Trên đời này thật sự có ma? Bác sĩ nói không, nhân dân nói có, và khoa học đang rất cực lực nghiên cứu. Có lẽ, con người từ khi biết nhật thức, họ đã tin vào ma quỷ. Tuy nhiên, chưa có một định nghĩa hay bằng chứng nào được toàn cầu chấp nhận về sự tồn tại của hiện tượng siêu nhiên này. Nếu cô nói mình có thể thấy được ma, tin rằng mười người sẽ hết năm người nói ma chính là do tâm cô mà ra đó. Phần đông còn lại sẽ là: Xem bói cho tôi đi, cho tôi số đề ngày mai với, hoặc giả ma có hình dáng ra sao vậy...? Tò mò là bản năng của con người, đó không phải việc xấu, nhờ nó mà ta mới không ngừng học hỏi và khám phá những điều mới mẻ xung quanh. Nhưng thế giới có hơn bảy tỷ người, trừ nửa phần không tin ma quỷ ra, phần đông còn lại mỗi người một câu hỏi cũng đủ giết não một con người.
Hoạ biết Trực thuộc loại người thứ nhất, anh tin vào logic và khoa học. Nếu nói chuyện với anh về ma quỷ, tin chắc anh sẽ cho rằng đó mà mê tín di đoan. Mà có khi, anh còn không biết mê tín dị đoan là gì ấy chứ. Giải thích với anh ư? Lười lắm! Khi chạm đỉnh móc của sự tò mò, hẳn anh sẽ tự mình hỏi.
Hoạ nhận lấy chai nước trên tay Trực, lờ đi ánh mắt ngờ vực của anh:
- Anh mua nước ở đâu lâu vậy?
Vì lịch sự, Trực cũng không muốn gặng hỏi những việc cô không muốn nói:
- Căn tin bệnh viện hơi xa.
Hoạ gật đầu, nhìn chai nước trong tay mình, hiếm hoi giở giọng trêu đùa:
- Vậy mà tôi còn tưởng, anh được cô y tá nào đó mời đi uống nước rồi chứ?!
- Tôi là dân kinh doanh, phải có lợi mới gật đầu đi ăn uống. - Trực thẳng thắn nói. Mỗi lần đi ăn với khách hàng, không vì hợp đồng cũng vì quan hệ hợp tác. Anh là người bận rộn, không có thời gian tụm năm tụm sáu đi ăn chơi đàn đúm.
Phải có lợi mới cùng ăn uống? Anh chàng này, đúng là bảo thủ đến ngặt nghèo.
- Anh còn thực tế hơn cả tôi.
Trực cúi đầu nhìn Hoạ, nghe giọng điệu cô có chút mỉa mai...
Nhưng không sai!
Sống trong môi trường đạp nhau mà thăng tiến này, nếu anh không thực tế sẽ bị người khác lợi dụng rồi nuốt chửng. Mọi người hay bảo, anh không nên điên cuồng làm việc như vậy. Rằng cuộc đời rất ngắn, anh phải dành thời gian mà tận hưởng cuộc sống đi chứ? Cũng không phải anh chưa từng thử, chẳng qua những cuộc chơi đó không hợp với sở thích của anh thôi. Cuộc sống của anh rất đơn điệu, nhưng cũng không quá mức khủng khiếp như mọi người nghĩ. Những lúc rảnh anh tìm một môn thể yêu thích rèn luyện, không ngủ được thì mở máy tính kiểm tra thư điển tử, có thời gian thì lên kế hoạch kinh doanh. Anh không có người thân ràng buộc, nên những cố gắng hiện tại chỉ đơn giản muốn mình sống tốt hơn mà thôi.
Hai bên rơi vào khoảng lặng.
Mỗi người một suy nghĩ, nên đương nhiên sẽ lựa chọn cho mình một cách sống riêng. Nhưng đâu đó ở khoảng không vô hình giữa hai mối quan hệ, sợi dây ràng buộc đã bắt đầu thắt chặt dần.
:::
Sau một tuần dài lưng ăn nằm, Hoạ rời đi trong làn nước mắt của các bác sĩ. Trời trong xanh, nắng vàng óng ánh. Hoạ vươn vai như chim nhạn lượn giữa trời xanh, tạm biệt cảm giác tù túng, tạm biệt mùi thuốc khử trùng, hai chúng ta hẹn đến già hẵng gặp lại!
Vừa vươn tay đã nghe rõ tiếng kêu răn rắc trong xương, Hoạ miễn cưỡng thu cánh lại trước khi trẹo khớp phải tái nhập viện. Chỉ mới giáp tuần mà xương khớp đã cứng ngắt, da thịt cũng sắp nhũn ra rồi. Nếu phải vào lại thêm mấy ngày nữa, chắc thân cô sẽ mềm như cá muối phơi sương mặc người ta chế biến.
