Người Ấy Là Cảnh Đẹp Nơi Phương Xa - Cập Nhật - Yến Minh

Yến Minh Kim

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/9/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Người Ấy Là Cảnh Đẹp Nơi Phương Xa
GIỚI THIỆU
- Tác giả: Yến Minh
- Thể loại: Truyện dài, tình cảm lãng mạn, có yếu tố thể thao.
- Tình trạng : Đang sáng tác.
- Giới thiệu (tóm tắt) tác phẩm: Họ từng là những người anh em thân thiết, cùng nhau trải qua thời niên thiếu tươi đẹp. Vậy mà chỉ sau một đêm bão dông, cả hai trở thành người xa lạ, cách biệt xa xôi. Sau sáu năm, anh đã trở thành một cầu thủ bóng đá, cô độc trên con đường tìm kiếm ánh hào quang, với khát khao cống hiến cho tổ quốc sau những năm tháng "đá mòn gòn" nơi xứ người. Còn cô sau sáu năm lại trở thành con người ở thế giới tăm tối, với một công việc cực nhọc và thấp kém, cứ như thế dần dần nhích về điểm cuối của tuổi trẻ. Đối với cô, anh chỉ còn là cảnh đẹp nơi phương xa, cũng giống như những ước mơ của ngày xưa, càng gặp lại thì càng xa cách.. Còn đối với anh, chỉ là một khoảnh khắc gặp lại người con gái ấy cũng khiến anh được sống lại ước mơ của ngày nào..
MỤC LỤC: Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Yến Minh Kim

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/9/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
Chương 1: NẾU NỖI NHỚ CŨNG CÓ THANH ÂM

Hồi ức 1:

Lọ lem có thể đánh rơi giày, nhưng em thì nhất định không được đánh mất lòng tự trọng và những điều tốt đẹp trong con người mình.

Tôi quay lưng lại, đúng lúc người đằng sau nở một nụ cười.

Cả thế giới như dừng lại.

Mọi sự thật dường như chỉ là hư vô, vì chúng ta đều đang ở đây, cùng đi trên một con đường, thẳng tắp tới tương lai.

Bây giờ anh và em, đối với nhau không còn là cảnh đẹp nơi xa xôi, anh và em, còn là điều giản dị nhất của nhau, là những cái nắm tay thật chặt, là những bóng hình khăn khít không rời khi làn mưa lạnh lẽo rơi xuống, là đôi vai tựa sát bên nhau khi đã về già.
Bởi vì, chữ “thương” bao giờ cũng dài và da diết hơn chữ “yêu”.



Hôm ấy bầu trời có chút ảm đạm, như dấu hiệu của cơn bão đang tới rất gần. Kết quả là, tôi còn chưa kịp giao hết hàng trong ngày thì cơn mưa đã ào ào trút xuống. Không thể phủ nhận điều này làm tôi có chút buồn bực. Miền Bắc dạo này vẫn luôn khiến người ta phải điên đầu như vậy. Vào mùa này, khi những cơn mưa còn chưa kịp rơi xuống thì phía bên kia thành phố, người ta còn đang than khóc vì tiết trời nắng nóng. Mặc dù với tôi mà nói, dù mưa to hay nắng gắt thì công việc cũng không có gì thay đổi lắm, chỉ có điều nếu thời tiết xấu thì tôi sẽ phải mất công sức nhiều hơn mà thôi. Trước giờ tôi vốn là người lạc quan – kiểu người mà nhìn trời âm u thì thế nào cũng nghĩ đến đêm mới có mưa, chứ không bao giờ đề phòng việc có mưa ngay lập tức. Vậy là, giống y như mọi lần, hôm nay tôi vẫn ướt như chuột, vẫn bị trừ lương và vẫn ngu ngốc cho rằng tại số mình nó đen thôi. Tôi vẫn thường cho rằng, tôi - một đứa con gái hai mươi tư tuổi, không ngành nghề mà phải đi làm shipper như mấy thằng đàn ông, mặt không đủ xinh để cua được đại gia, cũng không đủ xấu để trở thành hiện tượng mạng, đầu lại không đủ ngu để được đưa lên làm nghệ sĩ hài cho mấy gánh xiếc, thì việc đen đủi như thế này hay hơn thế nữa cũng chỉ là một nấc thang nho nhỏ của bể khổ mà thôi.

Nhưng sau này tôi lại cho rằng, dường như mọi điều xui xẻo diễn ra trong ngày hôm đó chỉ là những khó khăn mà ông trời bắt tôi phải trải qua, để có thể nhìn thấy niềm hi vọng nhỏ nhoi mà tôi luôn tìm kiếm suốt những năm tháng dài như vô tận.

Gặp lại anh, không biết là do số phận hay chỉ là một xác xuất? – Tôi vẫn luôn tự hỏi. Và sau nhiều năm thì tôi đã nhận ra rằng, nếu đó là số phận thì tôi là một người vô cùng hạnh phúc. Còn nếu như đó là xác xuất, thì tôi lại là cô gái may mắn nhất trên đời này.

Ngày hôm đó tôi vẫn còn nhớ, nước mưa cuốn sạch đi mọi nỗi buồn cũng như niềm vui, chỉ để lại thanh âm trong veo như hạt mưa đầu mùa vừa rơi xuống, lại giống như ánh nhìn vào lần đầu gặp gỡ.

Khi ấy tôi vừa dựng xe để trú mưa, miệng vẫn còn đang lẩm bẩm chửi thời tiết, chửi tắc đường, và đang định chửi luôn mấy ông nhiều tiền để xe ô tô dàn trải ra cả hai bên vệ đường, thì bỗng có một bóng ô dựng lên trước mặt tôi.

Cả đời tôi nào đã có ai che ô cho bao giờ !

Thế nên, lúc tôi ngẩng đầu lên có chút hơi ngu ngơ.

Tôi khẽ vuốt vuốt nước mưa đang làm cay mắt, lại ngẩng lên nhìn một lần nữa, bỗng thấy người trước mặt hiện lên thật rõ nét. Theo bản năng khi nhìn thấy anh ấy, như mọi lần, tôi đứng phỗng ra rất lâu. Giống như bây giờ vậy, anh ấy đứng trước tôi khá lâu rồi, vậy mà tôi lại chẳng thể làm gì ngoài nheo nheo cặp mắt toét nhoèn.

Về sau nghĩ lại, sáu năm không gặp mà mọi thứ vẫn như trước. Tôi ngu ngơ. Anh trầm tĩnh và ấm áp.

- Chi... phải không?

Chữ “Chi” anh gọi có vẻ sửng sốt. Hai chữ “phải không” ở cuối lại giống như là anh cố tình thêm vào, giống như chỉ một chữ “Chi” – là tên tôi thì câu nói sẽ trở nên quá hụt hẫng.

Tôi chỉ dám nhìn thoáng qua người con trai trước mặt,vậy mà mới đó sống mũi đã cay cay, bởi đó là người mà tôi vẫn nhớ nhung suốt bao năm qua, nhưng, cũng chỉ dám trao ánh nhìn trong vài giây ngắn ngủi.

Tôi cười cười , không thể che giấu được sự run rẩy:

- Anh Dương đấy à, sao anh lại ở đây?

Tồi khẽ cân nhắc, trả lời sao cho đúng với kiểu lâu ngày không gặp. Tôi không thể chạy tới tay bắt mặt mừng, vì lúc này người tôi đang ướt sũng, còn anh thì sao? Tôi lại thu hết lòng dũng cảm, hơi ngẩng lên nhìn anh, chỉ liếc qua cũng biết cái thứ anh mặc trên người là hàng cao cấp , xem trên tivi tôi còn sợ sẽ mất phí, chứ đừng nói chạm vào.

Xin lỗi anh, em không có cách nào suồng sã, nên chỉ có thể học cách né tránh...

Nhưng điều không thay đổi là tôi vẫn gọi anh như xưa - Anh Dương – nghe mới thân thiết làm sao, vì thế trong lòng tôi xuất hiện chút ấm áp rất chân thật.

