N Game - Cập nhật - Lynk và Yuta

Ariko Yuta

Động thực vật (có vẻ) quý hiếm
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
29/12/13
Bài viết
1.529
Gạo
9.000,0
N GAME

Cover3.jpg


Tác giả:
Lynk và Yuta
Thể loại: Giả tưởng, phiêu lưu
Tình trạng: Đang sáng tác
Cảnh báo: Có chứa các cảnh bạo lực, ngôn từ không trong sáng
Các chi tiết trong truyện đều là sức mạnh của trí tưởng tượng
Tiến độ: Mỗi tuần một chương cho tới khi hết hàng tồn

Giới thiệu
Dù sao thì, Peter cũng đủ thông minh để biết rằng nó đang gặp một rắc rối lớn, rất lớn. Trong suốt mười mấy năm qua, Peter vẫn cứ tưởng rằng mình đã trải qua hết những rắc rối có thể xảy ra trong cuộc đời của một người. Nhưng nó đã lầm, một sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

N Game có thể là một trò đùa không mấy hài hước, cho tới khi bắt đầu có người bị giết…​

Mục lục

Mở đầu
*
The Beginning (Sự khởi đầu)
0.1 | 0.2 | 0.3 | 0.4 | 0.5
0.6 | 0.7 | 0.8 | 0.9
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ariko Yuta

Động thực vật (có vẻ) quý hiếm
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
29/12/13
Bài viết
1.529
Gạo
9.000,0
Mở đầu

Thư mời

Chúc mừng ___ đã được mời tham gia N Game.

Giải thưởng: $ 6 000 000

Thể lệ:

- Bạn có thể chơi một mình hoặc lập nhóm.
- Khi bạn hay nhóm của bạn là người sống sót cuối cùng thì các bạn sẽ là người chiến thắng.

Nếu tham gia, xin bạn hãy đến Hellington Manor (số 444 đường Great Tower) lúc 6 giờ 13 phút vào ngày thứ ba sau khi bạn nhận được thư này.

MỘT KHI ĐÃ THAM GIA, BẠN KHÔNG ĐƯỢC RÚT LUI VÀ PHẢI CHẤP NHẬN MỌI RỦI RO CÓ THỂ XẢY RA.​
 

Ariko Yuta

Động thực vật (có vẻ) quý hiếm
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
29/12/13
Bài viết
1.529
Gạo
9.000,0
The Beginning (Sự khởi đầu)

0.1

Peter Jefferson là cái tên nổi tiếng khắp khu phố nhỏ ở rìa London này. Ai cũng biết cái nét mặt cau có cùng mái tóc đen bù xù và bộ quần áo xộc xệch của nó. Nó chính là hình mẫu của một đứa trẻ hư mà chẳng cha mẹ nào muốn con mình trở thành. Nếu phải biện hộ cho bản thân thì có lẽ Peter sẽ đổ lỗi toàn bộ cái xã hội này và cha mẹ nó.

Nó bị cha mẹ bỏ rơi khi còn chưa vào tiểu học. Không gia đình, không người thân, không ai giúp đỡ, không có chỗ về, Peter lăn lộn dưới đáy của xã hội, kiếm sống bằng đủ mọi cách. Nó đã từng ăn cắp, từng đánh nhau, ra vào đồn cảnh sát không ít lần,… Thậm chí nó còn từng nghĩ rằng mình sẽ sống cuộc đời như vậy cho tới khi nó chết đi ở cái xó nào đó mà chẳng ai biết. Nhưng vào năm nó mười hai tuổi, nó được nhận nuôi.

Lúc đầu, Peter tưởng đây là một trò đùa. Ai dám nuôi nó khi chính nó cũng tự biết tiếng xấu của nó lan ra khắp vùng. Thế mà có đấy. Andrew Jefferson, cha nuôi của nó, một gã tồi tệ và bất cần đời. Gã ta nhận nuôi nó vì số tiền trợ cấp mà gã sẽ nhận được. Có vẻ như vì những hành động của nó nên hầu như không sơ nào trong trại mồ côi thích nó. Họ cố tống nó ra khỏi trại càng sớm càng tốt.

Trong hai năm gần đây, mỳ maccaroni với phô mai đóng hộp là bữa ăn thịnh soạn nhất của Peter.

