Năm tháng tôi đi - Cập nhật - Hạ Vũ Thu Ca

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Năm tháng tôi đi
Tác giả: Hạ Vũ Thu Ca
Tình trạng đăng: Cập nhật
Tình trạng sáng tác: Đang sáng tác
Thể loại: Nhật ký, hài hước

Giới thiệu truyện
Đây là một quyển nhật ký kể về cuộc đời của Nhiên. Giống như nắng ban mai ấm áp và tiếng chim líu lo, “Năm tháng tôi đi” hứa hẹn sẽ mang đến cho các vị độc giả những câu chuyện gây cười, hài hước, ngô nghê. Như tiếng sáo văng vẳng trên cánh đồng trưa nắng gắt, truyện là những bài học sâu lắng, non nớt qua ánh nhìn của một đứa trẻ con. Như ánh dương chiều tà, khoan thai, chậm rãi, những câu chuyện sẽ tới sâu trong lòng người đọc, mang theo những rung động êm dịu khó quên.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Nhiên viết nhật ký và câu chuyện hoa nở hoa tàn
Ngày... tháng... năm...

Thì ra đây gọi là nhật ký. Nhiên giờ mới biết. Ghi dòng ngày, tháng, năm trên đầu trang giấy rồi viết câu chuyện xuống dưới. Nhiên thấy mình giỏi quá cơ. Hi hi.

Hôm nay Nhiên muốn kể cho... nhật ký nghe thứ mà Nhiên biết. Sao nghe cách gọi nó kì cục thế nhỉ? Nhiên đặt cho bạn một cái tên nhé. Nhiên biết rồi, Nhiên sẽ gọi bạn là Aiedai! Hôm trước Nhiên nghe chị nói trong thuật ngữ cổ, Aiedai là sao mai đó. Tên hay đúng không?

Xem nào, Nhiên sẽ giới thiệu về mình nhé, Nhiên 8 tuổi, sống ở Hà Nội, là con út trong gia đình, trước Nhiên còn có một người chị, tên là Vi, Tường Vi! Bố mẹ Nhiên, cả hai đều làm việc cho công ty... ách, tên gì ý nhỉ? Thôi, Nhiên quên rồi, kệ nó đi. Nhiên thích học nhất là môn Văn, cày truyện nhiều lắm. Nhiên mới 8 tuổi thôi, vậy mà thích đọc sách ghê gớm, cũng kì lạ nhỉ? Mẹ bảo đó là gien di truyền đặc biệt và vô cùng siêu cấp của dòng họ, ai trong gia đình Nhiên cũng đều thích đọc sách, chẳng qua Nhiên mê sách sớm hơn so với mọi người thôi.

Ấy, lạc đề rồi, trở lại câu chuyện nhé, hôm nay Nhiên vừa biết đến một loài hoa, là hoa cánh bướm. Nhiên nhớ nó còn được gọi là... hình như là... Păng – xê! Đúng rồi, hoa Păng – xê! Bác Nhiên ở Sài Gòn gửi lên cho Nhiên đấy. Hoa đẹp lắm nhé! Lúc viết những dòng này, Nhiên đang nhìn hoa đấy. Không ngờ trên đời lại có loài hoa hình cánh bướm như thế này, đẹp thật. Nó có màu tím và vàng, đúng màu Nhiên thích luôn. Đẹp kinh khủng luôn ấy. Chị Vi cũng thích hoa này lắm, mà mẹ hổng có cho đâu. Nhiên xin mãi mới được đấy, bày đủ trò luôn. Nào là ngọt ngào, ăn vạ, làm nũng rồi khóc thét này. Nhưng cuối cùng Nhiên cũng đã có thứ mình muốn. Chị Vi đang ghen đỏ mắt kìa. Hứ, đáng đời chị. Ai bảo chị chọc em chi?

Aiedai nhé, chị Vi xấu tính lém ý. Lúc mà mẹ cho Nhiên chăm sóc chậu Păng - xê, chị ấy còn bảo: "Mẹ ơi, đừng đưa cho nó. Con nhóc này cái gì cũng hậu đậu. Khéo vài ngày nữa chậu hoa này sẽ thành bãi phế thải dưới tay nó thôi."

Đấy, Aiedai có thấy chị ý xấu tính không? Rõ ràng bác gửi tặng Nhiên cơ mà. Nhiên đọc rõ ràng nhá! Trên cái thùng to to mà anh mặc áo màu xanh đem tới có ghi là: "Người nhận: Hoàng An Nhiên." Hừ, bác Nhiên tặng Nhiên chứ đâu phải tặng chị, mà chị cứ tranh với Nhiên? Chị Vi thiệt tham lam. Nhiên ước gì ngày mai chị ấy làm gì cũng hậu đậu.

Chậu hoa này công nhận đẹp thật. Nhưng nó sẽ sớm tàn nhỉ, rồi một bông hoa khác sẽ mọc lên thay thế nó. Hoa nở hoa tàn, hoa khác sẽ vào thay. Tội nghiệp cho mấy bông hoa quá. Cuộc sống của chúng thật ngắn ngủi. Có bông hoa nào bầu bạn mãi với người đâu? Tại sao hoa cứ phải nở rồi lại tàn, sao Thượng Đế không cho chúng vĩnh viễn đều nở hoa? Sao mọi thứ trên đời lại phải chết? Con người cũng thế phải không? Chúng ta rồi cũng chết đi như những bông hoa này. Thật đáng buồn.

Hôm nay Nhiên thấy hai người hàng xóm cãi nhau, vì con chó của bác này... ị bậy sang nhà của bác kia. Nhiên không hiểu, nếu con người biết mình sẽ chết thì họ cứ cố chấp những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống làm gì? Nhiên không muốn thành như vậy. Nhiên sẽ sống vị tha và yêu thương. Nhiên sẽ làm được thôi. Hừm, nếu đã vậy, Nhiên quyết định sẽ bỏ qua cho chị Vi. Nếu mà giờ Nhiên cứ bực mình, mặt Nhiên sẽ cau có trông xấu lắm, chị Vi cũng sẽ không chơi với Nhiên nữa. Nếu vậy chi bằng bỏ qua luôn đi. Hô, tinh thần thiệt thoải mái. Bỏ đi tức giận chính là vứt đi một gánh nặng. Chị Vi ơi, chúng ta đi gấp thuyền nào! Nhiên là Nhiên yêu nhất chị đấy. Uầy, mẹ gọi xuống ăn cơm rồi. Thôi, để lần sau vậy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Nhiên đã có "nờ y"
Ngày... tháng... năm...

Hôm nay, Nhiên biết một chuyện hay lắm nhé. Chị Vi có “nờ y” đấy. Có nghĩa là người yêu. Nhiên chẳng hiểu sao chị Vi phải giấu diếm như vậy. Ai mà chẳng có người yêu, Nhiên cũng có nhé, Nhiên rất yêu bố mẹ, chẳng phải đấy là người yêu của Nhiên ư? Aiedai biết không, lúc Nhiên nói với mẹ “Chị Vi có người yêu đấy mẹ ơi!” thì chị Vi lại quắc mắt trừng Nhiên, còn mắng Nhiên nữa chứ: “Người yêu ở đâu ra! Con nhóc này, mi chỉ toàn nói bậy!”

Mặt mẹ Nhiên lúc đó ghê lắm nhé, cứ hầm hầm như ai thiếu nợ bà ấy. Nhiên mới hỏi bố sao mẹ lại giận, bố lại chẳng thèm đáp lời Nhiên cơ. Chị Vi có người yêu làm bố mẹ quan tâm vậy à. Đã thế...

“Con cũng có người yêu đấy nhé!”
Aiedai có tin nổi không, lúc đó bố mẹ nhìn Nhiên như nhìn con vật hiếm nhập khẩu từ hành tinh khác ý.

“Người yêu á?” Nhìn mặt mẹ Nhiên lúc đó mà Nhiên thấy sướng kinh khủng. Mắt mẹ trợn tròn như trái táo ở nhà bà ngoại, mồm thì gần như há hốc ra. Bố Nhiên bên cạnh cũng xăm soi Nhiên từ đầu đến chân, trông mắt bố mà Nhiên có cảm giác mình đang đứng trước tia laze. Đáng sợ quá! Thảo nào chị Vi mắng Nhiên khi Nhiên nói chị có người yêu. Bố mẹ hung dữ như là Gozila ăn thịt người, đến Nhiên còn không chịu nổi thì cây Tường Vi bé nhỏ mong manh có chạy đằng trời!

Mẹ Nhiên lăm le cái... đấm trong tay, hỏi gần như nghiến răng nghiến lợi: “Nhiên, con có người yêu?” Hai chữ cuối cùng mẹ còn nhấn mạnh nữa chứ. Nhiên vô cùng thật thà, nên đã khẳng khái gật đầu: “Vâng ạ.” Chị Vi bụm miệng trố mắt nhìn Nhiên, sau đó làm dấu hiệu: “em tự cầu phúc nhé” và chuồn lên lầu.

“Ai vậy con? Hai đứa có... nắm tay nắm chân gì không?” Bố Nhiên có vẻ bàng hoàng lắm. Nhiên nên khai thật nhỉ? Chẳng hiểu sao người lớn ngốc thế. Người yêu thôi mà, tùy tiện vớ một người trong gia đình là được. Nhiên có rất nhiều người yêu. Nhưng trong trường hợp này, chắc Nhiên phải nói là bố mẹ thôi, không họ phát hỏa là Nhiên chết.

Nghĩ vậy, Nhiên định nói là bố mẹ. Nhưng Nhiên không thích khai luôn. Nhiên thấy mấy chú MC dẫn chương trình ấy, thường kéo dài thời gian cho mấy thí sinh hồi hộp. Hay Nhiên làm thế đi, càng mong chờ thì kết quả nhận được lại càng mang tới vui sướng chứ.

Nhiên mới bảo bố mẹ: “Con có hai người yêu cơ, một nam một nữ, đều hơn 30 tuổi.”

“Là ai?” Bố mẹ Nhiên gầm gừ như con rồng làm Nhiên sợ phát khiếp. Nhiên chắc nếu mình không nói luôn là bị xử tử tại chỗ đấy. Nhiên mới nhắm mắt hét to: “Dạ, người yêu của con là bố mẹ!”

Bố mẹ thở phù một cái. Mẹ đưa tay tét đít Nhiên rõ đau: "Con với chẳng cái! Đẻ đau bụng! Lần sau còn đùa kiểu đấy thì đi đời nghe chưa!"

Hu hu, Aiedai nói xem, Nhiên có đùa đâu, Nhiên nói sự thật cơ mà! Bố mẹ thiệt là đáng ghét! Lại còn chị Vi nữa, thấy Nhiên bị đánh mà còn bảo đáng đời. Hứ! Lần sau thì đừng mong Nhiên giúp gì hết nhá!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Người lớn là sinh vật nói dối không chớp mắt!
Nhiên bỏ nhà đi... biển! (1)
Ngày... tháng... năm...

Hôm qua Chi đi biển, một tháng sau mới về. Chi là bạn thân của Nhiên, thân lắm lắm luôn. Mà giờ Chi đi rồi. Hu hu, không chịu đâu, Nhiên không muốn xa Chi đâu. Nói vậy thôi, chứ thật ra, Nhiên đang “gato” với Chi đấy. Từ “gato” là Nhiên học được ở trên mạng, có nghĩa là ghen ăn tức ở. Aiedai thấy Nhiên có giỏi không?

Trở lại chuyện chính nhé, mùa hè rồi, vậy mà Nhiên chẳng được đi đâu chơi cả. Chi thì ra biển. Nhiên sẽ nói cho Aiedai một bí mật mà hầu hết trẻ con trên toàn thế giới đều cùng chung cái bí mật đó: Người lớn là sinh vật nói dối không chớp mắt. Bố mẹ cứ tưởng Nhiên là trẻ con mà dễ quên á, không có đâu! Hừ, Nhiên còn nhớ rõ lắm, hè năm ngoài béo Chi cũng đi tắm biển, Nhiên đòi đi, mẹ còn bảo: “Năm sau rồi đi con ạ. Năm nay bố mẹ bận.” Bố còn hứa với Nhiên rằng năm sau sẽ đưa Nhiên đi cơ. Nhìn nè, năm sau tới rồi đó, có ai nhớ không? Nhiên bực, Nhiên bực! Nhưng Nhiên là trẻ con, làm quái gì được? Không, Nhiên phải vùng lên! Tạo phản nào!

Nhiên là một đứa trẻ vô cùng có trách nhiệm. Thế nên đối với mong ước của bản thân, Nhiên đương nhiên sẽ làm rồi. Vậy là, Aiedai biết không, Nhiên đã chôm cái điện thoại của mẹ, bấm số của mẹ Chi. Khà khà, làm vậy mẹ mới không nghi ngờ. Mẹ Nhiên với mẹ Chi thân lắm, nên trong điện thoại đột nhiên có thêm một số của mẹ Chi thì không sợ lộ tẩy, mà Nhiên cũng có thể xóa cuộc gọi ấy, lo gì chứ.

Tiếng chuông điện thoại rung. Giọng mẹ Chi vang lên: “Alo, chị Tâm à, sao tự dưng hôm nay lại nổi hứng gọi điện cho tôi thế?”
Nhiên ngó trước ngó sau để chắc chắn không có ai nghe lén, mới nói: “Dạ bác, cháu là Nhiên ạ. Cháu muốn nói chuyện với Chi.”

“Nhiên hả cháu? Chi nó đang tắm. À, con bé ra rồi. Chi ơi, Chi! Nhiên gọi cho con này!”

Đầu bên kia vang lên tiếng Chi, rồi sau đó giọng Chi rõ ràng trong điện thoại: “Có chuyện gì thế? Tớ đang được tắm biển nè!” Nghe sự thích ý của Chi ở đầu bên kia mà máu nóng của Nhiên dồn hết lên não. Nhưng Nhiên nhịn, nếu không phải con nhỏ này có “giá trị lợi dụng” thì Nhiên đã tiễn nó đến Tây Thiên rồi.

“Chi ơi, cậu ra chỗ không có ai đi. Tớ muốn nói với cậu một chuyện vô cùng quan trọng trọng.”

“Ồ hố, bà cô muốn nói gì với tôi đây? Nào, nói đi, tớ ra chỗ không người rồi.” Giọng Chi không giấu được tò mò làm Nhiên có vài phần đắc ý.

“Là thế này, tớ cần cậu giúp. Tớ muốn...”

"HOÀNG AN NHIÊN! Con đang làm cái gì đấy hả?"

Ối thần linh ơi, ma ma quái vật tới rồi!

"Mẹ... con... con..." Hu hu, con lạy từ trời tới đất, từ thiên thần đến thổ địa, ai đó cứu con đi! Con không muốn mông mình bị đánh nở hoa đâu!

"Mau đem cái điện thoại lại đây!"

Aiedai biết không, lúc đó Nhiên sợ phát khiếp. Nhiên chỉ muốn đập con lợn đất của mình ra, xây những ngôi chùa to bự tổ chảng để khấn Phật cầu trời giữ lại cho Nhiên cái mạng nhỏ này. Chi ơi là Chi! Nhiên thề, nếu Chi dám nói điều gì bất lợi cho Nhiên thì Nhiên sẽ nguyền rủa Chi! Chúa ơi, Phật ơi, cứu độ con! Amen, amen amen.

"A, bé Chi đấy hả? Nhiên gọi cho con để làm gì vậy?"

"À, ra thế. Cô hiểu rồi. Ha ha, con bé cũng tình cảm nhỉ?"

Thấy mẹ có vẻ vui, chắc là Chi không nói xấu Nhiên đâu. Phù, may quá. Cái mạng nhỏ này đã được bảo toàn rồi. Được sống là hạnh phúc nhất, Nhiên phải trân trọng giây phút cái cổ vẫn nối liền với cái đầu mới được. cuteonion42
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Người lớn là sinh vật nói dối không chớp mắt!
Nhiên bỏ nhà đi... biển! (2)
Nhiên lo nơm nớp đứng một bên, trái tim như bị treo lơ lửng nơi cuống họng. Cuối cùng mẹ Nhiên cũng tắt điện thoại. Nhiên cẩn thận hỏi mẹ: "Mẹ ơi, Chi nói gì vậy ạ?"
Mẹ Nhiên lườm Nhiên một cái. Trời ơi, Aiedai, lúc đó lông trên người Nhiên như đang bị ai vặt ấy, cả người cứ cứng đơ à.
"Con nhớ bạn thì mượn điện thoại của mẹ cũng được. Sao phải lén la lén lút thế? Hay là... con giấu diếm cái gì?"
Trái tim vừa được thả xuống lại lần nữa tót lên. Nhiên lắc đầu như giã tỏi: "Không không, con đâu có giấu diếm. Con sợ mẹ không cho mượn thôi." Amen, thần Phật phù hộ cho con, xin cho con vượt qua kiếp nạn này. Lòng Nhiên đau khổ cầu nguyện.
"Hừ. Tạm tin. Lần sau còn thế nữa là..." Mẹ đưa bàn tay lên cổ, cắt một đường, hai mắt nhìn Nhiên vô cùng đáng sợ. Nhiên đâu dám không yên phận, vô cùng ngoan ngoãn đứng một bên. Chờ mẹ đi khỏi, Nhiên mới nhận ra trên trán và lưng mình đã đầy mồ hôi. TT.TT Tại sao đứa trẻ nào cũng có bản năng sợ mẹ?