- Ừ - Anh vẫn đang nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh, sau đấy lại im lặng như không biết nên hỏi gì tiếp - Em... đi đâu mà để ướt thế này?

Tôi tưởng anh sẽ hỏi tôi rằng, sao mấy năm qua không gặp em, tại sao em rời bỏ quê hương, tại sao không đến tìm anh…

Nhưng có lẽ thời gian đã làm mọi thứ trở nên vô cùng đơn giản, đến câu hỏi khi gặp lại nhau cũng vậy.

Thời gian qua lâu quá, mọi thứ bị tàn phai hết thảy, và rồi chúng ta đều đã học được cách thản nhiên khi đối mặt cố nhân, không thể chạy tới mà ôm nhau thân thiết như trước nữa, càng không thể rơi nước mắt nói câu nhớ thương, giống như những gì chúng ta từng tưởng tượng trong những đêm mất ngủ.

Chúng ta không gọi đó là vô tình, chúng ta chỉ có thể gọi đó là sự đơn giản. Cũng phải, trong thế giới bận rộn này, ai mà chả mong mình trở nên thật đơn giản?

- Em đi làm qua đây anh ạ.

Nói gì nữa? có nên hỏi gì nữa không? Hay cứ thế cho qua thôi?

Mà… nên hỏi cái gì đây? Hỏi anh đã có người yêu chưa? Hỏi anh sau khi tôi đi có buồn không? Hỏi anh… có còn nhớ tới tôi hay không?

Giá như anh nói : ừ, thế em đi nhé, thì có lẽ tôi sẽ chẳng buồn bã đến vậy. Thế nhưng, đáp lại câu trả lời ngắn gọn của tôi, ánh mắt của anh có chút hoang mang, có lẽ thấy bộ dạng lúc này có tôi quá lôi thôi nhếch nhác chăng?

Tôi hơi ngại, nghĩ thế nên co ro thân mình vào. Sau đó, ánh mắt anh nhìn tôi càng ảm đạm hơn.

Tôi đoán, bây giờ chắc trông tôi còn già hơn cả anh, mặc dù tôi kém anh tận ba tuổi. Cũng không trách được, thời gian làm bào mòn tuổi tác nhiều quá, mà tôi còn trải qua thời gian gấp mấy lần người thường, ngược xuôi bươn chải cũng đã mấy năm rồi....

Tôi khẽ ngước nhìn anh, anh vẫn thật cao ráo, đẹp đẽ, tuyệt vời như trong hồi ức của tôi, mà tôi lại chẳng thể trở thành cô gái như hoa như ngọc để xứng đáng đứng cùng chỗ với anh...

Mưa càng rơi nặng hạt, như đem tâm tình của tôi, hết thảy xối xả xuống trần gian.

- Mau đứng vào đây không lại ướt kìa.

Anh kéo tôi lại gần, giá như tôi có thể nói cho anh biết, mấy năm nay dù không có chiếc ô nào thì tôi vẫn rất ổn, lần gay nhất thì chỉ phải đi viện truyền nước, lần khác thì không nhìn thấy đường nên bị tông gãy ngón chân mà thôi...

Nhưng vì muốn tranh thủ thời gian ấm áp này, nên tôi nuốt những lời muốn nói vào.

Nghe thấy giọng anh thoáng qua, hoà vào tiếng mưa, nghe thật xa vắng:

- Em giờ làm gì? Mấy năm qua sao không về quê lần nào?

Vì em không thể gặp anh được…

Tôi chần chừ, nhưng vẫn trả lời:

- Em làm linh tinh thôi anh ạ, mỗi thời gian một công việc, cũng không cố định làm việc gì cả.


Năm năm trước, em làm công nhân trong miền Nam. Sau đó, đi bán báo dạo. Sau nữa, đi làm PG…

Còn bây giờ, em đang làm nhân viên giao hàng cho một cửa hàng thực phẩm.

Hết thảy những câu đó đều được tôi chôn giấu vào trong lòng, còn hiện tại, tôi chỉ mỉm cười chua chát.

