay dép rồi bước về phía phòng ngủ

Kim: Con ăn rồi. Mọi người ăn đi ạ. Con xin phép đi nghỉ trước

An: Đứng lại ! Không ăn cũng không biết mở mồm nói cho mọi người biết à ? Chị biết bây giờ là mấy giơ rồi không ? [chừng mắt lên quát chị mình ]

Kim: Chị ăn cục tức của em cũng đủ no rồi [quay người rồi bước vào phòng, khẽ đóng cửa lai]

An [ bực dọc đứng dậy, ném đôi đũa đang cầm trên tay xuống] : Thật không ăn nổi mà.

Nam: Đứng lại ! Hai đứa lại có chuyện gì sao ? [ tức giận quay mặt về phia An]

An: Bố đi mà hỏi con gái cưng của bố ấy – [tức giận bước quay về phòng ngủ của mình]

Lan [ bước ra từ phòng bếp, đặt bát canh xuống] : Không biết bao giờ tôi mới hết khổ đây

Ngồi trống rỗng trong phòng một mình, cô cầm điện thoại lên và xem lại những tấm hình chụp cùng người yêu của mình, cô nhớ lại buổi chiều hôm đó

Kim: Nói cho em nghe đi, tại sao lại chia tay chứ [bật khóc rồi nắm tay người yêu cô]

Trường (người yêu Kim) : Không vì lý do gì cả, đơn giản, anh nghĩ mình không có phận để ở với nhau, em yêu anh em sẽ phải khổ nhiều lắm

Kim: Duyên phận là cái quái gì chứ ? Hết yêu là hết yêu, đừng đổ lỗi cho duyên phận, nghe khó chịu lắm

Trường [thở dài rồi lùi lại phía sau] : Thế cứ coi là anh hết tình cảm với em đi. Nhưng mà anh sẽ luôn ở phía sau em, bảo vệ em, được chứ ?

Kim : Em cần một người đi cùng em chứ không phải là một người đi phía sau em [gạt nước mắt rồi bước đi]

Trường [ quay người nhìn theo những bước chân của Kim, đôi mắt đượm buồn] : Anh xin lỗi

Cốc ! cốc !

Long (em trai Kim) : Chị à ! Chị ngủ chưa ? – Long [khẽ gõ cửa phòng chị gái mình]

Kim [lau vội giọt nước mắt trên mi, đặt điện thoại xuống, rồi bước vội ra phía cửa]: Chị chưa ! Em vào đi !

Long [ tiến lại phía chị, khẽ ôm chị vào lòng]: Sao vậy, cô gái của em. Có em ở đây rồi mà, em sẽ bảo vệ chị

Kim [khẽ cười, rồi đập nhẹ vào ngực Long ]: Cái thằng này !

Long [đẩy nhẹ Kim ra] :Chị có thấy chị đang lãng phí những giọt nước mắt cho một người không xứng đáng không? Chị của em xứng đáng có được hạnh phúc mà, phải không ?

Kim: Chúng ta đều xứng đáng có được hạnh phúc. Chắc là hạnh phúc của chị đang ở một nơi nào đó thôi, rồi nó sẽ sớm quay về với chị, đúng không?

Kim: Đúng rồi! Hạnh phúc luôn đến với người xứng đáng. Ví dụ như chị với em này

Cả hai chị em bật cười trong không khí se lạnh mới chớm vào thu. Cải thời tiết dễ khiến người ta vui, cũng dễ làm người ta buồn. Dễ chịu vì thời tiết vào thu không còn nóng nực khiên người ta bực tức khi vào hè, cũng chẳng làm người ta e ngại với cái giá băng của mùa đông. Nhẹ nhàng, chậm chậm thoảng đưa hương thơm cuả mùi hoa sữa. Cảm giác khoan thai khiến người ta ích kỳ chỉ muốn thời gian ngừng trôi. Nhưng chính nó cũng làm những người đang mang trong mình một nỗi bộn bề càng trở nên nặng lòng hơn. Không khí ấy, cảm giác ấy như đồng tâm trạng với những nỗi sầu muôn hình vạn trạng của con người