Kế hoạch A thất bại, phải thi triển kế hoạch B thôi. Đó là... chị Vi. Nhiên mỉm cười rất ngọt ngào bước lên phòng chị: "Chị Vi ơi!"
"Cái gì?" Giọng chị ấy cáu kỉnh truyền ra. Mặt Nhiên tối sầm. Này nhá, em nói chị biết, nếu không phải chị có cái điện thoại thì em đã ném chị ra ngoài đường rồi. Chị còn ở đó mà bày đặc lên mặt. Không được, mình phải nhẫn, là người phải biết nhẫn. Lát nữa trả thù chị ấy sau cũng được. Nhiên hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào phòng.
Căn phòng màu hường rất chi nữ tính, trần lại sơn màu trắng, đính mấy ngôi sao trang trí. Nhưng khung cảnh xung quanh như một bãi chiến trường, quần áo nằm rải rác từ trên giường xuống dưới đất, cái thùng rác đã đầy ụ mà không ai đổ đi, mùa hạ rõ nóng mà đóa Tường Vi xinh đẹp lại đang đắp một cái chăn bông to sụ lên người, điềm nhiên ngồi chơi điện thoại. Mí mắt Nhiên giật giật vài cái. Thật sự quá là...
Nhưng vì cuộc du lịch không ai cho phép sắp tới, Nhiên vẫn trèo lên giường.
"Chị Vi ơi, cho em mượn điện thoại một lúc nhé?" Để tăng vẻ đáng yêu, hai mắt Nhiên còn chớp chớp mấy cái.
Nhưng sự thật luôn rất phũ phàng. Chị ấy đáp một câu ngắn gọn: "Nằm mơ."
"Đi mà! Đi mà! Cho em mượn một lúc thôi! Em muốn nói chuyện với bạn mình."
"Tốn tiền điện thoại."
Nhiên bực, Nhiên bực! Tốn tiền điện thoại cái mốc khô gì. Ngày nào Nhiên chẳng thấy chị ý ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với các bạn mình. Đồ keo kiệt! Hừ, đừng mơ Nhiên chịu thua, Nhiên không dễ dàng bỏ cuộc vậy đâu. Ngọt ngào không được, làm nũng không cho, vậy giờ Nhiên ăn vạ!

Đây chính là cảnh tượng trăm năm... trăm lần đấy ạ, mời mọi người xem! (=.=)
Nhiên cấu mình một cái đau thật đau, sau đó nằm lăn ra giường, khóc nấc lên: "Chị Vi ki bo! Em muốn mượn điện thoại! Hu hu... Em muốn mượn điện thoại!"
Nhiên khóc to thật to. Vì Nhiên biết chị Vi cực kì sợ chiêu này. Mẹ mà lên là kiểu gì chị ấy cũng bị mẹ "oánh đòn" bằng miệng.
"Thôi, bà cố nội ơi! Cho tôi xin! Đây, này điện thoại đây! Bà nội nín khóc dùm cháu với ạ!"
Nhiên nghe thế liền ngừng khóc, toét miệng cười. Kế hoạch B thành công rực rỡ! Chị Vi vừa gọi Nhiên là bà nội nhỉ? Hắc hắc, cơ hội trả thù tới rồi: "Cháu ngoan. Bà nín rồi. Cảm ơn cháu nhé!" Sau đó, Nhiên chạy tót xuống nhà, hét thật to: "Mẹ ơi, chị Vi tốt bụng lắm. Chị Vi bảo chị ấy cho con cái điện thoại của chị ấy luôn."
"Ta cho mi hồi nào? Con nhỏ kia!" Chị thân yêu, bây giờ chị hối hận cũng đã muộn rồi.
Hừ, chị đã thấy em lợi hại chưa nào? Giờ thì bắt tay vào thực thi kế hoạch thôi.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Người lớn là sinh vật nói dối không chớp mắt!
Nhiên bỏ nhà đi... biển! (3)
Tiếp sau đó, Nhiên trốn lên phòng mình, đóng cửa thật chặt và lần nữa ấn số của mẹ Chi. Chuông điện thoại vừa vang thì có người nhấc máy ngay. Giọng Chi đầy thúc giục ở đầu dây bên kia: "Nào, nói đi, cậu cần tớ giúp cái gì?"

Hình như béo Chi đã canh cái điện thoại của mẹ mình từ nãy tới giờ để chờ cuộc gọi của Nhiên đấy, Aiedai ạ. Con nhỏ này cũng trọng tình nghĩa phết đấy chứ. Được rồi, tạm bỏ qua cho nó vừa rồi đã khoe khoang làm Nhiên bực.

"Tớ chuẩn bị bỏ nhà ra đi. Cậu phải giúp tớ." Nhiên nói trước những lời mình đã chuẩn bị.

"Cái gì cơ?" Tiếng thét rõ to của Chi làm Nhiên ngã chổng vó ra giường. "Cậu bị ấm đầu hả Nhiên? Sao tự dưng lại muốn bỏ nhà đi bụi. Này, gia đình cậu có chuyện gì à? Kể tớ nghe coi, biết đâu tớ có cách giúp."

Nhiên thừa biết béo Chi lại suy diễn bậy bạ. Nhiên bảo bỏ nhà đi bụi bao giờ? Nhiên chẳng qua muốn đi biển mà thôi. Nhưng, kể nó lí do, cứ... ngài ngại thế nào ý. Nhưng không kể, Chi sẽ không giúp Nhiên. Thôi, kể thì kể.

Nhiên hắng giọng rõ to, rồi nói: "Tớ muốn đi biển. Năm ngoái ba mẹ hứa mà không đưa tớ đi. Giờ tớ định trốn nhà đi biển. Cậu phải giúp tớ."

Một lúc sau, giọng Chi run run vang lên: "Trời ơi có vậy á hả? Làm tui lo nghĩ hoài."

"Có vậy là thế nào!" Nhiên bực mình quát. Biết ngay mà, con nhỏ này sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo Nhiên. "Thế giờ có định giúp không?"

"Giúp chứ sao không. Nào, nói tớ biết kế hoạch coi."

"Cấm nói cho mẹ tớ biết đấy. Thế này nhớ, tớ sẽ đập con lợn tiết kiệm ra, cũng được hai năm rồi đấy. Nhìn nó khá nặng. Rồi trong đêm, tớ sẽ gọi taxi, sau đó ra biển. Nhiệm vụ của cậu, là nói tớ biết địa chỉ khách sạn mà cậu ở. Tớ tới rồi tá túc ở đó luôn."