Nhưng anh thì có vẻ không để ý lắm, chỉ hơi gật đầu. Lúc quay sang nhìn tôi, đôi mắt của anh hơi cụp xuống, nhưng khoé miệng lại nở nụ cười. Nụ cười của anh vẫn luôn hiển hiện trong tâm trí của tôi, bởi vì đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng biết, thậm chí con bạn cùng lớp của tôi còn từng nói với tôi một câu như thế này: Chỉ cần nhìn anh Dương cười mỉm thôi, mà tao cũng mang bầu cho anh ấy đứa con rồi.

Quả thật vậy, anh cười rất đẹp.

Rồi anh nói tiếp:

- Vậy, từ nay giữ liên lạc nhé?

Một...lời hẹn gặp lại?

Tôi hơi ngập ngừng đọc số điện thoại cho anh.

Sau đó, anh đưa chiếc ô cho tôi, trước khi đi không quên nhìn tôi chào tạm biệt.

- Anh đi đây, anh sẽ gọi lại cho em sau.

Qua một lúc, bỗng nhiên thấy anh quay lại từ đằng xa. Anh nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng:

- Anh nói là anh sẽ gặp lại em.


Tôi lặng lẽ nhìn anh, khẽ gật đầu.

Anh có vẻ yên tâm quay đi, tới bên chiếc ô tô gần đó. Tôi đứng im nhìn theo, cho tới khi bóng dáng anh bị làn mưa cuốn mất khỏi tầm mắt.

Chỉ thế thôi anh nhỉ?

Em rất vui mừng vì được nhìn thấy anh, nhưng cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi...

Chắc bây giờ anh là người tuyệt vời lắm – tôi thầm nghĩ. Anh… đã trở thành người như anh mơ ước chứ?

Tôi chợt nhớ đến những kỉ niệm xa xưa, có lần, anh nói với tôi “Lọ lem có thể đánh rơi giày, nhưng em thì nhất định không được đánh mất lòng tự trọng và những điều tốt đẹp trong con người mình.” Liệu anh có biết, có một cô gái bao năm qua vẫn luôn nhớ tới anh hay không?

Anh có biết, câu nói ấy đối với tôi như một là bùa hộ mệnh, theo tôi suốt những tháng ngày bôn ba nơi đất khách quê người.

Còn anh thì giống như cơn gió phiêu du, sau ngày li biệt ấy, em đã muốn gặp lại anh biết bao.

Tôi nhìn theo bóng dáng anh lên xe ô tô, mới thành thục, cao sang làm sao, bỗng thấy trước mắt như hiện lên dáng vẻ anh của năm ấy , khi chở tôi trên chiếc xe đạp.

Tôi ngồi sau xe anh, hai chân vung vẩy thì bị anh mắng:

- Ngồi im! Không là xuống sông mò tôm nhé?

Tôi nghe vậy, lại cười như được mùa.

Mặc dù mấy lần liền hai anh em bị ngã xuống ruộng vì trò đùa ngớ ngẩn của tôi, nhưng chưa bao giờ anh để tôi phải đi bộ tới trường.

Năm tôi mười lăm tuổi, biết chính xác rằng ngồi sau lưng anh dù có bị ngã vẫn sẽ luôn hạnh phúc. Năm ấy, tôi nghĩ rằng, bầu trời sau lưng anh mới là thế giới của tôi...

Còn bây giờ, anh chỉ là cảnh đẹp nơi phương xa, khiến cho tôi quyến luyến, nhưng vẫn phải mau chóng dời tầm mắt.

Mưa đã tạnh, trời cũng đã quang đãng. Nhưng tôi lại chẳng thể tìm được đường trở về nơi tôi muốn.

Nếu như nỗi buồn cũng có điểm dừng như cơn mưa ngoài kia thì tốt quá rồi. Nhưng sau cơn mưa sẽ có gì đây? Tôi chẳng phải bầu trời nên không thể trở nên quang đãng, có chăng tôi chỉ là một mặt đất ẩm ướt. Tôi đang chờ ai đó tới để lại những dấu chân...
 

Yến Minh Kim

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/9/17
Bài viết
6
Gạo
0,0
CHƯƠNG 2 : VỪA GẶP NHAU ĐÃ VÔ TÌNH NHỚ LẠI

Và rồi em sẽ như hạt mưa rơi vào lòng biển rộng.

Để lại anh toả sáng – thê lương – tuyệt vọng giữa thế giới này.

Huấn luyện viên vừa gọi cho tôi, nói rằng ngày mai tôi phải tới sân để làm quen với một vài bài tập mới.Nghe xong, hi vọng về sự nghiệp của tôi khẽ le lói, nhưng điều đó cũng không thể làm tâm trạng của tôi tốt hơn. Một cầu thủ đá mòn gót hơn ba năm ở nước ngoài mới được gọi về đội tuyển quốc gia, còn làm gì hơn là một chân dự bị? Nếu những năm tháng tuổi thơ trong tôi là những hoài bão về màu áo quốc gia, thì hiện tại như một loại chất tẩy rửa cực kì mạnh, đang dần xoá sạch đi những đam mê của ngày đó.

Tôi khao khát được cống hiến, nhưng số phận không cho tôi làm điều đó.

Trợ lí của tôi ở bên cạnh, vừa rót nước vừa nói:

- Dương, em đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt xác, chắc liên đoàn gọi về cho đủ quân số thôi, còn lạ gì mấy ông lớn ở cái nền bóng đá này? Chắc năm nay chú đá cho bên Setvania, cũng gọi là có chút tiếng tăm, nên các bố cũng muốn cho chú về đội tuyển, để tiện thể làm quen kiếm mấy mối làm ăn...

Anh này là Đức, theo tôi từ hồi vào nghề cũng đã được năm hay sáu năm gì đó, tính tình tốt bụng, làm việc cũng nhanh nhẹn nhưng chỉ mất mỗi cái tật hay nói nhiều. Anh có chiều cao vào dạng khá, song thân hình lại gầy quá mức, nên mặc dù cũng có ước mơ làm cầu thủ như tôi nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc. Mấy năm qua tôi từ câu lạc bộ này sang câu lạc bộ khác, từ Nga sang Thái Lan, dù chỉ là đá cho đội bóng hạng bét, thậm chí là đội bóng của một công ty không có tiếng tăm gì, thì đều là anh Đức ở bên cạnh, thay tôi lo những công việc lặt vặt. Lương lậu mà tôi trả cho anh không thấm thoát là bao, nếu không muốn nói là khá bèo bọt, nhưng anh chưa bao giờ than trách về điều đó.

Nhưng hôm nay tôi không muốn nghe ai nói chuyện nữa, nên tôi bảo Đức về trước, để tôi ở lại một mình.

Một mình luôn là khoảng thời gian khó khăn, nhưng đối với tôi, một chút cô đơn lại khiến đầu óc tỉnh táo hơn.

Vì thế nên khi tôi đã quen với cô đơn tới mức muốn chạy thật nhanh, và không bao giờ muốn dừng lại nữa, thì tôi lại không muốn kiếm tìm bất cứ ai để khoả lấp nỗi cô đơn ấy.

Vì từ nơi sâu thẳm nhất, tôi đã nhận ra “ căn bệnh” của mình.

Cô đơn, không phải là không có ai ở bên cạnh, mà còn là vì không được ở bên người mà mình muốn chung sống cả đời.

Nhưng hôm nay tôi đã gặp lại… người con gái ấy, sau sáu năm ròng rã.

Khoảnh khắc khi cơn mưa trĩu nặng rơi xuống, giữa nơi phố xá tấp nập, như muốn cuốn đi mọi thứ xô bồ, hỗn loạn, chỉ để lại một hình bóng duy nhất ở trong mắt tôi.

Tôi có chút bất ngờ khi nhìn thấy cô ấy vào một ngày mà tôi không có chút linh cảm gì thế này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng, trước khi gặp lại em thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy có chút khác lạ, chí ít thì cũng giống như mấy bộ phim truyền hình về tình cảm chứ nhỉ? Nhưng có vẻ là tôi quá lãng mạn rồi thì phải (tốt nhất không nên để lộ ra điều này, vì một thằng đàn ông mà uỷ mị quá cũng không hay ho gì).

Thế mà khoảnh khắc khi gặp lại, chỉ được tóm tắt bằng một cái quay đầu!

Tôi quay đầu, em xoay mình, và thế là chúng tôi gặp lại sau sáu năm.

Dường như khoảng cách thời gian chỉ như cánh cửa thần kì của Doraemon, tôi của năm mười tám tuổi chỉ vừa mở cửa đã thấy em của hiện tại.

Xuyên qua dòng người đang di chuyển bát nháo dưới cơn mưa, tôi đã nhìn thấy cô gái năm ấy với gương mặt trong trẻo, hiện hữu nơi tâm tưởng của tôi, khiến tôi bồi hồi nhớ lại từ rất lâu trước đây, cũng dưới màn mưa giăng giăng như thế này, cô ấy đã từng nhìn tôi như vậy.

Tôi lặng lẽ dõi theo em qua tán ô, có lẽ rất lâu, lâu tới mức tầm mắt của tôi cũng trở nên nhạt nhoà dần, cho tới khi nỗi sợ để lạc mất em một lần nữa giữa dòng người tới thay thế cho cảm giác sửng sốt. Tôi nhanh chóng tới bên cạnh, chỉ chờ khoảnh khắc cả hai cùng nhìn thấy nhau.

Một giây xa vời.

Khoảnh khắc đó khiến mọi thứ trong tôi như cạn kiệt dần, giống như một vết nứt đã rạn từ lâu nay chính thức rách toạc ra, máu chảy đầm đìa, nhưng tôi lại không có cách nào bít kín được miệng vết thương ấy.

Tôi thấy khó khăn để nhìn vào em sau thời gian quá dài, vì em của hiện giờ khiến tôi đau lòng. Gương mặt bầu bĩnh mà tôi nhéo thường xuyên của ngày xưa giờ đây gầy gò và xanh xao. Đôi mắt lấp lánh như sao lướt qua cánh đồng mùa hạ năm ấy giờ đây tràn đầy mỏi mệt và sợ sệt. Mỗi khi em nhìn tôi, dáng người em lại co cụm vào nhỏ bé tới mức đáng thương.

Rốt cuộc thì em đã trải qua những gì trong suốt những năm qua?

Lòng tôi âm thầm thắt lại.

Anh vui mừng vì nhìn thấy em, nhưng anh không thể nào tỏ ra hạnh phúc, nên đành giả bộ không quan tâm.

Thế nên, có phải nên hỏi em hiện nay đang làm gì? Đã kết hôn hay chưa? Đã có ai để dựa dẫm hay chưa? Kẻ đó có tốt với em hay không? Nhưng tôi muốn nhìn em lâu hơn một chút, kĩ hơn một chút, nên tôi nhịn không hỏi thêm nữa...

Nhưng có vẻ như mọi thứ xung quanh em bây giờ không còn chút dấu vết nào của tôi nữa rồi thì phải? Nếu không, ánh mắt của tôi khi nhìn em đã chẳng ảm đạm tới vậy. Thì ra, sau một khoảng thời gian cách biệt thì mọi thứ chỉ còn là những hồi ức kéo dài tới mãi mãi, mà tôi muốn vươn bàn tay ra nắm bắt, nhưng có ai đó ngăn tôi lại và nói với tôi rằng : hồi ức này cũng chẳng thuộc về anh nữa rồi.

Năm ấy chúng ta đi ngược lại phía nhau, có lẽ là lần li biệt đau buồn nhất.

Năm 2010, những ngày đầu khi tôi mới ra nước ngoài, phải làm quen với cuộc sống mới và một nền văn hoá khác lạ, chưa kể lại phải va vấp với những đối thủ mạnh ở cả trong và ngoài câu lạc bộ, ấy là khoảng thời gian mà mọi thứ về em dần phai nhạt. Có một ngày nọ, tôi chợt nhớ ra mình đã lâu không nghĩ về em, nhưng tất cả cũng chỉ có thế mà thôi. Mỗi đêm, khi giấc ngủ chập chờn, hồi ức thời niên thiếu như muốn giày vò tôi đến cạn kiệt. Một quãng thời gian khổ sở. Khi chúng ta nhớ một người, hình ảnh đầu tiên hiện ra chính là hồi ức đau đớn nhất.

Hồi ức đau đớn nhất của chúng tôi…

Tôi khẽ ngước mắt, tập trung nhìn lên tờ lịch treo tường từ năm 2009, tờ lịch mà tôi vẫn để như vậy suốt sáu năm qua, trên đó chỉ khoanh tròn duy nhất một mốc thời gian…

27-6-2009

Ngày chúng tôi xa nhau!

Tôi nghĩ nỗi nhớ cũng có hạn sử dụng, nhưng chỉ là tạm thời. Ví dụ như những lúc tập luyện, thi đấu, bị chơi xấu phải nằm viện,... thì tôi thường quên mất em, nhưng nếu như chỉ có một mình thì tôi lại không thể nào kìm lòng được mà nhớ em vài lần. Khi cùng đám bạn đi tới quán bar, trông thấy những cô gái ngoại quốc khoác chiếc áo lông to sụ nhưng vẫn để lộ ra cặp giò thon dài, tôi lại nhớ tới dáng vẻ hí hửng của em khi được mẹ mua cho chiếc áo khoác mới, nhưng em không dám mặc nhiều, còn để dành tới Tết mặc đi chơi với tôi. Khi những bông tuyết rơi trên đường phố Moscow, tôi dạo bước trên một con ngõ nhỏ, chợt nhớ tới con đường đầy hoa xoan rụng mà tôi thường chở em đi học. Nắng vàng, gió thổi, sân bóng xanh mướt, và em – đó chính là thời niên thiếu của tôi.

Tôi và em gặp nhau vào năm tôi 13 tuổi, còn em 11 tuổi. Năm 2003, lần đầu tiên tôi về thăm quê ngoại, nơi mà người mẹ đã mất của tôi sinh ra và lớn lên. Đó là một vùng quê có thảm cỏ mềm mại như nhung lụa, có những con đường xa tít tắp tới tận chân trời, giao với bờ đê và trở thành một góc khám phá nho nhỏ của tôi, nơi tôi có thể đạp xe như điên mà không sợ đâm trúng ai. Đó cũng là nơi, lần đầu tiên trong đời, tôi được nhìn thấy cánh đồng vàng ươm dưới ánh mặt trời dịu nhẹ.

Tôi gặp em vào buổi sáng đầu tiên ở nhà bà ngoại.

Trời hửng sáng, tôi theo thói quen đi giải quyết cái điều mà sáng dậy ai cũng phải làm. Vừa mới tụt quần xuống để chuẩn bị gửi tình yêu cho đất thì từ sau bụi cây xuất hiện một đứa nhỏ kì dị, nhìn chằm chằm vào tôi.

Lần đầu chúng tôi gặp nhau là như vậy.

Lạy trời, tôi vẫn còn lứa tuổi học sinh, mà nó lại dám nhìn tôi lúc đang đi tiểu, lại còn nhìn không chớp mắt ! Dù sao lúc ấy tôi cũng là một cậu trai ở thành phố mới về, đâu có quen với kiểu thôn dã như vậy, nên vẫn cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Nhưng con bé kia thì không, nó nhìn tôi mà mắt không thèm đảo vành, đã vậy được một lúc nó còn bật cười khanh khách.

Tôi bất ngờ quá nên mau mau mải mải kéo quần lên, lôi con bé đang đứng trong bụi cây ra. Con bé ấy dáng người gầy gò, hớt hải thoát khỏi bàn tay tôi.

Nó hét lên:

- Ai cho mày đái ở bụi hồng nhà tao?