Mặt trời lên, cũng là lúc một ngày mới bắt đầu. Bạn sẽ đón nhận nó như nào? Vui vẻ, hồ hởi hay vẫn còn chút dư vị mệt mỏi của ngày hôm qua

Long: Kim à, lên xe nào. Nay chị phải lên công ty sớm mà [ vừa gạt chân chống xe vừa nói]

Kim: Ừ, chị ra đây – Vội vàng lấy mũ, đeo cặp, đeo giày Kim vừa trả lời lại Long

Nam : Từ từ không ngã con [vừa lo lắng vừa vội đưa bình trà hoa quả mà ông vừa pha cho Kim]

Kim [Đón lấy bình trà từ tay bố, Kim nhẹ nhàng ôm và hôn nhẹ lên vai ông ]: Con xin. Con đi đây [Tạm biệt bố rồi Kim vội vã ra ngoài]

Nam : Đi cẩn thận đấy

Lặng nhìn hai đứa con mình chăm sóc lẫn nhau, ông mỉm cười hành phúc. Suy cho cùng, niềm vui, niềm tự hào lớn nhất của những người làm cha, làm mẹ là nhìn con mình lớn khôn, trưởng thành và thương yêu nhau.

Nam: Bà vào gọi con An dậy đi. Giờ là mấy giờ rồi [ngồi vào bàn ăn rồi nói vọng vào bếp]

An : Con dậy rồi đây [vừa ngáp ngủ vừa nói]

Nam : Con gái bà đấy [vừa ăn vừa bực nhọc nói

An : Đúng rồi, bố chỉ có Kim là con gái thôi mà
 
Chỉnh sửa lần cuối:

tue-an

Gà con
Tham gia
23/8/21
Bài viết
4
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2 : CUỘC GẶP MẶT SAU 15 NĂM XA CÁCH (2)
Trước sảnh của một tập đoàn lớn – nơi Kim làm việc .


Long: Chị yêu à, đi làm vui vẻ nhé! [ vui vẻ vẫy tay chị gái trước khi ra về]

Kim: Được rồi, về đi [tạm biệt em, rồi bước vào công ty]

Ngọc ( là tiểu thư con nhà giàu và cũng là đồng nghiệp của Kim): Chán đeo bám con nhà có quyền lực rồi giờ chuyển sang yêu phi công hả? [ nói với Kim bằng giọng xéo xắt và ánh mắt đầy sự khiêu khích]

Kim chỉ bước đi mà không nói gì, với cô việc nói chuyện với người như Ngọc chỉ làm lãng phí những giây phút bình yên ngắn ngủi trước khi bước vào một ngày mới căng thẳng mà thôi.

Kim: Chị… [khẽ nói với Hà]

Hà: Sao? Nghe nói cô định bỏ rơi tôi đi làm ở nơi khác hả? [ vừa cười vừa trách khéo Kim]

Kim [ ôm lấy Hà] : Chị không bỏ rơi em thì thôi chứ em nào dám bỏ chị mà đi đâu. Em cũng nhớ chị nhiều lắm

Hà: Con bé này [vừa cười vừa trách yêu Kim ] Mà chị bảo này hôm nay sếp mới đến nhận chức đấy nên có gì phải hành xử cho phải phép nhé. Ấn tượng ban đầu là quan trọng nhất đấy

Kim : Dạ em biết rồi ạ. Chị có cần em phụ giúp gì không ? [vừa nói vừa sắp xếp tài liệu cho Hà]

Hà : Em in cho chị 20 bản này nhé [đưa cho Kim tập tài liệu]

Kim [vui vẻ cầm tập tài liệu]: Dạ vâng

Máy in được đặt ở trung tâm của phòng làm việc để thuận tiện cho việc in ấn của công ty. Kim đang đứng in tài liệu thì Ngọc bước tới với dáng vẻ đầy sự khiêu khích

Ngọc: Này, phi công của cô nhìn cũng được đấy. Tôi thấy món ăn ngon như vậy không phù hợp với chị đâu…