Ngày hôm nay là một ngày khá ổn, theo nó thấy: không ai làm phiền nó và nó được ở nhà một mình. Tuyệt! Lâu lắm rồi nó mới được một ngày như thế này. Vừa ăn, Peter vừa xem TV, chân nó gác lên cái bàn mà đáng lẽ nó không bao giờ được đụng tới. Sau bữa ăn ngon nhất từ trước đến giờ, nó rửa chén đĩa và tiếp tục xem cái màn đánh đấm nhạt phèo đang chiếu ở Kênh 2.

Đang dở thì tiếng chuông cửa vang lên. Peter nhíu mày. Không ai bảo nó là sẽ có bưu kiện hay giao hàng, mà nó thì không thân thiện đến mức có hàng xóm ghé thăm. Thủ sẵn con dao Thụy Sĩ trong tay, nó bước tới cửa, vừa nhìn qua lỗ trên cửa vừa hỏi.

"Ai đấy?”

Không có tiếng trả lời, cũng không có ai ngoài cửa. Nó bắt đầu bực mình. Cái quái gì thế? Peter bước ra ngoài và nhìn quanh. Nhưng nhờ mấy cái đèn đường lập lòe xem chừng sắp tắt tới nơi (mà Peter dám cá là ông thị trưởng làm thế để tiết kiệm tiền điện) xung quanh, nó không thấy ai gần đó cả. Tay nó siết chặt vào con dao như thể nó chuẩn bị đâm ai đó.

Cái quái gì vậy? Nhíu mày, nó nhìn đi nhìn lại con đường hẻm tăm tối rồi nhìn qua những ngôi nhà bên cạnh. Hầu hết hàng xóm đều không tới gần nhà nó, kể cả thú vật, và thật lòng thì nó biết là khó có thể trách ai về điều đó được.

Sau một lúc quan sát, Peter quyết định quay lại vô trong. Vừa định bước vào thì nó cảm thấy như mình vừa đạp lên cái gì đó. Nhìn xuống, nó thấy một lá thư màu đen. Nó nhặt chiếc phong bì lên và đi vào nhà. Vừa đóng cửa nó vừa đọc bìa phong bì.

Gửi Peter (Jefferson)
Số 134 đường Baker, London


Peter trợn mắt nhìn phong bì rồi chợp mắt mấy lần để xác nhận.

Một lá thư gửi cho nó!

Đó giờ không ai gửi thư cho nó hết! Nói đúng hơn là chẳng có ai dư hơi tới mức gửi thư cho một thằng nhóc mà... ừm, như nó cả. Vậy nên lúc này Peter vô cùng phấn khích. Hôm nay là một ngày tuyệt vời!

Nó vào phòng của mình, khoá kĩ cửa và soi lá thư dưới ánh đèn. Phong bì không ghi gì ngoài hai dòng trên và đặc biệt là nó cũng chẳng có tem hay địa chỉ người gửi. Peter nhìn cái vật màu đen trước mắt một cách dè chừng. “Đây có thể là một trò chơi khăm”, nó lẩm bẩm rồi lập tức bác bỏ. Nó thì chẳng có bạn để mà nói chuyện chứ đừng nói đến chơi khăm nhau.

Peter lật cái phong bì lại thì thấy có một con dấu niêm phong kỳ lạ: Hai chữ cái N, G in nổi cầu kì với hai thanh kiếm bắt chéo nhau và một dấu thập ở đằng sau. Chần chừ một hồi thì nó quyết định mở lá thư. Bên trong là một tấm thiệp màu đen với viền hoa văn màu đỏ cùng chữ trắng.

Chúc mừng Peter (Jefferson) đã được mời tham gia N Game.

Giải thưởng: $ 6 000 000

Thể lệ:

- Bạn có thể chơi một mình hoặc lập nhóm.
- Khi bạn hay nhóm của bạn là người sống sót cuối cùng thì các bạn sẽ là người chiến thắng.

Nếu tham gia, xin bạn hãy đến Hellington Manor (số 444 đường Great Tower) lúc 6 giờ 13 phút vào ngày thứ ba sau khi bạn nhận được thư này.

