Mộng Cổ Loa - Cập nhật - Minh Á

Minh Á

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
8
Gạo
0,0
Tên truyện: MỘNG CỔ LOA
Tác giả: Minh Á
Tình trạng sáng tác: Cập nhật
Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: Không xác định
Thể loại: Xuyên không, cổ đại
Độ dài: Không xác định
Giới hạn độ tuổi đọc: Không
Cảnh báo về nội dung: Truyện có một số tình tiết và nhân vật hư cấu

GIỚI THIỆU

Tôi vì chống đối cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, mà bất đắc dĩ xuyên vào thân thể cô công chúa Mị Châu thời kỳ Âu Lạc. Từ đó chân chính được trải nghiệm phiên tình sử bi thương đẫm nước mắt, trực tiếp liên quan đến vận mệnh của một đất nước.
Tôi không dám gọi đây là lịch sử, chỉ coi nó là một câu chuyện do chính mình viết ra.
Suy cho cùng là mộng hay thực, cũng chỉ có những người trong cuộc mới biết.
MỤC LỤC
Chương 1 Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

VyTra

Gà cận
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
19/6/15
Bài viết
256
Gạo
100,0
"Nếu nói đóa sen này là đẹp nhất, thì trên đời không có đóa sen nào khác đẹp hơn. Thoạt nhìn thì là trong suốt, nhưng nếu để ý kĩ, thì lại thấy phía tâm của nó có một đóa sen nhỏ xíu phát ra ánh sáng màu hồng nhạt. Thứ yêu thích lại quý giá như vậy, bảo sao nàng không thể bình tĩnh được đây."
Chào bạn, mình thấy đoạn mình trích dẫn phía trên có vấn đề về diễn đạt.
Thêm vào nữa mình không nghĩ xưng hô anh - em trong bối cảnh cổ đại như thế này là phù hợp.
Từ tên truyện, tên nhân vật mình tự nghĩ là câu chuyện xảy ra trong bối cảnh nước Việt thời cổ đại nhưng từ ngữ bạn dùng lại làm mình nghĩ đến truyện ngôn tình Trung Quốc, một số từ ngữ lại giống kiểu truyện edit.
Chúc bạn sớm hoàn thành truyện và ngày càng lên tay.
 

VyTra

Gà cận
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
19/6/15
Bài viết
256
Gạo
100,0
Chắc do bạn đọc cổ trang Trung Quốc nhiều nên chưa quen với cách xưng hô của người Việt thôi. Thực ra cái thời Âu Lạc còn chưa bị ảnh hưởng nhiều từ phương Bắc thì dân mình vẫn gọi như bây giờ. Bằng chứng là những câu ca dao lâu đời.
"Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương."
"Đêm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen
Em nhặt được thì cho anh xin..."
:) Bạn đọc truyện Mị Châu Trọng Thủy chưa bạn? Mình có đọc rồi nên mới thấy xưng hô anh - em như thế là lạ.
Thực ra việc dẫn những câu ca dao, tục ngữ của bạn về thời Âu Lạc cũng là một điều rất mới mẻ, trước giờ mình chưa từng nghĩ đến.
 

Minh Á

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 1: Mỵ nương mất tích

Tôi đến thế giới này tính ra đã năm sáu tuần, mà vẫn không biết mình là ai. Mặc dù mang khuôn mặt của tôi lúc trước, nhưng cơ thể gầy yếu này lại không phải là của tôi.

Đôi lúc rảnh rỗi ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy rất khó hiểu. Rõ ràng một con người thế kỷ hai mươi mốt, vô duyên vô cớ bị kéo về thời đại vua An Dương Dương cách xa mấy nghìn năm. Chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy ở trong thân thể một cô gái có gương mặt giống tôi như đúc, còn quá trình xuyên qua như thế nào, tôi chịu.

- Cô gái, đừng ngồi ngẩn ngơ nữa, chúng ta hãy mau trở về thôi. Lão bắt được hai con cá, phải nhanh đem về cho con Lan trước khi trời tối mới được.