Kim: Phù hợp với cô chứ gì [ngắt ngang lời Ngọc rồi đưa ánh mắt đầy sư ghét bỏ nhìn Ngọc]

Ngọc: Không hổ danh người luôn có thành tích tốt nhất phòng

Kim [ chống hai tay xuống máy in, nhìn thẳng mặt Ngọc ]: Gu của cô dạo này mặn mà quá nhỉ. Đến cơm của dân nghèo cô cũng muốn ăn à [cười rồi lấy tập tài liệu đã in xong ghim thành nhiều bản ]

Ngọc [tức giận rời đi] : Chị… Được, chưa có thứ gì tôi muốn mà không được. Chị cứ chờ đấy

Kim cười khỉnh rồi chuẩn bị mang tài liệu về chỗ cho Hà. Cô quay người chuẩn bị bước đi thì Hoang ( Giám đốc kinh doanh mới của công ty ) bước qua tiến về phía phòng làm việc của giám đốc. Cô ngạc nhiên nhìn theo bóng của anh. Hình như cô đã nhận ra điều gì đó, sao khuôn mặt này lại thân quen đến vậy.

Kim [làm việc nhưng vẫn không quên suy nghĩ về gương mặt ấy] : Hình như mình đã gặp ở đâu rồi ta. Sao mình không nhớ chút gì vậy.Mọi khi mình nhớ giỏi lắm mà [Cô ôm mặt cúi gằm xuống bàn ]

Cùng lúc đó, cuộc họp cũng vừa kết thúc. Hoàng cùng trợ lý bước ra

Hà [ chỉ tay về phía Hoàng]: Giới thiệu với mọi người, đây là sếp Hoàng – giám đốc kinh doanh mới của phòng chúng ta

Tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay tán đồng, đâu đó có vài tiếng nói râm ran

* Không khô khan như mình nghĩ nhỉ *

* Trời ơi, người đâu vừa đẹp trai vừa ấm áp *

* Cứ như này chắc chẳng bao giờ tôi xin nghỉ phép đâu nhỉ! *

Kim vẫn mải mê nhìn ngắm Hoàng để cố moi móc trí nhớ của mình để nhớ xem bản thân đã gặp anh ở đâu

Hà [ngồi cạnh bà làm việc với Kim]: Sao hả? Định bỏ rơi anh phi công của cô à ?

Kim : Vẫn định lấy phi công của tôi à?

Hà : Không phải tôi thích anh ta. Mà là tôi muốn lấy tất cả những thứ của chị

Kim: Vậy hả? Em cứ tự nhiên nhé

Hai người dùng ánh mắt để đấu khẩu nhau. Hoàng nhìn thấy sự xung đột nhẹ giữa hai người, anh chỉ cười mỉm rồi cắt ngang cuộc đấu tranh bằng mắt ấy làm cho Kim và Ngọc giật mình quay về phía anh

Hoàng: Nguyên tắc làm việc của tôi là công tư phân minh. Làm tốt có thưởng, không tốt sẽ bị phạt và nó được áp dụng với tất cả nhân viên, không có trương hợp ngoại lệ

Kim [ quay sang nói nhỏ với Ngọc] : Này, có khi tiền lương của cô không đủ để nộp phạt đâu nhỉ ?

Ngọc: Chị… - [tức giận quay sang phía Kim]

Hoàng : Chị phát cho mọi người đi

Hà liền chia tập tài liệu cho mọi người xem

Hoàng : Đây là bảng nội quy và mức phạt tiền nếu vi phạm, mọi người không có quyền khiều nại và bắt buộc phải làm theo. Hoặc thực hiện hoặc nghỉ làm.

Kim [cầm tập nội quy, lật mở xem qua từng trang , cô lầm nhẩm trong miệng]: Cũng như những người trước thôi, bảo thủ như nhau [đặt tờ nội quy xuống bàn rồi quay sang phía Ngọc hỏi ] Tôi thấy lo cho cô lắm đó, liệu cô có làm được không?

Ngọc: Chị không biết ông nội tôi là ai à ?