Tôi tức quá, lập tức bật lại:

- Có cái đầu mày nhé, đây là nhà bà tao mà.

Nó ngay tức thì vênh mặt lên:

- Nhà ngoại mày chứ đâu phải nhà mày? Cái bụi cây hồng này nhé, là của nhà tao.

Tôi cú quá, đang yên đang lành thì bị một con bé thấp hơn cả cái đầu quát vào mặt, lại thêm cái tính công tử bột chưa bao giờ để ai vào mắt của tôi, nên hôm ấy con bé đó bị tôi cho ăn no đòn.

À, cho no đòn ở đây chỉ là, tóm vào nhà và gõ cho vài chục cái vào đầu thôi, chứ tôi đâu có mang gen vũ phu như vậy trong người. Con bé thì chỉ phơi ra cái bộ mặt ấm ức nhìn tôi, mỗi khi đình nói điều gì đó thì ngay lập tức bị tôi trừng mắt, nên lại ủ rũ cúi đầu xuống. Tôi vui lắm, bắt nạt được con bé này khiến tôi có cảm giác yêu cuộc sống ở nơi này hơn.

“Tẩn” xong thì tôi cũng khá là hả hê, cơ bản là vì ở trên thành phố tôi chưa bao giờ dám bắt nạt ai cả.

Không ngờ bọn dưới này dễ ăn hiếp như vậy ! – Tôi khoái chí.

Nhưng không ngờ mọi thứ lại trái với suy nghĩ của tôi. Ngay hôm sau thì tôi bị chặn đường đánh hội đồng.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy cái lần đó quả thật hết sức xấu mặt. Lúc tôi vừa mới ra thị trấn để mua một vài thứ đồ thì bị một đám con trai tóc xanh tóc đỏ nom rất đầu gấu chặn lại. Một đứa trong hội tuyên bố : mày bị ăn đánh vì dám đẹp trai hơn bọn tao.

Tôi thầm nghĩ – cái lí do quái gì vậy?

Và theo một cách hết sức tự nhiên, cái gì gây ra ngứa mắt thì sẽ bị đánh nhiều nhất thôi.

Vì vậy nên, ngày hôm đó mặt tôi bị đánh tới sưng húp, nom hết sức thảm hại.

Sau đó thì, tôi phát hiện con nhỏ kia cũng đứng trong đám đó ! điều này có nghĩa là gì?

Suy luận của tôi lúc ấy đơn giản vô cùng, tôi đồ rằng con nhỏ kia vì ngày hôm qua bị tôi đánh cho nên hôm nay mới gọi hội tới choảng tôi để báo thù đây mà, điều này được tôi rút ra từ những lần bị bắt nạt hồi còn ở trên thành phố. Dạo đó, tôi bị đánh nhiều như cơm bữa, nhưng khi đấy tôi luôn cho rằng phần lớn là do tôi quá đẹp trai, đã thế lại còn học giỏi, nên bị thiên hạ ghen tị, chứ thực ra tôi không có điểm gì để bị ghét cả.

Do vậy nên ấn tượng đầu tiên của Chi trong đầu tôi dạo đó là : gầy gò, xấu xí, đanh đá, lại còn hư hỏng. Vì sao hư hỏng? Vì một khi đã giao du với lũ đầu gấu như vậy thì không thể nào là người ngoan hiền được. Thêm một lí do nữa khiến tôi chắc chắn điều này đó là chuyện mà tôi hóng hớt được vào ngày hôm sau đó.

Câu chuyện về sau là một đoạn hồi ức xen lẫn vui và buồn..

Tôi lặng lẽ nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới, có biết bao điều rực rỡ ngoài kia, vậy mà trong mắt tôi chỉ phản chiếu một màu tro trầm lắng, u buồn.

Lòng tôi chợt thoáng qua cảm giác sầu não, nếu có thể gặp em một lần nữa trong đời, thì thật tốt quá!

Tôi nhấc điện thoại lên, quyết định gửi đi một dòng tin nhắn...
 
Bên trên