Nếu như cơn mưa không tạnh…
Tác giả: Zest
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn thành (Ngày 21/8/2016)
Lời nói đầu: Thêm một câu chuyện nữa, tôi lấy cảm hứng sáng tác từ những người bạn thân. Tôi dành tặng tác phẩm này cho Diên Vĩ.

Tác giả: Zest
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Hoàn thành (Ngày 21/8/2016)
Lời nói đầu: Thêm một câu chuyện nữa, tôi lấy cảm hứng sáng tác từ những người bạn thân. Tôi dành tặng tác phẩm này cho Diên Vĩ.
* * * * *
Ngước lên bầu trời, tôi ngắm nhìn cơn mưa rào mùa hạ đang tuôn xối xả từng giọt nước nặng trĩu. Tôi thích mưa, thích làn nước trong veo và mát lạnh ấy một cách kỳ lạ. Trên con đường đã chẳng còn chỗ nào khô ráo, tôi bước đi thật chậm dãi và cẩn trọng, còn trên tay tôi là chiếc ô nhỏ màu caro. Tôi thích lắng nghe tiếng mưa, nó giống như một bản nhạc không lời với nhịp điệu đều đặn. Giữa không gian ồn ã như vậy, tôi vẫn nghe văng vẳng đâu đây tiếng ai đó gọi tên.
– Dương Du, Dương Du!
Khi tôi quay lại cũng là lúc người đó chạy đến và đứng dưới chiếc ô của tôi, hành động quá nhanh và vội của cậu ta khiến những vũng nước xung quanh tôi bắt tung tóe. Mái tóc và khuôn mặt của cậu ta đã ướt nhèm, còn quần áo trên người bó sát vào cơ thể. Trông cậu ta thật thảm! Nhưng tôi nào có để ý đến chuyện đó...
– Cậu làm chân tôi bị ướt hết rồi! – Tôi giơ chân lên cao một chút, nói bằng giọng bất mãn với cậu ta.
– Xin lỗi, tôi không cố ý! – Cậu ta cười cợt, còn giọng điệu thì chẳng giống hối lỗi chút nào.
Tôi tặc lưỡi bỏ qua. Và chúng tôi tiếp tục cùng nhau đi đến trường. Tôi không biết nhà cậu ta ở đâu, nhưng ngày nào tôi cũng gặp cậu ta trên con đường này. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa chúng tôi sẽ luôn đi cùng nhau, mà nguyên nhân thực sự là: cậu ta luôn đeo bám tôi.
Cậu ta tên là Vũ Trung, lớp trưởng lớp tôi. Trong mắt mọi người, Vũ Trung luôn là một con người nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc. Điều đó là đúng, nhưng dường như tôi là người duy nhất nhìn rõ được mặt trái của cậu ta, ví dụ như sự nhăn nhở khi nãy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy cậu ta lạm dụng chức quyền để nhằm vào tôi mà gây khó dễ, một mình tôi thôi. Tôi luôn là nạn nhân, tại sao chứ?
* * *
Đến lớp học, cảnh tượng nhốn nháo quen thuộc hiện hữu trước mắt hai chúng tôi. Tôi thở dài. Không gian tràn đầy mùi hơi ẩm thấp, còn sàn nhà ướt sũng. Tôi cảm thấy khó chịu, mặc dù thích mưa, nhưng tôi không thể thích cái hệ quả kinh khủng này.
Tôi ngồi vào chỗ rồi nhìn ra cửa lớp. Tôi đang chờ… một người. Chẳng lẽ vì trời mưa nên cậu ấy lười biếng, không chịu đi học? Vì mưa sao? Vậy thì tôi sẽ ghét mưa. Suy nghĩ nhất thời trẻ con ấy cũng không khiến lòng tôi vơi bớt phần hồi hộp. Đối với tôi, thời gian thật quý giá, vì tôi luôn trân trọng từng giây, từng phút, đến từng ngày có thể được ở bên cạnh cậu ấy, dù chỉ đơn giản là gặp mặt và nói về những mẩu chuyện vụn vặt. Ừ, tôi thích cậu ấy, Hoàng Linh, người bạn học chung với tôi suốt bốn năm cấp hai và ba năm cấp ba.
Tôi bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ miên man bất tận bởi một tiếng “bịch” bên cạnh. Chiếc cặp sách quai chéo bị vứt một cách thô bạo và đang nằm chổng trơ trên mặt bàn. Một thoáng ngỡ ngàng, rồi tôi mỉm cười. Nhưng rồi nụ cười của tôi phút chốc trở nên cứng nhắc khi cậu ấy bỗng ngồi sát lại gần tôi, dùng đôi mắt chăm chú nhìn tôi. Và hỏi:
– Du! Hôm nay, tôi thế nào?
– Sao? – Tôi lúng túng không hiểu.
– Hôm nay, tôi vẫn đẹp trai chứ?
Tôi không nhịn được mà phì cười. Con người cậu ấy là vậy, luôn có chút tự mãn.
* * *
Trống đánh. Tôi lồm cồm bò dậy khỏi mặt bàn, một tiết Hóa dài đằng đẵng tựa thế kỉ vừa trôi qua. Mặc dù là học sinh chuyên ban Tự nhiên, nhưng Hóa học vẫn luôn là cơn ác mộng của cuộc đời tôi. Vô cơ, hữu cơ,… thật kinh khủng! Vội vàng thu dọn đống sách vở vốn chỉ để bày biện trên bàn, tôi định chạy ra ngoài hành lang hóng gió thì bỗng nhiên, một người ngồi xuống chiếc ghế phía trên, đối diện tôi. Là Kiều Anh, cô bạn học cùng lớp. Cô ấy đẩy đến trước mặt tôi cuốn vở bài tập Toán đã bị gạch xóa chằng chịt và nói:
– Giải giúp tớ bài tập này đi! – Nụ cười nhẹ nhàng khiến bất cứ chàng trai nào cũng phải ngây người hiện hữu trên môi cô ấy. Tôi cũng cười đáp lại.
Tôi lấy tay vò mái tóc ngắn ngang vai đang hơi rối của mình rồi bắt đầu đọc và phân tích đề bài. Đối với tôi, giải toán không khó, vì dạng bài tập nào cũng có mấu chốt riêng. Sau một lúc ghi chú ra giấy nháp, tôi đã có thể đưa ra kết luận. Tôi giảng bài cho Kiều Anh:
– Bài toán này đơn giản, cậu sẽ làm tốt nếu nắm vững lý thuyết. Trước hết, tìm điều kiện xác định để phương trình tồn tại. Tiếp theo, sử dụng các phép biến đổi tương đương để đưa phương trình về dạng cơ bản. Và cuối cùng, áp dụng công thức để tìm tập hợp nghiệm. Lưu ý, cần kiểm tra điều kiện để loại bỏ nghiệm ngoại lai. – Tôi vừa nói, vừa viết ngoáy vài dòng minh họa.
– Thì ra là vậy! Cảm ơn Du rất nhiều. – Vỗ trán, rồi lại cười. Cô ấy như hiểu ra một điều gì đó thật đơn giản.
Lơ đãng quay sang phía bên cạnh, tôi bắt gặp cái nhìn chăm chú của Hoàng Linh dõi theo bóng dáng đã khuất đằng xa của Kiều Anh. Tôi vội vàng quay mặt đi và cắn môi, chuỗi hành động như một dãy phản xạ. Ánh mắt ấy, tôi không dám đối diện với ánh mắt đắm chìm mà cậu ấy dành cho người con gái khác. Thầm thở dài trong lòng, làm bạn với cậu ấy lâu như vậy, làm sao tôi không thể hiểu người cậu ấy thực sự thích là ai? Người đó không phải là tôi, không bao giờ, có lẽ vậy.
* * *
Trở về nhà với tâm trạng mệt mỏi, tôi ủ rũ nằm vật xuống giường như một cái xác. Tôi chỉ muốn ngủ, nhưng mắt không muốn nhắm lại. Bỗng nhiên, chiếc điện thoại tôi vứt ở đầu giường rung lên từng hồi trầm và nhỏ. Hình như, có một tin nhắn mới. Tôi đoán chắc người gửi là ai...
Phenolphtalein: “Hôm nay, thế nào?” Cái tên Phenolphtalein với dấu chấm màu xanh lục đang hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi chợt cười.
Du Du: “Hôm nay, không ổn lắm!” Tôi nhanh chóng gửi lại một dòng hồi đáp.
Phenolphtalein: “Ai bắt nạt cậu?”
Du Du: “Không ai, là vấn đề ở bản thân tớ. Đừng lo lắng!”
Vậy là cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa chúng tôi kết thúc. Nhưng điều nhỏ bé ấy cũng khiến tôi cảm thấy vui vẻ, vì ít nhất luôn có người quan tâm đến tôi. Đó là một người bạn tôi quen trên mạng, tên là Phenolphtalein. Tôi từng thắc mắc rằng vì sao cậu ấy dùng một cái tên dài và khó nhớ ấy. Đáp lại tôi là một câu vỏn vẹn: “Vì tôi thích màu hồng trong suốt!” Tôi lại nghĩ, màu hồng thì liên quan gì đến cái tên. Và cậu ấy giải thích một cách cặn kẽ: “Phenolphtalein là một loại chất chỉ thị màu thường được sử dụng trong chuẩn độ, sẽ chuyển sang không màu với dung dịch Axit và chuyển sang màu hồng với dung dịch Bazo. Hòa trộn hai màu đó vào sẽ được hồng trong suốt. Vậy thôi!” Tôi như nhớ lại một lý thuyết vừa quen thuộc, vừa mơ hồ đến xa vời. Chưa kịp nói thêm lời nào, cậu ấy đã hỏi ngược tôi: “Rốt cuộc, cậu học hành thế nào mà kiến thức cơ bản như vậy cũng không biết?” Ôi, tôi xấu hổ đến chết mất, nhưng dù sao cũng không thể trách cứ tôi, vì tôi học Hóa rất tệ.
