Có một chiều đông ghé qua ô cửa
Tôi hỏi nhành hoa khô từ bao giờ?
Mưa chẳng đáp lại, hờ hững đi qua
Bỏ mặc tôi, bỏ lại căn gác nhỏ
Tôi ngập ngừng ngỏ lời: Đừng thương tôi!
Mình không rành rọt về thơ lắm. Mình thích ý thơ của bạn rất lãng mạn mà hơi buồn. Nhưng mà câu cuối mình nghĩ nó không hợp lí lắm, kiểu như nó bị chênh so với những câu trên.
Trang web này sử dụng cookie để giúp cá nhân hóa nội dung, điều chỉnh trải nghiệm của bạn và để giữ cho bạn đăng nhập nếu bạn đăng ký.
Bằng cách tiếp tục sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie của chúng tôi.