Tôi giật mình nhìn qua, hóa ra là cụ Tứ đang gọi. Nhanh chóng đáp lại cụ một tiếng, tôi đứng dậy phủi phủi váy rồi chạy lại đỡ chiếc giỏ đựng cá giúp cụ. Nào ngờ tà váy xòe vướng víu khiến tôi suýt thì vấp ngã, may mắn có một bàn tay chìa ra bắt được cánh tay của tôi, tôi cúi người cảm ơn rồi vội vàng chạy theo bóng cụ Tứ đã mất hút sau rặng tre tự bao giờ.

Nói đến cụ Tứ, cụ chính là ân nhân cứu mạng tôi, cụ đang sống cùng đứa cháu duy nhất là bé Lan năm nay tám tuổi, những người còn lại trong gia đình đều mất trong một trận đại dịch từ khi Lan còn nhỏ tuổi. Nghĩ đến tình cảnh côi cút của hai ông cháu, tôi cũng không nỡ rời đi, mà thực ra tôi cũng chẳng có nơi nào khác để mà đi.

Cụ nói khi nhìn thấy tôi là lúc tôi đang nằm ngất bên bờ sông Hoàng, khi ấy quần áo tôi mặc đẹp đẽ lắm, trang sức tôi đeo cũng quý giá lắm, cụ đều trả lại hết cho tôi, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy một chút nào ấn tượng. Về sau có mấy lần tôi lén đưa cho Lan mang ra chợ đổi lấy ít gạo, cụ đều phát hiện rồi quay sang trách mắng bé Lan, sau cùng tôi cũng không dám nhờ Lan nữa, mà tự mình đi bán gần hết, chỉ giữ lại chiếc vòng cổ bằng đồng có đính một viên ngọc nhỏ màu vàng trông rất đẹp mắt.

Bước trên con đường đất quanh co dẫn sâu vào ngôi làng Cổ Loa mà người dân thời bấy giờ vẫn gọi là chạ Chủ, hai bên đường hiện lên san sát những ruộng lúa xanh rờn, những dải đồi đất màu son nhạt trồng tre, mít, cau cao lớn, những thành lũy, hào chắn bị thời gian phá huỷ, mưa nắng xói mòn, với cỏ dại, cây hoang thấp bé bao phủ, tôi bỗng nhớ quê mình lạ. Hai năm lên thành phố học đã khiến tôi xa rời mảnh đất thân thương ấy. Bố tôi mất sớm, để lại một mình mẹ tần tảo nuôi tôi ăn học, mà giờ tôi lại đi xa như vậy. Không biết khi mẹ biết chuyện, sẽ buồn biết chừng nào?

Có lẽ vì đồng cảnh ngộ, nên tôi đặc biệt thương bé Lan. Tôi đã từng nghĩ nếu mình không thể quay về sẽ sống tại đây, coi nơi này như gia đình thứ hai của mình.

- Cô gái đã biết chuyện gì chưa? Cả thành Chủ đang hỗn loạn vì chuyện Mỵ nương mất tích, vua Chủ đã hạ lệnh cho quân lính đi khắp nơi tìm kiếm, có lẽ sẽ rất nhanh tìm đến nơi này. Lão dặn trước để cô cẩn thận, thời gian này đừng đi ra ngoài, nếu bị nghi là gián điệp, lão cũng vô phương cứu giúp.

Mỵ nương? Mỵ Châu? Mất tích?

- Công chúa Mỵ Châu? Nàng mất tích?

- Xùy! Đừng gọi tên húy của Mỵ nương kẻo mang tội. Đúng vậy, là Trinh Nhất Nương, con gái út của vua Chủ. Nghe nói nàng bị gián điệp của Triệu bắt đi, qua mấy ngày rồi còn chưa rõ tung tích.

Triệu chắc là Triệu Đà rồi. Không biết thời điểm này Mỵ Châu đã gặp Trọng Thủy chưa nhỉ? Nếu người bắt công chúa Mỵ Châu là Trọng Thủy, thì chắc trong khoảng thời gian này hai người sẽ nảy sinh tình cảm với nhau. Nghĩ đến đây tôi lại thấy buồn thay cho số phận một người con gái ưu tú đến vậy.

