Một ngày nào đó…
"…để lại tất cả…cả tình yêu anh không bao giờ chết…"
Nếu một ngày nào đó…
Nếu thôi, nếu có…
Một ngày nào đó…ta trót nhớ về anh…
Một giây phút nào đó…trái tim ta quyết định dành cho anh…
Thì lúc đó anh cũng sẽ yêu ta nhé…
Nếu như ngày ấy đến…
Ngày trái tim ta không còn nghe lời ta nữa…
Nếu anh…trót lỡ nhớ một người khác…
Lỡ chỉ yêu một người con gái khác…
Hay…
Hay nếu anh không thể ở bên ta trọn kiếp…
Thì lúc đó…xin anh hãy hứa rằng…
Đừng để ta yêu anh…
…
Anh…hãy nói cho em biết khái niệm của nỗi cô đơn đi anh…
Khi những nỗi đau trải dài trên con đường về của em…
Khi những giọt nước mắt trở nên lạnh giá trên gò má của em…
Em nhận ra rằng mình thật cô quạnh…
Anh biết không?
Trên con đường về có nhiều người lắm…
Họ đi ngược, đi xuôi…đi qua, đi lại…
Nhưng…nhưng sao em vẫn thấy chỉ có một mình em bước đi trên con đường dài lê thê ấy?
Em nhớ anh từng nói…
Yêu một người không khó…cái khó là làm sao quên được người ấy…
Hãy trả lời em đi…làm thế nào để em quên được anh, anh yêu?
Làm thế nào để em sống mà không có anh???
Làm thế nào???
Em đi dọc con đường về…không có anh…
Những gương mặt thoáng qua em…vội vã…
Nhưng em chắc…không có anh…
Anh quên rồi, anh quên con đường đầy lá rơi…những cơn mưa lá vàng khi trời sang thu…
Anh không nhớ, anh không nhớ ánh đèn hắt hiu mỗi đêm anh nắm tay đưa em về…
Anh đánh mất, anh đánh mất lời yêu ngọt ngào lúc ôm em trên con đường ấy…
Con đường em qua…em gọi …con đường về…
Về đâu? Chỉ đơn thuần là con đường về…
Một con đường về cô đơn với bước chân em mệt mỏi…
Con đường về lang thang với hình bóng anh nhạt nhòa…
Một con đường về với kí ức, với những kỉ niệm sẽ mãi chỉ là kỉ niệm không bao giờ tái hiện ở tương lai…
Trên con đường ấy…lá vàng…ánh đèn…những lời yêu…
Anh quên rồi…
Anh đi…
Anh đi về một nơi xa lắm…một nơi khác hẳn nơi này…
Ở nơi ấy có con đường về không anh???
Ở nơi ấy có bóng em không anh???
Ở nơi ấy chỉ có nỗi cô quạnh mình anh…
Em không chờ…cũng không trách anh sao đi vội vã quá…
Em chỉ thoáng bất ngờ…thoáng sợ…
Em lo sợ về một ngày mai không anh…
Em lo sợ về một con đường về hun hút gió mình em…
Anh từng hứa…
Một ngày nào đó…anh sẽ đưa em đi trên con đường dẫn đến nhà thờ…
Ở nơi đó anh sẽ trao em chiếc nhẫn dành cho người con gái trọn đời anh yêu…
Anh từng thề…
Một ngày nào đó…chúng ta sẽ sống bên nhau…cuộc sống chỉ có niềm hạnh phúc…
Cuộc sống ấy là niềm mơ ước của cuộc đời anh…
Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình…
Anh sẽ không bao giờ buông cánh tay mềm yếu của em ra…
Khi trái tim vốn mạnh mẽ của em trở nên yếu đuối…
Khi nước mắt em phải lăn ra khỏi khoé mi bướng bỉnh…
Lúc đó anh sẽ ở bên…sẽ bảo vệ em…sẽ ôm em vào lòng…sẽ không để em cô đơn…
Một ngày nào đó…những chiếc thuyền sẽ chở tình yêu anh và em ra khơi xa để không ai làm phiền được nó…để mãi mãi nó chỉ là của em và anh…
Và anh nói…một ngày nào đó…anh sẽ vẫn bên em…
Anh đi…
Anh mở mắt ra nhìn em đã…
Một lần thôi anh…một lần…
Mở mắt ra…nhìn em…mở mắt ra để nói cho em biết…
Nói cho em…ai sẽ là người tiếp tục đưa em về trên con đường ấy…
Nói với em…ai sẽ là người tiếp tục nói em nghe về một ngày nào đó mà anh đã hứa…
Tỉnh lại đi anh…
Ở thế giới anh đến có con đường về không anh???
Ở thế giới anh đến có bóng em lặng lẽ đợi anh không???
Không có đâu anh…
Trở lại đi anh…trở lại đi để cùng em đưa tình yêu này vượt sóng ra ngoài khơi trên một con thuyền hạnh phúc…
Có lẽ rằng trái tim em không chịu nổi nếu không có anh…
Có lẽ rằng em sẽ phải chạy đến bên anh…
Chạy vào vòng tay anh để không còn thấy mình cô quạnh, đáng thương…
Em sẽ chạy đến bên anh và để lại tất cả…
Cả tình yêu anh không bao giờ chết…
…
Nếu một ngày ta trót yêu anh…
Nếu một ngày ta trót không thể quên anh…
Thì hãy hứa rằng anh sẽ mãi ở bên ta nhé…
Nếu anh biết rằng sẽ không thể ở bên ta mãi mãi…
Thì hãy hứa rằng…
Đừng bao giờ nói về "một ngày nào đó" không bao giờ đến…
"…để lại tất cả…cả tình yêu anh không bao giờ chết…"
Nếu một ngày nào đó…
Nếu thôi, nếu có…
Một ngày nào đó…ta trót nhớ về anh…
Một giây phút nào đó…trái tim ta quyết định dành cho anh…
Thì lúc đó anh cũng sẽ yêu ta nhé…
Nếu như ngày ấy đến…
Ngày trái tim ta không còn nghe lời ta nữa…
Nếu anh…trót lỡ nhớ một người khác…
Lỡ chỉ yêu một người con gái khác…
Hay…
Hay nếu anh không thể ở bên ta trọn kiếp…
Thì lúc đó…xin anh hãy hứa rằng…
Đừng để ta yêu anh…
…
Anh…hãy nói cho em biết khái niệm của nỗi cô đơn đi anh…
Khi những nỗi đau trải dài trên con đường về của em…
Khi những giọt nước mắt trở nên lạnh giá trên gò má của em…
Em nhận ra rằng mình thật cô quạnh…
Anh biết không?
Trên con đường về có nhiều người lắm…
Họ đi ngược, đi xuôi…đi qua, đi lại…
Nhưng…nhưng sao em vẫn thấy chỉ có một mình em bước đi trên con đường dài lê thê ấy?
Em nhớ anh từng nói…
Yêu một người không khó…cái khó là làm sao quên được người ấy…
Hãy trả lời em đi…làm thế nào để em quên được anh, anh yêu?
Làm thế nào để em sống mà không có anh???
Làm thế nào???
Em đi dọc con đường về…không có anh…
Những gương mặt thoáng qua em…vội vã…
Nhưng em chắc…không có anh…
Anh quên rồi, anh quên con đường đầy lá rơi…những cơn mưa lá vàng khi trời sang thu…
Anh không nhớ, anh không nhớ ánh đèn hắt hiu mỗi đêm anh nắm tay đưa em về…
Anh đánh mất, anh đánh mất lời yêu ngọt ngào lúc ôm em trên con đường ấy…
Con đường em qua…em gọi …con đường về…
Về đâu? Chỉ đơn thuần là con đường về…
Một con đường về cô đơn với bước chân em mệt mỏi…
Con đường về lang thang với hình bóng anh nhạt nhòa…
Một con đường về với kí ức, với những kỉ niệm sẽ mãi chỉ là kỉ niệm không bao giờ tái hiện ở tương lai…
Trên con đường ấy…lá vàng…ánh đèn…những lời yêu…
Anh quên rồi…
Anh đi…
Anh đi về một nơi xa lắm…một nơi khác hẳn nơi này…
Ở nơi ấy có con đường về không anh???
Ở nơi ấy có bóng em không anh???
Ở nơi ấy chỉ có nỗi cô quạnh mình anh…
Em không chờ…cũng không trách anh sao đi vội vã quá…
Em chỉ thoáng bất ngờ…thoáng sợ…
Em lo sợ về một ngày mai không anh…
Em lo sợ về một con đường về hun hút gió mình em…
Anh từng hứa…
Một ngày nào đó…anh sẽ đưa em đi trên con đường dẫn đến nhà thờ…
Ở nơi đó anh sẽ trao em chiếc nhẫn dành cho người con gái trọn đời anh yêu…
Anh từng thề…
Một ngày nào đó…chúng ta sẽ sống bên nhau…cuộc sống chỉ có niềm hạnh phúc…
Cuộc sống ấy là niềm mơ ước của cuộc đời anh…
Anh sẽ không bao giờ bỏ em lại một mình…
Anh sẽ không bao giờ buông cánh tay mềm yếu của em ra…
Khi trái tim vốn mạnh mẽ của em trở nên yếu đuối…
Khi nước mắt em phải lăn ra khỏi khoé mi bướng bỉnh…
Lúc đó anh sẽ ở bên…sẽ bảo vệ em…sẽ ôm em vào lòng…sẽ không để em cô đơn…
Một ngày nào đó…những chiếc thuyền sẽ chở tình yêu anh và em ra khơi xa để không ai làm phiền được nó…để mãi mãi nó chỉ là của em và anh…
Và anh nói…một ngày nào đó…anh sẽ vẫn bên em…
Anh đi…
Anh mở mắt ra nhìn em đã…
Một lần thôi anh…một lần…
Mở mắt ra…nhìn em…mở mắt ra để nói cho em biết…
Nói cho em…ai sẽ là người tiếp tục đưa em về trên con đường ấy…
Nói với em…ai sẽ là người tiếp tục nói em nghe về một ngày nào đó mà anh đã hứa…
Tỉnh lại đi anh…
Ở thế giới anh đến có con đường về không anh???
Ở thế giới anh đến có bóng em lặng lẽ đợi anh không???
Không có đâu anh…
Trở lại đi anh…trở lại đi để cùng em đưa tình yêu này vượt sóng ra ngoài khơi trên một con thuyền hạnh phúc…
Có lẽ rằng trái tim em không chịu nổi nếu không có anh…
Có lẽ rằng em sẽ phải chạy đến bên anh…
Chạy vào vòng tay anh để không còn thấy mình cô quạnh, đáng thương…
Em sẽ chạy đến bên anh và để lại tất cả…
Cả tình yêu anh không bao giờ chết…
…
Nếu một ngày ta trót yêu anh…
Nếu một ngày ta trót không thể quên anh…
Thì hãy hứa rằng anh sẽ mãi ở bên ta nhé…
Nếu anh biết rằng sẽ không thể ở bên ta mãi mãi…
Thì hãy hứa rằng…
Đừng bao giờ nói về "một ngày nào đó" không bao giờ đến…