Mộng vãn hồi - Cập nhật - Tiểu Trúc

yunyunnavi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/14
Bài viết
38
Gạo
100,0
Tên truyện: Mộng vãn hồi.
Tên tác giả: Tiểu Trúc
Tình trạng truyện: Update
Giới hạn độ tuổi đọc: không giới hạn
Cảnh báo về nội dung: Có cảnh H.
Giới thiệu truyện:
Lệ tận la cân mộng bất thành,
Dạ thâm tiền điện án ca thanh.
Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn,
Tà ỷ huân lung tọa đáo minh.


Năm mười lăm tuổi, nàng lần đầu tiên được đưa vào cung, được tiếp xúc với những thứ vàng, bạc, ánh kim chói lóa. Nàng được một thầy đồ có tên là Dương Minh dạy văn, thơ, và những luân lí đạo thường mà Khổng Tử - một thi nhân ở Trung Nguyên đề ra.

Năm mười sáu tuổi, nàng được dạy cầm, kỳ, thi, họa. Những tập tục cúng bái vào ngày lễ tết truyền thống.

Năm mười bảy tuổi, nàng được đưa vào quân đội đóng ở vùng biên cương nguy hiểm để học về những thứ như cầm quân, bày mưu, quân lược. Nàng sống những ngày tháng của tuổi thiếu nữ vốn vui tươi lại bị giam cầm trong những nơi không bao giờ ló đầu ra ngoài.

Năm mười tám tuổi, nàng chính thức lên ngôi vương, trở thành nữ đế thứ hai ở Lương quốc. Hằng ngày xung quanh nàng không có dưới năm mươi nữ nhân, kẻ hầu người hạ. Nàng sớm đã rèn luyện được sự chịu đựng và tính khí kiên cường. Nàng thông minh và mưu lược nên dù Lương quốc có hàng trăm quốc gia khác lâm le xâm lược cũng không dám động thủ.

Nàng xinh đẹp như một đóa hoa chớm nở trên ngọn đồi phía Nam, hứng những giọt sương mát lành đầu tiên mơn mởn. Khác với những thiếu nữ e ấp vụng dại của cái tuổi trăng tròn. Nàng lại phải tỏ ra mạnh mẽ hơn cả cánh trai tráng. Đâu ai hiểu được nàng cần lắm một bờ vai rộng, một cái ôm ấm áp. Những binh biến, sóng gió vừa qua cũng giúp nàng trưởng thành hơn cái tuổi mười tám.

“Mộng rồi cũng tàn... Hẹn chàng kiếp sau. Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu Đông phong...”

Mục Lục
Chương 1 ------ Chương 2
Chương 3 ------ Chương 4
Chương 5 ------ Chương 6
Chương 7 ------ Chương 8
Chương 9 ------ Chương 10
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mạt Họa

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/5/14
Bài viết
255
Gạo
250,0
Giới thiệu rất hấp dẫn, rất cuốn hút. Ta đặt gạch hóng truyện của nàng.
 

yunyunnavi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/14
Bài viết
38
Gạo
100,0
Chương 1:
“Nếu đã từng một lần vào cung, nếm trải đủ mọi đắng cay, vũ nhục. Nếm trải đủ miệng đời, miệng người. Nếm trải vị mặn mặn của nước mắt. Thì ta tin không có bất cứ thiếu nữ nào ảo mộng để được một lần bước chân vào nơi hư vinh, đen đốm này...”
“Ây, nhìn kìa! Đó chẳng phải là người mới vào cung sao?” Một cô cung nữ vận xiêm y màu lam nhạt được may bằng chất vải thô cứng, trên tay ôm theo một giỏ hoa quả tươi nói với cô cung nữ bên cạnh. “Nghe nói hôm nay Nữ Đế kế vị sẽ được đưa vào cung!” Cô cung nữ bên cạnh đáp lời.
“Nói bậy. Nữ Đế kế vị sẽ không được đưa vào cung bằng cửa sau như đám cung nữ chúng ta đâu, để người khác nghe thấy sẽ chuốc họa vào thân đấy! Mau đi thôi.” Cô cung nữ lúc nãy nhìn ngó xung quanh, rồi kéo lấy cô cung nữ bên cạnh đi mất. Những lời nói và hành động này hết thảy đều lọt vào mắt nàng. Lúc đó, nàng chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đều hiểu hết được những lời bọn họ nói. Nàng vốn dĩ là con riêng của nữ đế đang tại vị, do thân phận không phải là dòng dõi chính quốc nên buộc phải vào cung bằng cửa sau.
Những điều này nàng cũng vừa được biết trên đường đến đây, được truyền lại bởi một vị công công thân tín của mẹ. À! Phải gọi là nữ vương chứ nhỉ?
“Công chúa, thần chỉ có thể đưa ngài đến đây. Tiếp theo ngài đi theo con đường này thẳng đến Thâm Y Các để các lão cung nữ có thể tắm rửa cho ngài, rồi sẽ có người đưa ngài đến tẩm cung của nữ vương để tiếp kiến! Thần cáo lui.” Sau khi chỉ dẫn tận tình, lão công công khom người, cúi đầu một cái rồi nhanh chóng biến mất tại khúc quanh của bức tường.
Nàng theo lời của lão đi thẳng một mạch đến Thâm Y Các. Dọc đường, nàng gặp các lão cung nữ hay còn được gọi một cách đầy kính trọng là cô cô chỉ bảo đám tiểu cung nữ mới vào một cách hết sức tàn nhẫn. Nàng cũng vờ như không thấy cũng chẳng quan tâm, khẽ cụp mi mắt xuống đi tiếp. Đoạn đường này sao lại xa thế? Từ trong căn phòng tối, một tiểu cung nữ chạy ra với hai bên gò má bê bết máu và dấu tay. Nàng giật mình đứng sững lại nhưng vẫn không nói gì, tiểu cung nữ đó ôm lấy chân nàng, vẻ mặt cầu xin thảm thiết.
“Xin ngài hãy cứu nô tỳ. Nô tỳ không phải cố ý nói bừa trước mặt Tam quận chúa, nô tỳ thật không cố ý...!” Nàng ta nói chưa xong đã bị một lão cung nữ kéo vào, từ căn phòng tối đó vọng ra những tiếng kêu la rợn người. Nàng bỗng rùng mình, vô thức chạy như bay, nàng không dám nghĩ đến hình ảnh cô cung nữ đó đã cầu xin nàng như thế nào? Cảnh vật hai bên nhanh chóng lướt qua.
Ý thức được mình đã đụng phải một thứ gì đó rất cứng, nàng ngước đầu nhìn. Một gương mặt tuấn tú ưa nhìn đập vào mắt nàng, hắn ta cao hơn nàng một cái đầu, nói đúng hơn là nàng chỉ đứng tới vai hắn. Trên gương mặt của hắn nổi bật nhất là đôi mày kiếm sắc lẹm vẽ một đường hoàn hảo phía trên đôi mắt đen trầm lắng, yên tĩnh như mặt hồ nước trưa hè.
Nhìn cách ăn mặc của hắn chắc cũng là hoàng tử hoặc công tử của các gia đình quan. Nhưng nhìn sao nàng cũng thấy hắn chỉ hơn mình tầm ba đến bốn tuổi, hình dáng của một đứa bé nhưng từ phong thái đến biểu cảm gương mặt dường như già dặn hơn lứa tuổi của hắn nhiều. Thấy hình ảnh mình phản chiếu trong con ngươi đen nháy trong vắt kia, nàng mới biết mình đã thất lễ khi cứ đứng như trời trồng nhìn thẳng vào mặt hắn.
“Xin lỗi!” Nàng cúi đầu tỏ ý hối lỗi. Hắn không thèm liếc nhìn nàng bỏ đi tiếp, giọng nói từ sau vọng vào tai nàng: “Sau này nên cẩn thận hơn khi đến nơi này!” Chắc hắn nghĩ nàng là cung nữ nên mới tốt bụng nhắc nhở. Quả thật, sau này nàng nên hạn chế đến nơi này.
