Một con người hai thế giới - Cập nhật - búp bê cầu vồng

búp bê cầu vồng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/7/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Một con người hai thế giới
Tác giả: búp bê cầu vồng

Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Tình trạng đăng: Không xác định
Thể loại: Tâm lí tình cảm
Độ dài: 20 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: không có
Cảnh báo về nội dung: không có

Nội dung:

Một con người hai thế giới là câu chuyện xoay quanh về hai thế giới giữa thực và ảo. Chỉ vì thực tế phũ phàng, đau thương nên Lam đã tự tìm cho mình một thế giới mà cô hằng mong ước. Một thế giới chỉ có trong mơ cô mới dám nghĩ tới và nó đã thực sự xảy ra với cô. Đến thế giới mới, mọi thứ đều xoay chuyển, những người từng là kẻ thù, hay sinh sự và ghét Lam đều trở nên ngưỡng mộ, yêu quý cô. Cô cũng bắt đầu yêu quý họ, hiểu họ; và rồi nhận ra những sai lầm của cô trong thế giới thực. Mặc dù thế giới ảo khiến cô vui vẻ hạnh phúc nhưng cô vẫn quyết tâm quay về thế giới thực tại để sửa lại lỗi lầm. Bắt đầu lại một hành trình mới. Và lúc đó, mọi chuyện mới thực sự bắt đầu!
Mục lục:
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Bạn đọc lại nội quy mục truyện dài để sửa lại tên topic cho đúng mẫu nhé bạn. Sau khi sửa xong bạn like hộ mình post này để mình biết mà xóa post không liên quan đi nhé. :)
 

búp bê cầu vồng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/7/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Cổ tích không có trong từ điển của Nguyễn Ngọc Lam này! Hoàng tử ư?! Buồn cười! Nếu hắn ta là hoàng tử thật thì tôi quyết không phải lọ lem. Vì sẽ chẳng có lọ lem nào lại căm thù hoàng tử đến tận xương tận tủy cả.

Tại sao tôi căm thù hắn ta đến vậy ư?!

Đơn giản thôi!

Vì hắn là người khiến tôi bị toàn trường cô lập.

Vì hắn mà tôi bị mọi người chỉ trích, giở trò xấu.

Và hắn không bao giờ để tôi yên!

Nhưng đừng nghĩ là tôi hiền lành! Tôi sẽ nhẫn nhịn chịu đựng ư? Không đời nào! Và cũng vì thế, tôi và hắn đã chiến đấu với nhau suốt hai năm, một cuộc chiến không có hồi kết.

Trong cuộc chiến này, tôi chỉ có một chiến hữu duy nhất là Khang. Và vì tôi vạ lây mà cậu ấy cũng bị cô lập, vốn là một hot boy với tài năng ca hát thiên bẩm rất được các bạn nữ yêu thích. Ấy vậy mà... Càng nghĩ càng có lỗi với cậu ấy, nhiều lúc tôi cũng thử cách xa cậu ấy để không liên lụy đến cậu nhưng cậu lại không để cho tôi như ý nguyện, luôn bên tôi, quan tâm và chăm sóc cho tôi. Quả thật, tôi không lỡ...

Đột nhiên, phía trước tôi... Khang bị một đám người bao quanh, trong đó có hắn, hắn ta giơ chân, đạp một cú thật mạnh về phía người Khang, thân hình cậu đổ về phía cửa kính.

“Cẩn thận!” Tôi hốt hoảng hét lên.

Nhưng đã muộn...!

Ngay trong giây phút đó, tiếng thủy tinh vỡ vụn, giòn tan, làm đinh tai nhức óc, kinh động tất cả mọi người xung quanh.

Giây phút đó, ai nấy dường như đều nín thở, bầu không khí yên lặng bao trùm, không một tiếng động. Khang nằm đó, trên đống thủy tinh, máu từ từ lan ra trên những mảnh vụn trắng tinh làm chói mắt.

Đầu óc tôi trống rỗng, sợ hãi, tôi không biết nên làm gì...

“Mau... mau đỡ cậu ta dậy coi!” Một nữ sinh giọng run run nói.

Tôi sực tỉnh. Vội vàng chạy đến đỡ cậu dậy, “Khang! Tỉnh dậy đi!” Nhưng cậu lại cứ nằm đó bất động, không trả lời tôi. Trong lòng càng thêm sợ hãi, nước mắt từ từ tuôn trào: “Khang... đừng làm tớ sợ mà! Cậu mau dậy đi! Khang!”

“Đưa tới bệnh viện đi!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Tôi nhìn về phía kẻ vừa mới lên tiếng. Long, cái tên khốn nạn đã đẩy Khang về phía cánh cửa. Hắn còn mặt mũi mà nói câu đó sao? Đúng là không biết xấu hổ!

Tôi nghiến chặt răng, cố gắng kìm hãm sự tức giận, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

“Alo...”

“Tách tách tách.” Tiếng chụp ảnh liên tiếp vang lên, ánh đèn flash lập lòe, mọi người xung quanh xì xào bàn tán. Sự thờ ơ vô cảm của họ, tôi xin ghi nhớ. Chỉ vì kẻ có quyền có thế có địa vị, mọi người liền nể sợ hắn mà thấy người gặp nạn không cứu giúp, bỏ mặc sự sống chết, đã thế còn lấy đó làm chủ đề để bàn tán, tranh luận. Các người sống như vậy không thấy có lỗi với lương tâm sao?! Khốn nạn!

Hướng ánh mắt căm giận về phía Long, tôi rít lên từng chữ: “Tôi muốn cậu phải trả giá!”

Long khựng người, ánh mắt cậu ta nhìn tôi có chút gì đó là lạ. Nhưng tôi không quan tâm, và tôi cũng không muốn quan tâm.



Mấy ngày sau.

Do Khang phải nằm viện nên tôi cứ phải đi đi về về, vừa chăm lo cho cậu vừa đi học và đi làm, công việc trở nên bận rộn gấp bội, dường như tôi không có thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng khi đến trường, tôi vẫn muốn dành ra chút thời gian để đọc sách. Tôi lại đi ra khuôn viên trường, chỗ tôi thường xuyên tới để đọc sách. Bởi tôi rất thích nơi này, sạch sẽ thoáng mát, lại có rất nhiều cây xanh. Kiến trúc khuân viên cũng rất đẹp, có đài phun nước làm trung tâm, xung quanh là hàng ghế đá làm bằng gỗ được phun sơn trắng, còn có các giàn hoa leo,... Vào sáng sớm, nơi này sẽ càng trở lên xinh đẹp lạ thường.

Khẽ nhắm mắt lại, cơ thể dần dần thả lỏng, tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra. Cứ như vậy, lặp đi lặp lại. Cảm giác mệt mỏi đều được xua tan, cả người trở nên thoải mái.

Gió nhẹ nhàng thổi, lá xào xạc, chim hót líu lo, thật yên tĩnh, tôi dường như nghe được thấy mọi âm thanh xung quanh. Cứ như tôi đã tách rời thế giới ồn ã bên ngoài kia.

Từ! Sao lại có thể yên tĩnh được chứ? Kì lạ!

Tôi mở bừng mắt ra. Trước mắt tôi, mở ra một khoảng không bao la. Nơi có bầu trời trong xanh, cả cánh đồng cỏ bát ngát, điểm xuyết trên thảm cỏ là những bông hoa xinh xắn. Nhưng giữa thảm cỏ đó có một con đường đất, hai bên là hàng rào trắng, con đường dẫn tới một ngôi nhà gỗ. Tôi đi trong vô thức, cứ như vậy mà bước tới trước căn nhà. Không biết lấy lòng can đảm ở đâu ra, tôi mở cánh cửa. Ánh sáng từ trong nhà lóe lên, khiến tôi chói mắt, phải lấy tay che lại, rồi dần dần mới thích ứng kịp. Trong căn phòng, chỉ toàn là sách, rất nhiều rất nhiều, đều được xếp ngăn nắp trên kệ. Tôi đi qua từng kệ sách, ngắm nhìn thật kĩ từng quyển. Trong không khí thoang thoảng mùi sách cũ làm kích thích thính giác của tôi, nhưng lại có hương hoa lan dịu nhẹ làm xua tan đi cái mùi ẩm mốc. Tôi bước dần đến bên cửa sổ, nơi đặt một quyển sách cũ, có vẻ đã rất lâu đời, bên cạnh quyển sách chính là lọ hoa lan và con mèo, một con mèo béo ụ lười nhác nằm phơi nắng. Thật đẹp! Khung cảnh này như trong mơ mà tôi hằng ao ước.

Có một điều tôi cảm thấy kì lạ nhất. Những quyển sách trên kệ vô cùng sạch sẽ, nhưng lại không có dấu vết gì là cho thấy có người động đến. Ngược lại, quyển sách trên cửa sổ như đã được đọc rất nhiều lần lại bị phủ bởi một lớp bụi dày. Trí tò mò trong tôi trỗi dậy, liền thổi đi lớp bụi trên quyển sách, nhẹ nhàng lau chùi nó. Con mèo nằm kế bên khẽ cựa mình, ngáp dài, khiến tôi giật nảy mình. Chỉ là con mèo thôi mà! Không có gì đáng sợ cả. Nhủ thầm như vậy với lòng, tôi lật giở trang sách đầu tiên.

“Điều bạn mong muốn với thế giới này là gì?”

Điều tôi mong muốn ư?! Là...


“Bộp!”

A! Đau quá!

Tôi nhăn mặt, cố nén cơn đau, mở mắt ra liền thấy ánh sáng chiếu rọi vào mắt, khiến tôi phải nheo lại để xem kẻ nào đã ném bóng vào tôi.

Lại là Long! Tên khốn kiếp này một ngày không hành hạ tôi hắn ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên sao?!

“Cậu làm cái quái gì vậy hả?!” Tôi tức giận ném trả quả bóng tennis về phía hắn ta. Long nhanh nhẹn bắt lấy, cười đểu cáng: “Thấy cậu ngủ như con heo ở đây, tôi có lòng gọi cậu dậy kẻo sợ cậu vào muộn lại bị thầy phạt. Vậy mà cậu còn oán?”

“Hừ, cậu mà có lòng tốt như vậy tôi liền đi đầu xuống đất.” Bà cô đây phỉ nhổ.

Tôi không muốn đôi co nhiều với hắn ta, liền cầm quyển sách lên và đi.

Đi được một đoạn, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng... quyển sách trên tay tôi... chính là quyển trong mơ! Mọi chuyện là sao đây?


***************

Bệnh viện.

Tôi mở cửa, đi đến bên cạnh giường bệnh của Khang: “Thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu đã chăm sóc tớ những ngày qua.”

“Bạn bè với nhau khách khí như thế làm gì. Khỏe rồi là tốt.” Tôi mỉm cười, quay ra giỏ đồ tôi lấy âu đựng thức ăn. “Xem tớ mang gì đến cho cậu nè. Đoán thử xem!”

Khang hít hà hương thơm từ âu thức ăn, cậu cười tinh nghịch nói: “Đoán không nhầm thì đây chính là bánh bao nhân xá xíu.”

“Bingo!”

Tôi liền mở ra, lấy một chiếc bánh đưa cậu: “Ăn từ từ kẻo nóng.”

"Tớ ham ăn giống cậu sao? Thôi đừng bắt chước cách tớ chăm sóc cậu mọi khi đi. Không phù hợp với cậu đâu." Khang vừa nói vừa nhéo má tôi.

“Là cậu không muốn đó nha! Vậy đừng có trách.” Tôi liền giật lại chiếc bánh từ tay Khang, để lại vào âu. Chuẩn bị quay người ra về.

“Thôi mà! Đùa chút thôi!” Khang kéo tay tôi, nũng nịu.

Tôi lườm cậu, nhưng rồi lại ngoan ngoãn mang bánh ra, đút cho cậu ta ăn. Cảm giác rất giống tôi đang làm nô tì không công vậy. Cứ thử mà xem, cậu ta mà khỏi bệnh, nhất định sẽ phải trả cả gốc lẫn lãi. Tên Long kia tôi cũng không bỏ qua đâu.

“Tớ ra ngoài một lát!”

Nói rồi, tôi liền mở cửa đi ra. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ và mẹ Khang.

“Bác sĩ, quả thật bệnh viện không thể giảm bớt chút nào sao?”

“Qủa thật không thể!” Vị bác sĩ cương quyết trả lời.

“Gia đình nhà tôi khó khăn, mặc dù có bảo hiểm đã giảm được một số tiền không nhỏ nhưng khoản còn lại... vẫn thật sự quá lớn...”

Đã nghèo còn gặp cái eo. Sao lại bất công như vậy được chứ. Rõ ràng Long là người hại cậu ấy ra như vậy sao hắn ta không phải bồi thường chút nào chứ. Đạo lí ở đâu? Sao ai cũng bênh vực hắn?

Càng nghĩ càng tức, tôi muốn đi gặp hắn.


Đứng trước căn biệt thự tráng lệ, tôi có chút do dự.

“Tìm tôi có việc gì?” Nhưng cũng chẳng để tôi có thời gian chuyển ý thì hắn ta đã xuất hiện.

“Tôi...”

“Nói đi!”

“Tôi muốn cậu bồi thường cho Khang! Cậu phải chịu toàn bộ chi phí thuốc thang, điều trị. Còn cả phí bồi thường, đền bù tổn thất về tinh thần cho cậu ấy.”

“Nực cười!” Long cười khẩy, “Cậu lấy quyền gì mà đòi tôi phải nghe theo lời cậu?”

“Cậu...!” Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn ta.