"Gì cơ? Cậu tính tới đây ăn bám bố mẹ tui á? Mà cái kế hoạch đó dởm quá nghe. Phòng cậu gần phòng chị Vi như thế, cái báo thức oang oang ra, kiểu gì chị chẳng nghe thấy. Với lại cậu định bắt taxi vào lúc nửa đêm á? Mơ hão hả? Bác tài nếu có gửi cậu về nhà là còn may, chứ gặp kẻ xấu là họ bán luôn, moi nội tạng nữa nè. Con lợn của cậu thì có bao nhiêu tiền, đủ từ đây tới biển hông? Nhỡ đâu hổng có đủ thì tính sao?

Chi phân tích rành mạch làm Nhiên phục quá.Chi là người thông minh nhất lớp, nghe lời con nhỏ nói lúc nào cũng chí lí.

"Vậy giờ tớ phải làm sao?"

"Chời ơi vậy cũng hỏi nữa tám. Cậu đã thử nhắc mẹ mình về lời hứa lần trước chưa? Người lớn họ hay quên lắm, phải nhắc nhở mới nhớ í. Thử coi, không hiệu quả thì hẵng bỏ nhà ra đi."

"Được rồi." Nhiên ỉu xìu đáp. Có lẽ mình nên thử thật.

Thế là Nhiên bước xuống nhà. Mẹ Nhiên đang ngồi làm việc.

"Mẹ ơi."

"Hả?" Mẹ Nhiên quay ra hỏi.

Nhiên nuốt nước bọt một cái: "Mẹ, năm ngoái mẹ hứa sẽ cho con đi biển."

Mẹ ngẩn người một lúc lâu, tay xoa cằm. Sau đó, mẹ gọi điện cho ba: "Anh à, ngày mai gia đình mình đi biển nhé. Năm ngoái chúng ta đã hứa với con."

Sau đó, mẹ cười xin lỗi với Nhiên: "Mẹ quên mất. Con lên bảo chị Vi sửa soạn quần áo đi. Ngày mai gia đình mình đi biển chơi."

Aiedai, bạn biết không, lúc đó Nhiên đã vô cùng bất ngờ. Mọi việc chỉ đơn giản vậy thôi ư? Có lẽ Nhiên đã phức tạp hóa vấn đề rồi. Nhiên không nói, thì làm sao bố mẹ biết được. Đúng như Chi nói, người lớn rất hay quên lắm, chúng ta phải nhắc nhở họ mới được.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Cùng là con người
Nhưng tại sao lại khác nhau đến vậy?
Ngày... tháng... năm...

Aiedai ơi, hôm nay Nhiên có một truyện buồn lắm luôn. Sáng nay Nhiên ra ngoài ăn sáng với mẹ, thì thấy ở ven đường có một bà cụ nhìn rất tội nghiệp, quần áo đều rách, lại rất bẩn nữa. Mẹ bảo đó là người ăn xin, họ đi xin tiền và đồ ăn của người khác để sống.

Mẹ đưa cho Nhiên một tờ tiền và bảo Nhiên hãy đưa cho họ, mẹ còn dặn Nhiên không được phép vô lễ với họ, như thế là hư. Nhiên nói vâng rồi cầm tiền đưa cho bà cụ ấy. Nhiên rất ngoan nhé, cầm bằng hai tay hẳn hoi, thậm chí còn học lời cô giáo nói: "Cháu biếu bà ạ."

Nhìn bà ấy cẩn thận cầm từng tờ tiền, vuốt thẳng rồi run rẩy đưa vào túi áo là tự dưng... mắt Nhiên cứ cay xè à. Cô giáo bảo con người khóc khi đau đớn hoặc cảm động. Có lẽ Nhiên khóc vì cả hai thứ đấy.

Nhiên hỏi bà sẽ dùng tiền này để làm gì. Bà ấy bảo bà ấy đi mua đồ ăn và quần áo cho các cháu của mình, chúng rất khổ và đói bụng. Nhiên nhìn mẹ đang mua đồ ăn ở bên kia, rồi hỏi bà tại sao bà không đi kiếm việc làm, như thế sẽ đỡ khổ hơn nhiều lắm. Aiedai biết bà nói gì không, bà ấy bảo: "Già đã thế này rồi còn ai mướn nữa? Người ta giờ chỉ tìm người trẻ, khỏe mà thôi. Già đã là nắng chiều sắp tắt rồi, đâu còn ai cho việc mà làm."

"Bà ơi, cháu tưởng rất nhiều người làm từ thiện mà. Hôm trước cháu còn thấy có chương trình Cặp lá yêu thương giúp đỡ người nghèo cơ."

"Họ làm cho ai thì làm, chứ còn lâu lắm mới đến lượt già cháu ạ. Già đi ăn xin, hàng trăm người ngoài kia cũng thế, tùy tiện vớ một người họ cũng có đủ khổ đau rồi. Già cũng chẳng khác gì họ đâu. Cháu ạ, cháu còn nhỏ, gắng sức mà học vào, rồi mai này kiếm việc tử tế mà chăm sóc cha mẹ, chứ đừng như già. Lúc tỉnh ngộ ra cũng muộn quá rồi, giờ phải từ ngày này qua tháng khác làm công việc ăn xin. Chỉ tội cho mấy đứa cháu của già, bọn nó chẳng có tội tình gì cả..."

Bà ấy thở dài ảo não, Nhiên hình như đã thấy đôi mắt đục ngầu của bà rơm rớm nước mắt. Tội bà quá! Cùng là con người sao mà khác nhau thế? Nhiên ứa nước mắt, lục tìm trong túi áo mình xem có cái gì không. Nhưng chẳng có gì ngoài mất cái kẹo sô cô la mà mẹ mua cho vừa nãy. Nhiên mới để vào tay bà: "Bà ơi, bà cầm về cho các bạn ở nhà đi ạ."

Bà cảm ơn Nhiên. Còn Nhiên chỉ biết lau nước mắt khi nghe tiếng mẹ gọi ở bên kia.

Thấy mắt Nhiên đỏ hồng, mẹ mới hỏi: "Ai bắt nạt con sao?"

"Dạ không, chỉ là con thấy tội cho bà ấy quá."

"Mẹ cũng vậy. Con nhớ này, khi gặp trên đường một người ăn xin, con không được phép chê bai hay dè bỉu họ, phải biết thấu hiểu và cảm thông rõ chưa? Mai này lớn lên cũng thế. Con mà học theo mấy đứa bạn xấu ném gạch ném đá vào họ là mẹ đuổi con ra khỏi nhà đấy."

"Con biết rồi. Mẹ ơi, tại sao, cùng là con người mà lại khác nhau thế? Bà ngoại, bà nội nhà mình có căn nhà rất to, lại còn có mấy mảnh vườn đẹp lắm. Thế sao bà ấy không có ạ? Bà ấy không được phân phát đất ư?"

"Đất là phải dùng tiền để mua. Hầu hết mọi thứ trên đời đều phải dùng tiền mới có được. Bà ngoại, bà nội nhà mình có tiền, nên họ mua được đất, xây được nhà. Còn bà ấy thì không có, nên mới nghèo, mới khổ như vậy. Con người, họ khác nhau ở dung mạo, tính cách và gia thế. Chúng ta sinh ra vốn đã không được quyền lựa chọn sẽ sinh vào nhà giàu hay nghèo, cuộc sống khổ hay sướng. Bởi vậy mà những người ăn xin vô cùng thiệt thòi, con phải thấu hiểu và cảm thông, thậm chí là biết ơn họ. Vì họ chấp nhận sinh vào gia đình nghèo để chúng ta được giàu có."

"Nhiên biết rồi. Mẹ ơi, tiền mua được mọi thứ, nó cũng mua được tình cảm sao?"

"Tiền mua được hầu hết mọi thứ thôi. Tình cảm chính là ngoại lệ. Tình cảm xuất phát từ trái tim, nó là vô giá, dù kim cương hay vàng bạc cũng không thể đổi lấy tình cảm được."

"Dạ, con hiểu rồi."

"Đi ăn sáng thôi."

"Vâng. Mẹ ơi, bao giờ chúng ta làm từ thiện được không?"

"Được chứ. Đó là điều tốt mà. Giờ thì đi ăn đi nào."

Aiedai, Nhiên biết hôm nay mình đã giỏi hơn một chút. Nhiên biết khóc trước tình cảnh tội nghiệp của một bà cụ, có nghĩa là Nhiên là một cô bé ngoan. Thì ra, trên đời này, lại có nhiều người khổ như thế. Con người lạnh lùng thật đấy, họ cứ trơ mắt nhìn đồng loại của mình ngày một đói khổ mà không vươn tay ra cứu giúp. Nhưng cũng có những người tốt. Nhiên sẽ làm người tốt! Nhiên sẽ học chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, rồi dùng số tiền đó báo đáp cha mẹ và giúp đỡ những người nghèo khổ kia. Một ngày kia, khi Nhiên lớn lên, Nhiên chắc chắn sẽ làm được điều ấy!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Khai giảng và hiệp nghị tình bạn
"Hoàng An Nhiên, con có dậy ngay không thì bảo?" Tiếng gầm đáng sợ của lion mama đã hoàn toàn kéo Nhiên ra khỏi giấc mộng đẹp. Nhiên vội vàng bò dậy, kiểm tra đồng hồ: 6 rưỡi, sau đó nhìn xuống thân mình. Aiedai thấy Nhiên giỏi không, dự liệu như thần luôn. Nhiên đã biết là hôm nay mình dậy muộn và bị khủng long bạo chúa lôi đến trường, do đó mà từ hôm qua, Nhiên chuẩn bị sẵn luôn rồi, Nhiên mặc nguyên cái áo đồng phục để đi ngủ.

"HOÀNG AN NHIÊN!" Lần này mẹ không chỉ thét, mà còn bước lên cầu thang nữa kìa. Ối trời đất thần linh ơi!

Nhiên tung người rời khỏi giường, động tác tiêu sái như hiệp sĩ giang hồ, vội phi thân vào phòng vệ sinh, một tay cầm lược chải tóc, tay kia cầm bàn chải đánh răng, vừa làm vừa đếm thầm trong lòng: 4... 3... 2... 1... 0

Xong rồi!

Sau đó, Nhiên đã đạp cửa phòng, đứng nghiêm chỉnh trước mặt mẹ: "Buổi sáng tốt lành mẹ ơi. Con đã dậy lúc 6 giờ rồi ạ."

Mẹ ngó Nhiên một cách ngờ vực. Mồ hôi con mồ hôi cháu trên người Nhiên tựa như bị bạo động, cứ tuôn ra không ngừng. Phật ơi, Bồ Tát ới, xin cứu khổ cứu nạn cho đứa bé tội nghiệp này với!

Sau đó, mẹ lườm Nhiên một cái, rồi quay lưng bước đi. Nhiên thở phù ra. Rồi đột ngột, mẹ quay lại:

"Con biết gì không, mồm con dính bọt đánh răng còn ướt kìa."
cuteonion1

"Còn đứng đơ như khúc gỗ đấy làm gì! Mau lau mồm đi còn tới trường! Hôm nay là KHAI GIẢNG đấy!"

Mẹ nhấn mạnh, giục Nhiên vào phòng. Nhiên ngay tức khắc co giò chạy vào phòng vệ sinh.

Haizz... Nhiên ghét cái ngày này lắm ý. Khai giảng... Mệt!

Nhưng ca thán thế nào thì Nhiên cũng phải thuận theo số mệnh, bị mẹ lôi một mạch đến trường5onion22. Các bạn học sinh ơi, chúng ta khổ thân quá đúng không? Hu hu... Có ai ở đây muốn dựng cờ khởi nghĩa với Nhiên không?

Ngày khai giảng có khác, trường đông hệt như... khu "chợ bán rau củ quả, thịt bò lợn ngan, vừa rẻ vừa ngon, rất tiết kiệm là đằng khác" ở gần nhà Nhiên. A, Chi kìa, đen hơn hẳn. Cũng phải thôi, đi biển về có khác. Nhiên cúi đầu nhìn lại mình, da vẫn màu vàng, chưa đến nỗi như thổ dân châu Phi là được rồi.

