TÊN TRUYỆN: NẾU KHÔNG PHẢI LÀ YÊU
Tác giả: Ý Nhi
Tình trạng đăng: đang cập nhật
Thể loại: Tình cảm
Chương 1:
“Anh xin lỗi…” – Lâm Ái Chi lại bị từ chối, cô khẽ thở dài đóng máy tính đứng dậy rót cho mình một cốc nước. Nếu là một năm trước anh từ chối thì cô vô cùng đau lòng và hụt hẫng, nhưng hiện tại Ái Chi cho rằng mình đã quên được anh – mối tình đơn phương mà cô vô cùng khắc cốt.
Ái Chi yêu Trần Khải Nguyên, vô cùng yêu. Cô yêu anh bởi vì cô cảm thấy thế, không có lý do rắc rối cũng chẳng quá cầu kỳ, đứng trước anh cô rung động và thế là yêu. Trần Khải Nguyên – đàn anh khóa trên của cô ở trường đại học Y, anh khá béo nhưng tính tình hiền lành, tốt bụng lại hay cười. Ở anh tỏa ra sự ấm áp mà cô cho rằng nó đã sưởi ấm trái tim cô, người luôn giúp đỡ, luôn lắng nghe, luôn bên cạnh những lúc cô mệt mỏi.
Ái Chi yêu anh, theo đuổi anh ba năm ròng mặc dù biết anh đơn phương người khác, cô tình nguyện chờ nhưng anh vẫn từ chối. Cô đợi, đến tận bây giờ cô vẫn đợi, vẫn cho rằng nếu Khải Nguyên nói yêu cô, cô luôn sẵn sàng bước đến bên cạnh anh.
Với tay lấy bao thuốc trên bàn, lòng cô hơi chùng xuống, rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi thật dài, lòng nhẹ bẫng.
Đêm lạnh, lòng người cũng lạnh tanh.
Bệnh viện Trung Ương Hà Nội, sáng thứ hai luôn là giờ cao điểm, mới bảy giờ sáng mà bệnh nhân đã đông nghịt. Như thường lệ, bắt đầu giao ban công việc ai vào việc người nấy, khoác trên mình áo blouse trắng, cầm bệnh án trong tay Ái Chi lần lượt đi thăm bệnh. Trong công việc Ái Chi luôn được mọi người nể phục, hai mươi lăm tuổi đã tốt nghiệp bác sĩ chuyên khoa được bệnh viện trung ương thành phố đặc biệt mời đến làm việc, tuổi trẻ tài cao. Trong mắt mọi người, Ái Chi làm việc vô cùng nghiêm túc, cô gái nhỏ với thân hình cân đối, nước da hơi ngăm, cá tính, lanh lợi luôn chiếm được cảm tình của mọi người xung quanh. Lang thang trong hành lang bệnh viện điện thoại cô reo lên:
- Alo? Sao thế? – Cô khẽ cười gật đầu chào các y tá bên cạnh.
- Chiều nay đến đón tao rồi đi mua sắm nhé! – Là Linh Linh bạn thân của cô, chưa kịp trả lời đầu bên kia vang lên tiếng cười lanh lảnh của cô bạn: “ Sắp tới là kỷ niệm một năm tao với Bảoquen nhau rồi, chiều nay mày cùng đi mua quà với tao nhé, tan làm tao đợi mày.”
Không nói gì thêm cô tắt máy, nhanh chóng trở lại với công việc.
Là một người tự lập, lý trí đến điên rồ cô vẫn cho rằng tình bạn là thứ tình cảm nửa vời không mấy chân thực. Nhưng người khiến cô vứt bỏ tư tưởng ấy, chịu được kẻ kiêu ngạo như cô lại chỉ có Linh Linh.
Cảm thấy mệt Ái Chi xin phép về trước, rồi một mạch lái đến công ty Linh Linh.
Linh Linh vốn là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, nhắc đến Bạch gia trong ngành ai cũng phải nể vài phần. Thay vì làm việc cho gia đình, Linh Linh bản lĩnh chọn tự lập rồi làm việc cho Thiên Vũ – công ty phần mềm, truyền thông hàng đầu cả nước. Với tài ăn nói, thông minh lanh lợi, Linh Linh đảm nhận chức vụ trưởng phòng kế hoạch đóng vai trò khá quan trọng trong những dự án, thấy bạn vui vẻ vì công việc Ái Chi cũng yên tâm.
Nửa tiếng mới đến giờ tan tầm, Ái Chi buồn chán bật bản ballab mà mình thích, nhạc du dương sầu não khiến tim khẽ thắt lại, M(1) nó cô lại thế nữa rồi. Thầm chửi rủa bản thân, vô thức lại rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Chỉ có khói thuốc mới khiến lòng cô dịu lại, cô day day trán mở hé cửa để khói thuốc bay ra, bên ngoài thật ồn ào, nhộn nhịp khiến cô không khỏi khó chịu.
(1) M : nôm na là câu chửi tục.
Bây giờ đã là mùa đông, cây lưa thưa lá, gió rít từng cơn, đưa tàn thuốc ra ngoài, một cơn gió thổi qua khiến Ái Chi khẽ run làm điếu thuốc trong tay bay mất, vô tìnhtrúng phải người đi đường. Cô vội vàng mở cửa xe chạy đến:
- Xin hỏi anh có sao không? Thật ngại quá vì gió quá to. Thật xin lỗi.
Vừa nói cô vừa gãi đầu hề hề cười, người đàn ông có vẻ khó chịu, nhăn nhó nhặt điếu thuốc bị mình vừa day day dưới đất cầm lên. Anh ta nghiêm mặt, quét mắt về phía cô không nói gì, đi thẳng đến thùng rác rồi đi mất.
Thật mất mặt, có mất mặt không cơ chứ. Chỉ tại cơn gió chết tiệt ấy. Quỷ tha ma bắt, cô xuýt xoa rồi quay trở lại vào xe : “Tưởng mình đẹp mình soái ca thì ra vẻ khinh người chắc. Hừ!”
Cô xì một tiếng đóng rầm cửa xe.
Người đàn ông bị điếu thuốc cô bay trúng là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Vũ, Võ Thiên Vũ. Nếu nói về đàn ông sáng giá thì anh đúng là bậc nhất, ngoại hình siêu cấp soái ca, lịch lãm, trưởng thành, quyến rũ, đúng kiểu một người đàn ông thành đạt. Thiên Vũ năm nay hai mươi tư tuổi, vừa về nước không lâu, trước đây anh là CEO quản lý chi nhánh Thiên Vũ bên Mỹ. Vì “lão già” lâm bệnh, nên có lệnh triệu tập anh về. Thật xui xẻo, đang trên đường về lại công ty lại bị tàn thuốc bay trúng làm chiếc vest anh ưa thích bị thủng một lỗ, tuy không to, nhưng chiếc vest đáng thương sẽ không dùng được nữa. Anh cau có day day điếu thuốc rồi nhặt lên quăng vào thùng rác, mặc kệ cho ai đó xin lỗi mà đi mất.
Chỉnh sửa lần cuối: