Hoàn thành Ngôn tình và Định mệnh - Hoàn thành - Mờ Nhạt

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
- Tên tác phẩm: Ngôn tình và định mệnh
- Tác giả: Mờ Nhạt
- Thể loại: Tình cảm
- Tình trạng (đang sáng tác/hoàn): Hoàn

book-cute-heart-pages-Favim.com-1758999.jpg

Câu chuyện được kể bằng ngôi thứ nhất, một cô gái có cuộc đời nhiều thăng trầm, nhiều biến cố. Từ khi lọt lòng, đến khi lớn; từ khi luôn luôn răm rắp nghe theo người lớn, đến tuổi nổi loạn; từ mù quáng hành động, đến hối hận về kết quả sau này. “Ngôn tình và định mệnh” khắc họa từ khi nhân vật “tôi” đắm chìm, tin tưởng trong màu hồng của ngôn tình, cho đến sự thật cuộc đời trái ngược. Tuy nhiên, cô gái bé nhỏ nếm trải mọi khó khăn từ tuổi đời còn trẻ, cuối cùng, sau khi đã biết ngôn tình chỉ là trên giấy mực, cô ấy có thể tìm được chàng trai định mệnh trong cuộc đời của mình không?

Mục lục:

Chương 1: Vết nhơ
Chương 2: Lạc lối trong ngôn tình
Chương 3: Sai lầm và hối hận
Chương 4: Cuộc sống tự lập
Chương 5: Gặp lại ân nhân
Chương 6: Trọng Nghĩa của bố đâu rồi nhỉ?
Chương 7: Phép màu
Chương 8: Trái tim lệch nhịp
Chương 9: Gặp lại
Chương 10: Quay về
Chương 11: Tình cờ
Chương 12: Hắn ta
Chương 13: Bắt cóc
Chương 14: Bị thương
Chương 15: Em nói...
Chương 16: Định mệnh trong tay
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 1: VẾT NHƠ

Vậy là… không lấy một chút đau đớn… dòng máu đỏ chảy dài từ cổ tay tôi xuống mặt đất tạo thành những vết tròn nhỏ hình dạng không xác định. Tôi nhắm mắt, buông con dao lam xuống, tôi sẽ đi như thế này…
Từ khi sinh ra tôi đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không những thế mẹ vì sinh tôi mà không thế mang thai nữa nên có thể nói: Tôi là con độc. Tồn tại trong một gia đình giàu có và nuông chiều, tuy nhiên tôi không vì thế mà trở thành một đứa con gái hư hỏng hay phá gia chi tử.

Từ bé tôi đã rất yểu điệu. Tôi thích nhìn mẹ làm bánh, đan len, chăm vườn thay vì đi chơi với mấy đứa bạn cùng tuổi. Tôi thích để tóc dài, thích mặc váy dài chấm gót, thích màu hồng yêu thú bông và nội trợ. Ước mơ của tôi là sẽ trở thành một người vợ chuyên tâm chăm sóc chồng con như mẹ.

Năm cấp một, vì dáng vẻ nhẹ nhàng đậm chất tiểu thư con nhà giàu của tôi, nên mấy đứa nhóc rất thích tôi. Trẻ con mà, nên chúng nó chả kiêng nể mà ra nói xổ toẹt lòng mình. Lúc đó tôi chỉ cười nhẹ thay cho câu từ chối. Bởi vậy, mấy đứa trẻ con ấy liền đặt cho tôi biệt danh “Nụ cười phù Thủy”. Lúc nhận được cái tên đáng sợ đó, tôi đã về nhà khóc với mẹ, hỏi mẹ tại sao lại đặt tôi tên là Thủy để giờ các bạn nói tôi như vậy. Mẹ nghe chuyện thì chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nói: Thủy ý muốn nói con thống trị cả đại dương biển cả, con gái mẹ sẽ không vì những biệt danh nhỏ bé mà suy nghĩ, con gái mẹ rất khoan dung và cao cả như cái tên của con vậy.

Tôi đã tin!

Tôi đã bao dung!

Vậy mà cấp một qua đi trong biển nước mắt khi bọn con gái bắt đầu nói xấu tôi, còn bọn con trai xa lánh tôi hoàn toàn. Mỗi một ngày đi học là một ngày thế giới của riêng tôi bị hủy diệt. Những ánh nhìn, những cái liếc xéo của bọn con gái làm tôi đau lòng. Lúc cả lớp chơi chung, riêng tôi bị chúng nó vất sang một bên, sự sợ hãi ngày càng lớn dần lên trong tôi. Đi học không lấy một đôi mắt thiện cảm, cô giáo cũng nhiều lần khuyên bảo nhưng cơ bản là cô cũng không thể thâm nhập vào não chúng để khiến chúng thay đổi suy nghĩ về tôi.

Ngữ tưởng cấp một qua đi, cấp hai sẽ là một chân trời mới. Nhưng tôi quá ngây thơ mà! Đám bạn từ cấp một lại kéo bè kéo lũ lên học chung một lớp với tôi.

Bởi vậy...

Lại cô độc! Lại hoảng hốt!

Nhiều đêm tôi thật sự mất ngủ khi nhớ đến những lời dọa đánh của chúng nó. Cấp hai giờ đã bạo gan hơn cấp một. Chúng nó không dùng lời nói nữa mà dùng hành động. Tôi sợ đến lớp, tôi rất sợ! Nhưng tôi lại càng sợ mẹ biết hơn, đơn giản vì một lần vào năm lớp năm, mẹ đi họp phụ huynh và việc tôi bị tẩy chay bại lộ. Vậy là bà vì thương tôi mà ốm suốt một tuần, không ăn uống nổi cái gì.

Mẹ ơi! Con khổ lắm!

Tôi rất nhiều lần muốn thốt ra câu đó nhưng lại nuốt ngược vào trong. Tôi sợ, tôi sẽ là nguyên nhân khiến bà bệnh. Vậy là cứ thế mà nín nhịn, cứ thế mà đi học trong một cái xác rỗng... tôi đã cố bỏ mặc ngoài tai tất cả. Có trời biết đất biết, tôi đã đau như thế nào khi bị bọn con gái túm tóc rồi tặng cho mấy cái bạt tai chỉ vì người tình của chúng nó thích tôi. Lúc đó tôi chỉ có thể nhờ bác Chiến - tài xế riêng - lái đi vòng vòng thành phố cho đến khi khuôn mặt hết ửng đỏ, tôi mới về nhà.

Lớp sáu tôi đã có kì kinh nguyệt đầu tiên trong đời, đó là thời điểm bắt đầu cũng liệt vào hàng sớm. Bởi vậy, thân thể tôi rất nở nang, những đường cong con gái mới lớn đều có, không những thế nó hoàn hảo đến mức như có người chạm khắc tỉ mỉ. Nhưng trái lại với sự phô diễn, tôi bao giờ cũng phải mặc áo nịt ngực thật chặt, quần đồng phục cũng không dám mặc quần bó. Tôi e sợ bọn con gái sẽ lôi điều đó ra làm bệ phóng cho những lời lăng mạ xỉ nhục, còn đối với bọn con trai tâm sinh lý mới lớn, tôi sẽ không khác gì con mồi ngon yếu ớt được bày gọn ghẽ trên đĩa.

