Người cũ - cập nhật - ha1991980

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Tên truyện: Người cũ
Tác giả: ha1991980
Tình trạng sáng tác: cập nhật
Tình trạng đăng: cập nhật
Lịch đăng:
Thể loại: Tình cảm
Độ dài:
Giới hạn độ tuổi đọc: không
Cảnh báo về nội dung: không
Mục lục: Chương 1, chương 2, chương 3, chương 4, chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Gặp lại

Đó là một buổi tụ họp của những người bạn cũ. Ồn ào và là nơi cô thấy mình không thuộc về. Mùi khói thuốc, tiếng nhạc chát chúa những bài hát của thời đại mới, tiếng chạm cốc không ngừng và cả những ngọn đèn chớp tắt. Cô đã nghĩ từ khi nào buổi gặp mặt đáng nhẽ phải là chỗ để bạn bè có thể nói chuyện được lại trở thành một buổi khoe mẽ này mới kết thúc, rồi những tiếng chuông điện thoại reo vang.

Đồng hồ đã điểm 12h đêm, buổi gặp mặt đã tràn từ bữa trưa đầm ấm sang những cốc cà phê đắng ngòm giữa lúc ban chiều, và rồi dừng lại ở một quán bar nhỏ một ngã tư đường của thành phố. Khi những đứa bạn bám vai nhau vào quán, đường sá còn đông đúc và ánh nắng còn chói lòa, giờ thì đèn đường cũng thắp sáng cả thành phố này. Thành phố chẳng bao giờ ngủ. Chỉ có những người như cô, đôi khi muốn ngủ và đừng thức dậy.

Rồi cả nhóm chẳng hẹn đều nhốn nháo ra về sau những cuộc gọi giục giã, cố đứng sát nhau thêm chút nữa ven đường vẫy taxi. Bạn bè ở lứa tuổi này dù xuất phát điểm như thế nào, tới ngưỡng tuổi này đứa nào cũng có sự thành công của riêng mình.Trong số họ, cô chỉ giữ liên lạc với đôi ba người, sự hiểu biết cũng chỉ dừng lại việc họ lấy chồng hay vợ chưa, có mấy đứa con. Vậy thôi.

Cô xưa nay vốn sống an phận chẳng tranh dành gì với đời, nên cũng thờ ơ với việc những người xung quanh thành công tới mức nào, giàu có tới mức nào. Nếu không có những buổi tụ họp mỗi năm một lần, cô chắc cũng quên họ. Và họ cũng vậy. Cuộc đời có biết bao nhiêu mối quan hệ vì những lợi ích khác mà mỗi người cần phải chăm sóc.

Khách từ quán Bar ra vào liên tục, những chuyến xe đêm chẳng đủ nhu cầu. Cô và đám bạn kiên nhẫn đợi ven đường đã chừng 15 phút mà chưa một xe đỗ lại. Hoặc cánh lái xe quen tránh nhóm người đẫm hơi men lên xe họ, đều vội vã rời đi sau khi trả khách.

Cô uống hơi nhiều. Lâu rồi mà. Cô đã nghĩ thế và tự cho phép mình thả lỏng để những cốc bia cứ vơi lại đầy. Cuộc đời cô say không nhiều lần. Và cô cũng không để mình say ở chốn đông người hoặc ở những nơi xa lạ, hôm nay chắc là ngoại lệ. Cô dựa vào cột đèn ven đường, nhìn đám con trai vừa bám nhau hút thuốc vừa trêu ghẹo nhóm em gái trẻ vừa xuống xe vào quán phía trước.

Bên kia đường có tiếng còi xe gọi, chắc ai đó đang cố thu hút sự chú ý của một người quen trong những người đứng ven đường. Sau vài lần bấm còi, xe xi nhan rồi vòng qua bên này đường. Người thanh niên ngồi ở ghế lái cứ nhìn cô mãi, bóng dáng nhòe nhoẹt bởi tác dụng của rượu bia khiến cô không chắc lắm cho tới khi Lâm tới gần. Cậu là hàng xóm của cô, kém cô hai tuổi. Họ biết nhau đã lâu và mối quan hệ giữa họ là thứ không có tên gọi.

Lâm sống cách cô một con phố, sáng hay chạm mặt ở quán quen, những câu chuyện luôn nhắc lại một thời đã cũ, về khu phố và những con người mà họ cùng quen. Biết cô còn độc thân, cậu cũng hay kiếm cớ qua lại giúp đỡ chuyện nọ chuyện kia, đôi khi chẳng có gì cậu cũng đến xin ăn ké một bữa cơm dù cô luôn từ chối. Cô không ghét Lâm, cũng không tạo khoảng cách với cậu. Nhưng thế là chưa đủ.

Cậu chào hỏi đám bạn của cô, mời họ lên xe mình. Sau cùng cậu mở cửa bên phụ lái, dìu cô lên và thắt dây an toàn. Cô mơ hồ nghe cậu hỏi địa chỉ của từng người rồi xoay chìa khóa. Vì mơ hồ, cô không rõ thái độ của mình khi nhìn thấy Lâm thế nào mà khiến cho những người bạn cô tin họ là người quen thân, đủ đến mức cậu sẽ đưa cả đám về. Họ vẫn tiếp tục ồn ã với câu chuyện đang dở.

