
Title: Nếu ngày mai trời còn sáng
Author: Hy Jasmine
Beta: Yoon | TPS
Rating: K
Length: Oneshot
Category: Drama, Daily
Status: Done
Warning: Tuân thủ nội quy, không spam
---------------------------
NẾU NGÀY MAI TRỜI CÒN SÁNG
|1|
Đó là một ngày đẹp trời với những đám mây bàng bạc trôi lơ lửng giữa trời xanh. Những cơn gió hạ lùa thổi xào xạc qua từng chiếc lá lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Đâu đó, mùi hương thoang thoảng tinh khiết của đóa sen hồng giữa hồ lan rộng. Ngày sinh nhật của tôi rồi lại đến. Mọi thứ vẫn như thường ngày. Hoa vẫn nở. Lá vẫn héo tàn. Chim vẫn tung cánh bay lượn trên bầu trời trong xanh không một gợn mây kia. Cá vẫn bơi lội tung tăng trong hồ. Chiều tàn. Mặt Trời dần lặn sau dãy núi xa xa. Màn đêm dần lan rộng, bao phủ khoảng trời mênh mông rộng lớn. Trăng lên. Ánh đèn nhà nhà rực sáng. Tôi ngồi ở nhà và đọc một cuốn tiểu thuyết mà tôi cho là kinh điển: Khu vườn bí mật. Bên cạnh tôi còn có cuốn tiểu thuyết: Trà Hoa Nữ của nhà văn Alexander Dumos con. Tôi định sẽ đọc tiếp nó khi đọc hết cuốn tiểu thuyết trên tay.
Bỗng, đèn vụt tắt. Trước mặt tôi là một màn đen huyền ảo đến lạ lùng. Rồi từ xa, vài con đom đóm xuất hiện. Ánh sáng lập lòe của chúng khiến tôi bắt đầu có cảm giác sợ hãi. Đằng sau nó là những ánh nến lung linh trên chiếc bánh sinh nhật phủ đầy kem và socola. Niềm hạnh phúc bắt đầu lan tỏa trong tôi. Tôi không tin vào chính mình nữa, cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Những cảm xúc rối loạn bắt đầu trào dâng. Thoạt tiên là sự bất ngờ, bỡ ngỡ khiến tôi cứ đơ người ra chẳng nói được gì. Rồi là đến sự cảm động làm khóe mắt tôi cay cay. Cuối cùng, những giọt nước mắt cũng trào ra trong sự hạnh phúc. Tôi chạy đến ôm lấy mẹ và ba tôi.
Đèn bật trở lại. Ánh đèn rọi vào mặt tôi kéo tôi về với thực tại. Làm gì có chiếc bánh sinh nhật lung linh đầy nến với hương vị socola ở đây. Chiếc bóng ba mẹ tôi cũng chẳng hiện ra nữa. Trước mắt tôi chỉ là bức tường trắng có treo tấm ảnh của ba mẹ. Cảm giác hụt hẫng làm tôi ngã quỵ xuống đất. Giờ thì nước mắt rơi thật rồi!
Từ trước đến giờ, gia đình tôi chưa từng có một tấm hình mà cả nhà chụp chung. Trước mặt là tấm hình của ba mẹ. Bên cạnh là hình lúc tôi còn nhỏ. Trong bức hình ấy, tôi là một cô bé năm tuổi mặc một chiếc váy xòe màu xanh lơ, trên tay ôm một con búp bê xinh xắn. Ở phía ngược lại là hình ba rồi đến hình mẹ của tôi. Ba tôi đi làm xa. Mẹ thì mãi vùi đầu vào những lí thuyết nghiên cứu mà bà đã gắng sức xây dựng. Tôi biết, ba mẹ làm việc nhiều như thế cũng chỉ là để tôi có một cuộc sống đầy đủ sung túc. Nhưng…
“Ba mẹ à! Ba mẹ sinh con ra, cho con một cuộc sống sung túc để làm gì khi còn chẳng biết đến hai chữ “tình thương?” - Tôi ngước mặt nhìn tấm hình ba mẹ, lặng lẽ trách móc trong hai hàng nước mắt lăn dài.
