Một đời yêu nhau - Cập nhật - Cao Sam Sam

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Tên truyện: Một đời yêu nhau
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác / Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/tuần
Thể loại: Lãng mạn
Độ dài: 10 chương
Giới hạn độ tuổi đọc: Không / Cảnh báo nội dung: Không

GIỚI THIỆU
Hoài gặp anh từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Hai người thương nhau nhưng chưa từng chính thức thổ lộ với nhau. Rồi anh bất ngờ mất trong một tai nạn. Trái tim cô tan nát. Tình yêu trong trẻo của tuổi học trò vừa được anh nhen nhóm trong cô đã vụt tan biến. Cứ ngỡ mối tình học trò sẽ nhanh chóng quên mau nhưng điều đó không đúng với Hoài. Lên đại học cô không hề yêu ai, vẫn giữ trong tim hình bóng của anh. Rồi khi ra trường đi làm. Cuộc sống xô bồ cuốn cô đi. Ba mươi tuổi cô cũng lấy chồng theo lời hối thúc của bố mẹ. Cô lấy một anh chàng lẻo mép và đầy toan tính. Từ đây cuộc sống bi kịch của cô bắt đầu...
MỤC LỤC
Chương 1 --- Chương 2 --- Chương 3 --- Chương 4 --- Chương 5 -- Chương 6 --- Chương 7 --- Chương 8 --- Chương 9 --- Chương 10.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 1: Mối tình đầu

Hoài lặng lẽ đi chậm lại, cố tình để bị bỏ lại phía sau đám bạn cho đến khi thấy khoảng cách đã khá an toàn, cô mới dám một mình đi vào chợ mua một bó hoa cúc trắng. Cô nghe nói thường đi thăm mộ người ta thì hay dùng hoa màu trắng, mà cô thì thích hoa cúc vì nó vừa đẹp mà lại lâu tàn. Đang suy nghĩ miên man thì Xuân quay lại tìm cô, nó vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cầm trên tay bó hoa:

- Mày đi viếng đám tang ai à?

Hoài ấp úng:

- Đâu có, tao…

Thấy không thể giấu được con bạn thân. Hoài đành nói thật:

- Tao đi thăm mộ anh Bình.

Xuân ngạc nhiên:

- Sao cơ? Anh ấy mất rồi sao?

Hoài rơm rớm nước mắt:

- Được hai tháng rồi mày ạ. Tao cũng mới được biết khi đi đám tang bố mẹ Thanh thôi.

- Sao mày không nói với tao để tao đi với mày?

Nói xong Xuân vội táp vào quán tạp hóa ven đường, mua thêm nén hương rồi đi cùng Hoài. Hai đứa đạp xe chầm chậm giữa trưa hè nắng gắt.

Hoài quen anh Bình một cách tình cờ sau một lần cả đám con gái lớp cô rủ nhau đi chơi. Sau khi mỏi rũ chân ngoài biển cả lũ mới kéo nhau về nhà Ly gần đó ăn bưởi. Nghe mọi người đồn cây bưởi ngon cực nên háo hức lắm. Vừa về đến ngõ là cả bọn dựng xe lộn xộn, tranh nhau trèo lên cây. Mà cũng lạ, cái cây gì mà to lớn xum xuê nhưng quả thì bé tí như quả cam vậy. Lũ học trò ranh ma cuối cấp nên nghịch như quỷ. Chúng nó í ới gọi nhau rồi hái ăn ngay tại cây:

- Bay ơi, ngọt như cam ý!

Hoài lúi húi dưới gốc cây cầm cái rổ rổ ra hứng. Cả bọn con gái có mỗi Hoài là không dám trèo, hay đúng hơn là không biết trèo. Cô cam chịu đứng dưới làm hậu phương cho cả lũ, chưa kịp nhặt chỗ này, chúng lại ném chỗ kia làm cô chạy cuống quýt. Đang cúi xuống nhặt thì cô bỗng thấy một bàn tay con trai cũng đang nhặt đúng quả bưởi cô đang nhắm tới. Bàn tay cô chạm vào tay anh, cô ngượng ngùng đứng dậy. Trước mắt cô là một gương mặt con trai đang cười rạng rỡ:

- Để anh nhặt hộ em, nhiều thế em nhặt một mình sao xuể.

Hoài ngập ngừng không nói, gương mặt cô đỏ ửng, tim đập dồn dập. Chẳng hiểu sao cô lại lại có cái cảm giác lạ thế.

Anh Bình là hàng xóm của Ly, đang học năm cuối đại học Bách Khoa Hà Nội. Anh hay sang nhà Ly chơi và cũng kiêm luôn gia sư cho Ly. Hèn gì mà bài tập hóa thầy giao về nhà bài nào Ly cũng hoàn thành xuất sắc, hóa ra là có thầy giỏi kèm cặp. Hai hôm không thấy Ly sang hỏi bài nên anh qua chơi, đúng vào lúc cái lũ quỷ sứ đang trèo cây nên anh lặng lẽ đứng quan sát. Anh thích thú nhìn bọn nhóc chơi đùa rồi nhớ lại thời của mình, cũng mới đây chứ mấy. Anh đặc biệt để ý tới cô bé thắt hai bím tóc đang nhặt bưởi dưới gốc cây. Cả bọn có mỗi mình cô bé đứng dưới gốc chịu trận. Thỉnh thoảng, có quả rơi trúng lưng kêu bốp, Hoài nhăn mặt kêu la oai oái mà bọn chúng có tha đâu, thế là thôi nhặt tiếp. Nhìn Hoài, anh cảm thấy lòng xao xuyến, cảm giác nhẹ nhàng êm ả cứ ùa về trong anh. Tự nhiên anh thấy hân hoan quá! Chưa bao giờ anh có cảm giác này. Từ bé đến lớn anh chỉ chăm chú vào học, thành sinh viên rồi lại quay cuồng với công việc làm thêm nên chẳng nghĩ đến chuyện gì. Hôm nay gặp Hoài anh lại cảm thấy có gì đó lâng lâng, thấy cảm mến cô bé đến lạ. Còn Hoài thì từ khi gặp anh, cô ngại ngùng chẳng dám nói câu nào. Anh hỏi câu gì thì vâng dạ chứ chẳng dám nhìn vào mắt anh. Thỉnh thoảng cô ngước nhìn trộm anh thì thấy anh đang nhìn mình âu yếm, tim cô lại đập rộn ràng.

Hôm sau lên lớp Hoài nhận được bức thư từ Ly, cô bạn tinh nghịch:

- Của anh Bình nhờ tui gửi cho bà đấy.

Rồi nháy mắt làm cô ngượng quá! Cả giờ học cô cứ nhấp nhổm mong cho nhanh hết giờ để về đọc lá thư của anh.

Hoài khá bất ngờ vì đó là một bài thơ anh tự viết :

“…Cô bé có nụ cười xanh biếc

Hàng mi cong đôi bím tóc suôn dài...

Dịu dàng chi cho nắng lẻn qua vai

Anh ngẩn ngơ đứng nhìn quên bắt nắng…”

Trái tim tuổi mười tám của Hoài rung rinh thật sự. Đến lá thư thứ ba Hoài mới ngập ngừng đáp lại. Từ đó hai người cứ thư qua lại, anh chưa từng nói yêu Hoài nhưng trong lòng ai cũng hiểu họ có vị trí gì trong nhau.

Rồi một tuần, hai tuần sau không thấy tin tức gì của anh. Hoài sốt ruột lắm, định bụng hỏi thăm Ly nhưng lại ngại. Cả một tháng sau nữa cũng không tin tức gì, cô vừa thấp thỏm vừa giận vừa buồn. Đêm ngồi học mà chẳng vào tí nào, cứ thẫn thờ như vậy. Rồi cô ra biển ngồi khóc một mình, chắc anh đã yêu ai đó rồi, anh là sinh viên mà, sinh viên họ hay yêu đương lăng nhăng nhiều lắm, tại mình cứ nghĩ ngợi xa xôi nhiều nên vậy. Khóc xong cô quyết định quên anh luôn.