Trong xe sặc mùi cồn của những con ma men uống suốt vài tiếng. Cô mở cửa kính, hít đầy lồng ngực mùi hương hoa sữa lẫn trong không khí. Cô nhớ tháng 9 của năm cũ. Chỉ chớp mắt mười mấy năm đã đi qua. Người ấy đã tiến lên bao nhiêu bước, chỉ có cô vẫn mắc kẹt mãi. Có tiếng hỏi Lâm là ai, mối quan hệ với cô như thế nào, cậu chỉ vừa lái xe vừa hờ hững nói dăm ba câu lấy lệ. Lâm luôn thế, kiệm lời với những người lạ. Đủ vồn vã xã giao lúc cần làm quen nhưng chỉ thế, đủ chừng mực.

Gió nhẹ vờn bên tóc mai xõa bung và hương hoa ướt sương đêm làm cô tỉnh táo đôi chút, cô quay mặt nhìn Lâm. Mặt cậu gần như chìm trong bóng tối, ánh sáng đèn đường lẫn với những khoảng tối thay phiên nhau chớp tắt trên gương mặt cậu. Cô đã quen khuôn mặt ấy hòa trong bóng tối những lần cậu bất ngờ đợi đón cô sau một buổi tan làm muộn, hoặc giả như ở một buổi tụ họp muộn như thế này. Cô cũng quen cách cậu ngậm điếu thuốc trên môi, rồi nhả khói chậm rãi và cười thật khẽ. Gương mặt trong bóng tối xoay nhẹ nhìn cô, từ lúc lên xe họ chưa nói với nhau một câu nào.

Đã vài tháng cô chưa gặp lại cậu. Cô đã kiếm cớ lảng tránh cậu. Dừng nghe những cuộc điện thoại đổ chuông đến hồi cuối cùng, dừng cập nhật trang cá nhân về cuộc sống của cô để cậu triệt để không còn chút liên hệ. Cô nhiều lần tự vấn về mối quan hệ không tên này, nếu đã không tên, nếu còn chưa bắt đầu sao cô phải lo tìm cách kết thúc. Cô muốn cậu không sa lầy để rồi trải qua quãng thời gian vô vọng dài đằng đẵng mà không có điểm dừng giống cô. Đừng chỉ chờ đợi một ánh đom đóm có thể không bao giờ sáng. Chỉ có cô vẫn mắc kẹt mãi.

Tiếng ồn trong xe giảm dần sau mỗi điểm dừng. Cô lơ mơ ngủ rồi tỉnh hẳn khi xe dừng lại một lần nữa. Lâm xuống xe rồi vào một quán bán đồ ăn đêm bên đường. Đây là quán quen mà họ đã từng ăn cùng nhau nhiều lần. Có lần không có cô, cậu cũng ghé quán mua vài thứ rồi kiếm cớ mang qua nhà dù cô từ chối. Rồi mọi âm thanh dường như im bặt khi cô nhận ra một hơi thở thật khẽ và quen thuộc phía hàng ghế sau cùng trên chiếc xe bảy chỗ cô đang ngồi. Hơi thở cô đã từng nghe, luôn nhớ và hoài niệm. Người ấy đang ở đó. Đã mấy năm rồi chẳng cần ngoảnh lại cô đã nhận ra
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Cô đưa tay đặt trên lồng ngực, đè nén lại một tiếng thở dài. Cô không biết có lên quay đầu hay vờ như mình chưa nhận ra anh ở hàng ghế sau. Nghiêng người với chai nước để giấu sự bối rối, cô cũng chỉ cầm đó và yên lặng. “Sao uống nhiều thế?” anh phá tan bầu không khí có gì đó không đúng này. Cô bối rối hay cô vờ như không nghe? Rồi cô vẫn im lặng.

Anh tới buổi tụ họp muộn, cô đã uống khá nhiều nên không nhận ra, cô cũng không nghe giọng anh trong tiếng ồn chát chúa vốn đã khó phân định rõ ấy. Cô đã không biết anh ở đó. Vài năm qua, cô không biết anh có còn đang ở cùng một thành phố với mình hay không. Đôi lúc có nghe qua lời ai đó cô biết anh dành phần lớn thời gian cho chuyến đi dài vì công việc, anh bay tới các thành phố lớn, ở lại đó đôi ba tuần thậm chí còn lâu hơn. Anh thỏa mãn với cuộc sống gắn liền với những chuyến công tác, với những đối tác thay đổi liên tục, và chắc sẽ là những mối quan hệ được làm mới liên tục nữa. Khi nghe kể cô đã nghĩ thế.

“Dạo này sao rồi?” Vẫn là anh kiên nhẫn dè dặt hỏi cô cùng lúc cô đang nghĩ anh có bao giờ tò mò về cuộc sống của cô, về công việc của cô, về những mối quan hệ của cô? Anh có bao giờ bằng cách này hay cách khác, dù vô tình hoặc giả như cố ý tìm thông tin về cô. Nếu có gặp một người bạn chung anh có hỏi về cô như cách cô vẫn làm. Anh ở đây, ngay lúc này vẫn đóng vai một người bình thản. Anh biến mất khỏi cuộc đời cô lại xuất hiện. Anh im lặng quan sát cô rồi ra đòn mang tính sát thương vào những lúc như thế này. Anh có quyền gì mà giữa họ lúc nào cũng đóng vai chủ động?

“Vẫn thế thôi” Để anh hiểu từ cuộc gặp cuối của họ tới giờ cuộc đời cô vẫn yên ả thế. Vẫn công việc cũ, vẫn những đồng nghiệp cũ, vẫn ở trong căn nhà cũ và bước chân quẩn quanh trong ký ức cũ. Cô lên tiếng, đè lại hơi thở vội vã của mình. Cô đâu phải ở lứa tuổi đôi mươi hay hờn dỗi, cô cũng chẳng có lí do gì mà hờn dỗi. Lâm quay lại, cô thấy rõ như mình vừa thoát hiểm. Cậu vòng qua bên phía ghế phụ, đưa cho cô cốc sữa ngô vẫn còn nóng, hất mặt nhẹ ra hiệu để cô uống luôn.

Lấy lý do muốn đi bộ thêm một lát, anh chào họ và xuống khi xe qua ngã rẽ cuối đường số 19. Cô không hỏi anh ở tòa nhà nào. Ngay trước lúc này thôi, cô thậm chí còn không biết anh đã trở về. Lâm thuận theo cô chỉ nhìn anh rồi đầu gật nhẹ thay cho câu chào tạm biệt. Cô vẫn yên lặng nhìn qua gương xe để thấy anh nhuộm bóng cây đổ màu vàng nhàn nhạt, cốc sữa đang nguội dần trên tay. Cô cứ nhìn mãi những bóng cây đang lướt nhanh bên đường, lừa mình anh vẫn đang ở đó nhìn theo xe chạy cho tới lối rẽ.

“Là anh ấy à?” Lâm hỏi khi cô xuống xe vào nhà, giọng vội vàng như thể cậu chỉ bật ra mà chưa kịp nghĩ.

“Ngủ ngon” cô nói ngắn gọn thay câu trả lời, không để cậu thấy có sự xao động nào trong đáy mắt, có sự gấp gáp nào trong hơi thở, có sự nóng bừng nào trên khuôn mặt của người đang chếnh choáng cơn say. Lâm nhìn theo bóng lưng cô độc của cô tới tận cửa nhà. Họ quen nhau nhiều năm, đây là giới hạn xa nhất cô để cậu tiễn mình về. Cũng đã biết bao lần, cậu chỉ im lặng như thế mà dõi theo cô từ phía sau, nhẩm đếm 1, 2, 3 rồi thấy cô giơ tay vẫy mà chẳng ngoái nhìn lại, cho tới khi dừng lại rồi mở cánh cổng sắt trắng đã cũ của ngôi nhà cuối ngõ, mở khóa rồi bước qua. Đó là pháo đài cuối cùng cô giữ lại cho riêng mình, ngăn cô với cả phần còn lại của thế giới này.

“Ăn chút gì đi, uống nhiều đừng để dạ dày trống”, tin nhắn từ một dãy số lạ mà cô đã thuộc làu. Cô nhìn chằm chằm màn hình tới khi chuyển tối rồi vội chạm khẽ. Ánh sáng từ điện thoại cứ chớp tắt, sáng rồi lại tối bao lần khi cô ngồi trên chiếc ghế sắt bên bàn trà ngoài hiên nhà. Cô bình ổn hơi thở cho tới khi nghe tiếng xe nổ máy rời đi. Chỉ còn lại con ngõ chìm trong im lặng, rõ tiếng gió thổi nhẹ và tiếng hoa đêm đang rơi. Bật màn hình điện thoại sáng thêm một lần nữa, không để mình có cơ hội nghĩ lại Minh Anh ấn gọi.

Những năm trước đây, cô sẽ đợi đủ ba hồi chuông và dừng cuộc gọi như là một cách báo bình an, sau mỗi lần họ tạm biệt nhau. Cô níu mình không ấn nút tắt sau từng hồi chuông đều đều vô cảm. Trong một tích tắc vụt qua ấy, cô quyết định rồi. Nếu cô không bước thêm một bước, rồi sẽ bao nhiêu lần nhiều năm nữa sẽ trôi qua. Áp điện thoại bên má, cảm nhận rõ tay mình run rẩy, cô hình dung anh đầu bên kia khẽ nhíu mày nhìn màn hình điện thoại chớp tắt và đợi ba hồi chuông kết thúc, cũng sẽ giữ nguyên cái nhíu mày ấy mà băn khoăn có nên tiếp cuộc gọi này không

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh. Bao nhiêu năm nay người đóng vai chờ đợi luôn là cô. Chờ những cuộc gọi, những tin nhắn có thể không được nhận. Giả như những lúc lòng trĩu nặng, hoặc khi lòng có chút bất an, cô sẽ vào xem anh có đang online ở một nơi xa nào đó không, nếu có chắc là anh vẫn bình an. Hiếm hoi trong nhiều năm, có những tin nhắn ngắn cô đã vội gửi đi khi có chút không kiểm soát cảm xúc của mình, những lần hiếm hoi ấy, tin nhắn về chỉ có chữ “ừ” trả lời cho mọi câu hỏi như một viên đá thả nhẹ vào cốc nước nóng, tan nhanh không để lại dấu vết.

Đầu bên kia có tiếng thở nhẹ. Cô để điện thoại xuống, nhìn rõ màn hình để chắc chắn anh đã nhấn nút nghe. Trước đó cô đã biết anh sẽ chần chừ, cô cũng sẵn lòng gọi lại nếu cuộc gọi bị từ chối. Nếu không phải bây giờ, cô không chắc sau này có ấn nút gọi ấy hay không nữa. Cô chỉ muốn một câu trả lời chắc chắn cho lòng mình, để rồi dù có phải buông xuống mối bận tâm này, cô cũng sẽ cam lòng.

Cô hỏi vội những lời đã tràn ra trong đầu mình, không cân nhắc hay chần chừ thêm nữa. Cô cười khi nghe cách nói chuyện của anh khi kiệm cả từng lời xưng hô. Ngắt cuộc gọi, anh gửi qua viber cho cô tấm hình anh đứng trước một công trình kiến trúc nổi tiếng ở một thành phố xa lạ trong một chuyến công tác trước đó. Chuyến công tác anh nói có thể là cuối cùng. Ngăn kéo ấy trong trái tim cô trước đã khóa lại một lần nữa được kéo mở ra. Họ hoặc là sẽ buông bỏ đoạn kí ức này hoặc sẽ cùng giải đáp cho nhau những vướng bận trong lòng mình.

Đầu kia đã tắt máy lâu rồi, điện thoại anh vẫn giữ bên tai ấm nóng. Anh dường như vẫn cảm thấy hơi thở hơi gấp gáp, giọng nói run nhẹ mà vội vã của cô. Vẫn như nhìn thấy cô từ ra đưa ngón tay cái đặt trên khóe miệng cắn nhẹ mỗi lần cô bối rối. Rút điếu thuốc ngậm trên miệng, vừa bật lửa châm thuốc An nhìn ánh đèn vừa bật sáng của nhà cô vừa nói khẽ “Ngủ ngon, Minh Anh”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Trước đó lúc xuống xe ở đầu phố An đã định đi bộ một chút và hút một điếu thuốc cuối cùng trong ngày. Lúc nhịp thở ổn định trở lại anh nhận ra mình đã ngồi ghế sau chiếc taxi vừa trả khách dưới chân tòa nhà, nói với tài xế địa chỉ ngõ nhà cô mà điếu thuốc cuối ấy vẫn nguyên trong túi. Xe tới đầu ngõ cũng là lúc anh thấy xe Lâm nổ máy rời đi. Không kịp ngăn mình, giờ thì anh đã ở đây rồi dù chỉ vừa mới nhắn tin dặn dò cô ăn chút gì đó. Anh nhìn bóng cô ngồi lặng im dưới mái hiên nhà chỉ mờ ánh đèn đường hắt vào, tay giữ ánh sáng chớp tắt của màn hình điện thoại. Rồi sau đó anh nhận ra điện thoại trong túi đang rung nhẹ, màn hình hiện số kèm một tấm ảnh cũ của cô.

Anh đã định đợi ba hồi chuông như một cuộc gọi báo tin sau mỗi lần tạm biệt nhau như trước đây, rồi nhận ra có vẻ cô cố gọi tới khi hết chuông, không ngần ngừ anh ấn trả lời.Cô vẫn như mọi khi, thẳng thắn và trực diện hỏi anh thật nhiều tựa như họ chưa có một bức tường nhiều năm vừa qua ở giữa. Cứ như thể họ vẫn hay có những cuộc gọi dài như thế. Cô đã bước lên rồi, anh cũng chẳng lùi lại nữa. An đã nghĩ mình không có quyền một lần nữa xuất hiện và gieo vào cuộc đời cô những niềm hy vọng nữa, nhưng lần này thì khác, nếu cô đã bước tới anh cũng chẳng cản lòng mình.

Cậu ấy của ngày chị mới quen thực ra khác bây giờ rất nhiều” Minh Anh bắt đầu câu chuyện với Lâm như thế. Cô biết cậu quan tâm sẽ tò mò, đồng thời cũng dè dặt chưa đề cập về anh. Bởi thế cô chọn cách thẳng thắn nhất, quá nhanh để cậu không kịp phòng ngừa. Cô chủ động hẹn cậu ở một quán cà phê ven sông, từ lâu rồi cô vẫn luôn thích những nơi gần mặt nước như thế này, hơinước giúp cô bình ổn tâm trạng mình, khiến cô mất đi cảm giác bức bối và dễ bộc bạch lòng mình. Những ngày tháng cũ nhưng nằm yên trong những trang truyện cũ, chỉ lật mở để Lâm xem.

“Cậu ấy vào lớp chị khi đã bắt đầu năm học cuối cấp được hai tuần, nghe đâu chuyển từ nơi khác đến, chắc có lí do đặc biệt gì đó chứ đang ở giai đoạn quan trọng như vậy, chẳng ai bỗng dung lại đi chuyển trường nhỉ?” Lâm nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, chắc cậu đang bất ngờ vì cái cách cô bắt đầu câu chuyện. Gió từ sông thổi nhẹ, giỏ thanh tú nở hoa xanh biếc treo trên cao phía sau cậu cứ đung đưa mãi. Cô nhìn cậu vẫn im lặng nhìn cô trầm ổn. Cô biết cậu đã chờ để một đoạn quá khứ của mình.

“Lúc ấy cậu đang ở đâu nhỉ, chị chưa bao giờ nhìn thấy cậu khi ở trường. Giai đoạn đó bọn chị chẳng quen một ai dưới bọn chị vài tuổi cả” Minh Anh vẫn không quên trêu cậu

“Hai tuổi, không phải là vài tuổi mà chỉ là hai tuổi thôi, lúc nào cũng làm như cách nhau cả một thế hệ vậy”, cậu phản bác, vừa như giận dỗi mà bộc phát sự bất mãn không giấu diếm.

“Cậu ấy luôn là một người nổi bật. Bạn bè quý mến, thầy cô tín nhiệm. Chị thì ngược lại chỉ là một người bình thường hơn bất cứ một người bình thường nào khác. Chị không phải học bá, cũng chẳng có tài năng gì đặc biệt. Những năm cấp 3 của chị trôi qua đơn giản như cuốn sách của một tác giả chẳng được ai chú ý đến. Chị không thích đám đông, không thích tụ họp bạn bè. Có một lần sau buổi học chiều tan sớm, bọn chị cùng nhau đến nhà cậu ấy. Mọi người trước đó vẫn hay tới đó, ngồi cùng nhau trong căn phòng riêng của cậu ấy để ôn tập. Chị không có tinh thần phải bám trụ ở nhóm dẫn đầu nên chưa bao giờ đến đó.

Cậu ấy từ nơi khác chuyển đến ở với gia đình người cô ruột, ở quê cũ có chuyện gì đó, hoặc là chuyển đến thành phố để có cơ hội tốt hơn khi thi lên đại học. Mà dù ở đâu chắc cậu ấy cũng đều có thành tích tốt như vậy cả, ở đâu cũng có mối quan hệ tốt với bạn bè như vậy cả.

Căn phỏng nhỏ của cậu ấy cửa sổ nhìn thẳng ra một cây ngọc lan đang sai hoa. Cửa sổ đang mở, hương hoa thơm mát và màu xanh ngát của lá cứ làm chị nhìn mãi, dù sao chị cũng bận tâm chuyện gì khác. Radio đang mở một chương trình nghe nhạc tiếng anh theo yêu cầu. Mấy đứa lôi vở bài tập ra so bài, thế mà chị lại chỉ quan tâm tới cây ngọc lan ở phía sau cửa sổ.

“Thích nhỉ”, chị buột miệng cảm thán về cây ngọc lan. Thế thôi, chẳng ai chú ý hỏi chị đang nói về cái gì. Thế mà cậu ấy nhớ. Đến giờ mỗi lần đi ngang qua một gốc cây ngọc lan chị vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, nhớ cây ngọc lan sau cửa sổ ấy cứ như cái cây mà chị đang nhìn thấy chính là cây ngọc lan của khi đó đã lớn lên, hoặc đã chạy theo chị.

Chị cũng vài lần nghe đám bạn nói cậu ấy và một cô bé lớp bên đang thích nhau. Kể cả sau này chị cũng chưa bao giờ hỏi lại cậu ấy. Năm cuối cấp qua nhanh như một bài hát ngắn. Bọn chị ra trường rồi mỗi người một nơi, gọi là thế nhưng hầu hết đều học một trường đại học hoặc nghề nào đó ở thành phố này. Thành phố tuy lớn nhưng do ở cùng một khu dân cư với nhau, học cùng một trường cấp 3 nên dù ít hơn bọn chị vẫn có thể chạm mặt nhau. Tuần nào cũng có thể vô tình hoặc hẹn gặp một người bạn cũ. Thế mà suốt hai năm đầu sau khi ra trường chị không gặp cậu ấy một lần nào, không vô tình gặp trên đường, hoặc ở một buổi gặp mặt bạn bè cũ.

Năm thứ 3 đại học, khi đến khu trọ của một người bạn đại học từ một thành phố khác đến chị gặp lại cậu ấy giờ đã chuyển ra khỏi nhà người thân và thuê phòng ở đây. Lúc chị qua phòng chào cậu ấy ra về, cậu ấy đã nói “cây ngọc lan ở sau cửa sổ ấy không còn nữa rồi”. chỉ là thốt lên một lời thông báo, như kể một câu chuyện với bất cứ người quen biết nào. Còn chị là cứ nghĩ mãi về việc tại sao cậu ấy lại nhớ buổi chiều chị đã ngắm nhìn cây ngọc lan qua cửa sổ ấy. Một năm kế tiếp chị hay đến khu trọ kia, nếu người bạn cùng lớp không có nhà chị đều ngồi đợi ở phòng trọ của cậu ấy.

Cậu ấy ở một mình. Một người nhiều bạn bè như thế, một người dễ gần gũi thế mà lại ở trọ chỉ một mình. Cái đài cũ màu đỏ vẫn được cậu ấy để trong phòng trọ và cả những cuốn sách cũ. Bọn chị chẳng nói chuyện gì cụ thể. Chị còn chẳng hỏi cậu ấy đi học thế nào. Cậu ấy cũng vậy. Có những lần ngồi đợi cả 30 phút, bọn chị chỉ nghe nhạc ngẫu nhiên phát ra trên radio, lúc hết chương trình cậu ấy sẽ xoay tần sóng sang một kênh phát nhạc khác.

Năm cuối đại học, một ngày chủ nhật chị lại qua khu trọ lúc cậu ấy đang dọn đồ xếp vào vali. Cậu ấy nói nhà ở quê có việc gấp, chắc sẽ dời thành phố một thời gian. Dù có hơi ngần ngừ nhưng vẫn cho chị xem một tấm ảnh lớp đại học cậu ấy mới chụp. Trong ảnh cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũng giống như các bạn học khác, ngồi ở hàng trước bên rìa phải và khoác vai với một cậu bên cạnh. Nụ cười của cậu ấy chị chưa nhìn thấy bao giờ. Chị thấy một cậu ấy khác, một cậu ấy vui vẻ, ấm áp và đặc biệt hơn.

“Giữ hộ đi, sau này về thì lấy”, cậu ấy bảo thế rồi đưa chị tấm ảnh rồi đi. Một lần hết hai năm.

Hai năm ấy gia đình cậu ấy trải qua một biến cố lớn. Bố mẹ và em gái cậu ấy ở quê gặp tai nạn, bố mẹ mất liền nhau ngay sau đó, cô em gái thành người tàn tật. Một mình cậu ấy, ở tuổi 22 đã trải qua những chuyện đó một mình. Chị ra trường, có mối tình đầu của mình. Sau khi chia tay vào một ngày tâm trạng bối rối, không hiểu sao chị lại nhắn tin cho cậu ấy. Số điện thoại chị có được sau một buổi gặp bạn bè. Chị nhắn đại ý là sao càng lớn thêm càng thấy cuộc sống mệt mỏi hơn ngày xưa nhỉ, cậu ấy nhắn lại ngay lập tức “có chuyện gì à, nếu muốn kể mình sẵn lòng nghe mà”. Chị không biết cậu ấy có số điện thoại của chị trước đó không, đã trả lời ngay lập tức chẳng hỏi chị là ai, chẳng chào và hỏi thăm nhau xã giao nữa. Chị nhắn lại “ừ có chút buồn thôi” thế mà cậu ấy im lặng không nhắn lại nữa cho đến tận khi cậu ấy về lại thành phố”
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Lâm gọi một cốc nước ấm cho cô thay cốc trà bạc hà đã nguội lạnh. Anh biết cô từ khi còn đi học cấp 3. Nhà bọn họ khi đó cũng ở trong cùng một khu. Hầu như mọi gia đình đều biết nhau. Lúc cậu vào trường cô đã bước vào năm cuối cấp. Lớp của cậu ở dãy nhà sau, mỗi lần đi học đều qua lớp cô dãy đầu tiên bên trái. Cô ngồi bàn thứ 3 cạnh cửa sổ, sáng nào đi học cậu đều nhìn thấy cô. Cách đây gần ba năm bất ngờ trong một đám cưới, cậu và cô ngồi cùng bàn. Lúc hỏi xin số điện thoại cậu bình tĩnh như thể xin số từ một người quen cũ lâu không gặp. Thỉnh thoảng thoảng cậu vẫn nhắn tin hoặc gọi điện.

Đây là lần đầu tiên cô kể về chuyện cũ của mình với cậu. Cô giữ giọng nói nhỏ và bình tĩnh, kể lại chuyện với cậu lại như chỉ đang tự ôn lại với chính mình. Trước khi gặp lại cô trong đám cưới ấy, cậu cũng đã có bạn gái. Họ là bạn học cùng cấp ba, cùng trải qua năm tháng đẹp nhất tuổi học trò. Rồi qua hai năm đại học nhiều cuộc hẹn bị bỏ lỡ, những lần nói chuyện dần thưa rồi họ chia tay. Để rồi nhiều năm cô đơn kéo dài cho tới khi cậu gặp lại Minh Anh.

Minh Anh đã chuyển đi khỏi khu phố xưa của gia đình họ. Cô mua một ngôi nhà nhỏ trong ngõ, vừa vặn lại cách chỗ anh ở chỉ một đoạn đường. Sauk hi gặp lại cô, cậu hay kiếm lý do để được cô mời tới nhà mà vẫn bị cô từ chối. Rồi dần dần anh cũng lịch sự không tìm lý do nữa. Lâm biết cô những năm này vẫn có người theo đuổi, khách hàng của cô, những bạn cũ, rồi cả những người quen và họ hàng cũng tìm cách mai mối. Nhưng ngoài thời gian ở văn phòng hoặc dành niềm đam mê cho cây cỏ, cô vẫn chỉ một mình, lặng lẽ chờ một ai đó trở về.

Cậu yêu thầm cô và thất bại trước một người chưa từng gặp mặt. Giữa họ vẫn luôn có anh ấy. Trong câu chuyện của họ lúc nào cũng có hình bóng của anh ấy. Trong ngôi nhà của cô nơi anh chưa được bước chân vào chắc cũng vậy. Thế nên đêm ấy, lúc An lên xe và cố tình ngồi vào hàng ghế sau cùng, mỗi lần nhìn qua gương thấy cách anh ấy nhìn vào phía sau ghế cô ngồi, cậu đã hiểu ra. Anh ấy trở về rồi. Cuối cùng cậu đã chạm mặt con người khiến mình thất bại. Đàn ông luôn có bản năng giúp họ nhận ra đối thủ của mình.

Những năm đầu khi mới gặp lại cô, Lâm theo đuổi và đã hơn một lần nồng nhiệt bày tỏ tấm lòng mình, cảm nhận rõ cô không tìm cách xa lánh hay tránh mặt cậu. Cũng có lúc cô hơi dựa dẫm vào cậu, tựa như lúc cô chuyển nhà hoặc có những buổi xã giao bên ngoài phải về muộn, cô đều để cậu giúp. Họ cùng ăn với nhau bao nhiêu bữa cơm, cậu lặng lẽ tới văn phòng đón cô bao nhiêu lần. Nhưng chỉ có thế, cậu không thể nào bước gần cô hơn nữa. Mỗi lần tiễn cô về, đầu con ngõ nhà cô vẫn là ranh giới cuối cùng ngăn giữa họ. Cô thẳng thắn từ chối cậu mỗi lần nghe lời bày tỏ. Cậu hỏi lý do, cô thì lặng im.

“Cậu ấy quay lại, đột nhiên một hôm xuất hiện trước mặt chị” Minh Anh đột nhiên tiếp tục câu chuyện, cốc ước ấm vẫn đầy trên tay. “Cậu ấy thay đổi quá nhiều, trước mắt chị như một người khác. Chẳng còn cậu thanh niên mặc sơ mi trắng đang mỉm cười trong tấm ảnh chị vẫn giữ trong ngăn kéo. Rồi chị cũng đón nhận cậu ấy, như thể một người mất đi nay lại tìm lại được. Bọn chị trước đó hoàn toàn chẳng có một sự gắn kết nào. Nói chuyện trực tiếp với nhau còn ít. Thế mà chỉ dựa vào việc biến mất rồi xuất hiện sau hai năm, cậu ấy cứ thế bước vào lòng chị từ lúc nào.

“Hay em cũng thử biến mất khỏi tầm mắt chị vài tháng nhỉ” Lâm đùa. Cô không nhìn cậu, nhưng cô hiểu Lâm chưa bao giờ trách cô, cậu luôn giữ mối quan hệ đúng mực. Cô biết gia đình cậu luôn giục giã, bạn bè hỏi han khi thấy cậu vẫn một mình. Cô cũng trải qua quãng thời gian như vậy nên hiểu rõ. Cô đã rõ ràng với cậu, cũng giữ khoảng cách, vạch rõ ranh giới với cậu nửa năm rồi. Nhưng anh ấy trở về rồi, cô nên cho cậu một câu trả lời rõ ràng nhất. Chỉ khi cậu hiểu rõ về câu chuyện quá khứ của họ, về tình cảm cô dành cho người mà cậu chưa gặp bao giờ kia, cô hy vọng cậu sẽ từ bỏ mối chân tình này. Cô trân trọng và đã ích kỷ giữ cậu như một người bạn bên cạnh nhiều năm như vậy. Cô luyến tiếc nhưng không muốn cậu như con thiêu thân giống cô những năm qua. Sự hy vọng gửi gắm ở cô, cô không giúp cậu giữ được nữa.

“Cậu ấy dành hai năm sau tai nạn của bố mẹ bên cạnh cô em gái. Cô ấy đã mất đi đôi chân, sống gắn liền với xe lăn cả đời. Cậu ấy là người thân duy nhất bên cạnh cô ấy. Cậu ấy ở đó, vật lộn với hệ quả của tai nạn kia để lại, ổn định cuộc sống của hai anh em chẳng dễ dàng gì. Chỉ hai năm cậu ấy đã quay lại đây tìm chị, chị phải cảm ơn về điều ấy rồi. Lúc đi, chỉ gửi lại một tấm ảnh chụp chung, chẳng có lời hẹn gì. Chị thậm chí đã kịp có mối tình đầu dù ngắn ngủi trong hai năm đấy. Thế mà cậu ấy vẫn chọn đến tìm chị ngay khi trở về, rồi cứ thế bọn chị ở cạnh nhau. Cậu ấy tìm việc trong thành phố, dù có những chuyến công tác ngắn ngày đan xen nhưng khoảng thời gian ở đây vẫn rất nhiều. Ở cạnh nhau từng ấy năm, cậu ấy luôn từ chối những buổi gặp mặt bạn bè chung, cũng chưa bao giờ gặp mặt với gia đình chị. Chị chưa bao giờ nghi ngờ về tình cảm của bọn chị nhưng chị hiểu vụ tai nạn kia để lại cho cậu ấy nỗi ám ảnh khó vượt qua được. Mỗi lần nhắc đến, cậu ấy chỉ như kể lại một câu chuyện cũ nhà hàng xóm.

Bọn chị lặng lẽ ở cạnh nhau tám năm, lặng lẽ là bởi không ai biết mối quan hệ này, bạn bè chung, đồng nghiệp, gia đình. Chị không nghi ngờ cậu ấy chút nào vì ngoài thời gian đi làm bọn chị hầu như đều ở cạnh nhau. Cậu ấy có căn hộ chung cư nhỏ nhưng chẳng mấy khi ở, đồ dùng và quần áo đều ở chỗ chị. Có một tối, sau khi nhận điện thoại cậu ấy trở lên khác lạ, cậu ấy nói phải trở về quê gấp, thu dọn vài bộ quần áo rồi sáng hôm bay trở về. Sau đó vài ngày cậu ấy nhắn nói người em gái ở quê đã mất. Chị muốn đến đấy cậu ấy lại nói không cần, mọi việc đã được giải quyết rồi, chỉ vài ngày rồi cậu ấy sẽ trở lại. Đêm đó, chị mở ngăn kéo tủ nhìn tấm ảnh khi xưa, chụp lại và gửi qua, cậu ấy nhắn lại “xin lỗi em” rồi biến mất.”

“Biến mất”, Lâm mất kiên nhẫn ngắt lời cô.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Cục Tẩy

-Tẩy-
Nhóm Tác giả
Tham gia
5/12/13
Bài viết
2.246
Gạo
120,0
Bạn ơi, hết câu mình thấy bạn hổng có chấm. Bạn sửa giúp trên toàn bài nghen.
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Chưa hết truyện nhưng mạn phép gửi chút ý kiến cá nhân ạ :>>>>>
Em thích việc có nhiều câu ngắn đủ trong bài này hơn. Nó khiến bài ban đầu mang sắc thái gọn ghẽ.
Em cảm thấy cách xuống dòng sau một câu hay vài câu (đoạn ngắn) làm toàn bài mang điệu kể lê thê ấy, làm mất tính gọn ban đầu. Kiểu như giọng ở tản đang được bê nguyên sang bên truyện dài, như thế thì nó bị lòng vòng, chỉ suy tư của bản thân. Theo em thì làm thế truyện dài sẽ hơi mệt người đọc, có chút hơi khiên cưỡng về mặt suy nghĩ ( vì suy nghĩ đang được cho là đúng ở tư duy nhân vật "cô''). Về tình tiết thì hơi nhàm và không tạo được cú đẩy cảm xúc (hiện tại là thế), các hình ảnh và con người cũng không thực sự mới lạ như bên tản chị đang làm tốt quá ư tốt. Thiếu tả nghiêm trọng ấy, kiểu tả không gian một cách khách quan chân thực không có. Hoặc kể cả tả theo nhân vật "cô'' thì cũng chỉ tồn tại ở chương đầu. Hơi tiếc ạ!
Truyện dài đương nhiên khó hơn để hoàn chỉnh, dễ mắc sai lầm nên chị cứ chuốt từ từ là oke ạ. Trên ý kiến cá nhân em thui nhé!!!!!!!!!
 

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Chưa hết truyện nhưng mạn phép gửi chút ý kiến cá nhân ạ :>>>>>
Em thích việc có nhiều câu ngắn đủ trong bài này hơn. Nó khiến bài ban đầu mang sắc thái gọn ghẽ.
Em cảm thấy cách xuống dòng sau một câu hay vài câu (đoạn ngắn) làm toàn bài mang điệu kể lê thê ấy, làm mất tính gọn ban đầu. Kiểu như giọng ở tản đang được bê nguyên sang bên truyện dài, như thế thì nó bị lòng vòng, chỉ suy tư của bản thân. Theo em thì làm thế truyện dài sẽ hơi mệt người đọc, có chút hơi khiên cưỡng về mặt suy nghĩ ( vì suy nghĩ đang được cho là đúng ở tư duy nhân vật "cô''). Về tình tiết thì hơi nhàm và không tạo được cú đẩy cảm xúc (hiện tại là thế), các hình ảnh và con người cũng không thực sự mới lạ như bên tản chị đang làm tốt quá ư tốt. Thiếu tả nghiêm trọng ấy, kiểu tả không gian một cách khách quan chân thực không có. Hoặc kể cả tả theo nhân vật "cô'' thì cũng chỉ tồn tại ở chương đầu. Hơi tiếc ạ!
Truyện dài đương nhiên khó hơn để hoàn chỉnh, dễ mắc sai lầm nên chị cứ chuốt từ từ là oke ạ. Trên ý kiến cá nhân em thui nhé!!!!!!!!!
Chính vì thế nên mình mới đang dừng lại và định co gọn lại thành một truyện ngắn đấy.
Cám ơn bạn đã góp ý
 

Chanh30

Gà BT
Tham gia
13/8/18
Bài viết
1.033
Gạo
0,0
Chính vì thế nên mình mới đang dừng lại và định co gọn lại thành một truyện ngắn đấy.
Cám ơn bạn đã góp ý
Ú ù~~ Chị cứ thử coi sao :>> Vì em vẫn chưa thấy đoạn tiếp để coi thông điệp :>>>
 

ha1991980

Gà con
Tham gia
10/7/20
Bài viết
54
Gạo
0,0
Ú ù~~ Chị cứ thử coi sao :>> Vì em vẫn chưa thấy đoạn tiếp để coi thông điệp :>>>
Mình vẫn đi theo kiểu nhẹ nhàng không có cao trào thôi, vậy nên mình cũng nghĩ rút gọn thành truyện ngắn sẽ cô đọng và cũng hợp cách viết của mình hơn
 
Bên trên