Tản văn Một tách trà, một câu chuyện

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Đó là một buổi chiều muộn, nắng tàn xuyên qua kẽ lá đậu xuống trên mặt đường một vệt vàng nhạt thật dài. Dưới mái tôn đang chậm rãi tỏa hơi nóng còn sót lại lúc ban trưa là tiếng quạt gió kêu rè rè đều đặn, thổi hương trà đào ngòn ngọt trên tay bốn cô gái tản mát khắp căn phòng.

Bốn cô gái, bốn tách trà và bốn câu chuyện.

Hai người thất tình, hai người đơn phương.

1. Tách trà thứ nhất - Thảo

- Nó chia tay tao rồi.

Đáng lẽ tao nên nghe lời mày Lam ạ, tao nên dừng lại tại thời điểm trước khi thi ấy. Vậy mà, tao lại không nghe lời mày, tao ra như bây giờ cũng đáng tội lắm. Thằng Lương nó cũng khuyên tao giống như mày vậy, nhưng tao lại không nghe cứ cố chấp để rồi đau như thế này...

Thật ra, trong mối quan hệ này nó rất tốt với tao, lúc tao cần nó luôn có mặt, tao muốn gì nó cũng chiều, tao có giận nó cũng hạ mình xin lỗi tao... rất nhiều thứ, nhiều điều nó làm cho tao nhưng tao đã làm gì cho nó được chứ? Ba mẹ nó bị tai nạn tao cũng không biết để mà đến thăm, nó bị bong gân mà tao cũng không biết, nhà nó có chuyện tao cũng không biết. Nó giấu tao để rồi chịu đựng và cuối cùng là chia tay. Xong rồi nó mới kể hết cho tao biết.

Em là một cô gái không có ngoại hình nổi bật, em không xinh lại còn mập mạp đến phát chán. Từ lúc nhận ra được khuyết điểm của mình em không ngừng cố gắng giảm cân nhưng khổ nỗi lần nào thực hiện cũng không có được kết quả khả quan. Và rồi em bỏ cuộc, em chấp nhận thân hình mập mạp của mình chẳng buồn giảm cân nữa, em giấu nhẹm cảm giác tự ti ấy vào sâu trong lòng và giương ra ngoài cái vẻ thật tự tin, thật mạnh mẽ, thật hoạt bát vui vẻ, luôn luôn cố làm ngơ những lời trêu chọc khiếm nhã về vóc dáng của mình để rồi khi còn một mình em không ngừng khóc cho vẻ ngoài xấu xí của mình.

Nhưng, em là một cô gái có lòng kiêu hãnh rất lớn, em không cho phép mình kém cỏi đến thế. Em tự nhủ nếu như mình đã không có vẻ ngoài nổi bật thì năng lực cũng không thể tầm thường như vậy được. Và rồi em ra sức học tập, chăm chỉ nghe giảng, dốc sức làm tất cả bài tập, đề cương, đề thi nâng cao.

Kết quả, em đậu vào trường top cấp ba của thành phố, vào lớp chuyên tự nhiên và rồi em gặp anh.

Gặp gỡ anh để rồi lặng lẽ nhớ nhung anh như những cô bạn cùng lớp, cùng trường... Gặp gỡ anh để rồi con tim không ngừng đập thình thịch khi bắt gặp ánh nhìn của anh, nụ cười của anh, giọng nói của anh. Em cũng giống như biết bao cô bạn học trong trường đem lòng thương nhớ anh, mặt nóng bừng khi nhìn thấy anh đi tới, mỗi lần xem anh đá bóng đều không kiềm lòng được mà nhảy cẫng lên hò hét hết mình. Nhưng em lại không có đủ dũng cảm để nhét bức thư đầy những con chữ nói hộ lòng mình vào hộc bàn anh như những cô bạn đó. Em tự ti về vóc dáng của mình, em sợ mình không xứng với anh, em dằn vặt chính mình gặm nhấm nỗi tự ti một mình để rồi đau lòng mỗi khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp dễ thương đến bắt chuyện hoặc đưa thư cho anh, nhét quà vào ngăn bàn của anh.