"Ê, Nhiên béo ơi!"

Hừ, cái con nhỏ Chi này, mình mập thì thôi đi, cứ thích nói người khác béo.

"Béo cái đầu nhà cậu ý!" Nhiên dẩu môi đáp trả, bước thật nhanh về phía Chi. "Gọi gì thế?"

"Còn cái gì nữa! Làm xong bài tập hè chưa?"

"Làm rồi. Thế cậu làm chưa?"

"Chưa làm. Lên lớp mới rồi, cô giáo có kiểm tra được đâu mà lo." Chi xùy một tiếng, mở miệng. Nhiên và Chi vừa đi đến lớp vừa tám về mùa hè của mình.

"À, cái vụ bỏ nhà ra biển đấy, cậu làm được không?"

"Không cần nữa, hi hi. Vì mẹ tui đã nhớ ra lời hứa trước rồi đưa tui đi rồi."

"Tiếc thế. Tui không thấy được mông cậu bị đánh nở hoa."

"Này, cậu là người khuyên tớ nên nhắc mẹ về lời hứa ấy còn gì."

"Thì đó. Giờ tui mới thấy hối hận quá. Cứ để yên cho cậu đi, xong bị mẹ đánh cho khóc lu loa lên." Chi than thở với vẻ tiếc nuối làm Nhiên phát cáu.

"Cái bạn này hay thế nhở! Ấy... á!"

Nhiên đột ngột bị hụt một bước chân, cả người ngã dúi về phía trước, vô cùng vinh hạnh là người đầu tiên được ôm hôn đất mẹ trong ngày đầu tiên khai trường.

"Này bạn ơi, bạn không sao chứ?"

Một cô bé tóc hai bím nhìn rất dễ thương đưa tay ra trước mặt Nhiên. Hu hu, cảm động quá, thì ra trên đời này vẫn có người tốt đến vậy.

Nhiên được cô bạn đáng yêu đỡ đứng dậy. Nhìn xem, người lạ chưa quen có thể nâng đỡ mình, còn cái người quen thân thì đứng một bên ôm bụng cười nắc nẻ.

Nhiên lườm Chi một cái: "Người gì đâu mà xấu tính. Tui ngã vầy mà cậu khồn đỡ dậy gì hết."

"Thì đằng nào cũng có người đỡ rồi còn gì nữa." Chi càu nhàu.

Sau đó, Chi quay sang cô bạn tốt bụng mà Nhiên vừa quen: "Ê, Quyên, em học lớp nào thế?"

"Hai cậu quen nhau à?"

"Nó là em họ tớ mà. Nhưng bằng tuổi." Chi đáp.

Quyên cười tươi, hai má lúm đống tiền liền xuất hiện: "Em học cùng lớp với chị đấy. Ừm, đây là Nhiên đúng không nè?"

Quyên quay sang Nhiên cười tươi rói. Nhiên gật đầu và cũng đáp lại bằng một nụ cười đẹp như thế.

Ba đứa đi cùng nhau tới lớp. Quyên giới thiệu: "Tớ là Lệ Ái Quyên, chị Chi kể tớ nghe nhiều việc về cậu lắm. Rất vui được gặp cậu. Gia đình tớ mới chuyển lên đây, và tớ nghĩ là sẽ định cư lâu dài. Cậu có muốn sang nhà tớ chơi không? Tớ nghĩ..."

Một đường đi nhận lớp, Quyên nói tràng dài không ngừng nghỉ. Ấn tượng về một cô bé tốt bụng, dễ thương, năng động ngay từ buổi gặp đầu tiên đã in sâu trong tâm trí Nhiên. Nhiên mơ hồ nhận ra có một hiệp nghị tình bạn đã được tạo thành. Tự dưng, Nhiên thấy có chút chờ mong năm học này, Aiedai ạ.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Đứa trẻ mắc chứng tự bế
Đợi cả lớp đầy đủ, như mọi năm, cô giáo lại diễn thuyết một tràng dài về nội quy và những sách vở cần thiết cho năm học. Nhiên nhìn quanh lớp một vòng, phân nửa là những người bạn cũ của Nhiên, nửa còn lại là những người gương mặt mới chưa bao giờ gặp. Và Aiedai biết gì không, Nhiên đã nhìn thấy một khung cảnh vô cùng đặc sắc. Một cậu bé đang để một gói bim dưới bàn, ăn rất ngon lành!

Bắt quả tang tên tội phạm ăn vụng nhé! Phen này phải mách cô mới được. Nhiên cười khoái trá khi nghĩ về khung cảnh ấy. Cô giáo sẽ mắng xối xả, và cậu ta chỉ biết cúi đầu chịu trận mà thôi. Nhiên thầm nhủ: Nếu cậu mà cho tui ăn cùng, tui sẽ không mách cô. Đang hí hửng với ý nghĩ ấy, bỗng cả người Nhiên lạnh buốt. Cậu ta... đang nhìn chằm chằm vào Nhiên!

Một giây sợ hãi trôi qua. Ơ, tại sao Nhiên phải sợ? Cậu ta mới là người nên sợ chứ? Nhìn thì nhìn, ai sợ ai nào? Nghĩ vậy là Nhiên cũng hếch mũi lên.

Cậu ta liếc Nhiên một cái, rồi quay đi luôn. Nhiên... bị bơ rồi! Đã vi phạm nội quy còn hống hách!

Nhiên bực lắm, quay sang hỏi Quyên: "Này, tên đó là ai thế?"

Quyên liếc qua xem rồi ngập ngừng: "Cậu... Tên bạn ấy là Vũ, học cùng bọn tớ năm lớp hai. Bạn ấy bị bệnh gì ấy, cư xử tệ lắm, không thích nói chuyện, nhưng lại học rất giỏi, năm ngoái còn đạt giải Nhất Toán cấp thành phố đấy."

Trời, lợi hại thật! Nhưng lợi hại thế nào cũng chỉ là đứa trẻ ham ăn. Nhiên hừ mũi nghĩ. Nhiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình lại "gato" đâu.

