Người đi ngang đời tôi - Cập nhật - Gigi8490

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Tên truyện: Người đi ngang đời tôi
Tác giả: Gigi8490
Tình trạng sáng tác: đang sáng tác
Tình trạng đăng: cập nhật
Lịch đăng: 1 chương/ tuần
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại.
Độ dài: chưa xác định.
Giới hạn độ tuổi đọc: không
Cảnh báo về nội dung: không.

Lời mở đầu:
Người ta nói, thời gian là thứ vũ khí đáng sợ nhất đối với con người. Lúc trước tôi vốn dĩ không tin, cũng chẳng mấy để tâm. Nhưng cho đến bây giờ, sau khi rời trường đại học hơn nửa năm, tôi mới giật mình nhìn lại và có chút hốt hoảng nhận ra, tuổi trẻ của tôi, nhiệt huyết của tôi, dường như vĩnh viễn nằm lại đâu đó ở những năm tháng đã vùn vụt trôi qua kia. Mà tôi lúc ấy, vì mải mê với việc học hành và công cuộc mưu sinh, nên dường như đã bỏ lỡ nhiều thứ, những thứ mà tôi biết chắc sẽ không bao giờ quay trở lại...

Mục lục:
Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 1:

Nửa năm sau khi ra trường, tôi vẫn cứ duy trì tình trạng chạy đôn chạy đáo để xin việc. Trong khi đó, bạn bè tôi, đứa thì được gia đình đưa thẳng vào Ngân hàng nhà nước, đứa thì tự lực cánh sinh trúng tuyển vào các Ngân hàng thương mại có tiếng hoặc Ngân hàng nước ngoài… Còn tôi, dân tỉnh lẻ thân cô thể cô, vẫn cứ đì đà đì đẹt, vất vưởng sống qua ngày với các mối dạy kèm từ thời sinh viên. Kể ra thì tôi học hành cũng không đến nỗi tệ, dù không phải hạng xuất chúng gì nhưng cũng gọi là tạm được. Bằng chứng là mấy năm liền tôi đều nằm trong danh sách nhận học bổng của khoa. Thế mà chẳng hiểu nguyên cớ vì sao, tôi đi ứng tuyển… đụng đâu rớt đó. Thậm chí có nơi, người ta còn “đá” tôi ngay từ vòng sơ loại hồ sơ. Đến nỗi tôi phải nghiêm túc tự hỏi bản thân một vấn đề nghe có vẻ hết sức ngớ ngẩn, phải chăng tôi không có “duyên” với ngành Ngân hàng? Thế là sau một khoảng thời gian chán chê mệt mỏi với Ngân hàng, tôi bắt đầu nộp đơn vào các công ty.

Kể từ lúc rải hồ sơ cho các Công ty, tính từ đầu tháng đến giờ tôi đã nhận được hai cuộc gọi Phỏng vấn. Về hai cuộc phỏng vấn này ấy à? Đại khái là thế này:

Đầu tiên là một công ty chuyên phân phối các mặt hàng Điện tử dân dụng, tôi ứng tuyển vị trí nhân viên kinh doanh. Nói thế nào nhỉ, trong thư mời phỏng vấn người ta ghi rõ “Yêu cầu ứng viên ăn mặc lịch sự: nam sơ mi đóng thùng, giày tây; nữ trang phục công sở thanh lịch phù hợp, không trang điểm đậm”, nghe có vẻ rất có nguyên tắc và chỉn chu. Tôi khấp khởi hy vọng. Thế nhưng đến khi bước chân vào cái gọi là “Văn phòng công ty” ấy, mấy hình tượng hào nhoáng lồng lộn mà tôi dựng lên trong trí tưởng tượng, chúng nó cứ không hẹn mà đua nhau sụp đổ ầm ầm. Văn phòng bé tý như cái lỗ mũi theo cách ví von thường thấy trong văn chương, đã thế, số nhân viên chỉ vỏn vẹn có ba người: hai anh nhân viên kinh doanh (theo như lời họ tự giới thiệu) và một anh giao hàng (mà thoạt nhìn tôi nghĩ ngay đến người chạy việc vặt kiêm dọn dẹp văn phòng). Không chỉ có thế, mấy ổng có ăn mặc lịch sự gì cho cam, áo pull quần jeans vô cùng tùy tiện, “ông chú giao hàng” còn chơi nguyên cái quần đùi kaki đến văn phòng mới sốc chứ. Lúc tôi bước vào, quang cảnh hết sức ngổn ngang, có người đang ngồi hì hụp húp mì ăn sáng, có người đang ngồi thủng thẳng uống café, còn một người thì ngồi dựa ngửa trên ghế, vô tư nghịch điện thoại. Tôi bị dọa một phen kinh hồn bạt vía nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khá bình thản. Sau màn chào hỏi lịch sự ban đầu, tôi được một trong hai anh nhân viên kinh doanh sắp xếp ngồi vào một… xó để chờ, phải, chính xác gọi là xó vì chỗ ấy không những nhỏ mà còn vô cùng bừa bộn, không gian chật hẹp chỉ đủ nhét một bộ bàn ghế nhỏ, nhưng chung quanh nào là giấy tờ, bao bì, thậm chí rác rến đủ các thể loại… Một cảm giác vô cùng bất an ập đến. Tôi nhanh chóng nảy ra một ý, liền giả vờ cầm điện thoại lên nghe, vừa nghe vừa giả bộ hốt hoảng “hả”, “cái gì”, “ừ”, “ừ” liên tục... Cúp máy xong, tôi quay phắt sang hai anh nhân viên kinh doanh, gấp gáp bảo:

“Anh ơi, bạn cùng phòng em vừa mới gọi báo nó bị đau bụng quằn quại, nghi là đau ruột thừa, em phải chạy về đưa nó đi viện gấp. Anh thông cảm cho em, chắc là hôm nay em không phỏng vấn được rồi.”

Ba người kia nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau có vẻ nghi hoặc, sau đó một anh nhân viên kinh doanh cười cười, thản nhiên đáp lời tôi:

“Được rồi, em về đi. Lần sau nếu có dịp lại tới.” Tôi gật đầu như bổ củi.

“Dạ, cám ơn anh. Em chào các anh em về.”

Vừa dứt câu tôi tức tốc chạy thẳng một hơi ra dắt xe, rồ ga phóng như bay, không mảy may ngoảnh đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Đúng là một màn tháo chạy ngoạn mục, có một không hai. Tôi khóc không ra nước mắt.