Thế mà đâu có suôn sẻ! Ánh mắt có thể xuyên thủng áo nịt ngực của bọn con trai đó đã khiến tôi được một trận nhục nhã mang vết nhơ cả đời và lúc đó tôi đã cứa cổ tay tự vẫn. Ngày đó là một hôm mùa thu, thời tiết rất chiều lòng người. Tôi như thường lệ lướt thân xác khô héo đi đến lớp rồi lại ra cổng đợi bác Chiến đến đón. Nhưng hôm đó bác Chiến phải đưa bố tôi đi tỉnh nên quay về có hơi trễ. Không sao! Tôi đứng đợi... Đang túc tẩy chiếc túi đựng giày thể dục trên tay, tôi hoàn toàn trong trạng thái không phòng bị.

Chợt….

Từ đằng sau có ai đó bịt miệng tôi lại kéo đi.

Tôi bị kéo lê vào một góc sân thượng của trường cấp hai, đến bây giờ tôi vẫn nhớ đến nơi đó rất mùi và bụi bẩn. Tôi hét lên trong sợ hãi, nước mắt rơi ướt đẫm cả bàn tay đang bịt miệng tôi kia:

“Thả tôi ra, tôi xin mấy người.” – tôi rên rỉ trong vô vọng. Tiếng nói của tôi lúc đó chỉ như tiếng rít của gió qua song cửa sắt.

Chúng nó không nghe tôi, một mực đẩy tôi va đầu vào tường. Tôi cố lết lết tấm thân giờ đã mềm nhũn xung quanh góc tường ẩm ướt đầy rêu bám. Tôi cố đứng dậy dù đằng sau gáy ê buốt, bám trụ vào mấy tầng rêu như cái phao cứu sinh, tôi đã ngây thơ nghĩ đến con đường van nài đợi chúng nó rủ lòng thương.

“Tôi xin các người tha cho tôi. Tôi không có gì cả, xin các người tha cho tôi.” – tôi cố gắng xoa xoa hai lòng bàn tay vái lạy chúng như thánh sống.

Nhưng đáp trả lại cho tôi chỉ là những tiếng cười man rợ mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn không khỏi rùng mình và khinh bỉ!

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế ứa ra từ khóe mắt. Thú thật, lúc đó tôi đã cầu mong có ai đó tò mò đến đây để cứu tôi. Nhưng chúng nó chọn địa điểm quá giỏi, để đến nỗi khi thân thể tôi chỉ còn vương vãi mấy mảnh vải bị xé toác mà vẫn không ai đến.

Bị h.i.ế.p dâm! Dùng từ này thật chuẩn xác!

Bàn tay bẩn thỉu của bọn choai choai mới lớn ấy lướt qua thân thể tôi. Mọi nơi, mọi địa điểm. Đứa giữ tay, đứa giữ chân, đứa bịt miệng, còn cái thằng hành động lại là một “người bạn” cùng lớp với tôi - một hot boy trong khối 9 ở trường. Lúc đầu tôi còn hét lên, còn giãy giụa như con thú nhỏ bị bắt, nhưng sức khỏe của tôi chỉ bằng một phần mười so với chúng nên đến cuối – tôi đã buông tay. Thời gian lúc đó đối với tôi là đếm ngược, tiếng cười khoái trá của chúng là cây súng và khuôn mặt điển trai lạnh băng của tên cầm đầu đang lần lượt để lại trên thân thể tôi những vết nhơ là đầu đạn. Sau ba mươi phút nếm trải nỗi đau đớn nhất trong cuộc đời, chúng chỉnh lại tư trang rồi vất tôi lại nơi góc tường tối tăm ấy. Vệt máu khô còn đọng lại trên làn da trắng nõn của tôi, nhìn rồi, nước mắt còn không thể chảy ra!

Tôi như bản năng sắp sẵn kéo chiếc cặp sách nặng trịch gần mình hơn. Lôi ra con dao lam mà tôi luôn mang đi thủ thân, giờ này lại có tác dụng! Nâng cổ tay có những đường gân xanh gân đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, tôi nở nụ cười khổ. Tôi nhỏ giọng nói cho chính mình nghe thấy:

“Mẹ, con xin lỗi.”

Vậy là… không lấy một chút đau đớn… dòng máu đỏ chảy dài từ cổ tay tôi xuống mặt đất tạo thành những vết tròn nhỏ hình dạng không xác định. Tôi nhắm mắt, buông con dao lam xuống, tôi sẽ đi như thế này…

Thật nhục nhã!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2: LẠC LỐI TRONG NGÔN TÌNH

Và chính thời khắc đó, tôi đã nghĩ rằng: Ngôn tình thật sự nhảy ra khỏi trang sách thơm mùi mực in...

Tôi không biết ai đã cứu mình, cũng không ai kể cho tôi nghe về chuyện đó, nhưng khi mở mắt ra thấy mẹ đang mang đôi mắt sưng đỏ nhìn tôi, tôi mới biết mình đã tự tử bất thành. Mẹ thấy tôi mở mắt thì vội vã gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi. Mấy vị ấy soi mắt, kiếm tra nhiệt độ, tim mạch các thứ rồi nói với mẹ rằng:

“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.”

Chẳng nhẽ lúc đó tôi lại nói với mấy vị ấy là cho tôi một liều thuốc chuột để chết đi.

Nhưng khi nhìn thân thể của mẹ òa khóc đổ ập vào tôi, sự không nỡ đã xoán ngợp lấy tâm trí!

Trong suốt thời gian sau đó tôi không nói được nữa, việc học cũng để dang dở lại sau. Tôi ngày ngày nhốt mình trong căn phòng màu hồng rộng khắp, mà sao lòng chỉ toàn một màu xám tro oan nghiệt. Nước mắt đã khô, tôi cứ như oan hồn trong nhà, đi rồi lại ngồi, ngồi rồi ăn, ăn rồi lại đi ngủ. Mẹ sợ tôi nghĩ quẩn nên hai tư trên hai tư luôn luôn có người bên cạnh trông chừng. Không đứa em con dì thì đến bà chị con bác, bọn họ thi nhau nói chuyện với tôi. Nhưng cố lắm, tôi cũng chỉ gượng được nửa nụ cười. Họ sao hiểu được cái cảm giác vật chứng minh sự trong sạch của mình bị phá vỡ, đau đớn và tuyệt vọng đến mức nào!

Tôi cứ như thế đắm chìm trong nỗi đau cho đến một ngày, Duyên – bà chị con bác cả của nhà tôi – mang đến cho tôi một quyển truyện dày. Chị ấy nói:

“Em đọc thử đi, nhỡ đâu lại cảm thấy tốt hơn.” – Duyên xoa bàn tay tôi rồi nói.

“Em cám ơn.” – tôi cứ cầm đó thôi, bản thân cũng không có ý định đọc. Giờ này những thứ yêu thích trước kia cũng không làm tôi hứng thú, sao quyển truyện này có thể vực lại được?

Nhưng tôi đã nhầm…

Vào một ngày chán nản, tôi đã lôi quyển truyện đó từ trong ngăn kéo ra để xem thử.

Tên bìa là “Bên nhau trọn đời” tác giả Cố Mạn. Tôi lật mở từng trang một, đọc từng con chữ, đọc không bỏ sót lấy một dấu chấm than. Câu chuyện kể về một chàng trai đợi người yêu của mình 7 năm, anh ấy có thay đổi từ bề ngoài đến tính cách, tuy chỉ có lòng dạ son sắt là không đổi thay. Tôi đã bị ngập trong thế giới của ngôn tình, lúc đó tôi đã cảm thấy, ông trời chắc chắn không tiệt đường sống của bất kỳ ai. Có chờ đợi có mong ngóng, có cố gắng có phát triển, tất đạt được những thứ mình mong muốn.

Không biết tôi đã đọc quyển truyện đó bao nhiêu lần, nhưng chắc chắn nhờ nó mà vệt xám tối tăm trong lòng cũng mờ nhạt dần. Và đến mùa xuân một năm sau, cuối cùng tôi cũng lấy được nụ cười vốn có. Khi nhìn thấy nụ cười ấy của mình trong gương, tôi đã khẽ giật mình, nhưng thật sự rất vui khi cuối cùng tôi lại là Thiên Thủy của ngày nào.

Mẹ tôi mừng lắm, bố tuy lạnh khốc nhưng khi thấy tôi ba la bô lô nói chuyện trong bếp, ông đã khóc. Suốt một năm qua giờ tôi mới để ý, bố mẹ tôi già đi nhiều! Là tôi có lỗi để họ phải lo lắng. Sống mũi cay cay, nước mắt ấm nóng một năm rồi lại được tuôn rơi. Tôi vùng chạy, òa khóc trong lòng ông, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé!

Cả nhà tôi hôm đó đã ôm nhau khóc thật lâu!

Trường cấp ba mở rộng chào đón tôi quay lại, tôi học tụt một lớp, nhưng chính ra điều đó lại hay vì mấy con quỷ cái ngày nào giờ đã bay biến hết rồi. Tính cách của tôi giờ cũng đã thay đổi: bạo dạn hơn, mạnh mồm hơn và có chút… ngỗ nghịch hơn. Tôi thay màu sắc đặc trưng của mình thành màu đen và trắng, giờ đây trông tôi trái ngược lại hoàn toàn ngày trước. Có điều, xung quanh gam màu tối chán nản nhưng thực tâm trong lòng tôi vẫn còn mảng màu hồng của kí ức. Và nó mang tên… ngôn tình.

Ngôn tình vẫn bám theo tôi mấy năm trời: lớp chín, lớp mười, lớp mười một, tôi đã cày trọn toàn bộ những tập ngôn tình hay nhất. Lúc đầu tôi thích nam chính lãnh khốc, độc tài; nhưng sau đó lại thích nam chính nhẹ nhàng quan tâm săn sóc. Giờ đây, là trộn giữa hai thể loại ấy. Cũng chính ngôn tình đã giúp tôi hình thành lên hình ảnh bạn trai tương lai: một người trong bộ âu phục thẳng thớm, anh ấy không cần quá đẹp nhưng tôi thích đàn ông có chiếc mũi cao và đôi mắt yêu chiều. Việt Nam là đất nước của xe máy nên tôi cũng không mong anh ấy đi BMW hay Audi, chỉ mong không mặc vest mà ngồi Chali-Cúc cu là được... Đặc biệt anh ấy phải trọng nghĩa tình!

Do vết sẹo quá khứ cùng tư tưởng trên mây của một đứa con gái mới lớn, nên sức học của tôi từ giỏi xuống còn khá. Tuy vậy, ba mẹ không rầy la tôi dù chỉ là một tiếng, chắc họ nghĩ rằng sau cú sốc tinh thần kia, tôi còn có thể sống được là may. Bởi vậy đến năm cuối cấp, tôi đăng ký thi đại học vào một trường tầm trung, chỉ cần 17, 18 điểm là có thể đỗ. Ông trời cũng không phụ bạc với tôi lắm khi tôi đã hoàn thành xuất sắc cuộc thi đại học với điểm số 18.5. Đối với nhiều thí sinh khác, cuộc thi ấy là sinh tử nhưng đối với tôi cái gọi là sinh tử đã qua từ quá lâu rồi. Thi đại học chỉ là bước đi theo đúng đường kẻ cuộc đời.

Học đại học tôi có nhiều bạn, cuộc sống cũng bớt nhàm chán hơn. Và tất nhiên, ngôn tình vẫn là một góc trong cuộc sống của tôi. Trước khi đi ngủ, tôi luôn mơ mộng đến một người bạn trai như trong truyện, có nhiều khi chàng trai tôi tự vẽ lên còn nhảy cả vào trong giấc mơ. Cảm giác ấy làm tôi không muốn bình minh, chỉ muốn chìm đắm cùng anh ấy trong màu hồng hạnh phúc mãi.

Không lâu sau khi tôi học năm nhất, màu hồng hạnh phúc ấy tưởng chừng đã thuộc về tôi. Đó là một ngày mùa đông, tôi cùng đám bạn đến nhà băng nhân tạo trượt. Khung cảnh Hàn Quốc lãng mạn ấy khiến tôi lại viển vông nghĩ đến những cảnh đụng chạm thân mật. Đang mải suy nghĩ lung tung chợt “Uỳnh”, tôi đâm sầm vào một người nào đó và cả hai chúng tôi ngã lăn… Tay chân tê buốt, tôi cố gượng người đứng dậy thì đã có cánh tay ở đâu đó đỡ tôi lên. Lật đật quay lại nhìn người đằng sau và chính thời khắc đó, tôi đã nghĩ rằng: Ngôn tình thật sự nhảy ra khỏi trang sách thơm mùi mực in...

Anh ấy quá đẹp: đôi mắt hai mí sáng sủa, chiếc mũi cao thon gọn, đôi môi không mỏng không dày rất vừa vặn. Hẳn là Takishima Kei, chỉ khác là khuôn mặt không đến nỗi V-line sắc cạnh và thân hình không teo tóp như nhân vật ấy thôi! Trái tim tôi hoàn toàn bị đốn rụng, cảm giác đất trời như ngưng tụ tại nơi hai chúng tôi bên nhau.

Anh ấy khá hòa đồng với nụ cười tươi luôn luôn trên môi. Sau cú ngã kinh điển đó, anh ấy đỡ tôi ra ngồi ở ghế chờ, chúng tôi có trò chuyện xã giao. Anh ấy giới thiệu mình tên Quân, đang là sinh viên năm cuối của một trường công nghệ thông tin. Nói chung, cái cảm giác người bạn trai mà mình hằng đêm mong đợi nay xuất hiện ngay trước mặt... quả thật khó nói.

Tôi như ngay lập tức đắm mình trong biển tình dào dạt…

Sự chủ động của anh và sự mở lòng từ tôi đã rất nhanh chóng tạo nên một chuyện tình đẹp sau hai tháng nhắn tin qua lại. Anh rất chiều tôi, cảm giác như anh hận không thể đem tôi làm công chúa để phục tùng cho tốt. Những lúc ở bên tôi, anh vẫn thường hỏi tôi âu yếm:

“Nhóc con, yêu anh không?”

Mỗi lần anh gọi như thế, trái tim tôi lại gợn lên một nhịp. Tôi nhớ đến những khoảnh khắc lãng mạn trong truyện giờ đang phơi bày đồng loạt trước mắt tôi. Tôi ngợp, tôi choáng váng, tôi tắm trong bể hạnh phúc khôn nguôi.

Đan năm ngón tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của anh, tôi nhỏ giọng:

“Yêu anh, rất yêu.”

Chúng tôi yêu nhau được nửa năm, nửa năm anh mang đến cho tôi hạnh phúc không thể tưởng được của tình yêu đầu. Yêu anh, tôi chưa bao giờ gặng hỏi anh một chút gì về quá khứ, bởi vì đối với tôi đó là sự tôn trọng cơ bản cần có. Tin tưởng là chìa khóa của tình yêu vĩnh cửu! Về phía anh, anh cũng không tra tấn lỗ nhĩ tôi về những câu hỏi kiểu như điều tra xem hôm nay tôi làm gì. Anh luôn tạo cho tôi một lỗ hổng nhất định để thở. Thỉnh thoảng anh hay quên, cũng có lúc hơi vô tâm, nhưng anh luôn xóa tan sự ngờ vực của tôi bằng những món quà bất ngờ hay đơn giản chỉ là hát ru cho tôi ngủ.

Tôi đã ngây thơ! Tôi đã tin đó là tình yêu bất diệt!

Tròn một năm qua lại, tôi quyết định dẫn anh về nhà ra mắt gia đình. Đối với tôi, yêu nhau vụng trộm bấy lâu nay thế là đủ. Tôi tin tưởng nơi anh, nên tôi cũng mong mau mau cho anh trình diện gia đình. Hôm đó tôi dặn mẹ làm một phần cơm nữa cho anh, tôi muốn thấy anh thật vui vẻ trước bố mẹ tôi.

Khi anh đến nhà, mẹ rất niềm nở đón tiếp. Mẹ khen anh đẹp trai, cao ráo, tôi nghe mà cũng thấy phởn phơ. Anh cũng rất lễ phép nói chuyện với mẹ, khiến bà rất vui mừng, nhiều lúc nháy mắt hài lòng với tôi. Ba người chúng tôi đợi bố đến bảy rưỡi thì ông về. Xưa nay tính ông vẫn lạnh lùng, nên thấy anh, ông không mở lời gì mà chỉ gật đầu trước câu chào hỏi của anh.

Bữa cơm tưởng chừng sôi động nhưng hoàn toàn ngược lại khi độ sôi do mẹ tôi nung nấu nay đã bị chậu nước lạnh từ ba làm cho nguội ngắt.

Tôi cảm thấy rất ngại ngùng trước anh. Bố tôi cứ thế lãnh đạm ngồi ăn, đồ anh gắp đến ông liền gạt ra rồi bỏ lại vào chén. Ông tỏ thái độ với anh rất rõ rệt, một chút hứng thú lướt qua dung mạo anh cũng không có. Nhìn mặt anh biến sắc khi thấy bố tôi bỏ lại đồ ăn, tôi thật không biết nên đào hố nào để chui.

Lúc chia tay anh, tôi rối rít xin lỗi, tôi cảm thấy rằng hôm nay mình đã mang họa đến cho anh nếm trải. Anh không nói gì, quay lại nhìn tôi cười gượng rồi dắt xe phóng đi. Có lẽ anh đã chịu quá nhiều đả kích… Nhìn bóng anh dần khuất, không chịu được, tôi liền xông vào phòng làm việc của bố mà lớn tiếng:

“Tại sao bố lại làm thế với anh ấy? Tại sao bố không nể mặt con chút nào?”

Ông ấy vẫn điềm đạm lật từng trang giấy, còn mẹ ở ngoài chắc nghe thấy tôi quát lớn thì vội chạy vào ngăn cản. Mẹ cứ xùy xùy bảo tôi ra ngoài rồi mẹ sẽ giúp tôi nói với bố, nhưng sức mạnh của đứa con gái mới lớn, tôi mau chóng vặc lại:

“Anh ấy đã làm gì để bố không thích? Anh ấy đã làm gì để bố đối xử với anh ấy như vậy?” – tôi có thể cảm nhận tiếng hét của tôi đủ làm vỡ kính.

“Trịnh Bảo Quân, con trai của tay trùm cờ bạc, Trịnh Thắng! Bản thân cậu ta cũng chơi không ít con thiên kim tiểu thư đài các. Con nghĩ sao bố để con yêu nó?” – bố tôi giương đôi mắt sắc lạnh lên nhìn tôi xoáy sâu.

Tôi lập tức ngắc ngứ. Cái gì mà con của trùm cờ bạc? Cái gì mà chơi? Anh ấy nói bố anh làm bất động sản mà? Anh ấy nói tôi là người anh ấy yêu nhất mà? Tôi ong ong hai tai, nhưng nhanh chóng gạt bỏ vì sự mù quáng, tôi quên cả bổn phận làm con mà cãi lại ông:

“Bố không thích anh ấy thì thôi sao còn bịa chuyện tầm phào. Con thật sự thất vọng về bố.”

Sau câu nói đó là cái bạt tai đau điếng đến nổ đom đóm mắt mà ông tặng cho tôi. Mẹ thấy tôi bị đánh thì liền ôm tôi vào lòng, bà khóc nức nở xin bố dừng tay. Còn tôi lúc đó không thể nói lên được một lời nào, đầu óc trống rỗng, chỉ có một nỗi căm thù âm ỉ nơi đáy lòng. Tôi quắc mắt lên nhìn ông như mong sao ông có thể thấy tận nơi đáy mắt tôi là sự căm thù ông sâu nặng, tôi lúc đó thật sự ghét ông. Mặc kệ ông giận dữ đến mặt đỏ tía tai, tôi vẫn quay người bước đi, không quên hủy hoại cánh cửa gỗ dày bằng một cái kéo tay thật mạnh.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
1.860,0
Ôi, Mờ Nhạt! Nàng thực sự làm ta bất ngờ với câu chuyện mới này đấy. Ta đã từng đọc nó một lần khi nàng viết thử vào nhật kí bên zing nhưng lúc đó ta thấy hơi bị dã man khi nữ 9 ấy bị đám con trai làm nhục nên không muốn tìm hiểu sâu hơn. Khi đọc lại bài mới của nàng bên đây, ta mới cảm thấy thực sự thích nó. Ta muốn biết về thân phận thực sự của Quân và về tình yêu sau này của Thủy. Liệu 2 người đó có đến được với nhau không? Và liệu tình yêu của họ có phải là 1 tình yêu bất diệt không? Hay Quân chỉ đang lợi dụng Thủy để đạt được những thứ mà mình muốn? Ôi, hóng quá đi mất. ;)

À mà nè, trong khi đọc ta có giúp nàng sửa một số lỗi nhỏ sau, cũng có thể là không phải lỗi mà là do nàng đánh nhầm thôi:

Tôi e sợ bọn con gái sẽ lôi điều đó ra làm bệ phóng cho
nhưng lời lăng mạ xỉ nhục => những
nhiều lúc nháy
mặt hài lòng với tôi => mắt

Nhiêu đó thôi, chờ chap sau của nàng. :)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Ôi, Mờ Nhạt! Nàng thực sự làm ta bất ngờ với câu chuyện mới này đấy. Ta đã từng đọc nó một lần khi nàng viết thử vào nhật kí bên zing nhưng lúc đó ta thấy hơi bị dã man khi nữ 9 ấy bị đám con trai làm nhục nên không muốn tìm hiểu sau hơn. Khi đọc lại bài mới của nàng bên đây, ta mới cảm thấy thực sự thích nó. Ta muốn biết về thân phận thực sự của Quân và về tình yêu sau này của Thủy. Liệu 2 người đó có đến được với nhau không? Và liệu tình yêu của họ có phải là 1 tình yêu bất diệt không? Hay quân chỉ đang lợi dụng Thủy để đạt được những thứ mà mình muốn? Ôi, hóng quá đi mất ;)

À mà nè, trong khi đọc ta có giúp nàng sửa một số lỗi nhỏ sau, cũng có thể là không phải lỗi mà là do nàng đánh nhầm thôi:

Tôi e sợ bọn con gái sẽ lôi điều đó ra làm bệ phóng cho
nhưng lời lăng mạ xỉ nhục => những
nhiều lúc nháy
mặt hài lòng với tôi => mắt

Nhiêu đó thôi, chờ chap sau của nàng :)

Cám ơn nàng nha. ^^ vì lần đầu viết ngôi 1 nên sợ hơi chán. Ủng hộ ta nhé :-*
 

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
1.860,0
Cám ơn nàng nha. ^^ vì lần đầu viết ngôi 1 nên sợ hơi chán. Ủng hộ ta nhé :-*

Đương nhiên rồi, dù là bên forum hay bên đây ta cũng sẽ ủng hộ nàng hết mình :) Cố gắng lên nhé! 5ting :D
 

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 3: SAI LẦM VÀ HỐI HẬN

Đến lúc đó… tôi mới nhận ra… ngay cả anh sống ở đâu, tôi còn không biết. Đến ngay cả một người bạn của anh, tôi cũng chưa từng gặp qua!

Tôi của ngày hôm đó không vì mấy chuyện như vậy mà khóc, thay vào đấy lại là những nung nấu bồng bột của tuổi mới lớn.

Đúng! Rất nông nổi!

Để giờ hối hận cũng quá muộn!

Mặc ngăn cản của bố, mặc buồn phiền của mẹ, tôi với anh vẫn qua lại như không có chuyện gì xảy ra. Và, cuối cùng cũng đến ngày đó, ngày mà tôi và anh phá vỡ mọi rào cản để hòa nhập với nhau…

Từ trước đến nay anh luôn tôn trọng tôi, ngay cả đến tâm sinh lý đàn ông, anh cũng kiềm chế để không làm tôi tổn thương. Bởi vậy, tôi rất ngây thơ mà giấu nhẹm chuyện tôi bị làm nhục năm cấp hai. Tôi đã mặc nhiên tin tưởng rằng, anh sẽ bỏ qua… bởi vì… anh là chàng trai của ngôn tình.

Vậy là… sau những nụ hôn sâu ẩm ướt, sau những cái vuốt ve đến đau nhói thân thể, tôi thoải mái để anh lột bỏ mọi vật cản che chắn trên người mình. Nụ hôn của anh trượt dài trên cơ thể, mọi chỗ đều mang đến những kích thích mãnh liệt. Máu cuộn trào sau lớp da trắng nõn, tôi chỉ mong sao, tôi mãi mãi thuộc về anh…

Cả người tôi cuối cùng cũng bị anh điều chỉnh toàn bộ. Tôi cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh đang di chuyển từ cổ xuống dưới. Tôi cảm nhận được khuôn mặt cực phẩm gần sát mình rồi lại xa đến muôn trùng vạn cửu. Tôi cảm nhận được thân thể anh chiếm trọn lấy tôi. Tôi cảm nhận cơ thể tôi được lấp đầy…

“A.”

Tiếng kêu hoan ái đó ngữ tưởng là bắt đầu cho sự thăng cấp cho tình yêu tuyệt đẹp nhưng thật sự lại là dấu chấm hết cho cuộc tình tựa như… ngôn tình. Tôi đang nhắm mắt chợt thấy anh dừng lại thì ti hí mở ra xem. Khuôn mặt anh lúc này làm tôi giật mình muôn phần! Đôi mắt anh thâm sâu nhìn chằm chằm vào nơi tiếp xúc của hai vật thể mẫn cảm. Đó là sự tức giận xen lẫn uất ức. Tôi cảm nhận được sát khí vờn vĩnh quanh anh, tôi lo lắng đến mức vội vã... Tính sẽ ngồi dậy để giải thích cho anh, thì giọng nói khàn đục cùng đôi mắt tựa như con sói hoang ấy đã chặn đứng tôi lại:

“Em… không phải là... lần đầu?!”

Tôi run rẩy đưa mắt về phía anh, tôi giờ sợ hãi đến nỗi cả nuốt nước bọt cũng không dám. Tôi sợ! Tôi sợ lắm! Đôi mắt ấy vẫn hằn sâu trong trí óc tôi – oán hận và ý niệm giết người! Không để cơ hội cho tôi mở lời, ngay lập tức tôi bị anh đè xuống cuồng bạo. Nào là sự ngọt ngào như mật ong mà tôi đã tưởng tượng trước đó, nào là những lúc kích thích trào dâng đến mê dại mà tôi đã đọc qua; nay tất cả thay bằng sức mạnh của kẻ giết người và người bị hại.

Tôi đau đớn, tôi hét lên van xin anh tha thứ. Tôi gào lên rằng sẽ nói anh nghe mọi chuyện, nhưng nước mắt và sự đau đớn của tôi không làm anh hồi tâm. Vẫn là tốc độ ra vào nhanh đến chóng mặt, tôi cảm giác bên trong tôi như bị xé toạc. Tôi đau đến ngất đi…

Để đến khi tỉnh lại… tất cả đã chấm dứt…

Tôi nhìn căn phòng khách sạn rộng khắp được trang trí sang trọng, nhìn những dấu vết anh để lại trên ga giường nhăn nhúm; tôi bàng hoàng đến nỗi không thể thở ra được. Anh đã biến mất!

Cầm điện thoại run rẩy gọi vào số của anh, nhưng lúc đó tôi mới nhận ra cả điện thoại cùng sim vẫn thường hay liên lạc với tôi, anh đã vất bỏ ở đó. Cảm giác không tốt lan tỏa bên trong khoang bụng trống rỗng, tôi vội mặc quần áo rồi phi ra ngoài đường như một đứa điên. Người người nhìn tôi, nhưng tôi không màng. Tôi chạy trên vỉa hè, chạy đến những nơi tôi nghĩ anh sẽ xuất hiện, nhưng tất cả đều vô vọng… anh đã hoàn toàn bốc hơi.

Đến lúc đó… tôi mới nhận ra… ngay cả anh sống ở đâu, tôi còn không biết. Đến ngay cả một người bạn của anh, tôi cũng chưa từng gặp qua! Vậy mà tôi cứ tự tin rằng tôi yêu anh rất nhiều và đổi lại anh cũng như vậy với tôi không đổi rời.

Bần thần, tôi dựa lưng vào bức tường của một căn nhà và trượt dài theo mặt phẳng trơn tru, tôi khẽ nhếch mép cười. Tôi khinh bỉ tôi, tôi khinh bỉ cả sự lạnh lùng và tàn nhẫn nơi anh. Dùng tay đỡ lấy trán, tôi đã mất hết, mất cả chì lẫn chài…

Giờ nghĩ lại, phải chăng lúc đó nên nghe theo lời bố?

Cuộc sống của tôi đã khép lại ở đây sao?

Cuộc tình như ngôn tình của tôi....cũng kết thúc đúng không?

./
Tôi lại quay trở lại là đứa tự kỷ của ngày nào. Mẹ vì tôi như vậy mà khóc lên khóc xuống, đến nỗi phải vào bệnh viện truyền nước liên hồi. Bố chửi rủa tôi là đứa mất dạy, đứa con bất hiếu, ông không hiểu tại sao tôi lại thành ra bệ rạc như thế này! Tôi không mở lời, cũng không phản kháng, tôi cứ mặc cho ông sỉ nhục tôi. Đơn giản đối với tôi giờ đây, tất cả đã là điểm cuối.

Trong lúc mẹ ở bệnh viện thì tôi phát hiện cơ thể không tốt. Nhiều lúc nôn thốc nôn tháo, tưởng như moi móc ruột gan. Tôi không thể ăn gì, nhưng cân nặng lại cứ tăng vọt. Tiều tụy và khô héo, tôi không thể vác tấm thân này đến gặp mẹ. Đành nhờ Duyên – người chị đã cứu sống tôi một lần – nhờ chị ấy đến xem tôi bị làm sao. Nghe triệu chứng của tôi, sau hai mươi phút đã thấy chị ấy đứng ở dưới nhà. Tôi xuống mở cửa rồi đưa chị ấy lên phòng, chị ấy vừa vào đã vội hỏi tôi:

“Em đã quan hệ với ai sau khi bị lạm dụng lần đó chưa?”

Tôi ậm ừ một lúc vì ngại, nhưng nghe chị ấy hỏi như vậy thì cũng đành nói ra:

“Rồi, đã quan hệ với anh ấy.” – nói đến “anh ấy” tôi lại thấy đau nhói trong tim.

“Thủy à, em mang thai rồi.” – Duyên thở hắt ra.

Đầu tôi như có tiếng bom đạn, mũi tôi như nghe thấy mùi thuốc súng. Tôi có thai rồi? Hai tròng mắt giãn nở, tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đau thương của Duyên. Tôi mấp máy môi như muốn chứng thực một lần nữa:

“Sao… chị chắc… là em… có thai?”

“Em không tin giờ chị đưa em đi khám. Bạn chị là trưởng khoa sản, cô ấy có thể giúp. Nhanh thôi!”

Vậy là chị ấy đưa tôi đến bệnh viện sản thành phố. Từ miệng chị ấy tôi không tin, nhưng từ miệng cô bác sĩ trong bộ blouse trắng thì tôi không muốn tin cũng phải tin. Nhìn tờ giấy xét nghiệm thai đã được ba tuần tuổi, tôi như chết lặng.

Nước mắt tuôn rơi!

Sao lại như thế chứ? Rõ ràng là quan hệ an toàn? Chẳng nhẽ lúc đó... anh ta đã không xài?

Đau đớn quá!

Xấu hổ, nhục nhã. Sao tôi có thể nói với mẹ chuyện này? Lại càng không thể nói với bố vì 100% ông ấy sẽ bắt tôi quẳng đứa con của tôi đi. Vậy là 20 tuổi, tôi viết bức thư rời bỏ gia đình. Khi viết bức thư đó, tôi đã khóc. Tôi đã nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những gì bà tần tảo làm cho tôi. Tôi nghĩ đến con người ấy, giờ anh đã cấy mầm sống vào bụng tôi rồi, anh có biết không? Tôi khóc cho số phận hẩm hiu của mình, cũng khóc cho sự ngu độn của tuổi trẻ sốc nổi. Có lẽ kiếp trước tôi là kẻ xấu!

Kẹp bức thư trên bàn làm việc của bố, tôi kéo va li mang theo đứa con chưa thành hình của mình rời khỏi nhà. Tôi cầm theo cuốn sổ tiết kiệm mẹ cho như thứ phòng thân. Cười lạnh, tôi đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ có dịp dùng nó, vậy mà...! Duyên tuy không đồng tình với hành động của tôi, nhưng tôi cứng nhắc thành ra chị ấy đành mềm lòng. Chị ấy giúp tôi thuê một căn hộ trong khu tập thể cũ, ở đây, vừa tránh được sự tìm kiếm của mọi người mà tiền cũng đủ cho tôi trang trải.

Những ngày đầu sống tự lập tôi như phát điên vì mọi thứ. Tôi có thể nấu cơm, có thể đan lát, nhưng tuyệt nhiên không biết sửa điện nước. Nhiều lần tôi đã phải ngồi trong bóng tối ăn cơm hay không thể đi tắm vì vòi nước bị hỏng. Những lúc đó, tôi chỉ biết tất bật đi hỏi nhờ người đến giúp. Có lúc một tuần hai, ba lần, tôi không tránh khỏi những tiếng lèm bèm trách móc của bác hàng xóm. Kinh hơn, con vật tôi ghê nhất là con gián tởm lợm lại rất thích chui rúc vào nhà, khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi. Và cũng đã không biết bao nhiêu lần phải đập cửa bác hàng xóm nhờ bác ấy sang cứu tôi khỏi bầy gián đông như quân nguyên. Biết bác tức muốn nổ đom đóm, nhưng tôi chỉ cười trừ rồi xin lỗi, mong lần sau bác ấy tiếp tục rủ lòng thương.

Nghe kể ra có vẻ tôi sống rất nhộn nhịp, nhưng tôi thực rất cô độc. Những lúc như vậy lại khiến tôi nhớ đến ngày tháng trước đây. Ngồi một mình bên ô cửa sổ nhỏ - nơi có thể nhìn ra tòa nhà cao nhất thành phố - mọi kí ức như một bản nhạc bi ai nhai đi nhai lại trong lòng tôi. Không biết giờ mẹ thế nào? Bố có tức tôi mà thổ huyết không? Và… hắn, giờ tôi sẽ không tốt bụng mà ban tặng cho hắn chữ “anh” âu yếm nữa, đang như thế nào? Có biết rằng con của hắn đã được ba tháng tuổi rồi không? Nghĩ đến đây, một cỗ chua xót xâm chiếm lấy đôi mắt đã lạnh băng. Nước mắt không ngăn nổi lại tự động tuôn rơi…

“Xin lỗi bé con, để con sinh ra không có cha rồi!”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Sea_Sand

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/5/14
Bài viết
572
Gạo
1.860,0
Đọc xong chương này mà tức tên Quân gì đâu luôn á, đúng là tên cặn bã của xã hội (xin lỗi nàng vì ta dùng từ hơi quá hì hì). Trên đời này ta ghét nhất là loại đàn ông quan trọng vấn đề lần đầu hay lần hai của phụ nữ, nếu không vì những tên ham mê dục vọng như hắn thì sẽ chẳng có người con gái nào phải bị tổn thương cả. Tội nghiệp cho Thủy vì phải bụng mang dạ chữa tự lo cho mình. Mong rằng cô ấy sẽ tìm được một người tốt bụng hơn hắn và sẽ bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ của cô ấy để cùng cô ấy đi đến bến bờ hạnh phúc :)

Chương này khá hay, trừ 1 lỗi chính tả thôi còn lại đều ổn, giọng văn trôi chảy và không có gì đáng chê :D

cười chừ => cười trừ :)
Hóng chap mới của nàng :cool:
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
CHƯƠNG 4: CUỘC SỐNG ĐỘC LẬP

Tôi rất muốn khoe với bà giờ tôi đã trưởng thành lên nhiều, không những chăm tốt cho bản thân mình mà còn nuôi nấng lớn khôn cho một sinh linh nữa.

Tôi vẫn hàng ngày len lén đến bệnh viện thăm mẹ, mẹ yếu quá! Từ xa nhìn khuôn mặt xanh xanh trắng trắng của bà, lòng không kìm được mà khóc nấc. Nói bao nhiêu để xin lỗi bà, nói bao nhiêu để cầu xin bà tha thứ. Tôi là đứa con bất hiếu, một đứa con không đáng có mặt trên đời này.

Thấm thoắt cũng đã bảy tháng trôi qua. Mọi chuyện của gia đình tôi đều nghe qua Duyên. Giờ chị ấy như cây cầu nối, giúp tôi biết được tình hình của mọi người. Chị ấy nói mẹ tôi đã ra viện giờ đang được chăm sóc đặc biệt ở nhà. Nhưng tinh thần bà thì không hề ổn chút nào. Bà ấy rất hay gọi tên tôi, nhiều lúc giữa đêm liền đi tìm rồi gọi toáng lên làm bố nhiều đêm mất ngủ, tinh thần cũng sa sút nhiều. Nghe đến đây, lòng tôi quặn thắt đến nỗi đôi mày nhíu chặt. Đau đến cắt ruột gan!… Chị ấy còn nói công việc của bố tôi vẫn ổn, mấy tháng qua ông ấy vẫn dáo dác tìm tôi. May thay chị Duyên tương trợ nên cái xó xỉnh này không bị ông ấy sờ đến, nếu không, chắc giờ tôi đã phải vác mặt mo về nhà. Tôi cảm kích rất nhiều và nói với chị ấy bao giờ sinh xong, tôi sẽ trả ơn chị.

Duyên chỉ cười rồi nói: Cố gắng để mẹ tròn con vuông nhé!

Chỉ hai tháng nữa thôi….!

Mùa hè năm tôi hai mốt tuổi, cục cưng cuối cùng cũng đòi chui ra. Thật may hôm đó Duyên đến thăm, vừa lúc tôi sắp sinh. Tôi đau gần chết, chưa bao giờ trải qua, nên tôi thật sự lúng túng. Chỉ biết khóc và cầu mong mọi chuyện yên ổn. Tôi được đưa đến bệnh viện nhanh chóng và bạn thân của Duyên là người đỡ. Chị ấy cứ nói hít sâu vào, thở đều ra, mà tôi đau muốn ngất, không thể nào bình ổn được hơi thở. Cứ một chút cố lên sắp ra rồi, tôi lại như chết đi sống lại. Giờ đã hiểu cái câu “dứt ruột đẻ ra” là như thế nào? Đúng là ruột phèo của tôi vì cục cưng mà đứt rời. Đến lúc chị ấy hô lên “Ra rồi!”, lúc đó tôi đã nghĩ rằng chết thật ý nghĩa.

Ngắm nghía cục cưng đỏ hỏn nhăn nhúm như cún con trong tay Duyên, tôi vỡ òa trong cảm xúc. Tôi cảm thấy hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc! Nước mắt từ nơi khóe mắt cứ thế tuôn rơi không sao ngăn nổi…

Tôi lẩm nhẩm - “Bé con à… mẹ đây…” – khi nhìn bé con ngoan ngoãn nằm trong khăn bọc trước mặt tôi.

“Mẹ đặt tên con là Trọng Nghĩa, Đoàn Trọng Nghĩa, bé con nhé!” – tôi nói khe khẽ mong sao con có thể nghe thấy. Và cũng mong con tôi lớn lên sẽ như cái tên tôi đặt cho nó.

Con của tôi đã chào đời rồi!

./​


Thời gian chạy nhanh như mới ngoảnh mặt lại, Trọng Nghĩa dần cứng cáp và đến khi con được ba tuổi rưỡi, tôi quyết định kiếm một công việc để làm. Dù gì, tiền tiết kiệm còn rất ít, mà vì nuôi con nên nhiều lúc phải rút tiền trước kì hạn rất vất vả, chưa kể nhiều khi phải vay tiền của Duyên để mua sữa cho Nghĩa. Lắm lúc giữa đêm con sốt cao, tôi như người chết rồi. Kinh nghiệm bằng không, lại không biết làm sao để gọi điện hỏi mọi người vào lúc canh ba gà gáy này. Nên cứ thế mà ôm con vào lòng khóc hết nước mắt, lại cầu trời sao cho con mau hạ sốt… giờ tôi mới thấu hiểu sâu sắc rằng mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào!


Nhắc đến mẹ, sống mũi tôi lại cay cay. Nếu giờ mẹ biết bà đã có cháu lại còn là cháu trai rất khôi ngô thì bà có vui không? Nhiều lúc đứng hàng giờ trước cánh cổng gỗ, nơi chỉ cần bước qua thôi là tôi có thể sà vào lòng mẹ mà giãi bầy hết nỗi khổ lâu nay phải hứng chịu. Tôi rất muốn khoe với bà giờ tôi đã trưởng thành lên nhiều, không những chăm tốt cho bản thân mình mà còn nuôi nấng lớn khôn cho một sinh linh nữa. Tôi muốn bà nhìn thấy Trọng Nghĩa rồi vui vẻ nheo đôi mắt đã hằn những vết chân chim mà ôm lấy thằng nhỏ vào lòng. Tôi rất muốn… rất muốn được khóc trong lòng bà. Tôi giờ thấy mình thật mệt mỏi và nhỏ bé trong thế giới mới. Cũng tại tôi ngu dại, giờ thấm thía thì đã muộn. Chắc chắn về sau tôi sẽ dạy Trọng Nghĩa rằng, hãy biết lắng nghe lời cha mẹ vì họ luôn muốn mang những điều tốt nhất đến cho con.

Quyến luyến ngước nhìn căn nhà bốn tầng – nơi đã nuôi nấng tôi khôn lớn qua từng ngày ấy – lặng lẽ gạt nước mắt bước đi. Hôm nay là ngày tôi đi xin việc!

Trọng Nghĩa rất ngoan, ít quấy khóc nên tôi quyết định gửi con ở nhà trẻ gần khu nhà tập thể. Tôi cũng rất sợ những vụ cô giáo đánh đập trẻ nhỏ, rồi nhà trẻ tư nhân hành hạ các bé. Nhưng may thay, cô Yến – người trông trẻ ở gần tập thể của tôi là người có uy tín. Cô ấy cũng đỗ cao, học tốt nhưng vì chồng bị vô sinh nên không thể đẻ con. Trước chưa tiên tiến để giúp cô thụ tinh ống nghiệm hay gì gì đó, giờ hiện đại thì cũng gần năm mươi rồi, nên cô coi việc trông nom các bé như niềm vui nửa cuộc đời còn lại. Nhìn đôi vợ chồng vui vầy với mấy đứa trẻ bi bô, tôi cũng thấy an lòng mà gửi gắm Trọng Nghĩa ở đó…

Nói về việc làm thì sau cả năm trời tìm kiếm vất vả, cuối cùng công việc như tôi hằng mơ ước – xa trung tâm, lương ổn – đã thành sự thật. Chắc chắn một đứa không học hành tử tế như tôi thì làm sao kiếm được việc bàn giấy, lao động chân tay là lựa chọn hàng đầu. Nhiều lúc tôi tự nghĩ, chắc có lẽ tôi đã chịu quả báo quá đủ cho thời nông nổi suy nghĩ hạn hẹp bằng việc học tập nuôi nấng đứa trẻ đối với tôi còn quý hơn mạng sống mình, nên giờ mọi thứ đến với tôi chỉ có thể tả bằng hai chữ: may mắn. Bạn của Duyên tiết lộ một thông tin mật rằng ở phía Cầu Giấy mới mở một sân tennis dành cho dân thượng lưu. Ông chủ ở đấy là người nước ngoài, việc tuyển dụng không phơi bày vì ông ta chúa lười sàng lọc. Nhưng được cái, ông ta đặc biệt tin tưởng những người do bạn ông ta đưa đến nên sẽ không kiểm duyệt mà cho làm ngay. Nghe đến đây, tôi thở dài rồi khẽ cười lạnh, xã hội đầy rẫy những kẻ lợi dụng tư quyền để chiếm đoạt, không hiểu sao ông chủ người nước ngoài đó nghĩ gì mà lại làm thế… Nhưng rồi cũng mau chóng dẹp bỏ tư tưởng cá nhân ấy sang một bên, tôi đồng ý luôn công việc đó và được bạn của Duyên dẫn đi xin làm.

Thú thật là mấy nơi xa xỉ như bar, club hay gì gì đó, tôi cũng đã từng vào qua; nhưng cái thứ to uỳnh oàng chiếm đến mấy hecta đất cỏ này thì lần đầu tiên tôi bước vào. Phải nói sân tennis này rất rộng, ước chừng có khoảng hơn chục phần sân nhỏ. Những thiết bị ở đây đều bóng loáng và gán mác hàng hiệu nhập khẩu… Hầy, đúng thật phù hợp với cái tên kêu như gà gáy sáng: Royal Yard.

Mải mê ngắm nhìn và phán xét đống đồ sộ trước mặt, tôi đã được dẫn đến nơi ông chủ án ngữ từ lúc nào. Ông ấy nói tiếng Việt khá sõi, tổng thể thì nghe có thể hiểu được. Mô hình chung ông ấy giới thiệu việc tôi phải làm là nhặt bóng và lau dọn thiết bị, phần sân tôi làm là số năm và lương là 100,000/giờ, một ngày làm năm tiếng. Đối với cuộc sống của Việt Nam bây giờ, đặc biệt đối với nghề lao động chân tay thì đây là số tiền thật sự đáng mong đợi.

Bạn của chị Duyên chúc tôi làm việc tốt rồi bá vai bá cổ ông chủ ấy đi mất hút. Tôi được phát cho một bộ đồng phục gồm áo phông in biểu tượng của sân tennis và một chiếc quần váy thể thao. Nhanh chóng thay đồ rồi ra nhận việc tại phần sân của mình, tâm trạng của tôi có chút háo hức, có chút nóng lòng.

Tuần đầu tiên làm việc cũng không có gì vui vẻ như tôi ảo tưởng lắm, mấy chị mấy cô chả biết đánh cứ múa vợt loạn lên rồi để bóng bay vèo vèo ra ngoài, báo hại tôi phải chạy đi chạy lại nhặt. Mệt muốn ngất ngay trên sân, dù gì trước nay tôi chưa có kinh nghiệm "lê lết sa trường" như thế này nên việc mau chóng bị hoa mắt chóng mặt là không thể tránh khỏi. Nhiều lúc tôi muốn cầm quả bóng mà đáp vào mồm mấy mụ đã chả biết gì mà cứ to miệng mắng tôi chắn tầm nhìn hay lấn vào phần sân họ đánh. Nhìn xem, bóng bay hướng Đông thì nhảy sang hướng Tây, bóng bay góc sáu mươi thì đánh góc ba mươi, vậy mà đòi đến đây làm gì? Ừ thì cứ cho hứng thú với môn thể thao này đi, nhưng mà tôi làm ở đây được một tuần, các chị ấy đánh cũng chả tiến bộ gì hơn. Nói thẳng, đầu gà như tôi một tuần chắc chắn cũng phải vụt trúng bóng, đằng này thấy bóng bay đến thì quay mông lại rồi hét điên loạn như nhìn thấy quái thú… Hầy, chả biết họ ném tiền vào cái nơi xa xỉ này để làm gì, thừa tiền quá thì bố thí cho em đây đi, đừng đốt không như vậy, rất không tốt cho kinh tế đất nước!

Ba tuần sau nữa, tôi vẫn làm việc chăm chỉ ở đó. Mọi việc đều đều diễn ra lặp đi lặp lại, đi làm là chuỗi nhưng hoạt động nhặt bóng, đỡ bóng, né bóng; rồi vòng về đón con. Cô Yến ở nhà trẻ khen Nghĩa rất ngoan lại ga-lăng với các bạn nữ nên được rất nhiều bạn quý mến. Nghe vậy, tôi cũng thấy lòng được an ủi. Tôi luôn biết Trọng Nghĩa là đứa trẻ biết điều, nó chưa bao giờ để tôi phải lo lắng, cũng không như những đứa trẻ khác gặng hỏi bố của nó là ai. Có lẽ là lần đó, khi con hỏi tôi bố của nó tên gì, tôi đã ngừng đọc truyện cho nó mà im lặng hồi lâu. Lúc đó tôi thật không biết phải trả lời con như thế nào, nói bố nó là qua đường của mẹ sao? Hay nói bố nó là tình yêu đầu đầy màu hồng cũng đầy mùi hôi rình? Ngàn vạn lần tôi căm thù con người đó, nếu bốn năm trước anh ta mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà vơ lấy con dao chọc tiết lợn chém chết anh ta, dù gì lúc đó tôi rất muốn chết. Nhưng nay, khi đã 25 tuổi, cũng đã là mẹ của một đứa trẻ ngoan, tôi dần khoan dung và biết tiết chế mình hơn…

Nhẹ hôn lên trán con, tôi khẽ trả lời: Bố của Nghĩa cũng giống với tên con!

Tôi không chắc lời nói dối đó có hiệu lực như thế nào, nhưng từ đó thằng nhỏ không hỏi tôi thêm gì về bố nó nữa. Hơn thế, có lần tôi bắt gặp mấy đứa bạn của con hỏi thằng bé về bố nó, nó rất tự hào khoe rằng: Bố của mình cũng tên Trọng Nghĩa, bố là người tuyệt vời! Trời biết lúc đó đứng sau bức tường đã phủ rêu xanh, tôi đã khóc nhiều như thế nào, lòng đau xé toạc như thế nào, tim thắt lại đến nỗi không thở được như thế nào.

Xin lỗi con nhiều lắm!

Xin lỗi vì không thể mang đến cho con một gia đình hoàn hảo!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

mo_nhat

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
16/5/14
Bài viết
94
Gạo
0,0
Đọc xong chương này mà tức tên Quân gì đâu luôn á, đúng là tên cặn bã của xã hội (xin lỗi nàng vì ta dùng từ hơi quá hì hì). Trên đời này ta ghét nhất là loại đàn ông quan trọng vấn đề lần đầu hay lần hai của phụ nữ, nếu không vì những tên ham mê dục vọng như hắn thì sẽ chẳng có người con gái nào phải bị tổn thương cả. Tội nghiệp cho Thủy vì phải bụng mang dạ chữa tự lo cho mình. Mong rằng cô ấy sẽ tìm được một người tốt bụng hơn hắn và sẽ bỏ qua mọi chuyện trong quá khứ của cô ấy để cùng cô ấy đi đến bến bờ hạnh phúc :)

Chương này khá hay, trừ 1 lỗi chính tả thôi còn lại đều ổn, giọng văn trôi chảy và không có gì đáng chê :D

cười chừ => cười trừ :)
Góng chap mới của nàng :cool:
Cám ơn nàng nhiều nha, ^^, haiz, công nhận nên quay về lớp một học lại chính ta thôi ^_^ CŨng may có nàng nên ta mới có thể kịp thời sửa sai, thank thank lắm ý. :-*
 
Bên trên