CHƯƠNG 1: NẮNG HẠ LƯU LY
Chuông báo thức reo inh ỏi khắp căn phòng, Tử Nhi vội chụp lấy chiếc đồng hồ ồn ào. “Phù”. Cô thở phào nhẹ nhõm, rón rén đi ra ngoài phòng và khép cửa. 5h sáng cô tỉnh giấc, cô muốn chồng mình ngủ thêm chút nữa. Ngày thường, cô và chồng sẽ dậy vào lúc 6h khi bình minh đã vươn lên tầng mây, có điều đêm qua cô không ngủ được vì chỉ vài tiếng nữa là cô sẽ ra sân bay đón người bạn thân nhất của mình về Việt Nam. Cô muốn tự mình đi đón, bởi lẽ cô bạn thân nhất của cô vẫn chưa có người yêu, nếu thấy cặp tình nhân thân thiết đến đón, có lẽ cô ấy sẽ chạnh lòng lắm.
Chuông điện thoại reo lên, màn hình hiển thị chắc hẳn là “Andrea đang gọi”, Andrea là tên cô bạn thân nhất của Tử Nhi, để gọi cho dễ dàng thì tên cô ấy là An. Tử Nhi vội bắt máy.
“Alo, cậu xuống rồi hả? Tớ đứng ở phía ngoài nè, mặc đồ màu hồng ấy, có thấy tớ không?”
Vẫn là tính cách vội vàng, không chờ đợi lâu được của cô bạn đây mà, Andrea mỉm cười:
“Rồi rồi, đợi tớ nha, tớ đang ra đây, đừng nóng vội”.
Vừa thấy An đi từ xa, Nhi vội vã chạy đến ôm chầm lấy người bạn thân nhất, cô không thể chờ được, cô nhớ An nhiều lắm. Nhìn thấy An, lòng cô bỗng nhẹ hơn như có người giúp cô trút bầu tâm sự bấy lâu nay.
Đã 7 năm xa cách, kể từ ngày An đi du học ở Mỹ, Tử Nhi không còn người bạn để cô tâm sự mỗi ngày, không còn người bạn để cùng cô vượt qua những khó khăn trong cuộc sống và những lời khuyên bổ ích nữa. An là một cô gái mạnh mẽ, cá tính và rất thẳng thắng. Nhi cũng là người thẳng thắng, nhưng lại là cô nàng bánh bèo, hay nghĩ cho suy nghĩ của người khác, sợ những lời nói của người ngoài, vì vậy cô luôn cần An bên cạnh mỗi khi yếu lòng. Mà có lẽ nếu như An không đi Mỹ, thì chắc giờ này Nhi sẽ không có được con người của Nhi bây giờ: Tư tin, mạnh mẽ và quả quyết trong mọi việc.
“Sao thế? Cậu khóc hả? Nhớ tớ lắm à?” An bậc cười khi thấy Nhi mít ướt đến vậy.
“Huhu. Sao cậu đi lâu thế? Tớ nhớ cậu lắm!”. Mít ướt đến nỗi ai cũng nhìn hai người họ. Thấy vậy, Nhi vội vã lau nước mắt, sợ làm mất hình tượng cô gái xinh đẹp, tự tin trong lòng mọi người, Nhi nói: “Hôm nay, chỉ có tớ và cậu hẹn hò thôi nhen. Chồng tớ thì tớ cất ở nhà rồi, cậu khỏi bỡ ngỡ. Lâu rồi không về Việt Nam, tớ làm hướng dẫn viên cho cậu, độc quyền đó. Bây giờ chúng ta đi ăn đi”.
Không để An nói nửa lời, nghe Nhi nói mà An mở tròn con mắt thầm nghĩ ‘chồng của cậu bị cậu cất ở nhà rồi?’ Không thể tin được cô ấy lại nói vậy, có lẽ chồng của cô ấy khổ tâm lắm.
Tổng kết những câu chuyện của 7 năm không gặp, An và Nhi có rất nhiều chuyện để tâm tình, có lẽ kể đến mai cũng không hết. Có lẽ giờ đây, chồng của Nhi đang bất lực ngồi ở nhà ăn tô mì cho qua bữa, vừa làm việc trên máy tính vừa thầm nghĩ ‘chắc là Nhi đang nói nhiều lắm, tội An’.