Công ty thứ hai: một công ty chuyên cung cấp hàng may mặc xuất khẩu cao cấp cho các đối tác nước ngoài. Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi không ôm mơ mộng hão huyền nữa, thay vào đó là tâm lý đề phòng, sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống xảy ra, dù là xấu nhất. Nhưng có lẽ là tôi suy nghĩ quá nhiều, hoặc có thể chỉ là do bị ám ảnh sâu sắc bởi lần phỏng vấn trước, trên thực tế ở công ty thứ hai mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường. Công ty đó thậm chí khá hoành tráng, đội ngũ nhân viên nhìn qua đều vô cùng chuyên nghiệp và năng động. Thế nhưng, vẫn như một quy luật tất yếu, thứ gì “ngon ăn” thì đâu đến lượt tôi. Phỏng vấn xong, tôi nhìn thái độ hội đồng giám khảo liền cảm thấy không có bao nhiêu hy vọng. Thế là lại đành tiu nghỉu ra về trong tâm trạng buồn bã, có chút hụt hẫng.

Hôm nay đại khái sẽ diễn ra buổi phỏng vấn thứ ba.

Lần này gọi tôi lại là một trong những Tập đoàn nổi tiếng của thành phố - tập đoàn Phong Hoàng. Vị trí tuyển dụng là chuyên viên phòng khách hàng, dĩ nhiên tôi có nằm mơ cũng muốn mình được trúng tuyển, dù biết xác suất vô cùng thấp nhưng vẫn không tránh khỏi có chút mong mỏi và hy vọng. Sau nhiều ngày ôn luyện, đặc biệt là kỹ năng nghe nói tiếng Anh, tôi cuối cùng cũng có chút tự tin lên đường đi phỏng vấn. Đứng trước tòa nhà đồ sộ nguy nga của Phong Hoàng, lòng tôi không khỏi thầm cảm thán, xuýt xoa. Tôi cố gắng duy trì sự bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi trịnh trọng tiến vào.

Sau khi hỏi thăm lễ tân ở tầng một, tôi được một cô nhân viên xinh đẹp tận tình đưa vào thang máy, đi thẳng lên lầu ba. Cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt tôi là hàng hà sa số trai xinh gái đẹp đang ngồi chật ních cả khu chờ dành cho ứng viên. Nam thì sơ mi đóng thùng thắt cà vạt vô cùng bảnh bao, nữ thì trang phục công sở, giày cao gót, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, quang cảnh thật vô cùng bắt mắt. Tôi có chút nơm nớp nhìn lại mình, may quá, cũng khá gọn gàng, áo sơ mi trắng chân váy đen, có điều… có điều tôi không trang điểm, cũng không đi giày cao gót mà đi giày bệt. Có sao không nhỉ? Tôi hơi hoang mang nhìn cô nhân viên Phong Hoàng đi bên cạnh, bất ngờ là cô ấy cũng đang nhìn lại tôi, nở một nụ cười vô cùng thân thiện. Tôi lấy lại tinh thần, gật đầu chào rồi tiến lên phía trước tìm một chỗ để ngồi. Cô ấy cũng nhanh chóng bước vào thang máy rồi quay xuống tầng một, đoán chừng là để tiếp tục đón các ứng viên khác.

Đúng tám giờ, chúng tôi được hướng dẫn đi vào trong một phòng hội nghị lớn. Đúng là Tập đoàn to bự có khác, đến phòng hội nghị cũng hoành tráng, sang trọng đến lóa mắt. Một nhân viên khác đứng ra thông báo chúng tôi phải trải qua vòng một bao gồm kiểm tra ngoại ngữ và kiểm tra IQ. Tôi khấp khởi mừng thầm, hai khoản này vốn là sở trường của tôi. Thế nên không ngoài dự kiến, tôi rủng rỉnh hoàn thành hai bài thi mà không mất quá nhiều công sức. Hết thời gian, cả đám lục tục theo nhau ra ngoài sảnh tiếp tục ngồi chờ kết quả để xem ai sẽ được đi tiếp vào vòng hai – cũng chính là vòng phỏng vấn.

>> Chương 2
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 2:

Kết quả, chỉ có tám người có điểm thi cao nhất ở vòng một được gọi tên ngồi lại, trong đó dĩ nhiên có tôi, còn những người khác, lặng lẽ ra về. Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đã loại được không ít đối thủ. Đợt này chỉ tiêu tuyển hai người, suy ra tỉ lệ chọi hiện tại là 1:4. Tôi luôn bị ám ảnh ở vòng phỏng vấn bởi những lần phỏng vấn trước ở các Ngân hàng tôi đều bị người ta đánh rớt không một chút thương tiếc, dù trước đó tôi luôn hoàn thành tốt bài thi nghiệp vụ chuyên ngành và IQ. Thế nên, lần này tôi cũng không khỏi nơm nớp lo sợ kịch bản cũ sẽ lặp lại, áp lực lúc này phải nói là vô cùng vô cùng nặng nề. Càng nghĩ tim tôi càng đập nhanh, nhất là khi lần lượt từng cái tên được xướng lên, người này đi ra người kia lại đi vào. Tôi cảm giác mặt mũi mình nóng phừng, mồ hôi bắt đầu vã ra.

“Xin mời bạn Trần Hà Xuyên!”

“Trần Hà Xuyên!”…

Loáng thoáng nghe thấy hình như có ai đó đang gọi tên tôi. Tôi hoàn hồn, giật thót mình, lập cập đứng lên nhìn về phía cô gái mặc đồng phục Phong Hoàng đang đưa mắt tìm người, cứng nhắc giơ tay lên cao, đồng thời hô to:

“Có tôi!”

Một không khí trầm mặc lạ kỳ bao trùm lên cả sảnh. Tôi ngơ ngác nhìn chung quanh, rồi choáng váng nhận ra, mấy người còn lại đều đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt phức tạp, có người còn kín đáo lấy tay che miệng cười. Oái, chắc là tôi làm hơi lố rồi, đây cũng đâu phải là điểm danh như đi học quân sự đâu nhỉ? Thôi kệ, tôi giả lơ nhìn về phía cô nhân viên Phong Hoàng, cô ấy cũng đang tủm tỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt… ừ… có lẽ là trìu mến chăng? Thế rồi tôi tỏ ra đỉnh đạc theo sau cô ấy bước vào phòng phỏng vấn.

Có ba người đang ngồi uy nghi giữa phòng. Tôi nhanh chóng tiến đến chiếc ghế đặt đối diện với ba người họ, điềm tĩnh ngồi xuống. Theo đánh giá sơ bộ ban đầu của tôi, người ngồi giữa có vẻ như là người quan trọng nhất trong ba người, anh ta trạc chừng ba mươi tuổi, gương mặt sáng sủa, đường nét rõ ràng, nếu không muốn nói là… đẹp, trên người anh ta toát ra một khí thế khác hẳn người thường. Ngồi bên tay trái anh ta là một chị chừng ba mươi mấy tuổi, ăn vận sang trọng, trang điểm hơi đậm nhưng không quá lòe loẹt, thoạt nhìn có vẻ khá khó tính. Còn phía bên kia, một chú chừng xấp xỉ năm mươi, khuôn mặt phúc hậu, mắt đeo kính, tôi cho là người dễ chịu nhất trong ba người. Nói thì dông dài, những ý nghĩ ấy xẹt qua đầu tôi còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. Rất nhanh sau đó, chú trung niên ngước lên nhìn tôi, hỏi:

“Cháu là Trần Hà Xuyên?”, sau đó vừa nhìn tôi vừa cúi đầu đối chiếu với tập hồ sơ trên tay.

“Dạ, đúng ạ. Cháu chào chú” - nói rồi tôi chuyển ánh mắt sang hai người kia “Chào anh”, Chào chị”. Tâm lý tôi vẫn chưa hết hồi hộp, căng thẳng nên có lẽ điệu bộ lúc này trông khá là cứng ngắc.

“Ừm, giới thiệu với cháu. Chú tên là Đỗ Đức, trưởng phòng khách hàng. Kia là chị Vân Anh, trưởng phòng nhân sự. Còn chủ khảo hôm nay, là phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Phong Hoàng, anh Phạm Trung Tướng.”

Cái tên nghe cũng hoành tráng và … lạ quá cơ. Tôi gật gù ra vẻ tiếp thu, lòng bắt đầu trấn tĩnh lại đôi chút. Sau đó nghe chú Trưởng phòng khách hàng nhẹ nhàng bảo:

“Chúng ta bắt đầu thôi! Lưu ý là tất cả các câu trả lời của cháu đều phải bằng tiếng Anh nhé”

“Dạ”

Bài phỏng vấn bằng tiếng Anh cũng không quá khó với trình độ của tôi. Đại khái là vẫn là những câu hỏi xoay quanh kiến thức chuyên môn lĩnh vực tài chính, kinh tế, thành tích học tập ở trường, những công việc bán thời gian đã làm thời sinh viên, các hoạt động đoàn thể xã hội đã từng tham gia, vân vân và vân vân... Kỳ lạ là tôi nói năng khá lưu loát và suôn sẻ, cảm giác lo lắng, hồi hộp vơi dần, thay vào đó là sự tự tin, trong lòng bắt đầu nhen nhóm hy vọng.

Vị chủ khảo ngồi giữa nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe mà chưa đưa ra câu hỏi nào, lúc này đột nhiên lên tiếng, có điều anh ta không nói tiếng Anh mà trực tiếp hỏi bằng tiếng Việt. Tôi đoán chừng trình độ tiếng Anh của người này không cao, chắc là con cháu của chủ Tập đoàn nên mới leo lên được đến vị trí phó Tổng. Giọng anh ta trầm đục nhưng rất dõng dạc và có uy lực:

“Câu hỏi cuối cùng. Trong trường hợp khách hàng chủ chốt của công ty tình cờ biết được chúng ta cũng đang có một giao dịch làm ăn với công ty đối thủ của bọn họ, họ yêu cầu em phải hủy bỏ giao dịch với bên kia, nếu không họ sẽ chấm dứt việc hợp tác với công ty chúng ta. Em sẽ xử lý như thế nào?”

Tôi hoàn toàn bị chấn động. Nói thật là tôi vừa mới ra trường không lâu, chưa từng đi làm chính thức bao giờ, nên mấy kinh nghiệm thực tế và xử lý tình huống kiểu như thế này, tôi… hoàn toàn mù tịt. Mà trong cuộc sống thường ngày, tôi cũng chả phải là đứa khéo léo gì trong xã giao và cư xử, nếu không muốn nói thẳng ra là cục mịch và kém cỏi. Chết rồi, trả lời thế nào đây? Tôi bắt đầu căng thẳng, dưới cái nhìn trực diện như soi thấu tim gan của vị chủ khảo “trời đánh” kia, áp lực càng thêm nặng nề. Thế là những suy nghĩ chạy ra trong đầu cũng dần trở nên rối loạn như một mớ bòng bong. Sau một hồi …bấn loạn, tôi ấp a ấp úng trả lời:

“Theo… theo em thì, cho dù là khách hàng chủ chốt thì cũng có quyền ép chúng ta như vậy. Việc chúng ta giao dịch với công ty nào chẳng phải đều do chúng ta quyết định hay sao? Không ai có quyền can thiệp. Dạ… theo em nghĩ là như vậy ạ…”

Tôi trả lời mà ngay cả chính bản thân tôi cũng cảm thấy không ổn. Tôi run rẩy đưa mắt nhìn ba vị giám khảo. Vị chủ khảo khó ưa mặt vẫn lạnh như tiền không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, có điều hình như khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười như có như không, không phân biệt được ý tứ. Hai người còn lại, đồng loạt khẽ cau mày, chị Trưởng phòng nhân sự còn lắc đầu nhẹ mấy cái ra chiều tiếc nuối. Thôi xong, hoàn toàn thảm bại! Tôi nghe như có cái gì đó bắt đầu nứt ra rồi đổ vỡ loảng xoảng trong lồng ngực. Hết thật rồi! Giấc mơ của tôi.

Sau khi chú Trưởng phòng khách hàng mở miệng tuyên bố “Ok, cháu có thể về được rồi. Công ty sẽ gửi email thông báo kết quả sau” thì tôi cũng buồn bã đứng dậy cúi chào rồi quay lưng đi ra cửa. Chợt nghe đằng sau có một giọng nói nam tính, đầy uy lực dõng dạc cất lên :

“Lẽ ra câu cuối cùng em cũng phải trả lời bằng tiếng Anh, cho dù tôi có hỏi em bằng tiếng Việt hay tiếng gì đi chăng nữa. Đó là quy định mà chú Đức đã nói rõ với em ngay từ đầu rồi. Lần sau rút kinh nghiệm.”

Tôi hoàn toàn ngớ ra, sau đó… chết lặng. Chẳng lẽ bây giờ chửi thề chứ? Còn đặt bẫy tôi nữa sao? Thật tình là lúc đó tôi còn đang toát mồ hôi hột suy nghĩ câu trả lời, đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện luật lệ với chả không luật lệ. Tôi quay phắt người lại, quăng cho anh ta một cái nhìn bất mãn, gằn giọng “Cám ơn anh đã nhắc nhở “, rồi nhanh chóng quay lưng đi thẳng ra cửa.

Chương 1 << >> Chương 3
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Lời tác giả: lịch đăng đúng ra là 2 chương/tuần, nhưng vì tác phẩm mới ra mắt nên tuần này mình đăng thêm 2 chương nữa để các bạn nhanh thích ứng với nội dung & văn phong của truyện hơn. Từ tuần sau trở lại lịch đăng bình thường. Cám ơn các tình yêu đã quan tâm theo dõi tác phẩm.

Chương 3:

Thời còn đi học tôi cứ mong mau mau ra trường để phụ giúp mẹ. Bởi vậy mà vừa vào năm nhất đại học tôi đã bắt đầu đăng ký số lượng tín chỉ dày đặc, chạy đua với thời gian, cuối cùng cũng kịp ra trường trong vòng ba năm rưỡi, rút ngắn nửa năm so với lộ trình học bình thường. Đến bây giờ ra trường rồi, mới thấm thía cái nỗi đau vô hạn của người thất nghiệp, lại đâm ra có chút tiếc nuối, phải chi hồi đó cứ từ từ mà học, cớ chi phải nôn nóng.

Những tháng ngày tìm việc và chờ đợi quả là không hề dễ chịu tý nào. Đặc biệt là khi có ai đó “quan tâm” hỏi đến, tôi đều cảm thấy vô cùng chán nản và áp lực.

“Con đừng có nằm ỳ ra đó nữa. Về nhà được mấy ngày không bước ra khỏi cửa mà cứ trốn trong phòng mãi là làm sao?” Tôi đang nằm suy nghĩ miên man thì mẹ tôi đẩy cửa phòng bước vào.

“Giờ mà con ló mặt ra đường thể nào cũng có người hỏi xin được việc chưa. Phiền phức lắm mẹ à.”

“Thế con cứ định trốn như thế này đến bao giờ?” Mẹ tôi hỏi.

“Đến khi nào xin được việc hãy hay.”

Mẹ tôi lắc đầu rồi quay người, dợm bước ra ngoài. Đột nhiên bà dừng lại, ngoảnh đầu hỏi:

“Mà cái cậu gì dạo trước con vẫn hay để hình hai đứa làm hình nền trong điện thoại ấy, thế nào rồi?”

Tôi nghe lòng mình đánh “keng” một tiếng. Sau vài giây ngắn ngủi thất thần, tôi cố tỏ ra bình thản, bảo mẹ:

“Tụi con chia tay hơn nửa năm nay rồi mẹ ạ”.

Mẹ tôi mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó nhưng sau cùng bà chỉ lẳng lặng rời đi.

Tôi uể oải leo xuống giường, định tìm việc gì đó làm để đầu óc bớt suy nghĩ lung tung thì chợt nghe tiếng điện thoại reo lên inh ỏi ở đầu giường. Mấy tháng nay mỗi lần nghe tiếng chuông điện thoại, tâm trạng tôi đều không tránh khỏi hồi hộp và căng thẳng. Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là: phải chăng có công ty gọi điện mời phỏng vấn? Hay là điện thoại thông báo kết quả? Dĩ nhiên trông mong nhất vẫn là cuộc gọi báo kết quả ok và hẹn đi làm. Tôi có cảm giác như dạo này mình thường xuyên mua vé số và đang dài cổ chờ trúng giải độc đắc vậy.

Tôi căng thẳng cầm điện thoại lên, là mã vùng của thành phố A…



Đầu bên kia đã cúp máy từ lâu, tôi vẫn đứng ngẩn ra nhìn màn hình điện thoại, cố trấn tĩnh xem đây có phải là sự thật hay chỉ là ảo giác của tôi hay không? Thật không thể tin nổi… tôi ấy vậy mà lại được Phong Hoàng chọn trúng tuyển? Tôi ấy vậy mà lại vượt qua vòng phỏng vấn đó? Có phải là thật không đây? Càng nghĩ càng thấy có chỗ hơi khó tin nhưng dù sao cũng chắc cú một trăm phần trăm là sự thật rồi, ban ngày ban mặt không thể nào bị ảo giác được. Tôi lao nhanh ra khỏi phòng, chạy ù xuống bếp, hét toáng lên:

“Mẹ, mẹ ơi. Con được gọi đi làm rồi. Tập đoàn Phong Hoàng gọi. Tập đoàn lớn đấy nhé. Ha ha ha… ôi vui quá đi mất”

Mẹ tôi nhìn trạng thái kích động của tôi thì cũng vô thức bị ảnh hưởng, bà quay sang ôm chầm lấy hai vai tôi, miệng không ngừng lắp bắp:

“Thật hả con? Ôi tốt quá, tốt quá. Tốt quá rồi”, sau lại bảo “Mẹ phải chạy ra chợ mua thêm ít đồ về ăn mừng mới được”.

Tôi nhanh nhẩu đáp:

“Tuyệt vời. Để con chở mẹ đi”

Thế là lần này tôi thực sự đã trúng xổ số độc đắc. Không thể không nói, trong quá trình đi xin việc, đôi khi cơ hội lại đến ngay cái lúc bạn không ngờ tới nhất. Giống như tôi, sau cú hạ màn bầm dập te tua ở vòng phỏng vấn của Phong Hoàng, thật sự chính tôi đã cảm thấy chẳng hề mảy may có một tí hy vọng nào cả. Nên tôi xem cơ may này giống như một duyên phận. Cũng kể từ đó, tôi luôn tin rằng, mỗi người sống trên đời đều có những cơ duyên của riêng họ đã được ông trời sắp đặt sẵn, chỉ là đến sớm hay đến muộn hơn một tí mà thôi. Nhưng, những sự việc liên tiếp xảy ra sau này cho thấy, ý nghĩ của tôi lúc ấy quả thật vô cùng ngây thơ và thiển cận, bởi đôi khi, chẳng có ông trời nào ở đây cả, chỉ có con người – những con người ở trên cao nắm trong tay quyền sinh-sát, tùy ý sắp đặt và đùa giỡn cuộc sống của người khác.

Chương 2 << >> Chương 4
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 4:

“Hà Xuyên, cái đồ chết tiệt này” - Tôi vừa đặt mông ngồi xuống ghế đá trong khu công viên gần trung tâm mua sắm thì đã nghe thấy giọng nhỏ Vân lanh lảnh vang lên sau lưng.

Vân là bạn thân của tôi từ thời đi học đại học, hai năm đầu còn ở chung một phòng trong ký túc xá. Sau này lúc tôi chuyển ra ngoài ở trọ để tiện đi dạy và làm thêm thì thỉnh thoảng nó vẫn hay đến chỗ tôi ăn dầm ở dề. Hơn nửa năm trước tôi đột ngột biến mất, không liên lạc, cũng không có bất cứ tin tức gì, bây giờ tôi thật có chút sợ hãi không biết phải đối diện với nó như thế nào. Tối hôm qua lúc nhận được điện thoại của tôi, nhỏ Vân đầu tiên là bất ngờ hét toáng lên, sau đó là gầm gừ tức giận, tôi phải năn nỉ ỉ ôi một hồi nó mới chịu thôi, còn hăm he tôi sáng nay gặp mặt sẽ tính sổ.

Tôi không khỏi bật cười, đứng dậy quay đầu lại. Vẫn không khác xưa mấy, một bộ dáng hớt hơ hớt hải, mặt mũi đỏ gay đang hồng hộc chạy về phía tôi. Nhìn cảnh tượng đó tôi nghĩ bụng: không khéo nó chạy đến giáng cho mình mấy cái tát cũng chưa biết chừng. Nhưng không ngờ, Vân lao đến… ôm chầm lấy tôi, miệng lẩm bẩm:

“Nửa năm nay bạn chết ở xó nào vậy hả? Lại còn dám đổi số điện thoại, định cắt đứt với mình luôn sao, hả?”

Tôi nghe ra trong giọng nói trách móc của nó có chút ngậm ngùi, xúc động, lòng không khỏi cảm thấy vô cùng áy náy.

“Mình xin lỗi. Xảy ra một số chuyện nên mình chỉ định ở ẩn một thời gian thôi. Không phải bây giờ mình đã chủ động liên lạc rồi hay sao? Bỏ qua cho mình đi.”

“Không”, nhỏ Vân bực bội buông tôi ra “Bạn là đồ ích kỷ chết tiệt. Mình ghét bạn”.

Miệng thì nói ghét nhưng mặt mày nó bắt đầu giãn ra, dần khôi phục biểu cảm phụng phịu, làm nũng y hệt như ngày trước. Tôi bất giác cảm thấy lòng mình ấm lại, nhẹ nhàng bảo:

“Ngồi xuống trước đi, có gì từ từ nói.”

Nhỏ Vân ngúng nguẩy ngồi phịch xuống ghế. Xưa nay nó vẫn luôn là người nóng vội, hấp tấp, đôi lúc hơi lỗ mãng, nhưng tôi thích sự bộc trực ngây ngô của nó, kiểu gì cũng không làm người ta ghét cho được.

“Nói đi, nửa năm nay bạn đã đi đâu?”

Tôi còn có thể đi đâu? Chẳng phải là cũng chỉ quanh quẩn ở cái thành phố A này, chạy vạy đi xin việc hay sao? Vẫn đang lưỡng lự chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe nhỏ Vân nói tiếp:

“Bạn có biết không, hôm đó mình gọi cho bạn mấy lần không được. Đến chiều, mình chạy đến phòng trọ của bạn xem thì thấy cửa mở toang, phòng trống rỗng. Cô chủ nói bạn đã dọn đi từ mấy hôm trước rồi. Mình hỏi bạn đi đâu thì cô ấy nói là không biết. Thực sự lúc ấy mình hoang mang lắm, không biết chuyện gì đã xảy ra với bạn nữa… Thật là, làm người ta lo lắng đến chết bạn mới vừa lòng phải không hả?”

Tôi thừ người ra, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Chợt nhỏ Vân quay sang nhìn tôi, e dè hỏi:

“Chuyện này… có liên quan gì đến vụ lão Quân đi du học không? Có phải… đã xảy ra chuyện gì không?”

Dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng khi nghe đến cái tên ấy, tim tôi vẫn không khỏi khẽ nhói lên một cái. Hơn nửa năm nay, tôi cố tình chuyển chỗ ở, không liên lạc với bất cứ ai, chẳng phải là để cắt đứt mọi thứ với anh hay sao? Vậy là anh đã thực sự đi du học rồi ư? Nhẹ nhàng và dứt khoát như vậy? Khi tôi biến mất, anh có từng nghĩ đến tôi không, có từng đi tìm tôi không?

Tôi chẳng biết nói gì trong tình cảnh này, chỉ đành cười lạnh, nói:

“Tạm thời, bạn đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không?”

Nhỏ Vân nhìn tôi, dường như có chút giật mình, nó khựng lại trong vài giây, sau đó rầu rĩ nói:

“Ừ, mình không hỏi nữa. Khi nào bạn muốn thì nói, còn không thì thôi.”

Vân theo về đến tận phòng trọ của tôi, nhất quyết đòi vào trong ngồi uống nước một lát. Tôi phì cười trước cái kiểu đa nghi trẻ con của nó. Tôi mở cửa, chỉ vào chiếc giường nhỏ đặt ở góc phòng, nói:

“Phòng không có ghế. Bạn ngồi tạm trên giường đi.” rồi quay vào trong rót cho nó ly nước lọc bưng ra.

Vân ngồi trên giường đưa mắt quan sát cả căn phòng, rồi nhìn tôi, ái ngại nói:

“Phòng nhỏ như thế này, có bất tiện lắm không? Hay là qua ở chung với mình cho vui? Sau khi ra trường ba mẹ có mua cho mình một căn hộ chung cư, nửa năm nay mình vẫn ở đó một mình.”

“Không sao đâu, mình ở đây đi làm cũng tiện. Với lại, ở một mình quen rồi.”

Vân nhẹ gật đầu một cái, cũng không nói gì thêm.