Mặc dù vậy, nhưng ngoài cái tên Phenolphtalein, tôi không thêm bất cứ điều gì về cậu ấy, bao gồm chuyện cậu ấy là nam hay nữ. Tôi từng hỏi về mọi thứ xung quanh cậu ấy, nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào hết. Mỗi khi từ chối không muốn nói điều gì đó, cậu ấy chỉ nhắn gửi lại tôi một icon mặt cười ngộ nghĩnh. Rất nhiều lần như vậy, và tôi hiểu rằng tôi không nên hỏi nữa, cũng như sự hiểu biết của tôi về cậu ấy luôn có một giới hạn không thể tiến xa hơn. Điều đó cũng chính là lý do khiến cuộc đối thoại giữa hai đứa chúng tôi chỉ xoay quanh những mẩu chuyện vụn vặt hàng ngày trong cuộc sống của tôi.
Tôi không thể nhớ tôi và cậu ấy đã quen nhau như thế nào và bắt đầu trở nên thân thiết ra sao. Tôi từng gặng hỏi, nhưng cậu ấy đáp lại tôi: “Nếu không thể nhớ thì hãy quên luôn đi.” Khi ấy, tôi cứ ngỡ cậu ấy giận, nhưng sau này, tôi mới biết rằng con người cậu ấy vốn như vậy: không suy nghĩ quá nhiều và tính toán những điều đã thuộc về quá khứ. Vì vậy, tôi nhận ra Phenolphtalein rất vui vẻ và yêu đời. Quan trọng hợn, cậu ấy đem lại cho tôi một cảm giác chân thật và tin tưởng tuyệt đối. Tại sao? Chính tôi cũng không biết trả lời câu hỏi thế nào.
* * *
Ông mặt trời lên, một ngày mới lại đến. Hôm nay, trời nắng nhẹ và tạnh ráo. Ra khỏi nhà từ sớm, tôi tung tăng đi bộ trên con đường quen thuộc. Tên lớp trưởng đáng ghét không còn đeo bám khiến tôi càng trở nên vui vẻ, đó là điềm báo tốt lành cho một ngày không còn xui xẻo của tôi chăng?
Đứng trên hành lang tầng ba của dãy phòng học, tôi hít lấy những khoảng không khí trong lành của nắng sớm. Nhưng điều đó chưa đủ, tôi tham lam dang rộng vòng tay như muốn ôm trọn cả bầu không khí vào lòng. Tôi ước mình là một cánh chim trời, có thể tự do bay lượn. Có đi nhiều nơi, đến nhiều chỗ thì mặt đất chật hẹp vẫn không khiến tôi thỏa mãn bằng bầu trời cao rộng phía trước. Đang chìm đắm trong suy nghĩ viển vông của chính mình, tôi bỗng bị một bàn tay đập mạnh lên vai làm giật mình và hét lên. Quay lại, là Vũ Trung với một nụ cười nhăn nhở và đểu cáng. Tôi giận tím mặt, bặm môi và liếc xéo cậu ta. Tại sao Vũ Trung luôn là người đầu tiên tôi gặp vào mỗi ngày, không phải ở đây thì sẽ ở đó, không phải nơi này thì sẽ là nơi khác?
– Sao ngày hôm qua không chờ tôi? – Cậu ta đột nhiên cất lời.
Ngày hôm qua? Ngày hôm qua tôi về một mình, vì tâm trạng tồi tệ, và tôi đã bỏ quên Vũ Trung, tên luôn đeo bám tôi trên mọi nẻo đường.
– Tại sao tôi phải chờ cậu? – Tôi nói với giọng điệu bực tức.
Đột nhiên, cánh tay trái của cậu ta choàng qua vai, kéo tôi sát lại gần.
– Đừng nói như vậy! Tôi buồn quá, ngày nào chúng ta cũng đi cùng nhau, bỗng dưng một ngày cậu bỏ rơi tôi. Làm sao tôi không lo lắng được chứ? – Câu nói ấy thể hiện rõ sự chân thành, nhưng khuôn mặt của cậu ta chẳng bao giờ có thể nghiêm túc.
Lập tức, tôi quẳng cánh tay của Vũ Trung ra khỏi vai rồi day mạnh hai bên thái dương. Nếu còn tiếp tục nghe cậu ta lải nhải thì chắc chắn tôi sẽ phát điên lên mất. Mặc kệ cậu ta và bỏ vào lớp, nhưng ngay sau đó tôi đã bị túm lại.
– Cậu làm cái gì vậy? – Tôi như muốn hét toáng lên.
– Nhất định phải chờ tôi! – Đôi mắt sắc và sâu của cậu ta đã không còn nét cười khiến tôi thoáng bất ngờ. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy lời nói của Vũ Trung không vô nghĩa.
Chúng tôi bỗng im lặng, nhìn nhau.
Sự phẳng lặng nhất thời trong tâm trí tôi bị pha tan bởi hình ảnh của Hoàng Linh và Kiều Anh đang nói chuyện vui vẻ với nhau ở đầu hành lang. Bất chợt, họ cùng nhìn về phía tôi và Vũ Trung. Tôi bối rối quay mặt qua hướng khác thì phát hiện tên Vũ Trung đang nắm tay tôi. Trời ơi, vậy thì ra khi nãy tôi bị kéo lại bởi vì cậu ta túm lấy tay tôi. Cậu ta là thằng con trai đầu tiên dám nắm tay tôi. Lườm nguýt rồi tôi giật tay mình ra khỏi bàn tay của Vũ Trung rồi đi thẳng vào lớp.
Cả buổi học ngày hôm nay, tâm tình tôi như bị dựng ngược và treo lơ lửng trên cành cây, kết quả là tôi chẳng thể nhét con chữ nào vào đầu. Bài giảng của giáo viên như một luồng khí nhẹ bẫng, từ từ chui vào tai bên này rồi chui ra tai bên kia. Tôi ngồi chống cằm suy tư, rồi nằm bò dài ngẫm nghĩ. Đầu óc tôi vốn không trống rỗng mà bị lấp đầy những hình ảnh rời rạc của Hoàng Linh và Kiều Anh ở cuối dãy hàng lang vào buổi sáng nay. Tôi đặt ra đủ các giả thiết và những câu hỏi, bắt đầu từ khi nào, hai người họ trở nên thân thiết như vậy? Vỗn dĩ là một người khó gần, tôi chưa bao giờ thấy Hoàng Linh nói chuyện một cách vui vẻ với bất cứ ai, là con gái thì càng không có khả năng. Lòng tôi biết rõ một điều, Hoàng Linh thích Kiều Anh từ rất lâu, nhưng mọi thứ đang chuyển biến quá vội vàng. Ngổn ngang! Rối ren! Sợ hãi! Và... bất lực. Đó là tất cả những cảm xúc tôi trải qua trong giây phút này. Cuối cùng, tôi vẫn chỉ đứng ở bên ngoài nhìn về phía hai người họ.
Tiết tự học cuối buổi, lớp tôi lại loạn. Tiếng ồn ào ở mọi ngóc ngách xuất phát từ những đứa bạn xung quanh khiến đầu óc tôi như muốn nổ tung. Nhưng sự bất lực và mệt mỏi như vắt kiệt sức sống trong thể xác khiến tôi chẳng thèm ngóc đầu khỏi mặt bàn hay đưa mắt liếc nhìn một ai khác. Với vỏ bọc là tiết tự học, nhưng thực ra là tiết tự do, mấy đứa bạn xung quanh tôi vội vã thu dọn sách vở rồi nhanh chóng di chuyển đến đến vị trí ngồi khác. Đổi chỗ! Tôi bỗng bật dậy và ngồi thẳng lưng. Liệu Hoàng Linh có đổi chỗ không? Tôi quay sang bên cạnh, cậu ấy vẫn ngồi cạnh tôi. Phù... Gánh nặng trên vai như được trút xuống. Ngay sau đó ít lâu, tôi bỗng thấy Kiều Anh đến tiến gần về phía bàn chúng tôi.
– Tớ có thể ngồi ở đây chứ? – Cô ấy nhìn tôi và Hoàng Linh, hỏi.
Cổ họng nghẹn ứ, tôi không thể nói gì và cũng không biết nên nói gì. Nếu Kiều Anh muốn ngồi ở bàn của chúng tôi, vậy… ai sẽ là người rời khỏi bàn trong tôi và Hoàng Linh? Tôi muốn từ chối lời đề nghị của cô ấy, nhưng tôi đã không kịp làm điều gì khi cậu ấy đã lên tiếng trước:
– Được! Ba chúng ta sẽ cùng ngồi một bàn.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy. Chiếc bàn của chúng tôi tuy rằng dài và rộng, nhưng nó vốn dĩ chỉ dành cho hai người, không phải là ba. Cảm giác khó nói thành lời ấy đang đọng trong lòng tôi. Là gì? Cảm giác tự dối lòng và không muốn thấu hiểu chăng? Tôi có thể làm gì ngoài việc chấp nhận. Tôi từ từ ngồi xích vào phía Hoàng Linh, chừa ra một chỗ trống nhỏ cho Kiều Anh.
– Nhưng… tớ muốn ngồi ở giữa.
Giữa? Tức là xen ngang vào giữa tôi và Hoàng Linh? Tôi không muốn như vậy một chút nào, nhưng không biết từ chối ra sao. Cậu ấy không nói gì, sự im lặng ấy như lời chấp nhận. Khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được sự mất mát mơ hồ đang nhẹ chảy vào lòng. Trong tôi đã không còn tồn tại hoảng loạn hay sợ hãi, cũng chỉ đơn giản là bất lực và phó mặc. Với Hoàng Linh, tôi không thể nắm bắt và không có quyền nắm bất cứ điều gì thuộc về cậu ấy. Thì ra, tôi vẫn yếu đuối như vậy, không dám sống thật với cảm xúc của chính bản thân mình. Vô dụng!
Trong giờ tự học, lớp trưởng sẽ trở thành người quản lý trực tiếp và có quyền hành tối cao nhất. Nhưng tôi hiểu Vũ Trung luôn là kẻ thích “hành hạ” người khác, tuyệt nhiên chúng tôi sẽ chẳng thể rảnh rỗi dù trong những kẽ hở thời gian nhỏ bé nhất. Nhìn loáng thoáng qua tờ đề cương chống chất đồng bài tập Hóa học mà tôi không thể ngừng thở dài ngao ngán và thầm than vãn trong lòng. Bên cạnh, Hoàng Linh và Kiều Anh đang nói về một mẩu truyện vụn vặt nào đó. Tôi cố gắng nghiền ngẫm từng lời nhưng không hiểu. Có phải vì hai người họ cùng chung một thế giới, còn thế giới thuộc về tôi luôn tách biệt? Tôi lại nằm dài trên mặt bàn, viết vội vài nét nguệch ngoạc lên giấy. Nét bút nhạt dần, tôi nới lỏng vài ngón tay, rồi chiếc bút cũng rơi xuống và văng tóe những giọt mực từ nơi đầu bút xuống trang vở trắng tinh khôi. Vô tình, tay tôi lại làm nhóe đi chúng. Chán nản, tôi nghiêng đầu và úp mặt xuống bàn.
– Dương Du!
Chất giọng trầm quen thuộc vang lên, gọi tên tôi. Đầu óc tôi như bị va đập nhẹ, cảm thấy nhức nhối. Giọng nói ấy của Vũ Trung, và nó như ám ảnh tôi khi ngày nào hắn cũng gọi tên tôi không dưới mười lần. Vơ vội chiếc kính cận dày cộp rồi đưa lên mắt đeo, hướng về phía bục giảng xem xét chuyện gì đang diễn ra và có liên quan gì đến tôi. Tôi nhìn thấy Vũ Trung đang ngồi vị trí của giáo viên với một tư thái vắt vẻo và nhàn nhã. Hắn cũng đang nhìn tôi cười cợt nhả rồi chỉ tay vào mặt tôi và nói:
– Cậu lên bảng làm bải tập cho tôi.
Tôi đứng bật dậy chừng mặt nhìn cậu ta, nhưng ngay lúc này đây, tôi lại chẳng thể phản đối được câu gì. Vì lời nói của cậu ta không khác gì mệnh lệnh của giáo viên, nhưng tôi nhất quyết không phục. Tôi uể oải cầm sách giáo khoa lên bảng rồi đứng vào một chỗ trống. Lật giờ từng trang sách, tôi còn không nhớ chương trình học đang dừng lại ở bài nào, mảng kiến thức nào. Tôi đã quá chểnh mảng rồi!
– Bài tập số 4, trang 179. – Như nắm được suy nghĩ của tôi, Vũ Trung lên tiếng lần nữa.
Tôi hậm hực lật dở từng trang sách, cuối cùng hiện ra trước mắt tôi là một bài toán hóa dài ngoằng và phức tạp. Tôi đọc nhẩm đề bài trong đầu và nghiền ngẫm. Tôi phải giải bài toán này như thế nào? Khoan đã, tôi còn không hiểu nội dung đề bài viết gì thì làm sao có thể tìm ra hướng giải? Khóc ròng trong lòng. Cầm viên phấn viết vài nét vô nghĩa lên bảng rồi tôi lại lầm lũi xóa đi. Ai nấy lên bảng đều đã làm xong bài tập và trở về chỗ, chỉ còn mình tôi loay hoay trên đó với những dòng chữ dở dang đã bị xóa nhòe nhiều lần.
– Sao vậy? – Vũ Trung vẫn ngồi đó, hướng tôi hỏi.
– Tôi... không làm được! – Tôi trả lời bằng sự bất lực thật sự.
Một tiếng thở dài mang phần não nề, rồi cậu ta day nhẹ hai bên thái dương. Tôi nhìn thấy điệu bộ đó của Vũ Trung mà phát bực trong lòng.
– Dạng bài tập này đã được giáo viên chữa rất nhiều lần. Lời nói của cậu có phải quá vô lý không?
Một sự chỉ trích nghiêm túc. Tôi bối rối và bỗng cảm thấy tự trách khi bản thân quá bỏ bê việc học tập. Dù cho ghét môn Hóa học đến thậm tệ, nhưng vẫn không thể phủ nhận bản tính lười biếng và sự thiếu kiên nhẫn của mình.
– Xin lỗi, tôi sẽ... – Tôi muốn nói gì đó, nhưng tức khắc bị ngắt lời.
– Đừng xin lỗi tôi! Kết quả sau cùng của việc học không phải dành cho tôi. Hãy tự xin lỗi chính bản thân cậu.
Nụ cười phảng phất đã không còn đọng lại trên môi Vũ Trung. Sự nghiêm túc đến khắt khe này của cậu ta vốn dĩ rất quen thuộc đối với mọi người, nhưng còn riêng tôi, nó rất xa lạ. Tôi bỗng cảm thấy có một sự khó chịu đến len lỏi trong lòng, chẳng lẽ trong mắt cậu ta, tôi cũng như bao người khác. Tôi chợt giật mình vì suy nghĩ vẩn vơ ấy. Cậu ta rất đáng giận! Rõ ràng biết tôi học rất tệ môn Hóa những vẫn lạm dụng cương vị lớp trưởng để làm khó tôi đến bước đường cùng như vậy. Tôi uất ức quá!
Đúng lúc đó, tiếng trống trường vang lên, như gạt bỏ đi bao nhiều mệt nhọc trong lòng tất cả mọi người, nhưng âm thanh ấy cũng không thể xua tan sự tức giận trong lòng tôi. Tôi mặc kệ Vũ Trung và bỏ về chỗ, rồi thu dọn sách vở và đồ dùng vào trong cặp. Mọi thao tác nhanh chóng và gọn gàng.
Tôi đi trên con đường quen thuộc dẫn về nhà. Ở phía xa đằng sau, tôi nghe rõ mồn một giọng nói gấp gáp gọi tên. Tôi biết rõ là ai, cái tên rắc rối và dai dẳng ấy, nghĩ đến hắn cũng khiến tôi bực mình chứ đừng nói là nhìn thấy hắn. Vì vậy mà tôi càng đi thật nhanh, từng bước chân sải dài và liên tục. Cậu ta chạy đuổi theo tôi, suốt dọc đường đều gọi lớn tên tôi, khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu khi sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn lên người tôi.
– Sao không đợi tôi mà bỏ về trước? – Vai tôi bị xoay mạnh về phía sau, tiếp đó là âm thanh thở dốc đầy mệt mỏi của Vũ Trung.
Tôi gạt bàn tay của cậu ta ra khỏi vai và bỏ đi. Tôi còn có tâm trạng chờ đợi cậu ta sau chuỗi sự việc vừa qua?
– Giận tôi? – Cậu ta nhíu mày nhìn tôi, hỏi.
Tôi bỗng dừng chân và quay lại, liếc xéo cậu ta.
– Đúng vậy! Tôi thật sự rất tức giận, cậu làm vậy với tôi trước mặt cả lớp, cậu thỏa mãn rồi chứ? – Nói ra, tôi càng cảm thấy nỗi ấm ức đang nghẹn ngào dâng lên trong lòng.
Bên tai tôi là âm thanh cười tủm tỉm rồi bỗng bật to thành một tràng cười ngất ngưởng. Vũ Trung lại choàng một tay qua vai tôi rồi thật tự nhiên mà dùng bàn tay còn lại gõ lên trán tôi. Theo phản xạ, tôi nghiêng đầu sang bên cạnh để né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi tiếng “cốc” giòn tan ấy.
– Cậu đừng trẻ con như vậy nữa! Tôi làm vậy tất cả vì cậu.
Tôi vội vàng đẩy Vũ Trung ra xa và như muốn nổi khùng lên sau tất cả những hành động của cậu ta. Còn lời nói vừa nãy, tôi chỉ nghe mà không ngẫm nên cuối cùng tôi vẫn không hiểu, đúng hơn là không muốn hiểu cậu ta nói về cái gì, vì điều gì. Bỗng, sự chú ý của tôi đột ngột chuyển hướng về phía làn đường trái chiều bên cạnh, tôi như quên mất những bực bội nhất thời trong lòng, cũng như quên mất sự tồn tại của Vũ Trung mà chỉ thất thần theo dõi hai người đang đi ngược chiều với tôi, đó là Hoàng Linh và Kiều Anh. Họ đi cùng nhau, và có lẽ họ còn làm rất nhiều thứ cùng nhau khác mà tôi không biết, không bao giờ biết. Cắn môi, rồi tôi quay mặt đi để không chạm vào ánh mắt của hai người họ.
– Này!
Tôi giật mình bởi tiếng gọi của Vũ Trung, cậu ta đang đứng quanh tay lại nhìn tôi, trên khuôn mặt không còn lấy một nụ cười hay một nét hài hước nào nữa. Tôi bỗng khó hiểu.
– Đi thôi! – Và chân cậu ta bước nhanh về phía trước mà không kịp chờ phản ứng của tôi.
Tại sao tôi lại có cảm giác chuyện vừa xảy ra lẫn cảm xúc và suy nghĩ trong tôi, cậu ta đều thấu hiểu hết, chỉ là luôn im lặng? Có phải như vậy hay không? Đau đầu thật! Phải chăng tôi đã suy diễn quá nhiều, Vũ Trung… làm sao cậu ta có thể biết?
Trước khi đi, tôi vẫn không kìm lòng mà nhìn sang bên đường để tìm kiếm hai người kia, nhưng không có gì vì họ đã đi khuất. Tôi thở dài não nề. Nhìn về phía trước, tôi đã thấy Vũ Trung đi được một đoạn dài và cậu ta đang cách xa tôi. Tôi giậm chân xuống đất rồi hộc tốc chạy theo cậu ta. Ngày hôm nay ông Mặt Trời mọc đằng Tây và lặn đằng Đông thì phải khi chưa bao giờ tôi phải đuổi theo Vũ Trung như vậy mà chỉ có điều ngược lại xảy ra. Đã chạy đến thật gần nhưng cậu ta vẫn đi rất nhanh, một bước đi của cậu ta bằng mấy bước chạy vội của tôi cộng lại. Tôi vẫn cố gắng chạy theo một cách vật vã. Ngay lúc này, trong đầu tôi bỗng bật ra câu hỏi: “Tại sao cậu có thể đi nhanh như vậy? Và đôi chân kia là chân người hay chân thép?”
– Vũ Trung, cậu đứng lại cho tôi! – Thay vì mở miệng nói cậu ta chờ đợi thì tôi thốt lên một câu mệnh lệnh, có lẽ đó là thói quen của tôi đối với cậu ta.
Rốt cuộc, cậu ta đã chịu đứng lại và tôi cũng có thể dừng lại để ôm bụng mà thở dốc. Tôi kiệt sức ngồi xổm xuống. Vũ Trung thấy vậy, cậu ta thở dài rồi đến gần và cúi xuống bên cạnh tôi. Lườm nguýt, tôi đấm thùm thụp vào vai cậu ta nguyên ba lần cho bõ nỗi bực tức chồng chéo đang dồn nén trong lòng. Tôi giận cậu ta với lý do rất chính đáng, nhưng cậu ta lại khó chịu với tôi mà không có lấy một nguyên do. Thật sự quá bất công, tất nhiên người chịu thiệt thòi là tôi, từ trước đến nay luôn như vậy đấy. Nhưng tôi biết sau ba cú đấm chẳng nhằm nhò gì đối với cậu ta của tôi khi nãy, sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, cũng không thể coi hai chúng tôi hòa nhau. Bởi vì tôi chẳng thể giận ai được lâu, tôi không muốn lưu giữ trong lòng quá nhiều suy nghĩ phức tạp, cái gì có thể cho qua thì sẽ bỏ qua ngay lập tức. Nên Vũ Trung luôn nói tôi là một đứa con gái rất đơn giản, và hình như cậu ta đúng.
Đi trên con đường trải đầy nắng gắt của buổi trưa hè nóng bức, tôi theo sau Vũ Trung len lách qua những góc khuất râm mát bên rìa đường. Hôm nay thật khác lạ, vì rất hiếm khi sự im lặng giữa chúng tôi lại kéo dài như vậy. Có phải vì cả tôi và cậu ta đều không có tâm trạng cãi cọ? Nhưng dù sao tôi cũng không quen với sự im ắng này, nên sẽ đập vỡ nó.
– Tôi hỏi cậu một điều được không?
– Tôi không cấm cậu hỏi, nhưng quyền trả lời thuộc về tôi. – Câu trả lời của cậu ta khiến tôi không nhịn được mà bĩu môi.
– Nếu như cậu yêu một cô gái, nhưng cô ấy không lựa chọn cậu thì cậu sẽ làm gì?
Cậu ta đột ngột quay phắt lại nhìn chăm chú vào tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Trước thái độ như vậy của Vũ Trung, tôi trở nên bối rối và vô cùng mất tự nhiên. Có phải trong lúc lơ đãng, tôi đã đặt câu hỏi ấy cho nhầm người? Chờ đợi một hồi lâu, tôi không nhận được gì ngoài sự im ắng kéo dài. Nhưng, tôi đang hoa mắt nên nhìn nhầm chăng, Vũ Trung… cậu ta đang suy tư? Ánh mắt xa xăm hướng đến phía trước vô định, không có điểm dừng nơi đáy mắt. Ngay lúc tôi định cất tiếng để nói gì đó nhằm phá tan bầu không khí đang đông cứng lại thì Vũ Trung trả lời:
– Nếu cô ấy không chọn tôi, thì tôi sẽ chọn cô ấy.
Và cậu ta nhìn tôi, vẫn là ánh mắt nghiêm túc. Tôi ngây người. Rồi lại quay mặt đi như một sự lảng tránh, nhưng bản thân tôi cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì. Phải chăng là ánh mắt của Vũ Trung, thứ khiến tôi vô cớ bất an như lúc này?
Chợt ngẫm lại câu trả lời của cậu ta, tôi bỗng thấy khó hiểu. Hay là tôi không muốn hiểu?
– Cậu có thể lựa chọn sao? Cậu... còn cơ hội? – Tôi thực sự muốn nghe câu nói tiếp theo của cậu ta.
– Chừng nào tôi còn yêu cô ấy, khi đó tôi vẫn còn cơ hội. – Dừng lại một lát, rồi Vũ Trung nói tiếp. – Tôi chỉ thua cuộc khi lựa chọn từ bỏ.
Sau đó, cậu ta đi thẳng về phía trước, bỏ lại tôi vẫn còn đứng thẫn thờ ở đó. Tôi nhìn theo bóng lưng xa dần kia mà lòng trống rỗng. Rốt cuộc, cảm giác mờ mịt xen lẫn khó hiểu này là gì? Và tại sao tôi luôn cảm thấy áp lực vô hình trước những lời nói rành mạch ấy của Vũ Trung? Có phải vì cậu ta quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến cứng cỏi và… cố chấp? Nên có lẽ tôi lại càng cảm thấy bản thân mình mềm yếu đến nhường nào. Tôi cũng muốn chọn Hoàng Linh, nhưng tôi không thể quyết đoán giống như Vũ Trung.
* * *
Tôi ngồi trên bàn học, hai tay chống dưới cằm. Nghiêng ngả chiếc đầu qua lại khiến cằm tôi trượt khỏi hai lòng bàn tay, kết quả là nó bị đập mạnh xuống mặt bàn. Tôi chỉ biết khóc than trong lòng rồi ngậm ngùi chịu đựng cơn đau buốt từ dưới cằm đang dần lan tràn. Đưa tay xoa cằm rồi tôi lại vật vờ nằm rạp xuống mặt bàn. Tôi không biết diễn tả thế nào cảm giác của mình lúc nào. Lòng tôi, nó đang rối như tơ vò. Tại sao? Tôi cũng chẳng biết, chỉ là những chuyện đã xảy ra hôm nay cứ luôn vây lấy đầu óc và ám ảnh tôi đến mụ mị. Một ngày tồi tệ!
Vu vơ nhìn quanh, tôi thấy một chiếc đồng hồ cát đặt trên giá sách cao nhất của chiếc kệ gắn liền với bàn học. Đó là món quà mà Vũ Trung dành tặng tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái. Tôi vươn tay ra và cầm nó lên, sau đó phủi đi lớp bụi trắng xóa bám quanh. Tôi thích nó, vì sự đơn giản mà tinh tế. Chiếc đồng hồ cát gồm hai bình thủy tinh rỗng, lớp thành mỏng manh được gắn với nhau qua một eo hẹp. Còn bên trong là dòng cát mịn màu xám tro thoáng lấp lánh. Chờ cho chúng từ tốn chảy hết về một phía, tôi lại dốc ngược chiếc đồng hồ cát. Lặp đi lặp lại hành động đó cũng không khiến tôi phát chán mà còn làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõng đến kỳ lạ. Suy nghĩ của tôi theo dòng cát mịn cùng chảy ngược về miền hồi ức gắn liền với chiếc đồng hồ cát này.
Chỉnh sửa lần cuối: