Chương 2: Al
Lợi Táp đế quốc, thành Rido.
Thành cứ ngỡ bản thân anh nghe nhầm, không nhịn được hỏi lại, “Mày nói cái gì? Tao nghe không rõ.”
“Tôi mang anh đến đây để cứu rỗi đại lục này.” Quái cầu hay còn gọi là Cát Nhã thân thiện lặp lại.
“...”
Thành trầm mặc một hồi rồi như phát điên mà muốn gào lên nhưng anh lại nhịn xuống, anh có vô vàn câu hỏi muốn phun vào mặt Cát Nhã nhưng nhất thời anh không biết phải hỏi từ đâu và kết thúc như thế nào. Nhịn đến nghẹn khiến khuôn mặt vốn đã xanh xao của anh trở nên u tối hơn, anh chợt nhận ra điều mà anh muốn biết chỉ có duy nhất một thứ.
“Mày mang linh hồn tao đến đây… vậy cơ thể của tao?”
“Khi linh hồn anh được mang đến đây, tôi đã khiến dòng thời gian ở bên kia đông cứng, mọi thứ sẽ được giữ nguyên, kể cả thân thể của anh.”
Thành há miệng rồi lại khép, như một con cá mắc cạn thiếu dưỡng khí đang cố hấp thụ lấy đường sống cuối cùng, giọng anh khàn đặc đi, “Tao còn có thể.. quay về không?”
Hai hạt đậu đen trong con mắt thủy tinh của Cát Nhã như phản chiếu hy vọng nhỏ nhoi lập lòe trong đôi mắt đầy sức sống, đối lập với thân thể tàn tạ của thanh niên trước mặt. Nó làm một động tác ngu si là hất hai hạt đậu đen đó chạy một vòng lên xuống, nó biết, người thanh niên trước mặt này hiểu ý nó, anh có thể quay về.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt héo úa của Thành như muốn tưới ướt mảnh đất khô cằn vàng ệch mang lại chút sức sống. Anh nức nở vùi mặt vào đầu gối, cánh tay gầy đét vòng ôm lấy người như muốn dìm chết chính mình trong sự ưu thương khôn cùng. Người nhà của anh, những người anh nợ cả nửa đời vẫn chưa kịp đáp trả đã phải chia cách. Từng khuôn mặt hiện lên chồng chất khiến tiếng khóc kiềm nén của Vệ Thành ngày một cao hơn, như một con thú hoang lạc bầy, anh bị ép tới nơi này rồi bị chính cái thứ ép anh phải chia xa với những người yêu thương cho anh hy vọng quay về. Thành bất lực chấp nhận sự thật phi lý đó vì anh khao khát muốn gặp lại người nhà biết bao nhiêu.
Thành hận Cát Nhã, anh không biết nó muốn làm gì, cứu vớt cái gì nhưng chính nó khiến anh phải rơi vào hoàn cảnh này. Suốt hai mươi hai năm sống trên đời, lần đầu Thành có cảm giác hận thù mãnh liệt như vậy, nó như muốn thiêu đốt, nuốt chửng lấy anh thôi thúc anh nhào đến xé toang cơ thể của Cát Nhã để giẫm đạp dưới chân. Nhưng, anh không thể, anh chỉ cần nhích một ngón tay lộ ra ý đồ xấu với nó, nó cũng có thể giật điện khiến anh đau đớn. Nuốt đi hận thù vào sâu trong lòng chỉ để lại bi thương lộ liễu, Thành ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên, hỏi Cát Nhã một điều mà anh đã sớm biết câu trả lời, “Tao phải cứu vớt cái đại lục này của mày mới có thể quay về đúng không?”
Cát Nhã một lần nữa lặp lại động tác ngu si để chứng thực câu hỏi của Thành.
Thành mệt mỏi nhìn cái thứ bề ngoài đáng yêu nhưng thực chất không tốt lành gì lơ lửng trước mặt anh, suýt nữa thì lại không nhịn được mà muốn chửi một phen, cứu đại lục thì đi mà chọn ai có sức mạnh siêu nhiên hay ít nhất là cảnh sát, quân nhân có sức khỏe siêu việt gì đó, mắc cái giống gì lôi một sinh viên tâm lý học như anh vào công cuộc vĩ đại này của nó! Bộ muốn anh học theo Huyền Trang đại sư phổ độ chúng sinh dùng lời nói cứu vớt nhân loại sao? Hận ý vốn được đè nén thoáng chốc muốn trào lên, anh thực sự không muốn hỏi, hỏi rồi mắc công nó lại ném cho anh mấy câu trả lời khiến anh điên tiết hơn nữa thì lúc ấy anh không thể nào không ôm nó để cả hai chết chùm cho xong.
Đưa tay quẹt hai dòng nước mắt lem luốc trên mặt, Thành ghét bỏ nhìn cái thân thể như con gà luộc của cậu ấm Chúc Phong, “Mày kéo tao tới đây để cứu đại lục thì cũng thôi đi. Muốn cứu đại lục ít nhất cũng phải cho tao nhập vô ai đó bá bá một chút, chứ lấy thân thể của thằng nhóc này để làm gì? Đi âu yếm mỹ nữ nhện?”
“Năng lực tôi có hạn, chỉ có thể để anh nhập vào cơ thể cậu ta.”
Con ngươi đen bóng của Thành lóe lên tia sáng sắc bén rồi nhanh chóng biến mất, “Ừ, rồi giờ sao đây, bị nhốt trong này thì phỏng chừng đại lục phải đi cứu tao trước chứ tao cứu nó không nổi đâu. Mà lúc nãy tao có hỏi mày là thứ gì, mày vẫn chưa trả lời cho tao đấy, tốt nhất nói rõ đi, tao kiên trì lắm, hỏi đi hỏi lại một vấn đề mấy chục lần tao cũng làm nổi đó.”
Thân thể đang lơ lửng trên không của Cát Nhã như bị sốc mà rơi xuống một khoảng, có lẽ nó không ngờ linh hồn nó mang về ở nơi đó là người có học thức nhưng nói chuyện lại sặc mùi lưu manh thế này, “Khi dung hợp hồn lực với hồn thú, hồn sư sẽ bị biến đổi cơ thể tùy vào đặc tính và mức độ hồn lực của hồn thú, nói đơn giản thì nếu như hồn thú của anh là báo thì trên người anh sẽ xuất hiện một vài đặc trưng của loài báo như đồng tử dựng đứng màu vàng, lông tơ dày hơn, hoặc nếu hồn thú của anh là vượn, anh sẽ có đôi tay dài gấp đôi thân trên.”, Cát Nhã ngừng một chút nhìn khuôn mặt ghi rõ hai chữ khiếp sợ của Vệ Thành rồi nói tiếp, “Hồn thú của tôi là Manh Viên, tôi và nó… dung hợp có chút thuận lợi, độ tương thích quá cao nên biến đổi hình thái cũng thành thế này.
Một chút thuận lợi? Thành mắt giật giật nhìn Cát Nhã đang lơ lửng, từng sợi lông nhung đỏ phấp phới cực kỳ đẹp mắt, cái này đâu phải chỉ một chút thuận lợi, cái này là quá thuận lợi đó! Dù không hợp đến trình độ của Cát Nhã nhưng nghĩ đến về sau để cứu đại lục bản thân có khi biến thành quái vật đầu người mình là quái thú, Thành vẫn cảm thấy anh có chút không tiêu nổi.
Như nhìn ra được uẩn khúc trong lòng Thành, Cát Nhã liền an ủi anh, “Anh không cần lo lắng, hồn sư trên cấp bốn đa phần đều có thể biến đổi trạng thái, anh không cần lo sẽ bị hồn thú đồng hóa đâu, tôi hiện tại ở hình thái này là bởi vì hồn lực của tôi có chút vấn đề, khi nào khôi phục lại tôi sẽ trở về hình dạng cũ. Còn về việc bị giam cầm ở đây thì anh càng không cần phải lo, theo như tôi biết được thì Chúc Hồng đêm nay sẽ thả anh ra ngoài. Trước mắt thì anh cứ nghỉ ngơi đi đã.. cái cơ thể này cũng quá tàn tạ rồi.”
Thành lại muốn chỉ tay vào cái bản mặt đầy lông của Cát Nhã mà mắng, tàn tạ? Chính nó đưa anh vào cơ thể này giờ nó còn dám mở mồm ra chê sao, cái thứ cầu lông khốn nạn.
Sau khi biết vài giờ nữa sẽ được thả ra ngoài, Thành thả lỏng người nằm xuống trên sàn nhà, dù trên sàn bụi đóng thành lớp dày vẫn còn đỡ hơn mùi hôi thối từ lớp bụi đen trên giường khiến anh tởm lợm. Thành khép lại đôi mắt đen như hắc thạch, hỏi quả cầu lông đã hạ xuống chễm chệ trên bụng anh.
“Sau khi tao ra khỏi đây chắc mày vẫn sẽ theo tao để còn hướng dẫn tao cách cứu cái đại lục này. Vậy người nhà này thì sao? Họ thấy mày thì liệu có vấn đề gì không?”
“Không sao, ngoài anh ra thì không ai thấy được tôi đâu.”
Cảm ơn tổ tông nhà mày. Thành chán ghét nghĩ, giờ anh đột ngột trở người nằm sấp thì có đè cái thứ chết giẫm đó ngạt thở rồi chết luôn không. Vẫn là thôi đi, Cát Nhã mà chết thì ai đưa anh về với gia đình, cứ đợi đến khi anh có đủ thực lực để đối đầu nó, hoặc là có được sự tồn tại khác ngoài nó có thể giúp anh quay về thì anh không ngại khiến cho Cát Nhã biến mất đâu. Con người Thành một khi đã có định kiến thì rất khó khiến anh thay đổi, anh sẽ không vì Cát Nhã nói có thể đưa anh quay về mà dẹp đi hận thù với nó, ngược lại, nó chỉ khiến anh căm hận nó thêm vì nó sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở anh, cơn ác mộng này của anh là Cát Nhã ban cho. Đâm sau lưng gì đó, nếu có cơ hội thì Thành anh đây tuyệt đối không ngại làm đâu.
Điều chỉnh tốt tâm tình xác định không chút sơ hở, Thành không nhịn được thở dài, hồi đó mà biết thế này, anh sẽ đi thi, sống chết cũng phải vào học viện điện ảnh gì đó, nâng cao khả năng diễn xuất. Thành biết rõ bản thân mình, anh chỉ có thể nhịn được trong giới hạn, vượt quá thì dù anh có muốn đè nén cảm xúc đến đâu e rằng cũng không qua mắt nổi người khác. Bỏ qua sự bủn rủn cả người vì cơn đói bụng, Thành nâng mắt nhìn vào trần nhà tối đen một mảnh. Ánh nến trong căn phòng này phải nói là rất nhiều nhưng vẫn không chiếu được đến trần nhà, trước mắt anh chỉ là khoảng không vô tận như một cái hố đen khổng lồ nuốt chửng mọi vật. Trần của căn phòng này cuối cùng là cao đến cỡ nào? Một căn hầm để nhốt người lại xây cái trần cao như vậy?
Càng nghĩ càng thấy quái gở. Đúng lúc Thành định đứng dậy để quan sát cho kỹ hơn thì phía đối diện, từ trên tấm gương lớn bỗng chốc như biến thành mặt hồ, từng gợn sóng lan ra vặn vẹo phản chiếu từng ngõ ngách của căn phòng. Từ trong gợn sóng thủy tinh ấy hai bóng người từ một khoảng không gian khác bước vào trong phòng.
Thành cảm thấy may mắn vì anh kịp thời ngậm miệng lại không hét ra tiếng, hai gã đàn ông vạm vỡ mặc áo vải thô tay ngắn đi về phía Thành, quỳ xuống trước mặt anh hành lễ.
Trong tiểu thuyết, người khác nhập hồn ít nhiều cũng được hưởng ký ức của chủ nhân trước đó để tránh phải gây ra hành vi gì quái dị, Thành nhập hồn thì đến cái tên cơ thể này cũng phải do người khác nói anh mới biết chứ huống chi là tên người hầu gì đó. Đối diện với hai người đang quỳ ở trước mặt, Thành cũng chỉ có thể lạnh nhạt mà nói: “Đứng lên đi.”
Hai gã đàn ông trước mặt anh cứ như máy móc được sản xuất hàng loạt vận hành cùng một nguồn, động tác đứng lên cũng đều tăm tắp không chê vào đâu được, dưới ánh nến mờ ảo, từng đường nét trên gương mặt của hai gã hầu cũng giống như đúc cùng một khuôn, đến cả vết sẹo dưới mí mắt cũng cùng một kích thước.
“Thiếu chủ, chủ nhân ra lệnh cho chúng tôi đi đón cậu, lệnh cấm của cậu được hủy bỏ.” Gã bên trái nói.
Thành gật đầu đi theo sau lưng của hai gã hầu, hàng mày rậm của anh nhăn lại, xem cách nói chuyện không có chút cung kính của hai người hầu này, anh không biết ra khỏi đây là tốt hay xấu. Thành đánh mắt sang Cát Nhã đang bay bên cạnh, dùng khầu hỉnh miệng mô phỏng rõ từng chữ nhắc nhở nó nhớ bảo vệ anh rồi đi xuyên qua tấm gương trước mặt.
Cảm giác buốt lạnh đột ngột ập tới như thể bị nhấn chìm vào sông băng, da gà toàn thân Thành nổi lên chống chọi cái lạnh tê người, đồng tử anh co lại bị một màn trắng xóa bao phủ khiến nó mất đi tiêu cự lồ lộ trong hốc mắt trũng sâu, miệng anh há hốc ú ớ những từ không rõ nghĩa. Vẻ mặt Thành thống khổ tột cùng nhưng chân vẫn bước nhanh về phía trước, chỉ cần anh dừng lại thì anh dám chắc rằng mình sẽ bị tấm gương này dìm chết luôn.
Bước qua khỏi cơn đau đớn từ thứ quái quỷ kia mang lại, Thành quỳ thụp xuống sàn đá lạnh lẽo không ngừng ho khan, mắt anh đỏ bừng ngẩng nhìn hai gã hầu vẫn khỏe mạnh bình thường, trên mặt còn treo nét xem thường anh, xem thường một kẻ vốn nên mạnh mẽ đứng trên bọn chúng nay lại yếu đuối nhu nhược đến Kính Linh cũng có thể gây khó dễ. Lúc này dù có ngu đến đâu Thành cũng hiểu được e là cuộc sống của Chúc Phong hoàn toàn không sung sướng gì.
Không trông mong hai kẻ kia có thể vươn tay ra đỡ, Thành chống tay vào tường nâng thân thể ốm yếu của anh lên, bám vào vách đá được đục nhẵn đi theo Cát Nhã đang dẫn đường phía trước di chuyển dọc theo hành lang u tối này. Tai Vệ Thành gần như ù đi nên anh không biết hai tên hầu kia có đi theo anh hay không, anh cũng không còn sức để quản, việc vượt qua tấm gương kia đã rút cạn chút sức lực ít ỏi còn lại của cơ thể này, việc hiện giờ của anh là phải nghỉ ngơi một giấc nếu không chưa kịp cứu đại lục thì anh đã chết vì đói và mệt.
Dưới trạng thái nửa tỉnh nửa mơ ấy, hành lang dưới chân Thành gần như dài vô tận, anh cắn răng kiên trì đi theo bóng dáng ngày càng mờ nhòe đi của Cát Nhã, anh lờ mờ trông thấy bóng dáng đỏ ấy rẽ ngoặt vào một căn phòng, anh cũng mơ hồ đi vào theo. Trước khi mất đi ý thức, Thành biết bản thân đã đổ ập lên đệm giường mềm mại, một bóng dáng hư ảo lập lòe trước mắt anh, điều cuối cùng mà anh có thể nghĩ được là “Thật cao”.
Lợi Táp đế quốc, Thành trung tâm Rica (Đế đô)
Ánh trăng bàng bạc treo trên nền trời đen không có lấy một gợn mây phủ khắp ngõ hẻm lắt léo của Đế đô. Những tòa nhà gạch ngói đỏ với khung gỗ to lớn thể hiện sự sang quý của tầng lớp quý tộc tối cao được đắp xây cao vút. Bên trong những bức tường khảm đá xá hoa tráng lệ là tiếng cười đùa của những kẻ hàng ngày phải đeo cái mặt nạ khôn khéo hòng kéo quyền lợi về cho gia tộc mình. Các cô tiểu thư yểu điệu cầm trên tay quạt hoa được điêu khắc hình ảnh của các loại hồn thú cao quý, mặc những bộ váy chiết eo lộng lẫy, các cô được dạy bảo rằng số phận của các cô chỉ là chờ được ngoan ngoãn gả đi, bán thân thể và tiếng cười để gia tộc các cô càng thêm hưng thịnh. Các cậu ấm dù là mang ý chí muốn thể hiện bản thân hay là loại nhát cáy không nâng nổi cả một thanh kiếm đều phải cười theo cái vẻ ngạo nghễ để xưng vương xưng bá với chúng bạn và những người nghèo khổ. Không cần biết ai hơn ai cái gì, trước cứ đem khí thế của đối phương dẹp bỏ thì mới xứng với dạy dỗ của tổ tiên.
Hiển nhiên, không phải tòa nhà của vị quý tộc nào cũng trình diễn vở kịch lố lăng ấy, bên cạnh con hẻm Xivich, con hẻm của những kẻ ở tầng đáy đế quốc, những kẻ mặc trên người bộ đồ rách rưới vá chằng vá đụp và luôn bốc mùi nồng nặc, mùi của xú uế, mùi của sự trụy lạc. Bên cạnh một nơi như thế, tòa nhà của công tước Y Thần có thể xem như là công trình xa hoa nhất chốn này, tường gạch đẽo đá chắc chắn, mái ngói lợp đủ màu sắc khiến cho những kẻ khốn khổ phải làm hàng xóm của ông hàng ngày ngưỡng mộ không thôi.
Vị công tước được người ngưỡng mộ đó giờ đang suy sụp ôm đầu ngồi trên giường trong phòng ông ta, vẻ mặt ông như thể đã ký kết hiệp ước với tử thần và giờ đây gã đang trên đường đến tìm ông ta để thực hiện cái giao kèo mà cả hai đã ký. Xanh xao nhưng không hề gầy yếu, hai má đầy thịt núc ních của ông ta run run theo mỗi lần vị phu nhân xinh đẹp vỗ lưng ông như muốn giúp ông thuận khí, mặc cho những lời lảm nhảm của ông cứ thế không ngừng, như niệm ma chú khiến nàng phải bật khóc.
“Nó đến… nó sắp đến rồi..”, lặp đi lặp lại mãi, vị công tước béo bủng như đang muốn triệu hoán hồn thú từ vùng đất sâu của đế quốc. Cánh tay mảnh khảnh của người vợ vòng qua ôm ông, móng tay sắc bén của nàng cào xước lớp thịt mỡ đầy đặn của ông cũng không thể khiến những lời nói vô nghĩa này ngừng lại.
Thoát khỏi trạng thái điên dại kia không phải là vị công tước mà là phu nhân của ông, Kim Đạc Phi Âm, nàng buông vai chồng ra, kéo lớp chăn dày lên phủ người ông như thể bất mãn với con gió lạnh lùa vào phòng vì cửa sổ bật mở bởi kẻ không mời mà đến kia. Như lật một trang sách sang nội dung khác, mới đây hãy còn vẻ đau buồn vì sự không bình thường của chồng, vậy mà chớp mắt đã quay lại làm phu nhân công tước cao quý, nước mắt của nàng như được bàn tay vô hình lau khô đi không để lại vết tích.
Phi Âm bước xuống giường, gót chân vừa chạm vào sàn đã giống như ném một viên đá vào mặt hồ phẳng lặng, sàn đá từ từ nứt ra, những viên đá vụn bay lên cao ngang tầm mắt của Phi Âm, vặn vẹo, những khối đá bất quy tắc đột ngột như bị máy ép cán qua trở nên dẹp mỏng như một thớ vải với thứ hoa văn kỳ quái xấu xí, lớp vải đặc biệt đó vòng lên người chủ nhân, bám và từng đường cong hoàn mỹ của nàng tạo nên lớp giáp cứng rắn bảo hộ và che đi cảnh xuân chỉ chực lộ liễu bởi chiếc váy ngủ mỏng manh trước đó. Mái tóc dài đen nhanh của Phi Âm được búi lên cao phơi bày cần cổ trắng ngần cao quý của một người được những kẻ xung quanh tôn sùng. Đối diện với kẻ đang đứng trên bậu cửa sổ mở rộng, cả người chìm vào bóng đen, lớp áo chùng rộng bay theo gió khiến người nhìn không phân biệt được là nam hay nữ, Phi Âm hất tay, đá bên dưới sàn trồi lên tạo thành bộ bàn ghế vững chãi, nàng cất lời.
“Công tước hiện đang có bệnh trong người, khách ghé thăm không thể tiếp đón, chi bằng để người làm phu nhân là tôi đây, cùng anh trò chuyện.”
Từ trong bóng đêm, nam nhân anh tuấn từ từ bước đến, nếu có người ngoài ở đây nhìn thấy hẳn sẽ phải kêu lên kinh ngạc vì nếu công tước đại nhân mà gầy xuống, thì mặt ông sẽ y như đúc từ khuôn ra với người này, chỉ khác là ông nổi danh hiền từ nên bộ dáng luôn luôn là một kiểu phúc hậu, người đàn ông kia thì từ đầu mày đến cuối mắt chỉ thấy sự âm u.