Chương 3 << >> Chương 5
 
Chỉnh sửa lần cuối:

A Thụy

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/10/16
Bài viết
358
Gạo
0,0
Có mấy lỗi đánh máy dấu sắc bị viết sai thành dấu hỏi, ba hay bốn từ gì đấy, bạn có thể rà lại để sửa.
Mỗi chương truyện đều khá ngắn. Chương 1 và 2 cảm thấy không cần thiết phải tách ra, chương 4 nội dung cũng nhạt nhòa quá, bạn có thể gộp nó vào chương 3. Cảm giác đọc mỗi chương truyện dài sẽ thấy hài lòng hơn.
Văn phong của bạn khá ổn. Chương 1 và 2, có những đoạn khá hài hước, đọc rất dễ chịu. Tên nam chính và một số từ ngữ bạn dùng có hơi hướm Trung Quốc một chút, nhưng bạn đã để thể loại là ngôn tình thì thế cũng chả sao. ;))
Ghé bình luận một chút, hy vọng bạn không lấy làm phiền.
(Ôi sao mình khách sáo thế). : ))
 

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Có mấy lỗi đánh máy dấu sắc bị viết sai thành dấu hỏi, ba hay bốn từ gì đấy, bạn có thể rà lại để sửa.
Mỗi chương truyện đều khá ngắn. Chương 1 và 2 cảm thấy không cần thiết phải tách ra, chương 4 nội dung cũng nhạt nhòa quá, bạn có thể gộp nó vào chương 3. Cảm giác đọc mỗi chương truyện dài sẽ thấy hài lòng hơn.
Văn phong của bạn khá ổn. Chương 1 và 2, có những đoạn khá hài hước, đọc rất dễ chịu. Tên nam chính và một số từ ngữ bạn dùng có hơi hướm Trung Quốc một chút, nhưng bạn đã để thể loại là ngôn tình thì thế cũng chả sao. ;))
Ghé bình luận một chút, hy vọng bạn không lấy làm phiền.
(Ôi sao mình khách sáo thế). : ))
Cám ơn bạn vì những góp ý nhé. Do lần đầu tiên mình viết thể loại truyện dài như thế này nên không tránh khỏi sai sót. Những góp ý của bạn vô cùng hữu ý đối với mình. Sẽ cố gắng khắc phục trong những chương tiếp theo :)
 

Gigi8490

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
1/11/16
Bài viết
13
Gạo
0,0
Chương 5
Thoắt cái đã sang tháng mới.

Không cần nói cũng biết hôm nay diễn ra một sự kiện vô cùng quan trọng: ngày đầu tiên tôi đi làm. Nói to tát hơn một tý thì chính là một ngày vô cùng trọng đại trong cuộc đời, sự nghiệp của Trần Hà Xuyên. Sáng tôi dậy thật sớm, xử lý vệ sinh cá nhân xong thì chạy ù ra đầu hẻm ăn sáng. Xong xuôi lại tất tả chạy về phòng, thay bộ đồ công sở mới cứng vừa mua hôm kia bằng tiền lương dạy kèm. Sau khi ngắm nghía mình trong gương đã đời, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, tôi mới thủng thẳng đi ra trạm xe buýt.

Trong phòng họp im phăng phắc, tôi căng thẳng nhìn chị Vân Anh ngồi đối diện. Bên cạnh tôi là một cô gái trông chỉ tầm ngang tuổi tôi, thậm chí có phần trẻ trung hơn. Cô ấy ăn mặc rất đẹp, quần áo giày dép nhìn sơ qua đã thấy rõ đẳng cấp hàng hiệu mà bản thân tôi dù có nằm mơ cũng chả dám nghĩ tới. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng, nổi bật trên đó là cặp mắt sắc lẻm với hàng mi dài cong vút (trông cứ như lông mi giả). Trên người cô ấy còn thoang thoảng mùi nước hoa, chắc chắn lại là hàng hiệu vì hương thơm rất nhẹ nhàng và tinh tế, nhưng có trời mới biết là của thương hiệu nào, đứa nhà quê tôi đây biết được mới là lạ. Tôi ngắm nghía một hồi thì cô nàng có vẻ như không thể chịu nổi nữa, quay lại nhìn tôi trừng mắt hăm dọa. Ơ, chưa gì đã muốn gây nhau à? Tôi sợ chắc. Cô ta cũng chỉ là nhân viên mới đi nhận việc giống tôi thôi, có cái gì ngon mà ra oai chứ. Tôi trưng ra một nụ cười giả điên giả dại chọc cô ta tức tối, hầm hầm quay mặt đi.

Chị Vân Anh nãy giờ vẫn ngồi chăm chú nhìn xấp giấy tờ trong tay, cuối cùng cũng ngầng đầu lên, nói:

“Giờ chị sẽ giao cho hai em bản phác thảo hợp đồng thử việc. Hai em cứ ngồi đây đọc đi, nếu thấy không có vấn đề gì thì lát chúng ta ký luôn. Mười phút nữa chị quay lại”

Nói rồi chị giao cho tôi và cô nàng “hàng hiệu” kia mỗi người một bản hợp đồng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Tôi hồi hộp lướt nhanh trên đó, tạm thời bỏ qua mấy thông tin không quan trọng dài dằng dặc kiểu như bên A, bên B, điều lệ này kia… mắt tôi dừng lại ở ngay dòng chữ “Lương thử việc” và dãy số dài ngoằng sau dấu hai chấm. Da gà da vịt tôi bắt đầu nổi lên chạy rần rần khắp người. Nếu không phải trong phòng họp có gắn camera, chắc tôi đã nhảy tưng tưng lên, rồi sung sướng hét thật to “Phát tài rồi! Phát tài rồi! Hahahaaa”. Thế nên, thực tế, tôi chỉ đành bấm bụng kìm nén, âm thầm la hét… trong yên lặng. Phải mất bốn, năm phút sau cái đầu lâng lâng của tôi mới bắt đầu trấn tĩnh lại, tôi đọc lại hợp đồng một lần từ trên xuống dưới, cố gắng không để bỏ sót chi tiết nào. Nói thế nào thì cũng phải cẩn thận, thời đại bây giờ chẳng tin được ai, bất cẩn một tý liền bị lừa sạch đến một cộng lông cũng chẳng còn ấy chứ.