Kể cũng lạ, cái tuổi nhanh quên thật. Vậy là cô chả luyến lưu gì đến anh nữa, trở về cuộc sống như thường, lại vui vẻ hòa vào đám bạn.

Một hôm cả lớp đang học thì có người nhà Thanh, bạn học cùng lớp Hoài đến báo tin bố bạn bị tan nạn mất rồi. Thanh ngất luôn tại chỗ làm cả lớp loạn cả lên. Cô giáo đưa Thanh xuống phòng y tế rồi sơ cứu tại chỗ, cô kêu lớp trưởng đưa bạn về nhà nhìn mặt bố. Cuối giờ, cô chủ nhiệm họp cả lớp rồi tổ chức đến viếng luôn. Cả lớp ai cũng khóc. Hoài và mấy bạn nữ nữa ở lại với Thanh đến chiều mới về.

Hôm sau, cô xin phép bố mẹ được lên đưa tang. Cô dìu Thanh bên cạnh linh cữu của bố mình. Ra đến nơi Thanh cứ gào khóc không ngừng khiến Hoài không đủ sức giữ. Mấy người đàn ông kêu Hoài để họ giữ Thanh cho. Cô lui lại thì bất ngờ nhìn thấy một nấm mộ mới mang tên “ Nguyễn Văn Bình”. Trong lòng chợt thấy bất an. Cô liền tìm cách dò hỏi một bác lớn tuổi có vẻ là dân xóm này thì bác lắc đầu sầu thảm:

- Tội nghiệp thằng bé! Nó là thằng Bình con nhà Hiển Sợi xóm này chứ đâu. Hiền lành, giỏi giang là thế. Đang đi học cũng lăn ra kiếm tiền giúp bố mẹ ở quê, không ai ngờ nó lại gặp tai nạn rồi mất sớm thế. Xóm này ai cũng thương và tiếc cho gia đình nó. Bố mẹ thì già rồi, còn thằng em thì đang đi bộ đội. Giờ nhà vắng hoe chẳng ai thăm nom, đến cái mộ mới mà gặp đám ma cũng chẳng được ai ra canh giữ nữa.

Tai Hoài ù lên, cô chỉ nghe đến cái tin anh gặp tai nạn thì đứng sững không còn nghe thấy gì nữa. Trời đất quay cuồng, nước mắt rơi lã chã. Cô cũng chẳng nhìn thấy gì nữa, mắt nhòe đi. Xung quanh mọi người thì đang chú tâm vào đám tang. Cô ngồi sụp xuống trước mộ anh. Ngôi mộ vừa mới chôn cất hai tháng thôi mà đã bị cào bằng như một đám đất hoang, cỏ mọc um tùm. Vài cây hương thắp còn chưa cháy hết đứng xiêu vẹo. Có lẽ không có người thăm viếng thường xuyên nên bị đám trẻ chăn trâu dẫm đạp lên không thương tiếc. Mấy người đi đưa tang cũng chen chúc đi ngang qua. Có người còn vô tình giẫm lên nữa. Dòng chữ trên bia cũng không được viết cho đàng hoàng, chỉ là một tấm bê tông với dòng chữ nguệch ngoạc. Cô xót xa quá! Muốn chạy lại ôm lấy nấm mộ hoang tàn ấy mà thốt lên rằng: “Mọi người đừng vô tình giẫm đạp lên anh nữa. Đây là ngôi mộ của một con người mới mất đấy”. Cô thấy mình có lỗi vô cùng khi đã vô tâm với anh, đã nghĩ không đúng về anh. Đã vậy lại còn thầm trách móc anh nữa. Anh chắc là cô đơn lắm! Anh còn chưa nói hết những điều muốn nói với cô mà. Những bài thơ còn dang dở lắm! Anh hẹn hè về sẽ viết tiếp và tặng Hoài một tập thơ của hai người anh đã tự in, tự đóng bìa. Hoài vẫn thấp thỏm chờ đợi cho đến tận bây giờ. Trái tim cô nghẹn đắng, kí ức xưa ùa về, nụ cười anh chợt hiện lên trong nắng…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 2: Ngày chia tay

Hoài nộp hồ sơ thi đại học hai trường, trường y dược và sư phạm. Cô đậu cả hai nhưng lại chọn sư phạm bởi khi anh còn sống, anh hay nói rằng anh thích vợ anh sau này là giáo viên, anh thích nhìn vợ dạy con học, thích vợ có nhiều thời gian chăm con và thích vợ được nghỉ hè. Cô nghe mà bật cười, cô hay chọc lại “sao anh lại thích vợ được nghỉ hè?”. Anh nói “vì vợ được ở nhà cả ngày, anh mà nhớ vợ lúc nào về nhà cũng gặp”. Cô cười thẹn thùng và tự nhủ sau này nhất định mình sẽ thi vào sư phạm, nhất định sẽ trở thành một giáo viên như anh mong ước.

Bố mẹ Hoài cũng hài lòng vì con gái chọn vào sư phạm. Với ông bà con gái làm giáo viên là hợp nhất vì vừa đi làm vừa có nhiều thời gian chăm con. Ngày Hoài nhập học gia đình cũng làm vài mâm để mời bà con họ hàng đến chia tay vì cô đi học xa nhà. Sau cuộc chia tay gia đình là đến lượt chia tay lớp, cả bọn thống nhất sau khi thi xong đại học mới tổ chức liên hoan rồi chia tay luôn cho thoải mái, không phải chịu áp lực thi cử nữa. Dù thi đậu hay không đậu đứa nào cũng phải đi. Đám bạn gái cô hầu hết học trung cấp kế toán, có đứa học cao đẳng y, chỉ có Hoài, Ly và Thanh là học đại học, Xuân cũng học sư phạm mà là mầm non. Còn bọn con trai thì kéo nhau học kinh tế hết với ước vọng cho nhanh giàu. Có vài đứa vào quân sự. Trong nhóm bạn thân của Hoài đứa nào cũng được gia đình cho đi học. Đứa không thi đỗ thì được gia đình chạy cho vào trung cấp học, nhất là bọn con gái để ra trường còn kiếm cái nghề lấy chồng cho tử tế. Hoài cũng mừng cho bọn chúng, chứ nếu mà ở nhà làm ruộng thì chắc lại nối tiếp các mẹ lấy chồng sớm rồi lại tay bế tay bồng khi bọn Hoài chưa kịp ra trường mất thôi.

Tụi con trai được dịp thả ga, chúng như tù nhân lâu ngày được ra trại. Xả hết cỡ, tập tành uống bia say mèm, đứa nào đứa nấy đỏ lừ cả mặt. May mà thầy chủ nhiệm về rồi. Thầy dặn 7 giờ tối là nhà đứa nào đứa nầy về hết. Mấy đứa học sinh ranh ma rủ nhau từng tốp đi qua nhà thầy, cố ý cho thầy thấy là chúng về rồi, sau đó đi ngược ra biển cắm trại. Bọn nó cũng tài thật say như thế mà lúc ra biển tỉnh như sáo, đi kiếm đâu được cả chục cành dừa khô, hò nhau đốt lửa trại. Chúng ôm nhau nhảy nhót hát hò không biết mệt. Đám con gái mang theo cả túi khoai lang to tướng ra biển, ngồi canh lửa nướng. Thỉnh thoảng có thằng chạy lại chôm luôn cả rá khoai còn nóng hổi vừa nướng xong chưa kịp ăn củ nào làm mấy đứa đanh đá nhất hội lùa chúng chọi nhau chí chóe. Tiếng là đanh đá vậy chứ chúng cũng dễ tính lắm, đòi xong lại bưng cả rá sang đưa cho cả bọn. Thằng Linh lém lỉnh bẻ đôi củ khoai đưa cho Ly:

- Đây trả công bà.

Ly lườm lườm:

- Tui chả thèm, ăn no rồi mới cho các ông chứ bộ.

Câu nói của Ly làm cả bọn con trai cười ồ lên chọc thằng Linh:

- Tỏ tình bằng nửa củ khoai thì bị đá là phải.

Linh hơi ngượng gãi đầu lao vào đám bạn tiếp tục cuộc khẩu chiến.

Hoài lặng lẽ đứng dậy, đi ra sát biển. Trời về đêm gió thổi mạnh hơn, cô thu tay lại trước ngực vì lạnh, nhìn theo những con sóng đang xô nhau vào bờ. Có lẽ anh đang dõi theo cô, không biết anh đang cười hay đang buồn vì cô sắp phải rời khỏi nơi này đi học xa, không còn được thường xuyên lên thăm anh nữa. Nhưng chắc là anh sẽ vui hơn buồn vì cô đã thực hiện được ước mơ của anh là trở thành một cô giáo. Nhưng tiếc thay cô giáo ấy sau này lại không thể làm vợ anh được nữa. Tự nhiên sống cô thấy sống mũi mình cay, nước mắt rơi xuống ướt cả tóc. Gió thổi ngày một mạnh làm cô rùng mình khép người lại. Chợt có bàn tay ai đó khoác áo lên vai cô:

- Cậu khóc đấy à? Lạnh lắm đó!

- Tớ, tớ...

Hành động của Nam làm Hoài bất ngờ, cô hơi ngại không biết nói sao với cậu.

- Tớ thấy cậu buồn từ nãy giờ cơ – Nam dịu dàng.

- Ừ, tớ hơi buồn chút. Chia tay mà, ai chẳng buồn đúng không?

- Không, tớ nghĩ cậu buồn chuyện khác. Tớ thấy dạo này cậu lạ lắm, thỉnh thoảng thấy cậu hay ngồi một mình lại còn khóc nữa.

- Cậu thấy vậy sao?

- Ừ, tớ để ý cậu. Tại cậu không biết thôi, ngày nào đến lớp tớ cũng quan sát cậu. Cậu không còn nhiệt tình phát biểu như trước nữa. Cậu lại hay nhìn xa xăm ra cửa sổ, thỉnh thoảng thấy cậu lặng đi như người vô hồn, tớ định hỏi nhưng ngại. Nay thấy cậu đứng một mình tớ mới lấy hết can đảm ra hỏi cậu đấy. Cậu có chuyện gì rất buồn đúng không?

Nam nhìn Hoài mong mỏi một câu trả lời, mong mỏi được cùng Hoài chia sẻ câu chuyện của mình, mong mỏi được gánh bớt nỗi buồn cùng Hoài như bao lần cậu lặng lẽ nhìn cô đang đứng khóc dưới gốc bàng. Cậu lớp trưởng chín chắn nhất lớp, nghiêm nghị nhất lớp và cũng tình cảm nhất lớp. Nhà cậu khá giả, bố là chủ tịch xã, mẹ là giáo viên nên một phần cậu được ưu ái hơn các bạn. Nhưng không vì thế mà cậu ăn chơi lêu lổng. Trái lại cậu học rất giỏi khiến thầy cô nào cũng trầm trồ khen ngợi. Các bạn nữ trong lớp ai cũng ngưỡng mộ câu. Con nhà giàu, đẹp trai lại học giỏi, giờ thi đỗ cả đại học quân sự nữa. Bạn gái nào được cậu để mắt tới chắc là hãnh diện lắm. Nhưng cậu chẳng để ý đến ai ngoài Hoài, ngày nào đến lớp cậu cũng mong được gặp cô. Những hôm cô bị ốm là cậu lại sốt ruột mong cho nhanh hết giờ để đến thăm cô. Dạo gần đây Nam thấy lạ khi thấy Hoài không vui vẻ như trước nữa. Cậu muốn đến hỏi thăm lâu rồi mà xấu hổ không dám hỏi. Trong lòng cậu, Hoài là một cô bạn đặc biệt mà cậu luôn mơ ước chuyện sau này nên cậu quyết định hôm nay sẽ là thổ lộ tình cảm với cô.

Giống như chọc đúng khối tâm tư, Hoài cố ngăn dòng nước mắt nhưng lại bị khóc nhiều hơn. Cô không ngăn được. Mỗi lúc nhớ anh cô luôn cố kìm nén để không khóc, để mọi người không để ý. Những lúc ấy nếu như có ai đến hỏi han hay làm gì là cô khóc liền không kiềm được. Nam vô tình đã làm điều đó, cậu sợ sệt khi thấy Hoài khóc nhiều hơn. Nam đỡ Hoài ngồi xuống:

- Tớ xin lỗi, tớ đã làm cậu khóc – Nam bối rối.

- Tớ không sao, hãy để tớ khóc một lúc!

- Ừ, cậu khóc đi! Tớ sẽ ở đây cùng cậu.

Nam đưa chiếc khăn mùi xoa cho Hoài:

- Cậu lau nước mắt đi!

- Cảm ơn cậu!

- Tớ có nghe Ly nói qua chuyện của cậu rồi, tớ rất tiếc nhưng cậu không thể lúc nào cũng nhớ tới anh ấy được. Cậu còn phải học nữa mà, cậu vui vẻ lên chứ!

- Tớ biết mà!

- Cậu nói biết rồi mà cứ hay buồn hay khóc thế này sao?

- Tớ chỉ thỉnh thoảng nhớ anh ấy mới khóc thôi!

- Rồi thời gian sẽ làm cậu quên anh ấy!

- Không, có lẽ suốt đời này tớ không quên đượcc anh ấy đâu. Anh ấy luôn ở trong tim tớ.

- Vậy còn tớ thì sao?

- Cậu…!

- Tớ thích cậu lâu lắm rồi, từ cái ngày đầu tiên mình bước vào lớp 10 cơ. Những ngày đó cậu rất vui vẻ tớ cũng vui lắm. Chúng ta đều học hành rất tốt cùng vui đùa bên nhau làm tớ có động lực hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ cậu thế này làm tớ buồn lắm, lòng tớ suốt ngày không an.

Hoài không nhìn Nam nữa, cô hướng ánh mắt mình ra biển:

- Tớ cảm ơn cậu đã dành tình cảm cho tớ, nhưng tớ xin lỗi cậu, tớ vẫn còn nhớ anh ấy lắm, nhớ rất nhiều! Cả đời này có lẽ vẫn còn nhớ.

- Tớ sẽ đợi, đến khi nào trái tim cậu mờ nhạt hình bóng của anh ấy, tớ nhất định sẽ thay thế anh ấy.

Hoài không trả lời, cô nhìn Nam cảm động vì tấm chân tình. Nam kéo lại tấm áo choàng lên người Hoài cho ngay ngắn. Cậu cũng nhìn ra biển, xa xăm chờ đợi một ngày…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

chuyencuangan

Duyệt quyền tác giả
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/3/16
Bài viết
1.202
Gạo
0,0
Bạn viết hay quá, thể hiện rất rõ sự hồn nhiên ngây thơ của tuổi học trò, nhưng cũng lại rất cảm động. Mình đọc về chuyện của Hoài mà thấy lòng cũng chùng xuống. :(

Mình xin có một số góp ý nhỏ:
Lũ học trò rang ma cuối cấp nên nghịch như quỷ.
Ranh ma.
Cô cam chịu đứng dứng làm hậu phương cho cả lũ,chưa kịp nhặt chỗ này,
Thiếu khoảng trống sau dấu phẩy.
Hôm sau, cô xin phép bố mẹ được lên đưa tang .
Thừa khoảng trống trước dấu chấm.
Tỏ tình bằng nửa củ khaoi thì bị đá là phải.
Củ khoai.
Nam kéo lại tấm áo choàng lên người Hoài cho ngay ngắn.Cậu cũng nhìn ra biển, xa xăm chờ đợi một ngày…
Thiếu khoảng trống sau dấu chấm.
 

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Cảm ơn bạn nhiều nhé! Mình đọc lại cũng phát hiện ra một số lỗi còn sai. Mình sẽ sửa dần.
 

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 3: Những ngày đầu vào giảng đường.

Trước ngày nhập học, Hoài nôn nao khó tả, tự nhiên cô thấy hơi hối hận vì đã chọn trường xa quá. Mấy đứa bạn thân thì học gần nhà, mỗi tháng còn về được vài ba bận. Còn cô cách nhà cả mấy trăm cây số, có nhớ nhà cũng khó mà về được. Nghĩ vậy cô thấy tủi thân quá, nước mắt ứa ra, cô không muốn xa cái tổ ấm quen thuộc của mình. Cô sợ cái cảm giác xa cách, sợ cái lạ lẫm, ồn ào nơi thành phố, sợ nó sẽ phá vỡ cái bình yên trong tâm hồn cô.

Cô miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay. Cô cảm thấy một làn gió nhẹ lướt qua tóc, như có bàn tay ai đó lùa vào tóc cô, cảm giác thư thái lạ thường. Cô mở mắt ra, vẫn nụ cười ấy đang nhìn cô âu yếm:

- Em lo lắng lắm phải không?

Cô bất ngờ quá chỉ kịp thốt lên:

- Anh! Có phải anh không?

- Ừ, là anh đây – Giọng anh nhẹ nhàng.

- Em nhớ anh lắm, anh biết không? Mấy hôm nay ngày nào em cũng nghĩ đến anh. Sao anh không về thăm em? Anh không nhớ em sao?

- Anh biết chứ, giờ anh về thăm em đây. Em đừng lo lắng gì cả, anh sẽ luôn bên cạnh em mà.

- Nhưng em sợ lắm anh ơi! Em chưa bao giờ đi xa cả. Em sẽ nhớ bố mẹ, nhớ các em và nhớ anh lắm!

- Anh biết, mọi người sẽ luôn bên cạnh em, cả anh nữa. Lúc nào anh cũng bên cạnh em hết. Mạnh mẽ lên nào, cô giáo của anh!

Anh cười dịu dàng hôn lên tóc cô, cô đắm chìm trong mơn man hạnh phúc. Cô với tay định ôm lấy anh thì bất chợt thấy mình hụt hẫng, cô mở mắt ra choàng tỉnh dậy. Thì ra đây chỉ là một giấc mơ. Cô thẫn thờ một lúc rồi ngồi dậy xếp chồng thư của anh cẩn thận vào chiếc hộp giấy nhỏ xinh – Món quà đầu tiên anh tặng cô.

Ngày cô lên đường làm thủ tục nhập học, có cả mẹ, cậu và hai em trai cô đưa chân ra bến xe. Họ ra rất sớm nhưng bến xe đã rất đông người, chủ yếu là những bạn tân sinh viên như cô. Hầu như các bạn đều đang khóc thút thít, gần cửa xe cô còn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau khóc. Cô gái khóc như mưa, chàng trai cũng sụt sùi an ủi:

- Thôi nào, ít hôm nữa anh lại ra thăm em.

Cô gái không nói gì chỉ càng khóc to hơn. Hoài cũng cố dằn lòng không được khóc, cô sợ mẹ nhìn thấy con gái mình yếu đuối. Cô không dám nhìn vào đôi mắt mẹ, cô sợ khi nhìn vào đó cô sẽ không nén được lòng. Cô lên xe, cậu thì khệ nệ xách một va li đồ đi theo anh lơ xe bỏ vào cốp. Mẹ lên xe cùng Hoài dặn dò bác tài cho cô ngồi đằng trước vì cô bị say xe. Bác tài cười nhìn mẹ:

- Bác cứ yên tâm, đường bây giờ đẹp rồi, không sóc đâu mà sợ say xe.

Anh chàng lơ xe trẻ tuổi gần đó cũng trêu chọc:

- Có gì cháu chăm sóc em nó cho, bác đừng lo nhé!

- Thằng này khôn nhỉ? Con gái người ta mới vừa chân ướt chân ráo ra ngoài này mà mày đòi chăm sóc luôn cơ à? Định chăn nghé từ bây giờ luôn à?

- Thời đại bây giờ phải thế bác ơi. Chứ con gái thời nay ở quê ngoan hiền như nai là thế lên thành phố mấy hôm là thành cáo thành tinh luôn đấy ạ. Đến lúc đó thì không có cửa cho mình đâu bác – Anh chàng lơ xe tỏ ra hiểu đời.

Anh ta cũng đang là sinh viên, tranh thủ nghỉ hè đi lơ xe kiếm chút tiền tiêu vặt. Có lẽ tiếp xúc nhiều với cuộc sống sinh viên, lại đi đâu đi đó nhiều nên anh ta có vẻ rất có kinh nghiệm. Cái miệng thì dẻo quẹo chắc là biết cua gái lắm.

- Ở nhà là Mít là Na, lên phố mấy bữa gọi là Trà My hết. Thế còn em tên là gì vậy? – Anh chàng láu cá vẫn không chịu buông tha cho Hoài.

Mấy người gần đó nghe thấy thế đồng tình phá lên cười cổ vũ. Hoài hơi đỏ mặt, cô vội giục mẹ:

- Con không sao đâu, mẹ về đi nhé!

- Nhớ ăn uống giữ sức khỏe nha con. Khi nào nhớ nhà thì gọi điện về cho mẹ. Nhớ đừng thức khuya nữa đấy!

- Dạ, con biết rồi mà! Mẹ yên tâm nhé!

Mẹ cô bùi ngùi xuống xe, ánh mắt mẹ vẫn không rời khỏi Hoài. Cô không dám nhìn vào mẹ nữa cho đến khi xe chạy được một đoạn, cô mới dám ngoái đầu nhìn về đằng sau, mẹ cô nhìn chỉ còn như một chấm đen. Nước mắt cô chảy dài, cô chẳng buồn kìm nén nữa, để mặc kệ nó tuôn ra thành dòng xuống cả cổ áo.

***

Hoài khệ nệ xách chiếc va li to đùng đi vào xóm trọ đã được người quen liên hệ trước. Buổi chiều các anh chị sinh viên đã đi học về, rồi đang chuẩn bị nấu cơm chiều. Khu trọ gồm hai dãy, ở giữa là lối đi vào, phía cuối dãy đặt một cái bể nước to tướng xây bằng bê tông là nơi giặt giũ, tắm rửa. Một chị đang rửa rau thấy Hoài liền gọi lớn:

- Em là Hoài phải không?

- Dạ, vâng ạ !

- Chị Hà dặn chị khi nào em đến nơi thì chỉ phòng cho em. Chị chờ mãi chẳng dám đi chợ nữa này. Cái phòng có viết số 07 là của em đấy. Em mang đồ vào đấy trước đi, tí chị vào phụ cho.

Chị Hà là sinh viên khóa trước cùng quê với Hoài vừa mới ra trường năm nay, giờ đang ở quê chờ xin việc. Khi biết tin Hoài thi đỗ vào trường của chị, mẹ cô đã lân la hỏi thăm rồi đến nhờ chị liên hệ tìm chỗ trọ cho cô trước. Chị ở xóm trọ này bốn năm đại học liền, thấy an ninh cũng tốt, gần trường học, giá cả lại bình dân nên gọi điện nhờ mấy đàn em khóa sau giữ phòng cho Hoài. Thế là bước đầu tiên Hoài gặp thuận lợi, không phải mất công xách va li đi tìm xóm trọ như mấy bạn sinh viên mới.

Cùng khóa với Hoài cũng có ba bạn nữa vào trọ cùng xóm. Toàn là nữ nên các anh sinh viên khóa trên náo nức lắm, tranh nhau ra đón tiếp các em rồi còn xách đồ hộ, cười nói rôm rả làm cả xóm nhộn nhịp hẳn lên. Đến nỗi bác chủ nhà phải chạy ra dẹp loạn.

