Ngây Ngô - Đang Cập Nhật - Amy Phạm

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
script>

Tên truyện:
Ngây Ngô
Tác giả: Amy Phạm
Tình trạng: Đang cập nhật
Thể loại: Tình cảm, thanh xuân vườn trường.
Giới thiệu:

*Note: Cốt truyện dựa trên bộ truyện tranh Nhật Bản Itazura Na Kiss của tác giả Tada Kaoru. Câu chuyện kể về cô nữ sinh trung học Trần Như Ý hậu đậu, ngốc nghếch, có học lực yếu kém nhất lớp lại thầm thương trộm nhớ cậu học sinh hoàn toàn trái ngược với mình là Đỗ Minh Quân - thiên tài của trường Trung học Nhân Hòa.
Mục Lục:
|Chương 1| Chương 2 | Chương 3 | Chương 4 | Chương 5 |​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 1:

Mùa hè năm lớp 10, tôi - Trần Như Ý - đã biết cái gì gọi là “tình yêu sét đánh”. Đứng dưới sân trường, giữa trời nắng chói chang của tiết trời tháng 9, tôi hoàn toàn bị chìm đắm trước bài phát biểu của một người con trai.

Cậu ấy là Đỗ Minh Quân - một trong những thủ khoa xuất sắc của trường Nhân Hòa. Người con trai sở hữu IQ 200/200, cực kỳ thông minh và được mọi người gọi là thiên tài. Trong buổi lễ khai giảng ngày hôm đó, vì thành tích học tập vượt trội hơn hẳn các bạn cùng trang lứa nên Đỗ Minh Quân được đại diện cho các tân học sinh lên đọc bài phát biểu trước toàn trường. Hơn hết, cậu ấy còn sở hữu vẻ ngoài rất điển trai, sáng sủa, thân hình cao ráo đầy thu hút, chẳng khó bắt gặp những khuôn mặt ngưỡng mộ của đám con gái và trong đó có cả tôi.

Phong thái chững chạc, điềm đạm lại tự tin của Đỗ Minh Quân khi đọc bài phát biểu của cậu ấy khiến tôi khỏi rung động. Trái tim nhỏ bé của tôi cứ đập nhanh một cách mãnh liệt theo từng lời nói trầm ấm ấy. Thật khó tin phải không? Nhưng tôi đã yêu Đỗ Minh Quân từ giây phút đó!

Thứ tình cảm thầm kín ấy đã dằn vặt tôi suốt 2 năm trời và khi lên lớp 12, tôi quyết định không che giấu nữa mà sẽ thổ lộ cho cậu ấy biết. Tôi hạ quyết tâm như thế!

Ngày chủ nhật, tôi dùng tiền tiết kiệm của mình đi mua một xếp giấy lẫn phông thư màu sắc nổi bật với những hình thú đáng yêu đem về nhà. Đến tối, tôi ngồi nguyên cả buổi để viết thư tỏ tình. Không biết người khác như thế nào nhưng việc này đối với tôi mà nói có phần cực nhọc, bởi cũng là lần đầu tôi nghiêm túc tỏ tình với người ta lại còn là một người xuất sắc như Đỗ Minh Quân đọc thư của mình nên lỗi chính tả tuyệt nhiên không được có. Thế là, hơn mấy chục tờ giấy bị tôi vò nát ném chỏng chơ xuống sàn chỉ vì sai chính tả, và cho đến tờ cuối cùng, tôi cố gắng nắn nót hết sức có thể, thậm chí còn dùng từ điển Tiếng Việt để kiểm tra câu chữ của mình có dùng đúng không.

Gần nửa đêm, tôi cũng viết xong bức thư tỏ tình, cảm giác như nước mắt sắp trực chào trên khuôn mặt tôi đến nơi rồi. Trời đất ơi! Còn vui hơn cả khi nhận được tin mình đỗ cấp 3! Tôi hạnh phúc cầm bức thư mà mình đã “gian khổ” dành cả buổi tối để viết lên rồi hét lên đầy sảng khoái:

- Xong rồi! Cuối cùng cũng xong rồi!

Bố tôi ở bên ngoài đang ngủ hình như bị giật mình, liền gõ cửa phòng tôi, giọng nói có phần lo lắng:

- Như Ý, có chuyện gì vậy? Sao hét ầm lên thế con?

