Chương 2
Trên đường về, Nguyên chăm chỉ chửi rủa tên Kiên. Kiên ở nhà cũng được đà hắt hơi cật lực.
“Ơ hơ...”
Khổ thân, tính sơ sơ thì đây cũng là cái hắt hơi thứ mấy chục của Kiên luôn rồi. Chẳng rõ dạo này đào hoa thế nào, có trót gieo rắc phong tình ở chốn nào không mà sao...
“Các em mong nhiều thế nhờ?” Khịt khịt cái mũi chơm chớm màu đỏ, Kiên tự an ủi bản thân.
Thế nào mà chàng trai đứng cạnh lại dập tắt mọi niềm ảo tưởng của Kiên bằng những lời khô khan phũ phàng:
“Cảm cúm thì có. Thôi về đi không lại lây lan sang người khác bây giờ.”
Đó là Tùng, người mới chuyển đến ngôi nhà cho thuê của gia đình Kiên hôm nay. Anh ta thô lỗ tống cổ Kiên về sau khi đã “lợi dụng” xong xuôi cậu chàng mà không biết rằng chính bản thân thân mình là nguyên nhân gián tiếp gây nên một tràng hắt hơi của Kiên vừa xong.
Để Còi kể cho các bạn nghe một câu chuyện này – một câu chuyện rất dài và xưa. Mong rằng nghe xong, các bạn sẽ hiểu ra được phần nào trách nhiệm của Tùng trong việc hắt hơi liên miên của Kiên khi nãy. Và sau đây, câu chuyện xin phép được bắt đầu...
Số là trước đây, bố mẹ Kiên có mua thêm một căn nhà ở nơi đầu xóm. Căn nhà đấy đẹp lắm, nhỏ nhỏ xinh xinh lại còn có cả một khoảng sân bé bé yêu yêu ở phía trước cửa nữa cơ. Vốn dĩ là để sau này cho Kiên dọn ra ở riêng cùng với cô vợ của mình. Nhưng giờ tranh thủ nhân lúc cậu chàng vẫn còn đang ế chỏng ế chơ nên bố mẹ Kiên quyết định cho thuê căn nhà thay vì cứ để không đến phủ đầy bụi như bao năm trước. Cũng gọi là có tí vốn để dành cho Kiên mai này lấy vợ.
Và rồi như một cái duyên, Viết Tùng tìm đến xin thuê ngay khi bên chủ nhà mới đăng tin lên mạng được vài ngày ít hôm. Là một chàng trai hai mươi sáu tuổi, Tùng nói Tùng hiện làm nghề tự do. Nhưng trong mắt bố mẹ của Kiên thì Tùng chẳng khác nào một gã thất nghiệp. Thú thực, ban đầu hai bác cũng không muốn để Tùng thuê nhà một chút nào đâu, âu cũng bởi có phần lo lắng vấn đề tài chính của chàng. Nhưng rồi chẳng hiểu bị thuyết phục thế nào mà ngày hai bên chính thức gặp nhau, bố mẹ Kiên lại ngay lập tức thay lòng đổi ý. Đã vậy, còn cử thằng con cưng đến phụ Tùng dọn dẹp lại nhà cửa vì nghĩ thấy thương cái cảnh một chủ một chó của Tùng nữa chứ.
Sẵn tính nhiệt tình thích giúp đỡ người, Kiên chẳng hề e ngại mấy việc này đâu. Có điều thấy Tùng tướng tá đẹp trai, mà lại có vẻ hợp tuổi với Nguyên nên Kiên muốn tạo điều kiện se duyên cho bạn. Kiên biết, Nguyên dù lười tới cỡ nào cũng sẽ bị vẻ ngoài của Tùng làm cho nao lòng mà đột nhiên chăm chỉ lên thôi. Thế nào nàng ta cũng sẽ đuổi Kiên về để một mình ôm hết công việc nhà cùng Tùng cho xem. Chính thế nên Kiên mới điện thoại kêu Nguyên về nhà và sẵn sàng nhường hết chổi xẻng cho nàng ta có được cơ hội ghi điểm trong mắt trai đẹp mới chuyển về khu mình ở.
Vậy đấy, nếu không phải vì ngoại hình bảnh bao hơn người của Tùng thì Kiên đâu có tốn hơi tốn sức gọi điện cho Nguyên để rồi bị nàng ta réo tên đến hắt hơi liên tục nãy giờ đâu cơ chứ. Tội của Tùng là lớn lắm đấy, ấy vậy mà giờ anh ta còn lên tiếng hắt hủi Kiên mới thật quá đáng. Lại cả con chó đáng ghét kia nữa, thấy chủ hẩy hẩy tay tiễn khách, nó cũng liền hùa vào mà sủa mấy tiếng “Gâu.. gâu...” rõ to. Chó xua, chủ đuổi, Kiên tủi thân quá. Ném cây chổi lông gà xuống nhà đầy hờn dỗi, chàng ta bèn ngúng nguẩy ra về:
“Hứ... Nghỉ chơi cái nhày này luôn.”
*****
Lại nói chuyện Thảo Nguyên, từ lúc xuống xe đến giờ, nàng ta không ngừng suy nghĩ tìm cách trả đũa lại Kiên. Ngặt một nỗi cái đầu tinh quái lắm trò của Nguyên, bỗng dưng hôm nay lại vô dụng lạ thường. Có cố đến nát cả óc, nàng ta cũng chẳng nảy ra được ý tưởng nào hay ho hết cả.
Mải mê tìm mưu tính kế, chẳng mấy chốc Nguyên đã về đến đầu xóm – nơi có ngôi nhà nhỏ bỏ trống bấy lâu của gia đình Kiên. Mọi khi đi đến đây Nguyên đều cắm đầu cắm cổ đi thẳng, cơ mà hôm nay vì nghe có tiếng “Ăng... ẳng...” dưới chân nên nàng ta mới dừng lại ngó xuống. Ồ, thì ra là có con chó Cỏ đang nằm trêu kiến trước cổng nhà Kiên. Và ở chính giữa ngoài sân là la liệt một vài món đồ vẫn còn chưa dọn vào trong.
“Ờ ha, hôm nay có người dọn đến ở trọ. Bữa nọ Kiên Thối có nói mà quên mất đấy.”
Rồi như bị một thế lực nào đó níu chân, Nguyên cứ đứng yên thân ở đó mấy hồi chưa đi. Sau một hồi mải mê ngắm nhìn chú chó, cô nàng mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng. Rằng thì là mà...
“Kiên Thối bị dị ứng với lông chó mèo.”
Nghĩ đến việc cậu ta mặt mày đỏ gay đỏ gắt và bị cơn hắt hơi liên miên hành cho phát điên cả người mà Nguyên cảm thấy sung sướng tái tê, đê mê cõi lòng đến vô cùng. Những hình ảnh về một cậu Kiên hai tay gãi mông nhảy câng câng khắp lối cứ đua nhau hiển hữu khắp đầu, cực chẳng đã, Nguyên cứ thế bất giác cười vang ha hả giữa chốn đường đi. Người đi qua, kẻ lui về, ai nấy đều không khỏi ném cho nàng ta một ánh nhìn kỳ dị.
Không để bản thân mãi lâng lâng trong giấc mơ đẹp tuyệt kia thêm nữa, Nguyên nhất định phải tỉnh lại để biến nó trở thành hiện thực ngay đây.
“Dắt chó theo và tìm Kiên thôi.”
Nghĩ vậy, Nguyên bèn lon ton chạy đến và ngồi sà xuống bên cạnh chú chó mới chuyển đến khu, bắt đầu cho một cuộc chào hỏi làm quen thân tình. Thoạt tiên, nàng ta lấy từ trong túi xách ra một miếng bánh nhỏ phưng phức mùi thơm và đặt ở ngay trước miệng của chú chó kia. Một tay đưa qua đưa lại miếng bánh cho thơm tỏa hương, tay còn lại, Nguyên âu yếm vuốt nhẹ tấm lưng của nó và thủ thỉ ngọt ngào bên tai:
“Chó ngoan, ăn miếng bánh làm quen cái nào. Chị tên là Nguyên, là hàng xóm của em đó chó. Nhà chị ở ngay gần đây thôi, kia kìa.”
Tạm dừng vuốt ve, cô nàng mới đưa tay về hướng nhà mình giới thiệu với chó. Thấy nó cũng liếc mắt nhìn theo, Nguyên đoán là nó đã hiểu và sẽ ghi nhớ, bèn thu tay về và tiếp tục công việc chải chải tấm lông cho nó bằng đôi tay mềm.
“Khi nào bị chủ la chủ mắng thì cứ chạy qua nhà chị mà trú tạm, chó nhé. Chị sẽ bênh em, sẽ bao che cho em đến cùng.”
Trộm vía, Nguyên thấy chú chó này cũng ngoan lắm lắm. Nghĩ mà xem, từ nãy tới giờ chú ta chẳng hề sủa nạt hay hung hãn cắn Nguyên miếng nào, dẫu cho cả hai mới chỉ vừa biết tới mặt nhau lần đầu.
“Quả là một con chó có giáo dục.”
Ngoan ngoãn cỡ này, thể nào chú ta cũng rất tốt bụng và nhiệt tình giúp đỡ xóm giềng cho xem. Nghĩ bụng là thế, Nguyên càng thêm phần vững tin vào chiến thắng vẻ vang trong kế hoạch trả thù lại Kiên.
“Chưa biết chừng, sau này còn có thể kết giao bạn bè với nó thì tha hồ mà bắt nạt lão Kiên.”
Thích chí, Nguyên lại khinh khích ngồi cười. Chăm chăm nhìn cô gái nọ đầy khó hiểu một lát, xong xuôi, chú chó kia lại cúi mặt làm ngơ. Miếng bánh Nguyên mời, nó cũng chẳng hề ngó đến, dẫu rằng vẫn biết bánh ngon vô cùng. Vì đúng như điều Nguyên nghĩ, chú chó kia thực rất ngoan và biết nghe lời. Bài học không được tự ý đón nhận đồ ăn từ người lạ mặt, nó đã được cậu chủ dạy dỗ từ những ngày còn là bé thơ cơ mà.
Tiếc rằng, Nguyên lại chẳng thể hiểu điều đó. Vì nghĩ chó kia chẳng thích món này nên sau mấy câu mời mọc không thành, nàng ta liền thẳng tay đưa ngay bánh ngon vào mồm.
“Không ăn à? Thế thôi chị ăn.”
Rồi vô tư nhai nhóp nhép trước cặp mắt thèm thuồng của “hàng xóm mới”.
“Ẳng...”
Kêu lên một tiếng đầy tiếc rẻ, sau cùng, chó ta cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc nằm ườn mặt xuống đầy bất lực và liếc mắt lườm Nguyên. Thú thực, nãy giờ bị Nguyên vô duyên vô cớ làm phiền, nó đã cảm thấy khó chịu lắm rồi. Có điều nhớ lời chủ dặn ban sáng, rằng thì là mà không được hư thân sủa bậy, cắn rong mọi người nên nó đành âm thầm chịu đựng đó thôi. Cố nằm ngoài này thêm một lát nữa, đợi chủ quét xong bụi bẩn trong kia, nó sẽ lập tức chạy ngay vào nhà.
Có điều, nó càng cố nhượng bộ bao nhiêu thì cô gái kia lại càng được đà lấn tới và quấy rối nó đến cùng. Miệng thì nói rõ nhiều lời làm phiền đến tai của nó, cô ta thậm chí còn có ý muốn nhấc người nó đứng dậy và lôi nó đi nữa chứ.
“Này chó ngoan, để lần sau chỉ hỏi chủ của em rồi mua cho em đúng món em thích nhá. Còn bây giờ, em đi với chị một lát nha em? Giúp chị việc này nhỏ xíu xìu xiu thôi mà.”
Ghì chặt mình xuống nền đất, chó ta cố gắng phản kháng nhẹ nhàng, mong rằng cô nàng sẽ hiểu mà buông tha cho nó.
“Nào, đứng dậy đi với chị nào. Chị chỉ nhờ em đi gặp lão Kiên và ôm hôn lão ấy mấy cái nhiệt tình mà thôi. Nha, em?”
Muốn làm chó ngoan, ngoan trọn một ngày, nên là mõm xinh kia, nó vẫn ngậm chặt chẳng hề nhấc lên. Cơ mà Nguyên quá đáng lắm, chỉ muốn làm theo ý mình mà thôi. Rõ là hiểu chó kia không muốn đứng dậy bước đi, song, nàng ta vẫn một mực dùng sức lôi lôi kéo kéo con chó đến cùng. Chịu hết nổi, nó mới quay ngoắt cổ lại và vờ cắn Nguyên một cái cảnh cáo:
“Gâu...”
“Ây da...”
Bị giật mình, Nguyên ngã ngửa ra đằng sau đánh bịch một cái. Đau ơi là đau!
Lổm cổm xoa mông đứng dậy, Nguyên lại từ từ nhích gần về phía chú chó nọ, hai tay giơ ra phía trước mặt, tỏ ý muốn chú ta từ từ hạ hỏa.
“Thôi thôi, chị xin. Chị xin mà. Chị không bắt em đi cùng chị nữa đâu. Chị xin lỗi.”
Sống chung với người từ khi mới lọt lòng nên bằng từng ấy năm kinh nghiệm nghe và học, chú chó kia cũng hiểu ra được điều Nguyên đang nói. “Gừ” nốt một tiếng cuối cùng và lại nằm ườn xuống đất, nó đồng ý xí xóa lỗi lầm cho Nguyên.
Ngỡ rằng Nguyên sẽ biết điều mà tự động rời đi nhưng chỉ mấy giây sau đó, chó ta biết mình đã lầm thật rồi. Nguyên vẫn ngồi đấy chẳng hề buông tha cho nó. Nàng ta bảo:
“Thôi thì em không đi cùng chị cũng được. Nhưng cho chị xin tạm một vài miếng lông, có được không?”
Rồi chẳng để chú ta kịp hiểu hay có bất kỳ động thái gì, Nguyên đã tự ý lấy ra từ trong túi xách một cây kéo nhỏ. Trông thấy có vật kim loại sắc nhọn đang từ từ áp sát thân mình, chó kia lấy làm hoảng hồn lắm. Bao nhiêu sức lực bỗng dưng tiêu tan hết sạch, con chó đáng thương thực chỉ biết trợn mắt hoang mang nhìn Nguyên mà thôi, không sao nhúc nhích được thân mình.
“Nào nào, nằm yên cho chị cắt xoẹt một phát thôi nào. Đừng có vùng vẫy, bị kéo chọc vào người cho là tại em đấy nhá.”
Vào khoảnh khắc mà hai lưỡi kéo sắp chạm vào nhau và kéo theo đó là một mảng lông rụng, Nguyên thêm lần nữa tá hỏa giật mình vì tiếng hét ai kia vang lên đầy nghiêm khắc:
“Dừng lại!”
Nàng ta còn chưa kịp định hình điều gì thì đã thấy cây kéo trên tay bị người kia giằng lấy.
“Làm cái trò gì đấy?”
Bấy giờ ngước mắt lên nhìn, Nguyên mới thấy có người con trai lạ mặt đang đứng ngay đó. Lại nhìn sang con chó, thấy nó mừng huýnh cuống cuồng chạy ra nấp sau lưng anh ta, Nguyên đoán đấy là chủ của nó, tức người hàng xóm mới chuyển đến thuê trọ nhà Kiên.
Mất mấy giây hồn bay phách lạc trước vẻ ngoài của người hàng xóm, xong xuôi, Nguyên liền đứng phắt dậy thẳng tắp sống lưng. Rồi chìa bàn tay ra tỏ ý muốn bắt, nàng ta thân thiện mở lời làm quen:
“Dạ chào anh. Em tên là Nguyên, cũng sống ở khu này ạ. Anh tên là gì ạ?”
Tiếc rằng, thiện ý không được đáp trả, vì chàng trai kia đã gạt phắt tay Nguyên bằng một cái đập đánh tét. Mặc kệ nàng ta tẽn tò quê quê, anh ta tiếp tục tra khảo:
“Vui vẻ cái gì? Làm sao mà vui vẻ được với cái đứa trộm chó?”
Bị phũ phàng, bị nghi oan, Nguyên đương nhiên là có phần ấm ức trong lòng. Cơ mà với quan điểm “Đẹp trai làm gì cũng không sai” nên cô nàng vẫn cố nở nụ cười tươi với người:
“Không phải đâu ạ. Em chỉ định xin ít lông chó thôi ạ. Tại vì... thực ra việc này cũng hơi khó nói. Nhưng em thề, em không phải là đứa trộm chó đâu ạ. Không tin anh cứ hỏi Kiên mà xem. Em là bạn nó mà.”
“Lần sau mà còn có ý định trộm chó của tôi thì đừng trách. Tôi hô lên, thì có là con gái cũng bị người ta đập cho một trận nên thân đấy. Nhớ chưa?”
Đáp lại Nguyên bằng những lời chẳng hề liên quan, có vẻ như chàng ta chẳng hề chú tâm nghe Nguyên nói gì. Xong xuôi, anh chàng cũng liền dắt chó đi thẳng vào trong.
Đến mức này, thì Nguyên chẳng nhịn được thêm nữa rồi. Đẹp trai cỡ như “người tình mấy giây” trên tuyến xe buýt vừa xong còn bị nàng ta cho vào “sổ đen” vì lỡ mồm nói câu trái ý, thì thử hỏi hàng tá những lời xúc phạm từ chàng trai này làm sao Nguyên có thể tiếp tục bỏ qua cho được?
Nguyên vốn định múa miệng dăm câu qua lại trả treo với người nhưng rồi rất nhanh sau đó, có ý nghĩ xoẹt ngang qua đầu khiến nàng ta nhanh chóng đổi ý, chuyển chiến thuật khác.
“Không kiếm được tình thôi thì thử kiếm chút tiền xem sao.”
Nhướn cổ họng và hét giọng thật to, Nguyên như thể đang cố níu giữ bước chân anh chàng:
“Bị đánh cũng tốt thôi.”
Cơ mà không thành khi mà anh ta vẫn cứ đủng đỉnh đùng đình dắt chó tiến vào bên trong. Gắng thêm lần nữa, Nguyên nói thế này:
“Anh có muốn biết lý do tại sao không?”
Tấm lưng kia chẳng hề quay lại, câu trả lời của người hàng xóm mới xem ra đã quá rõ ràng. Không nản lòng bỏ cuộc, Thảo Nguyên bèn chạy thẳng tới và chắn ngang trước mặt anh chàng. Mặc kệ gương mặt chàng ta cau lại tỏ vẻ khó chịu, Nguyên vẫn hơn hớn vênh mặt lên khoe rằng là:
“Vì em đã tham gia một gói bảo hiểm này tại công ty mà em đang làm đại lý. Chỉ cần chứng minh được mình bị vô cớ đánh oan là sẽ nhận được khoản tiền bảo hiểm vô cùng giá trị. Hay chưa? Anh thấy hay chưa?”
Gương mặt kia vẫn hờ hững như thường, thật khiến cho Thảo Nguyên cảm thấy muôn phần chán nản, dù rằng mọi khi, nàng ta cũng lì lợm bám riết khách hàng lắm chứ. Tuy vậy, Nguyên vẫn cố hỏi nốt một câu cuối cùng:
“Anh có thể bỏ chút thời gian để em tư vấn cho anh không ạ?”
Nể tình cô gái kia nãy giờ đã hao tốn quá nhiều nước bọt vì mình, nên chàng trai nọ cũng “lịch sự” mà đáp lại nàng ta một câu trả lời:
“Không.”
Rồi nhẹ nhàng lách qua người Nguyên đang đen kịt khuôn mặt xinh xắn, anh ta cứ thế dắt chó đi thẳng vào nhà và đóng cửa lại. Cạch!
*****
Hầm hầm hì hì lao phăm phăm về nhà, tâm trạng của Nguyên lúc này thực xấu đến vô cùng, chỉ muốn vung chân vung tay với một ai đó cho vơi đi bực dọc mà thôi. May thay khi ấy, Nguyên lại bắt gặp bạn Kiên đang đi ngược đường, cái mồm còn đang hút ừng ực từng ngụm sữa ngọt nữa chứ. Nom đến là ghét!
“A, chào Sữa!”
Giơ tay chào Nguyên đầy thân thiết, Kiên không biết rằng chính hành động đó càng khiến cho nàng ta nóng thêm cái đầu. Rồi, chẳng cần tính toán kế hoạch gì thâm sâu, Nguyên liền chạy bổ tới và điên cuồng cấu xé bạn thân.
“Ối làng nước ơi... Cứu... Cứu người...”
“Im mồm!”
...
Kêu la đến khản đặc cổ họng, nhưng cũng phải mãi đến khi toàn thân đã đầy thương tích, Kiên mới được Nguyên chấp nhận tạm gác cuộc chiến để bảo toàn tình bạn khăng khít hai mấy năm trời. Có điều, Kiên vẫn phải mời Thảo Nguyên một bữa ra trò nữa cơ. Húp lấy húp để cốc chè mát lạnh cho hạ cơn giận, gương mặt Nguyên khi ấy mới giãn ra được ít phần.
Dẫu rằng vẫn chưa rõ mình đã gây ra lỗi gì để bị bạn đánh cho trận te tua thế này, song, thân là thằng con trai, để cho cô bạn thân phải chuốc bực vào người, Kiên cũng thấy áy náy lắm. Tính lấy công chuộc tội, chàng ta mới đen toàn bộ sự việc mình đã cố gọi Nguyên về giúp trai đẹp như nào cho nàng ta nghe. Ai ngờ, vì nhắc tới tên Tùng khó ưa, Kiên đã vô tình khơi dậy ngọn lửa phẫn nộ mới vừa xém tắt trong Nguyên. Để rồi rất nhanh sau đó, cậu chàng lại bị cô nàng rượt đuổi khắp phố.
“Hai cái thằng thối tha, ta giết cả hai thằng mày...”
Các cụ đã dạy rồi, “ăn thì đến, đánh nhau thì đi”, thế nên là Còi đi đây. Hẹn các bạn một hôm nào đó, Còi xin kể tiếp câu chuyện về Nguyên. Thân ái và chào tạm biệt!