Tôi cười. Một nụ cười mà trước giờ tôi chưa từng cười. Cái kiểu cười đểu mà tôi ghét nhất. Tôi thở dài, nhắm nghiền đôi mắt, suy nghĩ về hình dáng, khuôn mặt mẹ tôi. Bà thường đi sớm về khuya, đi trước khi tôi kịp tỉnh dậy và về sau khi tôi đã ngủ say. Cả ngày, không là cả tháng mới đúng, tôi chẳng được nhìn thấy khuôn mặt mẹ. Mẹ cũng chẳng nấu cho tôi lấy một bữa ăn hay pha cho tôi một ly sữa. Mãi như thế, hơn hai năm tôi đã quen với cuộc sống tự lập. Tự nấu ăn, tự giặt quần áo. Có lẽ sẽ có người thắc mắc tại sao nhà tôi giàu mà lại không thuê người làm. Bởi vì tôi không bao giờ được nói chuyện với mẹ và bà cũng chẳng quan tâm. Theo quan điểm của ba tôi, phải cho tôi tự lập thì sau này tôi mới đứng vững trên đôi chân của mình được. Riêng tôi, cảm thấy ba mẹ đang ép tôi vào căn bệnh tự kỉ
Còn ba tôi, ông là một người đàn ông mạnh mẽ và đầy nghị lực. Bờ vai rộng, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao. Nhưng điều đó có lẽ tôi chỉ còn được ngắm nghía qua những tấm ảnh cũ. Ba tôi giờ thế nào, sống chết ra sao tôi cũng chẳng hay biết. Trong tâm thức này, ba là một người quá xa lạ. Ông là một kiến trúc sư nổi tiếng. Chính ngôi nhà cao sang lộng lẫy như lâu đài mà tôi đang ở cũng là một kiệt tác của ba. Mười năm về trước, khi tôi còn là một cô bé ba tuổi xinh xắn thì ba tôi đã định cư ở Pháp. Khi bắt đầu học Tiểu học, tôi cứ đùa là ba tôi chính là người đã xây dựng nên tháp Effein đồ sộ đó. Ba tôi vẫn cười khi tôi nhắc đến trò đùa đó với ba qua điện thoại. Nhưng cũng lâu rồi tôi chưa nghe giọng nói ba. Nỗi nhớ trong ai có thể tăng dần nhưng đối với tôi, nó ngày càng vơi đi.
Tiếng chuông điện thoại reo vang. Tôi ngồi thẫn thờ ở đó và chẳng nghe lấy một tiếng. Chuông reo lần thứ năm mới kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn đó. Đứng dậy, tôi tiến lại chiếc bàn trắng nhỏ, nhấc điện thoại lên và áp vào tai:
“Lại chuyện gì?” - Người gọi là nhỏ bạn của tôi, Gia My. Cũng vì tôi biết là nó nên mới nghe điện thoại bằng cái kiểu như thế.
“Sinh nhật vui vẻ nhé, Nhã Hạnh!” - Đầu dây bên kia trả lời.
Hóa ra từ trước giờ, chỉ có con nhỏ này nhớ tôi sinh ngày nào. Tôi lấy làm cảm động. Năm nào nó cũng chúc một câu duy nhất, chẳng mời tôi đi chơi hay dạo gì gì đó, nhưng miễn có người nhớ đến sự tồn tại của tôi cũng làm tôi đủ vui rồi.
“Cảm ơn. Chỉ cậu mới nhớ sinh nhật của tớ.”
“Hehe. Muốn bài gì nữa đây? Sing For You, Beautiful hay I?”
Lần nào cũng vậy, Gia My đều tặng tôi một bài hát. Toàn là những bài hot xình xịch theo năm tháng của thần tượng hai đứa. Sing For You - EXO, Beautiful - BaekHyun, I - TaeYeon. Nhưng có một bài đúng tâm trạng của tôi bây giờ nhưng nó không bao giờ hát: The Light - The Ark.
“Tất.”
Gia My bắt đầu hát. Giọng nó không trong cũng không cao nhưng tình cảm của nó thì chất chứa đầy trong từng câu chữ, trong từng nhịp nhạc.
“Biccheon soneun Sky I~ai~ ai~~~…”
Nó cứ hát, tôi cứ nghe. Rồi thì tôi ngủ thiếp đi.
|2|
Hai tháng sau. Ba tôi về. Tôi sững sờ nhìn người đàn ông áo trắng bước ra từ xe ôtô.
“Ba…” - Tôi thầm thì trong miệng. Là ba tôi thật sao? Người đàn ông đứng trong bức ảnh cùng với mẹ tôi trong phòng khách là người này thật sao?
Tôi chạy lại giựt giựt ống tay áo mẹ. Bà quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy ý hỏi. Mắt tôi lộ rõ sự băn khoăn, bối rối và có phần sợ sệt:
“Người... người đó là... b…” - Tôi ngập ngừng, không nói nổi từ “ba”. Miệng tôi cứng đờ lại khi sắp phát ra tiếng gọi mà mười mấy năm qua tôi không thể gọi một lần.
Từ “ba” có thể quá quen thuộc và đỗi bình thường với mọi người. Tuy nhiên, đối với tôi, đó có thể gọi là từ chưa từng có trong từ điển từ của tôi. Quá xa lạ là khác!
“Ba con mà. Con không nhận ra sao?” - Mẹ tôi hỏi.