Tôi vội cười bé lại rồi hướng về phía cửa nói:

- Không có gì đâu, bố cứ đi ngủ tiếp đi ạ!

Bố tôi lại nói:

- Muộn rồi, con mau ngủ đi nhé, mai còn đi học!
Tôi liền vâng lời bố, nhẹ nhàng đặt bức thư mang đầy nỗi tâm tư của mình vào trong cặp sách. Viết xong bức thư này cũng khiến cho lưng và tay tôi mỏi nhừ, tôi vận động lại gân cốt rồi tắt hết điện trong phòng mình. Nhưng trước khi bước lên giường ngủ, tôi dừng chân tại chỗ cửa sổ. Đôi mắt dõi về phía ánh trăng sáng ngời cùng những vì sao tinh tú trên bầu trời đêm kia, khuôn mặt điển trai của Đỗ Minh Quân bỗng chốc hiện lên với nụ cười ngọt ngào, tâm tư lại xáo động, tôi giơ tay lên định bắt lấy nhưng khuôn mặt cậu ấy bỗng biến mất. Mặc dù có chút thất vọng nhưng nghĩ đến ngày mai là tôi không khỏi phấn khích vì tình cảm của mình cuối cùng sẽ được bày tỏ. Tôi nắm chặt hai tay lại trước mặt rồi cầu nguyện:

- Mong rằng Đỗ Minh Quân sẽ hiểu được tình cảm mình!

Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị tinh thần cho công cuộc thổ lộ tình cảm của mình. Mặc dù đã tập dượt kỹ càng ở nhà nhưng khi đến trường, tôi vẫn có phần sợ hãi và lo lắng đến nỗi nhanh chóng nấp vào gốc cây dưới sân trường. Tay tôi nắm chặt lấy bức thư như sinh mạng mình, đôi mắt ngó nghiêng về phía cổng trường để tìm kiếm bóng hình của Đỗ Minh Quân. Và cuối cùng, cậu ấy cũng đến. Ngoại hình sáng và cực kỳ thu hút của Đỗ Minh Quân dường như nổi bật giữa đám nam sinh đang đi vào trường. Không hiểu sao khi nhìn thấy người mình thích, nỗi sợ hãi và lo âu trong tôi liền tiêu tan, trái tim bỗng chốc đập rộn ràng, tôi nhìn cậu ấy say đắm đến mức suýt quên nhiệm vụ quan trọng.

Tôi bình ổn lại tâm trạng, hạ quyết tâm tiến đến chỗ Đỗ Minh Quân, đột ngột chắn lối đi của cậu ấy. Lần đầu tiên trong đời, tôi đứng đối diện trực tiếp người con trai mà tôi thầm thích suốt 2 năm trời. Mùi hương nhạt nhòa từ người cậu ấy khiến trái tim tôi đập nhanh quá, không sao kiểm soát nổi, tôi mạnh dạn giơ bức thư tỏ tình ra phía trước với giọng nói run run:

- Xin cậu nhận bức thư tỏ tình của tớ!

Không hiểu sao, viễn cảnh tôi nắm tay Đỗ Minh Quân tiến lên lễ đường cùng tiếng chuông đám cưới vang lên liên hổi bỗng chốc xuất hiện trong tâm trí nhưng lại nhanh chóng bị tôi gạt đi. Tôi cảm tượng sự chờ đợi ngắn ngủi cho lời đáp của cậu ấy như kéo dài hàng thế kỷ. Và, Đỗ Minh Quân cũng lên tiếng nhưng câu nói ấy lại như hàng ngàn vết dao đâm vào tim tôi:

- Tôi không thích!

Đỗ Minh Quân cự tuyệt một cách thẳng thừng rồi đi qua tôi đem theo làn gió lạnh ngắt giữa tiết trời tháng 9 thổi bay bức thư của tôi xuống đất, nằm trơ trọi và bị người tôi thích tàn nhẫn giẫm lên. Tôi thẫn thờ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Đỗ Minh Quân đang ngày một xa. Thế là, lời tỏ tình của tôi cứ theo gió mà bay đi mất.

Mang tâm trạng ủ dột suốt dọc đường đi vào lớp, trái tim tôi tan nát, lại thêm mọi người xung quanh bàn tán ra vào chuyện tôi dám tỏ tình với Đỗ Minh Quân. Bởi lẽ, họ nghĩ rằng một đứa học ở lớp D cuối như tôi không xứng đáng với một thiên tài lớp A chọn như Đỗ Minh Quân. Nhưng tôi lại không nghĩ thế, bất cứ ai cũng có quyền được yêu dù họ có như thế nào chăng nữa. Nhẫn nhịn đủ rồi, tôi đang định hét lên với đám thích soi moi chuyện của người khác thì hai cô bạn thân của tôi là Diệu Linh và Tuệ An từ đâu vội vã chạy đến, đồng thanh hét vào mặt tôi:

- Như Ý, cậu vừa tỏ tình với Đỗ Minh Quân sao?!

Trời đất! Đến hai đứa bạn mình còn thế này! Tôi giật mình, luống cuống bảo hai cô bạn nói nhỏ lại rồi nhìn mọi người xung quanh. Cả hai cô bạn như thấy được gương mặt xấu hổ của tôi, họ liền hét dội lại đám học sinh với vẻ mặt đe dọa, sau đó thì kéo tôi nhanh chóng trở về lớp.

Về đến lớp, còn chưa kịp thở tôi lại bị hai cô bạn đem ra dò xét một lần nữa. Cũng đúng mà, chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

- Cậu nghiêm túc thật sao?! Đỗ Minh Quân ư?

- Sao không phải người khác mà lại là cậu ta, bị từ chối rồi phải không? Như Ý đáng thương.

Cứ nghĩ đến chuyện vừa nãy bị Đỗ Minh Quân từ chối là tim tôi lại quặn thắt lên từng cơn, chẳng khác gì tôi đem trái tim của mình cho cậu ấy rồi bị chính tay cậu bóp chặt đến vỡ vụn. Tôi thở dài một hơi rồi lấy tay chống cằm, thất thần hỏi vu vơ:

- Sao không thể là cậu ấy chứ? Tại sao tớ lại không được thích cậu ấy?

Tuệ An xoa đầu tôi, cười nói:

- Không phải là không được thích mà người như Đỗ Minh Quân không nên thích làm gì, cậu ta vốn có thích con gái đâu!

Diệu Linh ngồi xuống bên cạnh tôi, thêm vào:

- Đúng đó, từ hồi lớp 10 đến giờ có thấy cậu ấy hẹn hò với cô gái nào đâu, còn từ chối mọi lời tỏ tình, lại cũng chưa có bất cứ tin đồn tình ái nào! Người xuất sắc như Đỗ Minh Quân thường hay chảnh lắm!

Nghe vậy, tôi lại càng chán nản kêu lên:

- Chỉ là tớ… hy vọng biết đâu cậu ấy cũng để ý đến tớ, dù chỉ là một chút.

Tuệ An mỉm cười lắc đầu với tôi:

- Thôi nghĩ vớ vẩn đi, cậu nên chọn người con trai thích hợp với mình ấy…

Tuệ An còn chưa nói hết câu thì phía cửa lớp học vang lên chất giọng khàn đặc trưng của Anh Tú - cậu bạn thân của tôi - như làm nổ tung cả phòng học.

- Như Ý! Như Ý! Như Ý đâu rồi?!

Anh Tú có vẻ ngoài không quá sáng sủa, làn da hơi ngăm, mái tóc được trau chuốt bóng bẩy, còn tính tình thì dễ nổi nóng, lại khá hung hăng như đại ca xã hội đen nhưng đối với tôi, cậu ấy là một chàng trai tốt và rất chân thành. Bốn người bọn tôi đều quen biết và chơi thân với nhau từ hồi cấp 2 cho đến tận bây giờ. Anh Tú nhanh chóng chạy đến chỗ tôi với vẻ mặt đầy thống khổ, mếu máo như sắp khóc, cậu ta đau đớn gào lên:

- Như Ý yêu quý, sao cậu lại tỏ tình với cái tên thiên tài đáng ghét đó chứ?! Còn tớ thì sao?!

Tôi hốt hoảng tự hỏi sao ai cũng biết chuyện tôi bị từ chối lúc nãy nên vội bảo cậu ta bình tĩnh lại nhưng lời nói của tôi như chất xúc tác khiến cậu ta càng bùng nổ hơn.

- Cái tên thiên tài kiêu căng, đáng ghét dám từ chối Như Ý đáng yêu của tao! Được, để tớ đi cho nó một bài học!

Tôi hoảng loạn vội giữ tay Anh Tú lại, lấp tức nói:

- Đừng mà, tớ không để ý cậu ta nữa đâu!

Đúng vậy! Tình cảm của tôi bị chính Đỗ Minh Quân coi thường và cự tuyệt như thế, sao tôi dám nhìn mặt cậu ta nữa. Rõ ràng là không có cơ hội nhưng bản thân lại cứ nuôi hy vọng rồi hậu quả là chính mình bị tổn thương chứ chẳng ai khác. Nhìn bức thư đáng thương đã bị nhuốm bẩn dưới ngăn bàn, tôi lại nghĩ đến bản thân đã dành nguyên cả tối để viết nó mà càng đau lòng hơn,

- Như Ý…

Tôi thả tay Anh Tú ra, cười gượng:

- Tớ đúng là ngốc nghếch lại đi thích một tên lạnh lùng như cậu ta, thậm chí cậu ta còn chẳng thèm đọc thư của tớ. Tớ quyết định rồi, tớ sẽ không thích cậu ta nữa!

Tôi buồn bã ngồi xuống ghế, có chút không cam tâm nhưng tôi vẫn phải chấp nhận một sự thật rằng: Mối tình đơn phương 2 năm trời của tôi có lẽ nên đi đến kết thúc. Ngay sau đó, Anh Tú liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí có phần yên ắng lại, trong giọng nói không giấu nổi vẻ nghẹn ngào:

- Quyết định thật đúng đắn! Không hổ tớ đã dành cả sáng làm bánh giò siêu ngon, siêu nóng hổi cho cậu mà!

Nghe đến món bánh giò của Anh Tú là mắt tôi liền sáng lên, vẻ mặt tươi tắn trở lại. Không biết bánh giò của người khác làm như thế nào nhưng bánh giò do chính tay cậu ta làm thì tôi phải tấm tắc khen ngon. Bởi lẽ, Anh Tú rất có tài trong việc nấu ăn, món nào cậu ấy cũng làm rất ngon, đặc biệt là món bánh giò mang thương hiệu của riêng cậu ấy. Ngay sau đó, hai cậu bạn thân là Quốc Việt và Trọng Nguyên luôn đi theo Anh Tú từ ngoài lớp đem vào một chiếc cặp lồng trắng rồi đặt lên bàn, tôi hào hứng mở ra và mùi hương thơm phức từ chiếc bánh nóng hổi lan tỏa khắp mọi nơi. Tôi cắn một miếng, vị ngon từ chiếc bánh ngay lập tức cuốn trôi mọi buồn phiền trong lòng tôi từ sáng đến giờ, vực dậy tinh thần. Hai cô bạn thân của tôi cũng ngay lập tức, mỗi đứa một thìa cùng đánh chén chiếc bánh. Tôi quay sang nhìn Anh Tú, chân thành nói:

- Anh Tú, cảm ơn cậu nha!

Anh Tú trưng bộ mặt hãnh diện, cười sảng khoái, lại nói:

- Không có gì! Này, này Diệu Linh, Tuệ An, ai cho hai cậu ăn hả? Tôi làm riêng cho Như Ý cơ mà!

Ăn được mấy miếng, cơn buồn ngủ bỗng ập tới, tôi ngáp một cái khiến chúng bạn sửng sốt.

- Trời ơi, Như Ý! Sắp vào tiết đến nơi rồi còn buồn ngủ sao? Chọn đúng lúc ghê.

Tôi vừa nói vừa mệt mỏi dụi mắt:

- Tại hôm qua tớ thức khuya ngồi viết thư chỉ mong không sai lỗi chính tả, thậm chí tớ còn mở từ điển Tiếng Việt ra kiểm ra hơn chục lần mới yên tâm đưa cho Đỗ Minh Quân. Chỉ tiếc là… Mà thôi kệ đi!

Tôi bắt bản thân không nhớ lại nỗi đau bị từ chối nữa, ngước lên nhìn mọi người rồi mỉm cười thật tươi, cố gắng không nghĩ đến Đỗ Minh Quân, cố gắng quên cậu ấy đi và trở lại là tôi hồn nhiên, vui vẻ của lúc trước.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Dương Nguyệt

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
26/7/15
Bài viết
33
Gạo
0,0
Chương 2:

Mẹ tôi mất khi tôi còn chưa được đầy tháng. Cho nên, trong mảng kí ức ít ỏi của mình, tôi không thể nhớ rõ mẹ tôi là người như thế nào. Ấn tượng về mẹ cũng chỉ qua ảnh và lời kể của bố nên tôi luôn tin rằng mẹ là một người phụ nữ hiền hậu, chân thành và tốt bụng.

Bố tôi là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài hiền lành, do làm việc vất vả nên xuất hiện nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt. Tốt nghiệp hết cấp hai thì bố tôi liền theo đuổi đam mê nấu ăn và trở thành một đầu bếp tài giỏi. Chính vì thế, bố đã mở một quán ăn truyền thống với hầu hết những món đặc sản Việt Nam danh tiếng lẫy lừng, dù nằm tại một khu phố không quá tấp nập. Bản thân là con gái rượu của một bếp trưởng khéo léo như thế nên lúc nào tôi cũng được ăn những món ngon do bố làm. Còn tôi, đứa con gái rượu của gia đình, học lực yếu kém lại còn hậu đậu, nấu ăn dở thứ hai thì không ai dám thứ nhất.

Mặc dù là ông chủ của một quán ăn nhưng số tiền bố tôi kiếm hàng ngày cũng không quá dư dả và căn nhà thuê mà bố con tôi đang sinh sống chỉ là căn hộ nhỏ trong một khu tập thể đã úa tàn. Tôi thì rõ ràng không có vấn đề gì vì đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, các bác hàng xóm xung quanh cũng khá thân thiện, đặc biệt yêu quý tôi. Nhưng bố tôi lại khác, bố muốn tôi sống ở mội nơi tốt đẹp hơn, một căn nhà không quá lỗng lẫy nhưng đủ ấm cúng của riêng bố.

Thế là, khao khát của bố cuối cũng thành sự thật nhờ sự cố gắng không ngừng nghỉ của bản thân. Bố đã dùng hết số tiền tiết kiệm từ việc kinh doanh quán ăn để mua một căn nhà 2 tầng, lại khá gần với trường cấp 3 của tôi. Đúng là không thể so được với “nhà cao cửa rộng” như người ta nhưng bố con tôi đều hoàn toàn hài lòng và hãnh diện.

Niềm vui nhà mới khiến tôi luôn trong trạng thái vui vẻ và hào hứng mấy hôm nay, hoàn toàn gạt chuyện Đỗ Minh Quân sang một bên. Tôi kể chuyện vui này cho những người bạn thân của tôi và họ cũng vui mừng chẳng kém. Vừa đi dọc hành lang lớp học, tôi vừa tán gẫu với hai cô bạn thân. Diệu Linh hào hứng:

- Vậy là chiều nay hai bố con cậu dọn về nhà mới hả? Thế chiều nay chúng ta cùng nhau ăn mừng nha!

Tôi không giấu được niềm phấn khích, gật đầu một cái, vui vẻ nói:

- Ừm, đúng rồi! Hoan nghênh các cậu đến chơi!

Tuệ An cười hớn hở:

- Quá tuyệt, quá tuyệt! Bố Như Ý nấu ăn phải gọi là nhất, lần này sẽ được ăn no cho mà xem!

Cả ba đứa chúng tôi vừa đi vừa cười nói được một đoạn, bỗng tôi khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Đỗ Minh Quân đang đi ngang qua. Cậu ấy đang đi cùng một cậu bạn cùng lớp, vẫn nổi bật như mọi khi và rõ ràng không để ý đến đám bọn tôi, phải đến khi cậu bạn bên cạnh thều thào gì đó thì cậu ấy mới ngước mắt lên nhìn tôi. Và cái giây phút ngắn ngủi khi ánh mắt của hai chúng tôi chạm nhau ấy, một dòng điện không tên xẹt qua sống lưng khiến tôi như tê dại, cái cảm giác không khác hồi đầu năm lớp 10 là mấy.

- Tôi không quan tâm!

Vẻ mặt thản nhiên đến lạnh lùng, lời nói trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng có sức nặng của Đỗ Minh Quân một lần nữa khiến trái tim tôi trùng xuống. Vừa dứt lời, Đỗ Minh Quân lại lãnh đạm đi qua chúng tôi với không một cái ngoảnh lại. Không hiểu sao, tôi cảm thấy bực bội trong lòng, nắm chặt tay, hướng về phía lối đi đã khuất bóng của cậu ấy mà hét:

- Là băng giá chứ không phải máu chảy trong người cậu mà!

Diệu Linh và Tuệ An ngay sau đó giúp tôi bình tĩnh lại. Tôi bị tổn thương đến uất ức, quay sang ôm hai cô bạn mà khóc oa oa như một đứa trẻ. Mọi người xung quanh nhìn ba đứa chúng tôi chẳng khác gì người ngoài hành tinh nhưng tôi cũng mặc kệ bọn họ.

Chiều đến, bố con tôi bắt đầu khiêng đồ, mỗi người một tay chất chồng lên chiếc xe tải cũ kỹ của bố. Sau đó, tôi đến chào tạm biệt những người hàng xóm cũ, những con người thân thiện đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều trong thời gian qua. Xong xuôi mọi việc, cả hai bố con háo hức cùng nhau di chuyển đến nhà căn mới.

Trước đó, tôi chưa có dịp đến tham quan nhà mới nên càng thêm phấn khích vì lần này được tận mắt chiêm ngưỡng ngôi nhà thực sự của mình. Đó là một căn nhà màu trắng sữa hai tầng, không quá lớn, lại hơi trơ trọi vì cách xa những căn nhà khác cùng nằm trong khu.

Sau bao vất vả, bố cũng mua được một căn nhà, bố tự hào và vui mừng đến nỗi rơi nước mắt, tôi đứng bên cạnh an ủi một lúc thì hai bố con mới bắt đầu khuân đồ từ trên xe vào nhà. Bỗng từ phía xa, tôi liền nhìn thấy đám bạn thân của mình đang hào hứng chạy đến. Anh Tú vẫn như mọi khi luôn đi cùng Quốc Việt và Trọng Nguyên, trên tay mỗi người là thùng hoa quả và đồ ăn, Tuệ An và Diệu Linh cũng chẳng khác mấy.

- Như Ý yêu quý, chúng tớ đến rồi đây!

Anh Tú dường như là người phấn khích nhất trong đám, cậu ta vui vẻ nắm chặt lấy tôi mỉm cười toe toét rồi lại vội chạy qua chỗ bố tôi, kính cẩn nói:

- Dạ, con chào bác! Con là Nguyễn Anh Tú, bạn cùng lớp cũng là bạn thân của Như Ý từ hồi cấp hai đến giờ ạ. Con xin lỗi vì chưa có dịp đến diện kiến bác nhưng con hứa con sẽ chăm sóc, yêu thương và chiều chuộng con gái bác đến hết đời ạ!

Anh Tú nói xong thì đầu tôi cũng quay như chong chóng, mãi sau mới thông ra, vừa định ngăn lại thì bố tôi gật đầu, vỗ vai Anh Tú một cách khó hiểu, xong lại không để ý nữa hướng mọi người, hào hứng nói:

- Được rồi, các cháu giúp bác khiêng đống đồ từ trong xe vào nhà nhé!

Tất cả chúng tôi ngay lập tức vâng lời, người nào người nấy cũng hào hứng chạy đến đằng sau chiếc xe tải để mang những chiếc thùng cát tông vào trong nhà. Anh Tú vẫn năng nồ nhất, ra lệnh với Quốc Việt và Trọng Nguyên để hoa quả vào trong nhà rồi một mình cậu ta xung phong khiêng những đồ nặng và cồng kềnh nhất. Tuệ An bỗng nói nhỏ vào tai tôi khi hai chúng tôi đang chuẩn bị bước vào nhà:

- Nhìn Anh Tú kìa… Cậu ấy cũng chỉ đang cố gắng làm cho cậu vui lên sau những việc mà Đỗ Minh Quân đã làm với cậu.

Tôi nhìn qua Anh Tú, cười gượng, trong giọng nói chút ngập ngừng:

- Tớ cũng không muốn buồn phiền vì Đỗ Minh Quân nữa… Giờ đây tớ chỉ nghĩ là bản thân phải sống thật tốt trong căn nhà mới này thôi!

Tôi vui vẻ đặt chiếc thùng xuống sàn nhà rồi quay sang cười thật tươi với cô bạn thân, hai tay nắm chặt lại thể hiện rõ sự quyết tâm. Đúng vậy, mình sẽ vượt qua được thôi! Bỗng, tôi nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ đâu đó, khựng lại một chút, tôi gãi đầu quay sang nhìn mọi người, vội hỏi:

- Mọi người có vừa nghe thấy tiếng động gì không?

Tất cả đều đồng loạt lắc đầu, dường như chỉ có mình tôi nghe thấy. Tôi khó hiểu gãi đầu lần hai nhưng tiếng động lạ ấy vẫn vang lên, tôi hiếu kỳ đến gần chỗ những bức tường trong nhà rồi ghé tai vào nghe và nhận ra chính là tiếng động đó. Tôi liền hốt hoảng hét lên:

- Mọi người, chính là nó! Bố ơi, hình như bức tường sắp nứt!

- Làm gì có chuyện đó chứ! Nhà mới sao lại nứt được?!

Anh Tú bật cười toe toét vì câu nói kì quặc của tôi, xong cậu ta đi đến gần những bức tường rồi dùng tay đập bốp lên đó, lại nói tiếp:

- Chắc chắn như thế này cơ mà!

Một giây sau, tôi cảm nhận sàn nhà phía dưới chân tôi đang rung chuyển, từng mảnh vụn trên trần nhà đồng loạt rơi xuống, mỗi bức từng liền xuất hiện những vết nứt rõ ràng.

- Mọi người ra khỏi nhà mau!

Tôi sợ hãi đến nỗi luống cuống tay chân, chưa kịp định thần lại thì bản thân đã bị mọi người kéo ngay ra ngoài. Căn nhà rung lắc liên hồi rồi rạn nứt, dần đổ xuống đất. Mọi người trong khu nghe thấy tiếng động liền ào ạt đổ ra, tôi ngó trước ngó sau phát hiện bố mình vẫn còn ở trong đó liền kinh hãi, định chạy vào thì Tuệ An và Diệu Linh ngay lập tức ngăn lại.

- Như Ý, cậu điên rồi à! Đừng có chạy vào!

- Xe cứu hộ đang đến, cậu bình tĩnh lại đi!

Tôi hoảng loạn đến mức nước mắt chảy giàn dụa trên khuôn mặt, tuyệt vọng gào lên:

- Nhưng bố tớ còn trong đó! Bố ơi!

Tiếng xe cứu hộ ngay sau đó vang lên inh ỏi rồi dừng lại trước ngôi nhà nay đã trở thành đống tro tàn. Tôi quệt nước mắt, vội chạy đến chỗ mấy chú cứu hộ rồi khản giọng kêu lên:

- Chú ơi, bố cháu vẫn còn trong đó!

Các chú cứu hộ bắt đầu chia nhau ra đi tìm bố tôi. Anh Tú cũng bất chấp đi theo mặc dù trước đó còn bị các chú ấy ngăn cản. Trời bắt đầu sầm tối, tôi đứng ở ngoài cầu nguyện không ngừng, trái tim đập nhanh dữ dội chỉ sợ có điều gì đó không ổn xảy ra.

Nhưng cuối cùng, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm khi Anh Tú là người tìm thấy bố tôi trước. Bố tôi không sao, chỉ xây xát nhẹ ở chân nên được các chú cứu hộ đưa ra ngoài. Tôi mừng đến nỗi ôm chầm lấy bố, nước mắt nước mũi lại không ngừng chảy ra, tảng đá đè nặng nơi lồng ngực được gỡ xuống. Lúc này, tôi mới để ý bố đang nắm chặt lấy tấm ảnh duy nhất của mẹ tôi trong lòng, thì ra lúc nãy là bố đang bận tìm lại bức ảnh này nên mới không chạy ra kịp. Bố mỉm cười rồi xoa đầu tôi:

- Là mẹ con đã bảo vệ cho chúng ta đó!

Tôi nghẹn ngào gật đầu, cười trong nước mắt. Dù biết ngôi nhà của chúng tôi đã sập tan tành ngay trong ngày dọn đến nhưng ít nhất thì không có ai bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Đúng vậy! Tôi tin rằng mẹ tôi vẫn luôn ở đâu đó xung quanh và bảo vệ chúng tôi một cách thầm lặng.
 
Bên trên