Chương II. Trần Vũ Thái
Gia Tường kéo tôi và Vũ Thái lại gần, Hải Long cũng đang nhồm nhoàm gói xôi ngồi kế bên, Bạch Tâm thì ngơ ngác với cuốn sách trên bàn. Gia Tường làm mặt nghiêm trọng, trừng mắt nhìn chúng tôi rồi nói:
- Chúng mày biết gì chưa?
- Biết... cái gì? - Hải Long mồm toàn thức ăn cũng ráng hỏi cho bằng được, cái tật của thằng này là vô ý vô tứ kinh khủng.
- Eo, mày ngậm mồm vào đì, xôi vãi hết ra bàn tao rồi! - Vũ Thái la lên.
- Tao vừa cưa đổ con bé hoa khôi khối mình! - Gia Tường mừng rỡ khoe khoang.
Cả đám chúng tôi bĩu môi một cái, đứa nào cũng nhìn nó với ánh mắt đầy “oán hận”, trừ tôi. Bởi vì tụi nó, đến người trong mộng cũng không dám nói chuyện thì làm sao không ganh tị cho được. Tuổi học trò mà, đứa nào cũng có vài lần đơn phương. Vũ Thái thích chị chủ cửa hàng băng đĩa, nghe nói công việc ở nhà của nó là ăn, ngủ và đi mua đĩa. Bạch Tâm có cảm tình với cô bé hàng xóm, ngày nào nó cũng ngồi hóng từ nhà sang bên cạnh khiến con người ta sợ hãi, phải xây bờ tường cao vút lên trên. Gia Tường có đến mấy “người thương” rồi, bây giờ thì quen hoa khôi của khối. Riêng tôi và Hải Long chẳng mơ tưởng đến ai, nghĩ lại có lẽ lúc đó tôi ngốc quá, sao không thử thích ai đó, kể ra cũng có kỉ niệm tuổi học trò, muốn thích ai thì thích chứ không như bây giờ, khi mà đã trưởng thành. Nhưng kệ, vì còn có Hải Long cũng suy nghĩ như tôi, hai thằng cùng ngốc.
Tôi lúc đó chỉ nghĩ bọn con gái là chúa phiền phức nên cũng chẳng muốn dây vào tụi nó. Bởi vì năm học Tiểu học tôi toàn bị bọn con gái ức hiếp. Có một lần, con bé ngồi cạnh tôi không hiểu hôm đó bị thần kinh hay loạn não, dùng một chai nước màu vàng đổ lên ghế của tôi nhân lúc tôi không để ý rồi bỗng nhiên hét lên: “Cô ơi! Bạn Khải tè dầm trong lớp!”. Tôi ngớ người, tự dưng cảm thấy có gì đó ươn ướt dưới mông thật, quay lại nhìn thì té ngửa vì phần ghế của mình đã ướt nhẹp, lại còn có nước rỉ xuống sàn. Cô giáo và những đứa bạn nhìn tôi như UFO, mặc cho tôi thanh minh, từ hôm ấy tôi bị các bạn kì thị như người mắc bệnh truyền nhiễm, cô giáo còn gọi điện thoại về cho ba tôi để mách. Không biết tôi đã gây thù chuốc oán gì với bọn con gái mà tụi nó hết lần này đến lần khác phá bĩnh tôi, vậy là tôi chính thức xem con gái là thứ đáng ghét nhất trên đời và không bao giờ muốn dính dáng đến nữa.