“Sao?” Long nhướn máy, bước tới gần tôi, còn tôi thì lùi dần, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

“Cậu không biết liêm sỉ à? Dám làm mà không dám nhận! Cậu có còn là đàn ông con trai không hả?!”

“Tôi dám làm mà không dám nhận chỗ nào?” Ánh mắt Long trở nên đỏ ngầu, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, dồn tôi đến tận chân tường.

Mặc dù trong lòng có chút run sợ nhưng tôi vẫn mạnh miệng: “Chính cậu là người đạp Khang, khiến cậu ấy ngã về phía cửa kính. Cậu còn dám cãi?”

“Mắt nào của cậu thấy tôi đạp cậu ta?”

“Chính hai mắt tôi đều thấy rõ. Không chỉ lần đó, mà nhiều lần khác tôi cũng thấy cậu bắt nạt Khang. Mọi người không ai dám giúp cậu ấy không phải chỉ vì sợ cậu sao? Sợ rằng họ sẽ là thế thân cho cậu ấy. Long! Cậu sống quá mức tàn nhẫn rồi!”

Người Long cứng đờ, sắc mặt hắn tái nhợt, tia máu trong mắt lại càng hiện rõ, hắn ta cứ nhìn chằm chằm tôi trong trạng thái đó. Rồi đột ngột, hắn giơ nắm đấm lên. Định bụng nắm đấm sẽ rơi vào tôi vì những lời tôi nói, nhưng không ngờ rằng, nắm đấm đó lại rơi vào bức tường bên cạnh.

“Tôi không ngờ rằng... trong lòng cậu, tôi xấu xa đến như vậy.” Trong lời nói của hắn không hề giấu đi sự chua xót.

Tôi đã sai sao?! Không đâu. Không thể nào!

“Được! Nếu đã vậy... Tôi sẽ để cậu thấy, tôi còn có thể xấu xa hơn gấp bội.” Dứt lời, hắn ta liền bỏ đi.

Đã không đòi được tiền bồi thường lại còn chọc hắn tức thêm. Coi như mày xong thật rồi Lam ạ!

Mang theo cái não nề trong lòng tôi lết xác về nhà.

Nằm trên giường thật chỉ muốn ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ lại là một ngày mới thật đẹp. Nhưng tôi biết trước rằng, mai sẽ là ngày không hề đẹp tí nào. Và tôi đoán không sai. Khi tôi tới trường, đã gặp qua không ít thử thách. Nào là thảm đinh mưa phấn, chậu cây không biết từ đâu rơi xuống, xô nước bẩn cũng thật là có ý tứ hắt về phía tôi, bóng cũng vừa đẹp đánh chuẩn hướng về khuôn mặt không mấy là xinh đẹp này. Nhưng đã có ai nói cho bọn họ rằng, mấy trò này đã quá tầm thường với tôi rồi.Cũng thật là, cái lũ đầu óc không sáng tạo gì cả. Có mấy trò cũ rích cứ lôi ra hoài. Cứ tưởng là, hắn ta sẽ cho tôi một trò gì mới thú vị lắm cơ, hóa ra cũng chỉ có thể sai mấy tên ngốc làm trò tiểu nhân. Bản cô nương đây xem thường các ngươi! Hừ.

Vào đến cửa, tôi liền chạm mặt đám người tự cho mình là tứ đại mĩ nhân, thật không biết bọn họ có soi gương không khi phun ra những lời vàng ngọc này.

“Ây dô! Ai thế này? Đây không phải Nguyễn Ngọc Lam. Nhân vật hot nhất hiện nay sao?” Quỳnh cười giễu cợt nói, còn nhấn mạnh thêm vào chữ "hot".

Còn Phương ngoe nguẩy, chỉ trỏ vào mặt tôi: “Sao trông mặt cô ta như bị ngáo đá vậy? Buồn cười quá!”

Đám còn lại cũng hùa theo: "Ahihi. Buồn cười thật đó!"

Xàm!

Lũ người ồn ào này thật phiền phức, tôi mà cãi nhau với họ thì cũng thật chả ra gì. Như vậy cũng không khác nào giống họ đều không có não.

Mặc kệ vậy, tôi đáp chẳng buồn đáp, liền đi lướt qua.

Vào trong, tôi liền nghe được tin có học sinh mới tới. Nghe nói là một nữ sinh. Không lâu sau, tôi cũng được diện kiến. Qủa thật, ngoài sức tưởng tượng của tôi, không ngờ cô bạn mới này lại... xấu đến mức ma chê quỷ hờn như vậy. Chắc chắn, tương lai sau này sẽ không mấy tốt đẹp. Tôi thầm thương cảm cho người bạn mới này.

Nhưng có một điểm ấn tượng là cô bạn này lại rất tự tin, tướng tá cũng có vẻ mạnh mẽ lắm. Khi bị mọi người trong lớp trêu cũng còn biết đường đứng lên chống trả, nhưng không biết có thể kiên trì được bao lâu.


Tan học.

Tôi đi về phía bãi để xe. Bỗng đằng sau có người gọi: “Lam!”

Quay lại nhìn thì nhận ra đó là cô bạn mới chuyển tới. Cô nàng cười xun xoe nói: “Chúng ta đi về cùng nhau được không? Tớ biết là cậu với tớ đi chung đường.”

Ồ? Thú vị ta! Chưa gì đã tìm hiểu kĩ như vậy rồi.

“Ok.”

Ra đến chỗ gửi xe, quả đúng như dự đoán. Chiếc xe của cô bạn đã bị phá. Chi tức giận hét: “Khốn kiếp! Thằng ch* nào dám động vào xe bà! Đúng là ăn phải gan hùm mà! Bà mà biết là đứa nào thì không xong đâu.”

“Đứng đây chửi thì được gì sao?”

“Không. Nhưng mà tức quá!”

Rồi cô nàng méo mặt nhìn tôi.

Tôi hiểu ý, cười vỗ vai cô nàng, rồi dắt xe đi. Đi một lúc, không thấy cô ấy, tôi ngoái lại nhìn thì thấy Chi vẫn đứng đó như chờ chồng: "Còn không mau đi? Tớ đưa cậu về, xe để ở quán sửa xe gần cổng trường đi."

Chi cười toét miệng: "Hì hì, cảm ơn cậu nha!" Rồi dắt xe chạy tới gần tôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

búp bê cầu vồng

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
20/7/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Sau khi tan học tôi liền vội vàng về nhà, nấu cơm để bà ăn. Khi bưng mâm lên, bà thở dài nói: “Mau gọi bố cháu về ăn cơm đi.” Tôi khẽ đáp: “Vâng.”

Lấy điện thoại ra gọi, sau một hồi nhạc chuông bố mới nghe: “Alo.”

“Bố ơi về ăn cơm.”

Trong điện thoại tôi loáng thoáng nghe được tiếng nói ồn ào của mấy ông chú. Đoán chắc bố lại đi nhậu rồi. Qủa thật, nghe tôi nói vậy bố liền trả lời: “Cả nhà ăn đi. Không phải đợi. Bố ăn rồi!”

Trong lòng dấy lên cảm giác buồn tủi. Bà trông sắc mặt của tôi cũng đoán ra được phần nào, bà lại thở dài: “Thôi! Ăn đi.”

“Vâng.”

Ăn mà tôi không cảm thấy ngon tẹo nào, có lẽ bà cũng vậy. Tôi thấy mắt bà rưng rưng: “Từ khi mẹ mày vào tù, bố mày thì suốt ngày cờ bạc rượu chè, ông thì bệnh tật đau ốm, ta lại già rồi. Tất cả chỉ trông chờ vào mỗi cháu...”

“...”

“Cháu cố gắng học. Về sau còn có cái nghề đàng hoàng tử tế. Đừng có như bố mẹ. Khổ lắm!”

“...”

“Sao số ta lại khổ thế này?!” Bà đặt đánh ‘bịch’ bát cơm xuống, nước mắt từ từ lăn dài trên gò má gầy gò xạm nắng. “Ông mày lúc còn khỏe thì suốt ngày chỉ đi lo chuyện thiên hạ. Chỉ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Chả được cái tích sự gì! Khổ quá là khổ!”

Tôi không muốn nghe nữa!

Đứng bật dậy. Tôi lao vào phòng. Trên mặt đã ướt đẫm nước mắt. Tôi lấy tay quyệt mạnh đi những giọt nước mắt, nhìn thẳng vào gương, tôi nhủ với lòng. Nguyễn Ngọc Lam! Mày phải mạnh mẽ lên! Xã hội này không giành cho những kẻ yếu đuối đâu.

Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi tôi lại nhanh chóng đến tiệm ăn nhanh để làm thêm. Trên đường đi, tôi luôn phải tập cười, để có một tâm trạng tốt nhất phục vụ cho khách hàng.

Và vị khách đầu tiên tôi gặp là Long.

“Cho tôi sandwich, khoai tây chiên, một lon pepsi.”

“Được. Tôi sẽ mang tới ngay.”

Hôm trước hắn ta nói vậy, không biết nay sẽ gây ra cho mình khó khăn gì đây. Nhất định phải đề phòng.

Mà khoan, chẳng phải giờ có cơ hội để trả thù hắn ta sao? Nhìn lon pepsi tôi cười gian.

“Thưa quý khách, của ngài đây ạ!” Tôi đặt khay đồ ăn xuống, mỉm cười lịch sự với hắn.

Hắn cũng cười đáp trả: “Phục vụ, tay tôi bị đau làm phiền cô mở giùm tôi lon pepsi.” Hắn còn không quên giơ tay bị thương ra để chứng tỏ hắn không nói dối.

Tên khốn này! Sao có thể trùng hợp thế được?! Làm sao giờ? Nãy mình dã sóc lon pepsi lên rồi.

“Sao cô chậm chạp vậy? Có việc này cũng không làm nổi sao? Quản lí đâu?” Hắn ngó nghiêng xung quanh để tìm kiếm.

“Tôi mở là được chứ gì!”

Long cười giảo hoạt. Đúng là tên cáo già!

Nhìn lon pepsi với ánh mắt dè chừng, tôi cẩn thận mở. Có lẽ nhìn tôi chật vật nên tên khốn này còn chút tình người nói: “Thôi bỏ đi! Tôi không muốn uống nữa.”

Gánh nặng được buông xuống,thật thoải mái.

Nhưng hắn không để tôi vui mừng lâu thì đã buông một câu xanh rờn: “Xin nghỉ làm ngày hôm nay đi!”

Buồn cười!

“Cậu lấy lí do gì để tôi phải nghe?”

“Đi với tôi, tôi sẽ trả lương cho cậu bằng một tháng tiền lương cậu làm ở đây.”

Hắn nói thế, càng nguy hiểm! Tốt nhất không nên hám cái lợi trước mắt mà làm tổn hại bản thân.

“Vẫn không chịu?”

Tôi lắc đầu.

Có ngu mới tin hắn không làm gì tôi! Rõ ràng hôm trước hắn đã đe dọa tôi như thế. Có điên mới đi cùng hắn.

“Vậy tiền lương của hai tháng và sẽ trả toàn bộ viện phí cho Khang. Thấy thế nào?”

“Hmm...” Chẹp, cần suy nghĩ nha.

Tính ra hắn ta ngoại trừ trêu chọc mình ra cũng chả bao giờ đánh mình cả. Kể ra cũng không có gì đáng sợ. Nếu đi với hắn một buổi mà được cả đống tiền như vậy cũng đáng, lại còn giúp được Khang nữa. Nhưng mà... tên này quỷ kế đa đoan, mưu đồ không tốt, rất có khả năng sẽ gài bẫy mình.

Thôi mặc kệ đi! Tùy cơ ứng biến vậy.

“Được thôi! Nhưng cậu phải trả tiền cho tôi trước.”

“Tôi đưa cho cậu trước chẳng may cậu lại chuồn thì sao?”

Tôi vỗ ngực: “Bản cô nương đây nói lời giữ lời. Tuyệt đối không thất hứa!”

Hắn phì cười: “Được!” Rồi hắn lấy ví ra, đưa cho tôi một tấm thẻ. “Mật mã là 10293868. Cậu tự đi rút đi.”

Tôi huơ huơ tấm thẻ trước mặt, ngắm nghía nó rồi nhướn mày tinh nghịch nói với hắn: “Không sợ tôi rút hết tiền sao?”

“Cậu có gan đó sao?”

Hứ. Ai bảo tôi không có! Chỉ là bản cô nương đây là người tốt nên mới không lấy thôi.

“Khi nào rút xong tôi sẽ đem trả cho cậu.” Dứt lời, tôi cất thẻ, đi vào bên trong, xin quản lí cho nghỉ phép.


Một lúc sau, tôi bước ra đã thấy hắn chờ sẵn ở cửa.

“Xe đâu?” Tôi hỏi.

Hắn xỏ túi quần, nhún vai nói: “Tôi đi bộ tới.”

Trời! Tên này rảnh dữ.

“Thế giờ tính sao?”

“Bộ cậu không đi xe à?”

“Có.” Đừng bảo rằng tôi phải lai hắn ta nha?

Hắn cười tít mắt, trông bộ dạng đó tóc gáy tôi dựng hết cả lên.

“Vậy đi xe cậu.”

Tôi cảm giác sấm sét đàng nổ đùng đoàng trên đầu tôi.

Thật là...!

Đành ngậm ngùi dắt con ngựa sắt ra, ngước lên nhìn hắn với ánh mắt căm phẫn. Cậu xem đi cậu hại con ngựa của tôi tàn tạ ra đến mức nào rồi? Mà giờ cậu còn muốn cưỡi lên nó. Cậu không sợ nó sẽ căm phẫn mà đạp cậu ngã thẳng cẳng xuống sao.

“Đi thôi! Đứng ngây ra đó làm gì?” Hắn rất hồn nhiên như con điên ngồi lên yên sau xe của tôi. Người hắn cao hơn mét tám, to hơn cái thùng phi. Chết! Nói quá! Nhưng nói chung hắn to như vậy mà lại bắt một đứa bé con con như tôi lai là sao?

“Cậu có phải là con trai không?” Tôi chống hông.

“Có.” Hắn thản nhiên đáp.

“Vậy sao một chút ga lăng cậu cũng không có thế hả?!”

“Ga lăng với cậu để làm gì?”

Một mũi xuyên tim!

“Tên khốn!” Tôi tức giận đạp mạnh vào chân hắn. Long bị đau, nhăn mặt kêu: “Cậu đúng không phải con gái mà!”

“Hừm!” Tôi khoanh tay trước ngực, quay mặt về hướng khác, không thèm điếm xỉa gì đến hắn ta.

Nhưng tôi không hiểu bản thân. Rõ ràng là hận hắn, căm ghét hắn, vì hắn là người gây ra cho tôi bao tổn thương, cũng là người gây ra cho người tôi yêu quý nhất – Khang bao đau đớn. Vậy mà tôi lại vẫn có thể nói chuyện với hắn, nhiều lúc còn quên đi tính toán muốn trả thù. Nhưng, tôi sẽ không bỏ cuộc. Chỉ cần hắn ra tay tôi quyết không nhường bước.

“Đi đâu đây?” Tôi hỏi hắn.

“Tới trường đi.” Sao lại tới trường cơ chứ? Tuy thắc mắc nhưng tôi chẳng buồn hỏi, dù sao lát nữa sẽ biết ngay thôi.

Đến nơi, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Qủa thật, hắn ta sẽ chẳng bỏ qua cơ hội nào để hành tôi. Bắt tôi mang cả đống đồ ăn từ tiệm ăn đến tận trường, rồi vác cả đống ý đi lên tầng lượng. Còn hắn thì thong dong hai tay đút túi quần thản nhiên đi lên.

Được! Hắn trả lương cho tôi tôi không chấp!

Đặt mạnh đống đồ ăn xuống đất, tôi xoa nắn cánh tay. Thật sự mỏi nhừ hai tay rồi!

“Bóc bim bim đi!” Hắn ra lệnh.

“Cậu không có chân có tay à mà không tự bóc được?”

“Vậy tôi trả lương cho cậu để làm gì?”

Được rồi bóc thì bóc. Tôi lườm hắn ta, tay dồn lực đánh mạnh vào gói bim bim, coi nó như khuôn mặt hắn. Bim bim nổ đánh “bốp”, giòn tan, bim bim vang tung tóe ra đất.

“Đấy! Ăn đi!”

“Cậu...!” Hắn trừng mắt nhìn tôi.

“Sao! Cậu làm gì được tôi?” Tôi hất mặt lên đáp trả.

Đột nhiên hắn cười gian, nhặt miếng bim bim dưới đất lên đi về phía tôi: “Nào, bạn Lam thân mến! Lại đây tôi bón cho. Không bỏ đây thì phí lắm.”

Tôi lùi về phía sau, phòng thủ: “Ê ê đừng có qua đây. Tôi không ăn đâu.”

“Nào nào... đừng có chạy.” Hắn vẫn không buông tha, nhất quyết muốn bón cho tôi. Tôi không có cách nào khác ngoại trừ chạy.

Cứ như vậy, chúng tôi rượt đuổi nhau khắp tầng thượng. Vừa chạy vừa cười vô cùng vui vẻ. Nhưng chả chạy được bao lâu, cả hai đã mệt, đứng thở hồng hộc.

Tôi mặc kệ đất bẩn, ngồi bệt mông xuống, chống hai tay về phía sau, ngước mặt lên nhìn bầu trời. Trời hôm nay trong xanh, gió thổi hiu hiu. Thời tiết rất đẹp!

Đang tính quan sát cảnh vật xung quanh thì đã thấy hắn ngồi cạnh tôi từ lúc nào không hay. Hắn giơ chai nước ra: “Uống không?”

Tôi cầm lấy, tu một hơi. Rồi bỗng hắn giật chai nước từ tay tôi, thản nhiên uống tiếp. Ơ hay tên này...!

“Không sợ vi khuẩn từ tôi lây sang cậu à?”

Hắn dửng dưng đáp: “Không.”

Tôi nhìn hắn chăm chú. Thực ra hắn rất đẹp trai, có làn da trắng khiến tôi phải ghen tỵ, khuôn mặt đẹp tựa tranh vẽ, ở hắn có khí chất hơn người. Chắc do được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có từ bé nên cái khí chất này mới mạnh mẽ đến vậy, khiến cho mọi người đều bị thu hút. Nếu như hắn không có cái bản tính xấu xa đó thì thật đúng là một chàng trai hoàn hảo.

“Ngắm đủ chưa?” Đáy mắt hắn không hề giấu đi ý cười bên trong.

“Chưa.”

Tôi càng nhìn hắn chăm chú hơn. Lông mi của hắn dài thật, đen láy, độ cong hoàn hảo, đôi mắt cũng rất đẹp, trong veo tựa như mặt hồ. Cứ như vậy, tôi đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu đó. Trong lòng dấy lên một thắc mắc. Tại sao tôi với hắn lại ghét nhau đến vậy? Tìm cách gây khó dễ cho nhau. Có thể do tôi với hắn không hợp nhau nhưng hắn với Khang thì có gì để mâu thuẫn với nhau cơ chứ? Không lẽ do tôi? Là từ hôm đó sao...

Đầu năm lớp 11, Khang chuyển tới lớp tôi. Vì chúng tôi là thanh mai trúc mã lên khi Khang vừa vào lớp. Tôi đã xin cô cho Khang ngồi cạnh tôi, và chuyển Long đi chỗ khác. Bắt đầu từ đấy, mẫu thuẫn giữa ba chúng tôi xảy ra liên miên. Có thể là do vậy... Tên Long này ghét tôi đến vậy sao? Ghét tôi nên ghét luôn cả những thứ tôi thích.

Một hồi suy nghĩ ngơ ngẩn. Không biết từ khi nào khuôn mặt của chúng tôi tiến sát nhau, gần tới nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Long từ từ khép mắt lại, tay hắn đặt sau gáy tôi. Cảm giác ấm nóng từ gáy truyền tới khiến tôi sực tỉnh, đôi mắt đó khép lại cũng không còn mê hoặc tôi nữa. Giật mình tôi đẩy hắn ra. Mặt nóng bừng, tôi phải hít thở sâu để lấy lại sự bình tĩnh.

Ban nãy tôi làm cái gì vậy hả trời?!

“Chít chít.” Không biết từ đâu, có mấy chú chuột đi ra vô tư ăn bim bim rơi trên đất.

Long sợ hãi, nhảy dựng lên, núp sau lưng tôi. Thấy vậy, tôi cười gian tà. Đi tới bên những chú chuột, cầm đuôi nó giơ lên, nhìn Long nụ cười của tôi càng sâu thêm.

“Đáng yêu không?”

Long run lẩy bẩy, chỉ tay về phía tôi: “Cậu cậu... tôi nói cho cậu biết. Cậu mà lại đây tôi sẽ không tha cho cậu đâu!” Hắn núp đằng sau cánh cửa, cách xa chuột được bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.

“Được thôi!” Tôi cười khoái trá, lấy điện thoại ra. Nhất định phải quay lại đoạn đại ca của trường sợ chuột đến mức nào. Ha ha ha ha.

Thật là một phát hiện lớn!

“Tôi đã có đoạn video này. Về sau cậu phải biết dè chừng tôi hiểu chưa?”

Hắn oán giận trừng mắt nhìn tôi. Trêu hắn đủ rồi, tôi liền vứt mấy con chuột đi. Cũng chẳng muốn nói gì thêm. Hắn thích giận dỗi thì giận, muốn đứng đấy thì cứ đứng. Tôi mặc kệ!

Nhanh thật! Đã xế chiều rồi. Ánh tà dương rọi xuống sàn, cả bầu trời tràn ngập ánh sáng vàng đỏ vô cùng mĩ lệ. Mặt trời đỏ hỏn, nó đang tỏa sáng, những tia sáng của cuối ngày. Nó đang dần lặn xuống, sắp tàn rồi.Tôi say mê ngắm nhìn, chìm đắm trong cảnh đẹp đó.

“Tôi muốn cùng cậu ngắm bình minh chứ không phải hoàng hôn.”

Tôi lạnh nhạt nói: “Còn tôi thì chả muốn làm gì cùng cậu cả.”

Hắn cười nhạt, xoa đầu tôi. Tôi liền gạt tay hắn ra, cau có chải lại đầu.

“Muộn rồi đấy. Về được chưa?”

Hắn không đáp, xoay người rời đi.

Ế mà còn đống đồ ăn, tôi nhìn hắn rồi nhìn đống đồ. Thật là, phải dọn đã chứ. Tôi vội vàng thu dọn rồi lật đật chạy theo.
 
Bên trên