Phong nhìn Hoạ đang hoạt bát vươn vai, từng đoạn ký ức lúc nhỏ của cả hai như dần tua chậm lại. Thật vui vẻ, hạnh phúc và tốt đẹp!
Hè. Ánh nắng chói chan có thể khiến nhiều người khó chịu. Phượng vĩ bắt đầu trổ bông, ve sầu cũng rục rịch đua nhau đánh thức thiên nhiên tĩnh lặng. Lúc nhỏ Hoạ rất hay cười, suốt ngày tít mắt bám lấy vạt áo đòi theo đuôi anh. Con gái thường thích chơi nhảy dây, lò cò,... Còn Hoạ vì theo anh nên gia nhập hội bắt dế, ném lon. Nhớ có lần anh chơi đá banh bị ngã vỡ mắc cá chân, cô vì lo lắng mà khóc oà như chính mình bị thương vậy. Cô thích anh vuốt tóc, vì nghe mẹ nói hành động ấy thể hiện đối phương yêu thương mình. Cô nói rất thích anh, rằng sau này lớn lên nhất định sẽ cưới anh. Đúng! Không phải đợi anh cưới, mà là đòi cưới anh. Thật là bướng bỉnh!
Nhưng sau lần xảy ra tai nạn xe, không hiểu sao Hoạ bắt đầu giữ khoảng cách với anh, trò chuyện cũng ngày một ít dần. Ban đầu anh cứ nghĩ, đó là tâm lý bình thường của con gái mới lớn. Dần dà khi chợt nhận ra, thì anh đã trở thành người xa lạ trong mắt cô rồi. Nghĩ đến đây, mí mắt Phong bỗng trở nên trĩu nặng.
Bà Tranh vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy Phong, không phải thằng bé đang dự hội thảo ở Hà Nội ư? Nghĩ thì là vậy, nhưng cũng hướng anh đi tới.
- Sáng nay cháu có ghé nhà bác, nghe bác Tú bảo Hoạ hôm nay xuất viện nên tiện đường đến đón cả hai. - Phong nhìn Hoạ, cố phân tích biểu cảm gương mặt cô. - Trời nắng, bác và Hoạ mau vào trong xe cho mát.
Người ta đã có lòng đến tận nơi đón, làm sao có thể thiếu lịch sự mà từ chối? Dù muốn dù không, bà Tranh cũng quyết định nắm lấy tay Hoạ leo vào trong xe.
- Phiền cháu rồi!
- Bác đừng khách sáo! À, mà cả hai có muốn ăn gì không? - Phong cười ôn hoà nói.
Bà Tranh lắc đầu, cười đáp:
- Ở nhà vú nó đã nấu cơm chờ sẵn, chút nữa về cháu cũng cùng ăn chung cho vui.
Phong đưa mắt sang nhìn Hoạ, vẫn là thái độ im lặng lười nói chuyện.
- Cháu chỉ sợ, em Hoạ không thoải mái khi ăn cùng người lạ.
Bà Tranh hoà nhã cười:
- Thằng nhỏ này, người lạ cái gì không biết nữa. - Vừa nói vừa đẩy cánh tay Hoạ ra dấu, coi như là cảm ơn người ta đến đón mình đi con gái.
Anh ta đã lớn như vậy mà mẹ cô vẫn gọi là thằng nhỏ? Hoạ hếch môi cười, coi bộ anh ta cũng không thấy "sai" gì khi nghe mẹ cô gọi như vậy.
- Người lớn đã mời không nên từ chối.
Bà Tranh hết lời với Hoạ. Nó đang mời người ta ăn cơm, hay là muốn dạy bảo người ta vậy? Dù sao hai đứa cũng lớn lên bên nhau, không yêu đương thì cũng coi như bạn bè được mà!
Phong bao dung cười, dù tính tình có thay đổi, nhưng cách nói chuyện chọc người ta tăng huyết áp của cô vẫn như xưa.
Về đến nhà, Hoạ bị sốc khi thấy dàn ma vất vưởng đang xếp thành hàng dài trước cổng. Dẫn đầu là ma nữ áo trắng và Bính, cả hai thấy cô liền nhe răng đen rùng rợn cười. Nhất thời làm Hoạ nhớ đến hai nhân vật trong truyện của nhà văn Nam Cao, Chí Phèo - Thị Nở. So sánh thì quá khập khiễng, chỉ là vô tình liên tưởng đến thôi. Cũng may gan cô lớn, chứ không đã bị doạ chết khiếp với món cười khoe răng đó rồi.
Ma nữ áo trắng rùng mình với cái nhìn cảnh cáo của Hoạ. Thị ấy sao vậy? Cô chỉ là có ý tốt, muốn chúc mừng thị ấy xuất viện thôi mà?! Thiệt tình, uổng công cô sửa soạn từ sáng tới giờ, ngay đến tóc thề cũng bím cả vào rồi!
Bính quay sang hỏi ma nữ:
- Sao em ấy lại ngó lơ mình rồi? Vẫn còn chưa biểu diễn tiết mục múa hồn ma mà?
Ma nữ hầm hực một hồi, sực nhớ ra điều gì đó liền đáp:
- Bỏ đi, tối nay ra nghĩa địa múa. Ngoài đó hình như vừa nhận người mới!
Bính nghe vậy liền vui vẻ gật đầu. Chỉ là, vẫn chưa thể ép bản thân thích nghi được với diện mạo của ma nữ trước mặt. Bình thường cô nàng xoã tóc che bớt mặt đi còn đỡ, hôm nay bày đặt bím tóc thề, hại anh mỗi lần nhìn cô đều nẩy người vì hoảng sợ.
- Vết thương trên trán em vẫn chưa lành à? - Phong ngồi xuống cạnh Hoạ, suy nghĩ thật lâu mới mở lời hỏi.
Hoạ giơ tay sờ miếng gạt trên trán, không tập trung đáp:
- Ừm.
Chỉ "ừm"? Cô bé này, càng lúc càng kiệm lời. Nếu có giận anh điều gì thì nói, sao cứ lầm lì rồi lơ anh đi như vậy chứ? Nhiều năm như vậy rồi, trò chuyện đơn giản thôi cũng khó khăn vậy ư?
- Anh có thuốc trị sẹo rất hay, để chiều mang qua cho em dùng! Hiện tại đang kéo da non, bôi vào sẽ hiệu quả hơn. - Phong vẫn vui vẻ nói.
Hoạ nghệch đầu nhìn Phong, cười nhạt đáp:
- Lúc xuất viện bác sĩ cho rất nhiều thuốc bôi, chắc còn lâu mới dùng hết.
Lại từ chối! Phong cười khổ nhìn Hoạ, vô thức giơ tay muốn vuốt tóc cô. Lúc trước tóc cô rất dài, không phải ngắn ngủn kiểu này.
- Dù sao cũng cảm ơn anh! - Nói rồi Hoạ chồm lấy điều chỉnh ti-vi, tránh xa chỗ Phong ngồi một khoảng.
Cánh tay Phong giơ giữa không trung, chẳng biết làm cách nào để hạ xuống.
Anh hối hận. Đúng! Bởi từ bé đã quen với việc Hoạ theo đuôi mình, nên anh xem đó là điều hiển nhiên. Đến khi cô lờ anh đi, anh còn tự phụ cho rằng một thời gian sau cô sẽ lại bình thường, rồi sẽ lại như lúc trước tít mắt cười nắm lấy vạt áo anh. Nhưng chờ mãi, chờ mãi, đến khi nhận ra, thì cô đã rẽ sang một con đường khác không thuộc về anh nữa rồi.
Liệu có quá trễ, để bắt đầu lại lần nữa? Ánh mắt Phong len lối một tia sáng yếu ớt, rồi bừng rực sáng khi nhìn Hoạ ngay trước mặt mình. Trong lòng như đã quyết định điều gì đó!
Sáng sớm phủ đặc sương mù, con gà trống nhà bà Sáu dang cánh nhảy lên xào rồi rướn cổ gáy to. Hoạ thay cho mình bộ đồ rách tương, đội nón tai bèo che khuất mặt rồi nhẹ nhàng dẫn xe rời khỏi nhà. Sau đó, hướng thiền viện Tĩnh Lạc chạy đi.
Ni Duệ An đang quét tướt bên trong sân thiền viện, nghe tiếng Hoạ vội vàng ra mở cửa. Cả hai trao đổi với nhau một lúc, rồi cùng đi vào trong am lấy bàn ghế ra đặt cạnh cổng thiền viện. Loay hoay một lúc thì trời cũng sáng.
Lại nói, Trực có thói quen chạy thể dục buổi sáng, nhưng cứ hễ đến trước cửa nhà Hoạ, thì chân anh như bị dán keo không rời đi được. Hôm qua làm việc về trễ, về đến nơi thì thấy bên trong nhà Hoạ đã tắt đèn tối om. Muốn nhắn tin hỏi thăm, nhưng lại sợ phiền cô đang ngủ nên thôi.
Đang đứng trước cửa nhìn vào, thì thấy một bóng người dẫn xe đi ra. Theo phản xạ tự nhiên, Trực nhanh chân lánh sang một bên. Người đang cẩn thận khoá cổng đó còn ai khác ngoài Hoạ? Nhưng cô làm gì vào giờ này, còn trong bộ quần áo "độc lạ" kia nữa? Nói mới nhớ, hình như anh từng thấy cô ăn mặc kiểu này một lần. Việc này không phải anh tò mò, chỉ là muốn biết cô đang định đi đâu thôi. Thế là, anh cũng xách xe bám theo. Nói bám theo hơi quá, à thì, đại khái là đơn giản đi theo thôi. Đúng vậy! Đi theo thôi.
Sống gần ba mươi năm cuộc đời Trực mới biết, thì ra làm chuyện thập thò rình mò dễ khiến người ta suy tim đến vậy. Mỗi lần dừng đèn đỏ, Hoạ mà xoay đầu nhìn quanh thì tim anh liền tắt nhịp, không ai bóp mũi cũng tự động nính thở. May nhờ trời còn tối, có đèn pha hắt sáng nên cô không thấy được mặt anh. Chứ nhỡ để cô phát hiện anh bám, à không, đi theo, sau đó suy nghĩ lệch lạc tính cách của anh thì phiền lắm.
Đứng sau gốc cây nhìn trộm một hồi, Trực thấy Hoạ cùng với một ni loay hoay dọn bàn ghế ra cạnh cổng thiền viện. Anh cố nhìn cái biển treo trước bàn, nhưng vì đang đứng ở góc khuất nên không thấy được chữ. Bỗng tự nhiên anh cảm giác, mình giống mấy gã đang rình mò trộm gà bắt chó vậy. Cô ấy rốt cuộc đang làm gì vậy?
Hoạ yên tĩnh ngồi trên ghế, tay thì cầm bút vẽ vời gì đó. Trực chờ thêm một lúc, thì thấy một đàn ông mặc đồ rằn rí đi lại trước bàn. Thân hình gã đô con, mặt mày thì bặm trợn hóng hách có thừa. Trực thầm suy đoán, có thể là người của bọn côn đồ hôm trước bám theo Hoạ.
Thấy gã đã đứng trước mặt Hoạ, còn định dùng tay hành hung cô, Trực không suy nghĩ nhiều liền lao ra đẩy gã đàn ông kia té sõng soài trên đất.
Bình bị đẩy ngã liền nổi cơn điên, lập tức đứng dậy cùng Trực sống chết một phen.
Hoạ ngơ người nhìn cảnh tượng trước mắt, Trực và gã đàn ông đô con đang dùng chân cẳng đánh đấm như đang đóng phim hành động.
Cái anh này, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Ma nữ đứng một bên thấy vậy cũng chới với, lo lắng hỏi Hoạ:
- Thị nhanh ngăn cản lại đi, nhỡ xảy ra án mạng thì sao?
Hoạ nghe vậy có lý, liền lên tiếng khuyên ngăn:
- Hai người làm gì vậy? Dừng tay lại đi!
Đàn ông với đàn ông đang đánh nhau sung sức, làm gì còn tâm trạng nghe Hoạ nói lí rí bên kia. Vẫn người một đấm vào mặt, kẻ một đá xuống chân. Người Trực nhỏ con hơn Bình, đánh một hồi chỉ mỗi anh chịu thiệt. Hoạ lắc đầu đứng dậy, lấy biển treo trên bàn ném thẳng về nơi đang nổi lửa.
Biển treo theo thế nện thẳng lên vai Bình, hắn hung hăn quay sang nhìn Hoạ:
- Mày dám?
Hoạ bình thản trở về chỗ ngồi, điềm đạm nói:
- Đây là trước cửa chùa, mấy người không nên làm loạn. Nếu muốn sống chết với nhau, thì đi thẳng rồi rẽ phải, bên đó là nghĩa địa rất hoang vắng.
Ma nữ đấm ngực nhìn Hoạ, thị ấy đúng là không sợ chết là gì.
Thấy cả hai đã bình tĩnh, Hoạ tiếp tục lên tiếng:
- Về nói với ông chủ anh, tôi thật sự rất muốn đến gặp ông ấy, nhưng lỡ bị anh doạ sợ nên không thể đi nổi rồi. Giờ mà có tới, cũng không thể xem được gì đâu.
Bình thoáng bất an, quýt mắt Trực sau đó đi về phía Hoạ:
- Thầy đừng để bụng, tôi chỉ nhất thời nổi nóng.
Trực khó hiểu nhìn Hoạ, gã đó gọi cô là thầy? Mà thầy gì? Anh cúi người nhặt cái biển treo trên bàn vừa rồi, đọc xong hai chữ trên đấy liền chìm vào suy tư.