Em cứ nghĩ rồi anh sẽ yêu một ai đó thôi, như Quyên - cô nàng bí thư xinh đẹp của lớp, hay Loan - cô bạn lớp trưởng dễ thương đáng yêu được xếp ngồi cạnh anh. Và em cứ đinh ninh rằng ba năm cấp ba này hẳn em chỉ có thể đơn phương một mình anh thôi.

Vậy mà chuyện thật bất ngờ khi anh tha thiết nói với em:

- Mình thích Thảo!

Em gần như không tin nổi vào tai mình, có phải em đang mơ không, đang ảo tưởng không? Nhưng thật kì diệu khi đó là thật, câu nói anh thích em cũng là thật.

- Thảo dễ thương mà, Thảo không biết sao? Mình rất thích Thảo cười, Thảo cười trông rất đáng yêu.

Anh đã làm em tin rằng em thật sự có nét dễ thương, anh khiến em tự tin hơn rất nhiều nhưng cũng khiến em trở nên tự phụ kiêu căng hơn.

- Thảo học giỏi thật đấy, bài toán nâng cao này khó lắm mà Thảo lại giải được.

Và rồi hai ta quen nhau, bạn bè trong lớp biết, thầy cô biết và cả trường đều biết. Lúc đầu không có ai ngăn cấm chúng ta cả vì cả hai ta đều có thành tích rất tốt, luôn nghiễm nhiên đứng trong top mười toàn khối.

Nhưng mà, dần dà chỉ còn có anh là giữ vững phong độ vì em từng bước từng bước thụt lùi. Em không hiểu vì sao nữa và những lần hai ta cãi nhau càng lúc càng nhiều thời gian giận nhau, chiến tranh lạnh cũng dài hơn. Chúng ta cãi nhau hậm hực nhau chỉ vì những chuyện thật nhỏ nhặt như chuyện hôm nay ăn gì, em trả hay anh trả, bạn bè hôm nay nói gì, bài toán hôm nay nên giải theo cách nào? Những chuyện bé cỏn con đấy xảy ra và chúng ta không dung được nhau, chúng ta lại giận hờn nhau.

Bạn bè xung quanh đều không ngừng trách mắng em sao lại không biết quý trọng anh, anh tốt như vậy, anh tài giỏi như thế, sao lại không nhường anh một tí. Trong một thoáng, em ngỡ như mình hoàn toàn lạc lõng giữa lớp học này.

Cho đến khi kỳ thi đại học quyết định đang cận kề mà chiến tranh lạnh lần ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai. Lương và Lam - cả hai đều là bạn thân của em đã nói với em rằng:

- Mày với nó không hợp nhau đâu, cái tôi quá lớn không dung được nhau.

- Một trong hai người chỉ thay đổi thôi cũng không đủ. Tốt nhất là nên dứt khoát thôi.


Nhưng trước lời khuyên đó em lại cứng đầu không nghe, lại chấp nhận lời xin lỗi của anh tối hôm đó và tiếp tục cùng anh bắt đầu rồi chia tay, rồi chiến tranh lạnh và rồi lại bắt đầu...

Kỳ thi lần đó em tuy vẫn đậu vào Đại học Sư phạm Thành phố Hồ Chí Minh nhưng không đủ để vào sư phạm Toán - ước mơ thuở đầu của em mà chỉ đủ để vào sư phạm Lý. Thầy cô và bạn bè, ngay cả chính em cũng thất vọng về em rất nhiều.

Khi em gặp Lam lần nữa em còn không dám nhìn vào mắt cô bạn.

- Tao còn nhớ mày từng nói sau này sẽ làm giáo viên dạy Toán cơ mà.

Phải, em đã từ bỏ ước mơ của mình như thế, có phải vì tại anh không? Em cũng không chắc nữa.

Và anh có biết không, trước giờ mỗi lần chúng ta chia tay đều là em nói rồi sau đó chúng ta đều quay lại với nhau. Nhưng... lần này người nói là anh!

Em biết chứ... Biết rằng lần này thực sự đã kết thúc thật rồi, hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Đêm hôm đó, em khóc rất nhiều khóc ướt cả gối nằm để rồi sáng dậy loay hoay với cục nước đá trên tay lúng túng chườm lên mắt hòng tiêu sưng.

Anh có biết không? Khoảng thời gian anh nói chia tay em như thế, anh bảo em quên anh đi nhưng mà sao anh lại cứ tới thăm em, nói chuyện với em? Anh đến với tư cách như một người bạn nhưng mà em không cần, khoảng thời gian đó khó khăn đến mức nào?

Cuộc sống sinh viên xa nhà đã rất khổ sở rồi và chuyện với anh khiến em suýt thì gục ngã. Nhưng thật may, vì cuối cùng sau những đêm khóc lóc vật vã em cũng dần tỉnh ngộ được. Nhờ những người bạn tâm giao em mới nhận ra cuộc đời của em còn có những điều quan trọng hơn là anh, em còn bố mẹ, em còn cả tương lai thật dài phía trước và anh chỉ là trạm dừng ngắn ngủi trong đời em.

Nhưng tình cảm đầu đời của em là anh, có lẽ em cũng không thể nào quên được.

Thời cấp ba tuyệt đẹp của em có anh và cũng thật đau lòng khi có anh.

Một người nhận được yêu thương cả một thời cấp ba đẹp đẽ, lúc đầu cứ nghĩ vô tư mà không biết rằng khi kết thúc tình cảm đã cắm rễ sâu hoắm trong tim. Mỗi lần cố gắng nhổ ra đều là khóc không thành tiếng.

Từ bạn bè đến người yêu là có thể nhưng từ người yêu rồi lùi về làm bạn bè bình thường sao? Hoàn toàn không thể! Trừ phi trước giờ hai người chưa từng thật lòng dành tình cảm cho nhau.

Còn tiếp...
 

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Một tách trà, một câu chuyện
2. Tách trà thứ hai - Mỹ

- Lam à mày giải thích cho tao cái cụm từ: "Có lẽ đã sai từ lúc bắt đầu" không?

- Hở?

- Tối hôm qua nó nhắn tin bảo có chuyện muốn nói là tao đã ngờ ngợ được chuyện gì rồi. Nó chia tay tao cũng chóng vánh lắm. Tao từng nói với mày là tao không lụy tình rồi mà. Mày cũng thấy đó tao có khóc không, có buồn đến khổ sở không? Không có nhé, tao chỉ thấy hơi đau thôi.

Sao lúc đầu tao không nghe lời khuyên từ mày nhỉ? Thấy nó tỏ tình là quên hết, mù quáng hết chỗ nói... Tao thừa nhận là tao thích nó, rất thích nó nhưng mà hình như nó không thích tao thật mày ạ. Hay lần đó nó tỏ tình với tao chỉ là lời nói đùa còn tao thì ngu ngốc tin là thật? Rốt cuộc là thế nào mày nói cho tao nghe được không Lam?

Năm lớp mười hai em đã tự nhủ với mình rằng năm nay nhất định phải thật cố gắng, thật chăm chỉ để đậu vào trường đại học Tôn Đức Thắng. Và có lẽ em đã có thể hoàn thành được mục tiêu của mình nếu như không gặp anh.

Anh sinh năm 1997 học trễ một năm, là một người rất cuồng bóng đá, là một fan xịn của Messi và có thể cả ngày chỉ nói về bóng đá mà không biết chán. Nếu như không phải đợt thầy chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi của cả lớp, nếu như không phải thầy xếp anh ngồi cạnh em thì bây giờ em đâu có đau lòng như hôm nay?

Thế mà, ừ thì, nó đã xảy ra rồi.

Anh ngồi cạnh em dùng ánh mắt hay cười và giọng nói trầm ấm đó trêu chọc em làm trái tim em lay động. Mỗi ngày đến lớp với em đều là niềm vui vì ngày nào anh cũng khiến em cười bằng những mẩu chuyện vụn vặt, anh làm cuộc sống của em trở nên sôi động hơn, nhiều màu sắc hơn chứ không còn chán ngắt và buồn tẻ như trước nữa. Dần dần em nhận ra mình thích anh mất rồi thế nhưng mỗi lần Lam và những cô bạn gái khác có hỏi có ép cung em cũng chỉ cười mỉm hoặc chối đây đẩy cho xong chuyện, em không dám thừa nhận vì không chắc rằng anh có thích em hay không?

Các bạn của em đều quả quyết rằng là anh thích em, em cũng nghĩ như thế nhưng chưa bao giờ hưởng ứng cùng tụi nó cả. Em im lặng chờ đợi một ngày nào đó anh chính miệng thừa nhận rằng anh thích em.

Thế mà, trong lúc chờ đợi đó anh tuyên bố có bạn gái.

Cả lớp đều nhìn em tò mò và háu chuyện, có trời mới biết em tức giận đến nhường nào nhưng em giấu hết tất cả làm vẻ mặt bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Em nhớ Lam có từng bảo em:

- Tao không thích tính nó lắm. Ừm... theo tao thì nó không tốt và nó không hợp với mày. Quyết định sao là tùy mày.

- Quyết định gì nữa? Nó có người yêu rồi mày không thấy hả?
- Em bực dọc đáp lại.

- Đời không ai biết được, lúc này lúc khác thôi. - Lam nhún vai.

Anh vẫn ngồi cạnh em y như trước, vẫn chọc em cười, vẫn kể những chuyện trời ơi đất hỡi đâu đó, đôi khi anh còn kể về người yêu của mình, anh xem em như là bạn thân và em vẫn cười đùa với anh giả vờ làm "bạn thân" của anh.

Cứ như thế đến khi kỳ thi đến, cuối cùng em không đậu Tôn Đức Thắng.

Anh chia tay bạn gái và chúng ta bắt đầu nấu cháo điện thoại với nhau. Một thời gian sau đó rồi anh nhắn với em:

- Anh thích em, rất rất thích em.

Nhận được tin nhắn đó em như nhảy cẫng lên vì vui, em không ngừng cười khúc khích với chiếc điện thoại trong tay đến nỗi hai bà chị cùng phòng trọ đều nhìn em với ánh mắt như thể em bị điên. Ừ thì em bị điên mất rồi, anh có biết em chờ đợi ngày này lâu lắm không ngay khi nghe tin anh và bạn gái chia tay em vẫn cứ âm thầm đợi như vậy, đợi tin nhắn mỗi ngày của anh, đợi anh thừa nhận anh có tình cảm với em. Và cuối cùng sự chờ đợi của em đã được đáp lại.

Em vui mừng quá đỗi muốn nói cho tất cả mọi người biết, em càng muốn chia sẻ cho Lam biết ngay lập tức nhưng em muốn trêu chọc cô bạn một tí vì thế liền úp úp mở mở không chịu nói hết.

Chiều hôm đó học thể dục vừa nhác thấy bóng Lam em đã túm lại vui vẻ kể hết mọi chuyện cho cô bạn nghe.

Lam sốc, vẻ mặt của cô bạn như không thể tin được, càng không thể ngờ đến. Lúc ấy em đang bị niềm vui trở thành bạn gái của anh che mờ mắt nên đâu có nhận ra thoảng trong mắt Lam là sự lo lắng bất lực.

Em cũng hoàn toàn quên những gì Lam nói trước kia, quên hoàn toàn. Đúng là khi yêu con gái bỗng trở nên ngu ngốc đến thế, mù quáng đến thế, lý trí cũng bị lu mờ không thể lên tiếng.

Thời gian bên cạnh anh thật ngọt ngào dù em biết sẽ không thể cùng anh bên nhau mãi mãi nhưng em vẫn thật trân trọng những ngày đó, những ngày em luôn vui vẻ hạnh phúc mỗi khi nghe giọng anh qua điện thoại, nắm tay anh thật chặt khi anh giới thiệu em với bạn bè cùng phòng anh. Khi ấy em vui đến mức chẳng nhìn thấu được mối quan hệ mập mờ của anh với cô gái kia. Và em cũng chẳng bận tâm mấy đến Lam, đến những tâm sự và nỗi mệt nhoài của Lam.

Em cứ vui vẻ hạnh phúc mình em như thế cho đến khi còn hai ngày nữa là tròn một tháng chúng ta quen nhau và đột nhiên anh bảo anh có chuyện muốn nói với em. Giật mình và em ngờ ngợ ra được, em chờ và rồi em đáp lại nhẹ bẫng:

- Được.

Lam là người đầu tiên biết tin ngay lập tức cô bạn gọi cho em nhưng em không còn đủ sức lực để bắt máy nghe nữa. Tắt máy, em vội chùm chăn qua đầu nhắm mắt lại.

Cái nhắm mắt đó, kí ức vụt chảy ngược đã làm em nhớ lại những gì Lam nói với em. Tất cả. Em chợt nhận ra mình thật ngu ngốc. Đêm cứ trôi khí lạnh mùa đông tràn tới lấp đầy trái tim trống rỗng của em...

- Có lẽ nó chỉ xem tao là trò chơi thôi mày ạ, xem tao là người thay thế cho người yêu cũ của nó. Phải không? - Em hờ hững nhìn Lam.

- Tao không nghĩ là người cũ đâu. Là một người mà ở trên facebook của nó hay được bạn bé nhắc tới ấy nick là Lyvy thì phải... Không lẽ mày không biết? - Lam nghi hoặc nhìn em.

- Không, tao có biết đâu nhưng mà lần trước nó có dẫn tao đến gặp nhỏ đó rồi.

- Mày...
- Lam ngập ngừng nhìn em, đôi mắt đó không còn điềm tĩnh nữa mà xoay vần trong đó là sự khó nói lẫn chua xót đầy thương cảm.

- Được rồi! Mày không cần nói nữa, tao hiểu rồi. - Em ngắt lời Lam, vội vàng đứng dậy bỏ đi. Hóa ra trước giờ chỉ có mình em là ảo tưởng về anh thôi đúng không? Anh coi em như một trò hề hay sao, em là người thay thế hay là một cô gái nào đó anh muốn chinh phục thả thính chơi bời? Rốt cuộc anh có từng thích em thật hay không chứ? Em đã mong mỏi có thể cùng anh trải qua những tháng ngày thật vui vẻ đầy ắp kỉ niệm nhưng giờ đây khi nhìn thấu được con người anh, những kỉ niệm có cùng anh khi trước chỉ khiến em muốn tẩy não ngay lập tức.

Muốn quên ngay lập tức, quên hết những kỉ niệm đã từng có, quên anh, quên hết tất cả những gì thuộc về anh, ném trả những món quà anh tặng, vứt bỏ những gì anh trao.

Sài Gòn trở lạnh rồi ai đó trước khi đi ngủ nhớ tắm nước lạnh để tối ngủ thật "ngon" nha.


Một người mới nhận được yêu thương dù biết sẽ không bên nhau đến trọn đời nhưng vẫn sẵn sàng cùng nhau có thật nhiều kí ức thật đẹp. Không ngờ tình cảm ấy đến nhanh rồi kết thúc cũng thật vội vã. Ngẫm lại mới hay mình bị lừa dối. Quay đi quay lại chỉ không muốn đã có bắt đầu càng không muốn ĐÃ TỪNG có nhau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Một tách trà, một câu chuyện
3. Tách trà thứ ba - Linh

- Linh cũng giống Lam thôi. Là đơn phương một người... Nhưng là sáu năm rồi... Nghe có vẻ rất lâu đúng không, ừ thì có lẽ vậy cứ thầm lặng như thế mà cũng được sáu năm...

Sáu năm, kéo dài từ năm lớp tám cho đến tận bây giờ. Sáu năm đó mình không rõ có phải duyên phận hay không mà luôn được học chung lớp với cậu và hơn nữa là ngồi cạnh cậu. Dĩ nhiên cũng có khi bị chuyển sang chỗ khác thế nhưng sao chỗ ngồi cứ quanh quẩn bốn phía xung quanh cậu? Tự như cậu là mặt trời trung tâm còn mình là trái đất cứ quay vòng vòng quanh trục.

Định mệnh ắt hẳn là vào năm lớp tám đó. Gia đình mình vốn trước đây cứ hay chuyển đổi liên tục giữa các nơi, ngay khi mình vừa mới hòa nhập được với cuộc sống chỗ ở mới, ngay khi mình vừa mới có được những người bạn quan tâm giúp đỡ mình hết mực thì ba mẹ mình lại bắt đầu thu dọn đồ đạc chuyển đến một nơi mà họ cho rằng nó tiện nghi hơn, phù hợp với công việc và môi trường học của mình hơn. Thế nên, sau mỗi lần đến rồi đi mình đã thôi không còn chút háo hức nào với nơi ở mới nữa, không kết thêm bạn, không muốn tiếp xúc quá lâu với bất kì ai nữa bởi vì thể nào sau đó cũng phải chuyển đi rồi buồn bã tiếc nuối. Mình đã quá mệt mỏi với những lần như thế cho nên năm lớp tám khi lại chuyển đến Biên Hòa ở, mình lại lần nữa tự cô lập chính mình.

Trong lớp học mình không nói chuyện với bất cứ ai, những cô bạn tiến tới bắt chuyện mình cũng nhát gừng đáp lại, tự xa lánh bạn bè, ngồi cạnh cậu dẫu cho cậu có nói chuyện tầm phào tào lao gì cũng không chú ý đến hoặc không thì cũng ậm ừ qua loa. Mối quan hệ khởi đầu của chúng ta nhạt nhẽo hờ hững như vậy đấy.

Cho đến một ngày...

Ngày hôm ấy như thường lệ mình lại trốn lên sân thượng ngồi nhâm nhi bữa sáng một mình với tâm hồn treo ngược cành cây.

Rầm! Một chiếc ghế nhựa lăn đến bên chân mình, mình quay phắt lại nhìn cậu trong lòng không khỏi thắc mắc cậu là ai, tại sao lại gây sự với mình? Cậu có biết không thú thật là lúc ấy mình không hề nhận ra cậu đến tên cậu cũng không rõ, cậu lúc ấy hoàn toàn xa lạ với mình.

- Ba phút nữa là chào cờ đấy, cầm ghế xuống sân đi cho kịp. - Dứt lời cậu liền rời đi để lại cho mình một cảm giác rất lạ lẫm mà lúc ấy mình không thể nào giải thích được.

Sau đó mình mới biết không chỉ hai chúng ta học chung lớp với nhau mà còn ngồi cùng bàn với nhau nữa và cậu thì tên là...

- Kha! Cho tui mượn vở bài tập Hóa chép cái! Hôm qua ngủ quên không kịp làm he he he! - Một cậu bạn bàn trên quay lại vỗ bộp vào vai cậu. Cậu đập bộp cuốn vở vào đầu nó không quên nói lại một câu:

- Không có lần sau nữa nhen!

Cậu học rất giỏi, cậu là trò cưng của các thầy cô bộ môn Toán, Lý, Hóa. Dường như những bài tập thầy cô giao cho dẫu có khó đến đâu cậu cũng tìm ra được cách giải và đáp án chính xác. Thế nhưng, môn Anh văn lại là cơn ác mộng của cậu...

Mình vẫn nhớ ngày hôm đó như mọi lần cô giáo lại gọi cậu lên đọc bài Reading. Cậu thở dài, đứng lên với gương mặt tái mét, mắt thì trợn trắng lên, cậu cầm cuốn sách lên bập bẹ đọc tiếng Anh như đứa trẻ mới tập đọc, vấp lên vấp xuống thậm chí còn đọc sai mấy từ nghe rất buồn cười. Cả lớp cùng cô giáo không nén được mà cười ầm lên làm cậu càng thêm lóng ngóng, mặt đỏ gay vì ngượng hẳn là cô giáo thấy cậu trầy trật quá nên đành cho cậu ngồi xuống mà thay vào đó là mình. Mình hơi bất ngờ một chút nhưng rất bình tĩnh nối tiếp cậu hoàn thành bài đọc đó, không rõ có phải hay không nhưng mình cảm giác được ánh mắt cậu chiếu rọi vào mình, trái tim mình đột ngột đập lệch nhịp.

Không hiểu sao cả ngày hôm ấy và những ngày tiếp theo sau đó mình lại cứ nghĩ đến cậu, gương mặt cậu cùng giọng nói của cậu cứ hiện lên trong tâm trí mình.

Kha à, có phải mình đã thích cậu mất rồi không?

Mình cứ tự hỏi mình như thế băn khoăn phiền toái vô cùng nhưng thời gian không để mình phải đợi lâu, ngày mưa hôm ấy mình đã có câu trả lời chính xác.

Ngày hôm đó, mưa rất lớn đến nổi sân trường biến thành một hồ bơi rộng lớn, bãi gửi xe của trường mình cũng không là ngoại lệ. Ngày hôm ấy mình lại quên mang áo mưa đành chán chường đứng ở hành lang với góc váy phất phơ thấm vài giọt nước lạnh lẽo. Mình không có can đảm chạy xe dưới cơn mưa này trong bộ váy đồng phục nên định đợi bớt mưa một chút mặc dù lòng biết rõ với bầu trời u ám và cơn mưa mỗi lúc càng thêm nặng hạt kia thì sẽ không có chuyện mưa tạnh. Cậu đứng cạnh mình tự bao giờ, cậu khều vai mình nhét chiếc áo mưa của cậu vào tay mình mọi chuyện quá bất ngờ nên mình cứ tròn to mắt nhìn cậu đầy khó hiểu.

Cậu gãi đầu ra vẻ dửng dưng:

- Linh mặc áo mưa vào rồi về đi.

- Còn Kha? - Mình cúi đầu lí nhí hỏi, trong lòng chợt ấm áp đến lạ.

- Kha là con trai khỏe mạnh như voi ấy, Linh đừng lo. Về trước đi, Kha phải qua phòng giáo viên làm chút chuyện trước. - Vẫn như lần đầu tiên ấy, cậu nói vội rồi nhanh chóng quay lưng bước đi chỉ còn mình đứng đó với chiếc áo mưa màu xám xanh trên tay và trái tim loạn nhịp bồi hồi vì đã hiểu rõ lòng mình.

Kha à, mình thích cậu thật rồi...
o0o0o0o0o0o
- Mẹ mua chậu cây lớn thế này à? - Mình về nhà thấy một chậu cây khá đẹp chễm chệ trước cửa nhà liền thắc mắc hỏi mẹ.

- Ừ, con thấy đẹp không? - Mẹ từ phòng bếp nói vọng ra.

- Cũng đẹp ạ, nhưng mà sau này lại chuyển đi thì khiêng khá mệt đó mẹ.

- Nhà mình sẽ không chuyển nữa đâu, công việc lần này của ba con ổn định chắc chắn rồi. Mẹ định sẽ xin nhà dì Năm một chú chó con để nuôi cho đỡ buồn nhà buồn cửa nữa đấy.

- Thật hả mẹ?

- Thật!

Có trời mới biết mình hào hứng đến mức muốn nhảy cẫng lên không phải vì nhà sắp nuôi chó con mà là vì mình sẽ không cần phải chuyển đi, không cần phải chuyển trường học để đến bất cứ thành phố nào nữa. Mình sẽ vẫn ở lại đây, vẫn ngôi trường, lớp học này và vẫn là chung bàn học với cậu.

Kha à, mình không phải xa cậu nữa rồi.

Thế là, mình được trải nghiệm cảm giác đơn phương thầm nhớ mong một cậu bạn chung bàn tên là Kha, đã biết bao lần mình muốn được một lần dũng cảm nói ra tình cảm của mình đối với cậu, muốn được rõ ràng với hy vọng được cậu yêu thương nhưng... Kha à, sao cậu lại nói với mình rằng cậu thích Lan khi chúng ta vừa mới trở thành bạn tốt của nhau luôn giúp đỡ nhau khi cần. Không lẽ, cậu thực sự chỉ xem mình là bạn thôi sao? Cậu không còn để mình giữ hộ balo của cậu khi có những trận bóng rổ diễn ra nữa, cậu không còn cùng mình chung đường về mỗi khi tan học nữa mà thay vào đó là Lan cười tít mắt đùa giỡn sau lưng, đến cả chỗ ngồi trong lớp cũng bị cậu lén lút trao đổi trốn qua chỗ cạnh Lan... Kha à, cậu có biết lòng mình khó chịu đến nhường nào không nhưng mình lại không thể làm gì được chỉ đành câm nín lặng im dõi theo cậu, dằn lòng nhìn cậu vụng về săn sóc Lan với nụ cười giả dối nở trên môi.

Năm mười bốn tuổi đầu đời mình có một người bạn tốt tên là Kha, cậu ấy giúp đỡ mình rất nhiều trong việc học.

Năm mười bốn tuổi đầu đời mình biết thích một người, biết đơn phương một người mà người đó sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm của mình.

Cứ thế, thời gian dần trôi. Hết năm lớp tám lại đến năm lớp chín rồi thoắt cái đã là lớp mười hai, không rõ có phải duyên phận hay không mà mình và cậu luôn học cùng lớp ngồi chung bàn với nhau, cậu rất hào hứng bá vai mình và bảo rằng:

- Cậu đúng là bạn tốt nhất của mình đấy, chẳng thấy bỏ mình bao giờ cả!

Ừ, mình là bạn tốt của cậu mãi mãi có phải không Kha? Cho nên, mình chỉ có thể ở bên cậu như là một người bạn lặng lẽ nhìn cậu đến rồi đi với những cô gái xinh đẹp khác, lặng lẽ nghe cậu nói về cô gái của cậu, lặng lẽ giúp cậu chọn những món quà để đem tặng cho bạn gái. Và cũng lặng lẽ đem nỗi đau chôn giấu sâu vào lòng, khóc âm thầm, yên lặng chờ đợi cậu một ngày nào đó chợt nghĩ tới mình với một cảm giác khác. Thật ra bản thân mình hiểu rõ sẽ không có ngày cậu quay lại nhìn mình với ánh mắt khác đâu, mình biết một khi cậu đã xem mình là bạn tốt thì cả đời này mình sẽ chỉ là bạn tốt của cậu trừ phi mình làm tổn thương cậu. Nhưng mà, mình làm gì nỡ lòng nào làm thế với cậu đâu chứ Kha nhỉ? Và mình cũng không có cách nào quên được cậu, quên được thứ tình cảm đơn phương không có kết quả này.

Người ta bảo, muốn kết thúc được tình đơn phương thì phải tỏ tình. Một là được ở bên người mình thương. Hai là trở thành kẻ xa lạ. Mình không làm được Kha ạ, mình không muốn mất đi cậu, không muốn trở thành kẻ xa lạ với cậu, không muốn cậu né tránh mình nên cứ đành dõi theo cậu như vậy. Mình hèn nhát như vậy đấy, mình có xứng với người tài giỏi như cậu đâu?

- Linh này, cậu nghĩ nếu mình tỏ tình với Mai thì Mai có đồng ý không?

Cậu lo lắng nhìn mình, trong mắt toàn lo âu và mong đợi còn mình thì như chết đứng tại chỗ. Mai là cô bạn thân nhất của mình và Mai đã được cậu bạn tốt nhất của mình để ý. Hai người bạn thân nhất của mình, mình phải làm sao đây? Lại một lần nữa đẩy hai người vào gần nhau rồi chúc mừng cho họ sao?

Kha à, cậu có thể thôi làm tổn thương mình như thế được không? Cậu có thể đừng mỗi lần thích một ai đó không phải mình lại nói cho mình biết được không? Cậu có thể đừng xem mình là bạn tốt được không, đừng gắn mác bạn tốt cho mình có được không? Mình không còn đủ sức lực để mãi làm bạn tốt của cậu nữa rồi.
o0o0o0o0o0o
- Mai này, Linh báo cho Mai biết một tin động trời!

- Gì mà bí mật dữ vậy Linh? Nói nghe xem nào?

- Thằng Kha bạn thân Linh nó thích Mai đấy...

Kha à, mình sẽ chỉ giúp cậu một lần này nữa thôi, sau này đừng tìm đến mình nữa nhé. Cậu đừng buồn vì sau này chúng ta không gặp được nhau nữa, không thể liên lạc với nhau nữa bởi vì mình xấu xa lắm, mình tham lam lắm mình không xứng với danh nghĩa bạn tốt của cậu. Và mình cũng không thể chịu nổi việc chỉ là bạn tốt của cậu, xa cậu thì sẽ quên được cậu đúng không?
o0o0o0o0o0o
Một người đơn phương sáu năm cuối cùng quá đau khi phát hiện cô bạn cạnh mình được người mình thương chú ý đến... Đơn phương sáu năm rồi kết thúc nhanh chóng như vậy. Vui buồn hay mộng tưởng đều thầm kín diễn ra. Nước mắt kìm nén nhiều năm đã hoá thành gai xương rồng lặng lẽ châm chích vào tim.
 
Bên trên