Truyện ngắn Một buổi chiều tháng sáu

Thiệp Mộng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/7/16
Bài viết
44
Gạo
0,0
Một buổi chiều tháng sáu




MBCT6_zpsyaayevye.jpg


Author: Thiệp Mộng

๖ۣۜGenre: Đam mỹ, giả tưởng, gender bender

๖ۣۜRating:[T]

๖ۣۜStatus:On – going

๖ۣۜLength: truyện ngắn.

๖ۣۜWarning: Cảnh báo các nàng không phải hủ thôi, còn truyện ta viết trong sáng ngọt ngào lắm


Ảnh: hoa hồng viền trắng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu đôi lứa mang nhiều thử thách. Tựa như bông hồng trắng bị vấy máu, nó có một sự tích kì lạ
 

Thiệp Mộng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/7/16
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Một buổi chiều tháng sáu
Chương 1: Cơn mưa đầu hạ


Mưa đầu mùa vội đến cũng chóng đi
Mưa cuối mùa dầm dề dai dẳng...



Đó là một buổi trưa hè tháng sáu năm tôi mười bảy tuổi, khi cái nóng ở Sài Gòn lên tới 37 độ. Bây giờ Sài Gòn đã bước vào mùa mưa, nên nền nhiệt cao chứng tỏ sắp có mưa rào lớn.

Tôi đang nằm trên sàn nhà bật quạt hết cỡ, để gió từ quạt thốc vù vù vào mặt mà vẫn không cảm thấy đỡ oi bức.

Đột nhiên cơn mưa rào đổ xuống đúng như dự đoán của tôi, trời cũng dịu đi nhiều và tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

“Ting tong” tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông cửa reo inh ỏi.

“Ai đấy.”

“Tao, Cường đây.”

Cường là thằng bạn nối khố của tôi từ hồi tiểu học. Nó và tôi là hai đứa quậy phá và ham chơi bậc nhất. Dù càng lớn tính tôi càng trầm hơn và ít phá phách hơn, nhưng hai thằng vẫn thân thiết như hồi nào.

Chuyện sẽ chả có gì đáng nói nếu như lúc tôi mở cửa, người xuất hiện ở đó là thằng Cường thật. Nhưng thật không ngờ đó lại là…một cô gái. Một cô gái khá dễ thương với mái tóc màu nâu hạt dẻ, cặp kính cận và bộ đồ ướt sũng nước. Ừm, bạn biết đấy, con gái mà bị ướt thì như thế nào, khỏi cần tôi phải miêu tả đúng không? Tôi nhìn cô ấy, cố liên hệ với cái “thằng Cường” kia nhưng chả thấy chỗ nào liên quan. Hoặc là tôi nằm mơ, hoặc là thằng khốn đấy trêu tôi.

“Cô là ai?”

“Tao là Cường đây!”

Tôi nhìn “cô ấy”. Lòng tự hỏi cái quái quỷ gì đang diễn ra thế này?

“Thằng nhãi đấy bảo cô đến đây trêu tôi phải không?”

“Trêu cái đầu mày, tao là Cường đây, còn không mau cho tao vào. Lạnh lắm rồi, mày muốn tao cảm chết à?”

“Cô ấy” xông thẳng vào nhà tôi, đi thẳng đến buồng lấy quần áo của tôi rồi vào nhà vệ sinh thay như thật, bỏ mặc tôi đứng như trời trồng ở đó.

Khoan đã nào, một cô gái bị ướt mưa tuy cũng đáng thương thật đấy, nhưng tự tiện xông vào nhà một thằng con trai lạ hoắc, nhận mình với cái tên của một thằng con trai khác rồi thay dồ một cách tỉnh khô thế này có hơi quá…

Số điện thoại nhà thương điên là bao nhiêu ấy nhỉ?

“Cô ấy” bước ra, dĩ nhiên là không mặc vừa bộ đồ rộng thùng thình của tôi. Nhưng mà nhìn dễ thương quá. Đấy là nếu cô ấy không tự nhiên như ruồi mở tủ lạnh hỏi rất hồn nhiên:

“Nhà mày còn gì để ăn không?”

Chỉ có thằng Cường khốn nạn mới ăn nói với tôi kiểu đó.

Tôi có đang bị hoa mắt không vậy?


Thật may là hôm nay tôi ở nhà một mình, bằng không chắc tôi có điên mới giữ cô ta ở lại.


Cố gắng kìm chế không đá đít cô ta ra khỏi nhà, tôi làm hai bát mì rồi đưa đến cho cô ta ăn. Không quên bảo một câu:

“Hết mưa thì đi về đi đấy.”

“Cô gái” vồ lấy bát mì húp soàm soạp, cái tướng ăn giống thằng Cường y đúc.

“Xong rồi. Cho thêm bát nữa.”

Tôi đứng hình. Ăn uống cũng đúng kiểu thằng Cường.

Cái này nếu mà là trò đùa thì thật sự quá trớn rồi đấy.


Nhìn ra ngoài trời đã tạnh, tôi quay lại hỏi “cô ta” nhà ở đâu để đưa về. Thì cô ta đã ngủ lăn trên ghế sô pha nhà tôi từ lúc nào rồi.


Cơn ức chế nãy giờ tôi cố gắng kìm lại nổ tanh bành.

“Cô đang giỡn mặt với tôi đó à?”

Tôi vồ đến lôi cô ta dậy, lắc cái người đang ngái ngủ kia , tôi hét vào mặt cô ta:

“Dậy mau, cô là ai? Ghệ mới thằng Cường hả? Nó cố tình trêu tôi phải không?”

“Thằng Thắng vẹo này, để yên cho bố ngủ.”

Giỏi lắm, đến cả biệt danh của tôi cũng nhớ được, xem ra trò đùa này hai đứa nó kì công lắm đây.

Đúng lúc đấy thì có điện thoại đổ chuông. Tôi đành bỏ qua cho cô ta mà ra nhận điện thoại. Đầu dây bên kia giọng thằng Nam hốt hoảng:

“Thắng ơi, tao nghe nói thằng Cường bị tai nạn chết rồi, giờ bố mẹ nó đang ở nhà chuẩn bị tang lễ cho nó đấy.”

Cái ống nghe của chiếc điện thoại bàn cũ kĩ trượt khỏi tay tôi, rơi tòng teng đâu đó dưới sàn.

“Cô gái lạ” kia bước vào, nhìn tôi với đôi mắt nửa ngái ngủ nửa buồn rầu:

“Tao đã nói rồi mà mày không tin. Bây giờ tao không thể về nhà được nữa rồi.”



***



Tôi xin rút lại, “cô ta” mà biết buồn rầu thì tôi đi đầu xuống đất.

Sau khi hỏi gần một trăm câu hỏi về chuyện giữa hai đứa mà chỉ mình tôi với thằng Cường biết, và “cô gái lạ” kia đều trả lời trôi chảy, tôi mới tạm chấp nhận cô ta chính là “thằng Cường” – bạn chí cốt của tôi.


Nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi câu nữa:

“Lần đầu mày “tự xử” là khi nào.”

“Thằng Cường” lúc này có vẻ bực, nó quắc mắt nhìn tôi, cái ánh mắt ngay từ đầu đã khiến tôi quen thuộc:

“Mày có tin tao nói cho cả xóm này biết “cái ấy” của mày chỉ dài có mười centimet không?”

Nói rồi nó tính gào toáng lên thật. Tôi vội vàng bịt mồm nó lại. Trong lúc giằng co, cái mềm mại nơi trước ngực nó cọ vào tay tôi khiến mặt tôi nóng bừng.

“Thằng Cường” khốn khiếp ấy có vẻ rất vui, nó nhìn tôi cười một cách bỉ ổi:

“Sao hả? Hàng của “chụy” tuyệt quá đúng không?”

Tôi thật sự muốn đấm cho nó vào mặt. Khốn thật.

“Bị biến thành thế này mà mày còn cười được à?”

“Biết làm sao bây giờ, thế này còn hơn là chết. Chết đau lắm mày có biết không? Lúc cái xe ô tô đấy cán vào tao, tao chỉ thấy đau đến khốn khổ rồi ngất đi. Tỉnh dậy đã thấy mình trên giường bệnh với cái thân xác này rồi.”

Tôi rùng mình. Tôi vốn không tin vào những chuyện ma quỷ hay tá hồn đoạt xác, những cái đó chỉ có trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh mà thôi. Làm sao nó lại xảy ra ngoài đời thực, thậm chí là với thằng bạn thân nhất nữa chứ.

Nhưng muốn không tin cũng chẳng được. Cứ cho là cô gái này bị thần kinh, tôi cũng thà tin cô ấy là thằng Cường thật, còn hơn tin vào sự thật là thằng bạn của tôi đã chết.


***



Đám tang thằng Cường diễn ra vào chiều ngày hôm sau. Xung quanh bao phủ một không khí u ám, tiếng than khóc ai oán não lòng xé ruột hòa với tiếng kèn trống nghe thật thê lương. Những người trong gia đình đều mặc áo trắng, nhìn họ như những bóng ma.

Tôi và “thằng Cường” mặc đồ đen đứng một góc. Xung quanh mọi người ai cũng khóc. Tôi lại không hề cảm thấy đau buồn. Có lẽ vì “thằng Cường” vẫn đang đứng cạnh tôi. Hai đứa chúng tôi như những kẻ chả liên quan đến nơi này, chỉ đứng lặng một góc quan sát.

Lúc tôi về, tôi hỏi “cô gái” đi bên cạnh:

“Cảm giác đi dự đám tang của chính mình như thế nào?”

“Khó chịu lắm, tao chỉ muốn lao ngay đến chỗ mẹ và nói thật to “Mẹ ơi con đây” thôi.”

Tôi thở dài. Nếu nó nói thế thật, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ bị chở đến nhà thương điên ngay, thậm chí nếu tôi có giúp nó thì cũng bị chở đến nhà thương điên nốt. Tôi nghĩ nói nó không buồn cũng không đúng. Nó không chết, nhưng mối quan hệ của nó với thế giới này, với người thân đã chả còn nữa rồi.

“Vậy bây giờ mày tính sao?”

“Tao không biết. Tao không thể về nhà, cũng không thể sống ở nhà mày được.”


Thật đau đầu, tôi không nỡ thấy nó như vậy. Đừng nói đây là một cô gái. Trong thâm tâm tôi đã coi nó là “thằng bạn thân” của mình.

“Tao nghĩ tao sẽ giúp mày có một công việc, có chỗ ăn chỗ ở. Để tao hỏi anh tao xem.”

“Thằng Cường” quay lại nhìn tôi cười thật tươi, rồi nó tự nhiên bá vai bá cổ tôi như mọi khi nó vẫn làm, không hề có chút ý tứ nào. Nó không biết nó đang dí mặt tôi vào đâu à?

“Này buông ra mau. Thằng ngu này.”

“Sao thế, mọi khi tao vẫn làm như vậy mà.”

“Đấy là trước kia, bây giờ thì không được hiểu chưa?”

“Thằng Cường” vẫn ngơ ngác nhìn tôi khó hiểu, làm tôi thật lòng muốn bổ cái đầu của nó ra mà đem trồng hoa.

Cứ thế này, liệu tôi có thể an tâm được hay không?


***


Anh trai tôi nhìn “cô gái” đứng trước mặt, cực kì ngạc nhiên, rồi quay sang nhìn tôi hỏi:

“Bạn gái chú đấy à?”

Mặt tôi đỏ bừng. Bạn gái gì chứ. Nhưng nếu không nhận thì còn đáng nghi hơn. Anh trai tôi cười lớn rồi quàng vai tôi nói:

“Nhanh ghê, đã có bạn gái rồi. Sao không tính giới thiệu à?”

“Giới thiệu gì chứ, bố mẹ không thích em yêu sớm đâu, với cả em chỉ…chỉ đơn phương thôi.”

“Ha ha, sợ gì, anh giúp chú. Chuyện bố mẹ cứ để anh lo.”

Trong lúc đấy. “cô gái tôi yêu đơn phương kia” vẫn đang đi quanh cửa hàng của anh tôi xem một cách đầy hứng thú. Anh trai tôi mở hàng bán quần áo nam, bình thường cũng rất hút khách, nhưng dạo này làm ăn hơi kém nên cho nhân viên nghỉ. Dù công việc đôi lúc ngập đầu nhưng anh vẫn không dám thuê người mới.

Giờ thì “thằng Cường” đến đây ông mừng còn chả kịp. Nó không yêu cầu lương, chỉ cần chỗ ăn chỗ ngủ.

“Bạn gái mày từ đâu đến vậy? Sao lại phải đi làm?”

“Ừm, từ quê lên. Cũng khó khăn lắm.”

Anh tôi không nói gì. Chắc anh đang nghĩ ngợi cái vấn đề này. Cũng rắc rối thật. Gia cảnh và gốc gác vốn là cái để người ta đánh giá con người.

“Chúng mày quen nhau kiểu gì vậy?”

“Anh đừng hỏi nữa được không?”

“Được rồi, được rồi.”

Anh tôi gọi “thằng Cường” lại.

“Em tên gì?”

“Em tên Ly.”

Mắt tôi trợn tròn. Nó nghĩ cái tên mới từ khi nào vậy? Sao chả “bài” trước cho tôi còn biết.

“Được rồi, để anh giới thiệu qua công việc. Còn chú, đi học đi. Việc ở đây cứ để anh lo.”


Tôi miễn cưỡng bước ra khỏi quán. Dù trong lòng vẫn thấy lo lo. Tôi nói nhỏ với anh tôi:

“Trông chừng cô ấy giúp em nhé.”

Rồi dặn dò “thằng Cường”:

“Mày cư xử như con gái nghe chưa, đừng để người ta nghi ngờ. Còn nữa cấm có tiếp xúc thân mật với thằng nào.”

“Được rồi, tao biết rồi.”
 

Thiệp Mộng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/7/16
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Một buổi chiều tháng sáu
Chương 2: Có nắng ấm len lỏi vào tim

Cơn mưa qua ta thêm yêu chút nắng
Giữa mùa hạ tinh khôi trong trắng
Nghe mầm yêu khẽ khàng nảy nở hóa hình...



Nhưng có lẽ tôi đã quá ngây thơ, “thằng Cường” nó mà chịu nghe lời tôi đã là phúc. Lúc tôi tan học ghé qua cửa hàng, thấy nó đang cười hớn hở với khách mua hàng. Ngây ngô đến độ người ta cố tình đụng chạm cũng không hề hay biết. Tôi tự dưng cảm thấy nóng mắt, hầm hầm bước vào cửa hàng.

“Đây là loại áo thấm hút mồ hôi cực tốt, dù anh mặc nó vận động giữa trưa nắng vẫn không hề cảm thấy khó chịu.”

“Thằng Cường” vẫn đang chào mời khách hàng , không hề biết là tôi đang đến.

Ông anh của tôi nhìn thấy tôi, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh nói nhỏ:

“Bạn gái chú tuyệt thật. Ngày hôm nay đã bán được ba mươi cái áo và ba bốn cái quần bò rồi đấy, hút khách cực kì.”

Tôi nghe vậy, cố giữ bình tĩnh nhìn nó làm việc. Tôi chợt hiểu ra một vấn đề. Không phải là nó có cư xử như con gái hay không. Nó bây giờ cực kì đặc biệt. Bề ngoài là một cô gái, nhưng tâm hồn là một chàng trai, bởi vậy cực kì thu hút những người khác giới. Bạn biết đấy, một cô gái hồn nhiên chẳng biết đến vẻ đẹp của bản thân có một loại sức hút khó cưỡng với đàn ông. Cái sự ngây thơ đấy làm người ta mê mẩn. Chưa kể nó vốn là con trai, dĩ nhiên đối với tâm lý của con trai hiểu rõ nhất. Nếu không nó không thể bán được nhiều hàng như vậy trong hôm đầu tiên.

Anh trai tôi còn thêm một câu:

“Chú mà không nhanh tay là thằng khác nó giựt mất đấy, chú không biết bạn gái chú nhiều anh thích thế nào đâu.”

Tôi bực mình. Có gì liên quan ở đây. Tôi chỉ vì lo cho nó nên mới giả vờ nói thế với anh tôi thôi. Đúng, là tôi lo cho nó, vì bây giờ nó là một cô gái yếu ớt lại nhiều người thích, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.


Mãi đến khi bán hàng cho vị khách kia xong xuôi, nó mới nhận ra là tôi đã đến.

“Thắng, mày đấy à?” Rồi nó lao đến quặp chặt cổ tôi miệng hét toáng:

“Tao đói lắm rồi, mày mua gì cho tao ăn đi.”

“Đừng nói anh tao bỏ đói mày đấy nhé.”

“Nhưng tao vẫn đói, đi nào” Cứ thế nó kéo xềnh xệch tôi ra khỏi cửa hàng.

***

Ra đến công viên, ngồi trên ghê đá nhìn “thằng Cường” ăn xiên chả cá và uống cốc trà tắc mà tôi tức muốn điên.

“Mày bảo mày đói cơ mà, sao mày ăn có tý như thế?”

“Tao nói điêu đấy. Thực sự là tao muốn ở riêng với mày. Mày biết không, hôm nay làm mệt muốn chết, cứ phải cười suốt, lại còn phải ăn nói dịu dàng. Có mấy thằng trêu tao mà tao chỉ muốn đấm chúng nó một cái cũng không được.”


Tôi trầm ngâm không nói gì. Hóa ra là nó cũng biết.


“Chỉ có ở cạnh mày là thoải mái nhất. Tao chả phải cố kị cái gì cả, thật sự thoải mái. Nếu không có mày, tao chả biết đã chết đường chết chợ chỗ nào rồi.”


Câu nói đó làm tim tôi đập “thịch” một cái, như giọt nắng len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu thẳng xuống mặt đất. Một điều gì đó mà tôi không biết, không thể gọi tên sâu trong trái tim tôi khẽ cựa mình nảy mầm.

Đáy lòng tôi như xao động, tôi không thể gọi tên cảm giác này. Cái cảm giác khi tôi biết mình vô cùng đặc biệt đối với người bạn thân từ thuở bé, dù cho hình hài của nó là nam hay là nữ. Nó cần tôi, tôi biết điều đó.

Sự thoải mái này là gì? Tôi không thể lý giải.


“Có lẽ cuộc sống này có sự bù trừ thật mày ạ. Ông trời đã ban cho tao sự sống một lần nữa, và bắt tao sống không hề thoải mái. Tao thật sự không hiểu tại sao tao vẫn sống, có lẽ là ông trời cho tao cơ hội để có thể làm những điều mà khi còn sống đã không thể làm.”


Tôi nhìn nó. Chưa bao giờ thấy nó “ông cụ non” đến vậy. Là vì đã chết một lần nên nó trở nên trưởng thành như vậy hay sao? Ở nó có cái gì đó làm tôi thấy xa lạ. Không hiểu sao tôi thấy mình lo sợ.


“Vậy mày muốn làm gì?”

“Tao…thật sự rất nhớ mẹ.”


Có vẻ như tôi chưa thể hiểu những gì nó đang trải qua. Nếu là tôi chắc chắn cũng không thể thoải mái. Con người ai cũng phải thích nghi. Nhưng cảm xúc là một thứ khó thay đổi. Nó bây giờ đã không nhà không cửa, không cha không mẹ, không thể đi học. Dường như nó đang sống nhưng là sống một cuộc sống bị tước đoạt mọi thứ.

“Tao sẽ giúp mày.”

“Thật chứ?” Nó nhìn tôi, cái nhìn rạng ngời như nắng đầu hạ. Cái ánh mắt làm tôi sợ không dám nhìn thẳng.

“Cảm ơn mày. Mày là tốt nhất, tao yêu mày nhất.”

“Thằng Cường” lại quàng cổ tôi lắc lắc đầy hớn hở, không thèm để ý cái khối mềm mại của nó đang cọ vào lưng tôi. Cả người tôi lại nóng bừng, đến thở cũng không nổi. Khốn khổ thay, tôi lại không thể tức giận, dù rất muốn đẩy nó ra và quát tháo nhưng cả người lại cứng đờ không thể nhúc nhích.

Làm ơn đi Cường, tao xin mày, đừng có nói những câu như thế với cái vẻ mặt dễ thương như vậy.


***



Hôm tôi cùng “thằng Cường” đi sang nhà nó thắp hương, mẹ nó nhìn chúng tôi hỏi:

“Thằng Thắng có bạn gái rồi à?”

“Dạ không, chỉ là bạn bình thường thôi ạ.”

Đột nhiên “thằng Cường” lao vào lòng mẹ nó, òa lên khóc như mưa, làm mọi người xung quanh ai cũng nhìn nhau ngơ ngác chả hiểu tại sao.

Tôi sợ đến lưng ướt đẫm mồ hôi. Cái thằng này sao lại không kiềm chế cảm xúc được đến như vậy chứ? Tôi biết phải làm gì đây?

“Hức, bác ơi. Cháu rất thích con trai bác. Cháu chưa kịp bày tỏ với anh ấy thì anh ấy đã không còn.”

“Thằng Cường” khóc rất thương tâm. Làm đến cả tôi cũng bị nó thuyết phục. Từ lúc nào nó khóc giỏi như vậy?

“Cháu đừng buồn nữa. Nhà cháu ở đâu?”

Nó đá mắt sang tôi.

“Bạn ấy nhỏ hơn bọn cháu, từ dưới quê cháu lên ạ.”

Hai đứa bọn tôi người tung kẻ hứng, cố gắng trả lời trôi chảy mọi thứ. Mẹ thằng Cường có vẻ vui hơn một chút. Đột nhiên bà nói:

“Bác thấy cháu rất đáng yêu. Từ trước bác vẫn mong có một đứa con gái mà không được. Hay cháu làm con nuôi bác vậy.”

Gần như chỉ chờ có thế, “thằng Cường” hai mắt sáng rực, lao vào lòng mẹ nó gọi to một tiếng “mẹ”.

“Có lẽ ông trời thương tình. Mất đi thằng Cường, tôi được đền một đứa con gái nuôi.”

Mọi người có vẻ vui vẻ hơn nhiều, cái không khí tang thương mấy ngày nay cũng giảm bớt phần nào. Tôi nhìn nó hạnh phúc bên mẹ, cảm thấy bản thân cũng vui lây với hạnh phúc của nó.


***


Từ lúc đó, “thằng Cường” làm việc ở chỗ anh tôi, rồi rỗi rãi nó về nhà với gia đình nó, thi thoảng nó lại đến chỗ tôi, mỗi lần đến là lại một lần phá.

Càng ngày nó càng nữ tính hơn. Nhưng không phải nữ tính cái kiểu đáng yêu, mà là bánh bèo đến độ tôi muốn đập vào mặt.

Chẳng hạn như lúc này đây. Nó nũng nịu gọi tôi:

“Thắng, lấy cho mình ly nước.”

Nó không có chân có tay chắc? Tôi định quay lại nói với nó câu đó nhưng cái mặt của nó đã ghí sát mặt tôi, bĩu môi làm nũng rồi cọ cọ vào tôi như con mèo nhỏ:

“Đi mà, người ta mệt.”

Người ta cái quái gì? Nó học ở đâu cái từ đấy? Chúa ơi chắc chắn là vì dạo này tiếp xúc với mấy khách hàng nam, nó ý thức được độ đáng yêu chết người của nó nên lợi dụng điều này làm ai cũng phải cung phụng nó đây mà.

Ai mà chịu nổi cái vẻ mặt đó chứ?

Nhưng mà các bạn đừng có nhầm, tôi chắc sẽ gục ngã đấy nếu như không phải lúc này cả người nó nằm trên sô pha với cái tư thế cực kỳ khó coi, đồ ăn vặt và rác vung vãi khắp nơi.

Tôi có thể đổ trước bất kì ai, trừ nó.

“Đứng dậy đi, nhìn mày xem, cái tướng đấy ai mê nổi.”

“Thằng Cường” vẫn không nhúc nhích. Đột nhiên nó nhỏm dậy hỏi tôi một câu chả đâu vào với đâu:

“Mày ghét tao à?”

“Tự nhiên mày hỏi linh tinh cái gì vậy?”

“Đúng không? Vì bây giờ tao là cái dạng này nên mày ghét tao đúng không?”

“Dạng này là sao? Việc quái gì tao phải ghét mày?”

“Thế làm sao mà mày lại luôn tránh tao thế?”

Mày có não không? Vì sao mà mày cũng không biết à?

“Đừng có nghĩ linh tinh, mày vẫn là thằng Cường bạn tao thôi.”

Nó toét miệng cười. Nhìn nụ cười ấy chả hiểu sao tim tôi đập nhanh đến kì lạ. Tôi cố gắng tránh không nhìn nó. Lòng chả hiểu bản thân bị cái gì nữa.

Tôi có nên đi khám bác sĩ tim mạch không nhỉ?

“Tao biết mày là bạn tốt của tao mà.”

Cả người tôi như có điện giật khi tay nó chạm vào người. Tôi quát lên:

“Đừng có chạm vào tao, nóng chết đi được.”

Mặt nó có vẻ buồn. Tôi chợt cảm thấy mình hơi quá lời. Đang định xin lỗi nó thì nó nói:

“Tao mệt lắm, xin mày đấy, cho tao dựa một tý thôi. Mẹ bảo hôm nay tao “đến tháng”, tao cảm thấy như sắp chết ấy mày ạ.”

Mặt tôi nóng bừng. Sao lại khó xử vậy chứ? Dù bọn tôi biết về mấy cái này qua chương trình học rồi. Nhưng mà cái-thằng-bạn-nối –khố-thân-thiết bị cái này, cảm giác nó cứ sao sao ấy.

“Chả hiểu sao lúc này dựa vào mày tao thấy dễ chịu cực kì, hết cả đau. Thoải mái quá.”

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành để nó dựa vào. Rồi sau đó phải lấy cớ ra ngoài ban công để cho người bớt nóng. Nhìn mình qua gương, tôi thấy mình từ mặt đến cổ, đến cả vành tai đều đỏ lừ tưởng muốn nhỏ ra máu. Chỉ sợ “thằng nhóc” kia chưa chết. Tôi đã chết vì sốt rồi.

Mày thấy thoải mái khi ở cạnh tao, nhưng mà xin lỗi. Tao chả thoải mái khi ở bên mày chút nào cả.
 

Thiệp Mộng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/7/16
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Một buổi chiều tháng sáu
Chương 3: Giông tố.

Nhưng cuộc sống vốn không theo ý mình
Cơn giông tố cuốn phăng đi tất cả
Chỉ còn lại đổ nát
dáng hình em...


Có cái gì đó đã thay đổi trong tâm hồn tôi, sự thay đổi khiến tôi hoảng hốt và sợ hãi. Tôi không biết lí do vì đâu. Hình như là vào một buổi chiều Sài Gòn vẫn đang mùa mưa. Mưa của mùa hè thanh thản và lười nhác. Tôi đứng trước đứa bạn thân giờ đã hóa thành một thiếu nữ trước mặt. Phải, một thiếu nữ. Tại sao đến bây giờ tôi mới thừa nhận điều đấy? Là vì suốt mười sáu năm ròng tôi đã quen với việc nó là một chiến hữu của tôi, một thằng con trai đúng nghĩa. Cái điều điên khùng và hài hước nào đấy đã đổ ụp xuống cuộc đời nó, và biến nó thành hình hài kỳ quặc như người đang gối lên đùi tôi đây.

Điều khiến tôi nhận ra điều này, xấu hổ và kì khôi thay, lại là về cái vấn đề khó nói của con gái. Một trong những thứ khác biệt giữa tôi và nó bây giờ.

Không phải tôi không nhận thấy sự khác biệt đó. Tôi đã để ý ngay từ đầu. Nhưng lúc đó cho dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không nghĩ nó là vấn đề gì quá lớn. Dù hình hài là con gái thì sao chứ? Về mặt tinh thần, nó vẫn là một đứa con trai, cả về sở thích, tính cách lẫn tâm hồn nó. Bạn có thể lăn tăn không khi bạn là một thằng con trai mà đứa bạn thân của bạn cũng thích bóng đá, điện tử, thích giành giật hơn thua với bạn đủ thứ, lười nhác và ở bẩn chẳng thua bạn. Dù nó là con gái đi nữa, bạn cũng sẽ chỉ coi nó như một đứa “đồng loại” không hơn không kém, và chẳng thể nào rung động nổi.

Nhưng cái “điều nhạy cảm” kia lại thay đổi nó cả về sinh lý lẫn tâm lý.

Hôm nay nó dịu dàng hơn, hay đỏ mặt và gắt gỏng, thậm chí dạo này nó còn hay khóc. Tôi chưa bao giờ thấy nó như thế. Lúc đầu tôi nghĩ là vì nhớ mẹ nên nó như vậy. Nhưng hoàn toàn không phải thế. Mẹ vẫn luôn bên cạnh nó. Và vì thế cái sự kì lạ của nó bây giờ càng làm tôi khó xử.

Dường như phải rất lâu, nó mới cựa mình tỉnh dậy. Mặc dù nó đã nằm trên đùi tôi hai tiếng, khiến cả người tôi tê buốt nhưng kì lạ thay tôi lại không hề thấy khó chịu.

Tôi xuống nhà bếp lấy một ly nước ấm. Khi tôi đưa cốc nước đến trước mặt, “thằng Cường” có vẻ rất ngạc nhiên.

“Nghe nói những ngày này của con gái uống nước ấm sẽ tốt hơn.”

Cảm nhận thấy bàn tay cầm cốc nhẹ hẫng đi, tôi biết là nó đang cười dù không dám nhìn thẳng vào nó. Cứ như là chỉ cần tôi nhìn một chút thôi, cái tâm trí khó bảo và khó điều khiển này sẽ lạc đi đâu đó trong đôi mắt hay nụ cười kia, rồi để lại cho tôi một đêm khó ngủ.

“Cảm ơn mày.”

***


Từ sau hôm đó, “thằng Cường” không đến chỗ tôi nhiều như trước nữa. Không lẽ nó sợ làm phiền tôi. Tôi thấy khó chịu. Nếu nó mà nghĩ thế thật thì đã chẳng phải thằng Cường. Nhưng biết đâu được đấy, nếu nó đã “tiến hóa” thành một đứa con gái rồi. Lòng tôi cảm thấy mất mát. Tôi muốn nó như trước kia, mãi mãi là thằng bạn thân của tôi.

Nhưng với tình hình này, điều tôi mong muốn liệu có thành mãi mãi được không?

Câu trả lời chắc chắn là không! Với cái hình hài này. Việc nó tiếp tục sống như trước kia là không thể. Thậm chí tôi còn tưởng tượng cứ cái đà này, rồi sẽ có một ngày nó yêu một anh chàng nào đó, sinh con đẻ cái như một phụ nữ thật sự.

Tôi biết điều đó thật hoang đường. Cũng có thể thằng Cường sẽ thích một đứa con gái nào đấy rồi cả hai đứa bất chấp mà đến với nhau. Thời này đồng tính đâu phải là chuyện lạ. Nhưng khổ nỗi dạo này nó không còn nói nhiều về con gái như trước nữa. Thậm chí có vẻ ghét bỏ, thay vào đó , nó ngưỡng mộ những anh chàng có bờ vai rộng, cơ bắp săn chắc, và tỏa ra hương vị nam tính cuốn hút.

Y như một ông bố lo cho đứa con gái đang thời kì trưởng thành, nhiều đêm liền tôi không sao ngủ được. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh về khuôn mặt đáng yêu của cái hình hài hiện tại mà thằng Cường đang mang lại xuất hiện, với nụ cười và ánh mắt vẫn dành cho tôi, nhưng lại tay trong tay một thằng nào đấy, kiểu như Lee Min Ho hay Song Joong Ki. Mỗi lần như thế, tôi lại bật dậy mà không sao ngủ tiếp được.

Cho đến một hôm tôi không chịu nổi nữa. Cái thằng trời đánh ấy lại xuất hiện trước cửa nhà tôi.

“Mày đến đây làm gì?”

“Ơ mày làm sao thế? Tao đến thăm mày không được à?”

“Quý hóa quá, ông mà cũng có lòng thăm tôi cơ đấy.”

“Đừng xoắn quẩy thế chứ bạn hiền. Chẳng qua tao bị cái “ấy ấy” khó chịu quá nên ở lì trong nhà chẳng muốn đi đâu. Với cả dạo này tao đang chăm chỉ làm việc để lĩnh lương. Không phải tuần sau là sinh nhật mày rồi à?”

Sinh nhật tôi vào tháng bảy, tháng của những cơn bão. Người ta nói những ai sinh vào tháng này tính tình cũng bất ổn như những cơn giống tố. Giống như tôi vừa nãy còn khó chịu, sau khi biết thằng bạn thân vẫn còn nhớ đến sinh nhật mình, chả hiểu vì sao lại thấy vui mừng.

Đúng, là vui mừng và hạnh phúc. Tôi giật mình. Cảm xúc này nó đến tự nhiên và không thể kiềm chế được. Dường như những gì tâm hồn tôi lo sợ đang lớn dần.

Chỉ là thằng bạn thân thôi, năm nào chả đón sinh nhật cùng nhau, sao tôi phải nghĩ nhiều như vậy chứ?

Tôi nghĩ có lẽ tôi bị bệnh rồi.


Đêm hôm đó, tôi nằm mơ thấy hình dáng của thằng Cường ngày xưa, khi nó vẫn còn nguyên nét ngang tàng, vẻ nghịch ngợm, cũng tôi đi khắp các con phố trong xóm, cầm đầu đám trẻ con cùng chung cư lượn lờ bắn bi đánh đáo. Nào là chơi đánh trận giả, nào là thi lội sông, thi đua xe đạp, chả có trò gì bọn tôi không dám làm.

Rồi đột nhiên, nó quay lại hỏi tôi:

“Mày ở cạnh tao suốt đời được không?”

Tôi đáp lại câu hỏi của nó bằng việc giật mình tỉnh giấc.


***


Sinh nhật tôi vào mùa hè, nên hầu như chả có bạn bè nào để mời. Vào ngày này, chỉ có gia đình tôi quây quần ăn cơm tối. Cũng chả có bánh gato hay nến sinh nhật. Nhưng đối với tôi không quan trọng. Tôi thích cái hương vị đầm ấm của gia đình lúc mọi người tề tựu đông đủ. Nhà tôi khá đông người, ngoài cha mẹ và anh trai còn có ông bà và một người chị cả đang đi làm tận Vũng Tàu. Tuy nhiên hôm nay chị không thể về vì dự báo thời tiết nói hôm nay có bão, các phương tiện đường bộ đều dừng hoạt động.

“Tiếc thật, cái Loan không thể về ăn mừng sinh nhật em nó.”

“Không sao, không lần này còn lần sau. Tính mạng quan trọng, bão thế này mà về nguy hiểm lắm.”

Miền Nam vốn không nhiều bão như miền Bắc, hầu như cả năm chả có đợt bão nào gây nguy hiểm. Nhưng một khi đã có thì gây thiệt hại cực kỳ lớn. Ông bà tôi thuộc thế hệ lo xa, nên kiên quyết không cho cháu gái đi về vào thời tiết này.

Mẹ tôi chả hiểu sao cũng tự dưng xúc động:

“Nhớ năm trước sinh nhật thằng Thắng còn có thằng Cường, năm nay…”

Bố tôi khẽ huých tay mẹ.

Tôi hắng giọng cố lái chủ đề theo hướng khác:

“Bố, năm nay con 18 rồi, bố cho con uống rượu chứ ạ?”

Mẹ tôi ngay lập tức giật lấy chai rượu:

“Mười tám lúc nào mà mười tám, anh đừng có ăn gian.”

“Tuổi mụ không phải là con mười tám sao?”

“Đừng có linh tinh.”

“Mẹ thật là, khó tính quá, thôi con ăn cơm đây, này cá này béo lắm, ăn đi.” Tôi gắp một miếng cho “thằng Cường”.

Mẹ tôi lúc này đã nhìn nó với ánh mắt hấp háy như nhìn báu vật:

“Chà chà, ông xem con nó kìa, chưa gì đã chăm người ta thế kia. Tôi chắc sắp có con dâu sớm rồi ông ạ.”

“Khụ khụ…” miếng cơm trong miệng tôi suýt nữa thì nghẹn.

“Bà này, đừng làm con nó ngượng chứ.”

Mắt tôi len lén nhìn về phía “thằng bạn thân”. “Thằng bé” vẫn chẳng có biểu tình gì, hồn nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi thở phào. Chắc do tôi lo lắng quá rồi.

Ăn xong, đột nhiên trời nổi cơn dông, ngồi trong nhà mà cũng nghe thấy tiếng gió đập rầm rầm trên cửa kính, quất lên những cành cây làm thành âm thanh “rào rào” nghe rợn người.

Đài dự báo thời tiết nói hôm nay có bão, đúng là có bão đến thật.

Mẹ tôi bảo:

“Để bạn con ở lại đây đi, vừa hay có phòng của chị con trống. Cứ để nó ngủ ở đấy. Chứ mưa gió bão bùng thế này con gái một mình đi về nguy hiểm.”


“Thằng Cường” cũng nghe lời. Tối hôm đó nó ngủ lại nhà tôi.

Đem có lẽ cứ thế bình yên qua đi, nếu không phải nửa đêm tôi giật mình thức giấc vì nhận thấy có cái gì đó mềm mại ấm áp nằm trong lòng mình.

Sao “thằng Cường” lại chui vào đây ngủ thế này?

Nhìn gương mặt đang tựa trên cánh tay tôi, mí mắt khép hờ với hàng mi rung rung, làn da mịn màng và đôi môi như nụ hồng đương nở. Cả cơ thể mềm mại đó nằm gọn trong vòng tay tôi. Trái tim tôi không khống chế được đập bùm bụp như tiếng gió giộng vào cửa kính lúc này.

“Này, sao tự dưng chui sang đây thế?”

“Mọi khi tao với mày vẫn ngủ chung mà.”

“Bây giờ giống sao được?”

“Mặc kệ, tao cứ nằm đây ngủ.”

Trong tôi như có cái gì đó nứt vỡ, tựa như tia chớp xoẹt ngang bầu trời, xé toang màn đêm ra làm hai mảnh. Trời đang bão, lại còn có mưa, phải nói là rất lạnh. Vậy tại sao toàn thân tôi lại đổ mồ hôi? Tôi có thể cảm thấy sự ẩm ướt khó chịu bết chặt vào làn da, dính sát quần áo vào cơ thể. Tôi cố nói trong hơi thở run run:

“Đừng nói là mày… sợ sấm nha.”

Nó mở mắt, đôi mắt nó xoáy sâu như hồ nước không đáy.

“Không, mày nghĩ cái gì vậy. Chỉ là tao muốn ngủ cạnh mày thôi. Tao cũng không hiểu nữa. Nhưng mà tao chưa từng có cảm giác này.”

Lời nó nói hòa lẫn vào tiếng sấm đì đùng, vào tiếng rơi xối xả của mưa, và hòa trộn cả vào tiếng thét gào của gió làm cả hai tai tôi như ù đi.

Giờ sinh học tôi đã học cái gì nhỉ? Ngoài mấy cái vớ vẩn bọn con trai chúng tôi lấy ra trêu bọn con gái thì tôi chả còn nhớ gì hết. Cái gì như “thời kì rụng trứng” thì phải. Hình như sau ngày “nguyệt sự” vài ngày. Lúc đó, cơ thể phụ nữ thích hợp nhất để thụ thai, và cũng ham muốn tình dục mãnh liệt nhất.

Chả lẽ…bây giờ “thằng Cường” nó đang ham muốn tôi?

Cơ thể của nó đang là của con gái. Một đứa con gái chả thèm để ý gì cứ thế trèo lên giường con trai. Ngoài cách lí giải về mặt sinh học kia tôi chả còn cách nào hợp lí hơn cả.

“Đi về phòng của mày đi. Con gái con đứa tùy tiện chui vào lòng con trai như vậy à.”

Tôi cố gắng bất chấp mọi thứ để đuổi nó đi, nhưng lại bị ánh mắt nó giữ lại. Nó nói từng chữ, thật chậm.

“Tao không tùy tiện. Ở bên mày tao thấy lạ lắm. Ngoài mày ra tao chưa có với ai cảm giác này cả.”

Toàn thân tôi căng ra vì căng thẳng. Phải, tôi căng thẳng. Tại sao? Bởi vì tôi lo sợ. Tôi lo sợ điều gì, bản thân tôi cũng chẳng biết.

Nếu như tôi có một ý nghĩ gì đó hoang đường với nó, vậy thì nó chỉ là sự nhất thời của bản năng. Nhưng nếu như cái làm tôi lạc lối không phải là hình hài con gái của nó, tôi phải thừa nhận rằng mình đang yêu một đứa con trai, và đó là đứa bạn thân nhất của mình.

Nội tâm tôi giằng xé trước cảm giác tội lỗi vì đã có những ý nghĩ dơ bẩn, lại vừa tò mò kích thích. Một mặt tôi muốn “thằng Cường” mãi mãi là nó, là thằng bạn thân nhất của tôi, tôi không muốn đánh mất tình cảm thiêng liêng suốt mười mấy năm. Nhưng một mặt, tôi muốn nó mãi mãi chỉ nhìn một mình tôi, điều chắc chắn không thể khi nó sống với hình hài con gái.

Tôi biết nếu như tôi lạc lối, cái gì đó sẽ bị phá vỡ và chúng tôi mãi mãi chẳng thể như xưa, nhưng tôi không thể khống chế những cảm xúc này.


***


Chúng tôi tỉnh dậy khi trời tạnh, cơn bão đã qua. Phải, tôi đã cố gắng ngủ. Và đó là một đêm yên bình, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cái này không có gì vô lý. Tôi đã mất ngủ nhiều ngày liền và vô cùng mệt mỏi. Đêm qua là đêm mà tôi chưa bao giờ ngủ ngon đến thế.

Khi tôi dậy trời vẫn chưa sáng hẳn, mọi người vẫn đang say giấc. Tôi nhẹ nhàng bế nó vào phòng chị tôi, hết sức để không gây tiếng động. Nhưng mọi hành động của tôi vẫn lọt vào mắt một người.

Anh trai tôi đang đánh răng ở trong nhà tắm, nhìn thấy tôi từ phòng chị bước ra. Tuy ông ấy chẳng biết cái khỉ gì nhưng vỗ vai tôi như đúng rồi. Cả cái ánh mắt “ Em trai anh đã lớn” đấy cũng quá đủ để tôi biết ông ấy đang hiểu lầm.

Tôi không nói gì. Có nói cũng chẳng ai tin. Nếu một thằng bạn nào đấy trên lớp mà biết chuyện này chắc sẽ cười đến rụng hàm mất.


***

Mọi thứ vẫn cứ thế bình lặng trôi qua. Và tôi cứ nghĩ mình sẽ giữ kín được những cảm xúc này nếu không phải vào một hôm nào đấy sau sinh nhật tôi một tuần, tôi đang đi cùng “thằng Cường” trên đường thì có một chiếc ô tô chặn ngang đường chúng tôi.

Một người đàn ông mặc vest đen bước ra khỏi xe, tiến đến chỗ chúng tôi và nói:

“Cô chủ, cuối cùng chúng tôi cũng tìm thấy cô chủ rồi.”

Mặt hai đứa chúng tôi ngơ ngác. Người đàn ông kia đã nói tiếp:

“Thưa cô chủ, xin hãy về nhà. Cha mẹ đang rất nhớ cô.”

“Anh bảo ai là cô chủ cơ?”

“Thưa cô, chính là cô đấy. Cô chính là con gái duy nhất của nhà họ Trần, là người thừa kế của Trần gia, những người sở hữu chuỗi nhà hàng “Hồn Việt” trên khắp đất nước.”

“Khoan đã nào, tôi không hiểu ông đang nói gì cả.”

Người đàn ông áo đen sững lại. Anh ta quay lại xe làm cái gì đó. Rồi anh ta lại đến chỗ chúng tôi cùng với vài người nữa.

“Có vẻ như cô chủ đã bị mất trí nhớ. Chúng tôi sẽ đưa cô về bệnh viện để kiểm tra và điều trị.”

Rồi những người áo đen vây quanh “thằng Cường” tính mang nó đi. Tôi hốt hoảng giữ lại, nhưng sức tôi không thể đọ lại bọn họ. Một người đàn ông tính đánh tôi. “Thằng Cường” đã giơ tay ngăn lại:

“Không được làm bị thương cậu ấy. Tôi sẽ đi với các người.”

“Không được.” Tôi hét toáng lên. Nó đã quay lại nhìn tôi mỉm cười:

“Yên tâm, tao không sao đâu.”

Rồi nó theo họ đi vào chiếc xe ô tô kia, mặc cho tôi la hét khàn cổ, giãy giụa và chạy theo họ. Đến khi những đầu ngón chân bật máu và cơ thể đã chẳng còn sức lực, tôi mới khuỵu xuống đường, không ngừng đấm đá cào cấu mặt đường và nước mắt rơi lã chã xuống mu bàn tay.

Tôi khóc không phải vì đau. Tôi biết tôi khóc vì sự lo sợ của tôi cuối cùng cũng đến. Ngày nó không còn ở bên tôi nữa.

Và vì tôi là người duy nhất nhìn thấy trong đôi mắt nó nỗi buồn và sự không cam lòng. Tôi biết nó hoàn toàn không muốn đi theo họ, nhưng vì tôi nó mới làm như thế. Bởi vì vậy mà dù biết những gì mình đang làm thật ngu ngốc, tôi vẫn không thể ngừng lại được.

Tôi thật vô dụng.

Chiếc xe khuất khỏi tầm nhìn của tôi, khỏi đôi chân mải miết như thứ gì đó quý giá nhất vuột khỏi tầm tay, mang luôn cả trái tim tôi đi mất.
 

Thiệp Mộng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/7/16
Bài viết
44
Gạo
0,0
Re: Một buổi chiều tháng sáu
Chương 4 (Kết): Lại một chiều mưa cuối mùa

Ký ức là một vết đen
Của một chiều mưa nồng nàn dữ dội
Ngai ngái mùi cỏ mới
Lời hối hận muộn màng
Bó hồng bỏ quên nơi hành lang...

Cuộc sống thật sự có những điều vi diệu không sao đoán trước. Y như một bộ phim, hay một cuốn tiểu thuyết giả tưởng huyễn hoặc nào đó. Nó xảy ra ngay trước mắt tôi khiến tôi thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Thằng bạn thân của tôi bị tai nạn giao thông. Lẽ ra nó đã chết nhưng lại nhập hồn vào thân xác của một đứa con gái. Mà đấy lại không phải một đứa con gái bình thường. Đó là Trần Thu Huyền, đứa con gái duy nhất của một gia đình giàu có, những người sở hữu một chuỗi các nhà hàng mang thương hiệu “Hồn Việt” nổi tiếng trên khắp đất nước. Cô ấy vốn dĩ sẽ trở thành người thừa kế của cái gia tài khổng lồ ấy. Nhưng một căn bệnh kì lạ đã làm cô ấy phải trở thành người thực vật suốt bốn năm.

Bỗng một hôm, cô gái ấy tỉnh dậy, và vùng chạy khỏi bệnh viện, mất tích suốt hơn một tháng trời. Không một ai biết được cô ấy đã đi đâu. Cả nhà họ Trần cho người đi tìm. Họ vô cùng đau khổ khi lạc mất đứa con gái.

Dĩ nhiên, đó là những điều tôi “nghe” được từ những cái miệng của các mẹ, các thím vẫn hay buôn đủ thứ chuyện trong nhà ngoài ngõ. Chỉ có một mình tôi biết sự thật xảy ra với cô gái kia.

Nhưng vậy thì sao? Giây phút cô ta lên chiếc xe ô tô đó và trở về với thân phận của một đứa con gái nhà giàu, cô ấy đã không còn cũng một thế giới với tôi nữa rồi.

Tôi không biết mình cư xử có kì lạ hay không. Kể từ sau hôm đấy, tôi hay ngồi thơ thẩn nhìn vòm me xanh mát với những tia nắng lấp lánh ẩn hiện qua kẽ lá. Tôi thở dài nhiều hơn, số lần tôi ngồi thừ người ra nhiều hơn và lâu hơn so với trước kia. Cả bố mẹ và ông bà đều không hiểu tôi bị làm sao.

Tất cả, ngoại trừ một người. Đó là anh tôi.

“Mày với cái Ly có chuyện gì vậy? Sao dạo này nó không sang đây nữa, cũng nghỉ việc ở quán rồi?”

Thấy tôi không nói gì, cứ cắm mặt xuống tỉ mẩn cắt cỏ, anh chỉ thở dài.

Tôi không nhớ mình đã như thế bao lâu. Cho đến một buổi chiều, khi cả nhà tôi đang ở ngoài vườn chăm vườn rau – những người ở chung cư này tận dụng những mảnh đất vẫn chưa được quy hoạch phía sau chung cư, rào lại và bổ luống trồng thành những vườn rau xanh mơn mởn. Anh tôi đang hái những ngọn mồng tơi, nhờ vào mùa mưa mà lên xanh tốt, còn tôi đang ở trong nhà rửa bát.

Căn hộ gia đình tôi ở chỉ có bố mẹ tôi và tôi, một phòng còn lại cho chị gái. Còn anh trai tôi ở với ông bà ngay căn hộ bên cạnh. Trong căn hộ này, cạnh chỗ đun nấu và rửa bát có một cái cửa sổ to, nhìn thẳng xuống vườn rau nhà tôi trồng.

“Cần thêm nước nữa không?” Tôi vươn người đến cái cửa sổ, gào lên với mọi người bên dưới.

Đúng lúc đấy có tiếng một chiếc ô tô chạy qua, đỗ ngay gần đó.

Tôi nhận ra nó và người đàn ông mặc vest đen kia, tim như ngừng đập.

Người đàn ông đó nói gì đó với anh tôi. Anh ngước lên nhìn tôi. Rồi lại cúi xuống nói gì đó với người mặc vest đen.

Tôi vội vàng quay lại rửa nốt bát đĩa. Nhưng không sao tập trung được. Họ đến đây làm gì? Và tại sao tôi phải vội vàng tránh mặt? Tôi sợ cái gì chứ? Tiếng vòi nước vẫn chảy ào ào. Mãi đến tận khi nước đã ngập cả bồn và những đầu ngón tay tôi đã nhăn nheo lại hết cả, tôi mới bừng tỉnh mà dứt khỏi những dòng suy nghĩ.

Khi anh tôi lên nhà, sự thắc mắc của tôi cuối cùng cũng có lời giải đáp.

“Có một người vừa nãy đến hỏi anh có biết ai tên là Phạm Quyết Thắng hay không. Anh không biết họ đến từ đâu, cũng không biết họ với em có vấn đề gì, nên nói rằng em không có nhà. Nhưng họ gửi cho anh cái này.”

Anh tôi đưa cho tôi một phong thư. Tay tôi run run mở nó ra. Đập vào mắt tôi là những dòng chữ đẹp mắt trên một loại giấy đắt tiền.

“Chào cậu Thắng,

Tôi là mẹ của Thu Huyền, tôi nghe con bé kể đã được cậu giúp đỡ rất nhiều trong thời gian vừa qua. Chúng tôi rất lấy làm biết ơn về điều này. Con bé luôn miệng nhắc đến cậu và nói muốn gặp cậu. Chúng tôi rất mong cậu có thể đến chơi cùng con bé.

Vì cậu là bạn của con gái tôi nên cậu cũng là bạn của chúng tôi. Chúng tôi rất mừng nếu cậu có thể đến thăm. Bây giờ Thu Huyền đang nằm tại bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, tầng ba, khoa Thần Kinh.”


Một lá thư đầy vẻ khách sáo và xa cách. Có vẻ họ vẫn nghĩ “thằng Cường” bị mất trí nhớ thật. Nhưng điều đó với tôi không quan trọng. Chỉ cần có thể được gặp lại nó, và được ở cạnh nó như ngày xưa, dù có bất cứ điều khó khăn nào xảy ra đi nữa, tôi cũng sẵn sàng đối mặt.


***


Tôi mua một bó hoa hồng viền trắng mang đến- theo như lời mẹ tôi nói khi phải mang cái gì đó đến thăm người bệnh, mặc dù tôi biết rõ là nó không bệnh, và cũng chẳng thích thú gì hoa cỏ, nhưng vẫn phải mua. Tôi không hề biết rằng sự chọn bừa của tôi lại là một điềm báo trước.

Khi tôi mang bó hồng đến bệnh viện, hỏi phòng bệnh của bệnh nhân Trần Thu Huyền, rất nhiều ánh mắt của các cô y tá nhìn tôi khiến tôi cực kì khó chịu. Họ thì thầm điều gì đó tôi không biết rõ. Một cô y tá đánh bạo hỏi tôi:

“Anh là gì của cô ấy vậy?”

“Tôi là bạn.”

“Vậy anh không biết hôm nay cô ấy phẫu thuật ư?”

“Phẫu thuật?”

“Đúng vậy. Bệnh nhân này rất kì lạ, lúc trước điều trị ở đây trong tình trạng người thực vật suốt bốn năm liền, đột nhiên một hôm tỉnh dậy lại không nhận biết một ai cứ thế bỏ trốn khỏi bệnh viện. Một tháng nay đưa vào viện điều trị, được chẩn đoán là bị mất trí nhớ. Nhưng hôm qua tự dưng cô ấy hôn mê rồi ngất đi, bác sĩ cấp cứu thấy cô ấy có khối u ở não nên hôm nay đã tiến hành phẫu thuật.”

Nghe những lời đó, mặt đất dưới chân tôi như chao đảo, tôi lao đến phòng phẫu thuật, không mảy may bận tâm đến tiếng gọi và sự ngăn cản của các bác sĩ.

“Anh không thể vào được. Hiện giờ bệnh nhân đang phẫu thuật.”

“Anh hãy bình tĩnh, cuộc phẫu thuật sắp kết thúc rồi.”


Làm sao tôi có thể bình tĩnh được cơ chứ? Người bạn của tôi đã từng chết một lần, liệu rằng lần này cậu ấy có bỏ tôi mà ra đi mãi mãi không? Tôi không thể biết. Tôi sợ hãi. Nhưng tôi lại chẳng thể làm được gì. Bây giờ tôi không phải là người thân của cậu ấy, càng không phải là người yêu. Chỉ là một kẻ chả liên quan.

Tôi đã ngồi đó, bao lâu tôi không nhớ. Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng cơn mưa đột nhiên ùa đến, rơi nặng hạt ngoài hành lang trắng xóa, giữa những khoẳng đệm lộ thiên ở bệnh viện này.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra. Những người thân của bệnh nhân ào vào hỏi bác sĩ, vỡ òa khi thông báo ca mổ thành công. Còn tôi vẫn len lén nhìn họ. Tôi đã phải mất rất lâu để có đủ dũng cảm bước vào đấy, cố gắng nở một nụ cười.

Nhưng đôi mắt tôi mong chờ kia lại chỉ nhìn tôi với ánh nhìn của một kẻ xa lạ.

“Cuộc phẫu thuật rất thành công, con bé đã lấy lại được những kí ức.” Bà mẹ cô gái hớn hở nói với tôi.

“Con nói đi, con là ai?” Bố cô gái hỏi.

“Con là Trần Thu Huyền.”

Rồi ánh mắt kia chiếu thẳng vào tôi, trong một giây phút đó, sức sát thương của nó đối với tôi còn mạnh hơn cả dao súng.

“Anh là ai?”


***



Tôi đi lang thang một mình trong cơn mưa. Bó hồng viền trắng đã rơi đâu đó. Tôi không hề quan tâm đến nó. Tôi chỉ để tâm đến cảm xúc của tôi hiện giờ, nỗi hối hận và sự mất mát cùng cực mà tôi phải chịu, mặn chát hòa lẫn với những giọt mưa cuối mùa.

Nhiều năm sau đó, tôi đã đi tìm “thằng Cường”, thằng bạn thân của tôi, gần như lục tung mọi ngóc ngách. Cứ mỗi lần có tai nạn nào, tôi lại đến bệnh viện, hay những đứa trẻ sắp chào đời, tôi vẫn cố gắng tìm trong chúng ánh mắt kia, ánh mắt của một người tôi thân thuộc. Vì Trần Thu Huyền cũng có thể hồi sinh lại, vậy nghĩa là linh hồn của cậu ấy chỉ ở đâu đó mà thôi, chứ không phải hoàn toàn biến mất đúng không?

Tôi đã nghĩ, nếu lần này tìm thấy cậu ấy, cho dù cậu ấy lại trong hình hài của đàn ông, hay một đứa bé, thậm chí là ông già bà lão đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm. Chỉ cần đó vẫn là “thằng Cường” của tôi, ánh mắt và nụ cười ấm áp tôi đã quen từ hồi thơ bé, tôi sẽ bất chấp mọi thứ để giữ cậu ấy lại bên cạnh. Nhưng mọi cố gắng của tôi đều vô vọng.

Nỗi tuyệt vọng của tôi lớn tới mức, tôi đã nhờ nó mà thi đỗ trường Y và trở thành bác sĩ. Chỉ vì cái hi vọng nhỏ nhoi là sẽ tìm thấy cậu ấy giữa muôn vàn những con người xa lạ ngoài kia, ánh mắt với thứ cảm xúc ngày nào vẫn giành cho tôi.

Ngày tôi cầm trong tay mảnh bằng “Cử nhân trường đại học Y”, mặc áo choàng và đội mũ tốt nghiệp về nhà, sau khi được bố mẹ ông bà tíu tít chúc mừng, tôi bước vào phòng mình dọn dẹp lại những quyển sách. Chợt, ánh mắt tôi chạm đến một cái hộp, phủ đầy bụi bặm và vứt chòng queo trong góc nhà. Tôi cầm lên, nhớ ra rằng đây chính là món quà cuối cùng thằng Cường tặng tôi hôm sinh nhật.

Tôi đã chẳng đủ dũng cảm để mở nó ra. Tôi sợ sau khi mở nó, những kỉ niệm lại ùa về và khiến tôi đau khổ hơn trước. Cái cảm xúc mà tôi đã rất vất vả để có thể vượt qua. Bạn biết đấy, tôi luôn sống trong sợ hãi, và bởi vậy, tôi đã mất đi rất nhiều thứ quý giá.

Nhưng hôm nay, tôi quyết định đối mặt với nó.

Những lớp bụi đã làm mờ đi cả hoa văn trên giấy gói món quà, mờ cả nét chữ trên tấm thiệp, nhưng món quà thì vẫn không bị hư hại gì. Mở nó ra, bên trong là một đôi giày Nike có màu sắc mà tôi thích nhất. Tôi đã ao ước nó suốt những ngày học cấp ba. Thật không ngờ là tôi đã có nó từ lúc đó.

Bên dưới đôi giày mới cóng, là một tờ giấy màu hồng được gấp rất cẩn thận. Những dòng chữ chả thể gọi là đẹp, nó nghuệch ngoạc như gà bới, làm tôi phải khó khăn lắm mới đọc được, nhưng lại ẩn chứa nét cứng cỏi, mạnh mẽ của một thằng con trai.

“Gửi Thắng,

Hôm nay sinh nhật mày, tao chúc mày thêm một tuổi mới, ăn tàn phá hại và ngu bất tận hơn xưa. Vốn muốn tặng mày một trăm quả đấm, nhưng nghĩ chắc chẳng còn ở với mày lâu, nên tao “nhân tính trỗi dậy” làm một việc thiện để tích đức. Tao mua đôi giày này tặng mày bằng tất cả, ý nhầm chỉ 2/3 thôi tiền lương tao kiếm được. Mày đã thấy thằng bạn nào tốt như tao chưa?

Mày đừng có chửi tao, từ lâu tao đã thấy bản thân tao khác lạ rồi. Tao biết mình còn có thể tiếp tục sống đúng là một phép màu. Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, tao sẽ phải ra đi. Tao không thể cứ như vậy chiếm lấy cơ thể một người khác. Rồi cũng sẽ đến lúc, tao phải trả lại thôi.

Dạo gần đây tao thấy mày nhìn tao với ánh mắt khác lắm. Bản thân tao cũng thấy mình khang khác. Nhưng mày ngu quá, nên tao thử kiểu gì cũng chẳng ăn thua cả.

Nhưng cũng may là mày ngu như thế, nếu không tao chả biết mình phải làm thế nào cả. Tao cũng sẽ vờ như chẳng biết gì, và chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân như xưa.

Thằng bạn tốt của mày.

Cường.”



Nước mắt tôi rơi từng giọt to tướng xuống tờ giấy, làm nhòe đi màu mực xanh Thiên Long của những con chữ. Nước mắt của nỗi hối tiếc muộn màng. Hai tay tôi bịt chặt miệng mình. Tôi không muốn khóc, tôi không được khóc. Nhưng nước mắt vẫn chảy. Tôi biết chỉ cần mình bật thành tiếng, mọi nỗi niềm trong tôi sẽ vỡ òa, và cái vỏ cứng rắn tôi cố tạo ra cho mình, sẽ nứt toạc.

Mảnh giấy màu hồng ấy, run run nằm trong tay tôi, như cánh diều đứt dây, chao đảo thất lạc trong một buổi chiều đầy gió. Cũng giống như bó hồng viền trắng loang lổ những giọt máu, tan tác dưới cơn mưa chiều hôm đó. Chúng lẽ ra phải là những thứ tôi nên trân trọng, nhưng bởi sự ngu ngốc của tôi, đã lạc đâu mất khi tôi còn đang ngổn ngang và luẩn quẩn với những cảm xúc của riêng mình. Tôi cứ co mình lại, vật lộn trong cuộc tranh đấu vô nghĩa của bản thân, không hay biết rằng cái tôi thực sự cần đơn giản hơn nhiều so với những gì tôi suy nghĩ.


Bức thư trên tờ giấy màu hồng ấy, đến giờ tôi vẫn còn giữ. Đến tận nhiều năm sau, ngay cả khi vợ tôi nhìn thấy nó và lên cơn ghen. Tôi vẫn giữ chỉ cho riêng mình xem. Nó nhắc tôi về những kí ức tuổi mười bảy, những tháng ngày còn nguyên hương vị thanh xuân. Những ngày đó, tôi cũng đã biết rung động như bao người khác, biết bối rối, biết ngập ngừng, biết hờn dỗi, biết ghen tuông.

Những ngày đó, có hai cậu bé luôn luôn dính bên nhau như hình với bóng.

Những ngày đó, những ngày của những cơn mưa mùa hạ, có một cô gái đứng trước cửa nhà tôi, một cô gái đeo kính với bộ đồ ướt sũng.

Những ngày đó, có một cậu con trai đứng trên cây cầu khi mưa đã tạnh, nước đã rút, cậu hét thật to những điều sâu thẳm trong lòng cậu, những điều đã không thể đến được với người cậu muốn nói.

Phải, đó là ba từ: Tôi yêu em.
 
Bên trên