Chương 3: Ngày gặp lại
Một buổi tối se lạnh, cô đã làm xong công việc và trèo lên giường đắp mặt nạ. Ngày mai là cuối tuần, nên cô có thể tự thưởng cho mình một buổi tối ngủ muộn xem phim mà không phải chạy deadline. Buổi chiều mưa đó cô đã sớm nhét nó vào trong góc nào đó của não bộ bởi đống dự án đang đè lên người khiến cô không còn thời gian suy nghĩ. Hôm ấy, khi cô quay lại với công việc thì người đàn ông đó cũng chẳng rời đi. Anh ta nhẫn nại ngồi đó cho tới khi cô xong việc, lúc đó trời đãtối hẳn, có ý đề nghị đưa cô về nhưng cô từ chối, rốt cuộc dây dưa một hồi, cô chỉ đưa anh ta số điện thoại. Vậy là hết chuyện. Ấy vậy nhưng đã gần mười ngày rồi, chắc anh ta cũng như cô, bị công việc nhấn chìm, mà quên mất anh ta còn nợ cô một điều gì đó.
“Reng…” Có tiếng chuông điện thoai vang lên khiến cô giật mình dứt khỏi bộ phim dài tập.
Một số lạ.
“Vâng…” Cô trả lời
“Vâng, chị có phải vợ người có số điện thoai này không?” Tiếng một người đàn ông cất lên
“Hả? Vợ ai cơ? Anh chắc nhầm máy rồi” Cô giật mình
“À, vợ chưa cưới” Anh ta chỉnh lại.
“Không, anh vẫn nhầm rồi” Cô nằng nặc.
“Nhưng số của chị lưu trong điện thoại của anh này, ghi hẳn là Fiancee, chính anh này đưa số điện thoại chị cho tôi. Để tôi gửi ảnh cho chị”
Nói xong với vẻ bực tức, người đàn ông cúp máy. Mấy phút xong máy cô có tin nhắn ảnh gửi đến.
Hóa ra là anh ta, cô ngẩn người, cười trừ về cái tình cảnh éo le của mình, đành phải gọi lại.
“Anh ta bị sao vậy?” Cô hỏi
“Chị đến đón chồng đi nhé, anh ta say rượu không về được, quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi”
“Không…tôi không phải…”
“Thế nhé… nếu không thì chúng tôi phải thả anh ta ra đầu đường đó, chị đến địa chỉ XXX ngay nhé” Anh ta không nghe cô giải thích, nói một tràng rồi cúp máy
Cô cười như mếu, ngẫm nghĩ một hồi đành lôi mình ngồi dậy..
*
Thôi được, cô đang rảnh và cô tò mò, được chưa!
*
Anh ta đúng là say rượu như chết, nằm gục ra bàn trong quán bar, gương mặt tỏ vẻ an lành. Cậu nhân viên thấy cô như bắt được vàng, vừa kéo vừa đẩy vừa đuổi anh ta lên taxi rồi quay đi luôn. Cô một tay ôm áo vest, một tay cầm túi lúm thúm bước vào ghế bên cạnh, nghe ông taxi nói với giọng khó chịu còn tay thì đưa ra một đống túi nilon
“Đi đâu đây 2 vợ chồng? Cẩn thận không nôn trên xe, không rửa được đâu”
Màn hình điện thoại thì đã bị khóa lại, cô mất đúng 10 giây suy nghĩ rồi dứt khoát lục túi và ví của anh ta. Trong ví có mấy triệu, vài tờ đô, vài tấm card, một bức ảnh bị gấp làm tám; trong túi có khăn, giấy, sổ, máy tính bảng, sạc dự phòng, sạc, một cuốn sổ, vài cái BCS nhưng không có gì nêu ra anh ta ở đâu.
Cô đành lay lay cánh tay của anh ta. Thật không ngờ sau mấy tiếng gọi, anh ta mở mắt thật, nhìn cô với vẻ thất thần.
“Anh ở đâu?” Cô hỏi.
…
“Nhà anh ở đâu?” Cô hỏi lần nữa.
“Ở …”
Đó là một khu biệt thự cao cấp, cũng may không xa đây lắm, cô thở phào, thoảng trong tiếng xe khởi động còn có tiếng thở phào của người lái xe. Chẳng mấy chốc xe đã tới nơi, cô lại một phen hết hơi mệt nghỉ để nhờ người taxi đưa anh ta vào. Căn nhà mở bằng khóa từ, nhưng lần này anh ta rất hợp tác, dù say rượu vẫn còn biết kéo tay áo cô để nói cho cô mã số.
Ắt hẳn đây là một người say rượu theo phong cách nhẹ nhàng. Đã biết về đến nhà mình, anh ta mới lử đử đi loạng choạng tới nhà vệ sinh, sau đó là một tràng nôn ọe. Còn cô lúc đó thì bận thanh toán với ông taxi với mức tiền cắt cổ.
Xong xuôi sau đó cô mới có thời gian nhìn qua ngôi nhà.Một ngôi nhà bình thường. Đúng, một ngôi biệt thự đẹp, nhưng bình thường.
Sau một hồi lâu anh ta mới loạng choạng bước ra ngoài, gương mặt tái mét, tóc rối bù, áo sơ mi xộc xệch lộ ra vầng ngực rắn chắc. Anh ta chẳng để ý gì đến cô, cứ loạng choạng lần mò tới ghế sô pha rồi nằm vật xuống, và ngủ.
Ủa??? Rồi cô thì sao?
Lại mất đúng 10 giây để quyết định, cô đi dạo quanh nhà, chẳng mấy chốc tìm được một phòng ngủ ở tầng một, ôm cái chăn ra đắp cho anh ta. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, một căn nhà đẹp bình thường, nếu vào tay cô thiết kế thì sẽ đẹp hơn là cái chắc. Dựa theo trang trí và đồ dùng, có thể thấy anh ta ở một mình, và nếu so với người ở một mình thì anh ta khá ngăn nắp và đơn giản. Trong bếp trống trơn không có đồ dùng nấu nướng, cô tìm hết hơi mới thấy một cái ấm siêu tốc để làm một cốc trà gừng thứ mà cô lường trước mang trong túi.
“Này…” Cô lay lay anh ta.
Đúng là một người say rượu lành tính, thấy tiếng cô gọi liền lồm cồm bò dậy, ngoan ngoãn uống sạch cốc nước với vẻ mặt không đổi, chẳng nói nói chẳng rằng lại nằm xuống tiếp.
Say rươu khỏe mạnh thế này chắc không sao cả, cô nghĩ ngầm, bèn lúi húi xách túi đi về.
Cô còn không quên trả anh điện thoại. Có một sự tò mò trỗi dậy tới đáng sợ, cô lặng ngắm cái điện thoại trong tay mình nhiều hơn 10 giây, mà có lẽ lên tới một phút. Nhếch miệng cười, cô quyết định ấn dãy số mở cửa nhà mà anh ta đã nói cho cô biết, tìm tìm một hồi cũng thấy.
Quả thật, anh ta lưu số của cô bằng tên Fiancee nhưng là Fiancee P. Còn ngay phia trên tên cái tên ấy là chỉ một chữ duy nhất Fiancee