Kim: À, tôi quên. Ông nội cô là nhất. Chắc ông nội cô tự hào về cô lắm nhỉ ?

Ngọc: Tất nhiên rồi

Kim: Đúng là cái gì cũng có giới hạn, trừ sự ngu dốt của cô

Hoàng : Mọi người đọc rồi làm theo như những gì trong nội quy là được. Kim và Ngọc vào phòng gặp tôi có chút việc. Những người còn lại tiếp tục làm việc [ bước trở lại phía phòng làm việc]

Kim và Ngọc ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, bước về phía phòng làm việc của Hoàng. Mọi người cũng đồng hướng mắt về phía hai người với vẻ mặt khó hiểu. Ngọc bước đến định mở cửa bước vào, Kim bèn kéo tay Ngọc lại:

Kim : Cô không biết phép lịch sự tối thiều à ! [gõ cửa]

Hoàng: Vào đi

Kim và Ngọc bước vào, cúi đầu chào Hoàng

Hoàng: Hai người ngồi đi

Kim: Dạ thôi, tôi đứng cũng được

Hoàng cười mỉm rồi quay sang phía Ngọc như đang chờ đợi câu trả lời của Ngọc

Ngọc: Tôi… đứng… cùng chị ấy

Hoàng : Tùy hai cô thôi [ Hoàng vui vẻ đáp lại hai người ] Vào công việc luôn nhé. Tôi đã xem báo cáo về hiệu suất cũng như cách làm việc của hai cô. Một người có thành tích tốt nhất và một người có thành tích tệ nhất của phòng. Chắc hai cô cũng biết ai như nào rồi chứ

Kim: Theo tôi thấy, tuy Ngọc có thành tích không tốt nhưng là em ấy cũng đã cố gắng từng ngày rồi, minh chứng là hiệu suất của cô ấy đang tăng lên từng tháng

Ngọc ngạc nhiên nhìn Kim, trong thâm tâm cô luôn nghĩ Kim sẽ không bao giờ đứng lên bảo vệ cô bởi vi Kim từng nói với Ngọc rằng: “Tôi chỉ bảo vệ tôi và gia đình tôi vì đó là trách nhiệm của tôi, còn những người khác thì không. Đặc biệt là cô”

Hoàng: Tăng lên bao nhiêu phần trăm một tháng cô có biết không?

Kim : Tôi không biết bao nhiêu phần trăm. Nhưng theo tôi mọi sự cố gắng đều đáng được trân trọng

Hoàng : Đây là phòng kinh doanh, người ta chỉ nhìn vào sự tăng trưởng của doanh thu chứ không ai hỏi cô đã cố gắng như thế nào? Thôi được rồi, để chứng minh cho cái cô gọi là cố gắng, từ ngày hôm nay cô với Ngọc là một cặp. Kết quả của cả hai sẽ được tính bằng doanh thu từ những hợp đồng mà Ngọc đạt được

Cả hai ngạc nhiên đồng thanh đáp: Hả ?

Hoàng: Giờ thì hai người có thể về làm việc được rồi.

Kim và Ngọc cúi người chào Hoàng rồi bước ra khỏi phòng với vẻ ngạc nhiên xen lẫn với sự tức giận.
 

tue-an

Gà con
Tham gia
23/8/21
Bài viết
4
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2 : CUỘC GẶP MẶT SAU 15 NĂM XA CÁCH (3)
Tại tiệm sách nhỏ của ông Nam:


Ông Nam đang thu dọn, sắp xếp lại số sách mà người ta vừa trả sau khi thuê. Công nghệ phát triển, việc đọc sách theo kiểu truyền thống không còn được nhiều người trẻ ưu chuộng nữa. Vì thế công việc của ông ngày càng ế ẩm nhưng ông vẫn muốn giữ lại cửa tiệm này mặc sự phản đối kịch liệt từ bà Lan vì đây là nơi yêu thích của Kim sau mỗi giờ tan làm hoặc những ngày nghỉ.

Trường [bước vào]: Con chào chú ạ

Nam [ngước mắt lên nhìn rồi nở nụ cười thật tươi] : Trường à con. Vào đây ngồi đi con

Trường [tiến lại chỗ ông Nam] : Chú dọn đồ ạ. Chú để con phụ cho

Nam : Thôi. Con ngồi đi. Nay đến đẻ đọc sách hay là đến để đợi Kim

Trường: Con đến để tạm biệt bác ạ

Nam [ngạc nhiên] : Con đi đâu sao ?

Trường : Con phải vào trong Sài Gòn để điều hành chi nhánh công ty của gia đình con…

Nam : Con đi trong bao lâu ?

Trường : Con cũng chưa biết bao giờ con sẽ về nữa. Chắc là cũng hơi lâu ạ

Nam : Thế con đã nói chuyện với Kim chưa ?

Trường [ ngập ngừng ]: Bọn con chia tay rồi ạ

Nam [ ngạc nhiên] : Chia tay ? Bao giờ ? Sao chú không nghe thấyKim nói

Trường : Bọn con chia tay được gần 1 tháng rồi ạ. Kim không nói chắc sợ chú buồn thôi ạ.

Nam : Lúc trước là con kiên quyết yêu Kim nhà chú mặc sự phản đối của hai bên gia đình, vậy còn bây giờ, lý do hai đứa chia tay là gì ?

Trường : Con…

Nam : Là sức ép từ gia đình con đúng không ?

Trường : Thật ra… Kim xứng đáng tìm được một người đàn ông khác tốt hơn để yêu cô ấy.

Nam : Con có biết người đàn ông tốt là gì không ? Là người sẵn sàng bảo vệ người con gái mình yêu trước tất cả mọi người, là mang lại cảm giác an toàn cho họ, là hành động để chứng minh những điều đó chứ không phải là câu nói chúc em hạnh phúc với người khác.

Trường : Con xin lỗi chú…

Nam : Con nên xin lỗi Kim chứ không phải chú. Nếu như con Kim nó không đồng ý chia tay thì chú cũng không đồng ý để hai đứa tiếp tục đâu. Con vể đi. Chú còn dọn dẹp đồ

Trường [ ngập ngùng đứng dậy ]: Con thật sự xin lỗi chú. Con xin phép về ạ [ Bước ra ngoài]

Nam [ nhìn theo bóng Trường ra ngoài cửa tiệm] : Chẳng có gì là tốt nếu như không được ở cạnh người mình thương và người thương mình cả.

Ở một khung cảnh khác, nơi mà Long đang làm việc ngày đầu tiên

Long [ tay cầm tập hồ sơ, bước vào phòng lễ tân] : Em chào chị ạ. Em đến để phỏng vấn ạ

Nhân viên lễ tân : Em có giấy hẹn trước không ?

Long [ đưa giấy cho nhân viên lễ tân] : Dạ, em gửi chị ạ

Nhân viên lễ tân : Được rồi, em lên trên tầng 2 để ngồi chờ gọi tên nhé !

Long chào tạm biệt nhân viên lễ tân rồi lên chờ phỏng vấn. Sau khi phỏng vấn thành công, Long nhận được thông báo trúng tuyển, ngày mai có thể đi làm luôn. Anh vui mừng điện thoại cho Kim

Long [ lấy điện thoại điện cho Kim] : Alo, Kim à.

Kim : Ừ, chị đây

Long : Tối đi nhậu không? Em mời

Kim [ ngạc nhiên] : Chị có nghe nhầm không đấy. Thế lý do có buổi nhậu này là gì nào ?

Long [ cười] : Bí mật… đáp án sẽ được tiết lộ sau khi chị gặp em

Kim [ cười] : Được rồi. Chiều đón chị rồi đi luôn chứ

Long : Chiều em qua. Em gọi cho bố báo không ăn cơm nhà luôn nhé. Chị không phải điện nữa đâu.

Kim : OK. Thế còn An thì sao?

Long : Em muốn cuộc hẹn này chỉ có 2 đứa mình thôi

Kim : Nghe ghê quá ! Thế nhé, chiều qua gọi chị. Giờ chị vào làm việc đã nhé

Long: OK chị yêu.
 
Bên trên