Ba? Trước giờ tôi làm gì có ba đâu chứ? Ba tôi tiến lại gần với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Ông tiến một bước, tôi lùi một bước. Tôi nhìn ông với ánh mắt lạnh lùng đến thờ ơ. Ông nhìn theo dáng hình nhỏ bé của tôi chạy vào nhà rồi tiến thẳng lên phòng. Ba quay lại nhìn mẹ rồi lẳng lặng quay đi.
Tôi chôn chặt mình trong căn phòng trống. Tiếng vỏ sò va vào nhau làm tôi càng thêm mệt mỏi. Đầu óc rối bù lên, tôi chẳng nghĩ được gì nữa. Có thể đây chỉ là giấc mơ như ngày sinh nhật lần trước. Tôi thầm ước đây là mơ. Và cũng lặng im cầu nguyện: người đó không phải ba tôi mà chỉ là một người nào đó đùa tôi thôi.
Gió lùa mạnh. Thổi bay tấm mành che cửa.
Thế giới ngoài kia, sao lại đẹp đẽ như thế?
Ngoài cửa vang lên một tiếng động mạnh. Hình như là ly vỡ hay vật gì đó va đập mạnh vào tường. Tuy nó đã làm đứt mạch suy nghĩ của tôi nhưng tôi cũng chẳng quan tâm nó là tiếng gì mà cứ vùi đầu vào chăn và ngủ.
|3|
Trời lại sáng. Tôi tự nhủ tại sao chiếc đồng hồ báo thức ở trên đầu tủ lại không hề reo réo reo rắt như thường ngày. Chẳng lẽ nó hư rồi sao? Nếu như không nhầm thì tôi nhớ là tôi mua nó cách đây khoảng chừng một tháng hay hai, ba tuần gì đó. Không nhẽ tôi mua phải hàng fake?
Đang suy nghĩ mông lung, tôi bỗng nhớ đến vụ việc hôm qua. Chợt thở dài, tôi không muốn nhớ tới nữa. Dù gì hôm nay là thứ hai, tôi còn phải đi học, còn phải đến Câu lạc bộ Violin ở trung tâm, ngoài ra còn phải làm bài tập trên gmail nữa. Hóa ra còn cả khối việc! Vậy mà đầu óc tôi chẳng tập trung được, cứ nghĩ đâu đâu
Lết xuống từng bậc cầu thang, tôi nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ ăn một mình. Bà thấy tôi, vội gọi tôi xuống ăn cùng.
Tôi ngồi xuống ghế, hỏi một câu vớ vẩn:
“Ba..ba đâu rồi mẹ?”
Bà bỗng ngước lên nhìn tôi với đôi mắt khác thường:
“Ba con đi Đà Lạt rồi. Sau đó sẽ bay về Pháp luôn.”
Ơ, ông ta đi rồi sao. Tôi cũng khá bất ngờ đấy, nhưng nghe những lời mẹ tôi kể tiếp thì tôi chẳng còn ổn định tinh thần được nữa. Chỉ muốn khóc, khóc cho thật nhiều mà thôi…
Hôm nay là lần đầu tiên tôi dối mẹ bỏ học. Tôi chạy ra cây cầu gần đó mà khóc. Mẹ nói với tôi, sáng nay ba tôi đi sớm. Ông đã lén vào phòng tôi, tắt đồng hồ báo thức để đúng 6:00 tôi không dậy; để tôi không nhìn thấy ông rời đi. Nhưng chính xác hơn là để tôi không ngăn cản ông, để ông đến Đà Lạt đúng giờ!
Tôi là con ông mà còn không quan trọng bằng một bản hợp đồng, nói gì đến việc quan trọng hơn…
Tôi đưa tay vào túi áo, lấy ra chiếc điện thoại. Hàng số của nhỏ Gia My hiện lên
“Gì thế Hạnh, đang là giờ học đấy! Mà sao hôm nay cậu không đi học? Bị bệnh à? Có bệnh thì cũng phải nói cho tớ biết chứ!” - Nhỏ bắt máy và hỏi liên tục. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chẳng thể trả lời.
Tôi cúp máy, rồi lặng lẽ thững thờ bước đi giữa phố xá nhộn nhịp.
----
Đến chiều tối, tôi lại gọi nhỏ lần nữa.
“Nếu ngày mai trời còn sáng, cậu có hát cho tớ nghe không?”
“Hỏi gì kì cục thế? Dù mai có nắng hay có mưa thì tớ vẫn hát cho cậu nghe mà!”
“Vậy thì tốt!”
Tôi lại cúp máy, khóe môi bỗng nhếch lên.
Tôi đã từng sợ, sợ ngày mai trời sẽ mãi chìm trong bóng tối. Nhưng sau khi nghe được câu nói đó, tôi đã tin tưởng về một buổi mai đầy tươi sáng.
Dù cuộc đời này có sao đi chăng nữa, tôi vẫn phải sống, phải sống vì bản thân và vì cả đứa bạn thân này nữa.
THE END