- Nàng là người như thế nào ạ?

- Lão chưa gặp, chỉ nghe danh thôi. Mỵ nương từ khi sinh ra đã “mắt phượng mày ngài, mặt tựa tuyết hoa”. Vua Chủ yêu thương Mỵ nương vô cùng, còn cho mời thầy giỏi vào cung dạy dỗ. Mười lăm tuổi Mỵ nương đã am tường sử sách, văn võ toàn tài.

- Đáng tiếc…!

- Cô nói sao? Lão nghe không rõ.

- À, không có gì ạ.

Đáng tiếc, công chúa Mỵ Châu thông minh xinh đẹp lại có kết cục chết thảm bên bờ biển Mộ Dạ bởi chính lưỡi kiếm của cha nàng, còn mẹ nàng là Nguyên phi Thục Nương cũng qua đời trong cảnh loạn lạc, lúc cơ đồ nước Âu Lạc đã sụp đổ tan tành.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Minh Á

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/5/16
Bài viết
8
Gạo
0,0
Chương 2: Đòi ân

Khi tôi và cụ Tứ về đến căn nhà lợp cỏ tranh ngay dưới chân lũy thì thấy Lan đang nhóm bếp, cụ Tứ liền đưa cá cho Lan rồi bỏ đi đâu đó. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của rạ mới làm lòng tôi khoan khoái lạ. Vừa định xắn tay áo chui vào gian bếp nhỏ thì đã bị Lan xua tay đuổi ra ngoài:

- Chị đừng vào đây kẻo bụi, để em làm được rồi.

Tôi cũng không mấy so đo, liền để Lan tiếp tục nấu nướng, còn mình thì cầm lấy chiếc chổi rơm cán tre trong góc bếp đi ra ngoài quét sân. Thực ra như vậy rất tốt, đối với một người đến cái bếp ga còn lười động như tôi, thì khói bếp chính là một loại cực hình.

Mảnh sân thực ra chỉ là một khoảng đất trống nhỏ phía trước nhà không có rào chắn. Quét tước đâu đấy xong xuôi, tôi ngồi dựa vào gốc mít nhắm mắt nghĩ ngợi. Định hướng trước về tương lai tại nơi này nếu như ở lại, chắc hẳn sẽ có rất nhiều thứ phải học. Ví như học chữ, chữ thời này phát âm cũng có chút tương đồng với chữ hiện đại, nhưng một số từ cũng như cách viết lại hoàn toàn khác biệt. Thời gian ngắn sống ở đây tôi cũng học được một chút, nếu chỉ giao tiếp không, tôi có thể hiểu sơ sơ đến năm, sáu phần, nhưng chung quy vốn từ của tôi vẫn rất ít, nên tôi quyết định làm một người ít nói để tránh bị nghi ngờ.

- Nàng tên là Châu?

Một giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi. Tôi nghi hoặc, khẽ nheo mắt ngước nhìn tên con trai đang tỏ ra cao ngạo đứng trước mặt. Do người này đứng ngược sáng, nên tôi không thể nhìn rõ ràng mặt mũi của hắn. Nhưng nhìn trang phục cầu kì cùng cái cách hắn đứng khoanh tay trước ngực, cằm khẽ nhếch lên với ánh nhìn như ban ơn, tôi bỗng cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ cứ nhà có chút điều kiện là có thể cao quý hơn người được sao?

- Nàng tên là Châu?

Hắn lặp lại câu hỏi, âm điệu tăng thêm không ít cao ngạo.

- Đúng vậy.

Tôi muốn hỏi hắn ta tìm tôi làm gì, nhưng không biết cách diễn đạt ra làm sao. Thầm nghĩ người dân trong làng không ai còn xa lạ gì tôi, nên cũng hơi yên tâm vì nghĩ hắn đến để xin thuốc.

Tôi đứng lên dẫn hắn vào nhà, vừa đi vừa đưa mắt đánh giá. Hắn trạc tầm hai mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, không đến nỗi quá đẹp trai thoát tục, nhưng ngũ quan hài hòa, khi xếp cạnh nhau lại khiến người đối diện không nỡ rời mắt. Cộng thêm thần thái lạnh lùng, cao ngạo như ngấm vào máu của hắn, lại càng làm cho người khác có bao nhiêu ngưỡng mộ.