Hết buổi nhận lớp, Nhiên lại về nhà. Dưới tán cây bằng lăng xanh mướt quen thuộc, Nhiên vừa đi vừa ngân nga bài "Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng" vừa học được.

"Cho cháu một cây kem sô cô la ạ." Giọng nói vang lên làm Nhiên chú ý. Thật không ngờ, Nhiên lại gặp cậu bạn mang chứng tự bế ở đây. Cậu ta đang mua kem, lại còn là kem sô cô la nữa chứ! Nhiên thích ăn vị này lắm ý. Nhưng mà tiếc thật, Nhiên không mang tiền.

Đang thở dài não nề, chợt một cây kem dâu đưa tới trước mặt Nhiên: "Cho cậu."

Nhiên trả lời theo bản năng: "Tớ không thích vị dâu." Nói xong, Nhiên mới nhận ra người trước mặt chính là cậu bạn vừa rồi. Nhớ đến chuyện hồi nãy, Nhiên nhếch mép, tỏ vẻ đạo mạo: "Cậu mua chuộc tớ đấy à?"

Nhưng điều Nhiên không ngờ nhất, chính là cậu ta gật đầu!

"Ừ. Ăn cây kem này, rồi cậu giữ bí mật cho tớ nhé? Ăn không?"

Mua chuộc thì mua chuộc. Nhiên nhận vậy. Nhưng mà Nhiên nói trước ở trển là Nhiên "hate" vị dâu lắm á.

"Tớ không thích vị dâu! Cho tớ sô cô la của cậu đi!"

Nhiên đưa tay ra, nắm nắm. Cậu bạn đành tiếc nuối đặt cây kem chưa kịp ăn vào tay Nhiên.

Nhìn cậu ta buồn cười thật đấy! Một đứa con trai lại ăn cây kem màu hồng.

"Tên của tớ là Vũ." Cậu ta nói với giọng đều đều, và đưa đôi mắt, một đôi mắt cứng như đá lên nhìn Nhiên, chẳng có tí cảm xúc nào cả. Hóa ra người "cư xử tệ" trong mắt Quyên là thế này.

"Tớ tên Nhiên." Nhiên cũng đáp lại bẳng phong cách y hệt. Nhưng... tại sao chẳng có chút giống nhau nào vậy?5onion22
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Hạ Vũ Thu Ca

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/6/18
Bài viết
90
Gạo
0,0
Hạ Vũ tốt bụng? Đáng ghét?
Hôm nay là ngày đầu tiên Nhiên chính thức đi học. Hu hu, hè ơi, hè ơi! Nhiên muốn khóc quá! Muốn khóc quá! Vì cớ gì mà nhà trường cho nghỉ hè, để rồi giờ Nhiên tăng cân thế này! Tăng 1 kg lận!

Đã thế, tâm hồn tổn thương của Nhiên còn bị xát muối thêm tí nữa. Ma ma bạo chúa bắt dậy từ sáng, ăn xong là tống cổ đến trường luôn, không cho ấm ớ gì cả. Why? Why?

Nhiên đi trên đường đang rất buồn chán, đột nhiên một giọng nói lạnh vang lên: "Đi cùng không?" Nhiên giật thót người, tim nảy lên cuống họng, từ từ xoay người lại. Thì ra là Hạ Vũ! Cái cậu bạn này, đi đứng gây ra tiếng động một chút thì chết ai?

"Cậu làm tớ giật mình đấy."

"Xin lỗi." Cậu ta nhận sai ngay tức khắc.

"Ờ không sao đâu. Mà cậu cùng đường với tớ à?"

"Ừ."

"Nhà cậu gần đây không?"

"Có."

"Cậu ăn sáng chưa?"

"Rồi."

Nhiên hỏi cái gì là Vũ đáp cái đấy. Chẳng có tẹo dư thừa nào! Bực thật! Đi cùng con gái thì cũng phải ga lăng hài hước tí chứ. Nãy giờ toàn thấy Nhiên độc thoại không à.

"Ăn không?" Đúng lúc Nhiên đang miên man suy nghĩ, Vũ hỏi. Theo tay cậu chỉ, Nhiên thấy một cửa hàng bánh kẹo.

Nói đến kẹo, Nhiên cũng hơi thèm. Nhưng nghĩ đến việc mình tăng cân chỉ vì nó, Nhiên liền lắc đầu nguầy nguậy. Vũ không nói gì nữa, bỏ tay Nhiên ra, đi vào cửa hàng một mình. Lát sau, cậu ấy trở lại với hai cây kẹo mút hương chanh.

Nhiên nhìn cũng muốn ăn lắm, nhưng nghĩ đến việc vừa nãy mình đã từ chối người ta, thấy hơi ngài ngại. Vũ bóc vỏ một cây kẹo mút, đưa đến trước mặt Nhiên:
"Cho cậu."

"Thật à?"

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Vũ, là Nhiên đoạt luôn cây kẹo mút cho vào mồm. Vị chanh lan ra thật ngọt ngào, có chút chua chua. Ăn thích thật! Mà Vũ tốt lắm, không có như mấy người bạn của Nhiên đâu. Lúc đầu Nhiên từ chối mà sau đó lại xin, kiểu gì họ cũng chế giễu Nhiên một phen làm Nhiên xấu hổ cho coi. Nhưng Vũ thì không thế. Chẳng hiểu sao các bạn của Nhiên lại không ưng cậu.

Gần đến cổng trường. Nhiên mồm ngậm kẹo, quay sang hỏi cậu: "Sao cậu tốt thế? Mọi người bảo cậu không thích tiếp xúc với người khác mà?"

Vũ gật đầu: "Ừ đúng rồi."

Đột ngột, cậu ta đưa tay búng trán Nhiên một cái.
"Này, sao tự nhiên búng trán tớ?"

"Thấy có con ruồi."

Nói láo! Làm gì con nào!
Nhiên tức lắm, nhưng Vũ đã khoan thai bước vào cổng.

Nhiên quyết định rút lại lời khen với Vũ vừa rồi. Nhưng mà, kẹo này đúng là ngon ghê á.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên