Cảm nhận Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
2.jpg


MẮT BIẾC
ƠI, ĐÃ XA RỒI CÒN ĐÂU...

Tôi thích những ngày cúp điện nhiều như thích những ngày mưa. Đó là khoảng thời gian tôi được quây quần bên người thân, hoàn toàn nghỉ ngơi, không vướng bận những chạy vạy cơm áo gạo tiền. Và nếu ở một mình, đó là lúc tôi được làm bạn với sách, hoàn toàn liền mạch, không ngắt quãng giữa những lần gập sách giở trang.

Cảm ơn Ngày xưa có một chuyện tình đến vào một ngày như thế!

o0o​

Từ năm Trẻ xuất bản loạt sách khổ nhỏ, giấy màu, tôi chưa đọc tác phẩm mới nào của bác Ánh. Điều gì khiến tôi bỏ lỡ những Thương nhớ Trà Long, Bảy bước tới mùa hè, Con chó nhỏ mang giỏ hoa hồng hay Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh...? Tôi không biết.

Vậy điều gì khiến tôi tái ngộ bác Ánh ở cuốn sách này?

Mắt biếc.

Mua đi mày. Đọc đi mày. Ngay đi. Mắt biếc ở trong đó. Thiếu nữ năm xưa thôi thúc tôi mua khi quyển sách còn ở trạng thái Đặt trước trên Tiki rồi lôi kéo tôi đọc ngay sau khi vừa mở gói bưu phẩm.

Mới đây thôi, tôi như thoáng gặp lại Mắt biếc trong Phố vẫn gió của cô Lê Minh Hà. Dĩ nhiên là thoáng, bởi đất của Khôi và Ngân quá ít ỏi giữa muôn vàn những hoài niệm nhỏ vụn về Hà Nội thời đổi mới; bởi chỉ với tôi đó mới là mối tình, còn với tác giả, nhiều độc giả và cả chính người trong cuộc, đó có lẽ là cảm xúc không tên.

Chỉ bấy nhiêu thoáng đó thôi đã làm tôi xao xuyến rồi huống chi là với cả một Mắt-biếc-có-hậu thế này.

Tôi rung động.

Con tim tôi thổn thức khi bắt gặp hình bóng Ngạn ở Vinh. Tôi đã quên rồi dáng vẻ Ngạn trông thế nào nhưng còn nhớ lắm tình cảm tinh khôi và đong đầy của anh dành cho Hà Lan. Liệu có quá khi tôi nói bác Ánh là đang làm sống lại hình ảnh của Ngạn trong Vinh, bởi nào có gì mới ở cách xây dựng nhân vật? Thế là sau rốt, tôi cũng bình yên những nhịp đập.

*​

Nếu Mắt biếc còn mãi vương vấn nơi tôi lòng ngờ vực, thậm chí hoang mang về tình cảm Hà Lan dành cho Ngạn thì Chuyện tình đã đá bay dấu chấm hỏi kèm cả dấu chấm than về tình cảm của Miền đối với Vinh. Không phải cái kết làm được điều này mà chính nhờ sự khác biệt ở ngôi kể của nhân vật.

Cùng là ngôi thứ nhất nhưng Mắt biếc bị bó hẹp trong trong góc nhìn và suy nghĩ của duy một Ngạn, còn Chuyện tình được nới rộng ra đến Miền, đến Phúc, thậm chí đến cả nhân vật nhỏ tuổi nhất - người viết lại câu chuyện này. Bên cạnh nhược điểm (tôi tạm gọi là) phóng tác Mắt biếc với một cái kết khác thì việc bác Ánh ban cho từng nhân vật quyền tự do lột tả nội tâm là ưu điểm thứ nhất của quyển sách.

Bằng cách này, bác tác giả đã cứu một Chuyện tình ngày nay không mới so với Mắt biếc, cũng đồng thời cứu một Mắt biếc năm xưa với đầy những ray rứt và bồi hồi.

Bằng cách này, bác tạo sự khác biệt giữa Mắt biếc Chuyện tình. Trước giờ nhắc đến Mắt biết tôi đồng thời hiểu đó là câu chuyện cuộc đời Ngạn. Sau này nếu nhắc về Chuyện tình tôi sẽ không đặt Vinh, hay Miền, hay Phúc cạnh tên sách nữa vì đây là chuyện đời của hơn một người.

*​

Thật thì tôi thích Mắt biếc ghê gớm nhưng đã quên hẳn tên của gã làm Hà Lan ễnh bụng. Hắn mờ nhạt và xấu xa từ đầu chí cuối. (Phải nhạo thêm rằng cách Hà Lan mê muội hắn cũng thật xứng.) Thế mà cùng với ân huệ được ban cho Miền, Phúc lại được mặc sức bày tỏ cảm xúc, hơn thế nữa, được giãi bày nào là oan trái phí hoài của cha con anh (thật thì tôi thấy chi tiết này có phần khiên cưỡng, kiểu như bác Ánh gặp khó khăn với lý do trốn chạy của ông Bảy Chước - ba Phúc), nào là khúc mắc lỗi lầm với Vinh, nào là ham muốn một gia đình trọn vẹn theo lý lẽ của riêng Phúc, dẫu biết nỗi đau ở lại dành phần ai.

Những biến cố trong cuộc đời Phúc cứ ngấp nghé giữa thiện và ác, lương tri và tội lỗi. Nhiều hơn Mắt biếc, ưu điểm thứ hai, đây là giá trị nhân văn mà Chuyện tình mang lại.

Ừ thì Vinh chính là Ngạn, không khác một tí ti gì về nhân cách lẫn tình cảm trao đi. Ừ thì Miền đã lặp lại bi kịch của Hà Lan không chệch một đường ray nào. Nhưng Phúc lại là một phiên bản khác với cái gã tôi đã quên tên. Anh là cây bút xóa chậm chạp và lắc lư sửa chữa từng chút một những sai lầm của gã kia, là nhân vật khiến Chuyện tình có được điểm khác hiếm hoi về nội dung so với Mắt biếc. Phúc tuyệt nhiên không phải là lời xin lỗi mà là món quà bác Ánh tạo ra dành tặng cho Ngạn năm xưa và Vinh ngày nay. Bởi không có anh, Miền chẳng bao giờ biết được trái tim mình hướng về đâu. Bởi không có anh, tôi chỉ là đọc lại Mắt biếc.

o0o​

Đã quá nhiều tình cảm từ Mắt biếc được tôi nối tiếp sang quyển sách này. Nếu chưa từng có Mắt biếc, Chuyện tình chắc chắn hay một cách trọn vẹn từ mở đầu đến kết thúc, từ nội dung đến văn phong, từ gói gọn trong cảm xúc yêu đương đến mở rộng ra cả một giá trị nhân văn đằng sau nó.

Nhưng rồi, là tôi yêu sự không hoàn mỹ, là tôi yêu những trái tim thổn thức và bứt rứt, là dẫu cho Mắt biếc tù túng đến thế được phóng thích bởi Ngày xưa có một chuyện tình rộng rãi và thoáng đãng, thì người tôi yêu cũng chỉ có Mắt biếc mà thôi.

Xin níu kéo thêm một chút nữa, rằng nếu bác Ánh đào sâu hơn cuộc đời cậu Huân thì rất có thể Chuyện tình sẽ đánh bật được vị trí của Mắt biếc trong tôi. Tựa như khao khát được dán mắt vào những câu văn kể về Ngân và Khôi trong Phố vẫn gió, tôi cũng hồi hộp và tò mò về những cuộc tình của cậu Huân, hay đúng hơn là mong chờ cậu vẽ ra cho được hình ảnh người con gái khiến cậu tưởng như sống vất vưởng nhờ nhiều mối tình dở dang vắt vai nhưng thật ra lại luôn đằm mình trong một mối tình bất duy mỹ.

Tác phẩm: Ngày xưa có một chuyện tình
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh
Kích thước: 13 x 20 cm
Số trang: 334
Đơn vị xuất bản: NXB Trẻ
Năm xuất bản: 09/2016
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Mình nghe đến "Mắt biếc" nhiều lắm nhưng không dám đọc. Thực ra là có đọc rồi, đọc đúng chương cuối cùng và cảm thấy giọng văn của tác giả trong cuốn này là quá sức chịu đựng đối với mình. Cái kết cũng quá sức chịu đựng, bởi mình không thể chấp nhận một Ngạn yêu Hà Lan như thế lại có thể chuyển tình cảm đó sang con gái của cô. Cũng thật may khi cuối cùng lại là Ngạn bỏ đi. Dù rất nhiều người chỉ trích kết thúc này và cho rằng như vậy là không có hậu. Nhưng mình thì khác, mình nghĩ đó là quyết định đúng đắn nhất của Ngạn và cũng là đúng đắn nhất của truyện này. Giả như anh để lại thư cho Trà Long và nói rằng cô bé hãy quên mình đi hay gì đó thì sẽ trọn vẹn hơn nữa.

"Ngày xưa có một chuyện tình" mình cũng không đọc. Không phải vì mọi người đều nói nó giống "Mắt biếc", mà bởi vì thấy bảo rằng tác giả đã sử dụng việc kể chuyện theo 3 góc nhìn khác nhau của 3 nhân vật chính. Đây là điều mình đang làm đối với truyện dài mình viết từ tận năm kia. Cũng cái kiểu một câu chuyện bao trọn cuộc đời của rất nhiều nhân vật ấy... Và mình cảm thấy có lẽ sẽ không phù hợp lắm nếu mình đọc truyện đó trong khi còn chưa viết xong truyện của mình.

Cảm ơn bạn vì một bài cảm nhận rất hay. Mình rất thích cách bày tỏ tình cảm của bạn với Mắt Biếc trong bài viết này. ^_^
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Cảm ơn bạn vì một bài cảm nhận rất hay. Mình rất thích cách bày tỏ tình cảm của bạn với Mắt Biếc trong bài viết này. ^_^
Cảm ơn bạn Nhâm ghé giao lưu với Chim nghen. Thật lâu rồi không trò chuyện gì trên Gác.

Bạn Nhâm không chấp nhận Ngạn yêu Trà Long, vậy suy nghĩ thế nào về tình yêu (?) Trà Long dành cho Ngạn? Nên hay không, chấp nhận được hay không? Dù câu trả lời là gì đi nữa thì tình yêu mà, đầy những bất ngờ. Cho dù Ngạn có yêu Trà Long thì đó cũng là một tình cảm nên được chúc phúc, như tình cảm nếu thành giữa Ngạn và Hà Lan vậy. Ân Tầm có truyện gì cũng viết về trường hợp tương tự, là chuyển tiếp tình yêu từ mẹ sang con ấy, nhưng nhân vật của Tầm đã phát sinh quan hệ nên Chim khó chấp nhận hơn.

Mình không nghĩ chuyện Ngạn bỏ đi khiến câu chuyện mang một cái kết không có hậu, mà vì tình cảm giữa Ngạn và Hà Lan không có được câu trả lời có hậu hiển ngôn trước mắt người đọc. Mình cũng không nghĩ cái kết bạn Nhâm đề xuất sẽ khiến câu chuyện đi vào lòng người đọc sâu hơn cái kết của bác Ánh, sẽ trọn vẹn so với Ngạn và Trà Long, nhưng vẫn là dang dở giữa Ngạn và Hà Lan. Có lẽ do mình không thích những câu chuyện hạnh phúc quá tròn trịa mà bạn Nhâm thì lại ngược với mình, hi hi...

Không rõ là bạn Nhâm sợ bị ảnh hưởng vấn đề gì từ Ngày xưa có một chuyện tình? Cách dẫn dắt câu chuyện từ nhiều góc nhìn khác nhau của các nhân vật à? Truyện từ năm kia thì chắc sẽ khó lòng thay đổi một sớm một chiều mà lại chỉ dựa vào một vài ảnh tưởng từ quyển sách. Nếu có thì sẽ là những bổ sung hoặc bứt phá hoặc đồng điệu, mình nghĩ là sẽ có ảnh hưởng tốt á. Một khi bạn Nhâm đã nghĩ được là không phù hợp thì hẳn là có được cách loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực thôi mà.

Cảm ơn lời khen của bạn Nhâm cho bài viết nhiều nhen. Mình đọc Mắt biết từ thời thiếu nữ nên rung động để lại khá sâu (hoặc sến, ha ha....).
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
vậy suy nghĩ thế nào về tình yêu (?) Trà Long dành cho Ngạn?
Chiều này thì mình chấp nhận được nè. :D Có rất nhiều lý do, đầu tiên là vì Trà Long vẫn chỉ là một cô bé, đang tuổi dậy thì, mười lăm mười bảy đôi mươi. Đứng trên góc nhìn của Trà Long thì việc coi Ngạn như một người "đàn ông" vẫn miễn cưỡng chấp nhận được. Vì khi đó Ngạn vẫn còn trẻ, lại còn là người có ảnh hưởng sâu sắc với cô bé nữa. Trái tim thiếu nữ vốn mềm yếu, nên mình sẽ không trách Trà Long nếu như cô bé yêu Ngạn, yêu thực sự. (Dù rằng mình cũng không chắc mối tình cảm này là yêu thật hay chỉ là ngưỡng mộ, trân quý, thương xót này kia).

Nhưng Ngạn thì khác. Ngạn là một chàng trai đã trải đời, đã yêu Hà Lan đến chết đi sống lại. Thì rõ ràng xét về logic, Ngạn coi con gái của Hà Lan như con gái mình thì hợp lý hơn là xem như đối tượng yêu đương (= thế thân của mẹ). Vì vậy mà cái đoạn Ngạn định hôn Trà Long rồi bỗng thấy lạnh dọc sống lưng đó, mình cảm thấy tác giả xử lý khá tinh tế. Vì Ngạn là một người đa cảm. So với đàn ông nói chung, Ngạn yếu đuối và đa cảm hơn rất nhiều. Do đó cũng không quá khó hiểu khi Ngạn lầm lẫn đôi mắt biếc của Hà Lan với Trà Long và quyến luyến chúng. Thật may chàng đã dừng lại kịp thời.

Tuy nhiên, dù dừng lại nhưng những dòng viết sau, những suy nghĩ lúc Ngạn dọn đồ chuẩn bị đi lại khiến mình cảm thấy Ngạn chỉ là đang chạy trốn, không dám đối mặt với tình cảm của bản thân và của Trà Long. Mình không đánh giá cao hành động này ở nam chính, chỉ cảm thấy Ngạn quá hèn. Ngạn đã dốc cả tuổi trẻ vào Hà Lan, đã đau khổ đến thế nào Ngạn là người rõ hơn ai hết. Vậy mà Ngạn nỡ lòng nào để Trà Long phải lặp lại điều ấy thêm một lần nữa ư? Không phải yếu đuối, mà là hèn.

Duy có trường hợp Ngạn bỏ chạy "nhất thời", vì quá sợ hãi trước suy nghĩ không kiểm soát được của mình mà bồng bột hành động, và chắc chắn sẽ quay lại vào một ngày không xa để giải quyết mơ bòng bong này thì lại là chuyện khác. Thôi thì cũng hi vọng thế. Dù rằng mình không nghiêng lắm về giả thuyết này khi đọc độc thoại nội tâm của Ngạn. Lại còn cái gì mà chú sẽ nghĩ về cháu trong suốt những ngày tháng còn lại nữa chứ? Ôi tôi đang coi cái gì đây? :(
Cho dù Ngạn có yêu Trà Long thì đó cũng là một tình cảm nên được chúc phúc, như tình cảm nếu thành giữa Ngạn và Hà Lan vậy.
Có lẽ người khác sẽ chúc phúc. Còn mình thì rất tiếc, là sẽ không. :( Bởi đối với mình thì tình thân, tình cảm thầy trò cha chú anh em nó quá thiêng liêng để nhầm lẫn sang tình yêu xác thịt. Cái này chỉ là quan điểm cá nhân thôi. Đó là lý do vì sao mình hầu như không đọc mấy thể loại sư đồ luyến, đại thúc loli, anh em nuôi, cha con nuôi v.v...
Mình cũng không nghĩ cái kết bạn Nhâm đề xuất sẽ khiến câu chuyện đi vào lòng người đọc sâu hơn cái kết của bác Ánh, sẽ trọn vẹn so với Ngạn và Trà Long, nhưng vẫn là dang dở giữa Ngạn và Hà Lan. Có lẽ do mình không thích những câu chuyện hạnh phúc quá tròn trịa mà bạn Nhâm thì lại ngược với mình, hi hi...
Hì, thực ra mỗi người đọc đều muốn tự viết một kết thúc riêng cho... trái tim của mình mà. :)) Mình thì thích một cái kết trọn vẹn (là trọn vẹn, chứ không hẳn là hạnh phúc nhé) khi mà nhân vật đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ so với thuở ban đầu. Mình đánh giá cao sự phát triển bản thân đó của các tuyến chính. Có lẽ bởi mình thích những gì tích cực được gửi gắm lại trong cái kết hơn là sự tiêu cực. (Nhắc lại là tích cực không có nghĩa HE và tiêu cực không có nghĩa SE nha). :P Đối với truyện này, thì tích cực trong mắt mình không phải Ngạn đã dám vứt bỏ "mắt biếc", dám bước qua hình bóng Hà Lan để đến với hạnh phúc mới. Ôi đó là một điều quá xa vời. Chỉ đơn giản là Ngạn đã dám dũng cảm đối mặt với mọi chuyện thay vì âm thầm và chạy trốn thôi. Dù chỉ một lần.

Việc mình đề xuất "để lại thư cho Trà Long" cũng chỉ là một cách thể hiện sự đối mặt đó của Ngạn, mà theo mình là phù hợp với tính cách của cậu ta. Chứ còn để Trà Long lặp lại vai diễn của Ngạn năm xưa thì như mình nói ở trên, Ngạn vẫn chỉ là một cậu bé hèn nhát, không có sự phát triển nội tâm đáng kể sau hai mươi năm. Mà cá nhân mình thì lại không hứng thú lắm với điều này.

Tất nhiên đó chỉ là ý kiến riêng của cá nhân mình khi xây dựng hình tượng nhân vật thôi. :D Mình không thích hoàn hảo, nhưng thích sự trưởng thành, dù nhiều dù ít. Và bởi đây cũng không phải thể loại hiện thực phê phán như Chí Phèo để mà nói tới "tiếng kêu xé lòng" hay đề cập đến sự "tha hóa biến chất" này nọ. :))
Không rõ là bạn Nhâm sợ bị ảnh hưởng vấn đề gì từ Ngày xưa có một chuyện tình? Cách dẫn dắt câu chuyện từ nhiều góc nhìn khác nhau của các nhân vật à? Truyện từ năm kia thì chắc sẽ khó lòng thay đổi một sớm một chiều mà lại chỉ dựa vào một vài ảnh tưởng từ quyển sách. Nếu có thì sẽ là những bổ sung hoặc bứt phá hoặc đồng điệu, mình nghĩ là sẽ có ảnh hưởng tốt á. Một khi bạn Nhâm đã nghĩ được là không phù hợp thì hẳn là có được cách loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực thôi mà.
Mình hầu như chưa đọc cuốn sách nào có cấu trúc nhiều ngôi kể nên khi lựa chọn cách viết đó, mình đã luôn cảm thấy cần phải tạo ra một điều gì đó khác biệt để thuyết phục người đọc. Nhưng bạn biết đấy, cho dù cấu trúc có lặp nhau thì cũng có vô vàn cách thể hiện và khai thác khác nhau. (Gần đây mình mới phát hiện ra một truyện nữa cũng có cấu trúc nhiều ngôi kể là "Tai trái"). Thế nên khi biết chú Ánh cũng làm như vậy thì mình hơi sợ nếu rớ vào sẽ bị ảnh hưởng trong vô thức cách triển khai vấn đề của chú. Nhớ lại văn phong trong "Mắt biếc" đủ thấy chú cũng dằn vặt nhân vật dữ lắm, thấy hơi tương đồng rồi. Vậy nên mình muốn phải có gì đó khác đi! Mình khá coi trọng dấu ấn cá nhân (trong khi lại là người dễ bị ảnh hưởng trong vô thức). Hơi bị sợ nếu nhỡ ra ai đó lại kêu "ôi truyện này giống giống kiểu của chú Ánh" này nọ, nên thôi thì tránh voi chả xấu mặt nào vậy. :))

Kể thêm là "Tai trái" mình vẫn đọc một ít, tại vì cách tiếp cận vấn đề của truyện này khác hẳn với mình, và mình cũng không cảm thấy thích hay muốn học hỏi. Nên... không sợ! :))

À, truyện mình từ năm kia nhưng nó dài tới 3 quyển, quyển nào quyển nấy dày cồm cộp, nội dung phức tạp chồng chéo, ngôi kể cũng tới 6, 7 ngôi bạn ạ. Dài nên nản lắm. Cách viết, rồi tình tiết update cứ gọi là xoành xoạch ấy. :)) Không dám trơ như đá vững như đồng đâu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Bởi đối với mình thì tình thân, tình cảm thầy trò cha chú anh em nó quá thiêng liêng để nhầm lẫn sang tình yêu xác thịt.
Vậy là vì Ngạn đã đem lòng yêu Hà Lan nay yêu Trà Long lại không được chấp nhận bằng Trà Long yêu người đàn ông (từng) yêu say đắm mẹ mình? Với mình thì chiều nào cũng được cả, tình yêu đui mù mà. À, có phải vì Nhâm không đọc hết truyện nên nhầm lẫn mối quan hệ giữa Ngạn và Hà Lan là tình yêu xác thịt nên mới phản đối? Ngạn và Hà Lan hay Vinh và Miền, tất cả đều là những tình yêu thuần khiết và thánh thiện.

Không nhất thiết phải đọc truyện mới nhận chân được tình yêu và tình thân cái nào nặng nhẹ. Không chỉ một cô giáo của mình từng nói là, tình cảm vợ chồng nó kỳ lạ lắm, nó không có máu mủ ruột thịt gì đâu nhưng sợi dây ràng buộc thì bền chắc hơn cả đối với cha mẹ lẫn con cái. Cũng như người ta hay nói nhan nhản, người cùng bạn đi đến cuối đường, không phải cha mẹ cũng chẳng phải con cái, là người bạn đời. Ít nhiều thì đến thời điểm hiện tại mình đã hiểu được lời tâm tình của các cô giáo rồi.

Do vậy, Chim vẫn cứ chúc phúc đi thôi nếu họ đến với nhau.

Ừ, mỗi độc giả đều tự có cái kết của riêng mình cho những câu chuyện mở. Nhâm viết tiếp như thế cũng là một cách. Nhưng vì bạn đang chia sẻ khả năng tiếp nối Mắt biếc được trọn vẹn hơn với mình nên mình cũng chia sẻ suy nghĩ về nó, đôi ta đang giao lưu mà. Thế này, vì bạn bổ sung rằng cái kết đó là phù hợp với tính cách của Ngạn nên mình mạo muội đưa ý kiến lần nữa. Nếu như đúng là bạn chỉ đọc chương cuối thì mình mạnh miệng nói rằng bạn chưa hiểu Ngạn. Có thể Ngạn sẽ viết thư theo hướng xử lý tình huống của Nhâm vì một lý do gì đó nhưng sẽ không phải vì tính cách thôi thúc anh làm vậy. (Trong cuộc sống thường ngày, ta cũng có lắm khi hành động không theo tính cách bản thân.) Nếu Ngạn làm vậy vì đó là anh, chúng ta đã chẳng có một mối tình Ngạn - Lan dang dở, một Mắt biếc đầy tiếc nuối, cho dù là Ngạn hèn nhát của thời niên thiếu hay Ngạn trải đời của hiện tại.

A, bạn Nhâm hay đọc sách nửa vời quá hơ. Bạn đề cập cả ba truyện ở đây thì đều thế cả. Thôi thì Ngày xưa có một chuyện tình vẫn cứ ở đó, chẳng chạy đi đâu, giờ bạn đọc cũng chẳng sao mà viết truyện xong mới đọc cũng được, thậm chí không đọc cũng con gà đen luôn. Sao đi nữa mình cũng chúc bạn Nhâm sớm hoàn thành truyện đó nghen.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Ha ha có vẻ mình đã lỡ đụng vào "tôn giáo" của bạn mất rồi nhỉ? Nghe có vẻ căng thẳng ghê. Hoặc cũng có thể thái độ của bạn như vậy là bình thường, bởi đây không phải lần đầu tiên mình nhận thấy điều đó qua các phản hồi khác của bạn, nhưng mình nhạy cảm quá nên có đôi chút không thoải mái.

Chúng ta đọc và tiếp nhận câu chuyện ở nhiều khía cạnh khác nhau. Không ai giống ai và cũng không thể áp đặt cảm xúc riêng của mình cho ai được cả. Truyện này nhiều bạn đánh giá tệ bởi họ thấy quá sến, nhưng cũng có nhiều người đánh giá tốt bởi họ đồng cảm. Mình tôn trọng mọi suy nghĩ riêng đó. Chia sẻ theo chiều hướng nào thì cũng là một cách bày tỏ cảm nhận cá nhân thôi. Nó không mang tính đại diện.

Tình yêu xác thịt theo ý mình ở đây nghĩa là yêu đương nam nữ. Như anh em, bố con có bao giờ có ý nghĩ ôm hôn nhau hay rung động tim gan phèo phổi không? Đấy. Đọc đoạn Ngạn định hôn Trà Long không chỉ có Ngạn lạnh sống lưng đâu, mình cũng thế. Thế nên mình mới bảo mình thông cảm cho Trà Long vì cô ấy còn bé, kiểu trẻ con không chấp, chứ Ngạn thì... Định kiến cá nhân, mong bạn thông cảm. Yêu đương mù quáng nhưng mù tới mức yêu con gái mình thì hơi... =_=

Về cái kết, có lẽ bạn đang nghĩ về nó với tư cách độc giả, còn mình là người viết nên hay phân tích theo diễn biến tâm lý và cách xây dựng hình tượng nhân vật. Và mình sẽ không thay đổi nhận định là Ngạn không trưởng thành và mình không thích điều đó. ^^ Ý kiến trái chiều là điều khó tránh, văn chương là đồng cảm mà.

Về việc đọc hay không, mình cũng chỉ đang chia sẻ suy nghĩ thật lòng với tư cách tác giả thôi. Đây là điều thường xuyên xảy ra với người viết nghiệp dư, mình không biết bạn chuyên viết hay chuyên đọc nhưng nếu bạn không đồng cảm thì cũng không sao cả. ^^ Cảm ơn bạn về lời chúc nhé!
 

Chim Cụt

đang cố gắng dài ra
Gà về hưu
Tham gia
4/12/13
Bài viết
14.361
Gạo
1.000,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Ha ha có vẻ mình đã lỡ đụng vào "tôn giáo" của bạn mất rồi nhỉ? Nghe có vẻ căng thẳng ghê.
Ôi dào, tôn giáo gì ở đây, cũng không cẳng thẳng gì cả. Mình đang rất thoải mái cũng như tôn trọng mọi suy nghĩ của Nhâm. Nhiều người hay hiểu lầm việc chia sẻ kiểu này là phản đối hay không tôn trọng ghê nơi.

Nếu bạn Nhâm nhạy cảm thế và thấy không thoải mái thì chúng ta dừng ha.
 

Hahung89

Gà con
Tham gia
9/6/18
Bài viết
3
Gạo
0,0
Re: Ngày xưa có một chuyện tình - Nguyễn Nhật Ánh
Cuốn này mình vừa đọc xong, cũng khá là ám ảnh. Bản thân mình cũng sắp cưới vợ, nên nhiều phần hiểu dc tâm lý mấy người kia. Nói chung là khâm phục cách bác Ánh thiết kế câu chuyện. Từ ngây thơ lúc bé cho tới lúc trưởng thành
 
Bên trên