Đọc tới câu cuối mình mới ngộ ra đây là cái vòng luẩn quẩn của người trẻ mong xuân qua, của người già nhìn những kẻ trước kia là mình. Ui, mình diễn đạt không tốt. Nhưng... phải không nhỉ?
Đúng rồi bạn, cái mình muốn nói là cái vòng "luẩn quẩn" của cuộc đời, theo mình cuộc sống con người chia làm nhiều quãng (ở đây mình lấy 4 quãng), ở mỗi quãng thì lại có những cảm nhận khác nhau về khoảng thời gian "xuân qua", ở đây xuân qua trước là nói về mùa xuân, những đứa trẻ mong mùa xuân để được tận hưởng niềm vui, lớn chút nữa người trẻ cảm nhận mùa xuân qua trong lao động, bởi lúc này mùa xuân dẫu thế nào thì vẫn chỉ là một mùa trong năm họ vẫn phải hối hả với cuộc sống mưu sinh hằng ngày, khi đã qua độ tuổi trung niên khi cuộc sống của họ những người trẻ đã dần ổn định thì họ lại có những suy nghĩ khác về cuộc sống, "sống chậm" để ngẫm để nghĩ về những chuỗi ngày qua khi đó mùa xuân là mùa nghĩ ngơi, là khoảng thời gian để lớp người trẻ quây quần lại bên mái ấm gia đình, song đây cũng là lúc mà họ cảm nhận được những sự ra đi đầu tiên trong cuộc đời mình, và khi già "lại một mùa xuân qua" lúc này mùa xuân đã chẳng còn lại gì trong họ nữa nếu còn thì chắc có lẽ là những " quãng ngân" không nối tiếp của cái thời niên thiếu còn đọng lại, mùa xuân đối với họ là mùa nhìn lại quãng thời gian qua của cuộc đời mình "lần cuối" và chứng kiến những sự hình thành chồi non, những đứa trẻ mong xuân, hình bóng của họ thời niên thiếu...