Ngôi nhà dưới quê - Cập nhật - Thattiennu

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Ngôi nhà dưới quê
- Tác giả:
Thattiennu.
- Thể loại: Ma, kinh dị, hài hước.
- Tình trạng: Đang viết
- Giới thiệu tác phẩm:
Ngôi nhà dưới quê là tác phẩm thuộc thể loại ma, kinh dị, đồng thời pha lẫn một chút hài hước với lối văn phong gần gũi, đời thường. Mục đích của tác phẩm nhằm mang đến cho độc giả những phút giây thư giãn, giải trí và đưa độc giả đến với một thế giới huyền bí, ma lị của miền quê Việt Nam. Câu chuyện mở đầu khi tác giả cùng ba người bạn có chuyến đi từ Thành phố Hồ Chí Minh về miền Tây. Tại đây, tác giả và bạn bè đã chứng kiến những điều kỳ lạ, ghê rợn khiến cả bọn muốn "khóc thét". Những bí mật chỉ được làm sáng tỏ khi câu chuyện kết thúc.

 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương I

Thời điểm ấy là khoảng tháng Sáu năm 2010, tôi có dịp về quê thằng bạn ở Bến Tre chơi. Ở đây nổi tiếng là vùng đất của những hàng dừa cây cao trái trĩu, nhưng có thể một số người ít biết được rằng Bến Tre cũng là vùng đất của những điều kỳ bí, và trong số đó phải kể đến những ngôi mộ cổ nằm rải rác ở các địa phương, không một ai biết nó có tự bao giờ, chủ ngôi mộ là ai?

Hôm ấy là buổi sáng thứ Bảy mát mẻ với quang cảnh bầu trời đỏ rực của ánh bình minh hòa lẫn với những cơn gió thổi dập dìu ở mọi ngõ ngách thành phố.

5h30 sáng…

Tôi với ba thằng bạn đi trên hai chiếc xe máy đèo nhau từ thành phố Hồ Chí Minh về Bến Tre. Trước khi đồng ý đi với thằng bạn về Bến Tre chơi, tôi đã liên tưởng đến một viễn cảnh ba ngày tại đó bọn tôi chắc chỉ có ăn với nhậu, câu cá câu tôm, tắm sông... Và đây cũng là lần đi chơi Bến Tre đầu tiên trong cuộc đời của tôi, trước đó tôi chỉ đi loanh quanh các tỉnh miền Tây khác như: Kiên Giang, Long An, Mỹ Tho...

“Ê Hoàng, từ đây về quê mày mất bao nhiêu tiếng vậy?” - Tôi ghé tai hỏi thằng bạn khi nó chở tôi ở khúc giáp Bình Chánh.

“Không xa lắm, tầm 80 cây thôi.” - Thằng Hoàng đáp.

“Tao hỏi mất bao nhiêu phút thì mày lại trả lời là 80 cây là thế nào?” - Tôi nói.

“Thì mày tự tính đi, chắc tầm khoảng trên dưới một tiếng.” - Thằng Hoàng trả lời.

“À mà này, chỗ nhà mày có gì vui không, chẳng hạn như cà phê ôm hay mấy quán bia ôm, đại loại thế.” - Tôi hỏi tiếp thằng bạn.

“Không có mấy vụ đó đâu, chỉ có dừa cho bọn mày leo trèo thôi. À quên, chỗ nhà tao có rất nhiều gái xinh, tha hồ cho ba bọn bây ghẹo.” - Thằng Hoàng đáp.

“Vậy cơ à, vậy đi nhanh lên, tao hóng quá.” - Tôi hào hứng nói.

Dứt lời, tôi quay lại đằng sau hối hả gọi thằng Hùng và thằng Giang chạy nhanh lên chút trước khi trời trở nắng.

“Nhanh lên hai thằng kia, chạy chậm như đàn bà vậy.”

“Ê, chạy lên trước dừng lại xíu cho tao đi tiểu cái, mắc quá.” - Thằng Giang cầm lái chở thằng Hùng nói vọng lên chỗ tôi.

Bọn tôi đi thêm chừng hai mươi mét thì thấy có một con hẽm vắng, thế là tấp xe vào đó rồi mạnh thằng nào thằng nấy... tè. Công nhận một điều là “tiểu đường” có cảm giác sung sướng khó tả, nhất là vào buổi sáng sớm như lúc này đây.

Xong nhiệm vụ, bọn tôi lại tiếp tục hành trình tiến về Bến Tre với tâm trạng rất háo hức của cả bọn vì lâu lắm rồi bốn đứa mới có dịp đi quậy phá chung thế này.

“Ba mẹ mày dễ không?” - Tôi hỏi thằng Hoàng.
“Không dễ lắm?" - Thằng Hoàng đáp.
"Là sao?" - Tôi lại hỏi nó.
"Thì là không dễ lắm, mày nói nhiều quá." - Thằng Hoàng tỏ vẻ khó chịu đáp lại.
"Cái thằng này, bạn bè nói chuyện xíu mà nóng tính vậy." - Tôi đáp.
"Thôi mày lên lái đi, để tao ngồi sau." - Thằng Hoàng bất chợt tấp xe vào rồi nói với tôi.
"Chắc thấy tao nói nhiều nên kêu tao lên trên để không nói nữa à, thằng này láo." - Tôi nói như kiểu đùa cợt.

Theo như tôi được biết trước đó thì nhà thằng Hoàng này thuộc dạng gia đình khá giả ở dưới quê, nhà có mình nó là con trai nên rất được Ba Má nó cưng chiều, trên nó là bà chị sắp lấy chồng và dưới nó là con nhỏ em gái. Nhưng cách đấy khoảng bốn năm, con nhỏ em nó đã bị chết đuối trong một lần đi tắm sông cùng đám bạn cùng trường. Hồi hay tin nhỏ em mất, tôi thấy thằng Hoàng như người mất hồn, nó buồn rười rượi suốt bốn, năm tháng liền rồi vùi đầu vào bia rượu, cờ bạc. May thay trời đất phù hộ mà một thời gian sau đó nó trở lại bình thường. Nhưng mỗi khi nhắc đến nhỏ em nó hoặc nhắc đến em gái của thằng nào là nó lại trở thành kẻ vô hồn.

Trở lại với hôm ấy, sau khoảng hơn một tiếng thì bọn tôi cũng đến được thành phố Mỹ Tho, rồi đi thêm một đoạn chừng hai mươi cây nữa là tới Bến Tre. Nhà thằng Hoàng tuy khá giả nhưng không hiểu sao con đường dẫn vào nhà nó rất heo hút, vòng vèo, xung quanh chỉ toàn là dừa và dừa. Bọn tôi đến nhà nó là lúc đồng hồ điểm bảy giờ sáng, khoảng thời gian khá lý tưởng để bọn tôi đi câu cá ở con sông gần nhà thằng Hoàng.

"Tới rồi bọn bây ơi, cất xe rồi hành lý vào nhà tao, để tao vào báo ba má tao." – Thằng Hoàng hối hả nói.

"Nhà mày đây à Hoàng, nom hoành tráng nhỉ." - Thằng Giang bỗng cất lời.
"Mày hỏi ngốc vậy, ở xung quanh đây có duy nhất căn nhà này, không nhà này thì là nhà nào." - Thằng Hùng đáp lại.
"Sao tao nói gì mày cũng thọt mỏ vào vậy." - Thằng Giang cãi lại.

Tôi nhìn hai thằng nó chửi qua chửi lại mà không nhịn được cười. Đoạn cả bọn bước vào nhà rồi ra chào hỏi ba má thằng Hoàng. Trong khi bác gái tỏ ra vui vẻ và dễ chịu bao nhiêu thì bác trai lại trông khó chịu bấy nhiêu, cứ như kiểu "cút bọn bây ra khỏi nhà tao".

"Dạ bọn cháu chào hai bác ạ." – Tôi, thằng Giang và Hùng khoanh tay lễ phép chào Ba Má thằng Hoàng.

"Các cháu là bạn của thằng Hoàng à, cất hành lý rồi ra đây ăn sáng chung với gia đình." - Má thằng Hoàng vừa vui vẻ vừa nói.

Nhà thằng Hoàng tuy bề ngoài rộng rãi nhưng thật ra bên trong không có nhiều phòng cho lắm, nếu không tính phòng khách, toilet, nhà bếp thì chỉ có bốn phòng ngủ, trong đó một phòng là của ba má nó, một phòng của con chị nó, một phòng của nó và một phòng của nhỏ em... đã mất của nó. Đáng buồn là diện tích của mỗi phòng không được rộng.

"Thằng Giang qua ở chung phòng với tao, còn phòng của nhỏ em tao lâu rồi chưa có ai ở, nhưng má tao biết tụi mày lên chơi nên hôm qua đã dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp rồi, thằng Hùng với Phúc (là tôi) ngủ ở phòng đó nha." - Thằng Hoàng nói.

"Ơ... ơ... ơ, nhưng tao thích ở chung phòng với mày cơ Hoàng, hay là để thằng Giang với Hùng ở chung đi." - Tôi mặt mày buồn so nói với thằng Hoàng như kiểu nài van.

"Không được, thằng Giang với Hùng mà ở cùng phòng là cãi nhau om sòm." - Thằng Hoàng đáp.

"Tao thấy thằng Hoàng nói đúng đó, tao không ở chung với thằng Hùng đâu, nó ngủ ngáy như heo, lại hôi nách nữa." - Thằng Giang nói mà mặt mày vui như trúng số.

Lúc bọn tôi đang bàn bạc phòng để ngủ thì thằng Hùng nó đang trong toilet. Chẳng may tôi mà nói cho nó biết tôi với nó sẽ phải ngủ ba ngày trong phòng của nhỏ em đã mất của thằng Hoàng thì chắc nó bỏ về thành phố quá bởi vì thằng này nổi tiếng là sợ ma. Nghĩ một hồi thì tôi kêu cả bọn giấu diếm nó chuyện này.

Ban đầu tôi cũng hơi sợ sợ nhưng tôi đã có nhiều lần gặp ma rồi nên cảm thấy ma quỷ không đáng sợ lắm, mà nếu có ma thì đây cũng là con em của thằng Hoàng, có gì phải sợ?

Hôm ấy bọn tôi đi câu cá và ăn nhậu rất vui, thằng Hoàng nó rủ thêm vài thằng trong xóm nó ra nữa thế là anh em “chén chú chén anh” tới tận tối mịt. Nhưng khuya hôm đó trong cơn say, tôi bất thình lình bị vài tiếng động lạ làm tỉnh giấc. Âm thanh nghe rất ghê rợn, tựa như tiếng nước của một con sông đang chảy, rồi tiếng đám trẻ nô đùa gọi nhau í ới. Nó cứ đứt quãng, lúc to lúc nhỏ rồi im lặng bất thường. Thoạt đầu, tôi tưởng tôi đang mơ màng do nhậu say quá nên cố đắp chăn vào rồi ngủ, nhưng cứ hễ tôi vừa chìm vào giấc ngủ thì những âm thanh đó lại xuất hiện và nó đánh thức tôi dậy, cứ lần này đến lần khác.

"Hùng, dậy, dậy mày, mày nghe thấy tiếng gì không?" - Tôi choàng người dậy rồi vừa nói vừa lay người thằng Hùng.

"Mệt mày quá, tao đuối và xỉn quá, để tao ngủ." - Thằng Hùng miệng bốc mùi rượu hôi thối như ống cống giọng thều thào nói.

"Nhưng... nhưng… mày có nghe thấy tiếng gì lạ không?" - Tôi hỏi tiếp.

"Không nghe gì hết, yên cho tao ngủ." - Thằng Hùng đáp.

Thấy thằng Hùng vậy tôi chỉ muốn đạp nó rớt xuống giường, ăn nhậu cho cố vào rồi ngủ như thằng chết dở. Sau tôi cũng mặc kệ nó, rồi ngồi thần người ra chăm chú nghe chừng năm phút thì tôi thấy những âm thanh lạ đã tan biến đâu đó, để lại một bầu không gian tĩnh lặng đến ghê rợn. Đoạn, tôi bỗng dưng bị đau bụng dữ dội nên đứng thoắt dậy, với lấy chiếc điện thoại di động đặt ở trên bàn rồi nhanh nhảu chạy ra nhà vệ sinh. Nhưng cái oái oăm nhất ở đây chính là việc toilet nhà thằng Hoàng lại nằm phía ngoài và tách biệt với ngôi nhà. Do đó, muốn đi vệ sinh tôi buộc phải mở cửa đi ra ngoài, mà hôm ấy không hiểu sao gần ba giờ sáng rồi mà trời rất om tối, đến nỗi tôi phải dùng ánh đèn từ màn hình điện thoại để lần mò lối đi.

Mất một hồi thì tôi cũng tới được cái toilet, tôi vội mở cửa ra rồi ấn công tắc bật đèn lên thì bỗng giật bắn người khi có con mèo đen từ bên trong chạy ù nhanh qua chân tôi, nó vừa chạy vừa kêu inh ỏi như giọng em bé:

"Oeo... oeo... oeo…"

Tôi nhìn theo nó một lúc thì thấy nó lũi vào hàng dừa nước cách đó chục mét rồi mất hút.

Nghĩ trời khuya không còn ai thức nên tôi quyết định đi vệ sinh mà không thèm... đóng cửa. Nhưng lúc tôi vừa ngồi xuống bồn cầu thì không hiểu sao cánh cửa toilet tự nhiên đóng sập lại mặc dù chẳng có cơn gió mạnh nào thổi qua.

"Quái quỷ, chuyện gì nữa đây?" - Tôi bực mình chửi thầm trong đầu.

Do “mắc” không chịu nỗi nữa nên tôi cứ kệ cái cửa, giải quyết xong rồi tính sau. Đoạn, tôi đang “giải quyết” thì có tiếng gõ cửa liên hồi:

"Cốc... cốc"

"Cốc... cốc"

"Ai, ai... đó, có người đang ở trong rồi." - Tôi nói vọng ra với giọng run run.

Nói xong, tôi chờ một lát thì thấy tiếng gõ cửa không còn nữa, ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là chắc có ai trong nhà cần đi toilet, có thể là đám bạn của tôi, hoặc có thể là Ba Má của thằng Hoàng. Nói gì thì nói, tôi cũng muốn nhanh chóng giải quyết cho xong rồi chuồn vào nhà, chứ ban đêm ở đây kinh quá.

Sau mười phút ngồi trong nhà vệ sinh vật lộn với “Tào tháo”, tôi cảm thấy trong người dễ chịu hơn hẳn. Tôi vệ sinh rồi đứng dậy đẩy cửa bước ra. Bên ngoài trời vẫn rất tối, lia mắt nhìn một vòng thì từ phía xa rặng dừa nước, tôi nom thấy mờ ảo như có bóng người con gái nhỏ nhắn, mặc chiếc áo đỏ sẫm, đang đu đưa trên một thân dừa, người giống như ướt sũng và gập đầu nhìn xuống dòng nước, không rõ khuôn mặt. Tôi tưởng mình trông gà hóa cuốc, bèn dụi mắt hai ba lần thì vẫn thấy bóng người đó. Nhờ tính gan dạ và đã từng nhiều lần gặp ma rồi nên tôi vẫn giữ được bình tĩnh trong hoàn cảnh lúc ấy. Đoạn, tôi tiến sát lại phía rặng dừa nước thì có cảm giác chiếc bóng đó từ từ mờ dần, mờ dần, đến nơi thì đã không thấy đâu, chỉ có con mèo đen với đôi mắt trắng dã đang nằm nhe răng kêu inh ỏi ngay gốc dừa.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc ngồi trên bàn ăn sáng cùng đám bạn, tôi đã kể những chuyện kỳ lạ tôi gặp lúc khuya cho bọn nó nghe, cả đám nghe xong thì ùa nhau cười chí chóe như kiểu không tin tôi, rồi nghĩ tôi không được bình thường, mê tín này nọ.

"Hôm qua lúc tầm hai, ba giờ sáng, bọn bây có đứa nào dậy đi vệ sinh không vậy?" - Tôi hỏi.

"Khuya qua uống xỉn, ngủ như chết thì sức đâu mà dậy đi vệ sinh, mà mày hỏi làm gì?" - Bọn thằng Giang và thằng Hùng đáp.

"À, khuya qua giờ đó tao đi vệ sinh thì thấy có ai gõ cửa nhà vệ sinh liên hồi, không biết là ai."

"Mày chắc say xỉn mộng du vớ vẩn chứ làm gì có chuyện đó" - Thằng Hoàng nói.

"À, còn nữa, khuya qua tao thấy hình như có bóng người ở rặng dừa nước, nhưng đến gần thì không thấy đâu, tao nghĩ nhà mày có gì đó bí ẩn đó Hoàng."

"Mày lại vớ vẩn rồi, tao ở đây từ nhỏ đến lớn có thấy gì đâu."

"Tại bọn mày không thấy thôi, chứ tao nhạy cảm về mấy vấn đề tâm linh này lắm."

"Mày nói thật không vậy, đừng làm tao sợ nhá, hay là lát về thành phố đi bọn bây." - Thằng Hùng thọt mõm vào xen ngang.

"Mày điên à, mới lên hôm qua mà đòi về gì." - Thằng Giang nói.

"Thằng Hùng sợ thì tối nay lo ngủ sớm đi, còn ba bọn tao tối nay thức khuya đi bẫy chim." - Tôi nói.

Qua một đêm ở nhà thằng Hoàng, cùng với kinh nghiệm mà tôi đã từng trải thì tôi tin chắc rằng nhà thằng Hoàng đang có ma, nhưng tôi không biết chính xác ma này có liên quan đến gia đình thằng Hoàng không, hay chỉ đơn thuần là một con ma vất vưởng chết đuối đâu đó rồi trôi dạt về đây?

Với tính tò mò của mình, tôi dự định hai ngày còn lại ở đây sẽ cùng đám bạn khám phá khu vực rặng dừa xung quanh nhà thằng Hoàng, nơi mà con mèo đen khuya nào cũng nằm đó rồi kêu gào inh ỏi theo như thằng Hoàng kể lại.
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương II

Ngày thứ hai ở quê thằng Hoàng phải nói là một khoảng thời gian đáng nhớ và rất vui đối với mỗi thằng trong chúng tôi. Sáng hôm ấy, sau khi ăn uống no nê, thằng Hoàng có nhã ý rủ bọn tôi đi uống cà phê tại một cái quán cách nhà nó tầm ba cây số, nơi mà nó khoe có nhỏ bán cà phê đẹp như “hot girl”, cơ mà bọn tôi chả tin.

“Còn sớm quá, chắc đi uống cà phê rồi tầm trưa trưa đi câu cá là vừa.” - Thằng Hoàng nói.

“Uống ở đâu mày?” - Tôi hỏi.

“Cách đây hai, ba cây thôi, lấy xe ra đi cho nhanh.” - Thằng Hoàng đáp.

“Hay là bọn mình đi bộ đi, coi như tập thể dục.” - Thằng Hùng chen ngang.

“Mày bị gì vậy, mới ăn no mà đòi đi bộ, lỡ đau bụng giữa chừng thì sao?” - Thằng Giang đáp trả.
“Mày thật là, lười biếng thì nói đi, có hai, ba cây số chứ có phải trăm cây đâu mà lo.” - Thằng Hùng đáp lại.
“Thôi, cứ lấy xe đi đi, có thể mình còn đi thêm đâu đó chứ có phải chỉ tới quán cà phê đâu.” - Tôi tiếp lời.
“Ok, vậy tụi bây vào lấy xe đi, tao ra nói Ba Má tao biết một tiếng, quán đó có nhỏ bán nước xinh lắm, gái thành phố chắc gì sánh được.” - Thằng Hoàng nói thêm.
“Mày xạo xạo vừa thôi, tới nơi mà thấy con nhỏ không đẹp như mày nói là ba bọn tao xử đẹp mày.”

Sau khi thằng Hoàng xin phép Ba Má đi ra ngoài, bốn bọn tôi đèo nhau tiến về quán cà phê. Thay vì chở thằng Hoàng như lúc đi thì lần này tôi chở thằng Hùng, còn thằng Hoàng đi với thằng Giang. Trước giờ tôi cứ nghĩ tôi là thằng nói nhiều nhất trong bọn nhưng hôm nay tôi mới biết thằng Hùng mới là thằng nhiều chuyện nhất, nó ngồi sau lưng tôi mà nó hỏi liên hồi cứ như một người câm điếc vừa được ông trời chữa lành căn bệnh.

“Tối qua mày gặp ma thật hả?” - Thằng Hùng hỏi.

“Uh.” - Tôi đáp.

“Ủa, tối qua tao ngủ chung với mày, có thấy gì đâu.” - Thằng Hùng lại hỏi.

“Mày ngủ như heo, có biết trời chăng gì đâu.” - Tôi đáp.

“Xạo mày.”

“Xạo cái gì mà xạo, tối qua tao đánh thức mày dậy, hỏi mày có nghe thấy tiếng gì kỳ lạ không, mày còn chửi tao nữa mà.”

“Có vụ đó nữa à, sao tao không hay biết gì ta, mà mày chắc đó là ma không?”

“Không chắc lắm, tối nay mày sẽ biết.”

“Thôi cha, tối nay chắc tao ngủ sớm.”

“Vậy, kệ mày, thôi im để tao lái xe.”

Con đường từ nhà thằng Hoàng đến quán cà phê phải nói là hết sức kinh khủng, bùn lầy đất sét rất khó đi, nó cứ bám dính vào cái bánh xe của bọn tôi. Đặc biệt là giữa hai bên đường đi chỉ toàn là dừa mà không có bất cứ một ngôi nhà nào, cây cao cũng có mà cây thấp cũng có. Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao trong đầu tôi nó cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi bọn tôi, mặc dù trên con đường chúng tôi đang đi không hề có lấy một bóng người nào, ngoại trừ bốn đứa tôi. Như đã nói, tôi là một người nhạy cảm về vấn đề tâm linh, nên chỗ nào hơi là lạ là tôi biết có điều chẳng lành. Đất sét trên đường khá nhão, nó khiến tôi chở thằng Hùng mà nhiều lần muốn “úp mề” xuống đường, đã vậy gặp thêm thằng Hùng nó cứ líu nhíu suốt đoạn đường, tôi chỉ muốn có chai keo dán sắt dán mẹ miệng nó lại cho bớt nói.

Khoảng 15 phút thì bọn tôi cũng đến nơi, đó là một quán cà phê sân vườn khá mát mẻ với những chiếc võng bằng lưới bắt ở các trụ cây, xung quanh là những hàng dừa, hàng chuối trái sum suê. Phải nói ở đây mà ngủ trưa thì còn gì bằng.

Hôm ấy là Chủ nhật nên khách đến quán cũng đông hơn ngày thường, nhìn sơ qua tôi đếm có hơn hai chục khách, không kể bốn bọn tôi. Các khách đến quán đa phần là nam giới, thi thoảng có phụ nữ và trẻ con.

Trong khi tôi và thằng Giang cất xe vào bãi thì thằng Hoàng và thằng Hùng đi kiếm chỗ ngồi, tôi dặn bọn nó kiếm chỗ nào gần sát hồ nước cho mát.

“Em ơi, cho bọn anh gọi nước.” - Thằng Hoàng ra vẻ khách quen nói với em tiếp viên.
“Bốn ly phê đá nha em.” - Thằng Hoàng nói tiếp.

“Ấy ấy, ba ly phê đá thôi em, cho anh ly sữa tươi.” - Thằng Hùng sổ ngang.

“Mới sáng mày uống sữa, lát Tào tháo rượt thì đừng trách ai.” - Tôi nói.

“Kệ tao, ở đây có toilet đúng không em?” - Thằng Hùng quay sang hỏi em tiếp viên.

“Dạ, có anh.” - Nhỏ tiếp viên mặt ngố tàu che miệng vừa nói vừa cười.

Nước dọn ra, bốn thằng tôi nằm trên bốn chiếc võng ở bốn góc khác nhau trông chẳng khác nào bốn thằng tự kỷ, mạnh thằng nào thằng ấy chăm chú vào chiếc điện thoại. Thằng thì chơi game, thằng thì lướt web đọc báo, thằng thì nhắn tin với bồ, thằng thì coi phim. Ngồi chừng hai mươi phút thì bất thình lình thằng Giang la lên: “Ê Hoàng, nhỏ tiếp viên hồi nãy là hot girl của mày đó hả?”

“Không phải em này, nhỏ khác cơ.” - Thằng Hoàng đáp.

“Nhỏ nào nữa, kêu nó ra cho anh em ngắm chứ mày, khách quen gì kỳ vậy.” - Thằng Giang nói tiếp.

“Tao có số nó này, để gọi thử coi nó có ra không.” - Thằng Hoàng đáp.

Mọi thứ sau đó diễn ra có vẻ suôn sẻ với bọn tôi khi nhỏ mà thằng Hoàng nói là hotgirl cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn tôi, vui hơn nữa là nó có vẻ rất thân với thằng Hoàng. Vừa đi ra tôi thấy nó với thằng Hoàng đùa giỡn, ghẹo nhau như thể đã chơi thân từ nhỏ. Mà phải công nhận nhỏ này xinh thật, chân thon dài, da trắng, tóc đen tuyền và đặc biệt nhất là giọng nói nghe rất dễ thương.

“Mấy anh này là bạn anh hả?” - Nhỏ hotgirl vừa cười vừa nói rồi nhìn về phía bọn tôi.

“Đúng rồi em, mấy thằng bạn của anh từ thành phố về quê anh chơi vài ngày.” - Thằng Hoàng trả lời.

“Thôi mấy anh ở đây chơi nha, em có việc vào trong rồi, bye mấy anh.”

Nhỏ hotgirl quay mặt bước đi, cả bọn tôi nhìn theo như kẻ mất hồn, thẩn thơ trước cái đẹp của con gái miền quê.

“Nhỏ này xinh thật, tao thích nó quá, hay là tối nay mày rủ nó qua nhà mày đi Hoàng.” - Thằng Giang nói.

“Mày hâm à, con gái mà qua nhà con trai, rủ nó chắc gì nó qua.” - Thằng Hoàng trả lời.

“Thì mày cứ rủ đi, biết đâu nó mê mày nó qua thì sao.”

“Đúng rồi, mày rủ thử coi.” - Tôi nói vào.

“Vậy để lát về tao rủ nó thử coi, giờ rủ kỳ lắm.”

“Mày nhìn mặt dữ dằn mà nhát gái vậy, không rủ đưa điện thoại đây tao rủ cho.” “Ok, để tao gọi.”

Thế là, buổi sáng của bọn tôi kết thúc khi thằng Hoàng rủ thành công nhỏ Yến (tên nhỏ hotgirl) đến nhà nó chơi vào tối nay, lấy lý do là Ba Má tổ chức sinh nhật cho nó.

Thoạt sau, bọn tôi tính tiền rồi lấy xe ra về khi đồng hồ điểm 12 giờ trưa. Nhưng đang trong lúc dắt xe ra khỏi bãi, tự nhiên có cơn gió rất to thổi ập vào quán nước, khiến cơ thể tôi rùng mình một hồi thật lâu, bỗng tôi thoáng giật mình khi nom thấy có bóng người màu đỏ không rõ hình thù lướt rất nhanh từ bên trong quán nước bay thẳng vào hàng dừa và hàng chuối mất hút.

Tôi hoàng hồn lại cố gắng nhìn thật kỹ thì lại sửng sốt trông thấy trước mặt tôi là một con mèo màu xám đuôi cụt, đôi mắt nó đỏ ngầu, các móng chân báu chặt dưới đất và đang nhìn thao láo vào tôi kiểu như kiếp trước tôi đã hại nó chết. Hoàn cảnh lúc đó tựa như khoảnh khắc tôi thấy khuya hôm qua tại nhà thằng Hoàng. Tôi thật sự không hiểu cái bóng người đó có phải là bóng người đã từng xuất hiện tại rặng dừa nhà thằng Hoàng hay không, rồi mấy con mèo ở đây nó bị gì mà con nào cũng nhìn tôi như căm thù thế kia?

Đoạn, tôi hối thúc ba thằng bạn phóng nhanh ra khỏi quán cà phê trước khi có điều gì đó không ổn xảy đến.

“Phắn gấp bọn bây, ở đây thấy ghê quá.” - Tôi nói.

“Tao có thấy gì đâu, trong đây toàn gái đẹp không mà ghê gì mày.” - Bọn thằng Hoàng, thằng Hùng ngạc nhiên nói.

“Trong đây có ma.” - Tôi trỏ miệng vào tai tụi bạn rồi nói lí nhí, tránh chủ quán nghe thấy.

“Thật không, nhìn mặt mày ‘hư cấu’ quá.” - Thằng Giang bỗng thốt lên một tiếng rõ to.

“Nói nhỏ thôi thằng này, thôi chạy gấp về nhà thằng Hoàng.” - Tôi trừng mắt nhìn nó và nói.

Thoạt sau, cả bốn đứa bọn tôi đèo nhau trở về nhà thằng Hoàng. Trên đường đi về, tôi ngạc nhiên khi thấy những vũng bùn lầy đã khô rang, không còn bám dính vào bánh xe như trước. Nhưng cũng chẳng hiểu sao cứ mỗi lần đi trên đoạn đường này, tôi lại có cảm giác ai đó đang theo dõi bọn tôi.

Chốc lát thì bọn tôi cũng đến nhà thằng Hoàng.

“Ê, bọn bây ở đây chờ tý, tao vô lấy cần câu rồi ra khúc thượng sông ngoài kia câu cá.” - Thằng Hoàng nói trong khi chúng tôi dựng xe trước cửa nhà hắn.

Trong khi chờ thằng Hoàng đi lấy cần câu, tôi cũng vội vã chạy vào phòng sạc chút pin cho chiếc điện thoại. Vừa mở cửa phòng ra, tôi thất kinh ngửi thấy một mùi hôi thối khủng khiếp đang lan tỏa khắp cả căn phòng và thật khó để tôi diễn tả được cái mùi ấy ra sao, nó tựa như mùi chuột chết, hay mèo chết, hòa quyện với mùi bùn lầy để lâu năm.

Khoảnh khắc đó khiến tôi rất sợ, vội chạy nhanh ra ngoài báo cho bọn bạn biết.

“Bọn bây vào đây xem, tao ngửi thấy mùi gì khiếp quá, muốn ói mửa.”

Tức khắc, cả bọn kéo vào phòng, thằng Hoàng nghe thấy cũng chạy nhao vào theo.

“Ủa, có mùi gì đâu, mày hoang tưởng à?” – Bọn thằng Giang, Hùng nói.

“Quái lạ, nãy tao ngửi thấy mùi như mùi chuột chết, mèo chết mà.” – Tôi tái mặt trả lời.

“Mày tào lao quá, gặp ma nhiều chắc bị khùng rồi, thôi đi câu cá nhanh kẻo trời muộn.”

Đoạn, tôi lững thững như người mất hồn đi ra ngoài cùng tụi bạn rồi cả bọn kéo xe chạy ra khúc sông câu cá, trong đầu tôi lúc ấy rất mông lung, có phần hoảng loạn, sợ sệt và chất chứa nhiều câu hỏi mà có lẽ chỉ ở đây thêm vài ngày nữa tôi mới biết được câu trả lời.

“Đích thị nhà thằng Hoàng có ma, thậm chí rất nhiều ma.” – Tôi phân vân tự nhũ.
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương III

Khúc sông mà bọn tôi câu cá hôm ấy có phần hơi nông, đứng ngoài hơn năm mét mà nước chỉ cao quá nửa eo, nhưng đặc biệt là nước rất trong và sạch.

“Nước thấp này sao câu cá trời?” - Thằng Hùng vẻ mặt như đưa đám nói.

“Không câu được cá thì chuyển qua câu tôm.” - Thằng Giang mở lời.

“Thôi bỏ chỗ này đi, tao biết một chỗ câu rất lý tưởng, nước sâu thăm thẳm, nhưng từ đây ra đó hơi xa.” - Thằng Hoàng nói.

“Xa mấy cũng đi, mày chỉ đường đi.” - Tôi, thằng Giang, thằng Hùng đồng thanh.

Phải mất hơn ba mươi phút bọn tôi mới tới con sông mà thằng Hoàng cho là lý tưởng để câu cá. Thoạt nhìn ban đầu, tôi thấy con sông này rất lớn, nước sông màu vàng nhạt, chảy rất xiết. Bọn tôi dựng xe vào một chỗ an toàn, rồi thằng Hoàng kiếm đâu ra cái cây rất dài, nó chọt xuống nước thì thấy nước rất sâu, lấp kín cả cái cây.

“Thằng nào không biết bơi mà rơi xuống đây là coi như toi mạng, nước sâu kinh.” - Thằng Hoàng nói.

Nhìn khắp xung quanh, tôi ngạc nhiên khi thấy chỉ toàn là dừa, chuối và vô vàn loài cây dại khác, không có lấy một căn nhà nào. Chả may chết đuối ở đây là khỏi ai tìm thấy được xác, vừa nghĩ tôi vừa rùng mình ra vẻ sợ sệt.

Năm phút sau, bọn tôi mỗi thằng mỗi góc cách nhau độ năm mét, mạnh thằng nào thằng đó cắm câu. Thằng Hoàng do dân miền sông nước nên tài câu cá của nó khá nhất trong bọn, mới dăm bảy phút nó đã câu được con cá mè to tựa bắp tay. Thời gian dần trôi về chiều, tổng kết cả bọn tôi cũng câu được trên dưới 15 em cá lớn nhỏ đều có. Trong bụng thằng nào cũng vừa lòng và háo hức vì tối nay có mồi nhậu và “quà” để thiết đãi con Yến hotgirl.

Đang trong cơn vui thì thằng Hùng thốt lên:

“Ê bây, ở đây nước cũng sạch, sao bọn mình không tắm cho mát nhỉ?”

“Được đó.” - Thằng Giang bồi vào.

“Nước sâu, nguy hiểm lắm.” - Tôi vội gạt qua.

“Bọn bây thích tắm thì tắm đi, tao ra kia câu tiếp cho đủ hai chục con.” - Thằng Hoàng mặt nghiêm nghị nói.

“Kệ hai thằng đó, tao với mày tắm Giang.” -Thằng Hùng nói với thằng Giang.

Dứt lời, cả hai thằng lột bỏ hết xiêm y, lao thẳng từ bờ xuống nước. Tôi thì ngồi thư giãn ăn vài trái chuối dại vừa hái trên bờ, mắt nhìn hai thằng kia tắm.

Do tự tin bơi giỏi nên thằng Hùng và thằng Giang bơi ra đằng xa, cách bờ chỗ tôi đang ngồi độ 20 mét.

Bỗng, một cơn gió rất to xuất hiện, thổi xào xạc nơi hàng dừa, hàng chuối. Tôi thoáng thấy có điều không ổn, bèn hối:

“Trời sắp tối rồi, bơi nhanh vào rồi về hai thằng kia.”

Thằng Hùng và thằng Giang dường như nghe thấy tôi nói, liền hai thằng toan bơi vào bờ. Thằng Giang bơi trước, thằng Hùng bơi sau. Khi bơi được một đoạn, chỉ cách bờ độ chục mét thì thằng Giang quay nhìn lại phía sau thì đã không thấy thằng Hùng, trong lúc ấy tôi đằng xa nhìn ra cũng chỉ thấy thằng Giang.

“Thằng Hùng đâu?” - Tôi nói rất to vọng ra ngoài.

“Không thấy.” - Thằng Giang mặt mày hớt hải đáp.

“Mày nhìn kỹ coi.” - Tôi nói tiếp.

Nghe tôi nói xong, thằng Giang đứng nước một lát rồi quan sát thì bất thình lình thấy bàn tay thằng Hùng giơ lên từ phía dưới nước, cách chỗ thằng Giang năm mét, mặt không thấy đâu.

“Nó bị gì rồi, tao ra đó xem.” - Thằng Giang nói vọng vào chỗ tôi.

Dự cảm như có điều gì chẳng lành, tôi nhanh chóng “thoát y” rồi nhảy bùm xuống nước, bơi gấp ra chỗ thằng Hùng đang vẫy tay.

Đến nơi, tôi thất kinh khi thấy mặt mày thằng Hùng tái nhợt do uống nhiều nước sông, ngất xỉu tự bao giờ, tôi với thằng Giang hợp sức kéo nó vào bờ. Thằng Hoàng câu cá từ xa nom thấy, bèn bỏ cần câu lại rồi chạy đến chỗ bọn tôi.

May mắn sao bọn tôi cũng đưa được thằng Hùng lên bờ, hai thằng thở hổn hễn muốn điều ngất xỉu.

“Thằng này bơi giỏi, sao lại đuối nước được ta?” - Thằng Hoàng vẻ mặt âu lo, vừa nói vừa hô hấp nhân tạo cho thằng Hùng.

“Chắc nó bị chuột rút.” - Thằng Giang khuôn mặt sợ sệt đáp.

“Đợi nó tỉnh lại rồi hỏi xem chuyện gì, tao đã dặn bọn bây đừng bơi ra xa mà.” - Tôi vừa nói vừa thở gấp.

Tầm độ mười phút sau đó thì thằng Hùng lay người tỉnh giấc, nước từ trong miệng nó chảy ra ước một cái bát. Khuôn mặt tái nhợt như kẻ sắp chết, miệng lí nhí nói:

“Tao chết rồi à?”

“Dạ, thưa, chưa chết.”

Đoạn bọn tôi để thằng Hùng nghỉ ngơi và bình tĩnh lại một chút rồi cả bọn toan hỏi:

“Mày bơi giỏi lắm mà, sao lại bị đuối nước?”

Thằng Hùng mắt như ngân ngấn lệ, ngập ngừng trả lời:

“Tao… tao… sợ quá.”

“Sao lại sợ?”

“Lúc đang bơi cùng thằng Giang, hình như có gì đó dưới nước cuốn lấy chân tao, không cho tao bơi.”

“Mày có chắc đó là rong rêu hay mấy cái lưới bắt cá gì không?”

“Không phải, vật đó nhơn nhớt, tựa bàn tay người, tao cứ giựt thoát ra, nhưng càng giựt thì nó càng bám chắc lấy chân tao, rồi kéo xuống dưới. Lúc sợ quá tao mới lấy hết sức mình, trồi lên rồi giơ tay cho bọn mày thấy. Chả may tao mà không làm như vậy thì có lẽ đã bị nó kéo xuống tận đáy sông.”

Sau khi nghe thằng Hùng kể lại, tôi nghĩ ngay đến chuyện ma da kéo giò. Từ tất cả những chuyện tôi đã gặp tại nhà thằng Hoàng, quán cà phê, và tại con sông này thì tôi tin rằng ma quỷ ở Bến Tre xuất hiện rất nhiều bất kể sáng tối.

Quay trở lại với con sông, cả bọn tôi ngồi kiên nhẫn đợi chờ cho thằng Hùng hoàn hồn trở lại bình thường thì toan đứng lên đi về, nhìn đồng hồ thì thoắt cái đã hơn bốn giờ chiều, bụng thằng nào cũng đói meo như trẻ thơ thiếu sữa mẹ.

"Thằng Hùng lên thằng Hoàng chở, còn thằng Giang đi với tao." - Tôi nói.

"Giờ chạy ra đầu phố, có tiệm phở ngon lắm, ghé vào ăn lấy sức bọn bây." - Thằng Hoàng đề xuất.

Đoạn cả bọn tôi chạy xe gấp ra quán ăn, mỗi xe quằn thêm một rọ cá nếu tổng lại ước trên dưới hai mươi con, chủ yếu là cá rô, cá mè, tha hồ cho bọn tôi no nê, nâng chén giải sầu cho thỏa lòng tri kỷ tối nay.

Trời dần tối, không khí trở nên se se lạnh khiến con đường miền quê nom mờ ảo, âm u và có phần đáng sợ do thiếu vắng hơi ấm người qua lại, khác xa chốn phố thị xa hoa. Đang vi vu từ đoạn con sông ra quán phở thì thằng Giang tự nhiên vỗ vào vai tôi, rồi la toáng lên như heo bị thọc tiết:

"Á, á, á..."

"Gì vậy mày?" - Tôi hỏi nó.

"Mày... mày... mày thấy… gì... không?" - Thằng Giang mặt tái nhợt, giọng run run nói.

"Thì một cái mộ ven đường chứ có gì đâu, dưới đây mộ xuất hiện ven đường là bình thường mà." - Tôi gằn giọng tỏ vẻ không có gì sợ hãi.

"Không... không... phải… cái mộ." - Thằng Giang cố nói lời giải thích.

"Chứ gì, nói đi, cứ như thằng cà lâm thế."

"Tao... tao... mới... thấy ai đó... đang ngồi trên tấm bia mộ."

"Quái, mày có nom gà hóa cuốc không?"

"Tao nói thật, thôi đi nhanh đi, ghê quá."

"Mà hình hài nó thế nào?" - Tôi hỏi tiếp.

"Nó mặc áo đỏ, tóc dài che phũ không rõ mặt, người như dính nước ướt sũng."

Sau câu chuyện của thằng Giang, tôi rất lấy làm ngạc nhiên và đặt nhiều câu hỏi trong đầu: "Thằng này xưa giờ có gặp ma bao giờ đâu, sao nay nó lại thấy ma, còn mình vốn có con mắt tinh tường, thường xuyên nhìn thấy ma thì giờ lại không thấy", rồi "con ma mà thằng Giang kể sao nghe giống cái bóng ma tôi gặp ở vườn dừa nhà thằng Hoàng và cái bóng tại quán cà phê, hay tất cả chỉ là một?"

Nghĩ một lúc, tôi giật mình tỏ sợ hãi, bèn hối cả bọn lái xe tới quán, ăn uống cho nhanh, rồi trở về nhà thằng Hoàng nghỉ ngơi trước khi bóng tối ùa đến.

Khác với lúc đi, con đường khi về dường như trở nên dài và xa xăm gập ghềnh hơn, phải mất tới gần một tiếng bọn tôi mới thấy bóng dáng ngôi nhà thằng Hoàng, nơi mà theo tôi cảm nhận đang có sự tồn tại của một thế giới tâm linh vô hình.

5h30 chiều tại nhà thằng Hoàng…

Cả bọn cởi bỏ y phục rồi kéo nhau ra nhà vệ sinh tắm chung, điều mà chúng tôi thường làm trong những lần đi du lịch với nhau trước đây.

"Trời lạnh, ‘hàng mày’ teo lại có chút xíu vậy hả haha." - Thằng Giang vừa nói vừa cười vô mặt thằng Hùng.
"Mày nhìn lại ‘hàng’ của mày kìa, không thấy đâu luôn haha." - Thằng Hùng đáp lại.

Trong khi đó, tôi với thằng Hoàng toan tắm cho nhanh rồi lên chuẩn bị cá và chút rau củ quả cho buổi "dã ngoại" dự kiến diễn ra vào lúc 7h30 với sự góp mặt của nhỏ Yến hotgirl cùng một vài chiến hữu thân thuộc của gia đình nhà thằng Hoàng.

"Để tao làm sạch cá, mày đi chuẩn bị rau và gia vị đi. Trong tủ lạnh có đầy đủ, còn ớt và lá chanh thì mày ra sau vườn hái." - Thằng Hoàng trong bộ mặt phấn khởi nói với tôi.

Đoạn, tôi đi lững thững một mình ra sau vườn tính hái một vài quả ớt và lá chanh để làm nước chấm cho món cá nướng. Trong ánh đèn mờ ảo của buổi chiều tà cùng những làn gió mát rượi thổi từ các nhánh sông, không hiểu sao tâm trạng của tôi khi ấy rất yên bình và thư thái lạ kỳ.

Chỗ mấy cây ớt chỉ cách nhà thằng Hoàng độ mười mét, do khí hậu vùng đây lý tưởng nên ớt phát triển rất tốt, cây nào cây nấy ớt mọc sum suê che phủ cả cành, trái to tựa ngón tay út của người lớn. Chừng năm phút tôi đã hái được gần nửa bát ớt. Đoạn đang chuẩn bị đi tìm mấy lá chanh thì tôi thất kinh khi nghe thấy tiếng xầm xì của trẻ em, giọng nữ, phát ra từ một lùm cây dại gần đó. Tiếng nói mỗi lúc một lớn hơn, nghe như rất vô hồn tựa nơi xa xăm nghìn trùng.

"Ai đấy?”

"Mày hả Giang?"

"Phải thằng Hùng không?"

Tôi nói đến lần thứ ba vẫn không thấy tiếng hồi âm, bèn tiến sát lại lùm cây thì bỗng con mèo đen hôm qua phóng ào ra, nó cào xước trúng mặt tôi, miệng kêu inh ỏi những tiếng như trẻ nhỏ đang khóc.

"oeo... oeo... oéooooooooo"

Tôi vừa tức vừa hốt hoảng, giật lùi người lại, bèn túm lấy một cành cây dài nằm cạnh đó rồi cứ nhắm vào người con mèo đen mà quất lấy quất để. Khác với những con mèo bình thường khác, con mèo đen này tỏ ra rất lỳ lợm và hung dữ, tôi đánh nó liên tiếp nhưng tuyệt nhiên nó không bỏ chạy, thậm chí còn đứng im, các chân của nó báu chặt dưới nền đất, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi ra vẻ căm phẫn, tựa như con mèo đui cụt sáng nay tôi thấy ở quán cà phê.

Khi tôi đang quyết đấu với con mèo đen thì bất thình lình cả khu nhà thằng Hoàng bị cúp điện, gió khắp tứ hướng kèm hơi nước từ đâu thổi ào đến khiến không gian nhà thằng Hoàng như chìm trong cơn bão lớn. Mọi người thấy cảnh vậy đều lấy làm ngạc nhiên và có phần sợ hãi, ai nấy cũng túa chạy từ trong nhà ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Thấy vậy, tôi cũng chạy ào từ vườn đến chỗ mọi người đang đứng, mặc cho con mèo vẫn ngồi đó lườm mắt nhìn tôi căm hận.

Tới nơi, tôi thấy có cả Ba Má thằng Hoàng, tôi bèn hỏi:

"Ủa, sao lại cúp điện đột ngột vậy Hoàng?"

"Mấy tháng rồi nhà bác chưa hề cúp điện." - Má thằng Hoàng nói.

"Kỳ lạ nhỉ, hay bị nổ bình điện đâu đó quanh đây." - Thằng Hoàng thêm vào.

"Chắc xíu là có lại thôi, thằng Hoàng vào trong lấy đèn cầy ra thắp cho sáng." - Má thằng Hoàng dặn.

Khác với những ngày thường, hôm ấy bầu trời rất nhanh sập tối, chưa đến sáu giờ mà trời tối om như mực, chỉ hy vọng nhanh có điện để bọn tôi thuận tiện cho buổi nấu nướng ngoài trời.

Bốn bọn tôi cùng Ba Má thằng Hoàng ngồi hết bên ngoài tâm sự với nhau trong lúc chờ đèn đóm. Trong một lần vô duyên, tôi có hỏi ba má thằng Hoàng về chuyện bé gái nhà này bị chết đuối xưa kia. Sau khi nghe bác kể lại thì tôi mới toát mồ hôi nhận ra rằng hồn ma đi theo phá tôi hai bữa nay thật ra không có bất cứ dấu hiệu gì là em gái thằng Hoàng.
 

Đạp Nguyệt Lưu Hương

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/16
Bài viết
404
Gạo
0,0
Mình xin nhận xét thế này.
Thứ nhất, truyện của bạn có nội dung không đặc sắc, không có gì đủ lôi cuốn, hấp dẫn, mình phải cố đọc.

Đọc hết ba chương đầu của bạn mình không đọng lại được gì nhiều bởi những hình ảnh của nó không có gì ấn tượng, khiên cưỡng và chung chung, câu chuyện thì không có gì mới mẻ. Đó là cái thứ hai mình muốn nói. Bạn cần phải kết hợp nhiều trường đoạn miêu tả không gian để tạo nên cái không khí ghê rợn trong truyện mang yếu tố kinh dị, nhưng mà bạn chỉ tả, kể một cách sơ xài, qua loa, không đủ để khiến người ta tò mò chứ chưa nói đến việc dọa người.

Thứ ba, mình khuyên bạn thay vì bạn dùng ngôi kể thứ nhất thì hãy viết theo ngôi kể thứ ba bởi nếu bạn sử dụng ngôi thứ nhất xưng tôi mặc dù nó dễ dẫn truyện hơn nhưng đòi hỏi bạn cần kĩ năng miêu tả tâm lí, diễn biến suy nghĩ, hành động nhân vật nhiều hơn, khó hơn nhiều so với việc bạn dùng ngôi kể thứ ba. Hơn nữa, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất bạn làm sao phải viết cho thật tự nhiên nhất nhưng mà nội dung bạn viết dưới con mắt của nhân vật tôi lại quá khiên cưỡng. Mà mình thấy bạn sử dụng ngôi thứ nhất quá bình thường chứ không muốn nói là non tay.

Thứ tư, về cách sử dụng dấu ba chấm, lặp từ trong đoạn hội thoại của bạn quá nhiều gây khó chịu cho người đọc, mặc dù mình biết bạn làm vậy có dụng ý rằng nhân vật nói một cách sợ hãi, run rẩy, lắp bắp nhưng thà bạn miêu tả câu nói của họ bằng các từ "A lắp bắp nói, B nó một cách đầy sợ hãi, C run rẩy, run run,..." thì sẽ tốt hơn mà bạn không phải dùng dấu ba chấm, lặp từ quá nhiều.

Thứ năm, là cái đoạn này:

Sau câu chuyện của thằng Giang, tôi rất lấy làm ngạc nhiên và đặt nhiều câu hỏi trong đầu: "Thằng này xưa giờ có gặp ma bao giờ đâu, sao nay nó lại thấy ma, còn mình vốn có con mắt tinh tường, thường xuyên nhìn thấy ma thì giờ lại không thấy", rồi "con ma mà thằng Giang kể sao nghe giống cái bóng ma tôi gặp ở vườn dừa nhà thằng Hoàng và cái bóng tại quán cà phê, hay tất cả chỉ là một?"

Nghĩ một lúc, tôi giật mình tỏ sợ hãi, bèn hối cả bọn lái xe tới quán, ăn uống cho nhanh, rồi trở về nhà thằng Hoàng nghỉ ngơi trước khi bóng tối ùa đến.

Theo mình bạn nên đảo lại đoạn "Nghĩ một lúc, tôi giật mình tỏ ra sợ hãi" lên trước đoạn kia thì hay hơn hoặc bạn bỏ cái từ "giật mình" đi.
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương IV

Với vẻ mặt đau buồn, má thằng Hoàng kể lại:

Cái Ngọc nhà bác mới chỉ khoảng 15 tuổi thì không may bị chết đuối. Nó mất cách đây khoảng 4 năm, mất chung cùng với hai đứa bạn cùng lớp. Bác còn nhớ rất rõ ngày cái Ngọc mất, hôm ấy là ngày nghỉ, sáng sớm nó xin phép bác là đi hội họp hay họp nhóm gì đó cùng mấy đứa trong lớp. Trưa nó còn gọi điện cho bác nói là: "Có thể hôm nay con về trễ nha mẹ".

Đến chiều tối thì gia đình bác nhận hung tin là cái Ngọc mất. Bác trai đang đi công tác ở thành phố cũng cấp tốc quay về, thằng Hoàng và con chị nó cũng vậy. Kể từ sau ngày định mệnh đó, không hiểu sao bác trai trở nên cộc tính, sống lầm lũi và ít tiếp xúc với ai, thậm chí còn hay ngồi chửi rủa một mình. Khi cái Ngọc còn sống rất được bác trai thương yêu trìu mến. Giờ bốn năm đã trôi qua nhưng bác trai tính tình cũng vậy, càng ngày càng cộc tính, dữ dằn, cứ ngồi thơ thẩn trong nhà một mình từ ngày này qua ngày khác. Gia đình bác cũng nhiều lần đưa ổng đi bệnh viện nhưng cũng không giải quyết được gì, rồi cũng mời thầy về giải, rốt cuộc vẫn không ăn thua.

Nghe Má thằng Hoàng kể lại, tôi mới tò mò hỏi thêm:

"Thế bé Ngọc trước khi mất mặc bồ độ như thế nào vậy bác?"

"Nó diện đồng phục học sinh áo trắng quần xanh bình thường thôi cháu, mà cháu hỏi điều này làm gì?"

"Dạ, cháu cần biết một vài thông tin. Thú thực với bác là từ lúc đến nhà này, cháu thấy có điều gì đó không ổn. Bác cho cháu hỏi thêm cái là bé Ngọc trước khi mất để tóc dài hay ngắn."

"À, cái Ngọc nó để tóc ngắn ngang vai thôi cháu, nó bảo để tóc đó trông trẻ hơn."

"Vậy bác có biết trong số hai người bạn mất cùng với Ngọc, có ai mặc áo đỏ hôm bị mất không bác?"

"Cái này bác không rõ lắm."

"Cháu kể cái này bác và mấy bạn đừng cười, theo giác quan và kinh nghiệm về tâm linh của cháu thì cháu tin rằng xung quanh đây đang có ma. Mới chỉ đến đây có hai ngày mà cháu gặp đủ thứ chuyện. Khuya qua lúc ba giờ sáng cháu đi vệ sinh thì nghe có tiếng đập cửa rất mạnh, rồi cháu liên tục thấy bóng người mặc áo đỏ ở rặng dừa đằng kia và ở chỗ quán cà phê, rồi mấy con mèo ở đây con nào cũng như bị ma nhập, rồi mùi thối bốc ra chỗ phòng bé Ngọc, rồi thằng Hùng sáng nay đi bơi suýt bị ai đó dìm chết, rồi thằng Giang thấy bóng ma ngồi trên bia mộ ven đường. Nói ra những điều này sợ mọi người không tin nhưng cháu nói thật."

"Nó nói đúng đó bác." - Bọn thằng Giang, thằng Hùng nói thêm vào.

Má con thằng Hoàng sau khi nghe tôi nói xong thì mặt mày bỗng tái nhạt đi, tỏ vẻ sợ sệt, nửa muốn tin nửa muốn không. Bất thình lĩnh, ba thằng Hoàng đang ngồi bệt ở bậc thềm cách chỗ chúng tôi năm mét tự nhiên cười sảng lên một tiếng rất to, rồi tuôn ra những lời chửi rủa ầm trời:

"Hé hé hé, tao sẽ giết hết bọn bây, tránh ra..."

Tôi, thằng Hùng và thằng Giang vừa nghe thấy đã thất kinh, vun ghế bỏ chạy. Còn má con thằng Hoàng vẫn ngồi bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

"Không có gì đâu các cháu, bác trai thi thoảng cũng hay chửi sảng như vậy." - Má thằng Hoàng ra vẻ xoa dịu.

Thấy vậy, bọn tôi quay lại chỗ ngồi. Nhìn xung quanh vẫn chỉ là một màu đen tối u ám cùng với tiếng gió rít thổi nơi rặng dừa.

Trong lúc quan sát ngôi nhà từ ngoài sân, tôi như chết lặng khi thấy hai vật gì lấp lánh rất sáng khuất phía tận trong nhà, nó cứ di chuyển quanh khu vực bàn thờ đặt ảnh những người đã khuất của nhà thằng Hoàng, trong đó có ảnh cái Ngọc.

"Ê Hùng, mày thấy gì không?" - Tôi vỗ vai thằng Hùng, chỉ tay về hướng bàn thờ.

"Tối thui, không thấy gì hết." - Thằng Hùng chăm chú nhìn kỹ rồi nói.

"Ủa, Hoàng, nhà mày trước giờ có nuôi con gì không?" - Tôi quay sang hỏi thằng Hoàng.

"Trước có nuôi con mèo, nhưng nó chết cách đây lâu rồi." - Thằng Hoàng đáp.

Thằng Hoàng vừa dứt lời, tôi mới cố nhìn kỹ thêm một chút thì nhận ra rằng hai vật lấp lánh ấy là đôi mắt của con mèo đen lúc nãy, nó cứ đi qua đi lại chỗ bàn thờ.

Cả toán ngồi đến gần bảy giờ tối thì điện có lại, nhìn vào trong nhà tôi đã không thấy con mèo đâu.

"Ê, Hoàng, mày gọi con Yến hotgirl qua chưa?" - Thằng Giang nói.

"Tao hẹn nó 7h30, chắc nó chuẩn bị qua, thôi bọn bây đem hết cá, rau củ quả lên sân đi, tao chất bếp lên rồi nướng luôn." - Thằng Hoàng đáp lại.

Đúng 7h30 tối, ba chiến hữu của gia đình thằng Hoàng tới, mang theo hơn hai lít rượu rắn. Theo tôi được biết thì mấy cha nội này uống rượu kinh lắm, có lẽ đêm nay bọn tôi "chôn xác" tại đây.

Trong khi thằng Hoàng ngồi nướng cá, tôi thì chuẩn bị các loại nước chấm tương sốt, thằng Giang thì đi lấy chiếu trải ra trước sân để ngồi, riêng thằng Hùng thì cái mặt đơ đơ như bị thất tình, hỏi ra thì đúng y chóc.

"Mày bị gì như thằng mất hồn vậy?" - Tôi hỏi.

"Con bồ tao nó dối tao mấy bữa nay." – Thằng Hùng mặt buồn so đáp.

"Dối chuyện gì?" – Tôi hỏi tiếp.

"Con bạn tao mới nói tao biết là nó thấy con bồ tao vừa đi uống cà phê với một thằng trong công ty." – Thằng Hùng kể.

"Mày điều tra kỹ chưa, lỡ con bạn mày nó giỡn thì sao?"

"Giỡn gì, trước tao cũng nghi nghi rồi, cứ thấy nó giấu giếm nhắn tin với ai đó, chắc là thằng đó."

"Buồn quái gì, ra nhậu nhẹt đi, về thành phố tính sau."

"Mày để tao yên một lát."

Thấy thằng Hùng vậy tôi cũng kệ nó, tiếp tục làm công việc của mình.

Mọi thứ dường như chuẩn bị xong thì từ đâu có tiếng xe tay ga chạy ào vào nhà, té ra đó là con Yến hotgirl.

Con Yến vừa tới nơi, cả đám trai mắt sáng như hạt long châu, nhìn nó một cách say đắm. Tối ấy nó mặc chiếc váy nhung ngắn cũn và áo thun bo sát mình, để lộ đôi chân trắng muốt, chiếc eo hình chữ S tuyệt đẹp, vòng một vòng ba thì khỏi phải nói. Đôi môi nó chét son đỏ lòe. Giây phút ấy, không chỉ có bốn đứa tôi nhìn mà cả ba chiến hữu của thằng Hoàng cũng nhìn, đứa nào đứa nấy nuốt nước miếng ừng ựt muốn điều lao tới ôm con Yến.

Nhỏ Yến bước xuống rồi chào hỏi ba má thằng Hoàng, xong nó quay sang bọn tôi rồi nói bông đùa:

"Mấy anh làm gì mà nhìn em dữ vậy?"

"Công nhận, nhìn em đẹp quá." - Thằng Giang vô duyên nói xong rồi cười.

Thằng Hùng đang buồn vì con bồ, vừa thấy con Yến đến cũng tỏ ra háo hức, quăng điện thoại bên trong rồi giả vờ chạy ra ngoài nướng cá bên cạnh thằng Hoàng, nhưng mục đích chính của nó là nhìn con Yến.

Thế là buổi tiệc bắt đầu trong tiếng nhạc rộn rã phát ra từ chiếc laptop của thằng Hoàng. Đếm qua thì có hơn mười người, từng chủ đề được đưa ra bàn tán, tiếng nói cười, tiếng cụng ly nom cứ như mùa xuân đang về. Ăn nhậu được một lúc thì cả bọn bỗng nghe thấy tiếng gào thét thất thanh từ phòng vệ sinh, quay qua quay lại thì đã không thấy con Yến đâu.

"Tiếng ai nghe như giọng con Yến vậy?" - Thằng Hoàng nói.

"Giọng con Yến đó, không biết nó bị gì mà la dữ vậy?" - Thằng Giang mặt hớt hải hỏi.

Dứt lời, bốn bọn tôi cùng thêm một chiến hữu của thằng Hoàng nhanh nhảu phóng nhanh về phía nhà vệ sinh, nơi phát ra tiếng hét thất thanh. Đến nơi, trước mắt chúng tôi giờ đang là một cảnh tượng bầy hầy, hôi thối đến khó tả.

Thằng Giang là người chạy tới đó trước, tỏ ra thất kinh cất giọng:

"Sao bùn đất ở đâu dính đầy trên cánh cửa toilet thế này, đm, lại còn mùi gì kinh tởm quá?"

Bọn còn lại trong đó có tôi chạy theo sau, vừa tới nơi, cả đám cũng muốn té xỉu khi ngửi thấy cái mùi khủng khiếp, tựa như cái mùi thối mà tôi đã ngửi thấy trước đó ở trong phòng cái Ngọc, con em gái đã mất của thằng Hoàng. Chính xác là cái mùi ấy, mùi của xác động vật hòa lẫn với mùi đất bùn để lâu năm.

Thấy như có điều chẳng lành, tôi mới lấy lại bình tĩnh rồi bèn nói:

"Mọi người quay lại chỗ ngồi hết đi, để tôi và thằng Hoàng kiểm tra và coi cái Yến có trong đó không?"

Cả bọn nghe thấy vậy nên làm theo, quay trở ra phía ngoài. Đoạn, tôi và thằng Hoàng vừa bịt mũi vừa tiến vào bên trong toilet. Càng đến gần, cái mùi thối càng trở nên nồng nặc và rợn người hơn, cùng với không khí lạnh lẽo từ rặng dừa thổi vào, khiến tôi và thằng Hoàng nhiều lần rùng mình.

"Ê, sao tao ấn công tắc mà đèn không sáng vậy Hoàng?" - Tôi nói.

"Đèn này nhà tao thay mới hai tuần trước, đang hoạt động bình thường, chả hiểu sao lại hư bất thình lình thế này, để tao bật đèn pin trong điện thoại." – Thằng Hoàng giải thích.

"Bùn đất dính đầy chân tao rồi, có chuyện chẳng lành rồi mày ơi, tao nghi bị ma phá rồi." - Tôi nói thêm.

"Mày cứ phán bừa, lỡ con Yến nó đi nhầm vô khu đất bùn, rồi vô đây rửa chân, bất chợt trơn té ngã thì sao?" - Thằng Hoàng cố giải thích.

Thấy thằng Hoàng nói nghe có vẻ có lý, tôi giữ bình tĩnh, tiếp tục tiến vào trong toilet. Trong khi đó thằng Hoàng theo sau rọi đèn pin.

"Cót... két... cót... két"

"Yến, Yến ơi, em có trong đó không?"

"Em trong đó hả Yến?" - Tôi nói vọng vào trong.

Cánh cửa toilet từ từ được tôi đẩy ra, cảnh tượng xuất hiện trước mắt tôi giờ đây còn kinh khủng hơn gấp chục lần lúc bọn tôi chạy từ ngoài vào đây.

"Cái quái gì vậy, Hoàng… Hoàng ơi... mày... mày... rọi đèn chỗ kia… tao xem, sao có nước gì đỏ lè, giống máu quá vậy?" - Tôi giọng run run vừa đi vừa nói.

Thằng Hoàng thấy người tôi run lên từng hồi, nên cũng tỏ ra sợ hãi, nó mới bắt đầu từ từ rọi đèn pin về hướng tôi chỉ, đôi tay nó run cầm cập như người mắc bệnh Parkinson.

"Hình như... hình như... là xác con mèo." - Thằng Hoàng nói.

"Mày rọi kỹ thêm xíu để tao coi cho chính xác." - Tôi vỗ vai nó nói.

"Đúng là xác mèo rồi, mà có tới xác hai con."

"Thế con Yến đâu?" - Thằng Hoàng hỏi tôi.

"Tao không biết." - Tôi đáp.

"Thôi, đi ra đi, trong đây khiếp quá."

Thoạt sau, tôi với thằng Hoàng lủi thủi đi ra, trong đầu hai thằng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mặt thằng nào thằng nấy ngu ngơ như người mất hồn. Tôi bèn kêu thằng Hoàng chạy lại chỗ mọi người đang nhậu rồi toan đổ xô nhau đi kiếm con Yến.

Tuy nhiên, vừa ra đến nơi thì cả tôi và thằng Hoàng giật bắn mình khi thấy con Yến đã ngồi an tọa bên cạnh thằng Hùng tự bao giờ.

"Ủa, chứ không phải em ở trong toilet hả Yến?" - Thằng Hoàng mặt ngơ ngác nhìn con Yến rồi hỏi.

"Nãy giờ em đâu có trong toilet đâu?" – Con Yến nói.

"Chứ em đi đâu nãy giờ?" - Tôi hỏi thêm vào.

"À, nãy em thấy hết nước chấm nên vào trong bếp pha thêm, mà có chuyện gì vậy?"

"Cách đây vài phút em có nói lớn hay la hét gì không?"

"Có đâu anh, mà em cũng có nghe thấy tiếng la gì đâu?"

Nghe con Yến nói vậy, thằng Hoàng mới nhìn tôi rỏ tỏ ngạc nhiên: "Chứ tiếng hét hồi nãy của ai, với lại nó xuất phát từ toilet."

"Tao không biết." - Tôi đáp.

Phút chốc tôi thấy thằng Hoàng buồn bã, tỏ vẻ như kẻ không hồn, tôi mới kêu nó ra một góc rồi nói:

"Không giấu gì mày chứ tao nói thật, nhà mày có nhiều ma lắm đó, mấy thứ nãy giờ mày thấy là do bọn chúng trêu chọc gia đình mày đó."

"Ùa, tao cũng hơi tin tin là nhà tao có ma, giờ tao phải làm sao đây." - Thằng Hoàng mặt mày ủ rủ ra vẻ cầu khấn.

"Từ từ, để tao nghĩ cách, giờ cứ ra ăn nhậu với mọi người đi, tao nghĩ khuya nay thể nào cũng xảy ra chuyện tiếp."
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương V

Khuya ấy, trời không trăng, gió lộng rất mạnh, bọn tôi ăn nhậu tới tận mười giờ vẫn không dứt, cả bọn dường như càng uống càng sung như không biết mệt mỏi hay buồn ngủ là gì, chỉ có Ba Má của thằng Hoàng là cáo lui vào phòng ngủ từ hồi chín giờ.

Bốn đứa chúng tôi cùng ba chiến hữu nhà thằng Hoàng và con Yến đập chén, gõ ly hát hò say mê, đến khi chán chê thì lại thay phiên nhau kể từng câu chuyện này tới câu chuyện khác, từ truyện ma cho tới truyện cười.

Thằng Giang trong hơi thở nồng nặc mùi rượu, đứng lững thửng, lên giọng kể câu chuyện cười mà hắn cóp nhặt ở đâu đó trên mạng:

"Chiều hôm trước tao có đi uống cà phê một mình, vừa vào quán thì vô tình gặp cô chủ quán đang cho con bú. Xung quanh không có một vị khách nào khác. Tao thấy cô ấy đang bế con, bé không chịu bú cứ vặn người lên òa khóc. Cô ấy dọa đứa bé hai đến ba lần, rồi chỉ tay về hướng tao rồi nói: "Con mà không bú, mẹ cho chú này bú hết bây giờ".
Đang định đi về, nghe thấy cô ấy nói vậy, tao liền gọi thêm ly cà phê nữa. Đợi mãi, đợi mãi hết tầm khoảng ba tiếng. Tao sốt ruột quá, đành đứng dậy gãi đầu và hỏi:

"Em hỏi lại cháu lần nữa xem cháu nó đã chịu bú chưa. Chứ anh ngồi đợi nãy giờ cũng hơn ba tiếng rồi."

Thằng Giang vừa kể xong, cả bọn phá lên cười khoái chí, kêu thằng này được.

Đến tầm 11h30 giờ, con Yến xin phép đi về do sáng sớm mai còn dậy sớm chuẩn bị quán, ba chiến hữu của thằng Hoàng cũng toan đòi về do rượu không còn, thế là cuộc chơi của bọn tôi dừng lại ở đó. Quay qua nhìn xung quanh, tôi thấy thằng Giang và thằng Hùng có vẻ đã xỉn quắc cần câu, đang ôm nhau ngủ như hai thằng gay. Thằng Hoàng đi đứng cũng không vững, nó mới vội yêu cầu tôi:

"Mày còn tỉnh, mày đưa con Yến về quán cà phê giúp tao được không, con gái đi đường khuya nguy hiểm."

"Ok, mày cứ ngồi nghỉ một lát đi, chờ tao về." - Tôi nhận lời.

Nói xong, tôi dắt xe ra, rồi một mình một ngựa đưa em Yến hotgirl về. Con Yến do chỉ uống có một vài ly nên mặt tỉnh như sáo, vẻ mặt lộ rõ sự biết ơn đến tôi vì đã không ngại đưa nó về. Tôi với nó mỗi đứa một xe, đi thật chậm trên con đường mà tôi cho rằng có một bóng ma đang theo dõi tôi.

Đi được một đoạn, tôi toan quay qua hỏi chuyện cái Yến, thì tá hỏa nhận ra rằng người đang đi với tôi trong không gian tối tăm khuya ấy thật ra không phải là con Yến.

"Ủa Yến, mai mấy giờ quán em mở?"

"Mà quán này là của nhà em luôn hay em chỉ đi làm thuê." - Tôi hỏi tiếp.

Đoạn tôi hỏi liền mạch hai, ba câu hỏi nhưng thấy cái Yến không hề trả lời lấy một lời, dự có điều không ổn, tôi vội đưa mắt nhìn về phía gương mặt con Yến thì tá hỏa thấy đôi mắt của nó trở nên trắng dã tự bao giờ, tóc tai bù xù như đã lâu rồi chưa chải đầu, trong khi đó miệng nó mím chặt lại tựa như bị ai đó dán keo dán sắt.

"Em... em... em… bị sao vậy…Yến?"

Chưa kịp nói dứt lời thì tự nhiên chiếc xe con Yến chạy rất nhanh về phía trước, bất chấp con đường gồ ghề xấu xí, dễ gặp tai nạn này. Ngay sau đó, tôi cũng rồ ga thật nhanh hòng đuổi kịp con Yến, trong đầu tôi chợt nghĩ: "Hay là con này bị ma nhập".

Giây phút ấy là tầm khoảng 12 giờ khuya, để đuổi kịp con Yến, tôi buộc phải tăng tốc, nhưng chạy chưa được hơn 200 mét thì xe tôi bị sụp ngay một cái ổ voi, vụ tai nạn khiến tôi ngã nhoài trên đường, khuôn mặt trầy xước vì bị chà mạnh xuống vũng bùn khô, còn chân trái của tôi bị chiếc xe ngã đè lên, đau thốn không tả nỗi.

Trời khuya hôm ấy rất tối, ánh trăng nhỏ lờ mờ chiếu soi lúc có lúc không do bị khuất lấp bởi những hàng dừa cao nằm dọc hai bên đường. Do bị té xe và chân đau quá đi không được, tôi toan định gọi điện kêu thằng Hoàng chạy ra giúp thì nhìn về phía trước hơn chục mét thấy xe con Yến hình như đã dừng hẳn, tất cả các đèn trên xe của nó mở sáng rực như muốn nổ tung. Thấy vậy, tôi liền nói vọng về đằng trước hòng kêu con Yến quay lại hỗ trợ tôi.

"Yến ơi, anh bị ngã xe đứng ko nỗi, em quay lại giúp anh.

"Yến, Yến ơi..."

Tôi nói chưa tới lần thứ ba thì thất kinh khi thấy cái đầu của con Yến quay ngoắc lại đằng sau, nhưng thân mình của nó vẫn nằm ở đằng trước, tuyệt nhiên không di chuyển. Nó nhìn về phía tôi, đôi mắt hồi nãy trắng dã giờ đã hóa đỏ lè trông rất ghê rợn, còn miệng nó khi nãy mím chặt giờ thì hé toan ra hết cỡ, bao phủ cả gương mặt.

Tôi vốn ít sợ ma nhưng không hiểu trong khoảnh khắc ấy cứ hễ nhìn thấy con Yến là người tôi lại rùng lên từng hồi, và tôi tin chắc rằng con Yến đã bị ma dữ nhập. Cả đoạn đường vắng khuya ấy chỉ có tôi và con Yến, tôi cố gọi cho thằng Hoàng năm, sáu lần nhưng toàn bị báo là "ngoài vùng phủ sóng", sau đó tôi gọi cho tụi thằng Giang thằng Hùng nhưng cũng bị tương tự.

Đang do dự không biết phải làm sao thì bất chợt tự đâu có luồng gió cực mạnh thổi liên tục về phía hai rặng dừa dọc hai bên đường, tiếng gió réo hòa lẫn với tiếng của những con ếch, nhái khiến tôi khiếp sợ thật sự. Đoạn tôi nỗ lực gượng dậy thì quay sang đã thấy con Yến trong bộ mặt kinh tởm đang bay lơ lửng chỗ rặng dừa, chỉ cách tôi chưa đầy năm mét, nó vẫn nhìn tôi như có điều gì đó uẩn khúc. Phía dưới chân nó giờ đây còn có thêm hai con mèo, không rõ màu lông. Cả ba nhìn về phía tôi. Tôi lấy hết can đảm, đưa mắt nhìn hướng cái Yến rồi hỏi với giọng run sợ:

"Ngươi... người... ngươi... không phải… là bạn ta…?"

Tất nhiên, nó vẫn im lặng và nhìn chằm chằm về phía tôi, cái miệng nó vẫn mở toạc ra đến mang tai, nước từ trong miệng nó liên tục chảy ra tựa như nước từ một khe suối tuôn trào. Còn hai con mèo thì liên tục báu mạnh những chiếc móng sắc của chúng xuống thân dừa, đôi mắt đỏ lè như hòn than.

Tôi thấy khiếp sợ nên không dám nhìn vào mặt nó, vừa hỏi nó tôi vừa nhìn về phía khác. Gió khi ấy cũng thổi mạnh không dứt, trời tăm tối ghê rợn chẳng khác nào cảnh tượng trong những bộ phim ma Nhật. Đoạn tôi ngất xỉu đi lúc nào không hay, sáng tỉnh dậy thì đã thấy nằm trong nhà thằng Hoàng, chân trái được ai đó băng bó cẩn thận. Tôi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi thằng Hoàng:

"Sao tao lại ở đây?"

"Sáng má tao dậy sớm, thấy mày nằm ở sân trước nên gọi tao dậy ra lôi mày vào trong. Tao thấy chân trái mày dính máu nhưng đã khô, nên nghĩ tối qua mày đưa con Yến về, gần về tới nhà thì bị ngã xe rồi bất tỉnh." - Thằng Hoàng đáp.

"Tao nhớ mang máng là hôm qua tao có bị té xe, nhưng cách xa nhà mày chứ đâu có bị té ở ngay sân trước." - Tôi nói thêm.

"Có chuyện đó nữa à?"

"Uh, thế cái Yến đâu?"

"Nó mới gọi tao, nhờ tao cám ơn mày vì hôm qua mày đưa nó về."

"Quái lạ, khuya qua tao tận mắt chứng kiến cảnh con Yến bị ma nhập."

"Mày chắc chắn không vậy, thôi lát nữa kể bọn tao nghe cũng được, giờ mày nghỉ ngơi thêm xíu cho nhanh khỏi, chân mày bị nhẹ nên chắc không sao đâu, yên tâm đi".
.................................................................................................................................
Sau khi ngủ một giấc thật sâu, tôi tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm mộ giờ trưa, thức dậy trong tình trạng đau buốt và ê ẩm khắp mình, cái chân trái của tôi do được tụi bạn chăm sóc nên giờ chỉ còn hơi đau nhức một chút, đủ để tôi gượng dậy và đi nhẹ xung quanh. Nhưng tâm trí của tôi lúc ấy rất mông lung, thật sự không thể hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra tại căn nhà thằng Hoàng. Tôi có cảm giác như con ma hôm qua nhập vào người cái Yến đang có điều gì đó muốn nói với tôi, nó với gia đình thằng Hoàng dường như có mối liên quan gì đó với nhau, kể cả cái chết của bé Ngọc em thằng Hoàng.

Theo như dự kiến, tôi cùng thằng Hùng và thằng Giang sẽ trở lại thành phố vào rạng sáng ngày mai, tức là chúng tôi chỉ còn ở lại cái nhà thằng Hoàng thêm một đêm nữa thôi. Còn thằng Hoàng thì do còn bận làm một số giấy tờ nên vẫn sẽ nán lại quê của nó tầm một tuần trước khi trở lại thành phố.

Đoạn tôi tỉnh dậy trong căn phòng của cái Ngọc, con em gái xấu số nhà thằng Hoàng, thì đã không thấy ai cạnh bên.

"Quái lạ, bọn nó đi đâu hết rồi?"

Nói sơ quá về căn phòng của cái Ngọc, đó là căn phòng nhỏ nhất trong số bốn phòng của nhà thằng Hoàng, được thiết kế dạng hình chữ nhật với hai cửa sổ làm bằng kính hướng mặt ra ngay chỗ rặng dừa, đằng trước bên ngoài cửa sổ là một cây cau được ba thằng Hoàng trồng từ rất lâu, tỏa bóng râm vào bên trong căn phòng. Chính cây cau này cũng khiến ánh sáng từ bên ngoài lọt vào phòng bị hạn chế đáng kể, làm không gian bên trong lúc nào cũng âm u, tù túng. Có một điều đặc biệt là trong mấy ngày đây cứ hễ mỗi lần tôi bước vào căn phòng này thì lại có cảm giác mệt mỏi, ủ rủ như thiếu sức sống.
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương VI

Ngồi thần người ra một chút, tôi mới cố gượng dậy để đi vệ sinh, khi ấy cánh cửa phòng cái Ngọc cùng những tấm rèm cửa sổ được ai đó đóng lại, bên ngoài trời tối nhẹ tựa như hoàng hôn đang buông xuống mặc dù mới chỉ là một giờ trưa.

Tính từ chỗ giường nơi tôi nằm ra đến cánh cửa phòng chỉ dài độ bốn mét nhưng không hiểu vì sao cái chân trái của tôi lại trở nên cứng ngắt không tài nào nhấc lên nỗi, tựa như có ai đó đang ôm chặt như không muốn tôi rời khỏi căn phòng này, đến nỗi tôi phải dùng hết lực của cái chân phải cùng hai bàn tay vịnh vào thành tường mới đủ sức để di chuyển.

Khi chỉ còn cách cánh cửa có một đoạn ngắn, vô tình tôi nghe thấy một thứ âm thanh kỳ lạ:

"Xẹt... xẹt..."

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là chuột thì bỗng thình lình có vật gì đó hình thù dị hợm, đen đúa, bò ngang qua chân tôi, rồi chạy rất nhanh vào gầm giường. Tôi giật mình, té xuống, trước mắt tôi giờ đây là quang cảnh mờ tối bên dưới gầm giường mà xưa kia cái Ngọc thường hay nằm ngủ. Đang trong lúc nỗ lực vịnh vào thành giường để đứng dậy, tôi có cảm giác như bị vật gì lạnh lạnh mềm mềm chạm vào chân tôi.

Tôi cúi xuống lấy tay xoa nhẹ bàn chân thì thất kinh vì tận mắt chứng kiến một gương mặt ghê rợn không miệng không mũi lấp ló dưới gầm giường, đôi mắt nó sáng quắc nhìn về phía tôi, mùi hôi thối từ người nó bốc lên xộc thẳng vào mũi tôi, làm tôi ói một bãi ngay tại chỗ.

Đoán chắc đây là oan hồn đi theo tôi mấy bữa nay, tôi lấy hết can đảm, rồi hỏi:

"Ngươi là ai, sao cứ mãi theo ta?"

Cũng như tối qua, cái con ma hay oan hồn này vẫn im lặng không có bất cứ phản ứng gì, đôi mắt nó vẫn cứ nhìn về phía tôi một cách chăm chú. Tầm một phút sau, tự đâu có rất nhiều nước chảy ra từ phía bên trong gầm giường, nó khiến đôi chân tôi ướt sũng như vừa lội sông. Mùi hôi thối thì càng ngày càng bốc lên dữ dội.

Đang trong lúc loay hoay không biết làm sao thì cánh cửa phòng mở ra, tôi mừng húm vì trước mắt tôi là thằng Hùng. Nó thấy tôi đang nằm quỵ dưới sản nhà thì lộ vẻ ngạc nhiên, hỏi:

"Cái gì vậy trời, mày bị gì vậy, nước đâu ra lênh láng thế này?"

"Đỡ tao dậy, ra ngoài tao kể cho nghe." - Tôi lí nhí đáp.
"Mùi gì khiếp quá?" - Thằng Hùng vừa bịt mũi vừa nói.

Sau khi thằng Hùng dìu tôi vào nhà vệ sinh để giải quyết chuyện cá nhân, tôi mới dặn cả bọn tụ họp lại chỗ vườn sau, rồi từ từ kể lại mọi chuyện mà tôi đã gặp từ tối qua lẫn sáng hôm nay. Tụi thằng Hùng, Hoàng và Giang nghe xong, đứa nào đứa nấy đều ra vẻ là tin chuyện tôi kể là có thật, điều này một phần là do cả ba đứa bọn nó đều đã ít nhất một lần chứng kiến cảnh tượng khó hiểu. Trong khi thằng Hùng suýt bị ma da kéo giò thì thằng Giang tận mắt thấy bóng ma ngồi trên bia mộ ven đường, còn thằng Hoàng thì đã từng chứng kiến những điều kỳ lạ xảy ra ở chỗ nhà vệ sinh cùng tiếng thét thất thanh tối qua.

"Giờ tụi mình phải làm sao đây?" - Thằng Hoàng vẻ mặt lo sợ hỏi tôi.

"Theo mày thì con ma này nó chỉ muốn nhát tụi mình thôi đúng không?" - Thằng Giang nhìn tôi nói.

"Tao nghĩ đây chỉ là một oan hồn vất vưởng thôi, nó hay xuất hiện trước mặt tao nhưng không hại gì tao hết, có vẻ nó đang muốn ảm chỉ tao về điều gì." - Tôi nói.

"Thế mày có cách gì để giải quyết không, hay nhờ thầy nào về siêu thoát cho nó đi." - Thằng Hùng đưa ra đề xuất.

Nghe thằng Hùng nói vậy, tôi cũng cảm thấy có lý, vì theo những gì tôi thấy và cảm nhận thì rất có thể oan hồn này đã ẩn nấp, sống vất vưởng từ rất lâu quanh khu vực nhà thằng Hoàng, thậm chí nó đã ở đây từ trước khi thằng Hoàng ra đời. Do đó, chỉ có những thầy pháp lâu năm hoặc những người cao tay ấn mới có đủ năng lực để giải thoát cho hồn ma này. Đoạn cả bọn đang suy nghĩ tìm ra cách thì thằng Hùng nhìn về phía tôi rồi cất lời:

"Tụi tao chỉ tin là có ma chứ chưa thật sự tận mắt thấy nó, chỉ có mình mày thấy rõ. Tao thì tuy nhát ma nhưng cũng muốn một lần trong đời được nhìn thấy nó, mày có cách gì để gặp ma không?"

"Mày điên à, đang không muốn gặp ma." - Thằng Giang ra điều chửi.

Thằng Giang vừa dứt lời thì thằng Hoàng cũng lí nhí nói:

"Tao không biết có phải linh hồn cái Ngọc hiện về không?"
"Không phải, mà… mà... tao cũng không chắc, chỉ biết đó là nữ." - Tôi trả lời.

"Thôi thì lỡ tò mò rồi thì tò mò cho chót, mày có cách gì gặp nó không, chứ lỡ nó là cái Ngọc thì tao phải tìm cách giúp nó, dù sao đó là em gái tao."

"Cách gì đâu, tùy người thôi, có người thường xuyên gặp được, có người muốn gặp cũng không được. Nhưng hồi xưa bà tao còn sống có chỉ cho tao một cách để người bình thường cũng có thể gặp ma, thằng nào thích thì tối nay tao bày cách."

Tôi vừa nói xong, cả thằng Hoàng và thằng Hùng đều tỏ ra hào hứng, còn thằng Giang thì ban đầu có vẻ e dè không dám, nhưng sau bị hai thằng kia thuyết phục nên cũng nhắm mắt làm theo.

Thế là mọi thứ đã quyết định, khuya nay đúng 12 giờ tôi sẽ bày cách cho tụi thằng Giang, Hoàng và Hùng thấy ma để thỏa chí tò mò của tụi nó, và cho bọn nó tin rằng thế giới tâm linh là có thật. Còn gặp ma rồi sẽ làm gì tiếp theo thì tôi cũng không biết, thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó... và có lẽ đó là đêm ác mộng đối với cả bốn bọn tôi...

Buổi chiều hôm ấy, tôi cùng đám bạn mua đồ về bày tiệc ăn uống và chuyện trò rất vui, có cả Ba Má thằng Hoàng. Sau bữa tiệc, thằng Hoàng còn mở karaoke để anh em chúng tôi hát hò giải khuây, quên hết tất cả những chuyện không vui xảy ra từ bữa đến giờ. Tuy vui chơi là thế nhưng bọn tôi không quên việc sẽ gặp ma vào khuya nay.

Đúng bảy giờ tối, tôi gọi tụi thằng Hoàng, Hùng và Giang ra chỗ khu đất trống sau nhà, bèn nói:

"Hồi xưa lúc bà tao còn sống có chỉ cho tao một cách để người thường nặng vía như tụi bây có thể gặp ma."

"Cách gì vậy, cầu cơ hả?" - Thằng Hoàng nhìn về tôi rồi hỏi.

"Không phải, cầu cơ chỉ hiệu quả khi chơi ở nghĩa địa thôi, xung quanh đây làm gì có nghĩa địa mà chơi." - Tôi đáp.

"Vậy cách gì vậy, sao bí hiểm vậy?" - Thằng Hùng mặt ngơ ngác hỏi vào.

"Cách này khá hiếm, ít người biết, đầu tiên mày phải kiếm cho tao một chút máu của con gà trống, một bó nhang và một cành dâu nhỏ. Máu gà trống tao sẽ dùng để rắc vào những nơi mà ma quỷ hay hiện ra, cụ thể là rặng dừa, đồng thời tao sẽ cắm đúng 13 cây nhang ở khoảng đất xung quanh đó. Chỉ vậy thôi, bọn bây ngồi chờ cho đến khi những cây nhanh cháy quá nửa cây là sẽ thấy những việc kỳ lạ xảy ra."

Tôi vừa nói xong thì thằng Giang hỏi tiếp:

"Thế cành dâu để làm gì vậy?"

"À, cành dâu để phòng hờ, lỡ thằng nào bị ma nhập thì tao dùng nó để đuổi con ma ra." - Tôi trả lời.

Thằng Hoàng nghe thấy vậy, mặt ngáo ngơ nói: "Giờ tối om kiếm đâu ra máu của gà trống?"

"Mày ráng tìm cách coi, không có thì bó tay." - Thằng Hùng ra vẻ nài van.

Cả bọn ngồi lặng thinh một lúc thì thằng Hoàng bỗng cất lời:

"Cách đây trăm mét có một nhà nuôi gà rất nhiều, lát thằng Hùng đi với tao chạy ra nhà đó hỏi mua một con."

Thấy đề xuất của thằng Hoàng có vẻ hợp lý, cả bọn gật gù tán thành, trước khi bọn nó đi thì tôi không quên dặn bọn nó mua đúng con gà trống, lỡ mua nhầm con gà mái thì vô tác dụng.

Trong khi thằng Hoàng và Hùng đi mua gà thì tôi và thằng Giang ở nhà chuẩn bị 13 cây nhang, còn cành dâu thì bọn tôi tìm mỏi mắt trong vườn và các khu đất lân cận đấy cũng không có, thôi thì đành xác định không có cành dâu.

Mỗi thằng một nhiệm vụ, đến chín giờ thì mọi thứ cũng chuẩn bị xong xuôi đâu đó, tôi dặn cả bọn đi ngủ sớm có gì lát dậy, và tuyệt đối giấu chuyện này không cho ba má thằng Hoàng biết, chờ hai bác đi ngủ rồi "ra tay".

11h30 khuya…

Trong căn phòng của cái Ngọc, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc, xung quanh là một màu đen tối đáng sợ, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng chiếu len qua ô cửa sổ bằng kính, rọi thẳng vào mặt thằng Hùng, nhìn thoáng qua tôi giật mình, tưởng ma nhập vào nó. Miệng nó nhỏ giãi trông tởm không chịu nỗi.

"Dậy, dậy mày, đến giờ rồi." - Tôi vừa nói vừa lay người thằng Hùng.

"Giờ gì cha nội?" - Thằng Hùng mặt say ke đáp.

"Thì đến giờ gặp ma rồi, mày không muốn thấy à?"

"À, à, muốn."

"Thế thì dậy nhanh lên, tao qua phòng bên gọi hai thằng kia, có gì mày ra nhanh nhá."

Đánh thức được thằng Hùng, tôi từ từ đi qua phòng bên cạnh. Vừa mở cửa bước ra ngoài thì có cơn gió rất mạnh từ đâu ùa qua khiến tôi muốn té ngã xuống đất. Cây cối phía bên ngoài kêu xào xạc từng cơn cứ thể như bão đang về.

Sau khi bình tâm lại, tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng thằng Hoàng ra. Nhưng khác với phòng bên tôi, phòng của thằng Hoàng không hiểu sao bị kẹt cứng ngắt, tôi đẩy hết sức lực vẫn không tài nào mở ra được, tôi mới chợt nghĩ là hay thằng Hoàng nó chốt bên trong.

Đoạn tôi lấy điện thoại ra gọi cho tụi thằng Hoàng thằng Giang, gọi hai lần đầu đều báo ò í e, đến lần ba thì có người bắt máy, nhưng đầu dây bên kia tuyệt nhiên không có tiếng nói gì, chỉ có những âm thanh kỳ lạ khó nghe và rất ghê rợn, tựa như tiếng cào xé vọng từ một nơi rất xa.

"Alo... Hoàng hả, dậy chưa…"

"Rẹt... rẹt... rẹt..."

Thấy vậy, tôi biết có việc chẳng lành, bèn kêu thằng Hùng ra để hỗ trợ. Nhưng một điều kỳ lạ đó là thằng Hùng vừa chạm nhẹ vào cánh cửa phòng thằng Hoàng thì cánh cửa từ từ mở ra.

"Mày điên hả, cánh cửa có bị gì đâu?" - Thằng Hùng nhìn tôi nói.

"Nãy giờ tao mở thấy mồ có ra đâu, lại bị ma nhát rồi."

Dứt lời, tôi với thằng Hùng lao vào phòng rồi đánh thức tụi thằng Hoàng và Giang dậy.

"Nãy tao có gọi điện vô số thằng Hoàng, thằng nào bắt máy vậy?" - Tôi hỏi.

"Ai biết, tao ngủ như chết có biết gì đâu." - Thằng Giang đáp.

"Điện thoại tao hết pin từ tối giờ, có mở đâu mà mày gọi." - Thằng Hoàng nói thêm.

"Đệt, vậy chính xác là tao bị ma nhát rồi." - Tôi nói.

Đúng 12 giờ khuya, tôi và tụi bạn kéo nhau ra khu đất xung quanh rặng dừa nước, khác với mấy ngày trước, hôm ấy trăng soi rất sáng cứ như thể ngày rằm. Tôi dặn thằng Hoàng tắt hết tất cả đèn đóm xung quanh nhà nó rồi đem hết đồ nghề ra.

Đoạn tôi cầm trên tay cái bát đựng máu gà trống, rồi dặn thêm thằng Hoàng.

"Mày cắm 13 cây nhang dưới đất, nhớ là chỉ cắm thôi chứ đừng châm lửa vội."

Trong lúc tôi đang đi rắc máu gà vào chỗ rặng dừa thì bọn thằng Giang và Hùng đứng lặng lẽ phía sau, đứa nào đứa nấy lộ rõ vẻ lo sợ. Rắc máu xong, tôi kêu thằng Hoàng nhanh chóng đốt những cây nhang. Gió lúc ấy thổi rất mạnh nhưng khi thằng Hoàng vừa bật lửa lên thì tuyệt nhiên gió ngừng hẳn, để lại một bầu không khí yên tĩnh oi ả đến lạ thường.

Mọi thứ xong xuôi, tôi dặn cả bọn đứng chụm vào nhau, đứa này vòng tay đứa kia tạo thành một vòng tròn, rồi tôi bắt đầu khẩn:

"Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian
Cảnh tiên hạc nội mây ngàn
Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui
Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi
Sao bằng cảnh tục hồn vui với người."

Tôi đọc liên tục đoạn khấn này cho đến khi những cây nhang cắm trên đất gần tàn hết, nhưng để ý xung quanh vẫn chưa thấy chuyện kỳ lạ gì xảy ra... Ba thằng kia vẫn chụm lại nhau.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Đánh dấu để khi rảnh đọc nè. :D Kiểu kể chuyện của bạn giống tự truyện trên VOZ nhỉ. Có thời mình say mê cày bộ "Quê tôi - Đất độc" trên đó. :))
P/S: Bạn sửa lại tên chủ đề nha. Ghi là: "Ngôi nhà dưới quê - Cập nhật - Thattiennu" cho đúng với quy định nhé. ;)
P/S 2: Truyện của bạn vẫn còn lỗi chính tả, đánh máy và lỗi viết tắt bạn ơi. :( Mình lười chỉ ra quá, nhưng mới đọc được từ "cmn" ở trên xong. He he, cứ ghi hẳn là "con mẹ nó" cũng được mà. :))
 

Thattiennu

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
18/4/15
Bài viết
19
Gạo
0,0
Chương VII

12h25 phút...

Từng cây nhang bắt đầu lụi tàn, tro bụi theo gió bay tán loạn khắp nơi. Tôi khấn mỏi cả miệng, bọn bạn đứng mỏi cả chân, tưởng chừng như mọi thứ rơi vào ngõ cụt, tôi toan kêu bọn nó vào nhà ngủ. Bỗng, một cơn gió mạnh nhất từ trước tới giờ thổi tạt ngang qua người chúng tôi, cơn gió này vừa đi qua thì lại một cơn gió khác kéo đến, mỗi lúc càng mạnh hơn, đến nỗi những chiếc ghế nhựa đặt ở gần đó bị hất tung cao đến hai mét. Tôi bị cát bay vào mắt khá nhiều, đang lúc lấy tay dụi mắt thì tôi thất kinh thấy bóng người con gái mặc áo đỏ, tóc dài xõa tới tận đất, khuôn mặt bằng chang, đang bò lết gần chỗ 3 thằng bạn tôi đứng chụm lại.

Thằng Hùng tự nhiên bất ngờ la lên một tiếng như vang trời:
“á……….. á……….. Á……….. Á”
Tôi, thằng Giang, thằng Hoàng không hiểu chuyện gì xảy ra, mặt thằng nào cũng tỏ ra hốt hoảng:
“Mày bị gì vậy Hùng?”

Đoạn thằng Hùng rống một tiếng to rồi bất ngờ lăn đùng xuống đất, rơi vào trạng thái hôn mê, cái bóng người con gái lúc nãy cũng biến đâu mất.

Thấy chẳng lành, tôi kêu bọn thằng Hoàng và thằng Giang tránh ra, rồi tôi cố lay người thằng Hùng hòng nó tỉnh dậy, nhưng có vẻ như giờ nó chỉ là cái xác không hồn, nói chính xác hơn là nó chỉ còn là cái xác, còn hồn phách của nó thì đang bị “ai đó” sở hữu.

“Dậy đi mày, bị gì vậy, đừng làm tao sợ.” – Tôi nói.

Mặc cho tôi lay dậy, cơ thể thằng Hùng vẫn bất động, tôi bèn kêu tụi bạn hỗ trợ bê nó vào trong nhà để tránh gió độc, nhưng tất cả đều vô vọng khi bọn tôi không tài nào nhấc nỗi được người nó lên, mặc dù nó nặng chưa tới 60 ký.

Phút chốc, tôi thấy người thằng Hùng nhúc nhích, nó mở mắt dậy và nhìn vào tôi chằm chằm. Đôi mắt nó đỏ sọc, rồi nó cười lên từng tiếng ghê rợn như giọng của một ai đó từ nơi xa xăm.

“Hé hé hé… hé hé hé…"

Tôi vội lùi ra xa thằng Hùng, còn thằng Hoàng và Giang vì quá sợ hãi nên đã phắn vào trong nhà tự bao giờ.

“Hai thằng kia ra đây giúp tao, thằng Hùng chắc bị ma nhập rồi.” – Tôi nói.

“Mày coi đuổi nó ra đi, chứ bọn tao sợ quá.” – Thằng Giang từ trong nhà nói vọng ra chỗ tôi.

Trong hoàn cảnh ấy, thật sự tôi không biết phải làm gì để cứu thằng bạn, tôi chỉ ước giá mà có cành dâu thì tôi sẽ đuổi được con ma ra khỏi người thằng Hùng.

“Giờ phải phải làm gì tiếp đây?” – Tôi tự hỏi.

Lúc tôi đang suy nghĩ tìm hướng giải quyết thì tiếng cười từ miệng thằng Hùng phát ra mỗi lúc một lớn hơn.

"hé… hé… HÉ… HÉ... HÉEEEEEEEEEEEE"

Nghe kỹ hơn, tôi nhận thấy rằng đấy không phải là giọng cười của một người trưởng thành, mà là giọng của một đứa trẻ gái...

Tiếng cười lớn, hòa quyện với tiếng gió hú, tiếng mèo kêu “oeo… oéo…” vào ban đêm khiến ai gan dạ nhất cũng phải rùng mình sợ hãi. Tôi chắc rằng những ai yếu tim trong hoàn cảnh đó sẽ phải ngất xỉu, hoặc thậm chí là tè ra quần. Nhớ lại đôi mắt đỏ lòng sọc lúc thằng Hùng nhìn tôi mà cảm giác muốn nỗi da gà, ánh mắt ấy như kiểu đang rất căm phẫn tôi, nhưng sự thật là tôi có làm gì nó đâu cơ chứ?

12h50 khuya…

Tôi vẫn đứng đó và vẫn không biết phải làm sao để giúp thằng bạn khốn khổ, nhìn vào trong nhà, tôi thấy thằng Giang đang đứng khép nép tỏ ra run sợ, còn thằng Hoàng thì đi đâu đó.

“Mày mở hết đèn ngoài này lên giúp tao đi Giang.” – Tôi nói vọng vào trong.

Thằng Giang nghe thấy, tức khắc vào bật công tắc đèn. Phút chốc cả khu đất bên ngoài sáng rực lên, nhưng chưa kịp sáng bao lâu thì ba phút sau từ chỗ điện tổng phát ra một tiếng nổ rất lớn, rồi tất cả đèn trong nhà thằng Hoàng tắt hết, trả lại một bầu không khí tối đen.

“Cái đệt, chạm điện rồi.” – Thằng Giang khuôn mặt lo sợ nói với tôi.

“Thằng Hoàng đâu? – Tôi hỏi.

“Tao không biết, mới nãy nó cầm đèn pin đi ra vườn làm gì đó.” – Thằng Giang đáp.

“Mày đi kiếm nó cho tao, phải tìm cách cứu thằng Hùng thôi, chứ để một lát con ma vật nó chết.”

“Vậy mày đứng đây canh chừng thằng Hùng đi, tao ra vườn sau kiếm thằng Hoàng.”

Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra rồi mở đèn pin lên, rọi thằng vào mặt thằng Hùng xem nó thế nào.

Vừa rọi đèn vào thì tôi tá hỏa thấy đầu thằng Hùng cứ lắt lư vòng tròn, tóc tai rối bời, đôi mắt nó trở nên trắng dã, nước kèm đất sét từ trong miệng trào ra liên tục làm ướt sũng cả vùng đất xung quanh. Điều kỳ lạ là đầu nó lắt lư nhưng cả thân mình nó tuyệt đối không hề nhúc nhích cứ như thể con ma chỉ nhập vào cái đầu của nó.

Thật chầm chậm, tôi tiến sát hơn về phía thằng Hùng trong tâm trạng hối hận vì đã làm cái điều dại dột, đó là cho tụi bạn thấy ma. Đoạn, tôi đang nhẹ nhàng cởi áo mình ra rồi đắp vào người thằng Hùng thì tụi thằng Hoàng và thằng Giang chạy ra:

“Nó sao rồi? – Thằng Hoàng hỏi.

“Bị nhập nặng rồi.” – Tôi nói.

“Giờ sao ta?” – Thằng Giang giọng lí nhí nói vào.

“Nãy giờ mày đi đâu vậy Hoàng?” – Tôi hỏi.

“Tao đi vô vườn kiếm coi có cây ngãi cứu không” – Thằng Hoàng đáp

“Để làm gì?” – Tôi hỏi tiếp

“Có lần tao nghe người ta nói là cây ngãi cứu có thể trừ tà và đuổi ma ra khỏi cơ thể, chỉ cần nhai lá của cây ngãi cứu rồi cho người bị nhập ăn, khắc con ma sẽ xuất ra.” – Thằng Hoàng giải thích thêm.

“Thật không vậy, sao tao chưa nghe bao giờ?” – Tôi nói.

“Thì phải thử thôi, chứ giờ ở đây làm gì có cành dâu mà dùng.” – Thằng Giang nói.

- Thế trong vườn có cây ngãi đó không?” – Tôi lại hỏi.

“Tao tìm nãy giờ nhưng không thấy.” – Thằng Hoàng đáp.

“Giờ sao ta, nhìn mặt thằng Hùng thấy ghê quá” – Thằng Giang nói.

Một lúc sau, thằng Hoàng bỗng la lên:

“A, tao sực nhớ ra là ở khoảng đất trống cách đây trăm mét có mọc mấy cây ngãi cứu, để tao chạy nhanh ra đó kiếm, mày với thằng Giang ở lại canh thằng Hùng, chờ tao.”

- Thôi, thằng Giang đi theo thằng Hoàng đi, kiếm cho nhanh rồi về, mình tao ở lại đây canh nó được rồi.” – Tôi nói.

Thế là tôi tạm chia tay thằng Hoàng và thằng Giang, một mình ở lại nơi đáng sợ này.

Đang lí hoáy lượm đôi dép lúc nãy bị rơi ra thì bất chợt tôi nghe có tiếng người lớn, giọng đàn ông, phát ra ở đâu đó tận sâu trong căn nhà, không phải từ miệng thằng Hùng.

“Hé… hé… tao sẽ giết mày.”

Rọi đèn vào bên trong, tôi thất kinh thấy ba thằng Hoàng đang ngồi bệt bên trong nhà, ngay gần với bài vị của những người đã khuất. Tóc tai ông bù xù, mặc chiếc váy ngắn của con gái, và trên tay ông là tấm di ảnh của bé Ngọc. Đôi mắt ông cứ nhìn chằm chằm vào bức di ảnh của cô con gái bé bỏng, miệng liên tục phát ra những âm thanh khó hiểu.

Quay đèn pin lại chỗ thằng Hùng, lúc này tôi thấy nó đã ngồi xổm tự bao giờ, đầu nó gục xuống hai đầu gối, người thì rung lắc như có một vật gì đó tác động vào. Nhìn cảnh đó, tôi cứ nghĩ nó đã tỉnh rồi nên từ từ đi lại về phía nó.

“Hùng, Hùng, mày sao rồi?”- Tôi đưa tay chạm vào phần đầu của nó.

Tôi gọi nó nhiều lần nhưng nó tuyệt nhiên không hồi âm lại, người nó vẫn rung lắc từng hồi. Trong khi đó, tiếng nói từ miệng ba thằng Hoàng vẫn phát ra đều đặn từ bên trong căn nhà, âm thanh khá nhỏ, phải chăm chú thật kỹ tôi mới nghe thấy được.

“Mày dậy đi Hùng, đừng làm tao sợ chứ.” - Tôi tiếp tục ra sức đánh thức thằng bạn dậy.

Hơn năm phút mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì, bực mình quá, tôi mới dùng sức lấy hai tay nhấc bổng đầu thằng Hùng, khi ấy đang gục xuống đầu gối của nó. Ấy vậy mà tôi dùng hết sức lực vẫn không tài nào nhấc được đầu nó.

“Dậy nhanh thằng quỷ, đừng đùa tao nữa.” - Giọng tôi chĩa thẳng vào mặt thằng Hùng như nài van nó tỉnh lại.

Tôi chợt nghĩ “Kiểu này chắc nó vẫn còn bị ma nhập.”

Thế là không còn cách nào khác, tôi chỉ biết lót dép ngồi cạnh canh chừng thằng bạn trong lúc đợi chờ thằng Hoàng và thằng Giang mang lá cây ngãi về.

Tiếng nói bên trong phút chốc cũng im lặng, để lại một bầu không khí âm u và đầy vong khí. Lia đèn vào đó thì ba thằng Hoàng đã đi khỏi tự bao giờ, mang theo di ảnh của cái Ngọc.

Thoáng thấy phía trứớc cửa có một cái xô đầy ắp nước, tôi tò mò tiến lại gần, trong suy nghĩ tôi muốn gội vào người thằng Hùng một xô nước cho nó tỉnh.

Nói là làm, tôi lấy cả xô nước rồi tạt thẳng vào mặt thằng Hùng.

Vừa tạt tôi vừa la toáng lên: “Mày có tỉnh không thằng kia."

Khi tôi tạt hết nước thì bỗng thằng Hùng nó cười thé lên từng hồi, rồi toan đưa miệng cắn vào tay, vào cổ tôi:

“He… he… hé… HÉeeee”

Tôi giật bắn mình, quăng nguyên chiếc xô xuống đất rồi lùi lại ra xa. Phút chốc, nó nằm lăn ra đất, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm về hướng tôi, đôi mắt đỏ ngầu và đầy căm phẫn.

Có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, thì ra tụi thằng Hoàng thằng Giang quay về:

Nghe thấy tiếng tụi nó mà tôi mừng quýnh.

“Sao rồi, nó đỡ chưa?”- Thằng Hoàng hỏi tôi khi trên tay nó là một vài lá cây ngãi.

“Thôi, lát tao kể cho, đưa tao lá cây nhanh lên.” – Tôi nói.

“Má, thằng Hùng cười nghe ghê quá vậy mày.” – Thằng Giang thở hỗn hển nói.

Nói chuyện với thằng Hoàng và Giang xong, tôi cầm trên tay ba lá cây ngãi, rồi tiến sát lại phía thằng Hùng.

Tôi bỏ những lá ngãi vào miệng rồi nhai nhóp nhép. Xong xui, tôi lấy ra và cho vào chiếc mồm ghê tởm của thằng Hùng.

"Bọn bây ra đỡ đầu thằng Hùng cái. Thằng Giang kiếm cho tao cái khúc cây nhỏ." - Tôi nói với thằng Hoàng và Giang.

"Giữ nguyên đầu nó đừng cho lắc lư, tao nhét lá vào mồm nó, rồi thằng Hoàng lấy khúc cây ấn cho lá tọt vào trong."

5 phút sau...

Thằng Hùng bất ngờ tru lên một tiếng to ầm trời, sau đó lăn đùng ra bất tỉnh, tiếng cười cũng tắt hẳn.
 
Bên trên