Một Kiếp U Mê, Một Đời Chấp Niệm - Cập nhật - Jenimi

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
PicsArt_06-14-01.40.50.jpg


Tên truyện: Một Kiếp U Mê, Một Đời Chấp Niệm.

Tác giả: Jenimi.
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác.
Tình trạng đăng: Đang cập nhật.
Lịch đăng: Không cố định.
Thể loại: Xuyên không, trước hài sau ngược.
Độ dài: Dự kiến 40+
Giới hạn độ tuổi đọc: Không có.
Cảnh báo nội dung: Không có.


Giới thiệu tóm tắt:
Ta chịu đau đớn cũng chỉ vì yêu hắn.
Ta chịu tổn thương cũng chỉ cầu một nụ cười của hắn.
Ta nguyện chết chỉ mong một lần hắn thích ta.
Hóa ra ái tình trần gian chỉ qua là một giấc mộng, nếu muốn liền thức dậy, liền quên đi nhưng u mê cả đời đổi lại chỉ là trái tim rỉ máu.
****
Tôi xui xẻo trong một lần té lầu mà xuyên không. Thật ra lần té lầu đó cũng chẳng chết được tuy nhiên ông trời vì thấy quá rãnh, không có chuyện làm liền lôi lôi kéo kéo tôi vào một đám hỗn độn. Tôi nhìn bản thân mặc xiêm y như phim cổ trang mà hai hàng nước mắt chảy dài. Lại nhìn hận ý của hai nam tử kia mà khóc than. Tôi rõ ràng vô tội, tôi không hề hại ai vậy mà giờ đây lại gánh hết sự căm thù. Tôi thật chỉ biết nhìn trời mà nguyền rủa. Nữ phụ có khi còn không thảm bằng tôi.



 
Chỉnh sửa lần cuối:

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: XUYÊN VỀ RỒI.

“Mẹ ơi, cái cô này có được hạnh phúc không vậy mẹ?” Một cô nhóc mũm mĩm đáng yêu dùng ngón tay ngắn tủn chỉ vào một diễn viên trên màn hình TV, quay qua hỏi người phụ nữ ngồi bên cạnh.

“Được chứ con, bởi vì cô ấy đã yêu rất thật lòng.” Người phụ nữ mỉm cười hiền dịu nhìn con gái đáp.

“Con biết mà, cô ấy xinh đẹp quá trời.” Cô nhóc ngây thơ nghe mẹ trả lời xong thì cười khanh khách như đã đoán biết trước kết quả.

“Chỉ tiếc là cô ấy đóng vai phụ mà thôi. Nếu có được hạnh phúc rồi thì có mấy ai chúc phúc.” Người phụ nữ nhìn cô nhóc đang say sưa xem TV lắc đầu thở dài. “Chỉ mong con về sau lớn lên thì đứng bao giờ làm cái bóng cho nữ chính.”

***

“Bye em gái.” Anh trai nhoài người từ ghế tài xế qua gỡ dây seatbelt giúp tôi.

“Cảm ơn anh. Bye anh” Tôi quay qua mỉm cười với anh rồi mở cửa chạy xuống, đứng trước mũi xe tôi cố với tay vẫy vẫy rồi mới đi vào trường.

Đợi anh đi khuất tôi xốc balo rồi lấy tai nghe đeo lên, bấm chọn bài nhạc quen thuộc, từ tốn bước vào lớp học. Đưa mắt hờ hững nhìn lên bầu trời xanh kia tôi khẽ nheo mắt lại, hôm nay chắc sẽ là một ngày nóng bức rồi.

Chán chết mất! Ngày nào cũng phải đi học, dù sao tôi cũng lên Đại Học rồi mà, tôi cũng cần có thời gian nghỉ ngơi chứ. Vùi đầu vào ôn thi đến phát ngấy, bây giờ thì vùi đầu vào học đến phát điên. Tất cả chỉ vì cái gọi là “tiếp nối cha mẹ”. Kinh tế, kinh doanh cái đách gì chứ, tôi muốn học Nghệ Thuật cơ. Thật quá đáng! Sao bố mẹ không bao giờ chịu hiểu tôi nhỉ? Cũng may còn anh hai luôn yêu thương tôi, được rồi coi như anh chính là động lực để tôi phấn đấu.

Lấy lại tinh thần, tôi cố gắng lê từng bước mệt mỏi về phía trước, con đường vào lớp cứ như đường vào tù. Nhưng chỉ sau đó vài giây, hình bóng của anh ấy xuất hiện lấp ló sau hàng cây như tia nắng rực rỡ rọi sáng lòng tôi. Anh, một lý do nữa để tôi có động lực đến cái “nhà tù” này.

Vẫn quần Jeans, áo phông trắng, vẫn mang lại cho tôi sự ấm áp dù cách xa bao nhiêu. Chỉ cần mỗi sáng được nhìn thấy anh, trái tim của tôi như được nạp thêm năng lượng, não bộ được cấp thêm sức mạnh để tôi có thể chiến đấu. Dù có lẽ anh sẽ mãi mãi chẳng biết rằng có con bé năm dưới đang âm thầm theo dõi anh, âm thầm thích anh.

Nhìn người con gái đang cười nói vui vẻ bên cạnh anh, trái tim tôi bỗng nhói lên từng cơn, trùng hợp làm sao, một bản nhạc buồn lại vang lên trong tai nghe. Vô thức đưa tay sờ vào lồng ngực, tôi đưa mắt nhìn anh xa dần. Tôi rút lại lời nói lúc nãy, chỉ cần mỗi sáng được nhìn thấy anh đi một mình, bên cạnh không có người con gái đó, chỉ cần không có người con gái đó…

“Nếu anh bảo em thôi đừng khóc nữa
Thì em sẽ thôi nức nở
Chỉ mong anh đừng buông tay em ra.
Khi anh bước đi
Anh là một kẻ tồi tệ
Còn em thì sao?
Trong mắt em chỉ có duy nhất anh”

Ngồi trong lớp học, tôi nhìn ra cửa sổ, trời vẫn xanh nhưng sao xa tầm với của tôi quá, những tia nắng kia, liệu một ngày tôi sẽ bắt được chứ? Theo đuổi dòng suy nghĩ mông lung của mình, tôi chẳng quan tâm đến vị giáo sư kia đang luyên thuyên cái gì. Nhắc mới nhớ, tiết này là môn Luật gì đấy ý nhỉ? Bố tôi thể nào tối nay cũng khảo bài mấy cái Luật này cho coi. Thôi mà kệ bà nó đi, cùng lắm thì nhờ anh hai giúp thôi.

Chắc vì tâm trạng mới sáng ra đã gặp chuyện không vui cộng với đêm qua thức khuya đọc truyện nên giờ mắt tôi cứ díp hết cả lại. Gục mặt xuống bàn tôi chợp mắt một lúc. Mong mấy đứa đằng trước cứ ngồi thẳng như vậy che cho tôi. Cũng chẳng biết tôi ngủ quên lúc nào, khi tôi bị một người nào đó đánh thức thì lớp đã trống hoắc, mọi người đã về hết. Lại một khung cảnh quen thuộc hằng ngày khi tôi ngủ gục dậy. Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao tôi có thể tự do tự tại ngủ một cách ngang nhiên như vậy mà không bị ai làm phiền đúng không? Một phần cũng vì đây là Đại Học rồi, chẳng giáo viên nào thèm để ý đến một đứa lười biếng như tôi và cũng vì cái tính khá hướng nội không muốn kết bạn với ai nên cũng chẳng ai muốn dây dưa với tôi. Thành ra dù có trèo lên bàn ngủ thì giáo viên cũng chẳng thèm đánh thức, bạn học cũng chẳng thèm ngó mắt tới, cùng lắm họ gắn cho tôi một cái mác “Con nhỏ vô dụng, chỉ được cái nhà giàu.” Nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần anh không nghĩ tôi như vậy là được rồi, tôi không muốn phí công, rỗi hơi đấu đá với lũ kia.

Đưa bản mặt còn đang ngái ngủ ngước lên nhìn người vừa đánh thức tôi, tôi cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Là anh hai, anh đang khoanh tay trước ngực tặc lưỡi nhìn đứa em gái khốn khổ. Thấy tôi ngước mặt lên thì anh hai chìa tay ra ý bảo tôi đứng dậy. Tôi biết mà, anh hai lúc nào cũng thương tôi nhất, nếu là bố tôi đứng đây ngay lúc này thì tôi sẽ bị rượt cho chạy vòng quanh sân trường rồi. Được đà lấn tới, tôi mè nheo ưỡn dài ra bàn nhắm mắt ngủ tiếp. Chưa kịp yên phận, tôi cảm giác như mình bị nhấc bổng lên, rồi bị lôi xềnh xệch ra ngoài.

“Anh là cái đồ ác độc! Sao anh có thể đối xử với em gái của mình như vậy được chứ? Á á” Tôi la hét, tay với ra đằng sau, ra sức gỡ bàn tay của anh trên cổ áo xuống.

“Ai mà có em gái như em thì cũng làm giống anh thôi. Đừng có mà khóc lóc nữa.” Anh hai tuy cứng miệng vậy thôi nhưng sức nắm đã giảm bớt, tuy nhiên tay vẫn không chịu bỏ ra.

Trên đường từ lớp học, qua hành lang, xuống cầu thang, tiếng hét của tôi vang vọng khắp nơi. Nhưng nhờ có anh hai mà tâm trạng tôi đã tốt hơn rất nhiều, thật chỉ có anh mới thương tôi thôi.

***

Tôi đứng nơi cửa sổ ngắm bầu trời đầy sao. Những ngôi sao lấp lánh như những viên kim cương, tỏa sáng một cách tự tin. Sao chúng lại có thể đẹp như vậy? Tự tại như vậy? Tôi muốn được như chúng, muốn vô lo vô nghĩ, không quan tâm đến thứ gì. Cầm tập bản vẽ trên tay, tôi tự cười giễu cợt mình, đến ước mơ của chính tôi mà còn không thể thực hiện được thì tôi có tư cách gì mà mong đợi cơ chứ? Một cơn gió bỗng thổi ngang qua, không mạnh không nhẹ, đủ để làm tóc tôi khẽ bay. Đưa tay vuốt lại mái tóc, tôi vô tình thả lỏng tập bản vẽ, một cơn gió khác lại tràn tới, sấp giấy bị thổi bay tứ tung. Tôi hốt hoảng bắt lấy từng tờ, nhưng không kịp mất rồi, bản vẽ đẹp nhất của tôi đã bị vướng trên cành cây cao trước mặt. Không sao, gần mà có thể với lên lấy được. Tôi thở dài, hôm nay đúng thật là xúi quẩy.

Nhưng đó chưa phải là hết, khi đang đu lơ lửng trên thành cửa sổ để với lấy tờ giấy đó tôi vô tình trượt chân, sau đó tuyệt vọng rơi một cách tự do xuống đất. Đừng đùa chứ, đây là tầng 3 đấy, cao lắm đấy. Mà như vậy cũng tốt, với độ cao như vậy tôi không chết nổi đâu, cùng lắm bất tỉnh mấy tháng, là khoảng thời gian tốt để tôi có thể thư giãn, trốn tránh cuộc sống đầy nghiệt ngã này. Mà lỡ xui xẻo thì sao? Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt theo đà rơi khỏi khóe mắt, tan ra trong gió, như cuộc sống của tôi. Một cơn đau ập đến, tôi có thể cảm nhận nền cỏ lạnh ngắt thấm đẫm sương dưới lưng mình, đầu tôi bắt đầu ong ong, cảm giác mất dần, rồi từ từ lịm đi. Câu nói cuối cùng mà tôi có thể nghe chính là từ anh hai:

“Em gái, tỉnh lại đi, em gái! Ba mẹ.”

***

Trong cơn mê man tiếng anh hai cứ văng vẳng nhưng sau đó, một làn sương mờ quét qua, mọi thứ lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có. Tôi đang ở đâu, thiên đường hay địa ngục…

“Nương nương, người mau tỉnh lại đi. Nương nương.” Bên tai tôi lại thêm một tiếng khóc lóc thảm thiết nữa, là giọng con gái.

Tôi mơ màng mở mắt, sao lại tối thui như thế này. Ơ tôi vẫn còn sống à? Tôi đang ở bệnh viện sao? Cứ tưởng bệnh viện lúc nào cũng sáng đèn cơ chứ. À lạ nhỉ? Mùi thuốc sát trùng đặc trưng sao lại không có? Tôi mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đau nhức, đầu cũng đau không kém. Tôi ôm đầu, đau quá, nước mắt tôi theo đó cũng trào ra rồi. Kỳ lạ, sao không có dây truyền nước biển, sao lại lạnh thế này? Bố mẹ tôi đâu, anh hai đâu, sao họ lại để tôi nằm chỏng chơ ở đây? Tôi nheo mắt, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối, cuối cùng cũng nhìn thấy một người ngồi đối diện mình.

“Bật đèn lên đi. Phòng tối như vậy mà cũng chịu được hả?” Tôi gắng sức lên tiếng.

“Hu hu nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Tự dưng bóng người đó lao lại chỗ tôi, ôm tôi chặt đến nổi thôi không thể thở.

“Khó thở, buông buông. Mà bật đèn lên đi! Tối quá.” Tôi cố đẩy người đó ra, gắng sức quá toàn thân lại nhói đau lần nữa.

“Bật đèn?” Giọng người đó vang lên khó hiểu. “À là thắp đèn lên sao? Nương nương đợi chút, Trịnh tướng quân đang đi kiếm củi, lát sẽ quay về nhanh thôi.”

Cái gì mà Trịnh tướng quân, cái gì mà kiếm củi. Chẳng phải chỉ cần bật công tắc lên là được sao? Có phải tôi bị té đập đầu nên bị hoa mắt ù tai không nhỉ? Dụi mắt, xoa tai mấy cái tôi cố gắng nhìn kỹ hơn, đúng là nhìn thế nào cũng chẳng ra cái bệnh viện. Bệnh viện chẳng thể có mùi ẩm mốc khó chịu này và chẳng bệnh viện nào cho bệnh nhân nằm đất cả. Bỗng một tiếng sét “nhẹ nhàng” đánh ngang qua tai tôi giúp tôi khai thông đầu óc.

Sau khi tổng hợp lại thông tin mới thu thập được, tôi có thể khẳng định 100% là mình đã xuyên không. XUYÊN KHÔNG ĐẤY! Từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ có chết tôi cũng không tin mấy cái chuyện phản khoa học này, nhưng khi tự mình trải nghiệm thì tôi tin rồi, tin răm rắp luôn ấy. Ây dà, cũng tốt, chắc ông trời đã nghe thấu lời khẩn xin tha thiết của tôi, thấu hiểu được cuộc sống chán ngắt và đầy bi ai của tôi nên mới cho tôi một cuộc sống mới, một thân phận mới đây mà. Chẳng ngờ rằng tôi có thể chấp nhận một cách bình tĩnh như vậy.

“Này nói nghe coi, ta là ai? Ngươi là ai?” Tôi vì muốn xác nhận lại lần nữa nên liền hỏi con bé đang thút thít khóc kia.

“Nương nương có phải người lăn từ trên núi xuống bị đập đầu mạnh quá mà lú lẫn rồi không? Hu hu.” Con bé đó sau khi nghe tôi hỏi không thèm trả lời ngược lại còn khóc thảm thiết hơn.

“Nói nhanh, khóc nữa ta cắt lưỡi.” Tôi chán nản nhìn con nhỏ, nóng nảy hù dọa.

“Hu hu, nương nương sao người lại nói như vậy với nô tì.” Nàng ta còn định tru tréo thêm mấy câu nữa nhưng khi cảm nhận được sát khí tỏa ra nồng nặc từ người tôi thì liền trả lời trong ấm ức “Người là Hoàng Hậu của nhà Triệu, tên Trương Mẫn Dung, vợ của vua Triệu Trường An hiệu Thất Tự. Phụ thân của người là Trương thừa tướng, mẫu thân là muội muội của thái hậu. Người có một ca ca. Nô tỳ tên là Linh Nhi, được cha mẹ nương nương thu nạp từ hồi còn nhỏ để hầu hạ nương nương. Hu hu hu.”

Tôi mới hù nàng có mấy câu, nàng ta liền một lèo khai hết thân phận của tôi ra. Thì ra người này tên Trương Mẫn Dung à, nghe cũng hay đấy. Thân phận này xem ra cũng không đùa được, quyền lực chẳng kém vua. Hoàng Hậu à, chủ của hậu cung, có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm, hà hà, không tệ. Thế lực sau lưng tôi rất vững chắc, chẳng sợ mấy con hồ ly tinh khác hãm hại. Coi như tôi vẫn còn may mắn, té từ trên cao xuống không bất tỉnh nhân sự, gãy mấy cái xương thì thôi, lại còn trở thành Hoàng Hậu nhà... nhà gì nhỉ? Thôi kệ đi. Mà có gì đó sai sai. Mẫu thân muội muội Thái Hậu? Thế tôi là cháu Thái Hậu à? Vậy thì Hoàng Thượng là anh họ gì đó với tôi rồi. Loạn luân ư? Vừa xuyên về mà lại mang tội trời không dung , đất không thứ.

“Ê, nói như vậy, ta là em gái, họ hàng với tên Hoàng Thượng kia rồi.” Tôi trố mắt nhìn con bé, mặt không khỏi ngạc nhiên.

“Nương nương, người bị sao thế kia? Thái Hậu đâu phải mẹ ruột của Hoàng Thượng. Mà việc cưới người trong nhà là bình thường mà?” Linh Nhi nhìn tôi, dò xét từng chút một, chắc nàng ta nghi ngờ não tôi quả thật là có vấn đề.

Tôi cười hì hì chống chế, gãi gãi đầu. Hên thật! Chỉ là em gái trên danh nghĩa.

Chương tiếp >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: CỨU NGƯỜI.

“Lúc nãy sợ ngươi giả mạo nên mới hỏi vậy thôi. Không có ý xấu đâu. Đừng có khóc nữa má.” Tôi mệt mỏi bịt tai, con nhỏ này định khóc đến bao giờ đây trời.

“Thật không? Vậy là nương nương chỉ giả vờ thôi hả? Làm nô tì sợ chết khiếp.” Nàng ấy nghe xong liền cười toe toét, nhìn thế nào cũng không ra là nàng vừa mới làm loạn một trận, khóc lóc inh ỏi.

Tôi còn chưa kịp há miệng trả lời thì cửa ngôi nhà hoang bị tông mạnh. Một bóng người theo đà ngã ra, mặt đất bị rung mạnh một cái rồi không gian lại trở về vẻ yên bình vốn có. Tôi bị dọa cho hoảng sợ, lết ra phía sau, núp sau lưng Linh Nhi. Nàng ta cũng không khá hơn tôi là bao, mới nín khóc chưa được bao lâu thì bây giờ nước mắt lại như sông Hoàng Hà mà tuôn đổ. Tôi bất lực, thở dài mấy cái rồi lại lết lên trước nàng, che chắn cho nàng ta, cứ đà này thì tôi biết sống sao?

Tôi nheo mày, xăm soi một hồi lâu nhưng không có tí động tĩnh nào. Cái người đó sao cứ nằm bẹp dí dưới đất vậy trời. Tôi tò mò bò lại gần, ngập ngừng chọt chọt thử mấy cái. Nằm im, còn thở, chắc là bị bất tỉnh rồi, không sao. Nhưng sao tay tôi có cái gì đó ướt ướt? Dựa vào ánh sáng hiu hắt từ vầng trăng trên cao bên ngoài cửa, tôi loáng thoáng thấy một màu đỏ tươi trên ngón tay, là máu.

“Linh Nhi lại đây. Người này bị thương rồi, ngươi coi như thế nào?” Tôi ra hiệu ngoắc ngoắc nàng ta lại gần.

Bên ngoài tôi tuy giả bộ cứng rắn vậy thôi nhưng bên trong đã sợ đến mức nội thương. Đúng là cái thế giới kỳ lạ, cái quái gì cũng có thể xảy ra được!

“Trịnh tướng quân? Đúng là Trịnh tướng quân rồi. Sao ngài ấy lại nằm đây? Không phải đi kiếm củi với thức ăn sao? Máu!!! Sao lại nhiều máu như vậy? Không lẽ là vết thương ban nãy đã trở nên trầm trọng hơn?” Nàng ta lết lại gần chưa bao lâu thì miệng liền hoạt động hết công suất, bắn ra hàng loạt các câu hỏi mà dù ông cố tôi có sống lại cũng không trả lời được.

“Làm sao ta biết được. Đi mà hỏi tên này này.” Tôi thở dài, tay ôm đầu nói. “Mau mang hắn vào đây đi, coi chừng bị cảm lạnh bây giờ.”

“Vâng.” Nàng ta cuối cùng cũng chịu ngừng, cùng tôi lôi cái tên to xác này vào trong nhà.

Quãng đường từ cửa vào nhà chẳng có bao xa cả nhưng tôi và Linh Nhi đều thở hồng hộc như thiếu máu. Hắn ta ăn cái chi mà nặng rứa? Haizzz, sao lúc xuyên về cũng không xuyên trong cái hoàn cảnh nào nó tốt hơn vậy trời. Kéo hắn vào xong rồi giờ làm gì? Ngồi đợi hắn tỉnh dậy à? Nhưng tôi đói bụng lắm, lúc nãy còn ở hiện đại tôi chưa ăn gì hết, chắc cơ thể này cũng chưa có gì bỏ bụng đâu nên dạ dày mới kêu gào thảm thiết như vậy. Lê lết ra cửa để đóng lại ngăn gió lùa vào, tôi bắt gặp một chồng củi đang nằm lăn lóc cùng mấy quả dại. Hắn ta dù bị thương vẫn nhớ mang về những thứ này sao? Tôi ôm đống đó trong người mà rưng rưng, tôi phải chăm sóc cho tên đó thật tốt, nếu không thì thật quá bất nhân.

“Nương nương, tướng quân chảy nhiều máu quá, phải làm sao đây ạ?” Linh Nhi nhìn tôi, tôi liền linh cảm đến một trận Đại Hồng Thủy trên đôi mắt kia sắp trào ra.

“Làm sao là làm sao? Ta có phải bác sĩ quái đâu!” Tôi ôm đống đồ trên tay hận không thể một cước móc bay đôi mắt lắm nước kia ra.

“Hu hu hu, không được rồi, tướng quân sẽ chết mất. Hu hu.” Linh Nhi vừa nói vừa gào khóc như cha chết mẹ chết. Tôi biết mà, biết hết.

Được rồi, enough. Tôi chưa đủ thảm hay sao? Chưa đủ mệt hay sao? Rốt cuộc tôi là người mới té lầu, tên kia là người bị thương hay con bé này bị vậy? Ồn chết được. Tôi thả đống củi cùng quả dại xuống đám rơm khô bên cạnh đi tới xem tình hình của tên kia. Ai dà, theo kinh nghiệm học quân sự mấy tháng của tôi, khi thấy người bị thương thì nên xem vết thương ở đâu rồi băng lại. Tôi dùng tí ánh sáng le lỏi bên ngoài dò xét tên Trịnh tướng quân gì đấy từ đầu đến chân, haizz tối thế này thì làm sao mà biết được.

“Linh Nhi đi đốt củi đi, người không làm được gì ngoài khóc à?” Tôi lườm Linh Nhi, con bé giờ đang ngồi trong góc thút thít.

“À, vâng vâng.”

Nói xong nàng ta nhanh chóng ôm mấy cây củi xếp lại một chỗ. Rồi lại chạy ra ngoài, lúc về cầm theo hai cục đá. Sau đó nàng cầm mấy cọng rơm đan thành dây dài làm mồi lửa. Tiếp đến nàng ta dùng hai cục đá mới nhặt về đánh vào nhau tạo ma sát, sau một hồi mài công thì dây rơm đã bén lửa bùng cháy lên, nàng ta vất mồi lửa vào đống củi rồi ngồi đợi củi cháy. Trong khoảng thời gian chờ đợi đó tôi cũng tận dụng nhai được ba quả dại cầm đói. Èo, quả trong rừng, không được bón phân, chăm sóc nên nghèo dinh dưỡng, thành ra quả nhạt tuếch chả khác nước lã là bao. Nhưng vì sự nghiệp không thành ma đói tôi đành ăn trong đau đớn.

Cuối cùng lửa cũng cháy rồi. Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng ta còn nói gì đó mà hên Trịnh tướng quân không kiếm phải củi bị ẩm nếu không thì củi sẽ không cháy, nói chung là nhiều lắm nhưng tôi không nhớ nổi. Bởi vì, tôi đang bận mắt chữ A, mồm chữ O, kinh ngạc đến bàng hoàng. Trời ạ, người hồi đó họ siêu thật chứ, phải học tập để lấy kinh nghiệm sống còn nếu lỡ lạc vô rừng mới được.

Đống củi ngày càng cháy to nhưng vừa đủ sáng để chúng tôi thấy được mặt nhau, Linh Nhi bảo nếu sáng quá dễ bị mấy tên thích khách tìm thấy. Tôi cũng ậm ờ cho qua chuyện rồi chú tâm vào tên bệnh nhân đang nằm một cách tội nghiệp dưới đất. Quào! Giờ có ánh lửa tôi mới được chiêm ngưỡng dung nhan của hắn. Quả là đại mỹ nam, đẹp chết người, ahuhuhu. Mũi cao nha, mắt mí lót đang nhắm hờ nè, lông mi không quá dài nhưng cong cong xinh xinh nè, úi đôi môi mỏng sắc lẹm đủ đả thương bao trái tim của con dân, há há. Đó giờ cứ nghe người ta đồn đoán người xưa không đẹp, tôi vả vào cho nhé, đẹp hết phần tôi rồi.

Đúng rồi, để tôi xem kỹ con bé Linh Nhi coi, lúc nãy quên không để ý, ừm, nói không quá chứ nàng ta là một tiểu mĩ nhân, khuôn mặt bánh bao đúng chuẩn tôi thích, úi úi, she makes me gei. Hai mắt tôi sáng như sao, ông trời cũng không đối xử với tôi quá tệ nhỉ? Còn nhan sắc của tôi thì sao nhể, không lẽ giống lúc ở hiện đại, vẫn xí như vậy sao? Noooo.

“Nương nương, người mau xem tướng quân đi, ngài ấy mất máu đến chết mất.” Linh Nhi đưa đôi mắt to tròn long lanh nước nhìn tôi làm tim tôi rụng rời.

“À à, biết rồi.” Tôi vì đam mê sắc đẹp nhất thời quá nên quên mất công việc chính, phải cứu giai đẹp, đẹp thế mà chết là phí tài nguyên lắm, đẹp thế này phải giữ lại ngắm dài dài.

Tôi ngồi thụp xuống kế bên Trịnh tướng quân, suy đoán, kiểu này chắc bị chém đâu đó ở trong người rồi, cởi áo hắn ra rồi tính tiếp. Nghĩ đến đó, tôi hào hứng muốn chết, thật tội lỗi khi tôi lại vui trong khi người ta đang hấp hối. Tay nhanh như gió, tôi lột hết áo ngoài rồi đến áo trong, cuối cùng hắn đang bán khỏa thân trước mắt tôi, body rám nắng chắc khỏe lồ lộ trước mắt, thật mãn nhãn nha. Máu mũi tôi sắp trào rồi, mua hahaha.

Trời, nhưng cái quan trọng là máu hắn chảy nhiều lắm, đỏ hết cả áo trong, chắc vì hắn mặc hắc bào bên ngoài không thấy rõ màu máu nên tôi cứ nghĩ vết thương nhẹ, giờ mới biết quá sai lầm. Đằng trước hắn không có gì cả, không lẽ đằng sau? Tôi gọi Linh Nhi tôi giúp tôi lật người hắn, nàng ta thân là gái chưa chồng, mặt mũi đỏ gay không dám nhìn. Tôi không quan tâm, chú ý nhìn vết thương khá sâu sau lưng hắn, chậc chậc giờ tôi nên làm gì nhỉ?

Theo như mấy bộ phim cổ trang, tôi xé áo trong của hắn thành hai mảnh, tôi nói thật nhé, xé vải bằng tay còn khó hơn dùng răng nhai xương nữa, đừng dại dột nghe theo mấy ông đạo diễn xúi dụ, tôi đây phải dùng cây kiếm của tên kia mới xé được đấy. Sau khi bôi tí thuốc mà Linh Nhi bảo là báu vật gia truyền của nhà tôi (của cô Hoàng Hậu ý), quấn thêm mấy vòng lên vết thương của hắn thì máu cũng đã ngừng chảy, hơi thở của hắn cũng đã bình thường trở lại. Chắc tạm ổn rồi. Tôi cầm áo choàng đắp lên người hắn rồi vươn vai. Giờ khuya lắc khuya lơ, đoán chắc cũng gần 12 giờ đêm rồi. Tôi ngáp một cái rõ dài, mệt quá, nhức hết cả người. Thấy Linh Nhi đã nằm trên đống rơm ngủ ngon ơ, tôi cũng ra gần chỗ nàng nằm xuống để đánh một giấc.

Đêm đó, nằm trên nền đá lạnh ngắt dù đã lót một lớp rơm dày, tôi hắt xì liên tục, ngủ cũng không yên. May mắn là đám củi tên kia mang về khá nhiều nên lửa bây giờ vẫn còn cháy âm ỉ, mang lại tí hơi ấm trong đêm giá buốt. Thời này buổi tối lúc nào cũng lạnh như vậy à? Hèn chi trên phim, bọn người đó tối không cần quạt vẫn ngủ ngon. Tôi khẽ ho mấy cái, ối ho ra khói luôn này, lạnh chết mất. Trên người tôi là bộ y phục màu đỏ bầm bằng lụa mỏng, không những mỏng mà còn rách lổm chổm, nghe Linh Nhi kể lúc té xuống đây áo lông của tôi mắc trên cây đâm ra ở vách núi, muốn lấy cũng không được. Số nhọ, xuyên về cũng không khá hơn bao nhiêu. Thôi đành chấp nhận số phận vậy.

<< Chương trước ... Chương tiếp >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: HỒI CUNG.

“Nương nương dậy đi, sáng rồi.” Tôi cá chắc 100,5% là giọng của Linh Nhi.

Tôi lờ mờ mở mắt, liền thấy khuôn mặt nai tơ cùng đôi mắt to tròn kia nhìn tôi, bàn tay bé nhỏ cứ lay tôi. Mệt quá, huhu. Hôm qua cả đêm lạnh quá tôi có ngủ được miếng nào đâu, đến gần sáng trời ấm hơn tẹo mới chợp mắt được tí xíu, giờ lại bị gọi dậy. AAAA, không muốn!!!! Tôi lật người tránh khỏi bàn tay của Linh Nhi, tiếp tục ngủ. Nhưng nàng ta nào tha cho tôi, vẫn tiếp tục lay tôi, càng lúc càng mạnh.

“Dậy đi nương nương. Trịnh tướng quân tỉnh rồi, bảo phải xuất phát nhanh, nếu không bọn thích khách đuổi đến là chết hết đó.” Nàng ta vừa nói, vừa kéo áo tôi, lôi tôi ngồi dậy.