Buổi tối ra mắt xóm cũng huyên náo không kém. Sau màn chào hỏi giới thiệu của các tiền bối khóa trên là màn tự giới thiệu của các hậu bối bọn Hoài. Chủ yếu xoay quanh một vấn đề chính là có người yêu hay chưa. Mấy bạn kia thì xấu hổ không trả lời. Mãi mới lí nhí được một từ “chưa”. Chỉ có mỗi mình Hoài là trả lời đầu tiên “Em có rồi ạ” làm mọi người bất ngờ. Ai cũng nghĩ Hoài là cô bé trông ngoan hiền thế kia, chắc chỉ là con mọt sách thôi chứ không ai ngờ cô lại có người yêu sớm nhất hội.

Những ngày đầu nhập học, Hoài cảm thấy hơi thất vọng và chán nản. Trong đầu cô hai chữ đại học nó khác lắm, đẹp đẽ hơn nhiều. Nhưng thực tế thì cô thấy nhiều chuyện không hay ho tí nào. Cách dạy ở đại học thì không khác phổ thông là mấy. Có mấy môn chung học chán ngắt, các thầy cô toàn cho bài tự về nhà nghiên cứu rồi lên lớp tự trình bày. Các môn triết học hay lịch sử văn minh thì lại còn buồn hơn, học mà cứ mơ màng muốn ngủ gục luôn trên lớp ấy. Tệ nhất là cách các bạn chạy điểm thi cho qua học phần. Rủ nhau lên thăm nhà thầy cô lấy lòng, có bạn còn một mình lên nhà riêng của thầy cô bộ môn đưa thẳng phong bì trắng trợn. Thế là môn thi của bạn gói gọn trong năm câu và sẵn đáp án. Thành ra học chẳng ra sao mà điểm thì cao ngất ngưởng. Cái sự học hành mà cứ như cuộc mua bán trao đổi ngoài chợ vậy. Hoài thấy nản và thất vọng vô cùng. Hết tiết học cô thường đi tản bộ quanh trường, quanh bờ hồ hoặc ra công viên cho đến tận chiều. Đi như vậy cô mới cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm một chút, để mình không phải nghĩ về những vấn đề tiêu cực nữa. Nhiều khi cô mải miết đi cho tới tận tối mới kịp nhớ mình còn chưa về nhà.

Vừa về đến xóm trọ Hoài đã nghe thấy tiếng chị Lan gọi:

- Em đi đâu mà về muộn thế? Vừa nãy có bạn lớp trưởng lớp em đến tìm em đấy.

- Bạn ấy nói có chuyện gì không chị?

- Chị cũng có hỏi có gì không để chị nhắn cho, cậu ấy nói chỉ đến chơi thôi. Người yêu em đấy hả?

- Dạ, không phải đâu chị, bạn cùng lớp em thôi – Hoài vội vàng phân bua.

- Ừ nhỉ, em nói là có người yêu rồi mà. Chắc cùng quê, cái anh chàng mà em hay nói chuyện điện thoại đấy hả? Yêu xa thế phải coi chừng đấy em ạ.

Chị Lan vừa nói vừa lấy tay giũ giũ quần áo vắt lên dây phơi:

- Như chị đây này, yêu nhau thắm thiết ba năm trời, đến khi anh ấy ra trường, mới có một năm thôi đã vội vàng lấy vợ. Mà có xa xăm gì lắm cho cam. từ trường về nhà chị có vài trăm cây số chứ mấy. Thế nên không tin được đàn ông bây giờ đâu em ạ.

Anh Nghĩa đang đá bóng gần đó cũng nói chen vào:

- Đúng đấy em ạ, đừng nên yêu xa. Mà cả cái tên lớp trưởng hồi nãy nữa, anh thấy mặt nó đểu đểu kiểu gì ấy.

Chị Lan chọc vào:

- Thế yêu anh Nghĩa cho chắc, ý ông muốn nói vậy chứ gì?

Anh nghĩa ngừng lại :

- Bà muốn bắt trái bóng này không?

- Tôi chả đủ sức đâu. Mà ông để dành sức mà chăm sóc cho em nó.

Hoài ngượng ngượng, không đỡ nổi mấy anh chị này nữa rồi nên xin phép vào phòng. Chị Lan nói vọng theo:

- Ông làm em ý xấu hổ rồi đấy.

Hoài đi vào phòng mở mail tìm đề cương ôn tập của cậu bạn lớp trưởng vừa gửi hồi sáng nay. Vừa mở ra đã thấy ngay mail của Nam. Mặc dù ngày nào cũng gọi điện hay nhắn tin cho Hoài nhưng thỉnh thoảng Nam cũng gửi mail cho cô. Có mail viết đến năm trang A4. Cậu sợ cô buồn và nhớ nhà nên hay viết thư động viên cô. Nhiều lúc cô thấy Nam như anh trai cô vậy, quan tâm cô hết lòng. Cô cũng biết ơn Nam lắm, vì nhờ có cậu cô mới vượt qua được những cảm xúc tiêu cực, những chán nản thất vọng của những ngày đầu tiên bước chân vào giảng đường đại học. Nhưng bên cạnh đó cô cũng rất ái ngại cho Nam, cô biết cậu vẫn còn giữ lời hứa ngày chia tay cuối cấp. Cô biết trong lòng Nam vẫn dành cho Hoài một chỗ đứng quá lớn, cậu vẫn chờ cô, vẫn mong được một ngày thay thế hình bóng anh trong trái tim cô. Nam như một con ong chăm chỉ, cần mẫn từng ngày đi hút mật về xây tổ với một niềm hi vọng tràn đầy. Chính vì thế Hoài càng sợ mình làm cho Nam thất vọng nhiều hơn bởi trong trái tim cô, hình bóng anh vẫn còn ngự trị lớn lắm. Chưa lúc nào và chưa bao giờ cô thôi nhớ đến anh, ngay cả trong những giấc mơ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 4: Những mối tình đi ngang

Ngày mùng 8 tháng 3 cả lớp liên hoan tưng bừng. Trường sư phạm nên sinh viên nữ chiếm ưu thế hơn. Lớp Hoài cũng vậy, vì là chuyên sinh nên nam lại càng bị áp đảo. Lớp có năm mươi hai sinh viên mà nữ đã chiếm hết ba mươi tám bạn rồi, gần gấp đôi nam nên những ngày lễ tết như thế này các bạn nam vô cùng vất vả. Các bạn thường chia nhau mua quà rồi phân công lên tặng, thành ra mỗi bạn nam phải tặng quà hai bạn nữ lận. Thâm hụt ngân sách quá nên các anh chàng sợ lắm. Cứ đến ngày lễ dành cho phụ nữ là các chàng chỉ biết nhắm mắt kêu trời. Mà có nhiều nhỏ gì đâu, một năm chỉ có hai ngày dành cho các bạn nữ chỉ mấy. Còn những mấy trăm ngày còn lại các anh tha hồ mà vùng lên ngự trị. Mấy bạn nữ thường động viên kiểu như vậy để các anh ý ra tay nghĩa hiệp, không phải kêu ca hay đắn đo gì nữa. Chả biết nó có tác dụng như thế nào nhưng thấy độ nhiệt tình của các chàng chuẩn bị cho ngày lễ thì khỏi phải bàn, bày vẽ đủ trò làm các bạn nữ cười nghiêng ngả. Ai cũng thấy hài lòng. Hoài được bạn lớp trưởng đích thân chọn tặng quà cùng với một bạn nữ khác. Cả lớp được một bữa liên hoan vui vẻ và đầy ý nghĩa.

Tan tiệc, Hoài cùng cả đám bạn nữ trong lớp được các bạn nam cho về sớm để họ ở lại tự dọn dẹp cho, hôm nay ngày phụ nữ lên ngôi nên được ưu tiên. Thế là chả cần nể nang gì nữa, mấy bạn nữ vui vẻ về hết bỏ lại một bãi ngổn ngang giấy bánh, chai lọ cho các chàng dọn dẹp. Hoài nhìn thấy ái ngại lắm nhưng rồi cũng nhanh chóng đi về.

Đi được một quãng thì Hoài kêu mấy bạn về trước đi, còn mình thì vào cửa hàng lưu niệm mua ít đồ. Nói là vậy chứ cô lại đi dạo một mình ven bờ hồ. Ngày lễ nên nhiều cặp tình nhân đang đi dạo cùng nhau lắm. Họ ngồi ghế đá, cùng nhau ăn kem, nắm tay nhau, bạn nữ nào cũng cầm trên tay một bó hoa hồng to tướng với một hộp quà xinh xinh. Hoài chợt nhìn xuống tay mình, cũng là một gói quà xinh xắn nhưng không phải của một người cô mong ước. Cô chợt nghĩ đến anh, không biết nếu anh ở đây trong giây phút này anh sẽ tặng cô món quà gì nhỉ? Một cuốn sách, một tập thơ hay một chậu hoa hướng dương… À mà không, chắc là sẽ là một bài thơ anh mới sáng tác nữa. Những ngày thế này thể nào anh cũng thức suốt đêm làm thơ cho coi. Có khi là mấy bài luôn ấy chứ. Tự nhiên Hoài khúc khích cười một mình.

Cô mơn man đi trong cơn tưởng tượng mãi đến gần tối mịt mới trở về. Xóm hôm nay thật là nhộn nhịp. Có nhiều anh ăn mặc bảnh bao đang đứng chờ các chị sửa soạn để đi chơi. Còn vài anh nữa tay cầm bó hoa đang thập thò ngoài cổng. Chắc là mấy chàng tân sinh viên lần đầu tiên đến chơi với mấy cô tân sinh viên xóm Hoài nên mới rụt rè như vậy. Tay anh nào cũng cầm hoa. Chợt Hoài nghe thấy tiếng của Đức Anh – Cậu bạn lớp trưởng:

- Cậu đi đâu mà về muộn thế? Tớ chờ cậu nãy giờ.

- À tớ có chút việc, cậu chờ tớ lâu chưa? – Hoài ngập ngừng.

- Cũng không lâu lắm, tớ chỉ thấy lo cho cậu thôi.

- Tớ có sao đâu, cậu vào phòng tớ chơi nhé.

Đức Anh theo chân Hoài đi vào phòng. Căn phòng tuy nhỏ nhưng được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng, chỉ thấy toàn là sách vở chứ không có nhiều quần áo, giày dép như nhiều phòng bạn nữ khác. Trên bàn học là một lọ hoa nhỏ có duy nhất một bông hoa hồng với mấy cành liễu. Bên trên là một khung ảnh nhỏ có treo bức ảnh của Hoài mặc áo dài đội vòng hoa tím chụp hồi cuối năm lớp 12 đang cười rạng rỡ. Trên đó có gắn một bức ảnh chụp thẻ của một người con trai được dắt ngay ngắn vào khung. Cậu nghĩ chắc là anh trai của cô nên không hỏi han gì.

- Hoài, tớ tặng cậu món quà nhân ngày phụ nữ này, chúc cậu luôn hạnh phúc và xinh đẹp – Đức Anh tươi cười đưa cái hộp được gói giấy bóng xinh xắn cho cô.

- Ơ, cậu đã tặng tớ trên lớp rồi mà.

- Đấy là của lớp, còn đây là của riêng tớ. Cậu đi chơi với tớ nhé!

- Tớ cảm ơn cậu, nhưng hôm nay tớ đi nhiều nên hơi mệt, chắc không đi được đâu. Cậu thông cảm cho tớ nhé.

Đức Anh có vẻ hơi thất vọng:

- Cậu không thích tớ đúng không?

- Không phải thế! – Hoài lúng túng.

- Tớ thấy mỗi lần tớ đến gần cậu là cậu lại tìm cách lảng tránh tớ.

- Không phải mà, tớ…tớ…!

Đức Anh nhìn Hoài với ánh mắt chờ đợi.

- Đức Anh, tớ muốn nói cho cậu biết chuyện này.

- Ừ, tớ nghe đây, cậu nói đi! – Đức Anh sốt ruột.

- Thật ra tớ… tớ đã có người yêu rồi, ở quê tớ! – Hoài ngập ngừng.

- Thì ra là thế, hèn gì thấy cậu cứ lạnh lùng với tớ - Đức Anh nói với vẻ mặt buồn bã.

- Tớ xin lỗi cậu, cậu không trách tớ chứ?

- Cậu có lỗi gì đâu mà xin. Tiếc là tớ lại là người đến sau. Nhưng cậu yên tâm đi, tớ không sao đâu.

- Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ!

- Thôi cậu mệt thì đi nghỉ sớm đi nhé, nhớ đừng thức khuya đấy, tớ về đây! – Đức Anh nói với giọng rầu rầu.

- Cảm ơn cậu nhiều nhé!

- Ừ, tớ hiểu mà.

Hoài đứng dậy tiễn Đức Anh đi ra cổng xong quay vào. Đi qua phòng chị Lan thì nghe chị gọi giật lại:

- Lan vào phòng chị có tí việc!

- Dạ!

Hoài đi vào phòng chị Lan, cả xóm mỗi chị là không ai đến rủ đi chơi. Có lẽ chị vẫn còn buồn vì mối tình đầu của mình nên chưa mở lòng ra với ai. Hoài ngồi xuống giường chị.

- Em có bưu phẩm, từ chiều hôm nay cơ mà em đi cả buổi chiều nên chị nhận thay rồi. Của người yêu em hả?

Hoài nhận gói quà, biết chắc là của Nam.

- Không, của bạn em chị ạ, bạn học hồi cấp ba của em – Hoài phân bua.

- Thế người yêu em đâu? Không lên thăm em à? Chị nói rồi, yêu xa phức tạp lắm!

Hoài không nói gì cúi xuống mắt rưng rưng.

- Thôi em đừng buồn, chị hiểu tâm trạng của em mà! – Chị Lan ra vẻ từng trải – Rồi cũng quen thôi em ạ.

Hai chị em đang nói chuyện thì mấy anh cùng xóm cầm hoa đi vào:

- Tặng em này, xóm còn mỗi em chưa nhận quà thôi – Anh nghĩa lên tiếng.

- Em cảm ơn các anh ạ! Mà sao mấy anh đi chơi về sớm thế? Anh Nghĩa không đi đâu chơi ạ?

- Đi cả ngày mệt rũ rồi em – Anh Huy lên tiếng.

- Mà cái thằng hồi nãy là người yêu em hả? Anh đã nói rồi đừng có quen với thằng đó, anh thấy cái mặt nó điêu lắm! – Anh nghĩa tỏ vẻ khó chịu.

- Tao thấy nó được đấy chứ - Anh Huy bênh vực.

- Tui thấy nó đẹp trai lại khéo ăn nói nữa – Chị Lan cũng hùa theo anh Huy.

- Đấy, khéo ăn nói mới chết. Chỉ giỏi cái miệng tán gái thôi, tôi là đàn ông tôi quá hiểu bọn chúng mà.

- Gớm, ông thì kém lắm đấy! – Chị Lan bĩu môi.

- Thế mới nói, này em đừng có mà dây dưa với thằng đó nữa, nhớ chưa! – Anh nghĩa kiên quyết.

Hoài cười:

- Trời ạ, em có gì đâu, chỉ làm bạn học thôi mà. Anh thấy đấy em có đi chơi với bạn ấy đâu.

- Ừ, vậy thì tốt – anh Nghĩa cười dịu giọng, vẻ hài lòng.

- Mà chiều nay em đi đâu mà về muộn vậy? – Anh Huy tò mò.

- À em đi mua ít đồ ấy mà. Em quên mất không về liên hoan với xóm mình, em xin lỗi các anh chị nhé! – Hoài cười cười vẻ biết lỗi.

- Có gì đâu mà xin lỗi, đi thì mất quyền lợi thôi – Chị Lan chọc Hoài.

- À, Hoài tí sang phòng anh nhờ tí việc nhé! – Anh Nghĩa ra điều bí mật.

- Lại nhờ việc gì nữa đây? Hôm nay là ngày phụ nữ lên ngôi mà suốt ngày nhờ vả - Chị Lan liếc xéo anh Nghĩa.

Hoài dạ rồi theo chân anh nghĩa đi về phòng. Anh kêu Hoài đợi anh một xíu để anh ra ngoài mua cái gì đó. Hoài ngồi xuống giường đợi anh. Đúng là phòng con trai có khác, bề bộn một đống ngổn ngang, sách vở vứt lung tung, gầm bàn gầm giường mỗi xó một vài quyển. Hoài cúi xuống nhặt mấy cuốn sách để lên bàn cho ngăn ngắn. Trên tường trước bàn học của anh có treo một bức tranh vẽ bằng bút chì chân dung một cô gái đang ngồi nhìn xa xăm trên chiếc ghế đá giữa sân trường. Có vẻ gì đó quen quen, Hoài đang chăm chú nhìn vào bức tranh thì gió của chiếc quạt quay qua làm bức tranh bị bong keo một góc tróc ra. Cô với tay chụp lấy bức tranh rồi từ từ ra. Bức tranh dán bằng băng dính hai mặt, lại treo trên bức tường vôi lâu ngày cũ kĩ lên lớp vôi bị bong, gỡ khá dễ dàng. Cô bóc hết những mảnh vôi còn dính lại trên bức tranh rồi tìm keo dán lại. Cô vừa đưa tay định ướm bức tranh vào chỗ cũ thì bất ngờ nhìn dòng chữ viết bằng bút lông đỏ, tô đậm trên tường “N-H, Hoài ơi, anh yêu em nhiều lắm biết không!”. Hoài ngẩn người một lúc rồi định thần lại, cô vội vàng lấy keo dán lại bức tranh rồi treo lên như cũ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Cô không ngờ anh Nghĩa lại có tình cảm với mình. Từ bấy lâu nay cô cứ ngỡ anh đối với mình như những đàn em khác thôi nên vô tư đùa giỡn cùng anh mà không hay biết gì. Giờ thì Hoài hiểu tại sao anh hay có ác cảm với Đức Anh, anh không thích có bất kì người con trai nào đến gần cô. Đến cả cái người mà cô nói là người yêu ở quê anh chưa gặp lần nào mà cũng nói xấu và phản đối ra mặt. Hóa ra anh đã dành tình cảm cho cô gái bé nhỏ này từ cái ngày đầu tiên gặp mặt. Cái vẻ nhu mì pha lẫn nét đượm buồn của Hoài làm anh để ý đến cô bé. Rồi anh tình cờ gặp cô trong những lần ở lại trường đi dạo, anh thấy cô đang thẫn thờ một mình trên ghế đá. Cái bức hình kia có lẽ là cô, cái cô gái có vẻ mặt buồn buồn quen quen đó không ai khác chính là Hoài. Cô thấy mình không thể để cho anh biết mình đã biết bí mật của anh. Như thế mọi người sẽ rất khó xử. Lại là anh em cùng xóm nữa, đi ra đi vào nhìn mặt nhau mà cứ gượng gạo thế này thì không thoải mái chút nào. Nghĩ vậy cô liền vội vàng dán bức hình vào chỗ cũ, ngồi im như không có chuyện gì xảy ra.

Anh nghĩa đi vào, trên tay là một bó hoa ly thơm nức:

- Anh tặng em!

Hoài rụt rè:

- Em cảm ơn anh ạ!

Anh Nghĩa nhìn Hoài định nói thêm câu gì đó thì chợt thấy cô nhăn mặt lại:

- Anh ơi, em đau bụng quá! Chắc hồi chiều liên hoan em ăn phải cái gì đó lạ bụng.

Anh Nghĩa cuống lên:

- Để anh ra mua thuốc cho em!

- Không sao đâu anh, em còn cả một tủ thuốc dự phòng mẹ em mua cho em rồi.

- Vậy để anh dìu em về phòng! – Anh Nghĩa lo lắng!

- Em không sao, em tự về được mà!

- Không sao gì mà không sao, để anh!

Anh Nghĩa gạt tay Hoài rồi để lên vai anh, nhẹ nhàng dìu cô về phòng. Hoài không còn cách nào khác đành để im như vậy.

- Được rồi, anh để em nằm nghỉ một lát, uống men tiêu hóa xong là khỏi ngay ý mà – Hoài phân trần.

- Ừ, có gì nhớ gọi anh đấy! không phải ngại gì cả! – Anh Nghĩa lo lắng.

- Anh về đây! Nhớ lời anh dặn đấy!

Hoài dạ một tiếng ra vẻ yếu ớt rồi thở phào khi thấy bóng anh Nghĩa vừa đi khuất khỏi cửa. Hú hồn! may mà cô nhanh ý nghĩ ra cách này. Nếu không mà nghe anh Nghĩa tỏ tình không biết cô phải chui vào đâu để trốn tránh. Một ngày nhiều niềm vui và cũng không ít những rắc rối. Vừa nghĩ cô vừa cười, ôm tấm hình anh trong lòng rồi chìm dần trong giấc ngủ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cao Sam Sam

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
25/11/16
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương 5: Giấc mơ hoa hướng dương.

- Hoài! Dậy đi em!

Hoài nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình, mỗi lúc một gần. Cô từ từ mở mắt ra. Vẫn nụ cười dịu dàng ấy đang âu yếm nhìn cô:

- Em nhìn đi!

Hoài chưa kịp nói gì vội nhìn theo hương anh chỉ. Một cánh đồng hoa hướng dương đang nở rộ vàng rực một góc trời. Cô thốt lên:

- Đẹp quá!

Cô đứng lên chạy lại cạnh những bông hướng dương đang nở xòe những cánh mỏng như những tia sáng mặt trời, cúi xuống hít hà. Mùi hương thoang thoảng làm cô ngây ngất. Anh đứng yên nhìn cô, để mặc cho cô đang đùa giiỡn với những tia nắng ấy. Lâu lắm rồi cô mới có cái cảm giác thoải mái và mơn man như vậy.

- Anh! – Hoài bất chợt quay lại sau lưng.

Anh vẫn cười nhìn Hoài:

- Ừ, anh ở đây.

- Sao anh lại dẫn em đến nơi này?

- Vì anh nghĩ em sẽ thích.

- Vâng, em thích lắm!

- Hoa hướng dương chính là đóa hoa mặt trời, là biểu tượng cho hi vọng và niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Dù trong hoàn cảnh nào hoa luôn hướng về ánh mặt trời. Em cũng vậy, anh hi vọng em mãi như những đóa hoa hướng dương này, dù sau này hoàn cảnh có đưa đẩy em đến đâu cũng đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào cuộc sống em nhé.

Hoài áp mặt vào ngực anh, nghe từng hơi thở trong anh, trái tim cô lại rộn ràng:

- Em nhớ rồi! Anh sẽ không bỏ em đi nữa chứ?

- Ừ, anh lúc nào cũng bên cạnh em mà, mãi mãi.

Cô nhắm mắt lại, vòng tay qua hông anh ôm chặt lấy như sợ anh sẽ tan biến mất. Chợt có tiếng gõ cửa phòng:

- Hoài! Em có sao không đấy?

Tiếng anh Nghĩa lo lắng đang gõ cửa phòng. Hoài bừng tỉnh dậy, trên tay cô vẫn là bức hình của anh mà cô đã ôm khư khư rồi ngủ quên từ hôm qua. Cô vội đứng dậy rồi nói vọng ra:

- Em không sao anh ạ!

- Có thật không đấy? Mở cửa cho anh nào!

Hoài đứng dậy đi ra mở cửa phòng, sự hân hoan trong giấc mơ ban nãy vẫn còn vương vấn trong lòng cô nên sắc mặt cô khá tươi tỉnh:

- Em đã nói là không sao mà, đây anh xem em khỏe như voi rồi này.

Hoài cười rồi xoay xoay mấy vòng cho anh xem. Chợt cô nhớ ra chuyện mình mới phát hiện tối qua. Cô chững lại gượng gạo:

- Anh ngồi chơi để em đi rửa mặt chút nha.

Hoài chỉ kịp nói xong rồi ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra bể nước, cô ngại đối mặt với anh mặc dù cô cố tỏ ra vẻ tự nhiên.

Anh Nghĩa nhìn theo Hoài rồi cười thầm “thiệt cái cô bé này thay đổi nhanh thật, mới hôm qua còn nhăn nhó kêu ca mà hôm nay đã tỉnh như sáo rồi”. anh nhìn lên giường Hoài “cái cô bé này vốn gọn gàng ngăn nắp thế mà hôm nay bừa bãi thế này đây, chăn cũng chưa kịp gấp nữa”. Anh kéo chiếc chăn ra định gấp lại thì thấy vướng vướng cái gì đó. Anh cầm lên giũ giũ thì bức hình rơi xuống giường. Vẫn là bức hình cũ của cô và cái anh chàng mái tóc bồng bềnh kia. Anh Nghĩa nhìn bức như cảm giác có một điều gì đó ghen tị. Trong lòng anh len lói ý nghĩ phải tìm hiểu xem anh chàng trong bức hình kia là ai, tại sao cô lại trân trọng đặt nó cùng với tấm hình của mình bên cạnh.

- Người này là ai vậy em? – Anh Nghĩa cầm tấm hình chỉ vào anh khi thấy Hoài vừa bước vào cửa phòng.

- Dạ… Là… người yêu của em ạ!

Anh Nghĩa hơi thất vọng, vẫn cố tỏ ra tự nhiên:

- Anh ấy ra trưởng rồi à? Đang làm gì mà không thấy đến thăm em vậy?

- Dạ… anh ấy… anh ấy đi làm xa lắm ạ!

- Xa gì mà mấy ngày lễ tết cũng chẳng thấy bao giờ vác mặt đến thăm em vậy?

Hay là hắn ta có người mới?

Hoài chợt thay đổi sắc mặt hơi bực bội:

- Không có! Anh ấy thương em lắm, anh ấy không có ai ngoài em cả, anh đừng có hiểu sai về anh ấy, em không cho phép ai nghĩ xấu về anh ấy cả.

Thấy mình nói hơi quá về một người mình không quen biết, với lại nhìn thái độ Hoài gay gắt như vậy anh Nghĩa vội dịu giọng lại ngay:

- Anh xin lỗi, anh hơi quá lời! Anh chỉ giả dụ thôi. Mà lần đầu tiên thấy em nổi giận như vậy đấy, anh hơi bất ngờ.

Hoài cúi xuống:

- Em xin lỗi đã lớn tiếng với anh! Nhưng em xin anh đừng nghĩ sai về anh ấy. Chính em cũng đã nghĩ về anh ấy như anh nên bây giờ em hối hận cả đời cũng không còn kịp nữa rồi.

Anh Nghĩa hơi khó hiểu về lời nói của Hoài nhưng cũng không dám hỏi han gì về anh thêm nữa. Anh sợ Hoài sẽ khóc, anh đánh lạc hướng sang chủ đề khác:

- Chiều em lên thư viện không?

- Dạ có! Em phải tìm tài liệu làm đề cương ôn thi. Định sáng nay đi cơ mà dậy muộn quá - Hoài cũng cố lấy lại vẻ tự nhiên.

- Vậy chiều anh qua rue rm đi cùng nhé. Anh cũng định lên đó tìm tài liệu nữa.

Hoài hơi ái ngại, từ lúc biết anh Nghĩa có tình cảm với mình cô không muốn gần gũi hay thân thiết với anh nữa. Cô muốn tạo khoảng cách với anh mà tính cô thì hay cả nể. Rất khó khăn để từ chối ai đó. Nhất là với anh, người anh em thân thiết hay giúp đỡ cô nhiều chuyện trong cuộc sống sinh viên hàng ngày. Cô chỉ mong giữ được mối quân hệ anh em thân thiết chứ không muốn nó rạn nứt vì những lí do không đáng. Đang lo lắng không biết trả lời anh thế nào thì chị Lan gọi lớn:

- Hoài ra đây mà xem này!

Chỉ chờ có thế, Hoài như trút được gánh nặng vội vàng chạy một mạch ra chỗ chị Lan, để mặc anh Nghĩa đang ngồi đợi câu trả lời của mình trong phòng. Hai chị em reo lên sung sướng:

- Ôi nở rồi! To quá đi mất! – Hoài há hốc miệng ra ngạc nhiên!

- Chị chưa bao giờ thấy bông hoa hướng dương nào to thế. Khéo bằng cái mâm ăn cơm của tụi mình đấy em nhỉ! – Chị Lan cũng hào hứng không kém.

- Bằng đấy chị.

Hai chị em tranh nhau cúi mặt vào bông hoa hít hà. Dãy hoa hướng dương do chính tay Hoài trồng đã bị bỏ quên cả mấy tuần nay. Không biết hôm nay làm sao mà chị Lan lại đi ra thăm chúng, chắc đã ủ nụ mấy hôm rồi hôm nay mới nở xòe ra đẹp thế.

- Chị thấy cánh đồng hoa hướng dương trên ti vi nhiều rồi mà có thấy bông hoa nào to như thế này đâu. Chắc tại em chăm bón phân cho nó quá đấy. Không biết nó có hạt không nữa hay chỉ toàn hạt lép thôi! – Chị Lan chợt thắc mắc.

- Mặc kệ chị, miễn có hoa đẹp là được. Nhìn mấy bông hoa to thế này sướng quá đi mất.

Lan cứ ôm hết bông này tới bông khác vào ngực. Cái cảm giác mơn man đêm qua lại ùa về. Không biết từ bao giờ cô lại thích hoa hướng dương. Hôm đó đi chợ đi qua hàng tạp hóa thấy bán hạt hoa hướng dương. Cô lền bốc mấy hạt thì cô chủ quán bảo là hạt sống. Thấy vậy Hoài liền ngỏ ý muốn mua một ít hạt về trồng thử. Cô chủ thấy thế liền cười bào cho cô mấy hạt chứ mua có mấy thế thì bõ gì mà bán. Cô rối rít cảm ơn rồi mang về gieo. Chăm chỉ tìm hiểu cách làm đất bón phân cho chúng. Rồi còn tập tành ủ phân hữu cơ từ nước tiểu và xác vỏ cây, hoa quả bón cho chúng. Chả biết chúng cũng biết công sức của cô chủ hay không mà tranh nhau lớn nhanh kinh khủng. Rõ từng ngày, hôm nay mới trông bằng ngón tay cái ngày mai đã lướn bằng cái bút chì rồi. Hoài sung sướng ngăm snhìn không thấy chán . Ngày nào cũng ra chăm bón tưới tiêu. Mấy hôm vừa rồi bận làm đề cương với lễ tết làm cô quên béng đi. Mãi hôm nay nếu chị Lan không phát hiện ra chắc cô cũng bỏ quên luôn cái được ngắm cái khoảnh khắc đẹp nhất của loài hoa này. Cô xuýt xoa:

- May quá!

- Mày gì đó cô? – Chị Lan ngạc nhiên.

- May mà có chị phát hiện ra, nếu không em cũng chả biết mấy em đó nở lúc nào mà bỏ qua cái thời khắc này.

- Con bé này! Lãng mạn quá, mà con gái lãng mạn coi chừng khổ tâm lắm đó nha cô nương

- Vâng, em chấp nhận khổ đau mà chị.

Hoài cười cười cứ dán mắt vào mấy bông hoa kệ chị Lan cứ oang oang bên cạnh. Cô cảm thấy hình như anh đã dẫn lối cho cô. Anh biết những đóa hoa kia đã nở mà cô thì quên mất nên dã xuất hiện trong giấc mơ để gọi cô chú ý đến chúng. Anh là vậy, lúc nào cũng lo lắng cho cô dù là những cái nhỏ nhất.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên