Cảm nhận Never let me go - Kazuo Ishiguro

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
never-let-me-go1.png

Đã bao giờ bạn nghĩ mình có mặt ở trên đời này, được ăn học, vui chơi, có những người bạn thật tuyệt, có một người yêu thật tốt, nhưng chúng ta được nuôi dạy không phải để sống tự do vui vẻ, mà là để huỷ hoại dần dần thể tạng rồi chết trong đau đớn khi còn rất trẻ như một điều đương nhiên không
?

Những đứa trẻ được nuôi dạy trong trường Hailsham chính là một trong số đó.

Kathy
, RuthTommy – như bao đứa trẻ khác - đã lớn lên nơi đây bên cạnh những tiết học Nghệ thuật – Khoa học, những buổi sinh hoạt chung cũng như bao trò chơi con trẻ khác như cưỡi ngựa tưởng tượng, làm người bảo vệ vô hình cho một cô giám thị dễ chịu hay sáng tạo ra biết bao đồ chơi, tranh vẽ, tượng đất ngộ nghĩnh. Trong mắt chúng, thế giới xung quanh thật là đẹp, thật là thú vị. Chúng cũng biết yêu, biết ghét, biết suy nghĩ, và hơn tất cả, chúng có một tâm hồn giàu cảm xúc, có những khao khát cháy bỏng về tương lai.

“Chúng ta phải thật khoẻ mạnh! Chúng ta phải giữ gìn thể tạng của mình cẩn thận hơn những người khác rất nhiều”. Đó chính là một bài học quan trọng mà các Giám thị đã từ từ ám thị vào tiềm thức học sinh của mình. Đúng, điều đó là đương nhiên. Ai mà chả biết chúng mình sẽ phải làm gì trong tương lai chứ! Chúng ta có mặt ở trên đời chỉ là để trao cho những người khác một phần cơ thể của mình, cho đến khi cạn kiệt!

Chúng ta sống là để hiến tạng cho nguyên mẫu của mình khi nó đã trưởng thành và khoẻ mạnh. Một cách vô điều kiện, cho đến chết!

***

Câu chuyện mở đầu với lời kể của Kathy - một trong ba nhân vật chính của truyện. Khách quan mà nói, lời kể tự sự thường kém hấp dẫn bởi sự bó hẹp trong tầm mắt một người. Cách hành văn cũng ko có gì quá đặc biệt, thậm chí còn rất ảm đạm, mờ nhạt và vô vị đến mức độ mình đã bỏ đến gần 20 trang đầu vì không đủ hứng thú để dõi theo.

Nhưng kiên nhẫn một chút, tiếp tục đọc sâu, thì nội dung truyện bắt đầu được hé mở. Cảm xúc mỗi lúc một dâng cao. Mãnh liệt. Và cuối cùng là không thể kiểm soát nổi.

Tác giả chọn một không khí ảm đạm và cô đơn lạnh lẽo cho tác phẩm là một quyết định hết sức hợp lý, cũng như qua cách kể đầy bình thản của Kathy. Tất cả đều toát lên vẻ chấp nhận, không đau đớn, không trách móc. Chỉ âm ỉ một nỗi niềm không bao giờ tắt về một hạnh phúc mờ ảo.

Từng mảnh ghép nhỏ bé và không mấy đặc biệt, vậy mà khi hoàn thành bức ghép lớn lại có giá trị sâu sắc đến thế. Đúng như lời tóm tắt truyện, “một tiếng kêu xé lòng về tình yêu và hạnh phúc” của những “con người” mà ngay khi chưa có mặt trên đời đã được sắp xếp trước cái chết. Giống như những giọt nước mắt giấu giếm của các giám thị khi chứng kiến lũ trẻ của mình biết mơ ước, biết khát khao.

Ngỡ ngàng và chua xót!

***

Câu chuyện kể về cuộc sống từ nhỏ tới lớn của bộ ba Kathy, RuthTommy. Kathy điềm tĩnh và dễ chịu. Tommy khờ khạo, dễ nổi nóng nhưng lại rất mực chân thành. Ruth bốc đồng và khao khát muốn khẳng định. Bọn họ là những người bạn thân, rồi sau này là những người tình. Tình cảm họ dành cho nhau, những suy nghĩ, những lời động viên và những hành động họ làm không hề khác biệt với những cặp đôi bình thường khác. Kết cục, Ruth đã chết sau lần hiến thứ hai với sự đau đớn về thể xác và nỗi ân hận sâu thẳm vì đã ngăn cản tình cảm giữa TommyKathy.

Tommy
Kathy, theo nguyện vọng cuối cùng của Ruth, cũng đến với nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như một sự bù đắp gấp gáp cho tình yêu cả đời của họ. Họ yêu nhau, hiểu nhau và thực lòng trân trọng nhau. Nhưng để làm gì chứ, khi họ biết chắc rằng rồi mình sẽ bị chia lìa mãi mãi, không cách gì ngăn cản được. Họ đã thử “xin hoãn” lại "nhiệm vụ" của mình. Ba năm thôi. Không. Hai năm. Một năm cũng được, nhưng vô vọng. Lần hiến thứ tư đã được triệu tập. Và rồi, không thoát khỏi vòng xoáy ấy, Tommy cũng mãi mãi ra đi.

Với công việc là người chăm sóc cho bản sao hiến tạng cho đến khi cũng trở thành người hiến, Kathy đã đối mặt với cái chết của TommyRuth. Cô đã biết trước rằng, với những đứa trẻ được nhân bản vô tính như mình, thì điều đó là không thể thay đổi. Chúng không có cha mẹ, không bao giờ có thể sinh con, và không bao giờ được sống đúng nghĩa như một con người. Nhưng chúng vẫn có những khát vọng về một tương lai ko - bao - giờ - tới. Vẫn có nỗi háo hức muốn tìm một nguyên mẫu mà từ đó mình được tạo ra, như những đứa trẻ bị bỏ rơi khao khát tìm được bố mẹ ruột. Chúng chấp nhận số phận của mình như một lẽ đương nhiên, vì chúng được đào tạo để không chống đối lại điều đó dù chỉ là trong tâm tưởng. Nhưng những ý nghĩ nhen nhóm về một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh người yêu – dù chỉ là rất ngắn ngủi vẫn không bao giờ tắt. Một ý nguyện muốn trì hoãn số phận vẫn không bao giờ lụi.

***

Khoa học tạo ra những bản sao vô tính. Chúng là những con người, có trái tim, có khối óc, có tâm hồn, nhưng quyền sống - quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc đã bị tước đoạt một cách hiển nhiên, lạnh lùng và bình thản. Cho dù chúng hoàn toàn đầy đủ tư cách để được làm một con người thật sự, nhưng chúng đã được lập trình để không có quyền làm mẹ, được tồn tại mà thiếu đi quyền sống, và được yêu nhưng thiếu đi quyền được gắn bó cuộc đời bên nhau.

Chỉ vì chúng chỉ là bản sao – và được tạo ra một cách hết sức dễ dàng...

Kết chuyện, Kathy đứng trên một cánh đồng bao la trơ trụi khi giờ đây Hailsham đã bị giải tán. Không còn một chút dấu vết gì của ao vịt, về những phòng học thân thuộc cũng như bóng dáng các cô giám thị nữa. Chỉ còn lại cái “tuổi thơ vui vẻ và nhiều kỷ niệm như bao đứa trẻ khác” mà cô trưởng giám thị Emily đã dành cả cuộc đời để cố gắng giành giật và trao tặng như một nỗ lực duy nhất có thể làm cho các học sinh thân yêu của mình.

Rồi đây có lẽ Kathy cũng sẽ nhận được giấy triệu tập hiến lần đầu tiên. Cô và tất cả những đứa trẻ như cô không bao giờ có tương lai, còn những ước mơ thì đều bị bóp chết một cách nghiệt ngã ngay từ khi chúng chưa kịp hình thành. Nhưng tất cả những gì cô đã trải qua trong quá khứ, Hailsham, Nhà Tranh, Tommy, Ruth… đều là những ký ức mà không ai có thể đánh cắp được. Không bao giờ!

***

“Mãi đừng xa tôi” là một trong số ít tác phẩm mình cảm nhận được giá trị nhân văn một cách rõ ràng và sâu sắc. Không ồn ào, không mãnh liệt, chỉ là các mảnh ký ức rời rạc của Kathy được sắp xếp lại, nhưng thủ pháp mà Kazuo Ishiguro đã sử dụng lại là một phương pháp cô đọng hết sức hiệu quả cho tác phẩm. Gấp cuốn sách lại thì đó đã là một giọt café sánh đặc, thơm, ngon, nhiều cay đắng và không thể nào quên. Cái cảm giác nghèn nghẹn cứ mãi quẩn quanh trong lòng mình, như người ta gọi là hiệu ứng trầm cảm sau khi đọc những cuốn sách không có hậu vậy.

Khoa học phát triển. Con người ta có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để lôi kéo sự sống. Nhưng có phải tàn nhẫn quá không khi họ quyết định nghịch chuyển vòng xoáy sinh tử của đời mình bằng cách chà đạp lên sự sống của người khác? Bóp nát giấc mơ của người khác. Và ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cầu xin của họ trên đường đi tới vực thẳm số phận?

Hailsham không còn. Nơi những đứa trẻ đã bằng cách này hay cách khác có một tuổi thơ đúng nghĩa và trọn vẹn cũng không còn. Mình tự hỏi, sự biến mất của Hailsham chính là sự kết thúc vĩnh viễn của thứ "phép màu" vô nhân tính đó? Hay sẽ lại có một Hailsham khác mọc lên? Và rồi vòng xoáy bất hạnh đó lại được bắt đầu?

Đó vẫn là một câu hỏi còn để ngỏ...
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Du Ca

Gà BT
Tham gia
11/12/13
Bài viết
4.815
Gạo
0,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Lần đầu mình biết đến tác phẩm này nhờ đọc bài viết của bạn. Thực sự là mới đầu mình cũng không hiểu truyện này nói về cái gì, gì mà hiến tạng, tại sao thầy giáo lại ngoảnh mặt đi để khóc? Nhưng càng đọc càng bất ngờ bởi những tình tiết kéo theo của nó. Quá tàn nhẫn, quá đau thương! Đã nghe đến nhân bản vô tính ở người, nhưng mình hi vọng là trên thực tế không có chuyện đó xảy ra. Tại sao phải bắt buộc một con người hi sinh cho một con người chứ? Quá bất công! Cảm ơn bạn về bài viết này nhiều lắm!
 

Sienna

đứa trẻ bốc đồng
Nhóm Biên tập
Tham gia
9/12/13
Bài viết
4.122
Gạo
3.600,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Hay quá!... Mình vẫn luôn tin rằng đâu đó quanh chúng ta đang trái phép nhân bản con người để phục vụ những mục đích cá nhân riêng, trong đó có hiến tạng, và cũng có đọc qua một vài cuốn sách nói về điều đó nhưng chưa cuốn nào mình cảm nhận sâu nỗi đau của những người nhân bản cả. Mình thích nội dung này, mình luôn muốn tìm kiếm cảm xúc tận sâu trong đó, và nhờ có bài cảm nhận của bạn mà mình biết đến "Đừng mãi xa tôi", có lẽ mình sẽ tìm đọc nó trong thời gian sớm nhất! Cảm ơn bài chia sẻ của bạn nhiều lắm! :x
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Lần đầu mình biết đến tác phẩm này nhờ đọc bài viết của bạn. Thực sự là mới đầu mình cũng không hiểu truyện này nói về cái gì, gì mà hiến tạng, tại sao thầy giáo lại ngoảnh mặt đi để khóc? Nhưng càng đọc càng bất ngờ bởi những tình tiết kéo theo của nó. Quá tàn nhẫn, quá đau thương! Đã nghe đến nhân bản vô tính ở người, nhưng mình hi vọng là trên thực tế không có chuyện đó xảy ra. Tại sao phải bắt buộc một con người hi sinh cho một con người chứ? Quá bất công! Cảm ơn bạn về bài viết này nhiều lắm!

Đó là vì con người chúng ta chưa từng coi bản sao của mình cũng là người, mà chỉ là công cụ để phục vụ cho bản thân. Trước giờ, mình từng nghe nói đến việc nhân bản vô tính là vô nhân đạo, nhưng mình thực sự không hiểu vì sao lại thế. Cho tới khi đọc truyện này.

Vô nhân đạo là khi tạo ra những con người nhưng lại tước đi nhân quyền của họ. Một đứa trẻ không có gia đình, không được yêu thương, không được mưu cầu hạnh phúc, thực sự là tàn nhẫn!
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Hay quá!... Mình vẫn luôn tin rằng đâu đó quanh chúng ta đang trái phép nhân bản con người để phục vụ những mục đích cá nhân riêng, trong đó có hiến tạng, và cũng có đọc qua một vài cuốn sách nói về điều đó nhưng chưa cuốn nào mình cảm nhận sâu nỗi đau của những người nhân bản cả. Mình thích nội dung này, mình luôn muốn tìm kiếm cảm xúc tận sâu trong đó, và nhờ có bài cảm nhận của bạn mà mình biết đến "Đừng mãi xa tôi", có lẽ mình sẽ tìm đọc nó trong thời gian sớm nhất! Cảm ơn bài chia sẻ của bạn nhiều lắm! :x

Cuốn này hơi khó đọc đấy bạn ạ. :D Nếu không đủ kiên nhẫn thì bạn hãy tìm xem phim cũng được. Nhưng đọc truyện mình thấy bị ám ảnh nhiều hơn. Có lẽ vì cái cảm giác của một con cá đang nằm trên thớt, nhưng trong đôi mắt vẫn cứ mơ về một đại dương sâu thẳm cứ mãi bám lấy mình.

Những bản sao trong truyện này, theo mình, là họ không hề đau đớn. Họ hoàn toàn chấp nhận. Nhưng chính vì sự chấp nhận ấy, lại khiến người đọc cảm thấy nhức nhối và đau đớn thay. Với mình, thì đó chính là tính nhân văn tối cao của truyện này.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Cuốn sách yêu thích của em. Xem phim khóc lóc nỉ non. :'(
"Anh cứ nghĩ mãi về một dòng sông ở nơi nào đó, nước chảy rất xiết. Rồi có hai người đang ở dưới nước, cố ôm chặt nhau, ôm riết nhau hết sức bình sinh, nhưng rốt cuộc cũng không giữ nổi. Dòng nước quá mạnh. Họ đành rời nhau ra, trôi mỗi người một ngả. Anh nghĩ về chúng mình như vậy đó. Thật đáng tiếc, Kath ạ, bởi chúng mình đã yêu nhau suốt đời. Nhưng rốt cuộc chúng mình cũng không thể ở bên nhau mãi mãi."
 

conruoinho

Gà ăn mày
Nhóm Chuyển ngữ
Gà về hưu
Tham gia
10/1/14
Bài viết
1.952
Gạo
4.000,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Ban nãy mình có đọc bài cảm nhận của bạn nhưng giờ mới có thời gian vào bình luận. Mình rất đồng ý với quan điểm dưới đây của bạn.
Khoa học phát triển. Con người ta có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để lôi kéo sự sống. Nhưng có phải tàn nhẫn quá không khi họ quyết định nghịch chuyển vòng xoáy sinh tử của đời mình bằng cách chà đạp lên sự sống của người khác? Bóp nát giấc mơ của người khác. Và ngoảnh mặt làm ngơ trước sự cầu xin của họ trên đường đi tới vực thẳm số phận?

Nhiều người đọc qua tác phẩm này cũng như xem phim thì thường hay nghĩ đến đây chỉ là câu chuyện tình cảm của những con người sống trong một thế giới không thực lắm, nhưng theo mình nó nói về một thế giới đang đến rất gần và rất nhanh, đem theo cả những lựa chọn khó khăn dằn vặt của những bác sĩ hay những nhà nghiên cứu làm trong lĩnh vực khoa học. Thử tìm hiểu những tranh cãi xung quanh vấn đề nghiên cứu tế bào mầm (stem cells) mà xem, việc nhân bản con người có thể không xảy ra khi thế hệ 8x 9x chúng ta còn sống, nhưng có lẽ cũng chỉ là thời gian gần. Khi ấy những câu chuyện của Kathy, Ruth và Tommy cũng có thể thành sự thật.

I was weeping for an altogether different reason. When I watched you dancing that day, I saw something else. I saw a new world coming rapidly. More scientific, efficient, yes. More cures for the old sicknesses. Very good. But a harsh, cruel world. And I saw a little girl, her eyes tightly closed, holding to her breast the old kind world, one that she knew in her heart could not remain, and she was holding it and pleading, never to let her go. That is what I saw. It wasn’t really you, what you were doing, I know that. But I saw you and it broke my heart. And I’ve never forgotten. ~Chapter 22

(“Thú vị lắm. Nhưng hồi đó tôi cũng chẳng đọc được tâm tư người khác hơn gì bây giờ. Tôi khóc vì một lý do hoàn toàn khác. Khi tôi quan sát em múa lần đó, tôi thấy một diều khác. Tôi thấy một thế giới mới đang đến nhanh chóng. Khoa học hơn, hiệu quả hơn, thì đúng. Nhiều cách chữa hơn cho những căn bệnh trước kia. Hay lắm. Nhưng là một thế giới nghiệt ngã, độc ác. Còn đây tôi thấy một cô bé, mắt nhắm tịt, ghì chặt vào ngực mình cái thế giới tử tế và nhân hậu trước kia, cái thế giới mà trong thâm tâm cô biết rằng không thể còn lại nữa, cho nên cô ghì chặt nó vào lòng, cầu xin nó đừng bao giờ để cô xa nó. Tôi thì thấy như vậy đó. Thật ra đó không phải là em, không phải là điều em đang làm, tôi biết. Nhưng tôi nhìn thấy em và cảnh đó khiến tôi đau lòng. Tôi chẳng bao giờ quên được.” ~ Chương 22)

Còn cái nữa là, Kazuo Ishiguro là một người sinh ra ở Nhật và lớn lên ở Anh, dưới sự giáo dục và ảnh hưởng của văn hóa Anh. Tác phẩm được viết bằng tiếng Anh. Tuy tác giả không chịu nhận rằng mình là nhà văn Anh hay nhà văn Nhật, với lý do rằng một ngày gần đây thế giới sẽ hòa nhập và không còn có sự khác biệt về màu da hay văn hóa, nhưng theo mình thì tác phẩm này (hay cả những tác phẩm khác của ông) vào thời điểm này thuộc về mảng Văn học phương Tây thì đúng hơn. :)
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Ban nãy mình có đọc bài cảm nhận của bạn nhưng giờ mới có thời gian vào bình luận. Mình rất đồng ý với quan điểm dưới đây của bạn.

Nhiều người đọc qua tác phẩm này cũng như xem phim thì thường hay nghĩ đến đây chỉ là câu chuyện tình cảm của những con người sống trong một thế giới không thực lắm, nhưng theo mình nó nói về một thế giới đang đến rất gần và rất nhanh, đem theo cả những lựa chọn khó khăn dằn vặt của những bác sĩ hay những nhà nghiên cứu làm trong lĩnh vực khoa học. Thử tìm hiểu những tranh cãi xung quanh vấn đề nghiên cứu tế bào mầm (stem cells) mà xem, việc nhân bản con người có thể không xảy ra khi thế hệ 8x 9x chúng ta còn sống, nhưng có lẽ cũng chỉ là thời gian gần. Khi ấy những câu chuyện của Kathy, Ruth và Tommy cũng có thể thành sự thật.

I was weeping for an altogether different reason. When I watched you dancing that day, I saw something else. I saw a new world coming rapidly. More scientific, efficient, yes. More cures for the old sicknesses. Very good. But a harsh, cruel world. And I saw a little girl, her eyes tightly closed, holding to her breast the old kind world, one that she knew in her heart could not remain, and she was holding it and pleading, never to let her go. That is what I saw. It wasn’t really you, what you were doing, I know that. But I saw you and it broke my heart. And I’ve never forgotten. ~Chapter 22

(“Thú vị lắm. Nhưng hồi đó tôi cũng chẳng đọc được tâm tư người khác hơn gì bây giờ. Tôi khóc vì một lý do hoàn toàn khác. Khi tôi quan sát em múa lần đó, tôi thấy một diều khác. Tôi thấy một thế giới mới đang đến nhanh chóng. Khoa học hơn, hiệu quả hơn, thì đúng. Nhiều cách chữa hơn cho những căn bệnh trước kia. Hay lắm. Nhưng là một thế giới nghiệt ngã, độc ác. Còn đây tôi thấy một cô bé, mắt nhắm tịt, ghì chặt vào ngực mình cái thế giới tử tế và nhân hậu trước kia, cái thế giới mà trong thâm tâm cô biết rằng không thể còn lại nữa, cho nên cô ghì chặt nó vào lòng, cầu xin nó đừng bao giờ để cô xa nó. Tôi thì thấy như vậy đó. Thật ra đó không phải là em, không phải là điều em đang làm, tôi biết. Nhưng tôi nhìn thấy em và cảnh đó khiến tôi đau lòng. Tôi chẳng bao giờ quên được.” ~ Chương 22)

Còn cái nữa là, Kazuo Ishiguro là một người sinh ra ở Nhật và lớn lên ở Anh, dưới sự giáo dục và ảnh hưởng của văn hóa Anh. Tác phẩm được viết bằng tiếng Anh. Tuy tác giả không chịu nhận rằng mình là nhà văn Anh hay nhà văn Nhật, với lý do rằng một ngày gần đây thế giới sẽ hòa nhập và không còn có sự khác biệt về màu da hay văn hóa, nhưng theo mình thì tác phẩm này (hay cả những tác phẩm khác của ông) vào thời điểm này thuộc về mảng Văn học phương Tây thì đúng hơn. :)

Cuốn sách yêu thích của em. Xem phim khóc lóc nỉ non. :'(
"Anh cứ nghĩ mãi về một dòng sông ở nơi nào đó, nước chảy rất xiết. Rồi có hai người đang ở dưới nước, cố ôm chặt nhau, ôm riết nhau hết sức bình sinh, nhưng rốt cuộc cũng không giữ nổi. Dòng nước quá mạnh. Họ đành rời nhau ra, trôi mỗi người một ngả. Anh nghĩ về chúng mình như vậy đó. Thật đáng tiếc, Kath ạ, bởi chúng mình đã yêu nhau suốt đời. Nhưng rốt cuộc chúng mình cũng không thể ở bên nhau mãi mãi."

Mình đọc truyện này từ năm 2008. Không biết mọi người nghĩ sao chứ mình thì cho rằng truyện mang tính hiện thực phê phán và tính nhân đạo hơn là tính viễn tưởng. Tình yêu tất nhiên cũng là một phần để qua đó làm nổi bật lên giá trị nhân văn của nó. Nhưng mình lại ấn tượng với các chi tiết khác nhiều hơn. Ví dụ, khi bọn trẻ mở miệng ra là nói với nhau, biết rồi, ai chả biết lớn lên ta sẽ phải làm gì, trong khi chúng chưa thực sự nhận thức được điều đó. Hay khi bọn chúng chia sẻ với nhau những ước mơ, và các cô giám thị, người nghiêm khắc, người khóc thầm trước sự ngây thơ của chúng. Hay lúc những cô bé trong đó lén lút đi tìm kiếm nguyên mẫu đã tạo ra mình, với những cảm xúc không gọi thành lời khi thấy đó là một phụ nữ thành đạt, thậm chí, là một người trên tạp chí se-x v.v...

Lúc đầu mình cũng định đặt tác phẩm vào khu vực văn học phương Tây, vì cả nội dung và hơi hướng đều đậm nét phương Tây hơn là phương Đông. Nhưng dù sao tên tác giả cũng Nhật, nên lại đành để qua box này vậy, nếu cần mình sẽ nhờ move. :D
 

nước mắt tử thần

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/9/14
Bài viết
682
Gạo
500,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Ồi cái này là xem phim trước, lúc xem phim cảm thấy diễn viên đóng quá đạt, kịch bản viết rất nhân văn, khác hẳn 1 phim khác cũng vấn đề này nhưng theo thể loại hành động, từ đó mình mới linh động sử dụng những hình ảnh tình cảm tâm lý nhiều hơn. Lúc xem và cảm nhận như hưởng thụ nghệ thuật, đến cuối phim còn vỗ tay tán thưởng thành công khắc họa của nó, không nhập tâm vào nhân vật hay bối cảnh đó. :P Còn truyện thì chưa có đọc...
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Never let me go - Kazuo Ishiguro
Ồi cái này là xem phim trước, lúc xem phim cảm thấy diễn viên đóng quá đạt, kịch bản viết rất nhân văn, khác hẳn 1 phim khác cũng vấn đề này nhưng theo thể loại hành động, từ đó mình mới linh động sử dụng những hình ảnh tình cảm tâm lý nhiều hơn. Lúc xem và cảm nhận như hưởng thụ nghệ thuật, đến cuối phim còn vỗ tay tán thưởng thành công khắc họa của nó, không nhập tâm vào nhân vật hay bối cảnh đó. :P Còn truyện thì chưa có đọc...

Hi hi, mình thì chưa coi phim. :P Căn bản đọc truyện cảm thấy quá hoành tráng rồi, chẳng biết xem phim có truyền được cái thần từ truyện qua không nữa. Chỉ sợ phim lại chỉ chú trọng vào mấy chuyện yêu đương thôi thì... :(
 
Bên trên