Năm tháng thanh xuân - Cập nhật - Kim Quy

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Tên truyện: Năm Tháng Thanh Xuân
Tác giả: Kim Quy
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác | Tình trạng đăng: Cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/2 tuần, chưa cố định
Thể loại: Hài hước
Độ dài: 15 chương (ước tính)
Giới hạn độ tuổi đọc: 12+ | Cảnh báo về nội dung: Không
Giới thiệu:​
Giống như những trang ký ức về thời Trung học của năm người bạn nam sinh thân thiết. Câu chuyện kể về tính cách và cuộc sống của mỗi người, về những kỷ niệm mà họ đã trải qua. Những trò đùa nghịch trẻ con, ngờ nghệch hay thậm chí là ngu ngốc xảy ra như cơm bữa khiến bao nhiêu chuyện dở khóc, dở cười xuất hiện ngoài ý muốn. Bên cạnh đó là các khía cạnh khác, những vấn đề khác mà ít nhất một lần chúng ta đã mắc phải trong khoảng thời gian ấy. Với sắc màu chính là tình bạn, đây là câu chuyện dành cho những ai đã từng trải qua một tuổi thanh xuân không thể nào quay lại và muốn tìm kiếm cảm giác ấy một lần nữa.

"Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết có sức hấp dẫn, có tình tiết lôi cuốn.

Đây chỉ là câu chuyện của chúng tôi, những người bạn thân.

Những người có cùng chung nhiều kỉ niệm đẹp.

Những người nắm giữ tuổi thanh xuân của nhau..."

 
Chỉnh sửa lần cuối:

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương I. Mở đầu


- Mày thấy tao giống Tom Cruise chưa này! - Gia Tường đưa tay vuốt tóc sang một bên, nhìn cái mặt cố gồng để giống thần tượng của nó trông đến là tức cười.

- Mặt mày giống tôm cua thì có! Ha ha ha! - Vũ Thái nhăn răng, phán một câu xanh rờn khiến cả đám lại được một trò cười nghiêng ngả.

Riêng Bạch Tâm chẳng nói gì, mắt nó cứ dán chặt vào quyển sách giáo khoa Địa Lý trên tay, miệng lẩm bẩm đọc thuộc từng chữ. Hải Long thấy thế bèn đập một cái thật mạnh vào lưng Bạch Tâm:

- “Đường Tam Tạng”, chú mày lại học cái vớ vẩn gì vậy? Học mãi, học cho lắm thì tắm cũng ở truồng thôi!

Bạch Tâm chẳng thèm nhìn Hải Long lấy một cái, vẫn dính vào quyển sách, vừa đọc vừa nói:

- Lát nữa kiểm tra thì đừng có mà gọi tao đấy!

Hải Long hừ mũi, quay sang đám Vũ Thái tiếp tục tán phét mãi cho đến khi cô Lam bước vào lớp, gõ thước một tiếng rõ to nó mới khâu miệng lại. Cả lớp cúi chào xong, cô Lam đã mở ngay danh sách lớp, đưa cây bút đỏ lên xuống vài vòng rồi chấm một cái, cao giọng gọi:

- Phạm Hải Long, lên bảng!

Hải Long giật thót người, tay vớ lấy quyển vở trên bàn, run rẩy bước từng bước lên bục giảng. Cô Lam chau mày nhìn nó và đặt câu hỏi. Đôi mắt Hải Long vẫn cố gắng van nài chiến hữu phía dưới tương trợ, Gia Tường thấy vậy bèn nhắc nho nhỏ. Hải Long vội vã trả lời một câu, nó lại toát hết mồ hôi nhìn Gia Tường, mấp máy theo khuôn miệng thằng bạn đang uốn éo:

- Nước ta có sáu mươi ba tỉnh thành… tao nhột, đừng có chọt…!

Cô Lam tháo chiếc mắt kính, đặt bộp xuống bàn. Mây đen ùn ùn kéo đến trên đỉnh đầu Hải Long. Nó nhăn mặt, mếu máo nhìn lũ bạn đang cười đến trật quai hàm, đôi tai đỏ ửng, mắt nhắm tịt không dám nhìn cô Lam nữa.

- Học hành cái kiểu gì thế hả? Em muốn tôi tức chết à? Hải Long, ngay lập tức ra ngoài chạy hai mươi vòng sân cho tôi, nhanh! - Cô Lam thét lên kinh hãi, Hải Long vội vã chạy biến ra ngoài.

- Ha ha ha, há há há…!

Cô Lam ngoắt người lại, hung dữ quát:

- Cười cái gì?!

Cả lớp im bặt, chẳng còn đứa nào dám hó hé thêm một câu. Lúc đó tôi mới vừa ngủ dậy, hai mắt còn đang sưng húp. Theo thói quen ở nhà, tôi cứ thế vươn vai và ngáp một cái rõ to. Khi đã tỉnh ngủ, tôi thấy Vũ Thái nhìn tôi đầy kinh hãi, Gia Tường ra hiệu cúi xuống mà tôi thì chẳng hiểu gì, cứ nghệt mặt nhìn bọn nó khoa chân múa tay. Ngước nhìn lên phía trên, tôi đã thấy cô Lam ở trước mắt từ lúc nào không hay, tay cầm một cây thước gỗ, giễu võ giương oai đập xuống bàn làm tôi giật cả mình.

- Nguyễn Nguyên Khải, lên bảng trả bài cho tôi!

Tôi lục cặp táp, lôi ra cuốn vở Địa mỏng tè đã nhàu nát đi lên bục giảng. Cô Lam lật quyển vở ra, thấy lưa thưa mấy trang thì lập tức nổi trận lôi đình:

- Em học hành thế này đây hả, giấy tờ đâu hết rồi? Tập vở thế này đấy à?

- Chắc là… là hôm qua em của em nó lấy nhầm nên… gấp máy bay rồi ạ! - Tôi khẽ nói.

Cô Lam được thế càng mắng tôi nhiều hơn, có vẻ như bao nhiêu tức giận cô đều lôi ra mà đổ lên đầu một đứa đáng thương như tôi, giáo huấn tôi đến mấy chục phút sau mới nhớ lại rằng mình chưa dạy được một chữ thì chuông đã reo hết tiết. Tôi uể oải bước về chỗ ngồi, nằm bẹp xuống bàn ngáp ngắn ngáp dài, cả đêm qua tôi không ngủ vì luyện phim và đọc truyện tranh.

À quên, nãy giờ tôi vẫn chưa giới thiệu nhỉ! Tôi là Nguyễn Nguyên Khải, học sinh trường cấp hai Trần Hưng Đạo, tụi nó gọi tôi là Nguyên Khai vì bảng tên của tôi in thiếu dấu hỏi, ờ… thật ra tôi không thích nó cho lắm, nghe cứ bẩn bẩn, nhưng thôi cứ kệ nó đi. Trong nhóm vừa rồi có Hải Long - thằng chỉ được cái to xác chứ não thì hơi mốc, cho nên bọn tôi gọi nó là Não Rỗng. Còn có Lê Gia Tường, trong bọn thì nó là đứa nhà giàu nhất, láu cá và có tài ăn nói ngọt như mật, lại hay khoác lác, khua môi cực giỏi thế nên có rất nhiều bạn nữ thích. Chúng tôi rất ghét nó ở cái tính đào hoa, nói trắng ra là ganh tị ấy nên cho nó biệt danh khốn nhất: Tường Khốn Nạn, rất khốn đúng không? Tiếp đến là Trần Vũ Thái, thằng này thì y như cái tên không cần phải đặt biệt danh, biến thái vô loại và là đứa bựa bẩn lắm mồm. Cuối cùng là Đường Bạch Tâm, họ Đường vì ba nó là người Hoa, nó học giỏi nhất bọn, đặc điểm nhận dạng là một quyển sách dính với cặp kính gọng đen to chiếm nửa mặt, một đám thì ít nhất có một thằng như thế. Chúng tôi gọi nó với cái tên “Đường Bạch Tạng”, có khi là “Đường Tam Tạng” vì nó “tâm vô tạp niệm”.

- Mày ngủ suốt vậy, hôm qua làm gì mờ ám à! - Vũ Thái cù vào hông tôi liên tục, mặt nó hả hê nhìn tôi một cách gian xảo.

Tôi đang ngái ngủ cho nên bực bội vô cùng, bèn dạt nó sang một bên rồi cuộn đầu vào tay chực làm một giấc thì bị Thái cốc một cái vào đầu. Tức mình, tôi vật nó xuống đất, đấm nhẹ mấy cái vào mặt nó, vừa gằn giọng:

- Thằng khỉ đầu mốc! Mày không câm mồm giùm tao được hả?

Vũ Thái bị tấn công bất ngờ, mặt nó nghệt ra nhìn tôi rồi vùng vằn muốn trốn thoát. Một thằng “bột” như nó thì có thể chống cự được với tôi bao lâu chứ. Thế nhưng mà cái đầu óc “đen tối” của Vũ Thái thì không hề “bột” một chút nào. Nó cố gắng rút tay ra, nhằm cái lưng quần của tôi mà kéo. Quần tây của tôi may khá chắc chắn rồi nhưng không hiểu sao ngay lúc này cái cúc quần lại bung khỏi khuy, bay thẳng ra cửa hậu trước mặt tôi và bật vào mặt thầy giám thị. Hoảng quá, tôi và Vũ Thái lật đật đứng dậy với tư thế nghiêm chào. Thế nhưng khổ cho con người đáng thương là tôi, cúc bung rồi thì phẹt-mơ-tuya cũng hỏng, cái quần theo quán tính tuột mất xuống chân tôi. Vũ Thái bàng hoàng, đám con gái bịt hết mắt lại, la lên om sòm:

- A a a, Nguyên Khải biến thái, gớm quá, mau che lại đi!

Tôi nhanh tay chụp lấy cái quần kéo ngược lên, vớ cái áo khoác trên bàn bên cạnh thắt vào và lại tươi cười như chưa có chuyện gì, tôi không chắc nhưng có lẽ lúc đó mặt tôi rất khó coi.

Thầy Hoàng giám thị sầm mặt lại nhìn tôi đang diễn trò khỉ, quát lên một tiếng ầm trời:

- Lên phòng giám thị ngay lập tức cho tôi! Thật là vô kỷ luật!

Nụ cười trên mặt tôi méo xệch lại, Vũ Thái cúi đầu đẩy tôi đi theo, mồm nó cứ tủm tỉm cười như được mùa. Thế là tôi phải hoàn thành hai cái bảng kiểm điểm, một cái là “cố ý trêu chọc giáo viên”, một cái là “bày trò quậy phá trong giờ nghỉ giải lao tại chỗ”, cả hai đều phải có chữ ký phụ huynh và ngày mai phải nộp gấp. Chuyện này đối với tôi quá thường, dại gì mà phải trình bậc phụ mẫu mấy cái bảng kiểm điểm đáng ghét này, tôi chỉ toàn đưa Vũ Thái giả chữ ký hộ thôi.

Hôm sau tôi hí hửng nộp bảng kiểm điểm lên cho thầy Hoàng. Thầy móc túi lấy kính đeo vào, cầm bảng của tôi và Thái lên xem thử. Bỗng nhiên thầy nổi trận lôi đình, giáo huấn chúng tôi một trận, bắt phải làm thêm một cái bảng kiểm điểm vì tội “chống đối không thành thật nhận lỗi”. Tôi ngớ người nhìn Vũ Thái, tự nhiên nó nhớ ra gì đó rồi mếu máo:

- Thôi chết, tao… tao lỡ… lỡ kí tên tao vào phần chữ ký phụ huynh của mày rồi thì phải!

- Mày đúng là cái đồ mặt mốc, não mốc mà! - Tôi gào lên.
 

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương II. Trần Vũ Thái


Gia Tường kéo tôi và Vũ Thái lại gần, Hải Long cũng đang nhồm nhoàm gói xôi ngồi kế bên, Bạch Tâm thì ngơ ngác với cuốn sách trên bàn. Gia Tường làm mặt nghiêm trọng, trừng mắt nhìn chúng tôi rồi nói:

- Chúng mày biết gì chưa?

- Biết... cái gì? - Hải Long mồm toàn thức ăn cũng ráng hỏi cho bằng được, cái tật của thằng này là vô ý vô tứ kinh khủng.

- Eo, mày ngậm mồm vào đì, xôi vãi hết ra bàn tao rồi! - Vũ Thái la lên.

- Tao vừa cưa đổ con bé hoa khôi khối mình! - Gia Tường mừng rỡ khoe khoang.

Cả đám chúng tôi bĩu môi một cái, đứa nào cũng nhìn nó với ánh mắt đầy “oán hận”, trừ tôi. Bởi vì tụi nó, đến người trong mộng cũng không dám nói chuyện thì làm sao không ganh tị cho được. Tuổi học trò mà, đứa nào cũng có vài lần đơn phương. Vũ Thái thích chị chủ cửa hàng băng đĩa, nghe nói công việc ở nhà của nó là ăn, ngủ và đi mua đĩa. Bạch Tâm có cảm tình với cô bé hàng xóm, ngày nào nó cũng ngồi hóng từ nhà sang bên cạnh khiến con người ta sợ hãi, phải xây bờ tường cao vút lên trên. Gia Tường có đến mấy “người thương” rồi, bây giờ thì quen hoa khôi của khối. Riêng tôi và Hải Long chẳng mơ tưởng đến ai, nghĩ lại có lẽ lúc đó tôi ngốc quá, sao không thử thích ai đó, kể ra cũng có kỉ niệm tuổi học trò, muốn thích ai thì thích chứ không như bây giờ, khi mà đã trưởng thành. Nhưng kệ, vì còn có Hải Long cũng suy nghĩ như tôi, hai thằng cùng ngốc.

Tôi lúc đó chỉ nghĩ bọn con gái là chúa phiền phức nên cũng chẳng muốn dây vào tụi nó. Bởi vì năm học Tiểu học tôi toàn bị bọn con gái ức hiếp. Có một lần, con bé ngồi cạnh tôi không hiểu hôm đó bị thần kinh hay loạn não, dùng một chai nước màu vàng đổ lên ghế của tôi nhân lúc tôi không để ý rồi bỗng nhiên hét lên: “Cô ơi! Bạn Khải tè dầm trong lớp!”. Tôi ngớ người, tự dưng cảm thấy có gì đó ươn ướt dưới mông thật, quay lại nhìn thì té ngửa vì phần ghế của mình đã ướt nhẹp, lại còn có nước rỉ xuống sàn. Cô giáo và những đứa bạn nhìn tôi như UFO, mặc cho tôi thanh minh, từ hôm ấy tôi bị các bạn kì thị như người mắc bệnh truyền nhiễm, cô giáo còn gọi điện thoại về cho ba tôi để mách. Không biết tôi đã gây thù chuốc oán gì với bọn con gái mà tụi nó hết lần này đến lần khác phá bĩnh tôi, vậy là tôi chính thức xem con gái là thứ đáng ghét nhất trên đời và không bao giờ muốn dính dáng đến nữa.

Tôi có tiết học thể dục buổi chiều. Tôi thích nhất giờ này, bởi vì tôi có thể trốn sau dãy phòng để đánh một giấc mà không ai để ý. Nhưng xui xẻo thế nào hôm nay thầy lại điểm danh, và tôi bị phát hiện, được thầy “thưởng” cho món nhảy cóc hai mươi vòng sân giữa cái nắng muốn đốt cháy da thịt. Hết tiết là được tự do, nhưng tôi được cô giám thị giữ lại “uống trà” cùng với màn giáo huấn sâu xa tận một tiếng đồng hồ mới được đi về. Đến lết còn không nổi, đi thế nào được, tôi đành leo lên chiếc xe đạp cà tàng của Vũ Thái để nó chở vì có mỗi nó cùng đường với tôi. Nếu tôi được chọn, tôi sẽ nhờ Gia Tường, bởi vì nó được đưa rước bằng chiếc xe ô tô đen cực xịn.

Trời nhá nhem tối, không hiểu sao tôi thấy hôm nay mặt trời lặn sớm hơn mọi ngày. Vũ Thái hì hục đạp xe chở tôi lên dốc, miệng cứ lẩm bẩm:

- Mịa, sao mày lại nặng thế hả?

Tôi nhăn nhó ngoài mặt nhưng lại cười trong bụng, tội nghiệp nó phải chở cái của nợ là tôi lên dốc cao như thế này. Nhưng thây kệ, cũng nên để cho nó vận động tí chút chứ.
Vũ Thái chở tôi qua một ngõ hẻm, tôi vội la lên:

- Ấy, đi qua con hẻm đó gần hơn, sao lại chạy đường vòng?

- Tao thích đi đường này hơn!

Nó vừa nói vừa đạp nhanh hết sức, tôi ngẩn người ra nhìn lưng áo nó ướt đẫm mồ hôi, mệt thế này rồi mà tôi bảo đi đường tắt lại không chịu nghe. Tôi lại nghĩ nó chơi nhiều trò bệnh hoạn quá nên hóa thần kinh mất rồi chăng? Thế nhưng không phải. Vũ Thái bỗng đạp thật chậm rồi dừng hẳn trước cửa một hiệu băng đĩa, gạt chân chống rồi đi vào. Tôi không dám bước nửa bước vào đấy, bởi vì sợ rằng mình sẽ hoa mắt mà moi hết tiền cả tháng dành dụm ra để mua mấy bộ phim ưa thích đã ao ước từ lâu. Tôi dựa đầu vào cửa kính nhìn Vũ Thái, chẳng hiểu nó xem quái gì mà cứ lật đi lật lại, không mua hẳn cho xong làm tôi xót cả ruột. Mãi đến khi cánh cửa phía trong mở ra, chị bán hàng bước đến tươi cười nhìn Vũ Thái. Tôi thoáng thấy mặt nó đỏ ửng lên, thở có vẻ gấp hơn nữa. Hóa ra là thế, đây là cửa hàng đĩa có chị bán hàng mà Vũ Thái trộm nhớ lâu rồi, thế mà hôm nay tôi mới biết, trước toàn nghe bọn Hải Long bô bô cái mồm thôi. Chị ấy khoảng hai mươi tuổi, nhìn rất hiền lành và dịu dàng. Dáng người thanh tú mảnh mai, đôi mắt sâu long lanh màu nâu nhạt rất đẹp, khuôn miệng tươi cười chúm chím như hoa anh đào. Tôi nghĩ cũng lạ, Vũ Thái trước giờ bẩn bựa, mặt nó lúc nào cũng như tên bệnh, điệu cười đúng kiểu đê tiện. Vậy mà hôm nay nó đột nhiên biến thành cậu nam sinh bé nhỏ, mặt đỏ lên vì ngại ngùng trông đến tức cười. Lúc này Vũ Thái như trúng tà, vơ đại lấy một cái đĩa rồi đem tới quầy tính tiền, xong xuôi lại vụt ra ngoài, ngoắt tôi lên xe và chạy thẳng.

- Làm sao thế? - Tôi hỏi.

Nó chẳng thèm trả lời, cứ thế mà đạp xe đi.

Vũ Thái vốn là đứa thích đùa, cùng với tôi là một cặp chuyên có tên “danh dự” trong sổ đầu bài nhiều nhất. Hai đứa bọn tôi đều khiến cho mỗi tiết học luôn có những tràng cười giòn giã, sau đó lại cùng nhau đi dọn dẹp nhà vệ sinh nam cực bốc mùi, hình phạt cho những lần phạm tội “giỡn mặt với giáo viên” là như thế. Nó cũng là một đứa quay bài với tốc độ ánh sáng, kiểu như có con mắt thứ ba của Nhị Lang Thần Dương Tiễn. Học hành thì không phải nói, lớp có ba mươi sáu học sinh, Vũ Thái xếp hạng thứ ba mươi lăm, nhưng nhờ cái tài quay như thánh, nó một bước nhảy lên hạng thứ ba mươi hai, đồng hạng với tôi. Nó có một cái tính rất bựa: Thả rắm. Cứ mỗi lần đi ngang qua mặt Hải Long hay Gia Tường, nó sẽ để tay bịt sau mông rồi dồn “khí đan điền” đẩy một phát. Sau đó lập tức đưa cái thứ tạp uế ấy vung vào mặt hai thằng kia, cuối cùng là bị dần cho một trận nhừ người mà vẫn ngoác mồm ra cười hết cỡ.
Trong lớp, Vũ Thái là đối tượng kinh điển được liệt vào “sổ đen” của thầy cô. “Thành tích” đáng nể của nó khiến cho ai cũng kinh hãi. Nó có thể giở bộ mặt khả ố làm trò cho lớp sau lưng giáo viên, dùng giấy bìa nâu nhũn nắn thành hình cục phân rồi rãi khắp nhà vệ sinh đến là tởm, thản nhiên phun nước bọt vào dép của bất kì đứa bạn nào. Nói chung, kí ức của tôi về nó là những trò quậy phá bẩn hết thuốc chữa, nhưng niềm vui thì cũng không ít. Có thể nói, chính nhờ Vũ Thái mà bọn tôi có một thời Trung học đặc biệt vô cùng.

Vũ Thái lên lớp, mặt nó buồn rười rượi, chẳng nói chẳng rằng, đăt nhẹ cái cặp lên bàn rồi úp mặt vào đó. Gia Tường khẽ đẩy tay vào bụng tôi, hỏi nhỏ:

- Nó bị làm sao thế, chẳng bao giờ tao thấy nó như hôm nay cả!

Bạch Tâm và Hải Long cũng bắt đầu chú ý đến Vũ Thái, chúng tôi nhìn nhau hồi lâu, lắc đầu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó. Tôi ngẫm nghĩ thì nhớ lại chuyện hôm qua, bèn kể cho bọn Gia Tường biết.

- Mày… giúp tao nhé Tường! - Vũ Thái nhỏm dậy, ôm lấy tay Tường, vừa nói.

Gia Tường mới đầu ngơ ngác, dần cũng hiểu ra, gật đầu cái rụp, mặc kệ bọn tôi với những dấu hỏi chấm trên đầu. Sau đó Vũ Thái mới ngại ngùng kể cho chúng tôi, hóa ra là Vũ Thái muốn nhờ Gia Tường “truyền nghệ” cho nó. Hải Long mở to đôi mắt, mặt như đang hốt hoảng đập bốp bốp vào lưng Vũ Thái:

- Ai da, mặt mông như mày mà cũng có ngày phải xấu hổ như hôm nay!

Gia Tường nói bước đầu tiên để trở thành một “hot boy” là quần áo chỉn chu. Bọn tôi đành lôi Vũ Thái về nhà Gia Tường để “hóa phép” cho nó. Nói Gia Tường được các bạn nữ ưa thích không phải là không có căn cứ, những thứ cậu ta dùng đều như một “người đàn ông đích thực”. Quần áo một tủ, các loại nước hoa, giày dép đếm không xuể, suýt nữa là tôi hoa mắt vì cái đống đồ của nó. Thế mà trong đống đồ ấy chẳng có mấy thứ là Vũ Thái mặc vừa. Cũng đúng thôi, Gia Tường cao lớn còn Vũ Thái… không muốn nói nhưng nó chẳng khác nào con “chí mén”. Mãi đến trưa mới chọn được cho nó một bộ vừa mắt. Đến chiều thì bọn tôi tập cho nó bỏ những thói xấu của một thằng bệnh bựa đi.

- Điểm nhấn quan trọng của chúng ta khiến cho bọn con gái xiêu lòng là vẻ ngoài đẹp trai. Nếu không thì ít nhất cũng phải là nụ cười sao cho thật khả ái, tỏa nắng… hiểu chưa? Từ bây giờ nên tập cười trước gương đi, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục. - Gia Tường vừa nói vừa nở một nụ cười. Không ngoa chứ đến bọn tôi còn thấy thằng Tường cười rất đẹp chứ không chỉ bọn con gái.

Vũ Thái gật gật, ghi ghi chép chép vào một quyển sổ rồi ra về. Sáng hôm sau, vừa thức dậy tôi đã nghe tin Vũ Thái phải nhập viện vì cả đêm nó cười đến sái quai hàm. Cũng thật khổ, điệu cười của Vũ Thái chỉ có nước tả bằng hai từ “khả ố”, khuôn miệng toe toét đến tận mang tai, muốn nó có được cái vẻ “tỏa nắng”, chắc còn khuya. Gia Tường cũng hết cách, chỉ biết lắc đầu mà thôi.

Mấy hôm Vũ Thái đi học lại, nó nhìn chúng tôi với vẻ không thể chán hơn được, còn chúng tôi thì cứ tủm tỉm nhìn nhau. Thấy nó khổ tâm quá, Gia Tường bèn khuyên nó:

- Thôi, dẹp mấy thứ mà tao chỉ cho mày đi. Đó là cách của tao, mày không thể áp dụng lối sống của Gia Tường lên người Vũ Thái được, phải tự mình làm lấy thôi! Lát nữa mày tỏ tình với chị ấy luôn đi, tụi tao sẽ đi theo… động viên.

Vũ Thái nhìn Tường, rồi lại nhìn bọn tôi, bỗng nhiên nó òa lên, ôm lấy Gia Tường, vừa khóc vừa cười. Haizz, tôi càng nghĩ càng không hiểu, bọn con gái phức tạp như vậy thì dây vào làm gì nhỉ? Cứ như tôi, tôi thấy mình thật may mắn so với bọn nó, khi đã ghét đắng lũ “vịt giời” ấy rồi thì chẳng bao giờ thấy buồn vì thất tình.

Vũ Thái lân la đi trước, tay nó cứ bám vào thành tường, mò mẫm đi như một tên trộm. Hải Long thấy ngứa mắt, đập bốp vào lưng nó một cái:

- Thằng khỉ! Đến là để động viên tinh thần của mày để mày đi tỏ tình, mày làm gì như thằng biến thái nhìn lén con gái nhà lành vậy?

Rồi Hải Long quay lại, đẩy đẩy Gia Tường lên và nói:

- Mày mau “bày binh” cho thằng Thái đi!

Khiếp! Đi tỏ tình thôi mà bọn nó làm như đi đánh giặc, tôi chỉ biết tủm tỉm cười. Hải Long nhìn Gia Tường, Gia Tường lại nhìn Bạch Tâm, Bạch Tâm ngoảnh lại nhìn tôi, tôi ngước mắt về phía Vũ Thái, Vũ Thái lại hướng về nơi hiệu băng đĩa. Vũ Thái lấy hết can đảm, mở cửa hiệu bước vào. Tự nhiên tôi cũng vã mồ hôi, quái lạ, nó đi tỏ tình chứ có phải tôi đâu, thế mà lòng tôi cũng nao nao.

Một tiếng sau…

- Nó đến đâu rồi?! - Hải Long ngồi bẹp xuống đất, tay ôm bụng rên hừ hừ như sắp chết.

- Cái thằng, chẳng hiểu làm cái gì trong đó mà mãi chưa thấy ra không biết! - Gia Tường xót ruột, ngong ngóng nhìn về phía hiệu băng đĩa.

Hải Long bỗng nhiên phát hoảng:

- Chết thật, lỡ như thằng Thái không xong, lại làm bừa…

Bạch Tâm chau mày, điệu bộ kinh hãi lẩm bẩm:

- Uầy, kinh thế?!

- Ngậm mồm thối của hai đứa mày vào đi, còn không mau đi xem thử chuyện gì à? - Gia Tường đưa tay bịt miệng Bạch Tâm lại.

Bọn tôi lân la đến gần cửa tiệm, núp ngoài xó cửa, nhú đầu ra xem thử. Ấy thế mà chưa kịp nhìn ra gì, tôi đã bị một thứ gì đó có màu xanh đen ụp vào mặt, bổ nhào ra giữa cửa. Lúc tôi ngồi dậy thì nhận ra, là cái mông thối của Vũ Thái. Điên quá, tôi xoay người nó lại, la lớn:

- Mắt mày để dưới mông à?

Chỉ thấy lúc này mặt Vũ Thái đỏ lên, hai lỗ tai nóng bừng, mắt cụp xuống rũ hàng mi dài chạm mí dưới, vẻ buồn rầu khó tả. Gia Tường như hiểu ra chuyện gì đó, choàng tay lên vai Vũ Thái, vỗ vỗ nó mấy cái. Cả đám nhìn nhau lắc đầu, riêng chỉ có tôi hiểu cái quái gì đang xảy ra. Đợi khi cả bọn đi đã xa, tôi mới gãi đầu hỏi:

- Tao chẳng hiểu gì cả, ai nói gì đi chứ!

Cả bọn nó bỗng thở dài, đồng thanh nói:

- Lại trở thành cậu em tốt!

Tôi lúc ấy vẫn ngơ như bò đội nón, mãi đến sau này mới hiểu ra rằng chị ấy nói chỉ coi Vũ Thái là "cậu em trai" mà thôi. Cả bọn nó, Gia Tường, Hải Long, Bạch Tâm có lẽ đã từng trả qua nên mới hiểu rõ thế, riêng tôi lúc ấy đã như “không vướng chút bụi trần” cho nên ngớ mặt ra là phải. Hầy, vẫn là tôi khỏe nhất!

Ê, có cả Hải Long... Hình như có điều gì đó sai sai nhỉ?

***

Ngoại Truyện nho nhỏ:

Mười năm sau đó, tôi không gặp lại Hải Long, những đứa khác chạm mặt, hẹn đi chơi cũng khá nhiều nhưng riêng Hải Long thì không hiểu đã chuyển nhà đi đâu mất. Đột nhiên hôm ấy, tôi nhận được một cú điện thoại của anh bạn năm xưa, hai chúng tôi trò chuyện rất nhiều. Mãi đến khi tôi bảo sắp có việc, phải cúp máy, Hải Long bỗng nhắc đến chuyện cuốn tiểu thuyết mà tôi đã viết về thời học sinh của chúng tôi bán khá chạy. Tôi cười, cậu ta rất vui khi tôi nhắc đến những kỉ niệm xưa, cậu ấy bảo trí nhớ tôi rất khá, thế nhưng lại nói:

“Nguyên Khải, thật ra lúc đó tao có giấu mày vài chuyện!”

“Hửm?”, tôi ngạc nhiên, “Có sao? Ha ha, kể xem nào!”

“À, là về câu mà… cả bọn có người yêu mà hai ta không có ấy, thật ra lúc đó… tao… tao đã quen một cô bạn hàng xóm, thích nhau rất lâu, lúc đó chỉ có ‘Nguyên Khai’ là ngốc thôi, ha ha ha!”

“Thằng mất dạy!”

(hi hi, chỉ là vui thôi)
 

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương III. Đường Bạch Tâm (1)


Tôi vốn không thích mấy đứa học giỏi, bọn chúng cũng là những thành phần đáng ghét nhất. Cứ hễ một chút, thầy cô, cha mẹ lại đem những đứa ấy ra làm khuôn mẫu mà giáo huấn tôi. Hầu hết chúng rất khinh thường người ta, đặc biệt là khinh thường những đứa như tôi vậy. Nhưng Bạch Tâm thì khác, nó không hề tỏ ra kiêu ngạo một chút nào, cha mẹ và thầy cô cũng không lấy nó ra làm điển hình cho chúng tôi (có lẽ họ nghĩ nó không bình thường cho lắm). Bạch Tâm hay đọc sách, phải nói nó là ông nội của mọt sách, bất cứ thứ sách gì nó cũng ngốn được. Nhờ vậy mà nó giống như một cuốn sách bách khoa, hầu như là cái gì nó cũng biết. Tính tình của nó khá nhát, nó rụt rè và hay ẩn mình, lại còn ít nói. Nhiều lúc tôi nghĩ nó còn bị thần kinh vì học quá nhiều, cái đầu to của nó khiến Vũ Thái nghĩ rằng trong đó là một khối óc sắp nổ tung lên. Đôi lúc tôi bảo nó rằng nên vui vẻ lên một chút, cuộc sống là phải có nụ cười. Thế là hôm sau tôi thấy nó vào nhà sách, vác một chồng sách có tiêu đề đại loại như là “Cách để vui vẻ trong cuộc sống” về nhà. Có lẽ nó bị ám ảnh mất rồi!


Tất cả những đứa khác trong bọn, tôi đều học chung từ năm cấp một. Riêng cái thằng “Tam Tạng” này tôi gặp năm lớp sáu, ngồi chung tổ cho nên thân nhau lúc nào không hay. Lúc mới vừa quen sơ, trong mắt tôi Bạch Tâm chẳng khác nào người ngoài hành tinh: Dáng người hạt tiêu, đầu to như cái bong bóng thổi căng, đôi mắt có cặp “đít chai” lúc nào cũng dính vào một cuốn sách dày. Là con trai, thế mà cái quái gì nó cũng sợ, thật may nó học giỏi, nếu không cái biệt danh Nobita chắc chắn nó cũng ôm trọn. Nhiều lúc tôi không hiểu Bạch Tâm đã sống ra sao, chỉ là một con cóc bằng nắm tay cũng khiến nó nhảy tót lên bàn, xanh mặt kêu cứu. Chả bù cho sức học quái vật của nó, thứ đáng sợ nhất với bọn tôi thì trở thành thú vui của Bạch Tâm một cách bình thường, chính là kiểm tra các kiểu. Bạch Tâm đứng hạng thứ nhì trong lớp về học lực, lại còn là học sinh ưu tú của đội tuyển Hóa. Bao nhiêu hóa chất độc hại nó đều có thể làm thí nghiệm, thế mà chỉ vài con vật be bé như cóc, rắn nước lại khiến Bạch Tâm tè ra quần. Chính cái điểm yếu ngớ ngẩn ấy của nó mà biết bao nhiêu chuyện dở khóc, dở cười xảy ra, mà tôi là người chứng kiến rõ nhất.


Một đứa chết nhát như Bạch Tâm thường bị đem ra làm trò tiêu khiển của bọn đầu gấu trường học, kiểu như đã có Nobita thì không thể nào vắng mặt Chaien, Xeko ấy. Lúc trước nó không chơi với ai, mặt mày suốt ngày cắm vào cuốn sách nên bị bắt nạt nhiều vô số kể. Bởi không có bạn nên chẳng ai thèm giúp đỡ Bạch Tâm, còn nó thì cắn răng chịu đựng. Lên cấp hai, có bọn tôi chơi chung, nó cũng ít bị dòm ngó hơn. Thế nhưng Bạch Tâm vẫn không thể nào thoát khỏi kiếp làm bao cát cho bọn lớn xác tập luyện.


- Bây giờ thầy sẽ đọc điểm kiểm tra một tiết môn Toán vừa rồi của các em! - Thầy Trung mở tập hồ sơ, dõng dạc nói.


Thầy đọc lướt qua vài cái tên đầu, bỗng dừng lại ở chỗ của Vũ Thái và Bạch Tâm, đôi mày nhướng lên rồi chau lại:


- Tâm và Thái hết tiết lên văn phòng với thầy!


Vũ Thái ngớ người, vội vã khều lưng Bạch Tâm đang ngồi phía trên, thều thào hỏi:


- Này, chẳng lẽ lần này bài của mày có vấn đề à? Tao chép gần hết đấy!


Bạch Tâm chẳng thèm quay lại, nói một câu không biết rồi cặm cụi học bài, mặc cho Vũ Thái làm trò khỉ phía sau. Hết tiết, bọn nó ngồi ê mông ở văn phòng mãi đến khi trống đánh sang tiết sau vẫn chưa thấy bóng dáng, hẳn là gặp vấn đề lớn lắm.

Tan học, Vũ Thái ngơ ngẩn ra khỏi văn phòng, phía sau là Bạch Tâm cúi gằm mặt, vội vã bước nhanh đến nhà gửi xe. Vừa gặp bọn tôi, Thái đã la làng:


- Hỏng… hỏng rồi chúng mày ạ! “Đường Tăng” hỏng đến nơi rồi!


Tôi lớ ngớ nhìn khuôn mặt lấm lét của Vũ Thái, liếc sang Bạch Tâm đã thấy nó phi xe thẳng ra cổng, không buồn chào bọn tôi một câu. Hải Long đần mặt nhìn theo bóng Bạch Tâm chạy tít đằng xa, lại quay sang túm lấy Vũ Thái đang diễn “xiếc”.


- Hỏng? - Hải Long hỏi.


Vũ Thái gật đầu, ra chiều hiểu biết lắm. Nó khoa chân múa tay, hết nhảy sang trái, lại bò sang phải, thuật lại chuyện lúc nãy trong văn phòng cho bọn tôi nghe. Đến nửa ngày, nó kết luận một câu:


- Là “Đường Tăng” trúng phải yêu thuật, bây giờ đầu óc ngu si, bài kiểm tra toán chỉ được có hai điểm. Tao cũng chép bài nó, kết quả như nhau nên thầy bắt viết kiểm điểm!


Gia Tường xoa cằm, chậc lưỡi, lắc đầu, thở dài đủ kiểu:


- Hỏng thật ấy! Bài đó tao làm còn được hai điểm rưỡi!


- Nó học giỏi lắm mà, sao hôm nay lạ thế?! - Tôi chau mày.


Mọi hôm thì Bạch Tâm sẽ cùng bọn tôi lượn qua cửa hàng truyện tranh hay tiệm internet nhưng mấy ngày gần đây nó bỗng nhiên biệt tích, vừa tan học đã lập tức ba chân bốn cẳng leo lên con ngựa sắt, phi như bay về nhà. Trong giờ học, bộ dạng của nó khiến bọn tôi không khỏi lo lắng. Chỉ một câu toán căn bậc hai dễ như ăn bánh tráng, đến tôi còn làm được mà chẳng hiểu sao nó cứ lóng nga lóng ngóng, cuối cùng bị phết một con ngỗng đỏ tươi vào vở. Ra chơi thì lầm lầm lì lì, thỉnh thoảng còn biến đi đâu mất dạng, đến lúc trở về thì lưng áo ướt đẫm mồ hôi, thở không ra hơi. Dần dần, tôi nhận ra Bạch Tâm đã gặp phải vấn đề lớn mà một thằng đầu to chứa đầy chất xám như nó không thể giải quyết được: Bị bắt nạt.

Bởi vì hành động thất thường của thằng bạn thân, chúng tôi chia nhau theo dõi mỗi khi Bạch Tâm ra ngoài vào giờ ra chơi và khi tan học về. Sau hai ngày, bọn tôi biết được Bạch Tâm đang làm chân sai vặt cho nhóm của thằng Mặt Ngựa. Nhóm của Mặt Ngựa có năm đứa, toàn là lũ “máu mặt” trong trường, là “khách hàng VIP” của phòng giám thị. Cầm đầu là Mặt Ngựa, tiếp đến là Đầu Trâu, sau đó là Mũi Heo, tiếp theo là Tai Bò và cuối cùng là Sừng Dê (thật ra chỉ là một đám “súc vật” lố lăng). Bọn chúng thay phiên tìm đối tượng yếu đuối để bắt nạt. Đáng thương, cuối cùng “Đường Tăng” vẫn bị “yêu quái” tóm được, buộc phải moi tiền và sức lực ra cho bọn chúng tiêu xài.

Với tính cách chết nhát của Bạch Tâm, một khi đã bị hăm dọa, nó sẽ chẳng bao giờ hé môi dù là nửa chữ với người khác. Biết tính nó, bọn tôi chỉ lẳng lặng theo dõi và tìm cách đối phó, tuyệt đối không thể nói cho Bạch Tâm nghe, nếu không nó chỉ còn nước trốn biệt.


- Ê, thằng Mặt Ngựa kìa! - Vũ Thái khẽ kêu lên.


- Để tao dạy cho nó bài học - Hải Long hùng hổ.


- Ấy! - Gia Tường kéo áo Hải Long - Mày muốn thành xúc xích à?


Hải Long cau có trở lại vị trí cũ chờ đợi. Bọn tôi ngồi hóng một lát thì thấy Bạch Tâm hớt hải chạy đến, vội vàng móc trong cặp ra vài tờ tiền đưa cho bọn chúng. Vẻ mặt sợ sệt, xanh ngắt như tàu lá chuối của Bạch Tâm khiến tôi không khỏi lo lắng, chực đứng lên nhưng lại bị Gia Tường ép lại. Mặt Ngựa hí hửng đếm vài tờ tiền nhăn nhúm trên tay, thô lỗ đập vào lưng Bạch Tâm một cái thật mạnh khiến cho cặp kính của nó văng xuống đất. Đầu Trâu cười lớn hùa theo, giơ chân đạp gãy cặp kính đang nằm lăn lóc tội nghiệp rồi kéo nhau bỏ đi.

Chờ bọn chúng khuất bóng, Bạch Tâm ngã khuỵu xuống đất, đưa tay lau mồ hôi đang hòa với nước mắt trên khuôn mặt đã chuyển sang màu trắng bệch của mình. Bạch Tâm hiện giờ hệt như đang bị bao phủ bởi một đám mây xám xịt, sắc mặt tệ hại đến nỗi chỉ có thể miêu tả bằng hai từ khô khốc.


- Của mày nè! - Vũ Thái nhặt chiếc kính vỡ tròng, nhét vào tay Bạch Tâm đang lúi húi lần mò.




Hết cả tiếng đồng hồ để giải thích với Bạch Tâm, cuối cùng bọn tôi cũng dụ dỗ được thằng “ông nội của mọt sách” nọ đi ra quán nước trước cổng trường. Gia Tường cố ý chọn chỗ vắng, ít người dòm ngó nhất để hỏi chuyện thằng bạn thân. Gặng hỏi một hồi lâu, Vũ Thái cũng cạy đước cái miệng kín như bưng của Bạch Tâm. Ra là do nó chạy xe không cẩn thận mà đâm phải bọn Mặt Ngựa, họa may đã biến thành đối tượng bắt nạt tiếp theo của bọn chúng. Ngày ngày Bạch Tâm đều phải đi học thật muộn, về nhà thật sớm để mong được thoát khỏi dòm ngó của băng Mặt Ngựa nhưng đều không thành, mỗi ngày đành giao nộp cho chúng năm mươi nghìn và năm ổ bánh mì lớn.


Hải Long nghe xong liền giận tím mặt, một mực đòi đi tính sổ với lũ “súc vật” kia. Vũ Thái vội “dập” ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Hải Long xuống, điềm đạm nói:


- Thôi! Tuy mày to con lực lưỡng, sức cũng ngang trâu bò… à không, ý tao là rất khỏe! Nhưng mà bọn nó đông như vậy, mỗi thằng một đầu, mày dù có là Héc-quyn cũng e chẳng thắng nổi. Mà dù có thắng thì đã sao, mày đánh được chúng nó mãi à? Phải dùng chất xám, để cho chúng sợ ta dài dài mà không dám làm khó dễ “Đường Tăng” nữa, hiểu không?


Hải Long nghe Vũ Thái khuyên có lý, đành ôm bụng ngồi im, chờ xem “Gia Cát” hiến kế. Thái xoa cằm, bứt tóc, móc mũi một hồi, bỗng nhiên trên đầu nảy ra một cái bóng đèn, nhanh nhẹn chia việc cho chúng tôi. Sau cùng, nó đưa tay vờ vuốt vuốt chòm râu vô hình trên cằm, một tay vỗ vỗ vào vai Bạch Tâm đang cúi gằm mặt, cao giọng nói:


- “Đường đại sư” cứ yên tâm giao việc này cho bọn ta!


Sắc mặt Bạch Tâm đã có chút chuyển biến, chỉ có điều sắc mặt ấy xem chừng méo xẹo, có lẽ là cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong!


Sáng hôm sau, Thái phân công cho Long hộ tống “Tam Tạng” đến trường vì Long là đứa duy nhất cùng đường với “Tam Tạng”. Thật may mắn là mọi việc diễn ra suôn sẻ, không có dấu hiệu của bất cứ một tên bắt nạt nào. Mọi việc đẹp đến khi tan trường, Mặt Ngựa cùng đồng bọn đã đứng đợi sẵn ở cổng. Chúng tôi tôi lập tức nhận được thông báo của Vũ Thái, nhanh chóng tụ lại bàn kế hoạch tác chiến.


- Nghe nói tụi bây đang tìm cách trả thù tụi tao hả?


Tôi điếng người, tiếng nói vừa rồi không phải là của thằng Đầu Trâu sao. Bọn tôi ngồi quây quanh một bãi cát, Vũ Thái tay vẫn còn cầm que vẽ sơ đồ, miệng vẫn còn lẩm bẩm bàn chiến lược, bây giờ cũng mặt cắt không còn giọt máu như tôi.

Bạch Tâm theo phản xạ, rụt cổ lại như một con rùa. Gia Tường đơ đực ra, tay bám lấy quần tôi. Chỉ có Hải Long hùng hùng hổ hổ, không kìm chế được, đứng phắt dậy, quay lại bọn Đầu Trâu mà chửi đổng lên:


- Ừ đấy! Ông đây cũng nghe nói tụi mày to gan bắt nạt bạn của ông!


Bạch Tâm nghe giọng Hải Long gầm thì kinh hãi, cổ càng rụt sâu vào áo. Tôi cũng quay lại nhìn. Bọn Mặt Ngựa điên tiết, mắt long sòng sọc bắn vào Hải Long, còn Hải Long thì trừng mắt với bọn chúng.


Cứ như vậy đến nửa ngày.


Một bầy quạ đen cùng nghìn dấu chấm bay qua đầu chúng tôi, Tai Bò đờ mặt ra một lúc rồi hỏi:


- Thế rốt cuộc là có đánh không?


- Tới luôn! - Mặt Ngựa gào.


Thế là bọn chúng bắt đầu nhào đến, bọn tôi cũng chẳng thiết gì nữa, xông ra đấm đá loạn cả lên. Thật may tôi có xem phim, lại là thành phần nghiền nát bét cả đống kiếm hiệp Kim Dung, học được vài chiêu, cứ nhắm chỗ “yếu” của bọn chúng mà đạp. Nghe tiếng thét thất thanh, tôi cười ha hả, mở mắt ra nhìn chiến thắng thì bỗng trông thấy Vũ Thái nằm bẹp dí dưới chân mình, tay vẫn đang đỡ lấy chỗ “yếu”. Chết thật, sao lại nhầm quân ta lúc này cơ chứ!


Bên phía Gia Tường càng hỗn loạn hơn, chẳng hiểu bọn nó đánh đấm kiểu gì, chỉ thấy Gia Tường liên tục hét, hét như một con lợn đực bị chọc tiết. Tôi nghe thấy Sừng Dê mắng:


- Mày có ngậm mồm vào không? Chúng tao đã làm gì mày đâu?


Hải Long đỉnh hơn chúng tôi, hồi bé nó có học vài đường võ phòng thân. Thế nhưng khi gặp tình thế như thế này, Hải Long lúng túng, do không thành thạo nên nó cứ đá một cú thì trở về đứng tấn một lần. Lúc nó xoay người, chẳng may đũng quần rách xoẹt một cái, khiến Hải Long càng thêm lóng ngóng, một tay che quần, một tay che mặt. Điệu bộ của nó trông buồn cười không tả nổi. Bọn Mặt Ngựa nghệt mặt ra rồi phá lên một trận. Cái cảnh đánh đấm tưởng chừng sẽ oai phong lẫm liệt này của bọn tôi không ngờ lại hóa thành bi hài kịch.


Cuối cùng bọn tôi bị chúng dần cho một trận nên thân.


Bọn tôi ngồi trên băng ghế đá, đứa nào đứa nấy bầm tím mình mẩy, mặt xanh như tàu lá chuối, đờ đẫn nhìn nhau, không nói được câu nào. Chỉ tội cho Vũ Thái, vẫn nằm khóc ôm chỗ “yếu” phía sau bụi cây. Gia Tường đột nhiên thều thào hỏi:


- Ơ này, thằng Tâm đâu rồi?


Lúc này tôi mới nhận ra, từ lúc chúng tôi xông vào ẩu đả với bọn Mặt Ngựa thì Bạch Tâm đã bốc hơi hoàn toàn. Hải Long xoa xoa tay lên trán, nói:


- Chắc là cu cậu sợ quá, chuồn trước rồi!


- Hầy! - Bọn tôi cùng thở dài.
 

