"Hoàng An Nhiên, con có dậy ngay không thì bảo?" Tiếng gầm đáng sợ của lion mama đã hoàn toàn kéo Nhiên ra khỏi giấc mộng đẹp. Nhiên vội vàng bò dậy, kiểm tra đồng hồ: 6 rưỡi, sau đó nhìn xuống thân mình. Aiedai thấy Nhiên giỏi không, dự liệu như thần luôn. Nhiên đã biết là hôm nay mình dậy muộn và bị khủng long bạo chúa lôi đến trường, do đó mà từ hôm qua, Nhiên chuẩn bị sẵn luôn rồi, Nhiên mặc nguyên cái áo đồng phục để đi ngủ.
"HOÀNG AN NHIÊN!" Lần này mẹ không chỉ thét, mà còn bước lên cầu thang nữa kìa. Ối trời đất thần linh ơi!
Nhiên tung người rời khỏi giường, động tác tiêu sái như hiệp sĩ giang hồ, vội phi thân vào phòng vệ sinh, một tay cầm lược chải tóc, tay kia cầm bàn chải đánh răng, vừa làm vừa đếm thầm trong lòng: 4... 3... 2... 1... 0
Xong rồi!
Sau đó, Nhiên đã đạp cửa phòng, đứng nghiêm chỉnh trước mặt mẹ: "Buổi sáng tốt lành mẹ ơi. Con đã dậy lúc 6 giờ rồi ạ."
Mẹ ngó Nhiên một cách ngờ vực. Mồ hôi con mồ hôi cháu trên người Nhiên tựa như bị bạo động, cứ tuôn ra không ngừng. Phật ơi, Bồ Tát ới, xin cứu khổ cứu nạn cho đứa bé tội nghiệp này với!
Sau đó, mẹ lườm Nhiên một cái, rồi quay lưng bước đi. Nhiên thở phù ra. Rồi đột ngột, mẹ quay lại:
"Con biết gì không, mồm con dính bọt đánh răng còn ướt kìa."
"Còn đứng đơ như khúc gỗ đấy làm gì! Mau lau mồm đi còn tới trường! Hôm nay là KHAI GIẢNG đấy!"
Mẹ nhấn mạnh, giục Nhiên vào phòng. Nhiên ngay tức khắc co giò chạy vào phòng vệ sinh.
Haizz... Nhiên ghét cái ngày này lắm ý. Khai giảng... Mệt!
Nhưng ca thán thế nào thì Nhiên cũng phải thuận theo số mệnh, bị mẹ lôi một mạch đến trường
. Các bạn học sinh ơi, chúng ta khổ thân quá đúng không? Hu hu... Có ai ở đây muốn dựng cờ khởi nghĩa với Nhiên không?
Ngày khai giảng có khác, trường đông hệt như... khu "chợ bán rau củ quả, thịt bò lợn ngan, vừa rẻ vừa ngon, rất tiết kiệm là đằng khác" ở gần nhà Nhiên. A, Chi kìa, đen hơn hẳn. Cũng phải thôi, đi biển về có khác. Nhiên cúi đầu nhìn lại mình, da vẫn màu vàng, chưa đến nỗi như thổ dân châu Phi là được rồi.
"Ê, Nhiên béo ơi!"
Hừ, cái con nhỏ Chi này, mình mập thì thôi đi, cứ thích nói người khác béo.
"Béo cái đầu nhà cậu ý!" Nhiên dẩu môi đáp trả, bước thật nhanh về phía Chi. "Gọi gì thế?"
"Còn cái gì nữa! Làm xong bài tập hè chưa?"
"Làm rồi. Thế cậu làm chưa?"
"Chưa làm. Lên lớp mới rồi, cô giáo có kiểm tra được đâu mà lo." Chi xùy một tiếng, mở miệng. Nhiên và Chi vừa đi đến lớp vừa tám về mùa hè của mình.
"À, cái vụ bỏ nhà ra biển đấy, cậu làm được không?"
"Không cần nữa, hi hi. Vì mẹ tui đã nhớ ra lời hứa trước rồi đưa tui đi rồi."
"Tiếc thế. Tui không thấy được mông cậu bị đánh nở hoa."
"Này, cậu là người khuyên tớ nên nhắc mẹ về lời hứa ấy còn gì."
"Thì đó. Giờ tui mới thấy hối hận quá. Cứ để yên cho cậu đi, xong bị mẹ đánh cho khóc lu loa lên." Chi than thở với vẻ tiếc nuối làm Nhiên phát cáu.
"Cái bạn này hay thế nhở! Ấy... á!"
Nhiên đột ngột bị hụt một bước chân, cả người ngã dúi về phía trước, vô cùng vinh hạnh là người đầu tiên được ôm hôn đất mẹ trong ngày đầu tiên khai trường.
"Này bạn ơi, bạn không sao chứ?"
Một cô bé tóc hai bím nhìn rất dễ thương đưa tay ra trước mặt Nhiên. Hu hu, cảm động quá, thì ra trên đời này vẫn có người tốt đến vậy.
Nhiên được cô bạn đáng yêu đỡ đứng dậy. Nhìn xem, người lạ chưa quen có thể nâng đỡ mình, còn cái người quen thân thì đứng một bên ôm bụng cười nắc nẻ.
Nhiên lườm Chi một cái: "Người gì đâu mà xấu tính. Tui ngã vầy mà cậu khồn đỡ dậy gì hết."
"Thì đằng nào cũng có người đỡ rồi còn gì nữa." Chi càu nhàu.
Sau đó, Chi quay sang cô bạn tốt bụng mà Nhiên vừa quen: "Ê, Quyên, em học lớp nào thế?"
"Hai cậu quen nhau à?"
"Nó là em họ tớ mà. Nhưng bằng tuổi." Chi đáp.
Quyên cười tươi, hai má lúm đống tiền liền xuất hiện: "Em học cùng lớp với chị đấy. Ừm, đây là Nhiên đúng không nè?"
Quyên quay sang Nhiên cười tươi rói. Nhiên gật đầu và cũng đáp lại bằng một nụ cười đẹp như thế.
Ba đứa đi cùng nhau tới lớp. Quyên giới thiệu: "Tớ là Lệ Ái Quyên, chị Chi kể tớ nghe nhiều việc về cậu lắm. Rất vui được gặp cậu. Gia đình tớ mới chuyển lên đây, và tớ nghĩ là sẽ định cư lâu dài. Cậu có muốn sang nhà tớ chơi không? Tớ nghĩ..."
Một đường đi nhận lớp, Quyên nói tràng dài không ngừng nghỉ. Ấn tượng về một cô bé tốt bụng, dễ thương, năng động ngay từ buổi gặp đầu tiên đã in sâu trong tâm trí Nhiên. Nhiên mơ hồ nhận ra có một hiệp nghị tình bạn đã được tạo thành. Tự dưng, Nhiên thấy có chút chờ mong năm học này, Aiedai ạ.