Nhi đang ăn, tự dưng bị hắc xì, cô thầm nghĩ có lẽ lâu ngày ra ngoài nên bị cảm, nghĩ đơn giản hơn An tưởng. Cô lại tiếp tục kể cho An nghe về công việc hiện tại và những lần cô gặp vài vị khách khó ưa, sau đó Nhi lấy điện thoại ra và nói:
“À, để tớ gọi cho Mi, lâu rồi không có dịp đặc biệt như hôm nay”.
Tiếng chuông reo inh ỏi trong chiếc hộp sắt, không ai nghe thấy, cũng không ai trả lời điện thoại. Mi đang bận với công việc của mình, cô làm y tá cho một bệnh viện lớn ở Hồ Chí Minh, công việc bận rộn đến mức khiến cô từ một người không thể giảm béo thành một cô gái có dáng người chuẩn, khiến ai cũng mê.
Nhi thở dài nói: “Có lẽ Mi bận lắm, quên mất hôm nay Mi có ca trực”.
Thời gian cứ ngỡ đi chậm hơn vận tốc của gió, vậy mà lại nhanh đến mức sợi tóc trên đầu đã phai màu theo năm tháng. Chắc hẳn, ai rồi cũng phải lớn, chỉ là khi càng lớn lên, con người ta càng muốn nhỏ lại, muốn hồi tưởng lại kỉ niệm. Mà kỉ niệm có lẽ là thứ khó phai nhất trong lòng mỗi người. Tại thời điểm An và Nhi gặp nhau, dường như những kỉ niệm của họ đang được khơi dậy từ mảnh đất kí ức. Nơi có nắng mùa hạ, nơi có những đồng cỏ xanh rì, và cả những bông hoa màu xanh mọc ven đường với cái tên rất hay, đó là hoa Lưu Ly. Loài hoa luôn khiến mọi người phải thốt lên ‘đẹp quá’ mỗi lần nhìn thấy.
Chuông báo thức reo lên, mẹ Nhi vội vã chạy vào phòng.
“Nhi, dậy đi học, trễ giờ rồi kìa”. Tỉnh giấc, vừa nãy Nhi mơ thấy gì nhỉ? Mẹ đứng cạnh hối Nhi lần nữa, Nhi lắc đầu:
“Bỏ đi, mơ gì thì cũng là mơ thôi”. Rồi vội vã mặc đồ đi học, áo trắng quần tây đen, tóc đuôi gà, nhìn vào gương, Nhi mỉm cười với bản thân. Năm nay Nhi lên lớp 6, đã cao thêm vài phân, làn da bánh mật vẫn luôn là đặc điểm nhận dạng Nhi với những cô bạn khác.
Mang đôi giày mẹ mới mua, vừa đi vừa nhảy chân sáo. Trường của Nhi học khá gần nhà Nhi, chỉ cần 5 phút là đến trước cổng trường, cũng may là vừa kịp tiếng trống trường vang lên. Hôm nay là ngày đầu tiên nhận lớp, chắc hẳn phải gặp nhiều bạn bè mới, trong lòng Tử Nhi có chút buồn vì chỉ qua ba tháng hè mà đã có nhiều thay đổi đến vậy, từ bạn bè cho đến trường học, bài vở. Một cô gái nhạy cảm như Tử Nhi sẽ khó mà thích nghi với môi trường mới. Theo bản năng, cô tìm xung quanh để kiếm một chút hi vọng rằng sẽ có bạn của cô ở đây.
Nhìn một vòng quanh trường, cô thấy mọi người đang đứng xếp hàng theo lớp của mình, cô gõ đầu mình: “Ây da, phải tới lớp mình trước, còn bạn bè tính sau chứ. Ngốc thật”. Tử Nhi vội vã chạy đến khu vực lớp 6B, nơi có tên cô trong danh sách của lớp. Là người đứng cuối hàng của lớp, Tử Nhi nhận ra lớp của cô đa số là bạn cùng xóm, bạn học chung cấp 1. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng tiến đến chào các bạn, cho đến khi Nhi thấy một mái tóc dài qua lưng, đen bóng, dáng người hao hao giống một người bạn học giỏi ở trường cấp 1, hình như Nhi nhớ tên là “Mỹ! Mỹ!”. Miệng chợt thốt ra một cái tên mà bản thân cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kêu một cách thân thiết đến vậy!. Vừa kêu xong, cô bạn ấy quay lại nhìn Tử Nhi, ngay lúc này, Nhi chột dạ “không biết bạn đó có biết mình không nhỉ?” vậy mà cô cũng kêu được, kì lạ thật. Cô bạn vừa được kêu tên cũng rất kì lạ, nhìn Nhi ngỡ ngàng rồi mỉm cười, nói:
“Nhi, Tử Nhi phải không?!”.
Gỡ lại cảm xúc ngớ ngẩn lúc nãy, Nhi cười lên mừng rỡ.
“Đúng rồi, sao bà nhớ tên tui hay vậy?”
“Haha. Sao không nhớ, bà là bạn của Phương lớp trưởng đúng không. Do tui ấn tượng về bà từ hồi Phương giới thiệu với tui”. Nụ cười ấy là thế nào chứ? Nhi không học giỏi, cũng khá ngại trước người lạ, vậy thì ấn tượng gì nhỉ? Làn da đen ư?
“Vậy bà là Mỹ phải không?” Nhi vẫn không khỏi ngỡ ngàng, không lẽ trí nhớ của Nhi tốt đến vậy ư? Nếu tốt đến vậy thì chắc Nhi cũng học thuộc bài Địa lý để đạt điểm 10 chứ không phải là 8 điểm.
“Không bà, tui tên Mi, bạn của Mỹ, chắc bà nhầm tui với Mỹ, ai cũng bảo hai tụi tui giống nhau. Haha”. À, thì ra trí nhớ của Tử Nhi vẫn ngớ ngẩn như ngày nào, có điều cũng khá logic nhỉ. Có lẽ hôm gặp mặt, Tử Nhi vẫn ấn tượng nhất là Mỹ, mà quên để ý cô bạn bên cạnh là Mi.
“À may quá, bà học lớp 6B hả?”
“Ừm, bà cũng vậy hả? haha. Vậy bà làm bạn với tui nhen”. Mi hí hửng, cô bạn thân thiện nhỉ?
Kể từ lần gặp đó, Mi có chuyện gì thú vị cũng kể cho Tử Nhi nghe. Bởi lẽ cả hai thân nhau vì cả hai tin tưởng nhau qua cuộc gặp gỡ trước kia cùng với hai người bạn mà Nhi và Mi đều ngưỡng mộ. Hơn nữa, càng nói chuyện với nhau, họ nhận ra họ có nhiều suy nghĩ khá giống nhau, với những khuyết điểm thì họ bù trừ cho nhau. Tử Nhi xem mối quan hệ này như một định mệnh trong đời.
Mi nói: “Bà thấy thằng bạn đeo kính kia không?”
“À, thì sao bà? Bà biết nó hả?” Nhi tò mò
“Ừ, thằng đó học giỏi lắm, hồi cấp 1 làm lớp trưởng, tui với nó cũng hay gặp nhau, nó là anh trai cùng cha khác mẹ của bạn tui”. Vẻ mặt nghiêm trọng của Mi khi kể chuyện, Nhi càng tò mò.
“Vậy là sao? Hai anh em cùng tuổi luôn ư? Mà khác mẹ? Không lẽ ….”
“Đúng vậy, thằng đó cũng khá hiền, nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ cũng tội lắm”. – Mi trầm tư
“Nhưng mà ổng cũng đẹp trai nhỉ? Lại học giỏi, lạnh lùng, ngầu thế”. – Tử Nhi vừa nhìn người bạn nam đó vừa phân trần.
Câu nói của Nhi khiến cô bạn bên cạnh bị sặc nước, xém nữa là phun vô mặt Nhi, Mi cười khẩy: “Gì cơ, ây da, gu của bà cũng mặn đấy. Còn tui thì không thấy đẹp, nhìn cũng được thôi”.
Tử Nhi khua tay như cách xóa đi lời nói vừa thốt ra
“Thôi thôi, tui hiểu gu bà khác mà. Haha”.
Chuông reo, mọi người vào lớp học. Cô giáo chủ nhiệm lại là người quen của Nhi, vài hôm trước, cô đến nhà Nhi để thuê phòng dạy học, và trùng hợp thay, cô biết Nhi cũng đang chuẩn bị vào học trường cô dạy nên cô bàn với mẹ Nhi, sau đó đứng ra chủ nhiệm lớp này.
Các chức vụ trong lớp có lẽ cũng vì thế mà dễ dàng với Nhi hơn, vì được biết mặt, biết tính cách nên cô chủ nhiệm cho Nhi làm tổ trưởng tổ 4. Còn Mi vừa học giỏi, vừa là thành viên của Đoàn, vừa có kinh nghiệm làm lớp trưởng cấp 1 nên cô để Mi tiếp tục làm lớp trưởng. Nghe đến đây, có vẻ Tử Nhi đã chọn cho mình một người bạn đắc lực nhỉ? Với Tử Nhi, việc học như một gánh nặng về điểm số, nếu học hỏi được điều gì đó từ cô bạn Mi, Nhi vẫn sẽ cố gắng học hỏi.
Nghĩ lại khoảng thời gian cấp 1 của Nhi, Nhi rất lười học, suy nghĩ đơn giản đó là học để làm gì? Tại sao phải học? Học thuộc những bài lịch sử, địa lý thì có được gì? Nhi luôn đặt nhiều câu hỏi cho bản thân mà không hề tìm thấy câu trả lời, cô bạn mà Nhi luôn ngưỡng mộ đó là Phương – lớp trưởng của Nhi vừa học giỏi, tuy nhà nghèo nhưng rất chăm, là tấm gương sáng chói. Vì vậy Tử Nhi luôn mong muốn được thân thiết với những người học giỏi như vậy. Và có lẽ vì thế, nên bất kì bạn nào học giỏi, gương mặt thanh tú, hiền lành đều thu hút Tử Nhi. Với một tâm hồn ngưỡng mộ, mong muốn học hỏi nhiều hơn và muốn được như các bạn ấy, nên Nhi tiếp xúc với họ và thân với họ cũng là điều dễ hiểu. Nhiều người thấy người khác tài giỏi thường tỏ ra ganh tị, ích kỷ và hay nói xấu để hình ảnh họ trong lòng mọi người xấu đi, nhưng Nhi thì không như vậy,Tử Nhi vẫn luôn là cô gái ngây thơ, tin người và luôn sẵn sàng học hỏi bất kì điều gì tốt.
Cô gái như vậy có đáng để được yêu không?
LÀM QUEN
Lớp của Nhi có 38 bạn, trong số đó nữ chiếm phần lớn. Vào lớp mới, bạn thường chú ý điều gì nhất? Là có bạn nào học giỏi không? Có bạn nào đẹp trai, xinh gái không? Các bạn có hòa đồng không hay đây là lớp trầm lắng? Đúng vậy, rất nhiều sự tò mò của một đứa học trò khi đến một nơi hoàn toàn mới.
Thật ra, lớp của Nhi không phải là hòa đồng, mà còn rất sôi động! Cô cho thảo luận đề tài gì thì các bạn nam luôn là năng nổ nhất, đưa ra những ý kiến hài hước nhất và chọc cho cô giận luôn. Vậy mà có một người chỉ ngồi im, không đùa giỡn như các bạn nam kia, đó là người mà Mi đã chỉ cho Nhi, cậu ấy tên là Nin. Cậu ấy có vẻ là người khép kín, e dè trước những điều mới lạ, thu mình lại giữa một nơi đầy sự thay đổi.
Không lẽ một lớp học vui nhộn không khiến cậu vui hơn ư? Cậu sợ điều gì? Tử Nhi quan sát Nin, suy nghĩ về Nin, thắc mắc của một đứa trẻ ngày càng nhiều. Nhi đem những câu hỏi đó đến tâm sự với An, vì Nhi chưa từng thấy bạn nam nào kì lạ đến vậy, hơn nữa gia cảnh cũng tội, Nhi có chút động lòng với Nin. Với tính cách của Nhi, càng bí ẩn, càng khác những bạn trong lớp thì Nhi luôn muốn tiếp cận những người như vậy, vì nó khiến Nhi tò mò, đồng cảm và dường như Nhi cảm nhận được lý do vì sao họ khép mình lại trước những nơi xa lạ.
Có điều, Nhi cảm thấy Nin là một người khó tin tưởng người khác, là một người khác phái nên Nhi khó tiếp cận với Nin hơn. Bản thân Nhi luôn muốn giúp đỡ những người bạn xung quanh mình, với tấm lòng mong muốn được thân thiện với tất cả các bạn, nên Nhi luôn tìm kiếm cho mình những người bạn “đặc biệt” của lớp, hi vọng họ sẽ nhanh chóng hòa nhập với lớp.
Những suy nghĩ đơn sơ ấy khiến Nhi luôn quan sát Nin, tò mò về Nin và luôn kể cho An. Còn An, cô chỉ biết rằng nếu Nhi càng tiếp cận Nin thì có thể Nhi đã bị Nin thu hút một cách kì lạ, có lẽ là một niềm tin hay một đệnh mệnh chăng?
NIỀM TIN NHƯ THẾ NÀO LÀ ĐÚNG?
Hoa lưu ly thường được gọi với cái tên chứa đựng nỗi buồn ‘Forget me not’ nghĩa là đừng quên tôi. Hoa lưu ly biểu tượng cho một tình yêu chung thủy, dù cách biệt âm dương hay cách xa muôn ngàn trùng khơi thì tình cảm trong lòng hoa lưu ly vẫn cháy mãi. Vì hoa lưu ly tin rằng bản thân có một sức mạnh bền bỉ với thời gian, dù bị mưa hay bão làm dập hoa, thì khi bắt đầu một ngày mới, hoa vẫn sẽ cố gắng vươn mình đón nắng mai. Niềm tin khiến hoa lưu ly mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài vốn có của nó.
Hôm nay là chủ nhật, là ngày quan trọng nhất trong tuần đối với các con chiên của Chúa, Tử Nhi cũng là một phần trong số những con chiên của Chúa. Điều mà cô thích nhất khi đến nhà thờ đó là gặp được các bạn cô chơi thân, như An chẳng hạn.
Sáng nay vẫn như mỗi sáng chủ nhật khác, An cùng Nhi đi lễ, sau đó đi đến lớp học giáo lý.
Bỗng có cô bé nhỏ tuổi hơn Nhi, chạy tới nói:
“Chị Nhi, em kể cho chị nghe nè. Chị biết anh Nin trong lớp chị không? Ãnh là anh họ em đó, ãnh nói ãnh thích chị. Hihi”. Rồi cô bé bỏ chạy trong sự ngỡ ngàng của Tử Nhi và An.
An kéo Nhi vội vã chạy vào lớp học, vì có lẽ đã trễ giờ. Còn Nhi, một chút phản ứng bình thường cũng không có. Trong đầu Nhi luôn tự hỏi ‘là như thế nào? Nin thích mình? Tại sao bé đó lại là em họ của Nin? Nin bên đạo Phật mà, tại sao? Sao con bé đó lại nói như vậy?’.
Cả buổi học, Tử Nhi chẳng còn tâm trí để ý đến bài vở, cô như người bị cướp mất tâm trí, cô thẫn thờ, lâu lâu lại cười một mình. An thấy kì lạ, nắm tay Nhi:
“Nhi ơi, cậu sao vậy, bộ cậu tin lời con bé đó nói hả?” An lo lắng.
Nhi ngơ ngác hỏi lại “làm sao con bé đó biết Nin học chung lớp tớ? Chỉ có tớ với cậu biết, vậy ai biết được nữa?”.
“Tớ cũng đâu nói với ai đâu, có thể con bé đó vô tình nghe tụi mình nói chuyện? Nhưng nếu là thật thì cậu thấy sao?” An suy tư.
“ Tớ không biết nữa, cảm giác có chút vui, có chút lo lắng” Rồi Nhi thẫn thờ đi về nhà. Nhà cô và An chỉ cách nhau một ngõ cua, còn nhà thờ nằm phía cuối con đường.
Thật ra, lời cô bé ấy dù có nói thật hay không thì điều quan trọng nhất vẫn là bản thân Tử Nhi có muốn tin vào lời nói ấy hay không. Khi bản thân phải tiếp nhận quá nhiều thông tin, theo bản năng của con người, ta sẽ chọn tin vào những điều mà ta cho là phù hợp với chính ta, tin vào những điều mà bản thân muốn tin. Vậy thì lời nói của người ngoài cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Tử Nhi tuy chưa có câu trả lời cho An, nhưng biểu hiện của Tử Nhi đã hiện rõ tâm tư cô ấy, có lẽ từ lúc nào đó, Tử Nhi đã thích Nin?
Chương 2 tiếp theo