Mật Ngọt

Gà con
Tham gia
21/11/15
Bài viết
26
Gạo
0,0
Mình đọc đến chương 2 rồi, và chưa thấy lỗi chính tả nào. ^^ Đây là điều mình rất thích khi đọc truyện tự sáng tác á. Có động lực để đọc tiếp hơn.
Về tình tiết thì chưa có gì hấp dẫn cả, nhưng lối kể tự nhiên trong sáng đúng chất học trò đã kéo mình lết hết 2 chương đấy.
Hi vọng bạn ra chương đều cho mình đọc với nghen!
<3
 

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Mình đọc đến chương 2 rồi, và chưa thấy lỗi chính tả nào. ^^ Đây là điều mình rất thích khi đọc truyện tự sáng tác á. Có động lực để đọc tiếp hơn.
Về tình tiết thì chưa có gì hấp dẫn cả, nhưng lối kể tự nhiên trong sáng đúng chất học trò đã kéo mình lết hết 2 chương đấy.
Hi vọng bạn ra chương đều cho mình đọc với nghen!
<3
Cảm ơn bạn nhiều lắm, mình sẽ cố gắng hết sức ^^
 

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương IV. Đường Bạch Tâm (2)


Sau hôm diễn ra trận đấu vô cùng “huy hoàng”, “kịch tính” giữa bọn tôi và băng nhóm “súc vật”, tôi còn nghĩ chắc chắn bọn Mặt Ngựa sẽ trả thù nhưng không hiểu sao bọn nó tỏ ra chẳng hề quan tâm đến tôi mỗi khi đụng mặt. Hôm ấy bọn tôi cũng đấm cho chúng vài cú, không đau ít cũng đau nhiều, thế mà bây giờ tôi lại còn có thể hiên ngang đi qua mặt bọn chúng như bao đứa học sinh khác. Chẳng lẽ bọn chúng bị chứng mất trí nhớ tạm thời à?


Điều đáng nói ở đây là Bạch Tâm đã bốc hơi hoàn toàn trong mấy ngày gần đây.


Hỏi ra mới biết, Bạch Tâm đã lẳng lặng bắt xe chuồn về quê ngoại ngay sau hôm bọn tôi đánh nhau với băng Mặt Ngựa.


- Thằng bốn mắt này chẳng được gì, chỉ có cái chạy là nhanh! - Vũ Thái chống cằm nhìn mây, lẩm bẩm nói.


- Chắc nó bận việc gì đó… - Tôi đáp.


Nói thì nói thế nhưng chính bản thân tôi cũng không tin tưởng câu nói này cho lắm. Bạch Tâm tính tình nhát cáy, không chạy trốn như thế này mới là chuyện kì lạ.


Một tuần sau, Bạch Tâm cuối cùng cũng chịu ngoi lên. Khuôn mặt nó tròn trịa hẳn ra, da dẻ cũng trắng thêm vài phần. Trông nó như một con chó con ốm yếu vừa mới được chủ lò thịt cầy vỗ béo vậy.

Bạch Tâm hớn hở lôi đủ thứ bánh trái ra bày trước mặt chúng tôi, mặt nó lộ rõ sự sung sướng, còn bọn tôi thì tối mặt, bốc khói nhìn nó.

Hải Long không nhịn được nữa, lập tức đè Bạch Tâm xuống. Gia Tường và Vũ Thái thi nhau nắm lấy chân tay Bạch Tâm, mặc cho nó cố sức giãy dụa. Còn tôi thì nhẹ nhàng hơn, khẽ cười với nó rồi móc trong túi quần ra một sợi thun vàng.


- Hành hình nào! - Tôi nói bằng chất giọng biến thái nhất có thể.


- Đệch! - Bạch Tâm hoảng hốt la lên.



Bạch Tâm khúm núm bước ra từ nhà vệ sinh, nước mắt nước mũi vươn vãi đầy mặt. Bọn tôi phá lên cười, cười mãi cho đến khi Bạch Tâm mếu máo nói:


- Tao về quê là vì cậu tao ở nước ngoài mới về. Cậu tao bận lắm nên ba năm rồi chỉ về có lần này thôi. Cho nên mẹ mới cho tao đi thăm cậu!


Gia Tường xoa cằm:


- Chứ không phải là trốn “nợ” à?


- Hừ! Tao tuy có hơi nhát gan, nhưng đâu đến nỗi bỏ bạn bè mà đi thế! - Bạch Tâm vỗ ngực.


Sau đó bọn tôi kể lại cho nó nghe chuyện băng Mặt Ngựa đã lơ chúng tôi như thế nào, không thèm để ý đến chúng tôi ra sao và liên tục lướt ngang con mắt của băng Mặt Ngựa để chứng minh cho nó xem. Bạch Tâm như bắt được vàng, lòng đã yên tâm được phần nào. Nhưng bọn tôi và thằng thỏ đế này vẫn chưa hiểu được nguồn cơn, cứ đinh ninh rằng “yêu quái” đã tu thành “chính quả”, đã ngán ăn thịt “Tam Tạng”, ai ngờ, “yêu quái” thì vẫn mãi là “yêu quái”.


Chiều hôm đó, Bạch Tâm lê lết thân xác tả tơi vào lớp. Con mắt bên trái có quầng tím, khóe miệng sưng lên, vừa nhìn là biết… Thôi xong, lại bị ăn đấm nữa rồi!


Vũ Thái gãi mông, đặt chai nước ngọt xuống bàn Bạch Tâm. Bọn tôi ngồi nhìn Bạch Tâm thở dài, sau đó uống nước, sau đó lại thở dài, rồi lại uống nước, cuối cùng nhìn nó chạy cấp tốc vào nhà vệ sinh mà chẳng làm được gì thêm. Thật khó hiểu, dù tôi có vò đầu bức tóc đến đâu vẫn không sao biết được lý do khiến bọn Mặt Ngựa mãi không buông tha cho Bạch Tâm. Đúng lúc ấy, Vũ Thái - Quân sư quạt mo kiêm quạt nhựa nảy ra một ý. Bạch Tâm nghe xong mặt mũi tối sầm, nhất quyết không chịu làm theo. Đó là đối đầu trực diện với Mặt Ngựa, đánh nhau như “hai thằng đàn ông thực thụ”.


Bạch Tâm yếu đuối, thân thể xanh xao, e là một cơn gió nhẹ cũng đủ khiến Bạch Tâm bay đến Nam Cực chơi với chim cánh cụt. Bảo nó đứng trước mặt đầu gấu của trường, hùng hùng hổ hổ, lớn mật động tay động chân, chỉ sợ nó chưa kịp thể hiện thì bọn tôi đã phải nhặt xác nó về. Thế nhưng Vũ Thái lại một mực ủng hộ, đưa ra biện pháp một sống một còn, buộc Bạch Tâm phải làm theo. Vũ Thái giảng giải:


- Bọn nó nhằm vào thằng Tâm là vì nó quá nhút nhát. Một đứa không có tinh thần chống trả thì rất dễ để bọn nó nắm thóp. Ngược lại, nếu Bạch Tạng phản kháng, bọn nó sẽ có sự đề phòng vì thằng người rơm đã có thể đứng lên “khởi nghĩa”, sẽ khiến chúng phân tâm. Từ đó, ta thừa thắng xông lên!


Bạch Tâm nghe cũng thuận tai, nhưng tay chân bủn rủn, không hề có chút “khí phách” nào, một mực từ chối. Tôi lại lôi sợi thun vàng trong túi ra, huơ trước gương mặt trắng bệch của thằng bạn:


- Mày không làm theo, có ngày thằng Mặt Ngựa sẽ dùng cái này làm cho mày… - Tôi kéo dài, phì một tiếng - Thành thái giám luôn đấy!


Nghe tôi nói xong, Bạch Tâm giật giật khóe môi, có vẻ đang nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy bọn tôi đã gây ra. Nó cuống cuồng, gật đầu lia lịa:


- Phải thử…!



Tôi khệ nệ xách xô nước lên bậc thang, Gia Tường thì mải đuổi theo con bé lớp bên cạnh, bỏ mặc tôi hì hục mãi mới lết đến lớp. Khỉ thật, cùng trực nhật mà chẳng lần nào nó giúp tôi cho ra hồn. Tôi định bụng tìm nó để trả thù nhưng lại bắt gặp nét mặt hốt hoảng của thằng Đạt cò đang hớt hải chạy vào.


- Đánh… Đánh nhau rồi! - Đạt cò la lớn - Bạch Tâm với Mặt Ngựa đấy!


Bạch Tâm làm thật, cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi vỏ ốc sên. Tôi vứt cái xô, vội vã chạy theo đám bạn đang nhốn nháo ùa ra sân.

Trước mắt tôi là hai thằng con trai đang đối mặt nhau. Một bên mặt hùng mày hổ, to con lực lưỡng, đứng tấn vững như bàng. Một bên xanh xao yếu ớt, nhỏ thó như que củi, chân tay run rẩy như cầy sấy. Tôi ôm mặt, đánh nhau thế này thì ai chẳng biết trước kết quả. Nhưng thôi, ít ra Bạch Tâm vẫn không bị xem là con rùa rụt cổ.


Mặt Ngựa xắn tay áo, để lộ ra bắp tay rắn chắc khiến cho Bạch Tâm càng thêm bủn rủn. Với dáng vẻ này của Bạch Tâm, chỉ sợ Mặt Ngựa vừa hô thì nó đã lăn đùng ra ngất. Mặt Ngựa gầm lên:


- Ái chà, mày cũng to gan gớm!


Bạch Tâm lùi lại phía sau, mặt nó xanh như tàu chuối nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Mặt Ngựa từ từ bước đến, vẻ hung hãn vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống. Nó xoa xoa nấm đấm, thổi phù một cái rồi chực vung vào mặt Bạch Tâm. Bạch Tâm hoảng hồn, tay chân khua loạn xạ chống đỡ một cách yếu ớt. Mặt Ngựa bị làm cho rối mắt, khí nóng bốc lên, mặt đỏ phừng phừng vồ đến đối phương như hổ đói. Bạch Tâm không biết làm thế nào, theo phản xạ liền co giò bỏ chạy. Có vẻ Mặt Ngựa chưa gặp trường hợp nào thế này, nó cũng tẩn ngẩn ra vài giây mới đuổi theo Bạch Tâm đang bán sống bán chết phía trước. Đám học sinh đứng xem xung quanh tôi cười ồ lên, có đứa cười đến mức muốn vỡ bụng. Tôi cười không được, khóc không xong, bèn đi theo Mặt Ngựa sắp khuất sau dãy lầu.

Tôi trông thấy Gia Tường và Vũ Thái đang ghìm Hải Long lại ở phía bên ngoài nhà vệ sinh, còn thấy cả bóng dáng lực lưỡng của Mặt Ngựa hùng hổ tiến đến cửa. Không biết có phải Bạch Tâm sợ quá nên bay hết chất xám hay không mà nó lại chọn nhà vệ sinh - nơi mà bạo lực thăng hoa để làm chỗ trú thân. Tôi vừa nghĩ đến đấy đã bất ngờ nghe thấy tiếng gầm hung hãn của Mặt Ngựa.


“Thôi xong!” Tôi thầm hét lên trong bụng, vội vàng chạy theo bọn Hải Long vào trong.


- Tao sẽ không để mày bắt nạt dễ dàng như thế nữa! - Bạch Tâm la lớn.


- Đệch, mày tuổi tuất à thằng này!


Mặt Ngựa cố gắng vung tay thoát khỏi bộ hàm “sắc nhọn” của Bạch Tâm. Tôi cũng chẳng ngờ nó xài chiêu này, chắc có lẽ bị tẩn cho đau quá nên làm liều. Bạch Tâm biết mình không giữ được lâu bèn nhả miệng, nhanh nhẹn úp cây hút bồn cầu vào mặt của Mặt Ngựa đang lúng túng rồi phi ra cửa nhà vệ sinh trước sự ngạc nhiên của những đứa học sinh khác, bao gồm cả chúng tôi. Không ngờ “Tam Tạng” lợi hại hơn tôi tưởng. Thế nhưng dù sao cũng chỉ là cái bẫy kém cỏi của một thằng mọt sách đầu to, không thể nào khuất phục được bản tính hung dữ của “yêu quái”. Mặt Ngựa bẻ gãy cây hút bồn cầu đáng thương, mặc kệ bắp tay bị cắn toe toét, gào lên như một con quái vật rồi đùng đùng chạy đi tìm Bạch Tâm. Đám đông cũng phải khiếp sợ mà lùi ra nhường đường cho con quái vật ấy.


- T… tiêu… tiêu rồi! Tận… tận... thế đến nơi rồi! - Thằng Minh Tân mỏ nhọn chung lớp với tôi lắp bắp kêu lên.


Bạch Tâm trốn trong một lùm cây lớn ở phía sau trường, bộ dáng lấm lét như một tên ăn trộm vậy.


- Không hiểu sao tao lại không cảm thấy sợ như trước nữa! - Bạch Tâm toát mồ hôi lạnh, vừa cười nói.

- Đương nhiên, mày đã dũng cảm hơn rồi đấy! - Vũ Thái đưa ngón cái ra.


- Hình như Mặt Ngựa thốn lắm, tao sợ nó sẽ đem mày đi hầm nếu nó bắt được mày lần nữa! - Gia Tường lo lắng.


Mặt Ngựa mất tích một ngày. Hôm sau, nó gửi cho Bạch Tâm một lá thư hẹn gặp đơn giản, chỉ có điều, mực của lá thư… là màu đỏ như máu. Bạch Tâm xem xong lá thư, nuốt nước bọt ừng ực, mặt không ngừng ra mồ hôi lạnh, đôi mắt nhỏ sau cặp đít chai liên tục nheo lại, tỏ vẻ lo lắng vô cùng. Thế nhưng mặc cho bọn tôi khuyên bảo thế nào, Bạch Tâm cũng quyết đi cho bằng được. Nó vốn là thỏ đế, không biết rốt cuộc đã ăn phải thứ gì mà lại gan hùm như vậy. Khuyên không xong, bọn tôi đành đi theo nó, có gì còn giúp đỡ được cho nhau. Nghe nói Gia Tường đã gọi cho ông quản gia ở nhà chuẩn bị xe cho tốt, có gì còn đưa Bạch Tâm chạy cho nhanh.

Mặt Ngựa hẹn Bạch Tâm ở một bãi đất, cách trường không xa. Bọn tôi phải cố gắng lắm mới chọn được một cái cây lớn, thuận tiện cho việc ẩn nấp bởi vì Mặt Ngựa không cho ai đi cùng Bạch Tâm. Tôi nhìn thấy Mặt Ngựa đã chờ sẵn ở giữa bãi đất, khuôn mặt của nó chưa bao giờ mất đi vẻ hung hăng.


- Đi một mình đúng chứ? - Mặt Ngựa hất hàm.


- À…


Không để cho Bạch Tâm nói hết câu, Mặt Ngựa đã nhanh chóng dùng đá viên ném vào nơi chúng tôi đang trốn, khiến cho Vũ Thái bị u đầu, không kìm được mà la lên một tiếng. Mặt Ngựa hừ mũi:


- Ra đây đi!


Bọn tôi lóp ngóp bò ra, trong đầu tưởng tưởng đến cảnh nó sẽ gọi băng đến và cho chúng tôi một trận dữ dội hơn cả trước kia. Thế nhưng, không phải chuyện gì cũng sẽ diễn ra như ta nghĩ. Mặt Ngựa đột nhiên cúi đầu với Bạch Tâm, dáng vẻ đầy hối hận:


- Xin lỗi cậu!


Tôi nhìn thấy đôi mắt Vũ Thái muốn lọt ra ngoài, cái miệng của Hải Long không thể há to hơn được nữa, riêng Gia Tường đã ngã bổ nhào từ lúc nào. Bạch Tâm đờ mặt ra, nó liên tục ngoáy tai, kiểm tra xem mình có nghe nhầm không. Trước mặt nó và chúng tôi không phải là Mặt Ngựa thô lỗ, mà là một con người đang dùng câu xin lỗi một cách vô cùng lịch sự. Thấy chúng tôi ngạc nhiên, nó lại phì cười, đập đập vào vai Bạch Tâm:


- Tao… à, tôi cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Nhưng hôm ấy, mày… à không, cậu làm tôi bất ngờ, còn lớn tiếng với tôi như thế! - Mặt Ngựa rút tay lại, gãi đầu - Nhưng chuyện hôm nay... là bí mật có được không?

- Tất nhiên! - Bạch Tâm cười toe.


Bạch Tâm không còn đổ mồ hôi lạnh, tôi biết nó mừng đến độ muốn bay lên mây. Tôi cũng thấy lạ, Mặt Ngựa tuy hung hăng côn đồ, không ngờ cũng có lúc nói năng dễ nghe như vậy. Sau một hồi nói chuyện, bọn tôi mới biết đã không còn nguy hiểm gì nữa, ngược lại còn có thêm một người bạn mới.


Mặt Ngựa kể từ nhỏ nó thường xuyên không có bạn chơi cùng, mặc dù nó đã cố gắng để thân thiện với người ta. Nhưng vì ba nó là tử tù, mọi người liền mặc định nó là một đứa xấu xa, không ai đếm xỉa đến. Dần dần, nó bỏ quên bản tính thật, người ta nghĩ nó là đứa côn đồ thì nó sẽ trở thành đứa côn đồ cho người ta thấy. Cuối cùng, xung quanh Mặt Ngựa cũng toàn là những người bạn hay xu nịnh, không có ai dám phản kháng hay khuyên ngăn nó. Dù Mặt Ngựa là người tốt hay xấu, cũng chẳng có ai trở thành bạn đúng nghĩa của nó. Không ngờ bây giờ nó lại gặp được bọn tôi và cả Bạch Tâm nữa, dám lên tiếng mắng nó, lại còn đánh nhau nữa.
Nghe Mặt Ngựa nói mà tôi cảm thấy xã hội thật không công bằng cho nên mới xuất hiện những thành phần nguy hiểm như Mặt Ngựa lúc trước. Mỗi con người đều có một số phận, một bản chất riêng. Không phải cứ thấy thế nào thì nghĩ thế ấy, áp đặt suy nghĩ của chúng ta lên họ thì họ sẽ mãi mãi như vậy. Dù họ có tội nặng đến mức nào, tôi thiết nghĩ, cũng nên cho họ một cơ hội để làm lại.


- Thế, tại sao bức thư của cậu lại là mực đỏ? - Bạch Tâm chau mày hỏi.


- À! - Mặt Ngựa cười khì khì - Là vì bút hết mực, tiện tay lấy máu gà dùng chơi thôi!


Ha ha, tôi cũng không biết nên vui hay buồn đây!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương V. Lê Gia Tường (1)


Ở trường tôi, trong mắt lũ nữ sinh, con trai tốt có ba loại:


Một là: Có tiền


Hai là: Đẹp Trai


Ba là: Vừa có tiền, vừa đẹp trai


Thế đấy, còn những đứa như bọn tôi thì nghiễm nhiên trở thành lũ “dân đen”, không đáng để tụi nó để ý.


Trong đám chúng tôi, chỉ có Gia Tường được bọn chúng xem là “nam thần”, còn bọn tôi chẳng là cái gì cả.


“Nam thần” sánh đôi cùng “tiên nữ” hoa khôi của khối, còn bọn tôi là đám đi theo phía sau ngửi khói mù mịt.


“Nam thần” được bao người ngưỡng mộ, còn bọn tôi chỉ là lũ “vịt đực” lẹt đẹt đi bên thiên nga.


Khoan đã, ai bảo chỉ có đám nữ sinh đáng hận ấy đâu? Còn cả thầy cô cũng thế. Ngoài những đứa học giỏi thì những đứa “sắc giỏi” cũng rất được lòng thầy cô, đều là con người cả, sao bất công vậy chứ? Chính vì đều là con người nên cũng có chút xu hướng thiên về cái đẹp hơn. Ví dụ cụ thể nhé:


Hôm đó là giờ Sử của cô Thư, cả Gia Tường và Vũ Thái đều không thuộc bài, lại còn không làm bài tập. Cô Thư rất giận, phải nói cô ấy giận chỉ thua mỗi “La Sát Bà Bà” – cô Minh Lam mà thôi. Lúc ấy tôi nghĩ cả hai đứa nó đều vào “miệng cọp” cả rồi, thế mà Gia Tường, cái thằng mà chúng tôi gọi là “khốn nạn” ấy được cô châm chước, chỉ mắng cho một trận rồi thả về. Còn Vũ Thái, sắc không có, không ngoan ngoãn, cũng chẳng giỏi giang gì, chỉ được cái bày trò biến thái là tốt. Kết cục của nó thật là thê thảm, tôi cũng chẳng dám viết tiếp nữa, như thế có lẽ là bạn đọc hiểu rồi. Sau vụ đó, chúng tôi mới hiểu ra được “giá trị mọi mặt” của sắc đẹp là gì.


Nhưng không vì thế mà bọn tôi ghét Gia Tường. Nó là một trong số ít những đứa con nhà giàu mà không huênh hoang. Bọn tôi gọi nó là Tường “khốn nạn” không phải vì nó chơi xấu khiến bọn tôi không ưa mà là vì điều kiện của nó đều tốt hơn bọn tôi, cho nên có chút ganh tị. Gia Tường là đứa đúng kiểu “nhà mặt phố, bố làm to”, lại đẹp trai phong độ, túi tiền rủng rỉnh trong tay, ăn nói dẻo mồm dẻo miệng. Chỉ là nó học dốt như bò. Nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến hình tượng của nó với bọn con gái. Hễ chiếc xe ô tô đen bóng dừng lại trước cổng trường là bọn con gái bỗng loạn lên, khi nó từ trong xe bước ra, cái lũ “vịt giời” kia lập tức điêu đứng; khi nó nháy mắt một cái, nữ sinh đổ rạp; khi nó cười lộ ra hàm răng sáng bóng, bọn con gái lập tức nổ tung trái tim. Đối với bọn con gái, Gia Tường chính là thần tượng, chính là mấy anh chàng mỹ nam ấy. Thế đấy, nhưng chơi với nó thì không nhàm chán chút nào. Gia Tường không hợm hĩnh ỷ lại gia thế như mấy đứa công tử khác, lại còn vui tính và nhiệt tình.

Gia Tường này nói chung là tốt, duy chỉ có điều nó hay cùng thằng Thái lâu lâu giở chứng thần kinh chọc bọn tôi vài vố. Có lần Bạch Tâm đang đi vệ sinh, Gia Tường và Vũ Thái hùa nhau tuột quần của Bạch Tâm khiến Bạch Tâm chỉ còn nước ngồi trong nhà vệ sinh chờ người đến cứu. Hôm thì lén cầm lon nước có ga của Hải Long, lắc cho đến khi mỏi tay mới chịu dừng, hậu quả là Hải Long phải chạy về nhà thay quần áo, còn hai đứa nó thì ngồi cười nắc nẻ. Tuy có tôi có hơi ngán mấy vụ mà Gia Tường gây ra nhưng lại thấy cũng tốt, vì thường mấy đứa “pơ-phẹt” như nó luôn giữ hình tượng cho mình, còn Gia Tường thì không. Nó sắp biến thái ngang ngửa Vũ Thái rồi. Thế mà cái lũ nữ sinh hám sắc ấy lại càng khen Gia Tường “vui tính”, còn Vũ Thái là tên bần tiện, đáng ghét, xấu xa, bệnh hoạn, vô lại… vân vân và mây mây. Cũng dễ hiểu, đơn giản là Vũ Thái không-có-sắc. Đấy, thấy tác hại của việc không-có-sắc chưa? Xấu cũng là một cái tội ư, bất công thật!


Nói gì thì nói, bọn tôi rất thích đến nhà Gia Tường chơi. Nhà nó là một ngôi nhà cao tầng cách trung tâm thành phố không xa, trong sân rất rộng, còn có một cái hồ bơi lớn và hơn chục chậu cây cảnh hoa lá quanh nhà. Phòng Gia Tường trên tầng cao nhất, căn phòng sơn xanh da trời lót sàn gỗ sạch sẽ, rộng gấp mấy lần cái phòng khách nhà tôi và có rất nhiều thứ hay ho. Tôi ước mình có cái ti vi to như của Gia Tường đặt trong phòng, tha hồ mà xem phim. Phòng nó còn có điều hòa, muốn ấm được ấm, muốn mát được mát chứ không phải mùa đông thì rét run còn mùa hè thì nóng cháy như nhà tôi. Nói chung là cái phòng nó “pơ-phẹt” y như nó vậy.


Thế nhưng Gia Tường có vẻ không thích ở nhà, nó hay đến nhà của bọn tôi chơi, nó bảo như vậy rất vui. Tôi thì chẳng vui chút nào, ở nhà tôi lúc nào ba và đứa nhóc em lắm mồm cũng túc trực, chán chết đi được. Còn ở nhà Gia Tường thì ba nó đi làm suốt ngày, muốn làm gì mà không được. Gia Tường thích nhất là đến nhà Bạch Tâm, tôi lúc đó chẳng hiểu vì sao nó lại thích đến nhà cái thằng “ông nội mọt sách” đó.

Nhà Bạch Tâm không rộng như nhà Gia Tường nhưng cũng lớn hơn nhà tôi, đủ để một gia đình ba thế hệ: Bà nội, ba mẹ, cô chú, hai chị gái và Bạch Tâm ở chung. Cái thú nhất khi đến nhà “Tam Tạng” là đồ ăn, mẹ và bà nội nó nấu ăn cực kỳ ngon, thỉnh thoảng Hải Long và Vũ Thái hay tạt ngang nhà Bạch Tâm vờ mượn sách thực chất chỉ là ăn ké món chè long nhãn và bánh su kem của nhà nó làm. Nhưng tôi không nghĩ vì thế mà Gia Tường thích ở nhà Bạch Tâm như vậy, nhà nó giàu, muốn ăn gì chẳng được, làm gì mà phải “ăn ké”. Thật sự là rất khó hiểu.


Gia Tường mất mẹ từ lúc ba tuổi, còn tôi thì mẹ mất năm sáu tuổi, kể ra thì nó đáng thương hơn tôi. Nhưng tôi chẳng hề nghĩ vậy, lúc ấy tôi nghĩ mình luôn thiệt thòi hơn nó, khi mà tôi và nó đều giống nhau nhưng hoàn cảnh thì khác vô cùng, một đứa giàu sụ, một đứa không xu dính túi cơ mà. Thế mà đôi lúc nó bảo với tôi rằng nó ước được như tôi, muốn được sống như bọn tôi dù là ở trong hoàn cảnh nào đi nữa. Tôi chẳng thể hiểu được, tại sao? Chúng tôi thì luôn muốn được như nó, còn nó thì không cần? Hay nó giàu quá, hóa điên mất rồi?


Bạch Tâm dạo này đã nói chuyện nhiều hơn với chúng tôi từ sau vụ “anh dũng” chống lại nhóm của thằng Mặt Ngựa. Tôi không nghĩ nó lắm mồm như vậy, hễ hết tiết, giờ giải lao đến là nó nói. Mãi rồi nó nói và nói không ngừng suốt ngày đến nỗi tôi không thể nào yên được vì tôi ngồi chung với nó, đến nỗi thằng Đình Lộc tổ trưởng phải xin giáo viên chủ nhiệm đổi Bạch Tâm sang ngồi với Gia Tường. Tôi thì như trút được gánh nặng còn Gia Tường thì hí hửng như bắt được vàng. Ban đầu tôi còn tưởng chỉ được mấy ngày là Gia Tường sẽ “bùng cháy”, nhưng không, nó chỉ như một con mèo ngồi lặng thinh nghe Bạch Tâm luyên thuyên mãi mà không chán. Hay là những câu chuyện mà Bạch Tâm kể cho Gia Tường khác hoàn toàn với những thứ mà Bạch Tâm lải nhải bên tai tôi?


- Ê, Tường, mày biết không, tao ở nhà rất chán, bà của tao cứ suốt ngày nhắc nhở tao phải chăm học vào, mà tao thì có lười bao giờ đâu chứ!


- Gia Tường, tao kể cho mày nghe. Hôm qua con chó của chị hai tao bị bệnh chết, chị ấy khóc bù lu bù loa, cả nhà tao phải dỗ mãi mới nín!


- Tường này… bla bla… abcxyz…


Có như vậy thôi, cũng chẳng khác nào cái thứ mà Bạch Tâm cố nhồi nhét vào tai tôi mỗi ngày, chẳng có gì thú vị, không chút kịch tính và nhàm chán vô cùng. Gia Tường có lẽ đã “tu thành chính quả”, nó vẫn ngồi chống cằm cười khì khì và lâu lâu lại phụ họa vào câu chuyện của Tâm. Thằng Thái và tôi thì chịu, sức công phá bằng cách kể chuyện của Bạch Tâm quá lớn, còn Hải Long thì ngủ khò ngay phút đầu tiên.


- Hôm nay đi đâu chơi đi, mãi mới có một hôm trống ba tiết cuối. - Vũ Thái khoác tay bọn tôi.


- Đến nhà tao không? Mẹ tao bảo sẽ làm bánh flan! - Bạch Tâm mời gọi.


Vậy là cả bọn kéo nhau đến nhà Bạch Tâm, tôi dù có chút không muốn nhưng cũng đi theo. Không phải là tôi không thích đến nhà thằng mọt sách đó, mà bởi vì mỗi lần đến tôi rất ngại. Bà của Bạch Tâm đã lớn tuổi, nghe không được rõ ràng, lại vốn là người Hoa cho nên khi giao tiếp rất bất tiện. Thế nhưng bà vẫn thích nói chuyện với chúng tôi. Lần đầu tiên tới nhà Bạch Tâm chơi, nó giới thiệu bọn tôi với bà:


“Bà, đây là bạn của con, là Hải Long, Gia Tường, Vũ Thái và Nguyên Khải!”


“Ồ, Tiểu Long, Tiểu Thái, Tiểu Tường, Tiểu…” đến lượt tên tôi thì bà bỗng ngập ngừng “Tiểu Khai!”


Tôi đứng hình, mặt như bị xịt keo đông cứng lại. Lúc này thì mấy thằng khốn kia không thể nhịn cười, mặt đứa nào đứa nấy khuôn miệng như muốn banh hết cỡ. Dù tôi đã cố gắng nói với bà tên tôi là Khải, nhưng thỉnh thoảng bà lại quên khuấy tên tôi, chỉ nhớ được chữ Khai chứ không thể thêm dấu hỏi. Vậy cho nên tôi cảm thấy hơi ngại. Nhưng không sao, vì cái bao tử đang léo réo thì ngại một chút đáng là gì, tôi cũng muốn được thưởng thức món ăn của nhà Bạch Tâm làm.


Gia Tường thì không cần nói nhiều, nó thích nhất là đến nhà mọt sách cơ mà. Thế nhưng trong lúc chúng tôi ngồi trong phòng Bạch Tâm thì Gia Tường đi lang thang khắp nhà, thỉnh thoảng lại chạy ra vườn giúp cô chú của Bạch Tâm làm việc, hoặc là đến phòng khách xem bà Bạch Tâm đan len, hay ngồi nói chuyện với ba của mọt sách, rồi lại ghé qua phòng bếp xem mẹ mọc sách làm bánh. Chúng tôi thì thác loạn trên phòng, còn Gia Tường lại chăm chỉ phụ giúp mọi người, cứ như thể nó mới là con của nhà Bạch Tâm vậy. Tường đi một vòng như thế rồi quay trở lại phòng cùng chúng tôi.


- Mày lên trễ quá, Não Rỗng nuốt hết phần bánh của mày rồi! - Vũ Thái vừa nhai snack nhồm nhoàm, vừa vỗ vào vai Gia Tường nói. Gia Tường không phản ứng, nó lân la lấy vài thứ trên bàn của Bạch Tâm xuống, hỏi:


- Mày nói đây là con gấu của mẹ đan cho mày à?


- Ừ, mày thích thì tao cho đấy! - Bạch Tâm cười khì.


Gia Tường cầm con gấu bông nhỏ bằng len màu đen đã sờn cũ, nhìn ngắm một lát rồi lại bỏ lên bàn. Nó quay sang Bạch Tâm, cao giọng:


- Là của mẹ mày tặng cho mày, giữ cẩn thận đấy!


Bạch Tâm ngớ người, đưa mắt sang nhìn bọn tôi. Một Gia Tường láu cá hôm đã mắc chứng bệnh nào đó rồi hay chăng, chẳng lẽ nó giàu quá mà tâm thần phân liệt? Tôi lắc đầu, Thái chậc lưỡi, cả bọn không biết nói gì.


Ba của Gia Tường là giám đốc công ty lớn, là người mà bọn tôi đứa nào cũng ao ước có được một người cha như vậy, bởi bọn tôi chỉ suy nghĩ đơn giản là vì ông ấy có tiền. Có tiền thì không sướng sao? Muốn làm gì thì làm, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tóm lại là muốn gì được nấy, chuyện này không chỉ có bọn học sinh mới lớn như bọn tôi nghĩ, mà hầu hết ai ai cũng thấy vậy. Có tiền rồi thì địa vị trong xã hội, trong mắt người khác cũng thay đổi. Nếu trước mặt bạn là một người giàu có và một người nghèo túng, họ muốn bạn chọn một trong hai thì đương nhiên không ít người sẽ nhắm tên giàu sụ kia, còn người nghèo túng thì thế nào, gần như là không ai thích. Lúc ấy tôi còn nhỏ, chưa thấu được nhiều thứ thì nghĩ như vậy là điều tất nhiên, thế nhưng nhờ Gia Tường, tôi đã hiểu ra, tiền không phải là tất cả…


- Lê Gia Tường! - Cô Hoa gọi tên điểm danh.


Thông thường thì sẽ nghe thấy cái giọng nói như ong kêu của Gia Tường, nhưng hôm nay lại không có một tiếng động. Hôm nay Gia Tường nghỉ học. Nếu là những đứa khác, tôi sẵn sàng bóp mũi hô “có” hộ chúng nó, nhưng Gia Tường lại khác, cái giọng của nó quá đặc biệt và chính nó cũng là con người đặc biệt. Tôi không dại gì mở mồm điểm danh hộ cái thằng được cho là bộ mặt của lớp mà thầy cô nào cũng nhìn nó đầu tiên khi bước chân lớp vào dạy học. Hải Long đẩy tay tôi, nói khẽ:


- Sao hôm nay Tường không đi học?


- Tao có phải mẹ nó đâu mà biết! - Tôi bực dọc trả lời.


Ngày hôm ấy đối với bọn tôi trôi qua êm ả, vì Gia Tường vắng học, Vũ Thái vừa mổ trĩ phải ngồi một chỗ, chẳng có ai phá đám chúng tôi, chỉ là Bạch Tâm hôm nay thừa nước bọt, chẳng than vãn với ai được một câu nào.


Ngày hôm sau, Gia Tường không lên lớp, bỗng nhiên bọn tôi thấy thiếu thứ gì đó.


Ngày hôm sau nữa, vẫn chẳng thấy bóng Gia Tường đâu, bọn tôi đã phát chán cực độ.


Ba lần bọn tôi ghé vào nhà nó, chẳng có nó ở nhà, hỏi thì không ai trả lời, tôi bỗng thấy có vẻ bất an.


Chúng tôi chia nhau ra, đến những nơi Tường thường ghé qua để tìm nó. Tôi thử liên lạc với ba nó nhưng không được, chắc là đang đi công tác. Mấy ngày vắng bóng Gia Tường, bọn tôi vô cùng lo lắng, đi tìm nó mãi, có những nơi đã đến hơn chục lần nhưng vô vọng. Tôi chợt nhớ ra một nơi mà chúng tôi đã quên khuấy, một nơi vô cùng quan trọng với Gia Tường…
 
Chỉnh sửa lần cuối:

kimquyauthor

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/10/15
Bài viết
14
Gạo
0,0
Chương VI. Lê Gia Tường (2)

Ánh nắng tắt dần, bóng chiều tà bao phủ cả một ngọn đồi màu xanh phía xa xa. Bạch Tâm xiểng niểng bước lên phía trước, mấy hôm nay chúng tôi vừa tan trường là đã chạy khắp nơi tìm Gia Tường, đến bây giờ chân tay cũng muốn rã rời. Đi vài bước nữa lên đồi, tôi nhìn thấy một bóng người cao ráo quen thuộc đang đứng trước một cái bia mộ, tay chắp trước ngược khấn cầu, là Gia Tường. Bọn tôi mừng rỡ kêu lên, chạy thật nhanh về phía Gia Tường. Nhưng bỗng cái bóng ấy lao vụt đi, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng. Vũ Thái không chạy nổi nữa, ngồi phịch xuống đất:


- Mệt… tao mệt lắm rồi!


- Sao… sao thằng Tường lại… lại bỏ chạy mất? - Bạch Tâm thở dốc, hai mắt ngạc nhiên nhìn Hải Long.


- Ông nội tao cũng không biết được! - Hải Long cau mày.


Tôi không hiểu tại sao Tường lại phải trốn tránh bọn tôi như vậy, hết cách, chúng tôi đành ai về nhà nấy trước rồi hôm sau tính tiếp. Vừa đạp xe, tôi vừa cảm thấy trong lòng không yên, lại nóng như lửa đốt, đến đoạn hẻm nhỏ thì xe tôi đụng phải thứ gì đó, tôi ngã, nằm bẹp xuống đất một cách không gì thốn hơn.


- Cái khỉ gì vậy? - Tôi bực dọc làu nhàu, cố gắng dựng xe dậy để đi tiếp.


Bỗng tôi thấy Gia Tường đang ngồi trong cái ống cống bỏ hoang phía trước, gương mặt hốc hác.


- Tường…


Gia Tường quay lại, đôi mắt nó sưng húp nhìn tôi, cũng không buồn trốn tránh nữa. Tôi đến ngồi bên cạnh nó, hỏi nhỏ:


- Mấy hôm nay đi đâu?


Nó không trả lời, cúi mặt im lặng. Tôi nghe tiếng thút thít bên tai, là Gia Tường đang khóc. Tôi có hơi bất ngờ, từ lúc quen biết nó tôi chẳng khi nào thấy nó rơi một giọt nước mắt, bị đánh đau lắm cũng cười khì, thế mà bây giờ, nó lại khóc trước mặt tôi. Nhìn dáng vẻ thê thảm của nó tôi thấy rất tội, có lẽ mấy ngày nay nhịn đói hay chăng. Mặc kệ tôi hỏi gì, nó không hé môi câu nào, chỉ gục xuống như vậy.

Mãi rồi nó mới kể cho tôi nghe. Ba ngày trước là giỗ của mẹ nó, thế mà ba nó không thèm quan tâm, giao việc qua loa cho người làm rồi lên máy bay sang Mĩ công tác. Gia Tường và ba nó cãi nhau một trận lớn, thế rồi nó bỏ đi và cũng chẳng thấy ba nó đi tìm.


- Nhưng tao nghĩ mày cũng không nên bỏ đi lâu như vậy, có lẽ ba mày cũng đang rất lo lắng! - Tôi cố gắng cứu chữa sự việc.


Gia Tường lắc đầu:


- Từ nhỏ đến lớn, tao chẳng bao giờ thấy hai từ đó xuất hiện trên mặt ba! Thậm chí một bữa cơm ba tao cũng không bao giờ ăn cùng tao, một câu quan tâm rằng “con học có tốt không?” tao cũng không nhận được. Một tháng tao gặp ông ấy vài lần, ông ấy chỉ nhìn tao rồi đi, nhiều nhất cũng chỉ là đưa tiền cho tao. Như vậy là lo lắng hả? Như vậy là có quan tâm sao?


Ánh mắt vui vẻ mọi ngày của Gia Tường trở thành ánh mắt đầy sầu não. Tôi cảm thấy cay cay ở mũi, hóa ra bấy lâu nó thường nói muốn được sống như chúng tôi là vì như vậy. Ngôi nhà to lớn của Gia Tường chỉ là một cái vỏ bọc lạnh lẽo, không có một chút hơi ấm của gia đình. Tôi cũng đã hiểu ra lý do Gia Tường thích đến nhà Bạch Tâm, là vì ở đó nó được chia sẻ một chút yêu thương từ cái gọi là tổ ấm. Bây giờ tôi thấy Gia Tường quả thật là thiệt thòi hơn chúng tôi nhiều, tuy là nó có tiền, nhưng tiền chỉ đơn giản là thứ tầm thường, không thể đổi lấy yêu thương. Có lẽ ba của Gia Tường nghĩ rằng có thể làm việc thật nhiều, kiếm tiền thật nhiều thì sẽ không lo con trai mình phải khổ nữa. Ông ấy đâu biết con trai của ông ấy đã tủi thân như thế nào, thiếu vắng sự quan tâm bao nhiêu.


Bầu trời xám đen lại, có vẻ sắp đổ mưa. Tôi đưa Gia Tường về nhà tôi ở tạm, nhìn bạn mình khổ như vậy tôi cũng không kìm lòng được. Suốt tối hôm đó, Gia Tường dường như không ngủ, mỗi lần tôi quay sang, nó đều giả vờ nhắm mắt cho tôi bỏ qua. Nhưng tôi biết rằng không đứa nào ngủ mà hai mắt lại giật giật như nó. Tôi nằm bên cạnh, thỉnh thoảng nghe thấy nó khẽ thở dài. Đầu tôi hoang mang, không biết phải làm thế nào mới là đúng, mới là tốt cho nó đây. Tôi nghĩ ngợi một hồi bèn nói:


- Tao nghĩ mày cũng có phần chưa đúng! Dù sao cũng là ba mày, ông ấy cũng muốn tốt cho mày thôi!


Mãi không nhận được câu trả lời của thằng bạn, tôi không nói nữa, nhưng cũng biết rằng nó đã nghe thấy.


Sáng sớm, tôi đưa Gia Tường đi học, nhét vào tay nó một cuốn tập trắng thay sách vở mà nó không mang theo. Chúng tôi vừa rời khỏi nhà xe đã bắt gặp những ánh nhìn sáng lóa của người xung quanh. Tôi tự xem lại mình, vẫn bình thường, không có gì thay đổi. Lại liếc sang Gia Tường, tôi càng thấy ganh tị với nó hơn. Đầu tóc nó bù xù, áo màu cháo lòng nhăn nheo, quần thì ngắn đến mắt cá, còn phát ra loại mùi không được thơm cho lắm. Thế mà bọn con gái vẫn ôm tim nhìn nó. Đó là đồ của tôi cho nó mượn, lại là đồ năm ngoái cho nên vừa nhỏ vừa hôi là điều đương nhiên, vậy mà vẫn không giảm được vẻ đẹp của nó. Tôi hỏi nó có ổn không, nó chỉ cười trừ mà gật đầu.


Nhân lúc Gia Tường đi vệ sinh, tôi và bọn Vũ Thái bàn cách giúp nó. Hải Long cau mày nhìn Bạch Tâm, Bạch Tâm nheo mắt nhìn Vũ Thái, Vũ Thái lại cắn môi nhìn tôi. Bốn đứa nhìn qua nhìn lại, cuối cùng vẫn chẳng nghĩ ra được gì. Thằng đa mưu túc kế như Vũ Thái cũng ợm ờ thì chúng tôi cũng không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi im lặng và chờ đợi.


- A! - Vũ Thái bỗng nhiên la lên.


Hải Long mừng rỡ, vỗ vai Vũ Thái một phát, hồ hởi hỏi:


- Có phải mày nghĩ ra cách hay gì không?


- Không! - Vũ Thái cười khổ - Là trĩ tái phát thôi, tao đau quá nên mới la như thế!


Lập tức, Vũ Thái liên tục nhận được ánh mắt hình viên đạn từ phía chúng tôi. Bỗng từ phía sau nó, Hải Long chập hai ngón tay trỏ, ngắm thẳng “hồng tâm” trước mặt mà xuất chiêu. Vũ Thái bị tấn công bất ngờ, hét lên một tiếng thất thanh rồi lăn đùng ra đất, tay ôm lấy mông, rên la thảm thiết. Lúc đó tôi và Bạch Tâm ngớ người, nhìn xuống vẻ đau khổ của Vũ Thái rồi lại nhìn lên gương mặt biến sắc của Hải Long đang cười không được mà khóc cũng không xong. Chỉ biết rằng sau đó, Vũ Thái được đem đi bệnh viện còn Hải Long bị cô Hoa chủ nhiệm mắng cho một trận xối xả vì tội nghịch ngu.


Mấy ngày sau, Gia Tường vẫn ở nhà tôi, cho đến khi tôi gặp được ba nó ở cổng trường. Ba nó vận bộ vest lịch lãm nhưng đầu tóc lại rối bời, bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen sang trọng nhưng dáng dấp đầy vẻ mệt mỏi. Ông đi đến gần phía tôi và hỏi:


- Có phải thằng Tường ở nhà cháu không?


Tôi hơi ngạc nhiên, lặng lẽ gật đầu. Tôi không nói gì, lúc ấy tôi vẫn cảm thấy giận thay cho Gia Tường, thương cho nó lại lâm vào hoàn cảnh thế này cho nên cũng mất dần thiện cảm với ba nó, người khiến nó tủi thân suốt bao nhiêu năm qua. Thế nhưng tôi có hơi bất ngờ khi nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông trung niên ấy, thật quá khác so với bộ dạng nghiêm nghị, có đôi phần khó tính mà thỉnh thoảng tôi nhìn thấy ở nhà Gia Tường, bây giờ là vẻ mặt đầy hối hận.


- Làm sao chú biết nó ở nhà cháu? - Tôi mở lời.


- Chú nhờ người hỏi thăm! - Ông ấy hơi cúi mặt, khẽ trả lời.


Ông im lặng một lát, đôi mày cau lại nhìn tôi, thở dài:


- Chú biết, thời gian qua chú có chút vô tâm, à không, là quá vô tâm rồi! Chú cứ nghĩ rằng cho con trai của mình được sống sung túc là đã làm tròn bổn phận của cả cha lẫn mẹ. Chú không ngờ Gia Tường lại đa cảm như vậy!


- Cháu thấy chú không sai! - Tôi ôm cặp - Nhưng cháu nghĩ… chú chưa cho nó tình yêu thương... của gia đình!


Người đàn ông trung niên trước mặt tôi bỗng nhiên thừ người ra, có vẻ như đã nhận ra thứ gì đó mà bấy lâu chưa rõ. Tôi xách cặp, chào ông ấy rồi chạy vào trường. Trong lúc ấy, tôi cảm thấy mình như một thiên sứ vậy, thiên sứ đã khiến cho một người cha nhận ra được thứ vô cùng quan trọng mà ông đã quên mất.


“Oạch!”


Chẳng biết có phải ông trời thấy tôi “bay” cao quá nên chướng mắt hay là đứa đê tiện nào ăn chuối vứt vỏ bậy bạ mà tôi bỗng trượt chân, ngã bổ nhào, đập mặt xuống nền đất trước con mắt của hàng trăm đứa học sinh khác, trở thành trò vui cho bọn nó xem. Đã thế, đến cái quần cũng phản chủ, khi tôi vừa nhấc mông ngồi dậy thì nó rách toạch ra một đường, lũ bạn khốn nạn kia lại được dịp cười bò lăn bò càn. Tôi không thể nhớ nổi trong khoảng thời gian làm học sinh của mình đã xảy ra bao nhiêu tai nạn liên quan đến cái quần nữa, mà cũng chẳng đáng nhớ gì cho cam.


Bọn tôi vừa dắt xe ra cổng trường đã thấy ba của Gia Tường đứng đợi ở ngoài, có vẻ đang rất bối rối không biết phải làm gì. Tôi thúc vào tay Tường, nó lườm tôi một cái rồi chầm chậm bước về phía ba nó đang lóng ngóng:


- Ba… xin lỗi!


Gia Tường vẫn không phản ứng.


- Chắc con giận ba lắm! Ba biết ba không đúng, ba không nên để mặc con, chỉ biết cắm đầu vào công việc. Mẹ mất sớm, ba lại không cho con được những gì con muốn…

Tôi đưa mắt nhìn người đàn ông mang vẻ ngoài cao sang nhưng nội tâm đầy rẫy những phiền não ấy, thầm nghĩ về ba của tôi. Mẹ tôi cũng mất từ lâu nhưng ba tôi vẫn luôn đảm nhiệm vai trò của mẹ, vẫn chăm lo đầy đủ cho anh em tôi mặc dù số tiền ông kiếm được không khá khẩm mấy. Gia đình tôi vẫn sống hạnh phúc, điều đó chứng minh, không cần biết bạn có nhiều tiền đến đâu, nhưng nếu gia đình bạn không có ngọn lửa của tình yêu thương thì bạn sẽ mãi sống trong một cái "tổ" lạnh lẽo chứ không phải là "tổ" ấm nữa.
Gia Tường hai mắt đỏ lên, có vẻ như nó đã hiểu cho ba mình nhiều hơn.

- Ba!


Gia Tường cúi mặt, đưa tay lau mắt rồi ôm chầm lấy ba nó. Lúc ấy tôi cũng cảm thấy mừng thay cho cha con họ, cuối cùng cũng giải quyết được rồi.


Bạch Tâm gãi đầu hỏi tôi:


- Đáng lẽ phải vui chứ nhỉ? Sao lại khóc?


- Mày thì biết quái gì! - Tôi nhìn Bạch Tâm đang đặt một dấu chấm hỏi lớn trên đầu.


Sau hôm ấy, Gia Tường trở lại, nó còn thường xuyên gọi bọn tôi về nhà chơi. Tần suất số lần tôi gặp ba nó cũng nhiều hơn và không thấy vẻ căng thẳng trên mặt ông ấy nữa. Có lẽ ông ấy đã hiểu ra, tiền bạc không phải là tất cả, đã có thể dành thời gian cho con trai của mình, để biết rằng tình cảm mới là quan trọng.
 
Bên trên