Căn nhà nhỏ dùng mảnh rèm cũ rách miễn cưỡng chia làm hai gian, gian ngoài có đặt một tấm phản nứa, trên có một ấm trà với ba chiếc chén bằng đất nung đã sứt mẻ. Tôi mang ấm đi pha trà, đến khi quay lại thì vẫn thấy hắn đứng tại chỗ trước cửa không có ý bước vào, mày nhíu chặt nhìn bốn phía. Ước chừng hắn chưa từng đến một nơi như thế này trước kia, tôi cũng không miễn cưỡng. Đặt lưng ngồi xuống tấm phản, tôi vừa uống trà vừa hỏi, mắt không ngừng thăm dò người trước mặt:

- Anh bị bệnh gì? Tôi chỉ cho thuốc, không đoán bệnh.

Tôi nói câu này phải đến hàng trăm lần, nên không cần nghĩ cũng có thể nói lưu loát. Sở dĩ không đoán bệnh vì căn bản tôi không biết đoán, chỉ là ở hiện đại tôi có niềm đam mê với Đông y, nên dù tôi đang là sinh viên năm nhất khoa kỹ thuật, nhưng hầu như tất cả các bài thuốc dân gian hữu ích, tôi đều đã thông thuộc.

- Nàng là thầy thuốc?

Giọng hắn có vẻ rất kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ. Tôi cũng thấy sửng sốt, hắn không phải đến xin thuốc sao? Vậy hắn đến tìm tôi làm gì? Hắn sao lại biết tên của tôi? Hay đã có người phát hiện ra tôi không phải người ở đây, nên bắt đầu nghi ngờ tôi là gián điệp?

Khi đầu óc tôi còn đang mụ mị trong hàng tá câu hỏi, hắn bỗng đưa ra một vật khiến tôi giật mình co rúm người lại. Hắn không định giết tôi đấy chứ?

- Vật này có phải là của nàng không?

Tôi định thần nhìn kỹ, hóa ra là chiếc vòng ngọc tôi vẫn hay mang bên người, nhưng sao hắn lại giữ nó nhỉ?

- Lúc sáng ở bờ sông, nàng suýt ngã, may là ta đỡ được, vật này là ta nhặt được ở đó sau khi nàng đi.

Thì ra người lúc sáng tôi va phải là hắn, hắn đến đây chắc là để trả đồ, tâm trí tôi dần thả lỏng. Khẽ cúi đầu một lần nữa cảm ơn hắn, tôi vẫn hơi nghi hoặc tại sao hắn lại biết tên tôi, lại biết tôi sống ở đây mà tìm đến.

Như đọc được nghi ngờ trong đầu tôi, hắn vội giải thích:

- Mặt sau miếng ngọc có khắc chữ Châu, chẳng nhẽ đó không phải tên nàng?

- Tôi tên là Minh Châu.

- Ồ.

Hắn ồ lên, nhưng ánh mắt trấn tĩnh lại không có vẻ gì kinh ngạc. Một lúc sau tôi tưởng hắn sẽ trả lại tôi chiếc vòng, khẽ đưa chén trà lên nhấp một ngụm chờ hắn, nhưng không, hắn nhét lại nó vào vạt áo trước, chắp tay ra sau lưng, vừa đủng đỉnh đi ra vừa nói:

- Nàng nợ ta một cái ơn. Ta về suy nghĩ, ngày mai đến sẽ nói cho nàng biết phải trả ơn như thế nào.

Kết quả là tôi bị sặc nước ho mãi không thôi. Lan ở dưới bếp liền chạy lên vỗ vỗ lưng tôi hỏi:

- Không phải có khách sao? Chị làm sao lại ra nông nỗi này?

Sau một hồi vật lộn tôi mới hết ho, quay sang cười với Lan ý bảo không sao. Trong lòng dâng lên một dự cảm khác thường. Hắn có phải bị làm sao không nhỉ?
 
Bên trên