MỘT KHI ĐÃ THAM GIA, BẠN KHÔNG ĐƯỢC RÚT LUI VÀ PHẢI CHẤP NHẬN MỌI RỦI RO CÓ THỂ XẢY RA.

Peter trố mắt nhìn tấm thiệp. Đây hằn là một trò đùa! Nó đọc đi đọc lại những dòng chữ trên tấm thiệp. Cái quái quỉ gì vậy chứ? Nó lật ra mặt sau của tấm thiệp. Lại là biểu tượng đó. Đầu óc của nó rối loạn cả lên. Thằng dở hơi nào bày ra trò đùa như thế này? Cảm xúc của nó cũng rối tung lên. Sau một lúc đứng hình, nó quẳng tấm thiệp sang một bên. Đừng hiểu lầm, Peter cũng muốn tin vào thứ đó lắm đấy chứ. Nếu có tiền thì nó sẽ thoát khỏi căn nhà này. Nó sẽ có mọi thứ nó muốn. Nhưng nói thẳng ra thì nếu tiền dễ kiếm như thế thì nó đã ra ở riêng từ lâu lắm rồi.
 

LinnxD

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/16
Bài viết
196
Gạo
180,0
Thể loại rất thú vị.
Văn phong của bạn mang hơi hướng phương Tây. Nhưng lại có nét Việt Nam.
Tớ để ý bạn hay sử dụng câu hỏi "Cái quái gì thế?" Nó sẽ giúp bạn biểu lộ tốt tính cách bất cần của Peter, nhưng không biết có phải do sử dụng nhiều câu hỏi như thế không mà tớ thấy có chút hơi gượng ép.

Vì tớ thích thể loại viễn tưởng, phiêu lưu nên sẽ ghé đến thường xuyên.
Chúc hai tác giả viết tốt ^^.
 

Ariko Yuta

Động thực vật (có vẻ) quý hiếm
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
29/12/13
Bài viết
1.529
Gạo
9.000,0
Thể loại rất thú vị.
Văn phong của bạn mang hơi hướng phương Tây. Nhưng lại có nét Việt Nam.
Tớ để ý bạn hay sử dụng câu hỏi "Cái quái gì thế?" Nó sẽ giúp bạn biểu lộ tốt tính cách bất cần của Peter, nhưng không biết có phải do sử dụng nhiều câu hỏi như thế không mà tớ thấy có chút hơi gượng ép.

Vì tớ thích thể loại viễn tưởng, phiêu lưu nên sẽ ghé đến thường xuyên.
Chúc hai tác giả viết tốt ^^.
Xin lỗi bạn vì trả lời trễ.
Trước hết cảm ơn bạn đã nhận xét, vì lần đầu viết nghiêm túc nên lối viết cũng chưa ổn lắm. .-.
Cảm ơn góp ý của bạn, chúng mình sẽ bàn lại và (hy vọng là) truyện sẽ tốt hơn (vì sau này Peter cũng nói bậy dữ lắm). :v
 

Ariko Yuta

Động thực vật (có vẻ) quý hiếm
Nhóm Tác giả
Nhóm Biên tập
Tham gia
29/12/13
Bài viết
1.529
Gạo
9.000,0
0.2

Dù đã đọc và nhìn lá thư mời kì lạ kia bao nhiêu lần, Peter vẫn không thể ngăn mình đọc đi đọc lại. Nó đọc nhiều đến mức thuộc lòng cả nội dung của lá thư. Trong suốt hai ngày nay, nó đã có một cuộc chiến nội tâm kịch liệt với bản thân. Phần lý trí của nó thì cứ tin chắc rằng đây là một trò lừa bịp tốn thời gian. Phần khác thì lại kêu ca rằng dù gì đây cũng là một trò chơi, nó sẽ không mất gì cả. Vì cuộc chiến này mà nó thiếu ngủ và kén ăn đi hẳn. Đầu óc nó chỉ nghĩ được về lá thư đó. Peter không biết có phải là do nó bị ảo giác hay không nhưng mà nhiều lúc, nó cảm thấy như lá thư đang toả ra một sức hút thần bí nào đó mời gọi nó.