Ba chữ Thâm Y Các hiện ra to và rõ trước mặt. Thâm Y Các là một nơi để tắm gội cho các vị vua của Lương Quốc trước khi làm lễ tế trời hoặc các ngày lễ lớn trong quốc. Từ năm Lương Thành Đế kế vị đã ân chuẩn cho hoàng hậu cũng được đặc quyền tắm gội ở đây trước khi làm lễ cùng hoàng đế. Đây cũng là nơi chuẩn bị xiêm y, áo bào cho vua trong những dịp lễ, tết.
Một cung nữ mang theo tấm thẻ làm bằng gỗ dài tầm một gang tay đi ra nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên, khiến nàng có chút ngứa ngáy khó chịu. “Ngài là công chúa Lương Diêu Lăng?” Vị cung nữ này có vẻ ngờ vực khi nhìn thấy nàng. Sau khi xác định cái tên trên miếng mộc bài đã hỏi lại.
“Phải.” Nàng nói ngắn ngọn. Trước đây nàng rất hay nói, phải gọi là nói rất nhiều nhưng hôm nay khi đi trên chiếc xe ngựa, vị lão công công đã nhắc nhở nàng: “Trong cung, ngài nên kiệm lời sẽ tốt hơn nếu không lại chuốc họa vào thân thì không nói, lại khiến cho bọn nô tài phải gánh tội chết thì ... Ngài cũng hiểu mà!”
“Mời ngài đi theo nô tỳ.” Nội các bên trong được trang hoàng rất đẹp, các cột trụ đều được làm bằng gỗ có mùi hương thanh mát khiến tâm tình con người cũng trở nên êm ái hơn. Trên các cột trụ có khắc những hình ảnh con người lao động, cao chút nữa là hình ảnh những đám mây, hạc, mặt trời tạo nên bức tranh hài hòa về cuộc sống.
Cô cung nữ đưa nàng đến căn phòng ở hậu các có một bồn tắm lớn với không khí hơi ẩm của nước nóng cùng những mùi hương thơm mát của các loại hương liệu được bào chế dành cho hoàng gia. Bên trên có thêm hai cung nữ đang chuẩn bị nước. Cô cung nữ lúc nãy đưa nàng đến một góc phòng có đặt một bức bình phong trên có thêu hình đóa bạch liên.
Sau khi cởi xiêm y, nàng được đưa đến bồn tắm ngâm mình. Làn nước ấm nóng với làn khói trắng nhè nhẹ bay trên mặt nước hòa quyện cùng mùi hương thanh khiết dễ chịu của hương liệu khiến nàng cảm thấy giảm bớt căng thẳng, đầu óc cũng dần được thư giãn. Sau khi ngâm mình trong nước nóng, nàng được thay một bộ xiêm y khác có màu trắng, sự nổi bật duy nhất là chiếc đai lưng màu vàng óng ánh. Đó là thứ để phân biệt con nhà quan với dân thường.
Nàng được các ma ma lớn tuổi chải tóc, chiếc lược ngà luồn qua kẻ tóc kéo một đường đến tận chấm lưng. Vị lão cung nữ này nhanh chóng vấn được một kiểu đầu rất đẹp được gọi là nguyên bảo kế [1] mà không phải ai cũng làm được, để có được kiểu đầu này, nàng đã ngồi thẳng trước gương hai canh giờ. Một vị ma ma khác đang cầm hộp trâm đưa cho vị ma ma đang cẩn thận cài trâm đột nhiên nói: “Nhìn xem, ở phía sau cổ ngài có một vết bớt trông giống ngọn lửa này.”
Nàng cũng không mấy ngạc nhiên bởi vết bớt này đã có từ lúc nàng sinh ra. Sau khi hoàn tất việc tắm gội và chải tóc. Nàng được vị ma ma dạy sơ cách đi đứng thẳng lưng, cách hành đại lễ, ngay cả cách ngồi cũng phải được chỉ bảo. Nàng từ nhỏ đã sáng dạ lại thông minh nên học rất nhanh đã có thể làm được. Một tên tiểu thái giám khom người đi đến bảo: “Nữ vương đang đợi ngài, thưa công chúa.”
Nàng nhanh chóng rời khỏi Thẩm Y Các để đi theo vị thái giám này đến gặp nữ vương. Lúc đi qua hậu hoa viên phía sau, chỗ ngọn đồi nhỏ được bao phủ bởi thảm cỏ xanh mướt, nơi đó có một cậu bé ngồi trên lưng ngựa, ung dung mà thuần phục giương cung, nhắm thẳng con chim trên trời mà bắn. Hình ảnh này nàng đã nhiều lần được trông thấy trong giấc mộng, lần nào cũng đều kết thúc bằng hình ảnh chiếc tên đâm thẳng vào ngực khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
“Người kia là ai vậy?” Nàng bất giác hỏi tên thái giám đang đi trước dẫn đường. “Công chúa hỏi người kia à? Đó là thái tử của Hán triều tên là Lưu Triệt.” Nàng nhìn con người đó vẫn ung dung ngồi trên lưng ngựa, ngay cả khi hắn ta bắn được một lúc hai con chim nhưng khuôn mặt vẫn không biến sắc. Đôi mày kiếm khẽ cau lại, ánh mắt nhìn về một phía xa xăm. Lưu Triệt! Cái tên thật đẹp.
Nữ vương là người thích yên tĩnh nên vào buổi trưa, bà ta thường ngồi ở một góc đình trong ngự hoa viên, có khi nhìn cá, có khi nhìn trời, có khi ngồi đàn, có khi đọc sách. Cuộc sống của bà vẫn thường tĩnh lặng như thế, nhưng lại trị quốc một cách thông minh, người đời còn nói bà lo cho dân, bình ổn biên cương hơn cả chồng của bà.
Lúc nàng đến, mặt trời đã đứng bóng trên ngọn cây cao. Ánh nắng không quá chói nhưng cũng đủ làm người ta cảm thấy nóng nực nhất là bị quấn trong đống vải trên người, ngay cả đi đứng cũng khó khăn. Tên thái giám đưa nàng đến gần đình hóng gió rồi lặng lẽ cáo lui trước. Nàng từ từ đi đến trước mặt bà, tuần tự hành đại lễ như các ma ma ở Thâm Y Các đã dạy.
Bà khe khẽ thở, giọng nói rất nhẹ, mang chút yêu thương, mang chút ấm áp: “Sau này không cần hành đại lễ nữa, ta cũng không phải người mẹ thích bạc đãi con của mình.” Nàng “Vâng.” một tiếng rất nhỏ rồi đứng lên, theo ánh mắt của bà qua ngồi cạnh. “Lâu nay sống có tốt không?” Nàng hơi sững người nhìn thật lâu vào đôi mắt đượm nét buồn của bà. Dù chỉ mới ba mươi lăm nhưng đuôi mắt đã hằn vết nhăn, khí sắc cũng trở nên già dặn.
“Lăng nhi vẫn tốt, chỉ có điều rất nhớ nương.” Không hiểu sao, nàng đã được dạy bảo nên kiệm lời nhưng khi đối diện với ánh mắt xót xa, yêu thương của bà vẫn không kiềm được giọng nói có phần run rẩy. Nàng òa khóc, gục đầu vào lòng ngực ấm áp của bà. Nước mắt thấm đẫm một mảng lớn trên xiêm y của bà. “Con gái ngốc, con tưởng ta không nhớ con à? Chẳng phải bây giờ trùng phùng rồi sao? Nín đi!”
Nàng ngồi cùng bà suốt cả buổi trưa đến chiều tối vẫn không muốn về tẩm cung. Bà kể rất nhiều điều về cuộc sống hằng ngày, về những buổi lễ tết, về những lần binh biến nơi biên cương, về chốn thâm cung nguy cơ trập trùng, về Lương Cao Đế - chồng của bà. Về mối tình có duyên mà không phận giữa bà với cha nàng. Hôm nay dường như bà đã trút hết tâm sự trong suốt mười lăm năm qua.
Nàng cũng kể cho bà nghe những ngày vui chơi ở vùng quê có sông, có núi. Những buổi tắm mưa cùng đám trẻ trong làng. Những ngày tết cùng người lớn và đám nhóc làm dưa muối. Bà bất giác ôm nàng vào lòng: “Xin lỗi con!” Chỉ là một câu đơn giản thế thôi nhưng nàng cảm nhận được vòng tay của bà ngày càng xiết chặt, trên đỉnh đầu cũng cảm thấy có gì đó ẩm ướt rơi xuống.
“Mau về cung nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ phải bắt đầu học tập rất nhiều thứ để trở thành vua của một nước, ta chỉ sợ con chịu không được!” Bà thở dài, vuốt tóc nàng. “Con sẽ cố gắng, vì nương mà cố gắng!” Nàng vui vẻ vì gặp được mẹ, hớn hở hứa. “Con không được vì mẹ mà phải vì chúng dân thiên hạ, vì quốc của chúng ta. Có biết chưa?” Nàng mạnh mẽ gật đầu.
Sau đó bà sai người đưa nàng đến tẩm cung mới có tên là Mục Tùy Cung. Mục Tùy là tên húy của nàng, cũng là được bà đặt khi mới chào đời. Tối hôm đó, nàng ngủ rất ngon giấc, vì niềm vui khi gặp mẹ, vì giường hôm nay ngủ thật êm, vì chăn hôm nay thật ấm, vì nàng biết trên đời còn có người thân của nàng...
 

yunyunnavi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/6/14
Bài viết
38
Gạo
100,0
Chương 2:
Tiết trời giữa hạ oi bức, vừa sớm khi người người đều yên giấc nồng, một cô cung nữ lớn hơn nàng nhiều tuổi động nhẹ đôi chân nàng. Nàng là người rất hay cảnh giác nên ngủ không sâu giấc, mặc dù được nằm nệm dày chăn ấm nhưng cũng không khắc phục được. Vừa động là nàng đã tỉnh lại ngay. Khẽ dụi đôi mắt lem nhem, nàng bừng tỉnh khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Bốn cung nữ đứng thành hai hàng, người mang y phục, người mang chậu nước bằng đồng, người mang trang sức, người mang son phấn. “Có lễ à?” Nàng hỏi câu này sở dĩ khi còn ở quê, đến dịp lễ tết, người lớn cùng bọn trẻ nhà khá giả trong làng mới cài trâm, trang điểm. “Công chúa phải thức sớm để chuẩn bị cho buổi học đầu tiên với thầy đồ.”
Cô cung nữ nói giọng nam, rất nhỏ nhẹ, vừa đủ nghe lại không khiến người khác nổi giận khi bị đánh thức. “Ta biết rồi!” Nàng được họ chuẩn bị mọi thứ từ rửa mặt đến thay xiêm y. Hôm nay nàng vận một bộ y phục màu lam nhạt, đai lưng được thắt kỳ công bằng dải lụa trắng có thêu họa tiết phong vân nổi. Chất vải rất tốt, vừa mịn lại vừa trơn, nàng nghĩ chắc là loại tơ lụa cống phẩm từ Hàng Châu.
Khi mặt trời vừa lên khỏi dãy núi, những tia sáng đầu tiên của ngày mới nhàn nhã rọi xuống nhân gian. Nàng ngồi ở một cái bàn đá trong khuôn viên Mục Tùy Cung, đưa mắt ngắm nhìn những khóm hoa mẫu đơn đang trong kỳ nở rộ đẹp kiêu sa. Mãi ngắm nhìn nên nàng cũng chẳng để ý đến xung quanh từ khi nào đã có sự xuất hiện của một ông lão râu tóc hoa râm mang theo một cái túi vải màu nâu đứng bên cạnh nàng.
“Trù trướng giai điền hồng mẫu đơn, vãn lai duy hữu lưỡng chi tàn. Minh triêu phong khởi ưng xuy tận, dạ tích suy hồng bả hỏa khan.” Thanh âm không nặng cũng không nhẹ, hờ hững như sắp bị gió cuốn bay. Nàng cảm thấy tâm tình bị ảnh hưởng bởi bốn câu thơ này nên thuận miệng đáp lại: “Tịch mịch nuy hồng đê hướng vũ, ly phi phá diễm tán tùy phong. Tình minh lạc địa do trù trướng, hà huống phiêu linh nê thổ trung.”
“Xem ra ngài cũng có nghiên cứu về mẫu đơn?” Nàng giật mình quay lại nhìn ông lão bên cạnh. “Người là...?” Nàng kéo dài từ cuối. “Tại hạ Dương Minh là thầy đồ được nữ vương mời đến để dạy ngài!” Nàng “Ờ!” một tiếng. Ông lão nhìn nàng mỉm cười phúc hậu: “Nếu hôm nay đã lấy hoa làm đề, vậy bài học đầu tiên sẽ luận thơ về hoa, ngài thấy thế nào?” Hai mắt nàng sáng rực: “Cũng được, quê của ta có rất nhiều hoa nên ta cũng có nghiên cứu.” Dương Minh gật gù ra vẻ tán thưởng: “Vậy mời ngài bắt đầu trước đi.” Nàng ngân nga đọc những bài thơ mà hồi nhỏ cùng tụi trẻ trong làng chơi.
Dương Minh là người rất vui tính, lúc nàng đọc đúng lão sẽ mỉm cười khen nàng, lúc nàng đọc sai lão sẽ chỉnh sửa lại cho đúng, mà đa phần nàng đều lè lưỡi nghe lão đọc lại đúng bài thơ. Biệt danh Dương lão tử cũng do nàng đặt. Năm tháng qua dần, nàng biết được nhiều hơn, cũng thấy cuộc sống này thật thú vị.
Nháy mắt một cái đã ba năm trôi qua, thời tiết đầu xuân lạnh hơn nàng nghĩ, đêm qua tuyết lại rơi, trong hoàng cung như được phủ một dải lụa trắng mịn như lụa. Nàng giẫm lên tầng tuyết dày, khó khăn băng qua con đường đến đại điện. Bên cạnh chỉ có một cô cung nữ tên Khuê Dư. Nàng đang cố sức đi thật nhanh đến đại điện để thăm mẹ khi nghe tin dữ, có thể dễ dàng nhận thấy điều đó qua những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
“Công chúa, ngài đừng vội, kẻo ngã sẽ bị thương hàn xâm nhập.” Khuê Dư cố gắng khuyên nàng, nhưng nàng không để tâm, bản tính cố chấp xưa này vẫn không thay đổi. Năm nay nàng đã tròn mười tám tuổi, cũng vừa qua sinh thần được hai tuần trăng. Vượt qua cánh cửa sau bằng đồng được canh giữ bởi hai người lính và hai con sư tử đá.
Mẹ nàng đang nằm trên giường, gương mặt trắng bệt cắt không còn giọt máu. Miệng liên tục ho khan, và kêu lạnh. Dù vậy trên trán của mẹ đã có rất nhiều mồ hôi. “Du thái y, mẹ ta sao rồi?” Vị thái y chịu trách nhiệm sức khỏe cho mẹ nàng là một người nổi tiếng bởi tài y thuật, ông năm nay đã gần năm mươi. “Bệnh tình của nữ vương có chiều hướng tiêu cực, tại hạ vô lực chỉ có thể kê đơn trị căn bệnh thương hàn cho nữ vương tạm thời.”
Đôi mắt nàng trống rỗng nhìn con người đang khó khăn giữ lấy sợi dây tính mạng đang ngày càng mỏng dần. “Có cách nào kéo dài sự sống của nữ vương không?” Nàng nửa quỳ nửa ngồi dưới thềm giường của bà. Trên tay là chiếc khăn dùng để chậm mồ hôi trên trán bà. “Chỉ e dù có kéo dài mạng sống của nữ vương cũng không thể giúp bà bình phục như trước, công chúa nên chuẩn bị ...” Lời nói của lão thái y chưa dứt đã bị nàng cắt ngang.
“Vậy theo ông, ta là con của Người, bổn phận của ta chỉ có thể đứng nhìn Người đang thoi thóp chiến đấu với cái chết à? Hay là ta nên giúp Người đi nhanh một chút mới là chữ hiếu.” Nàng gằn giọng qua kẽ răng, khuôn mặt cũng bất giác run bần bật. “Nô tài không dám!” Mặc dù không quay đầu lại nhưng nàng biết lão thái y vừa quỳ xuống dập đầu xin tội. “Lui ra hết đi, ta muốn ở một mình.” Mọi người lần lượt lui ra ngoài, trong nội điện rộng lớn bất giác trống trải và yên lặng quá. Nàng có thể nghe tiếng thở yếu ớt của bà trên giường. Nàng nắm lấy đôi tay lạnh lẽo trắng bệt của bà áp sát mặt mình. Nàng kể chuyện trong quân đội cho bà nghe.
Câu chuyện của nàng dường như không bao giờ kết thúc, nàng kể từ trưa đến tối, ngay cả cơm cũng chẳng màng ăn. Khi nàng dường như mất hết hi vọng thì bàn tay như có ai đó nắm lại. Nàng ngạc nhiên nhìn bàn tay trắng bệch run rẩy, ra sức nắm lấy tay nàng. Chỉ trong một thoáng đó nàng như vỡ òa lên, nhưng rồi ông trời đã cướp mất bà. Cánh tay của bà nặng nề buông xuống, cái đầu cũng nghẹo về một bên.
Nhân gian chẳng phải nói người sắp chết trước khi từ giã cõi đời sẽ có ý thức tỉnh lại để nói gì đó với người thân sao? Chẳng lẽ khoảnh khắc đó của bà dành cho cô chỉ ngắn ngủi trong một cái nắm tay sao? Nước mắt kìm nén bấy lâu chực trào trên khóe mắt.
Khi cánh cửa đại điện được mở ra, ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi không dứt, bọn người Du thái y và cung nữ Khuê Dư đứng ở một góc lặng lẽ chờ tin. Nàng cứng nhắc bước từng bước lững thững xuống bầu trời đầy tuyết. Khuê Dư sợ hãi chạy đến đỡ nàng nhưng nàng lại cố chấp tiếp tục đi. Trong lúc đó đám Du thái y chạy vào nội điện. Lát sau, nàng nghe được tiếng hô lớn của tên thái giám thân cận: “Nữ vương đã băng hà!”
Tháng mười năm Mân Diêu thứ ba mươi tám, Nữ đế Dương Thanh Ninh băng hà, miếu hiệu Đức Tông, thụy hiệu Văn Thanh Đế, niên hiệu Mân Diêu. Tháng mười một năm Mân Diêu thứ ba mươi tám, ngũ công chúa – Lương Diêu Lăng lên ngôi, lấy hiệu Mục Tùy. Sau khi công chúa lên ngôi đã bình ổn thiên hạ, dẹp loạn các cứ, đề ra những chính sách có lợi cho nhân dân như giảm thuế muối, chia ruộng đất.
Đã gần năm tháng kể từ khi mẹ nàng băng hà, hiện giờ người đang mặc áo bào lại là nàng. Các cung nữ vẫn giúp nàng chải tóc, rửa mặt, thay y phục, chỉ khác ở chỗ là xiêm y hiện giờ của nàng đã đổi thành màu bạc, trên có thêu hình rồng nổi bằng chỉ vàng, đai lưng cũng màu vàng, buông dài xuống chân, bên ngoài khoác áo bào màu trắng để tưởng niệm tiên đế băng hà.
Tóc của nàng được vấn cao kiểu song đao kế, trên được đội thêm một cái mão lớn có những hạt ngọc trắng ngà theo dây rũ xuống trước mặt nàng. Sau khi đã chuẩn bị chỉn chu, thái giám của nàng có tên là Minh Phúc hô to: “Nữ vương khởi giá!!!” Nàng đi từ nội điện của Mục Tùy Cung trải qua một đoạn đường dài mới đến được chính điện sừng sững bên trong Thiên Long Điện.
Hôm nay là ngày đầu tuần, nàng lại phải mang cái mặt nạ lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn chúng thần đang quỳ dưới cùng hô: “Nữ vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Nàng nghiêm nghị nói: “Chúng khanh gia bình thân.” Quần thần bên dưới vội vàng mà trật tự đi vào hàng ngũ ngay ngắn. Tuần tự họ sẽ bẩm báo về tình hình của dân chúng khắp nơi trên lãnh thổ Lương Quốc.
“Sắp tới là mùa thu nên thời tiết sẽ có mưa nhiều, các khanh nên thông cáo với dân chúng cần chuẩn bị mọi thứ trước khi kết thúc vụ mùa.” Một vị quan ngũ phẩm: “Vâng ạ!” rồi lui vào hàng. “Nếu không còn gì bẩm báo, chúng ta bãi triều.” Bọn quần thần lại lần nữa đồng thanh khom người hô lớn: “Chúng thần cáo lui!”
Nàng được Minh Phúc hộ tống ra ngoài, một đại thần nhanh chân chạy theo, đi phía sau nàng, miệng nói nhỏ: “Thưa bệ hạ, thần có việc cần bẩm báo.” Nàng “Ờ!” một tiếng rồi không nói lời nào nữa cùng nhau về Mục Tùy Cung.
“Châu khanh gia có chuyện gì cần bẩm báo?” Nàng thay một xiêm y khác có màu lam nhạt rồi ung dung ngồi lên chiếc ghế khảm hình rồng bằng vàng. “Thật ra là một nước có giao hảo với chúng ta, thái tử của họ sắp đăng cơ.” Nàng ngạc nhiên: “Vậy à? Là nước nào thế?” Châu khanh gia khom người kính cẩn bẩm báo: “Là Hán triều ạ!” ....
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0
Mình thấy cách trình bày của bạn hơi rối mắt. Những câu hội thoại, bạn có thể xuống dòng, mình đọc trên điện thoại, thấy nó cứ một cục nhìn rất ngại đọc.

Ví dụ:

Nàng được Minh Phúc hộ tống ra ngoài, một đại thần nhanh chân chạy theo, đi phía sau nàng, miệng nói nhỏ: “Thưa bệ hạ, thần có việc cần bẩm báo.” Nàng “Ờ!” một tiếng rồi không nói lời nào nữa cùng nhau về Mục Tùy Cung.
“Châu khanh gia có chuyện gì cần bẩm báo?” Nàng thay một xiêm y khác có màu lam nhạt rồi ung dung ngồi lên chiếc ghế khảm hình rồng bằng vàng. “Thật ra là một nước có giao hảo với chúng ta, thái tử của họ sắp đăng cơ.” Nàng ngạc nhiên: “Vậy à? Là nước nào thế?” Châu khanh gia khom người kính cẩn bẩm báo: “Là Hán triều ạ!” ....

Bạn có thể trình bày:

Nàng được Minh Phúc hộ tống ra ngoài, một đại thần nhanh chân chạy theo, đi phía sau nàng, miệng nói nhỏ:
“Thưa bệ hạ, thần có việc cần bẩm báo.”
Nàng “Ờ!” một tiếng rồi không nói lời nào nữa cùng nhau về Mục Tùy Cung.
“Châu khanh gia có chuyện gì cần bẩm báo?” Nàng thay một xiêm y khác có màu lam nhạt rồi ung dung ngồi lên chiếc ghế khảm hình rồng bằng vàng.
“Thật ra là một nước có giao hảo với chúng ta, thái tử của họ sắp đăng cơ.”
Nàng ngạc nhiên: “Vậy à? Là nước nào thế?”
Châu khanh gia khom người kính cẩn bẩm báo: “Là Hán triều ạ!” ....
 
Bên trên