Người đàn ông âm trầm đi đến, tự tại ngồi lên cái ghế đá mà Phi Âm tạo ra, cười nhạo báng khúc thịt to đùng đang không ngừng run rẩy trên giường, “Bệnh? Gần chết đến nơi còn bệnh tật nổi sao? Chi bằng cô bảo lão tự sát đi, đỡ phải chịu đau đớn khi ngày đó đến.”
Lợi Táp đế quốc, Thành Rido
Thành mệt đến tưởng chừng có thể ngủ một giấc mấy ngày mấy đêm nhưng khi anh mở mắt ra mới biết được bản thân chỉ vừa chợp mắt một lát mà thôi. Cả người vẫn còn bủn rủn khiến anh không ngồi thẳng dậy được nhưng tinh thần thì đã hoàn toàn tỉnh táo. Thành đưa tay vuốt mặt, giờ anh mới có thời giờ nhìn ngó căn phòng này, Cát Nhã dẫn đường cho anh vào nên chắc hẳn đây là phòng của Chúc Phong. Cấu trúc thì đều là dạng hộp chữ nhật y hệt như căn phòng dưới hầm kia, nằm trên giường anh có thể thấy rõ mồn một trần nhà được khảm mấy viên to đùng phát ra ánh sáng xanh dịu thay thế cho công năng của nến. Nói thật lòng thì Thành thà đối diện với mấy chục cây nên bao quanh như cầu hồn còn hơn kiểu sáng xanh lét thế này. Giường đệm anh nằm là một màu đen tuyền từ chăn cho đến gối nằm, mùi gỗ thơm nhàn nhạt không biết xuất phát từ đâu truyền vào mũi khiến anh thấy thoải mái hơn không ít. Góc bên trái ngay cửa ra vào kê một cái bàn gỗ lớn trên có mấy cuộn giấy lăn lốc và một lọ mực,, bút lông ngỗng trắng lốm đốm vệt xám cắm trong lọ mực. Đối diện giường, Vệ Thành loáng thoáng thấy hình dáng mờ mờ của một khối hộp chữ nhật đứng to đùng mà anh đoán là tủ chứa quần áo gì đó, muốn thấy rõ thì phải nhấc người dậy nhưng anh giờ còn chưa đủ sức.
Thở hắt ra một hơi, lúc thấy thái độ của hai gã hầu, Thành đã nghĩ rằng Chúc Phong sống cũng không sướng gì, giờ mới thấy cũng không đến nỗi, ít ra cho cái phòng này rộng rãi, giường đệm thoải mái. Lúc này, Thành mới nhớ đến bóng người mà anh thấy trước khi bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, theo trí nhớ quay đầu về hướng đó.
Nếu không phải trên lồng ngực của người đối diện phập phồng chứng tỏ anh ta là người sống thì Thành đã nghĩ rằng anh đang đối diện với một bức tượng sứ được chế tác một cách hoàn mỹ, ánh sáng xanh kinh khủng trên trần hắt xuống khuôn cằm cương nghị của anh ta vuốt ve từng đường nét. Nói một cách nghiêm túc, người đàn ông ở trước mặt Thành đây chỉ có thể nói là dễ nhìn, thậm chí không anh tuấn bằng con ma ốm mà Thành đang trú ngụ nhưng lại có sức hút khó cưỡng. Thân thể anh ta cao ráo được bộ áo chùng xanh thẫm viền chỉ bạc vẽ đầy những hoa văn ma quái bất quy tắc mà Thành không tài nào nhận ra nổi nó là gì bao bọc. Nhác qua thì hoa văn đó trông giống như đường nét của một con chim ba chân nhưng nhìn kỹ thì lại như loài bò sát có sừng kỳ lạ, nhìn góc độ khác thì lại tựa tựa như totem hình xăm thổ dân mà Thành đã từng được chiêm ngưỡng, hoặc có khi nó chỉ là mớ lùng nhùng được thêu lên để thách thức trí tưởng tượng của người nhìn. Suối tóc bạc của người đàn ông được buộc thành từng búi nhỏ bởi những sợi tơ vàng, kiểu buộc nhí nhố mà Thành đã từng được chiêm ngưỡng qua bàn tay của dì anh, người mẫu trình diễn là cô chị họ đáng yêu của anh, kiểu tóc này trên người chị họ có thể nói là giúp chị ấy trẻ thêm mớ tuổi, ấy vậy mà ở trên người đàn ông này, kiểu tóc đó lại hợp với anh ta đến lạ lùng, không chút gò bó, không chút quái dị. Dưới con mắt của Thành, một đầu tóc bạc của người đàn ông này như đang phát sáng, ánh sáng dịu nhẹ như đêm trăng. Trên vầng trán cao của anh, một dải lụa cùng màu với áo chùng vắt ngang, một dải lụa bình thường không có bất cứ gì điểm xuyết, ở trên người anh ta lại cứ như món đồ thời trang cao cấp người người giành nhau đến vỡ đầu chảy máu chỉ để mua bằng được.
Nếu để Thành phải nói vài câu miêu tả người đàn ông này thì là “Mặt mũi tầm thường, thân thể hấp dẫn, khí thế như thần.” Thô nhưng mà trực quan.
Một trực giác nảy lên trong suy nghĩ của Thành khiến anh gần như khẳng định người đàn ông đứng trước mặt anh là ai.
“Cát Nhã.” Thành nói.
“Thành”, người đàn ông mở lời, thanh âm có thể sánh gang với tiếng đàn hay nhất mà Vệ Thành từng đi nghe ở buổi hòa nhạc, “Chào mừng đến với Phổ đại lục.”
Lợi Táp đế quốc, Đế đô.
Al khoanh tay đứng dựa vào tường, vẻ mặt gã vẫn tối tăm và đượm mùi chết chóc như mọi ngày, như thế việc xảy ra trước đó hoàn toàn không liên quan gì đến gã.
Al như con lật đật lắc lư thân người, mỗi nhịp lắc lư gã lại đệm thêm cái câu cửa miệng “Nhàm chán, nhàm chán..”.
Không biết gã đã lắc đến lần thứ mấy, gã không đếm, cũng không ai đếm, gã chỉ biết gã đã chết dưới lưỡi kiếm của Phi Âm tám mươi lần rồi.
Chịu đựng ánh mắt như rắn rết của Al, Phi Âm tiếp tục vung kiếm chém nát mớ máu thịt bầy nhầy dưới chân, khuôn mặt xinh đẹp nõn nà của thiếu phụ vươn đầy chất lỏng đỏ thẫm nóng hổi khiến vẻ mong manh của nàng tăng thêm một chút yêu dã. Mỗi lần Phi Âm chém chết một Al thì ngay chớp mắt một Al khác lại từ dưới lòng đất trồi lên, như loài nấm độc bám riết lấy nàng, sinh sôi không ngừng. Phi Âm biết tên quái vật đứng kia mới là đối tượng nàng muốn đâm Thạch Trọng vào nhưng mỗi lần nàng muốn tiếp cận gã thì lại bị những khuôn mặt không có chút sự sống giống hệt gã đẩy lùi, Phi Âm không dám sơ hở, không dám lơi tay vì phía sau nàng có người đàn ông mà nàng yêu, người đàn ông mà năm đó nàng nguyện vì ông ta trả giá hết thảy, kể cả tính mạng.
Chém rồi lại chém, Thạch Trọng trên tay Phi Âm không cần chủ nhân dùng lực, nó như có sự sống tự động tìm kiếm mục tiêu, có Thạch Trọng trong tay, Phi Âm trên chiến trường có thể xưng là chiến sĩ bất khuất, khó mà gục ngã. Đáng tiếc, đứng trước mặt nàng bây giờ là thứ quái vật còn dai dẳng hơn nàng. Thạch Trọng có sự sống, dù nó bền bỉ hơn nhân loại nhưng nó cũng sẽ có lúc cạn kiệt hồn lực, còn những bản sao trước mặt nàng đây, chúng là vật chết, chúng không có hồn lực, chỉ có thể lao vào đấm, đá nhưng chúng sinh sôi gần như vô hạn, với hồn sư thiên về cận chiến như nàng, chúng là khắc tinh. kiến nhiều đè chết voi, đạo lý đó Phi Âm hiểu.
Kể từ khoảnh khắc Al tồn tại, Phi Âm đã sớm đoán được có ngày phải đối đầu với gã, nhưng không ngờ lại sớm thế này.