“Chết tiệt”, nó rủa. Quăng mình lên giường, Peter nhìn lá thư bị bỏ xó ở góc tường. Nó luồn tay qua mái tóc rối bù xù như mới ngủ dậy của mình, lăn đi lăn lại trên nệm. Ngày mai sẽ là ngày thứ ba kể từ khi nó nhận được lá thư này. Nó bặm môi. Còn tám tiếng nữa. Peter muốn tự đấm bản thân mình. Thứ duy nhất hiện lên trong đầu nó là “đi” hay “không đi”.

Bình thường trong những lúc này thì nó sẽ để cho bản năng của mình quyết định. Peter có bản năng rất tốt, phải nói là cực kỳ tốt. Bản năng hay còn gọi là cảm tính của nó rất nhạy. Thứ đó đã cứu nó rất nhiều lần. Nhưng trong lần này, không hiểu vì sao mà bản năng của nó không quyết định được, nó không biết phải làm gì. Và sự thật là nó cảm thấy mình vô dụng cực kì. Peter bực mình bản thân lắm!

Peter cứ lăn lộn trên giường, tranh cãi với bản thân. Đã nhiều lần nó tính cầm lấy cái phong bì chết tiệt đó và ném vào thùng rác nhưng lại không làm được. Cơ thể và trí óc nó đánh lộn với nhau. Cứ chốc lát, nó lại nhìn vào đồng hồ. Nó nguyền rủa thời gian vì trôi quá chậm. Sau một lúc chật vật, nó quyết định nằm trên giường, hít thở sâu và thư giãn. Peter cố nhớ lại những ký ức hạnh phúc ít ỏi trong cuộc đời mình như lần nó được tặng một chú cún con đáng yêu màu nâu hồi năm tuổi.

Nó thích chó và toàn bộ những loài có họ hàng với chó. Đơn giàn là vì nó nghĩ chúng là loài thú săn mồi thông minh, kiên cường, độc lập và trung thành. Peter sẵn sàng đánh đổi toàn bộ gia tài hiện tại của mình chỉ để có được một con Husky hay Bulldog…

***

Nó chợt bừng tỉnh. Tuyệt vời, nó vừa ngủ quên. Nó chớp mắt mấy lần để tỉnh hẳn rồi lại liếc nhìn đồng hồ. Đã năm giờ rưỡi sáng! Nó bật dậy, đầu óc nó hoạt động hết tốc lực. Những câu hỏi cũng như quyết định cuối cùng là đi hay không đi vẫn lẩn quẩn trong đầu nó.

Peter bặm môi và chìm vào suy nghĩ. Đi hay không. Đây chẳng phải là một trò chơi hay sao? Nhưng số tiền kia là không tưởng tượng nổi. Nó lại nhìn tấm thiệp đã gần như bị vò nát trên bàn. Nhịp nhịp ngón tay vào đùi, nó nghiến răng. Từng giây trôi qua, đầu óc nó càng trở nên nặng nề. Tấm thiệp cứ luôn xuất hiện trong đầu nó. Sáu con số không cứ lởn vởn trước mắt nó. Nếu có được số tiền đó, mày sẽ giàu Peter ạ, mày còn chần chờ gì nữa?! Bực bội, nó cầm cái gối và quăng đi, cái gối đập thằng vào cánh cửa. Luồn tay qua mớ tóc rối bù xù, nó nhìn tấm thiệp rồi hạ quyết tâm.

Peter nhanh chóng lấy balo cùng một số dụng cụ như con dao Thụy Sĩ yêu quý của nó, đèn pin, điện thoại, bộ dụng cụ sơ cứu và số tiền ít ỏi trong quỹ đen. Nó thay bộ đồ ngủ bằng một cái áo thun đen đơn giản, một cái quần jean màu xanh dương đã bạc màu và rách lỗ chỗ, đôi giày bata trông như sắp vào tiệm đồ cổ đến nơi màu nâu và cái áo khoác hoodie cột quanh eo. Với balo trên vai, thiệp trên tay, nó rón rén bước đi, cố không làm ai trong nhà thức dậy. Sau khi trốn nhà thành công, nó bắt một chuyến xe vào thành phố.

Dù sao thì đây cũng là một trò chơi, mà nếu vậy thì mình cũng không có hại gì.

Nhìn ra cửa sổ, Peter bỗng cảm thấy dễ chịu khi thấy mình càng gần tới đích đến: Hellington Manor nằm ở số 444 đường Great Tower.
 
Bên trên