Tôi vừa nghe thấy chữ “chết” thì liền tỉnh như sáo. Nố nồ, tôi mới bị té lầu, chết một lần rồi, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống ở đây, sao có thể nói chết là chết được, mà còn chết đau chết đớn dưới mũi kiếm lạnh ngắt, an tuê. Tôi ngồi bật dậy, chỉnh lại áo quần rồi nhìn Linh Nhi hăng hái nói:

“Đi thôi! Đi khỏi đây thôi. Ta sắp mệt chết rồi. Mà tên Trịnh tướng quân đâu?” Tôi vừa nói vừa lia mắt nhìn xung quanh, máu hôm qua đã khô quéo lại còn người thì biến mất dạng.

“Ngài ấy đang đợi bên ngoài ạ! Nhanh thôi nương nương.” Linh Nhi chạy ra cửa hối tôi.

Tôi không chậm trễ một phút nhanh chóng cào cào lại mái tóc rối bù của mình, chỉnh lại bộ đồ nhăn nheo, đứng dậy chạy ra ngoài theo Linh Nhi. Vừa tiếp xúc với ánh nắng ban mai, tôi bị choáng mấy giây. Mới một đêm thôi mà tôi tưởng như mấy trăm năm chưa được thấy ánh sáng, bị nhốt trong phòng tối. Khi tôi dụi mắt cho đỡ chóng mặt thì một bóng người bất thình lình đứng ngay ngắn trước mặt, cất giọng âm trầm:

“Nương nương có sao không? Có thể đi được không?”

Đó chắc hẳn là tên tướng quân đó rồi. Người đâu mà đẹp từ dáng hình đến giọng nói thế này, đúng chuẩn mẫu bạn trai lý tưởng của tôi. Hôm qua còn thê thảm tan hoang mà hôm nay lại soái ngời ngợi thế kia. Hắn quần áo chỉnh tề, từ đầu đến chân một màu đen tuyền, tướng mạo cao to chắc khỏe đứng trước mặt tôi như pho tượng đồng hùng vĩ mà người ta đặt nơi quãng trường rộng lớn. Tôi cố gắng làm vẻ mặt e then kiều diễm nhất có thể, lấy tay lén lau ghèn còn vón cục trên khóe mắt, ngước lên nhăn răng cười đáp bằng một chất giọng bánh bèo nhất có thể:

“Ta không sao. Người thì sao, vết thương thế nào rồi?”

Dưới ánh nắng đó, Trịnh tướng quân tuy mặc đồ đen nhưng không hề bị lu mờ, ngược lại còn tỏa sáng hơn cả mặt trời. Mái tóc được búi gọn trên đỉnh đầu chứ không còn rối bù như hôm qua, khuôn mặt góc cạnh khỏe khoắn, cánh mũi hẹp uy nghiêm, đôi môi dù trắng bợt do mất máu vẫn không mất đi vẻ sexy, đôi mắt dù mí lót nhưng vẫn to, khóe mắt sắc chỉ cần một ánh nhìn là đủ để tôi tự mình moi tim trao cho, hắn nhìn tôi nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi phất áo quay người bước đi, trước khi đi còn quẳng lại mấy lời:

“Đa tạ nương nương quan tâm. Nhờ ơn nương nương cứu giúp vi thần không sao. Giờ thì nhanh đi theo thần, chúng ta phải tìm đường về cung gấp.”

Tôi như zombie, cứ thế đi theo không phản kháng. Đúng là sức mạnh của sự đẹp trai. Khi bạn đẹp thì mọi thứ bạn làm đều đẹp.

“Nương nương, máu…máu mũi người chảy kìa.” Linh Nhi từ đâu phóng tới dẹp bỏ mọi suy nghĩ của tôi bằng giọng nói oang oang.

“Máu, máu á! Máu gì?” Tôi vừa nghe đến máu thì hoảng hốt đưa tay sờ mũi, á máu thật kìa, không lẽ mê trai xịt máu mũi là có thật?

“Nương nương có sao không?” Linh Nhi tay cầm khăn lụa lau máu cho tôi, hỏi han tận tình.

“Không sao, chắc trong người nóng quá nên vậy.” Tôi vờ cao cao tại thượng trả lời, không lẽ nói vì mê trai quá nên chảy máu mũi? Nhục như con cá nục, lại mất hết hình tượng trước mặt người ta.

“Nương nương chịu khổ rồi, về đến cung nô tì sẽ nói cho Hoàng Thượng biết, để Hoàng Thượng tìm diệt hết mấy tên khốn nạn đã hại nương nương.” Linh Nhi tức giận tay nắm chặt, sau lại nghĩ đến gì đó liền im bặt lén đưa mắt nhìn tôi như phạm lỗi.

Nghe đến chữ “Hoàng Thượng” tôi như bị đấm vào mặt ba cái. Rồi xong, tôi thân gái đã có chồng, lại là Mẫu Nghi thiên hạ, trai đẹp trước mắt, quả thật không “ăn” được rồi, huhu. Tôi đau khổ trở về với hiện thực, ủ rũ đi sau Trịnh tướng quân. Cầu mong tên Hoàng Thượng kia cũng nên xinh đẹp xuất chúng, à không bằng nửa Trịnh tướng quân là đủ rồi. Đừng là mấy ông già khú đế, ho không ra hơi, hay xấu ma chê quỷ hờn.

“Ê, Linh Nhi, Hoàng Thượng có đẹp trai không?” Tôi ngoắc Linh Nhi lại hỏi nhỏ.

Nàng ta nhìn tôi bằng đôi mắt khó hiểu nhưng sau thấy tôi cứ ngơ ngơ ngáo ngáo đúng chất lăn từ trên cao xuống tâm thần không bình thường, quên trước quên sau nên nàng ta đành trả lời:

“Hoàng Thượng vô cùng tuấn tú nha, bao nhiêu cô nương hâm mộ muốn được làm phi của ngài ấy đó.”

Thấy nàng ta vẻ mặt đầy hâm mộ, hai mắt sáng bừng nên tôi tin răm rắp. Cũng được, đẹp trai là OK hết. Tâm trạng tôi nhờ đó tốt lên mấy phần, vui vẻ tung tăng đi tiếp, lòng nôn nao về cung đến lạ, tôi muốn thử trải nghiệm cuộc sống của Hoàng Hậu là như thế nào. Sống 20 năm trên đời, ngày ngày cày phim cổ trang, hồi nhỏ còn tưởng tượng mình là nhân vật trong phim mà quấn mền quấn khăn giả làm người ta, bây giờ ý chí thõa nguyện rồi. Nhưng tôi lại có phần nhớ gia đình mình, nhớ bố mẹ, nhớ anh hai. Cô ngốc à, nếu đã vất bỏ được thì nên vất bỏ, đừng lưu luyến.

“Cẩn thận. Linh Nhi mau đưa Hoàng Hậu vào chỗ an toàn. Nhanh.” Giọng tên tướng quân vang lên vô cùng uy nghiêm, khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Tôi bị bất ngờ nên hụt bước té oạch xuống đất, chưa kịp định hình một mũi tên đã lao ngay trước mặt suýt găm vào bàn tay tôi. Tôi hét thất thanh lồm cồm bò dậy chạy ra sau Linh Nhi núp. Linh Nhi cũng không hơn tôi là nhiêu người run bần bật nắm tay tôi lôi vào bụi cây ven đường. Yên vị bên trong tôi đưa mắt nhìn ra ngoài. Tiếng dao kiếm leng keng nghe chói tai mỗi lúc một lớn. Từ bé đến giờ thứ tôi sợ nhất là dao, chỉ cần tưởng tượng da thịt nứt toạc ra do một nhát chém đủ làm tôi ám ảnh đến cả tháng, vậy mà bây giờ cảnh chém giết kinh khủng đó còn đang diễn ra trước mắt tôi, bộ phim kiếm hiệp 3D chân thực đến phát khóc.

Trịnh tướng quân một thân một mình cầm cây kiếm dài bóng loáng múa vài đường , hai tên thích khách liền bay ra nằm bẹp dí, máu văng tung tóe. Tôi trợn mắt nhìn một tia máu bay vô đầu mũi, hoảng hốt dùng tay áo chùi đi, gớm quá má ơi. Trời ạ! Con mẹ thích khách kia trước khi chết còn liếc mắt nhìn tôi nữa kìa, kinh dị thật chứ. Đó chưa phải hết, một toán người áo đen trùm kín mặt khác từ đâu ùn ùn kéo đến nhắm hướng tôi mà bắn tên, tôi chui vào lại bụi cây ôm đầu nhắm tịt mắt lại, thâm tâm không ngừng than khóc, huhu tạm biệt cuộc sống cổ đại tôi đi chết đây.

“Xoạt”

Một tiếng động như thứ gì vút qua chém mạnh vào không khí. Tôi có thể cảm nhận được một làn gió và một bóng người lao nhanh từ hướng Nam tới chắn trước mặt tôi còn tay thì chém liên tục vào những mũi tên kia, từng mũi từng mũi rơi la liệt xuống đất. Đó chính là trai đẹp của tôi, hắn thấy tôi sắp thành heo xiên nên đã nhanh chóng lao tới giải cứu. Không biết vết thương hôm qua có bị nứt ra không nữa. Tôi lo lắng nhìn bóng lưng của hắn mong hắn cầm cự được càng lâu càng tốt, nếu không ba người chết chùm là không được đâu.

“Nương nương mau qua đây, nhanh lên.” Linh Nhi đã bò đến tảng đá to hơn thân mình nằm gần đó tự hồi nào gọi nhỏ tôi.

“Trịnh tướng quân cố lên!” Tôi đằng sau cổ vũ rồi nhanh chóng lăn qua cùng Linh Nhi.

Tên bắn càng lúc càng nhiều, còn tên họ Trịnh kia đã mất sức quá nhiều, lực chém ngày càng yếu, chuẩn bị buông bỏ đến nơi. Tôi còn thấy một mũi tên đã găm lên cánh tay hắn. Cuộc sống lúc này cực khổ quá vậy? Tôi ngồi co ro nơi tảng đá đó tặc lưỡi, coi như xuyên về không đúng lúc rồi.

“Bảo vệ Hoàng Hậu.” Một tiếng hô to như hùm beo gầm vang lên chen ngang nỗi tuyệt vọng của tôi.

“Giết hết bọn thích khách.” Tiếng nói đó vang lên lần nữa.

Ể? Tôi có nghe nhầm không? Bảo vệ Hoàng Hậu, là tôi? Đúng không? Vậy là được cứu rồi! Tôi nhoi đầu lên thấy kế bên Trịnh tướng quân xuất hiện một toán binh lính áo giáp vàng đồng vây quanh, một giáo xiên ba bốn tên áo đen vào như thịt xiên que. Còn Trịnh tướng quân lùi xuống phía sau vòng vây, ôm tay mặt đầy vẻ đau đớn. Được cứu thật rồi, tôi được cứu rồi. Chắc cái đám kia là binh lính được cử đi cứu Hoàng Hậu đó mà. Tôi mừng như được cho tiền, lôi Linh Nhi đứng dậy, kéo nàng ta chạy như bay ra kế bên Trịnh tướng quân, quàng tay vào tay hắn, đứng đó nhìn đám áo đen từng tên một bị xiên chết. Cho đáng, dù tôi có sợ dao kiếm với máu me thiệt nhưng mấy người mà cố tình đòi giết tôi ấy có chết tôi cũng không thương xót đâu. Tên tướng quân kia không biết vì thứ gì cứ nhìn tôi mãi, tôi cũng quay qua nhìn hắn không chớp mắt, thấy hắn không nói gì lại nhún vai tiếp tục coi kịch hay.

“Nương nương mong người giữ ý tứ.” Tên đó cuối cùng cũng chịu cất tiếng từ từ rút tay ra khỏi tay tôi.

Giời, thì ra là vậy. Tưởng gì to tát lắm cơ, lúc nãy thấy hắn lảo đảo sắp ngã mới thương tình đỡ cho vậy mà còn chảnh chọe giữ giá, body cũng bị tôi một phát nhìn sạch rồi còn gì. Tôi mặt không biến sắc gật gật đầu rồi ung dung bước ra chỗ đoàn binh đang chờ ngoài kia, một đoàn binh áo giáp sáng loáng, ngầu lòi. Siêu thật chứ, đám thích khách kia giây trước còn hiên ngang lấy nhiều chọi ít hù tôi muốn ọc máu giờ đây le que mấy tên, người thì chết phơi xác ngoài nắng, người thì bị thương không ngồi dậy được mà đương nhiên số phận của bọn chúng tiếp theo là bị cắt cổ chết sạch. Theo sau tôi là toán binh lúc nãy, mặt mày căng thẳng, tay thủ sẵn vũ khí để bảo vệ tôi, cảm giác như bà hoàng ấy, mà tôi là bà hoàng thiệt mà. Linh Nhi cũng nhanh chóng rượt theo, luôn miệng khen toán binh kia thật hay, thật tài.

Dẫn đầu đoàn binh là một ông tướng râu ria rậm rạp cưỡi hắc mã oai phong lẫm liệt. Ông ta giữ dây cương, kéo một cái, con hắc mã to gấp mấy lần tôi liền “hí” một tiếng thật to như ăn mừng chiến thắng. Tôi tròn xoe mắt nhìn không ngừng vỗ tay vô cùng hào hứng.

“Nương nương, người không sao chứ?” Ông ta hỏi tôi bằng giọng nói uy nghiêm, thật xứng danh Đại tướng.

“May ngươi đến kịp. Muộn xíu nữa là ta thành vong hồn vất vưởng rồi.” Tôi cười nói.

“Khà khà, Nương nương thật khéo đùa. Người đâu mang ngựa đến cho nương nương.” Ông ta quát to ra lệnh.

“Ngựa? Là sao?” Tôi ngơ ngác.

“Nương nương, mong người thứ lỗi, do phải di chuyển nhanh nên vi thần không thể mang theo xe kiệu chở nương nương được. Nương nương có thể ngồi ngựa được không?” Ông ta nhìn tôi, ánh mắt tỏ ra vẻ ái ngại.

“Ngươi đùa à? Ta không biết cưỡi ngựa.” Tôi mếu máo nhìn ông râu ria nói bằng giọng nghẹn ngào.

Tôi vừa dứt lời hàng ngàn con mắt đổ dồn về phía tôi như tôi là sinh vật lạ. Trên mặt ông tướng râu ria kia đầy nét kinh hãi, lắp bắp:

“Nương nương... người chắc đang đùa đúng không?”

“Ủa đùa gì? À, ta đi chung với tên kia nhé!” Tôi không hiểu nên lơ luôn lời ông ta rồi nhắm ngay mặt tên Trịnh chảnh chọe mà chỉ, hai mắt sáng trưng.

Cả đoàn binh vừa nghe xong đều nhất loạt chuyển ánh mắt từ tôi qua tên Trịnh tướng quân đang bận rút tên, băng vết thương mà nhìn, ngay cả ông râu ria cũng bị tôi hù cho xém té ngựa. Còn cái tên Trịnh đó mặt nhăn như khỉ ăn ớt nhìn tôi vẻ rất căm thù, chắc là chỗ bị tên bắn đau quá đó mà. Được đi chung với trai đẹp, ngu mới bỏ lỡ.

“Nương nương, người bị gì vậy?” Linh Nhi giọng như sắp khóc lay lay tôi.

“Ta rất bình thường. Đây là lệnh.” Tôi lên giọng tỏ vẻ uy nghiêm của bậc Hoàng Thất rồi thong thả bước tới con ngựa trắng của tên tướng quân đó chìa tay đợi hắn dìu lên.

Thật ra tôi có biết cái quái gì mà lệnh với lạng đâu, tôi chỉ học trên phim mấy cái câu thoại này thôi, hóa ra cũng có tác dụng. Phim cũng không lừa người lắm, vẫn có mấy phần đáng tin. Mấy người kia dù rất muốn phản đối nhưng không dám hó hé gì nhiều chỉ biết len lén nhìn biểu cảm của tôi và tên kia, khi bị tôi lườm cho thì quay quắt lại không dám nhìn nữa. Thời đại gì mà kì cục lạ nhể, để tôi đây thay đổi cho bằng hết.

“Hồi cung.” Trên ngựa trắng, trong lòng trai đẹp tôi hô to, cười mãn nguyện.

Nhưng tôi vui không được bao lâu thì thảm họa ập đến, lần đầu cưỡi ngựa, lại đường dài, mông tôi đau nhức, toàn thân cứng đờ, có lúc còn muốn lăn luôn xuống ngựa. Rất thê thảm nha.

<< Chương trước ... Chương tiếp >>
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4: THÂN PHẬN MỚI.

Tôi cuối cùng cũng về được đến kinh thành. Wow đúng là giống như phim luôn, rất là to lớn nguy nga nha. Dù đã qua cổng thành nhưng phải ngồi ngựa thêm hơn chục phút nữa. Vừa bước xuống ngựa, một dàn cung nữ xếp hàng ngăn nắp hai bên đã chờ sẵn, sắc mắt có vẻ không tốt lắm dẫn vào cung Hoàng hậu, gọi là Diệp Linh cung. Mọi sự trông mong, háo hức ban đầu liền chấm dứt khi tôi thấy nơi ở của mình. Nói là cung Hoàng Hậu cho sang chảnh chứ nhìn như cái chùa bà Đanh, u ám, vắng vẻ kinh khủng, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của tôi. Đã thế xung quanh toàn là cây cối, ánh nắng mặt trời khó khăn lắm mới oằn mình chen vào những tán lá dày đặt kia mà soi rọi xuống mặt đất, mà kỳ lạ là ở đây lại chẳng có một bông hoa nào, không lẽ Hoàng hậu của bọn họ ghét hoa sao. Tôi nuốt nước bọt thầm nghĩ, vốn đã sợ ma mà còn vô đây, có ngày đứng tim mà chết.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, kỳ cọ không sót một miếng ghét trong làn nước ấm áp, xung quanh rải cánh hoa hồng, tôi thoải mái lăn lộn trên chiếc giường gỗ chắc chắn bọc lót bởi lụa tơ tằm mát rượi. Linh Nhi đứng kế bên vừa ngáp vừa phe phẩy cái quạt lông tạo một làn gió phảng phất chả thấm thoát bao nhiêu, đúng hơn là quạt cho có.

“Mệt rồi đúng không? Đi nghỉ ngơi đi, đứng đó mà ngáp lên ngáp xuống.” Tôi gác chân chữ ngũ, từ trên giường giương mắt nhìn.

“Nương nương à, hồi nãy người bảo không biết cưỡi ngựa là đùa để được đi chung với Trịnh tướng quân đúng không?” Nàng ta dừng tay, ngồi xuống thì thầm với tôi.

“Đùa gì trời! Không biết thì nói không biết thôi.” Tôi nhíu mày nói.

“Huhu nương nương đúng là khác xưa rồi. Ngày trước cả cái thành này ai cũng biết Hoàng hậu nương nương của nhà Triệu là một nữ nhân cưỡi ngựa giỏi hơn cả nam nhân, vậy mà bây giờ... Nương nương nói thật đi, nương nương quên hết mọi chuyện rồi đúng không?” Nàng ta mít ướt, sụt sùi nhìn tôi nhưng ánh mắt đầy nét kiên định như thấu cả tâm can.

Tôi hơi chột dạ, đảo mắt nhìn xung quanh, đắn đo một hồi lại nghĩ, dù sao cũng giấu không được, tôi vốn là người hiện đại, xuyên về đây cái gì cũng không biết, nếu cứ tùy hứng thích làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói như lúc nãy thì không chỉ mình Linh Nhi, mà cả cái Hoàng cung này đều sẽ biết. Đến lúc đó sợ tính mạng này tôi càng khó giữ, chưa kịp về hiện đại đã chết khô xác ở đây. Thôi thì cứ thành thật với nàng ta, rồi nhờ nàng ta giúp đỡ vậy, dù sao Linh Nhi cũng là nô tì thân cận của vị Hoàng Hậu này.

“Haizzz, đúng vậy, thật ra ta quên gần như hoàn toàn mọi chuyện rồi. Sau cú ngã đó... Ta cũng không muốn giấu ngươi đâu.” Tôi ngồi dậy, cầm tay Linh Nhi thở dài.

“Giờ phải làm sao đây? Nương nương nếu quên hết như vậy, trong hậu cung này rất nguy hiểm, nô tì phải làm sao đây?” Nàng ta lo lắng, biểu cảm vô cùng bất an.

“Không sao đâu. Ta nghĩ kỹ rồi, ngươi chỉ cần kể thật chi tiết những gì đã xảy ra trước khi ta gặp nạn, chỉ cho ta những người ta cần đề phòng, người ta cần liên minh. Có thể ta sẽ nhớ được một chút, ít ra cũng sống được thêm chục năm.” - Tôi cẩn trọng nói ra suy nghĩ của mình.

“Có ổn không nương nương?” Linh Nhi vẫn còn nghi ngờ.

“Được, tin ta đi. Ta có bao giờ gạt ngươi chưa?” Tôi mạnh mồm dù cho chẳng có chút chắc chắn nào.

Thật ra dù có ngây thơ đến đâu cũng biết chốn hậu cung này rất là nguy hiểm, sử sách cũng ghi lại khá nhiều chứ không chỉ trên phim. Để tồn tại, tôi cần đóng cho thật tốt vai Hoàng Hậu này, nếu có thể tôi sẽ an phận thủ thường trong Diệp Linh cung, không đấu đá gì hết. Đương nhiên nếu tôi không đấu đá, hại người thì cũng sẽ không có ai hại tôi, tốt nhất là không tranh sủng, không làm cho Hoàng thượng để ý đến tôi, để hắn muốn sủng ai thì sủng. Yêu đương là cái thứ mệt mỏi nhất trên đời này, sống thôi còn mệt, yêu đương cái gì? Sau một đêm, tôi đã rút ra được suy nghĩ đó. Đau đớn đơn phương người không thích mình thật ngu ngốc. Hậu cung bao nhiêu phi tần mỹ nữ, đem lòng yêu một nam nhân muốn thì đến không thích thì đi có đáng? Thà tôi ngồi không ăn bát vàng, múc thìa vàng còn hay hơn. Chưa đắm chìm trong ảo tưởng bao lâu, bỗng bên ngoài nghe tiếng truyền của thái giám:

“Trương thừa tướng và phu nhân đến thăm.”

“Phụ thân và mẫu thân của người đến đó. Người có nhớ họ không? Có nên nói cho họ không?” Linh Nhi nhất thời kích động, lay lay tôi.

“Suỵt đây là bí mật của hai chúng ta, cấm ngươi nói, nếu không ta sẽ cho gà mổ đầu ngươi.” Tôi dùng hai ngón tay đưa từ mắt mình hướng qua nàng ta, mặt đầy đe dọa.

Nàng ta sợ sệt đứng nép qua một bên, vừa lúc cánh cửa mở tung ra, hai thân ảnh ngược sáng tiến tới gần tôi. Tôi chỉnh váy áo nhảy xuống giường, chưng ra khuôn mặt nết na thùy mị định hành lễ chào hỏi cha mẹ nhưng lại sực nhớ ra tôi không biết làm, thế là tôi quay qua Linh Nhi cầu cứu. Nàng ta khổ nỗi lại không hiểu tôi cần gì cứ đơ mặt nhìn chốc chốc lại lắc đầu nguầy nguậy.

“Dung Nhi à, con không sao chứ?”

Chưa đợi tôi phản ứng một giọng nam trung niên trầm thấp quen thuộc vang lên. Tôi ngạc nhiên quay qua, nhất thời hai con mắt muốn lòi ra ngoài. Tôi run run chỉ vào đôi nam nữ trước mặt, miệng lắp bắp, rặn mãi mới phun ra được mấy câu:

“Ba mẹ, sao hai người lại ở đây? Má ơi, con bị hoa mắt hả?” Tôi ôm đầu khóc thầm, quả thật bị té đập đầu mà hóa ngu rồi.

“Nương nương mong người giữ phép tắc.” Người phụ nữ mang hình dạng mẹ tôi bước tới bịt miệng tôi lại, không quên bí mật đánh tôi mấy cái.

“Linh Nhi, ngươi nói coi, họ tên gì?” Tôi cố vùng ra khỏi bàn tay mềm mại của bà, liếc nhìn Linh Nhi hỏi.

“Dạ…dạ lão gia tên Trương Đình Chân, phu nhân tên là Văn Mẫn Châu.” Linh Nhi giọng run rẩy không dám nhìn tôi trả lời.

Trùng hợp vậy sao? Thật sự chỉ là trùng hợp? Đúng vậy, tên họ khác mà, chỉ là vẻ bề ngoài có chút giống thôi. Không đúng, phải nói là rất giống, giống nhau như bản sao ấy. Có thể đây là gia đình kiếp trước của tôi thì sao? Nếu tôi đã xuyên về đây được thì người giống người cũng chẳng có gì đáng để tôi phải hao công tốn sức ngạc nhiên cả nhưng sao đầu tôi lại đau như thế này?

“Dung Nhi, có phải con bị bệnh rồi không?” “Cha” của tôi đi đến, đưa tay sờ trán tôi hỏi.

“Bệnh rồi. Bệnh thật rồi.” “Mẹ” của tôi tặc lưỡi lắc đầu.

“Khốn khiếp, ta mà biết được tên nào hại con ta ra nông nỗi này ta sẽ lột da hắn.” “Cha” giận dữ đấm một cái “rầm” vào cột nhà làm bọn tôi được phen hú vía.

Còn chưa kịp định hình xong chuyện gì đang xảy ra thì từ xa xa có tiếng bước chân vang vọng, càng ngày càng tiếng gần. Một bóng hình nam tử toàn thân áo xanh chạy tới, tay phe phẩy cây quạt, nở nụ cười ranh ma vỗ vai tôi, cất giọng nói trầm ấm:

“Muội muội à, ta tới thăm muội đây…” Nhưng sau đó người đó liền nhận ra có gì không ổn, nhíu mày hỏi nhỏ Linh Nhi “Có chuyện gì vậy?”

Tôi lần theo giọng nói mà ngửa cổ lên nhìn nam nhân đó. Ca ca, chắc chắc là ca ca mà Linh Nhi nói tới rồi. Tôi chóng mặt đến nỗi nhìn rõ cũng không được. Cố dụi mắt mấy cái, hình ảnh đã dần rõ nét. Đến khi hình ảnh đạt đến độ phân giải HD thì tôi lao đến giường gỗ bất tỉnh nhân sự, miệng sùi bọt trắng. Thật sự là rất giống anh hai. Tiếp đó lại một loạt các tiếng gọi í ới, la hét vang lên, thật quá ồn ào. Không phải là tôi đang bị đặt camera ẩn đấy chứ?

Tôi bất tỉnh không lâu, bên tai lại vọng lên tiếng truyền:

“Hoàng thượng giá lâm.”

Lập tức tôi nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn, tiếng vải ma sát. Có lẽ mấy người đó đang quỳ rạp xuống khấu đầu mà cung kính chào Hoàng thượng. Tôi nghĩ là, bản thân có tỉnh lại cũng không làm được gì, cho nên cứ nằm đó, làm bộ làm tịch. Nằm một hồi lại nghe tiếng bước chân đến gần mình, tiếp đó là tiếng “cha” tôi vang lên:

“Nữ nhi nhà thần thân thể còn yếu, mới lúc nãy không biết vì sao lại động kinh bất tỉnh nhân sự.”

“Cha” à, dù người không phải cha ruột con nhưng người phải giữ tí thể diện cho con chứ. Một chút mặt mũi cũng không để lại cho con mình, cứ thế huỵch toẹt khai hết ra.

“Vậy à? Thừa tướng cùng mọi người cứ lui ra trước đi. Để ta ở đây là được rồi.” Một giọng nam vừa xa lạ, vừa quen thuộc vang lên khiến tôi rùng mình.

“Chuyện đó... có thể gác lại không?” “Cha” ngập ngừng hỏi, giọng có chút đau lòng.

“Hoàng hậu như vậy, coi như cũng đã chịu phạt, chuyện kia thôi thì bỏ qua đi. Liên nhi cũng đã tha thứ cho nàng rồi.” - Tên đó tiếp lời, nghe qua thì có vẻ hiền lành nhưng hàn khí lại đậm sâu hơn, da gà tôi bất giác nổi đầy.

Sau khi tất cả đi khỏi, tôi lại nghe tiếng kéo ghế, tiếng rót trà cùng tiếng gốm sứ va vào nhau “lách cách”. Hoàng thượng đang thưởng trà sao? Nhưng... ánh mắt đó, tôi vẫn cảm thấy có một đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào mình. Hắn hình như vừa ngồi nhìn tôi bất tỉnh, vừa uống trà, quả là một thú vui tao nhã đó nha. Tôi bị dòm đến ngứa ngáy khó chịu, cuối cùng không chịu được giả vờ động người rồi xoay vô trong. Sau lưng lần này ngoài ánh nhìn lại thêm tiếng cười độc địa như ác ma, kèm theo đó là lời nói châm chọc:

“Nàng luôn giả vờ giỏi như vậy. Suýt nữa ta tưởng nàng bất tỉnh thật đấy.”

Tôi vẫn im lặng không nói gì. Giả vờ là phải giả vờ cho tới. Thấy tôi không đáp, hắn lại tiếp lời:

“Đám thổ phỉ kia là nàng bảo chúng làm đúng không? Nàng muốn nhân cơ hội bị phục kích, bản thân ngã xuống vực mà trốn tội, đường đường chính chính quay về đây. Nàng nghĩ ta không dám làm gì nàng sao? Ta vì cha nàng nên hết lần này đến lần khác tha thứ cho nàng, nếu không bây giờ nàng chỉ có thể ở Lãnh Cung mà thôi. Nàng muốn giả vờ thì cứ nằm đó cả đời đi”

Nói rồi hắn đập bàn, sau tiếng vỡ tan của tách trà là tiếng đóng sầm cửa đầy tức giận. Tôi đang nín thở cuối cùng cũng dám mạnh bạo mà thở gấp một hơi. Nhưng, ô ô, oan ức quá, tôi đâu làm gì sai, sao bây giờ lại nghe người ta chửi mắng thậm tệ như vậy cơ chứ? Sai là do chính chủ cái xác này sai, tôi chỉ là thế thân thôi. Những lời hắn nói, tôi căn bản chẳng hiểu một chữ, căn bản chẳng để vào tai, tôi chỉ biết mình quá là xui xẻo, quá là oan ức mà, ô ô.
 

toi_datungcan1aido23

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/7/18
Bài viết
12
Gạo
0,0
Nữ chính cứ xuyên không là lại nhiễm chứng mê zai thì phải :">. Truyện hấp dẫn lắm. Ủng hộ bạn! Mong sớm có chương tiếp theo.
 

Jenimi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
17/6/18
Bài viết
7
Gạo
0,0
Nữ chính cứ xuyên không là lại nhiễm chứng mê zai thì phải :">. Truyện hấp dẫn lắm. Ủng hộ bạn! Mong sớm có chương tiếp theo.
Hehe :v Bệnh mê giai quá kinh niên roài. Cảm ơn bạn đã ủng hộ. Love you ♡♡♡
 
Bên trên