Tôi có tiết học thể dục buổi chiều. Tôi thích nhất giờ này, bởi vì tôi có thể trốn sau dãy phòng để đánh một giấc mà không ai để ý. Nhưng xui xẻo thế nào hôm nay thầy lại điểm danh, và tôi bị phát hiện, được thầy “thưởng” cho món nhảy cóc hai mươi vòng sân giữa cái nắng muốn đốt cháy da thịt. Hết tiết là được tự do, nhưng tôi được cô giám thị giữ lại “uống trà” cùng với màn giáo huấn sâu xa tận một tiếng đồng hồ mới được đi về. Đến lết còn không nổi, đi thế nào được, tôi đành leo lên chiếc xe đạp cà tàng của Vũ Thái để nó chở vì có mỗi nó cùng đường với tôi. Nếu tôi được chọn, tôi sẽ nhờ Gia Tường, bởi vì nó được đưa rước bằng chiếc xe ô tô đen cực xịn.
Trời nhá nhem tối, không hiểu sao tôi thấy hôm nay mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày. Vũ Thái hì hục đạp xe chở tôi lên dốc, miệng cứ lẩm bẩm:
- Mịa, sao mày lại nặng thế hả?
Tôi nhăn nhó ngoài mặt nhưng lại cười trong bụng, tội nghiệp nó phải chở cái của nợ là tôi lên dốc cao như thế này. Nhưng thây kệ, cũng nên để cho nó vận động tí chút chứ.
Vũ Thái chở tôi qua một ngõ hẻm, tôi vội la lên:
- Ấy, đi qua con hẻm đó gần hơn, sao lại chạy đường vòng?
- Tao thích đi đường này hơn!
Nó vừa nói vừa đạp nhanh hết sức, tôi ngẩn người ra nhìn lưng áo nó ướt đẫm mồ hôi, mệt thế này rồi mà tôi bảo đi đường tắt lại không chịu nghe. Tôi lại nghĩ nó chơi nhiều trò bệnh hoạn quá nên hóa thần kinh mất rồi chăng? Thế nhưng không phải. Vũ Thái bỗng đạp thật chậm rồi dừng hẳn trước cửa một hiệu băng đĩa, gạt chân chống rồi đi vào. Tôi không dám bước nửa bước vào đấy, bởi vì sợ rằng mình sẽ hoa mắt mà moi hết tiền cả tháng dành dụm ra để mua mấy bộ phim ưa thích đã ao ước từ lâu. Tôi dựa đầu vào cửa kính nhìn Vũ Thái, chẳng hiểu nó xem quái gì mà cứ lật đi lật lại, không mua hẳn cho xong làm tôi xót cả ruột. Mãi đến khi cánh cửa phía trong mở ra, chị bán hàng bước đến tươi cười nhìn Vũ Thái. Tôi thoáng thấy mặt nó đỏ ửng lên, thở có vẻ gấp hơn nữa. Hóa ra là thế, đây là cửa hàng đĩa có chị bán hàng mà Vũ Thái trộm nhớ lâu rồi, thế mà hôm nay tôi mới biết, trước toàn nghe bọn Hải Long bô bô cái mồm thôi. Chị ấy khoảng hai mươi tuổi, nhìn rất hiền lành và dịu dàng. Dáng người thanh tú mảnh mai, đôi mắt sâu long lanh màu nâu nhạt rất đẹp, khuôn miệng tươi cười chúm chím như hoa anh đào. Tôi nghĩ cũng lạ, Vũ Thái trước giờ bẩn bựa, mặt nó lúc nào cũng như tên bệnh, điệu cười đúng kiểu đê tiện. Vậy mà hôm nay nó đột nhiên biến thành cậu nam sinh bé nhỏ, mặt đỏ lên vì ngại ngùng trông đến tức cười. Lúc này Vũ Thái như trúng tà, vơ đại lấy một cái đĩa rồi đem tới quầy tính tiền, xong xuôi lại vụt ra ngoài, ngoắt tôi lên xe và chạy thẳng.
- Làm sao thế? - Tôi hỏi.
Nó chẳng thèm trả lời, cứ thế mà đạp xe đi.
Vũ Thái vốn là đứa thích đùa, cùng với tôi là một cặp chuyên có tên “danh dự” trong sổ đầu bài nhiều nhất. Hai đứa bọn tôi đều khiến cho mỗi tiết học luôn có những tràng cười giòn giã, sau đó lại cùng nhau đi dọn dẹp nhà vệ sinh nam cực bốc mùi, hình phạt cho những lần phạm tội “giỡn mặt với giáo viên” là như thế. Nó cũng là một đứa quay bài với tốc độ ánh sáng, kiểu như có con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Học hành thì không phải nói, lớp có ba mươi sáu học sinh, Vũ Thái xếp hạng thứ ba mươi lăm, nhưng nhờ cái tài quay như thánh, nó một bước nhảy lên hạng thứ ba mươi hai, đồng hạng với tôi. Nó có một cái tính rất bựa: Thả rắm. Cứ mỗi lần đi ngang qua mặt Hải Long hay Gia Tường, nó sẽ để tay bịt sau mông rồi dồn “khí đan điền” đẩy một phát. Sau đó lập tức đưa cái thứ tạp uế ấy vung vào mặt hai thằng kia, cuối cùng là bị dần cho một trận nhừ người mà vẫn ngoác mồm ra cười hết cỡ.
Trong lớp, Vũ Thái là đối tượng kinh điển được liệt vào “sổ đen” của thầy cô. “Thành tích” đáng nể của nó khiến cho ai cũng kinh hãi. Nó có thể giở bộ mặt khả ố làm trò cho lớp sau lưng giáo viên, dùng giấy bìa nâu nhũn nắn thành hình cục phân rồi rãi khắp nhà vệ sinh đến là tởm, thản nhiên phun nước bọt vào dép của bất kì đứa bạn nào. Nói chung, kí ức của tôi về nó là những trò quậy phá bẩn hết thuốc chữa, nhưng niềm vui thì cũng không ít. Có thể nói, chính nhờ Vũ Thái mà bọn tôi có một thời Trung học đặc biệt vô cùng.
Vũ Thái lên lớp, mặt nó buồn rười rượi, chẳng nói chẳng rằng, đăt nhẹ cái cặp lên bàn rồi úp mặt vào đó. Gia Tường khẽ đẩy tay vào bụng tôi, hỏi nhỏ:
- Nó bị làm sao thế, chẳng bao giờ tao thấy nó như hôm nay cả!
Bạch Tâm và Hải Long cũng bắt đầu chú ý đến Vũ Thái, chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, lắc đầu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Tôi ngẫm nghĩ thì nhớ lại chuyện hôm qua, bèn kể cho bọn Gia Tường biết.
- Mày… giúp tao nhé Tường! - Vũ Thái nhỏm dậy, ôm lấy tay Tường, vừa nói.
Gia Tường mới đầu ngơ ngác, dần cũng hiểu ra, gật đầu cái rụp, mặc kệ bọn tôi với những dấu hỏi chấm trên đầu. Sau đó Vũ Thái mới ngại ngùng kể cho chúng tôi, hóa ra là Vũ Thái muốn nhờ Gia Tường “truyền nghệ” cho nó. Hải Long mở to đôi mắt, mặt như đang hốt hoảng đập bốp bốp vào lưng Vũ Thái:
- Ai da, mặt mông như mày mà cũng có ngày phải xấu hổ như hôm nay!
Gia Tường nói bước đầu tiên để trở thành một “hot boy” là quần áo chỉn chu. Bọn tôi đành lôi Vũ Thái về nhà Gia Tường để “hóa phép” cho nó. Nói Gia Tường được các bạn nữ ưa thích không phải là không có căn cứ, những thứ cậu ta dùng đều như một “người đàn ông đích thực”. Quần áo một tủ, các loại nước hoa, giày dép đếm không xuể, suýt nữa là tôi hoa mắt vì cái đống đồ của nó. Thế mà trong đống đồ ấy chẳng có mấy thứ là Vũ Thái mặc vừa. Cũng đúng thôi, Gia Tường cao lớn còn Vũ Thái… không muốn nói nhưng nó chẳng khác nào con “chí mén”. Mãi đến trưa mới chọn được cho nó một bộ vừa mắt. Đến chiều thì bọn tôi tập cho nó bỏ những thói xấu của một thằng bệnh bựa đi.
- Điểm nhấn quan trọng của chúng ta khiến cho bọn con gái xiêu lòng là vẻ ngoài đẹp trai. Nếu không thì ít nhất cũng phải là nụ cười sao cho thật khả ái, tỏa nắng… hiểu chưa? Từ bây giờ nên tập cười trước gương đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục. - Gia Tường vừa nói vừa nở một nụ cười. Không ngoa chứ đến bọn tôi còn thấy thằng Tường cười rất đẹp chứ không chỉ bọn con gái.
Vũ Thái gật gật, ghi ghi chép chép vào một quyển sổ rồi ra về. Sáng hôm sau, vừa thức dậy tôi đã nghe tin Vũ Thái phải nhập viện vì cả đêm nó cười đến sái quai hàm. Cũng thật khổ, điệu cười của Vũ Thái chỉ có nước tả bằng hai từ “khả ố”, khuôn miệng toe toét đến tận mang tai, muốn nó có được cái vẻ “tỏa nắng”, chắc còn khuya. Gia Tường cũng hết cách, chỉ biết lắc đầu mà thôi.
Mấy hôm Vũ Thái đi học lại, nó nhìn chúng tôi với vẻ không thể chán hơn được, còn chúng tôi thì cứ tủm tỉm nhìn nhau. Thấy nó khổ tâm quá, Gia Tường bèn khuyên nó:
- Thôi, dẹp mấy thứ mà tao chỉ cho mày đi. Đó là cách của tao, mày không thể áp dụng lối sống của Gia Tường lên người Vũ Thái được, phải tự mình làm lấy thôi! Lát nữa mày tỏ tình với chị ấy luôn đi, tụi tao sẽ đi theo… động viên.
Vũ Thái nhìn Tường, rồi lại nhìn bọn tôi, bỗng nhiên nó òa lên, ôm lấy Gia Tường, vừa khóc vừa cười. Haizz, tôi càng nghĩ càng không hiểu, bọn con gái phức tạp như vậy thì dây vào làm gì nhỉ? Cứ như tôi, tôi thấy mình thật may mắn so với bọn nó, khi đã ghét đắng lũ “vịt giời” ấy rồi thì chẳng bao giờ thấy buồn vì thất tình.
Vũ Thái lân la đi trước, tay nó cứ bám vào thành tường, mò mẫm đi như một tên trộm. Hải Long thấy ngứa mắt, đập bốp vào lưng nó một cái:
- Thằng khỉ! Đến là để động viên tinh thần của mày để mày đi tỏ tình, mày làm gì như thằng biến thái nhìn lén con gái nhà lành vậy?
Rồi Hải Long quay lại, đẩy đẩy Gia Tường lên và nói:
- Mày mau “bày binh” cho thằng Thái đi!
Khiếp! Đi tỏ tình thôi mà bọn nó làm như đi đánh giặc, tôi chỉ biết tủm tỉm cười. Hải Long nhìn Gia Tường, Gia Tường lại nhìn Bạch Tâm, Bạch Tâm ngoảnh lại nhìn tôi, tôi ngước mắt về phía Vũ Thái, Vũ Thái lại hướng về nơi hiệu băng đĩa. Vũ Thái lấy hết can đảm, mở cửa hiệu bước vào. Tự nhiên tôi cũng vã mồ hôi, quái lạ, nó đi tỏ tình chứ có phải tôi đâu, thế mà lòng tôi cũng nao nao.
Một tiếng sau…
- Nó đến đâu rồi?! - Hải Long ngồi bẹp xuống đất, tay ôm bụng rên hừ hừ như sắp chết.
- Cái thằng, chẳng hiểu làm cái gì trong đó mà mãi chưa thấy ra không biết! - Gia Tường xót ruột, ngong ngóng nhìn về phía hiệu băng đĩa.
Hải Long bỗng nhiên phát hoảng:
- Chết thật, lỡ như thằng Thái không xong, lại làm bừa…
Bạch Tâm chau mày, điệu bộ kinh hãi lẩm bẩm:
- Uầy, kinh thế?!
- Ngậm mồm thối của hai đứa mày vào đi, còn không mau đi xem thử chuyện gì à? - Gia Tường đưa tay bịt miệng Bạch Tâm lại.
Bọn tôi lân la đến gần cửa tiệm, núp ngoài xó cửa, nhú đầu ra xem thử. Ấy thế mà chưa kịp nhìn ra gì, tôi đã bị một thứ gì đó có màu xanh đen ụp vào mặt, bổ nhào ra giữa cửa. Lúc tôi ngồi dậy thì nhận ra, là cái mông thối của Vũ Thái. Điên quá, tôi xoay người nó lại, la lớn:
- Mắt mày để dưới mông à?
Chỉ thấy lúc này mặt Vũ Thái đỏ lên, hai lỗ tai nóng bừng, mắt cụp xuống rũ hàng mi dài chạm mí dưới, vẻ buồn rầu khó tả. Gia Tường như hiểu ra chuyện gì đó, choàng tay lên vai Vũ Thái, vỗ vỗ nó mấy cái. Cả đám nhìn nhau lắc đầu, riêng chỉ có tôi hiểu cái quái gì đang xảy ra. Đợi khi cả bọn đi đã xa, tôi mới gãi đầu hỏi:
- Tao chẳng hiểu gì cả, ai nói gì đi chứ!
Cả bọn nó bỗng thở dài, đồng thanh nói:
- Lại trở thành cậu em tốt!
Tôi lúc ấy vẫn ngơ như bò đội nón, mãi đến sau này mới hiểu ra rằng chị ấy nói chỉ coi Vũ Thái là "cậu em trai" mà thôi. Cả bọn nó, Gia Tường, Hải Long, Bạch Tâm có lẽ đã từng trả qua nên mới hiểu rõ thế, riêng tôi lúc ấy đã như “không vướng chút bụi trần” cho nên ngớ mặt ra là phải. Hầy, vẫn là tôi khỏe nhất!
Ê, có cả Hải Long... Hình như có điều gì đó sai sai nhỉ?
***
Ngoại Truyện nho nhỏ:
Mười năm sau đó, tôi không gặp lại Hải Long, những đứa khác chạm mặt, hẹn đi chơi cũng khá nhiều nhưng riêng Hải Long thì không hiểu đã chuyển nhà đi đâu mất. Đột nhiên hôm ấy, tôi nhận được một cú điện thoại của anh bạn năm xưa, hai chúng tôi trò chuyện rất nhiều. Mãi đến khi tôi bảo sắp có việc, phải cúp máy, Hải Long bỗng nhắc đến chuyện cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết về thời học sinh của chúng tôi bán khá chạy. Tôi cười, cậu ta rất vui khi tôi nhắc đến những kỉ niệm xưa, cậu ấy bảo trí nhớ tôi rất khá, thế nhưng lại nói:
“Nguyên Khải, thật ra lúc đó tao có giấu mày vài chuyện!”
“Hửm?”, tôi ngạc nhiên, “Có sao? Ha ha, kể xem nào!”
“À, là về câu mà… cả bọn có người yêu mà hai ta không có ấy, thật ra lúc đó… tao… tao đã quen một cô bạn hàng xóm, thích nhau rất lâu, lúc đó chỉ có ‘Nguyên Khai’ là ngốc thôi, ha ha ha!”
“Thằng mất dạy!”
(hi hi, chỉ là vui thôi)