Chương 4: Thay đổi
Điều hối hận thứ ba: Cuộc đời ba người nhờ có Dung mà thay đổi. Nhưng lại chẳng có một ai thay đổi cuộc đời của cô ấy.
Trời đổ mưa. Đột ngột. Mưa tạt lên tấm kính cửa cạnh chỗ Hưng đang ngồi. Dù trước mặt là một màn nước trắng xóa, anh vẫn chăm chú nhìn. Thực chất anh không biết mình đang nhìn gì, chỉ là muốn phóng tầm mắt đi xa khỏi sự chật hẹp, đông đúc của quán cà phê hiện giờ.
Quân gọi kem choco. Ba viên kem ngọt ngào xếp chồng lên nhau lấp lánh trong cái ly thủy tinh. Anh xúc từng thìa kem nhỏ, chưa muốn nuốt vội mà để cho nó tan bớt đi trong miệng, để cảm nhận được vị ngọt pha với chút đắng của chocolate.
Từ hôm ấy, Quân không còn đụng tới kem nữa, đặc biệt là kem choco.
- Hôm đó, trời cũng mưa to như hôm nay. – Quân nhìn ly kem lại thấy mình như đang bước ngược về thời gian trước.
- Cậu còn nhớ không? Hôm mà bọn tôi bắt gặp cậu trên đường.
- Ừm. Nhớ chứ. Nhớ rõ là đàng khác. – Trong từng lời nói của Hưng luôn phảng phất một nỗi buồn.
Trong nỗi buồn ấy có Dung.
Mưa như thấu hiểu cho tâm sự, cho sự dằn vặt của anh.
Cà phê anh đã uống đến tách thứ hai.
Điện thoại Quân đổ chuông. Anh đứng dậy, tìm một chỗ vắng trong quán nghe điện. Lúc quay lại, mặt mày có chút hớn hở. Nhưng nỗi buồn vẫn phảng phất trên chân mày.
- Châu vừa về nước. Cô ấy nói giờ sẽ bắt taxi qua đây luôn. Tôi ra ngoài nhắn cho Châu cái địa chỉ. – Nói rồi chạy ra quầy bar của quán.
Hưng nghe Quân nói chỉ gật đầu. Vứt tâm hồn thả trôi theo cơn mưa.
- Ngày mai xin trời đừng mưa!
####
Châu không biết lựa chọn của mình khi quay về là đúng hay sai. Cô đã chạy trốn. Chạy trốn suốt mười một năm nhưng cứ đến ngày này là lại trở về.
Vừa mới đặt chân xuống sân bay là trời đổ mưa.
Châu chưa từng thích mưa. Mưa ẩm ướt, khó chịu. Quần áo lúc nào cũng lấm đầy bùn đường. Nhưng nếu không có buổi đi chơi ngày hôm ấy, có lẽ cả đời này Châu sẽ chẳng bao giờ muốn ngửa mặt lên trời nếm thử vị của nước mưa.
Nơi đây chôn cất biết bao kỷ niệm của cô. Vui có, buồn có, nhưng không biết vui hay buồn nhiều hơn.
Cùng là một bầu trời vậy mà sao lại khác nhau đến vậy?
Châu chưa từng hối hận. Hối hận vì mọi việc đã làm. Nếu được cho làm lại, cô vẫn sẽ làm tương tự trong quá khứ, không xê dịch dù chỉ một ít.
Có người nói Châu can đảm. Vào cái thời xưa ấy mà làm được chuyện hiếm có như vậy không biết nên gọi là liều lĩnh hay dũng cảm?
Vì nó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô.
Châu không đồng tình. Cô không hề can đảm. Nếu can đảm thì cô đã dám đối mặt, đã không phải chạy trốn. Trốn chạy cái thực tại mà cô đã cố gắng tiếp nhận suốt hơn mười một năm qua nhưng vẫn không được.
Can đảm đó của Châu là nhờ Dung.
Là Dung đã thay đổi cuộc đời của Châu.
- Ngày mai xin trời đừng mưa!
Châu bắt một chiếc taxi rồi đi thẳng tới quán cà phê.
####
Ngày 19 tháng 10 năm 2004.
Thời tiết đang bước dần vào trời thu. Mẹ nói thời gian chuyển mùa này tuyệt đối không được ăn đồ lạnh nhưng giờ ra chơi hôm nay tôi vẫn mua kem ốc quế ăn. Quân cũng ăn. Cả hai đứa đều mua vị choco. Ban đầu khi thấy tôi cũng mua vị choco, Quân đã hỏi. Lúc ấy vì bối rối quá, tôi chỉ biết ngượng ngập mà không nói cho rõ ràng được. Châu nói muốn mua trà sữa uống nhưng sau thấy tôi và Quân đều ăn kem nên cũng mua, lại còn mua vị choco. Đành ra cả ba đứa đều ăn kem.
Chúng tôi bắt gặp Hưng đi một mình. Cậu ta bần thần ngồi ở ngoài sân trường, tay cầm túi ni lông trắng nhỏ, cứ ngồi như vậy, giống như mấy hôm trước bắt gặp ở gần nhà. Hình ảnh chẳng có gì khác biệt ngoài khung cảnh phía sau lưng Hưng.
Quân chủ động lại gần hỏi chuyện.
“Hưng, có chuyện gì không? Sao ngồi đây một mình?”
“Không.”
Cậu ta trả lời cộc lốc rồi ném cái túi trong tay mình vào sọt rác. Rồi bỏ đi.
Tôi cũng chẳng để tâm nhiều.
Nhưng đến tối lại bắt gặp Hưng ở gần nhà, vẫn bộ đồng phục, vẫn còn đeo ba lô và vẫn cùng bộ dạng như lúc ở trường.
Mẹ vẫn còn nhớ mặt cậu ta nên quay sang hỏi:
“Thằng bé đó có học cùng lớp con không?”
“Có ạ.”
“Sao không ra bảo bạn vào nhà mình chơi?”
Tôi giả vờ như không nghe thấy lời mẹ nói, tiếp tục việc mình đang làm. Sau cùng bị mẹ giục hỏi. Nên đành thành thật khai:
“Con và cậu ấy không có chơi với nhau.”
Mẹ hỏi: “Tại sao?” thật làm tôi chẳng muốn trả lời.
Tôi đâu thể nói là do con chưa hòa đồng với lớp hay đại loại là các bạn không muốn nói chuyện với con.
Mẹ thấy tôi im lặng thì nói.
“Nếu chưa chơi với nhau thì ra mời bạn ấy vào đây, sau hôm nay sẽ chơi được với nhau. Con cứ như thế thì sau này đi làm sao mà hòa đồng được với người ta? Mình phải chủ động chứ, lúc nào cũng chờ đợi, ỷ lại như thế thì sớm muộn gì cũng bị cô lập.”
Biết vậy ngay từ đầu tôi chối là Hưng không học cùng lớp.
Lời nói của mẹ không đủ tính thuyết phục nên tôi không nghe theo, giả như vẫn chẳng nghe thấy gì, lẳng lặng bỏ lên phòng. Mẹ còn nhắc mãi chuyện ấy vào giờ ăn cơm.
Công việc của mẹ ở trên công ty có vẻ rất mệt mỏi nên bao nhiêu căng thẳng, áp lực, ức chế mẹ đều đem về nhà, kiếm được cớ gì thì xả. Mẹ thì động tí là cáu. Bố cũng là người cục tính nên hai người cứ dăm hôm ba bữa là lại cãi nhau.
Tôi dần cảm thấy chán nản, nhiều lúc còn chẳng muốn về nhà. Bao nhiêu nín nhịn, tủi thân cứ chực trào qua nước mắt.
Bố mẹ không hiểu, nhìn thấy tôi khóc còn khó chịu nói:
“Bố ghét nhất trên đời cái loại mà hở ra là lại khóc. Khóc lóc có giải quyết được gì đâu mà sao cứ hơi động tí là con lại nước mắt ngắn, nước mắt dài thế hả?”
Tôi ấm ức chùi nước mắt, không thèm nhìn mặt bố. Cả mẹ nữa.
Bố dạo này còn uống rượu. Nhưng không dám uống trước mặt thằng Minh vì sợ nó học theo nên nửa đêm tắt đèn ngồi ở phòng khách một mình uống. Tôi đã bắt gặp quá ba lần trong tuần bộ dạng lúc bố uống rượu say.
Bố đã thay đổi, không còn giống trước nữa.
####
Ngày 20 tháng 10 năm 2004.
Hôm nay là ngày Phụ nữ Việt Nam.
Tôi dù biết cũng chẳng làm gì. Bó hoa năm ngoái tôi tự tay bó tặng mẹ đã bị quẳng vào sọt rác chỉ chưa đầy hai ngày. Nên năm nay tôi không mua, cũng chẳng làm gì cho mẹ.
Tôi giận mẹ. Mẹ không còn là mẹ như xưa nữa. Tôi không nói rõ được mẹ đã thay đổi như nào, chỉ biết trong mắt mẹ giờ ngoài công việc ra không còn gì khác. Cũng lâu rồi mẹ không vào bếp. Tôi không muốn ăn cơm nhà nên buổi trưa nay qua nhà Châu.
Châu vì tôi đã xắn tay áo vào bếp nấu nướng. Tôi cũng vào phụ nhưng không biết xoay sở. Con gái lớn ngần này như tôi mà lại không biết nấu cơm.
Tôi có hỏi Châu về mẹ cô ấy. Mà không hề biết đã vô tình động vào nỗi đau mà bấy lâu Châu chôn giấu.
“Bố mẹ tớ... ly hôn rồi.”
Tôi cúi đầu không nói gì nữa.
Đáng nhẽ lúc ấy bản thân nên quay sang ôm Châu an ủi nhưng cánh tay vô dụng của tôi chỉ bất động dưới vòi nước mà không thèm dịch chuyển.
Châu cũng không muốn nhắc lại chuyện bố mẹ. Tôi chỉ biết lí nhí nói: “Tớ xin lỗi!” với Châu.
Còn Châu cứ xoa đầu tôi nói không sao.
Châu luôn đối xử với tôi như thể tôi là em gái của cô ấy.
Tôi quả đúng như mẹ nói, lúc nào cũng chỉ biết ỷ lại vào người khác, không chịu tự thân làm bất cứ việc gì. Ngay cả việc nấu cơm cũng chỉ biết trông chờ vào mẹ. Mẹ hay nói:
“Lớn ngần này rồi mà quả trứng cũng không biết luộc!”
Hồi trước tôi chỉ coi nó là lời nói gió thoảng nhưng giờ khi ở cạnh Châu, nhìn điệu bộ trưởng thành, mạnh mẽ của cô ấy, tôi bỗng thấy xấu hổ. Châu biết làm nhiều việc, không mau nước mắt, biết suy nghĩ, biết bản thân phải làm gì, ra sao. Còn tôi thì toàn đi hỏi người khác việc của bản thân.
Hôm nay lúc cắt cà rốt, tôi sơ ý cắt vào tay. Máu chảy ra rất nhiều, còn nhỏ xuống cả bồn rửa bát nhà Châu. Việc băng bó cũng Châu làm cả. Tôi lại để cho cô ấy làm tất cả.
Nhìn cách Châu quan tâm lo lắng, tôi thấy rất biết ơn. Nhưng ngay câu cảm ơn cũng không nói được.
####
Ngày 21 tháng 10 năm 2004.
Tôi bắt gặp Hưng ở ngoài nhà lúc đi học về. Nom cậu ta xanh xao, yếu ớt, cảm tưởng như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ xô ngã. Không biết hôm nay tôi lấy đâu ra dũng khí để chủ động đi lại hỏi chuyện Hưng.
Nhưng bị cậu ta lờ đi toàn bộ những lời nói của bản thân.
“Cậu có vẻ mệt, có cần đi nhờ về không? Nhà cậu cũng gần nhà mình mà.”
Hưng thậm chí còn chẳng thèm buồn nhìn lại.
Tôi đã cư xử khác với mọi hôm. Hôm nay đã chủ động hơn trong mọi việc vì tôi không muốn phụ thuộc vào ai.
Tôi đã cố gắng vậy mà không có chuyện nào diễn ra như những gì mình mong muốn. Ngay lúc bắt gặp Hưng, tôi đang rất mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng cười nói, hỏi han cậu ta.
Tôi bấu víu vào việc nói chuyện với Hưng như một sự an ủi cuối cùng, rằng mình không thụ động, rằng mình làm chủ được mọi chuyện. Tôi chỉ muốn thay đổi. Tôi ghét bản thân mình lúc này. Yếu đuối. Chỉ cần bị động chạm chút là có thể bật khóc.
Tôi hết kiên nhẫn với Hưng nên định đạp xe về, bỏ mặc cậu ta liêu xiêu trên đường.
Nhưng rồi, Hưng đột nhiên gục mặt xuống. Mũi giày cậu ta xuất hiện một vệt máu tròn đỏ thẫm.
Tôi hoảng quá, vội trèo xuống xe, chạy lại giúp đỡ.
“Cậu không sao chứ?”
Hưng bị chảy máu cam. Máu cứ liên tục ộc ra từ mũi.
Tôi tính định cầm máu giúp Hưng...
Nhưng... lại bị cậu ta hét vào mặt:
“Cút!”
Tôi tự ái, nhanh chóng đạp xe rời khỏi chỗ đó.
Mình đã làm sai gì chứ?
Mình... chỉ muốn giúp cậu ta.