Cô nàng “hàng hiệu” đọc hợp đồng rất từ tốn, khoan thai, cũng chả to ra hưng phấn gì, mặt cứ vênh vênh từ đầu đến cuối, chỉ thỉnh thoảng khóe môi khẽ nhếch lên để lộ sự kênh kiệu chói mắt. Tôi càng nhìn càng thấy dị ứng, nên dứt khoát không thèm để ý gì đến cô ta nữa, từ bỏ luôn ý định bắt chuyện làm quen. Nhưng một lúc sau cô ta đột nhiên quay sang nhìn tôi, hỏi:

“Cô làm sao mà vào được công ty này thế? Tôi nghĩ mãi mà không ra…”

Nói thật, lúc cô ta không mở miệng trông đã đáng ghét, đến lúc mở miệng rồi thì lại…đáng đánh. Có điều tôi cũng chả thèm chấp, ai hay ai dở phải xem biểu hiện sau này rồi mới biết. Tôi thản nhiên nhìn lại cô ta:

“Cái này hình như cô hỏi nhầm người rồi, tôi chỉ là người được chọn thôi. Ngày đầu tiên đi làm đã nghi ngờ năng lực chọn người của các Sếp, cô cũng to gan thật đấy nhỉ?”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, bộ dạng như muốn nói “thật không thể tin nổi”, sau đó một lần nữa hậm hực quay đi. Tôi cười khẩy một cái.

Sau đó chị Vân Anh quay lại, chúng tôi tiến hành ký kết hợp đồng thử việc sáu tháng. Sau sáu tháng nếu được ban Lãnh đạo đánh giá tốt, không có vấn đề gì thì sẽ ký hợp đồng chính thức vô thời hạn. Một nhân viên khác của phòng nhân sự theo phân phó của chị Vân Anh đưa chúng tôi lên gặp Sếp và các đồng nghiệp ở phòng Khách hàng trên tầng chín.

Phòng khách hàng có trên dưới hai mươi nhân viên, lãnh đạo trực tiếp hiển nhiên là chú Đỗ Đức mà tôi đã gặp ở vòng phỏng vấn. Các anh chị em đồng nghiệp đều có vẻ hiền hòa, cởi mở, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy sự xa cách vô hình mà họ dành cho tôi, đặc biệt là khi… mọi sự chú ý có vẻ như đều dồn lên người cô nàng “hàng hiệu”. Thì cũng dễ hiểu thôi, cô ta xinh xắn, nổi bật như thế, so với tôi đúng là một trời một vực.

Đến lúc phân chỗ ngồi, tôi và cô ta được phân hai vị trí trống đối diện nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đâu cũng phải đụng độ. Có điều tôi vốn đã chẳng để cô ta vào mắt nữa, nên dù cô ta có ngày ngày ngồi trước mặt tôi, đảm bảo cô ta cũng chỉ như không khí mà thôi.

Buổi chiều hôm đó chúng tôi nhận được tin sau giờ tan làm cả phòng sẽ đi ăn, nhân dịp chào đón nhân viên mới. Tôi có chút lo lắng, vì theo thông lệ, người mới đến sẽ phải bỏ tiền túi khao cả phòng. Mà tôi lúc này trong túi chỉ còn vỏn vẹn mấy đồng, cứ tưởng phải đến ngày nhận lương mới tiệc tùng chiêu đãi, ai ngờ cái phòng này ăn uống nhậu nhẹt lại nhanh nhẹn đến thế. Cho nên, suốt cả buổi chiều tôi vừa ngồi đọc tài liệu vừa suy nghĩ lung ta lung tung, vô cùng bất an. Cũng may, sau khi vô tình nghe được hai chị đồng nghiệp bên cạnh kháo nhau rằng bữa tiệc tối nay do Sếp lớn đãi, tôi mới lén lút thở phào một hơi.

Đồng hồ vừa điểm năm giờ thì mọi người cũng lần lượt thu xếp hồ sơ và tắt máy tính đề rời văn phòng.

“Sáng nay hai em đi xe gì tới?” – Tôi ngẩng đầu lên, thấy chị Linh phó phòng đang cầm túi xách đứng trước mặt.

Tôi hơi bất ngờ, lúng túng đáp:

“Dạ, em đi xe buýt chị ạ”

“Ừ, bình thường ở đây mỗi khi đi ăn, mọi người sẽ chia nhóm đi chung xe. Nếu vậy Hà Xuyên ngồi xe chị luôn đi. Còn em thì sao, Bích Vân?” (À, tôi quên giới thiệu, Bích Vân là tên cô nàng “hàng hiệu”).

“Dạ, em tự đi một mình cũng được chị, vì sáng nay em lái xe tới”

Không biết tôi có nghe nhầm không, hình như cô ta cố tình nhấn mạnh ba chữ “lái xe tới”. Ồi, tưởng gì, có ô tô thì ngon lắm chắc?

“Ừ, vậy em đến chỗ nhà hàng Tú Uyển trên đường Trưng Nữ Vương nhé.”

“Dạ”, cô ta cười chúm chím, trưng ra bộ dáng cừu non trông thật chướng mắt.

“Hà Xuyên, em xuống tầng một đứng trước cửa công ty đợi chị nhé. Chị đi lấy xe”

“Dạ”

Lúc tôi cùng chị Linh và hai đồng nghiệp khác đi chung xe bước vào thì hầu như mọi người đều đã có mặt, ngoại trừ một số người bận việc gia đình không tham gia được. Riêng cô nàng tiểu thư “hàng hiệu” vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả, rõ ràng cô ta xuất phát trước chúng tôi cơ mà. Tôi đưa mắt nhìn quanh, vừa tìm được một vị trí an toàn ngồi xuống thì chú Đức trưởng phòng chợt lên tiếng:

“Thông báo với mọi người, hôm nay ngoài phòng mình còn có một nhân vật VIP cũng đến tham dự…”

Chú ấy chưa nói hết câu thì mọi người đã bắt đầu nhìn nhau, nhốn nháo:

“Ai thế nhỉ?”

“Ai vậy Sếp?”

“Ai cha, tò mò quá..”


Đúng thật là, cái phòng này cũng thật là lạ. Sếp chưa nói hết câu thì nhân viên đã nhao nhao loạn cả lên, rồi thi nhau bàn tán rất sôi nổi. Tôi thấy Sếp già lúc này đang ngồi mỉm cười không nói gì, mặc cho ai muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói, chỉ lặng lẽ đưa ly nước lọc lên miệng từ từ nhấp từng ngụm. Tôi nhủ bụng, chắc đây là tác phong quen thuộc của phòng khách hàng rồi. “Sếp già khá là dễ tính, thế thì sau này mình cũng dễ sống hơn”. Nghĩ thế, tôi đâm ra có chút hí hửng, cảm giác như vớ được món hời.

Bỗng, những âm thanh ồn ào trong phút chốc tắt ngúm, mỗi một người đều khôi phục vẻ mặt nghiêm trang…đồng loạt nhìn ra cửa. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cũng vội vàng đưa mắt nhìn theo, thì… Đập vào mắt tôi là anh chàng chủ khảo trời đánh hôm nào, tên là cái gì ấy nhỉ… à, Trung Tướng. Phải nói là cha mẹ anh ta đặt tên khéo ra phết, mặt mũi thì đẹp trai sáng sủa mà lúc nào cũng trưng ra cái bộ dạng lạnh như tiền, nhìn không thấu cảm xúc, y hệt quân nhân lúc thi hành nhiệm vụ. Mà lúc này đi bên cạnh anh ta, kia chẳng phải là cô nàng “hàng hiệu” nãy giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đó sao? Cái quái gì đây nhỉ? Trông cô ta mới bẽn lẽn, dịu dàng làm sao, cái nụ cười kia, ôi chao sao mà nó thẹn thùng, duyên dáng đến thế? Da gà da vịt tôi lại được dịp nổi lên làm loạn một trận. Tôi không nhịn được, khẽ nhếch môi cười lạnh một chút, đảm bảo là chỉ có một chút thôi… Ấy vậy mà lúc ngước nhìn lên, giật mình nhận ra anh chàng Phó tổng mặt lạnh kia đang lia ánh nhìn thâm trầm về phía tôi. Anh ta thấy tôi cười đễu rồi? Anh ta…anh ta thấy hết rồi sao? Ôi trời đất ơi, đây là người ta nói “yếu mà còn ra gió”. Thế là tôi trúng gió thật, choáng váng run rẩy cúi đầu xuống, chẳng dám nhìn anh ta thêm một lần nào nữa. Vừa nãy còn đang hí hửng vì tưởng rằng công ty này cũng “dễ sống”, bây giờ thì đúng là vẫn sống thật, có điều… chỉ sợ là những ngày tháng “sống dở, chết dở” đang chờ tôi phía trước.

Phục vụ bắt đầu mang thức ăn và bia lên. Không khí rất hào hứng và vui vẻ, nhưng tôi mơ hồ cảm giác được không còn sự tùy tiện và thoải mái như ban đầu nữa, phải chăng là vì sự xuất hiện của Mặt lạnh? Tôi ghé sang một chị đồng nghiệp ngồi bên cạnh, nếu tôi nhớ không nhầm chị ấy tên là Ảnh, một người trông khá chất phác và hiền hậu, hỏi:

“Chị này, bình thường phòng mình đi ăn đều thường xuyên có Phó tổng tham gia sao?”

Chị ngước lên nhìn, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, sau đó cũng ghé lại bên tai tôi, nói nhỏ:

“Không có đâu em. Đây là lần đầu tiên đấy. Mọi khi Sếp Đức nhà mình đích thân mời, Phó tổng cũng không tham gia đâu.”

Nói rồi, không biết vô tình hay cô ý, chị ấy liếc nhìn về phía cô nàng “hàng hiệu” ngồi bên đang tươi cười rót bia, gắp thức ăn cho Mặt lạnh. Có cái gì đó… mờ ám ở đây chăng? Một ý nghĩ xấu xa xẹt ngang qua não, tôi kìm không được lại lén lút nhếch mép cười khẩy một cái…rất nhẹ. Ặc, gì thế kia? Anh ta lại thấy rồi? Cái tên khó ưa này cứ như thể có gắn camera 360 độ trên người vậy, sao tôi làm gì cũng bị anh ta bắt quả tang là sao? Mồ hôi tôi bắt đầu túa ra dù điều hòa vẫn đang chạy u u trên đỉnh đầu. Cái số tôi, sao mà đen đủi thế không biết! “Trời đất chứng giám, từ giờ trở đi con không dám tài lanh, không dám nhiều chuyện nữa, càng không dám tùy tiện để lộ sắc mặt”. Chỉ cầu trời khấn phật sao cho cái anh chàng Mặt lạnh trời đánh kia đừng có ghi thù chuốc hận với tôi, để cho tôi còn được an ổn sống những ngày bình yên của mình.

Cơ mà hình như cả trời và phật đều không nghe thấu tiếng lòng tôi.

Tan tiệc, tôi cầm túi xách đứng trước sảnh nhà hàng chờ chị Linh đi lấy xe thì anh ta bất thình lình xuất hiện ngay bên cạnh, trầm giọng hỏi:

“Lúc nãy đi bằng gì tới?”

Tới rồi, tới rồi… Tôi lúng túng mất một chặp, mới cất giọng “nhỏ nhẹ” trả lời:

“Dạ, em đi nhờ xe chị Linh.”

“Đứng đó chờ tôi, tôi đi lấy xe”

Không đợi tôi trả lời, anh ta trực tiếp đi luôn. Đi được vài bước, nghĩ thế nào lại quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn thẳng vào tôi, nói rít qua kẽ răng:

“Không được chuồn. Nếu không, tự nghĩ đến hậu quả.”

Ơ…tôi như hóa đá mất mấy chục giây, sau đó mới bình tĩnh cầm điện thoại lên gọi chị Linh báo không đi nhờ xe nữa. Chị ấy nghe vậy, chỉ “ừ” rồi bảo “Em về cẩn thận”, cũng không hỏi gì thêm. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh sau đó một chiếc xe hơi sang trọng xuất hiện, rồi dừng lại trước mặt tôi. Hai lúa nhà quê như tôi tất nhiên không rành xe hơi nên mấy khoản miêu tả xe rồi phân tích nhãn hiệu này kia…để qua một bên đi. Tôi cũng chẳng quan tâm. Kính xe hạ xuống, để lộ ra gương mặt lạnh tanh vô cùng khó ưa. Anh ta không nói gì, chỉ hất đầu ý bảo tôi lên xe. Bụng tôi muốn phát hỏa luôn rồi, nhưng cũng chỉ đành ngoan ngoãn bước tới, loay hoay một hồi mới mở được cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Tôi yên vị được một lúc mà vẫn chưa thấy xe chạy thì tò mò dòm sang phía anh ta, chỉ thấy anh ta đang dùng ánh mắt như nhìn “vật thể lạ” nhìn tôi chằm chằm.

“Còn không thắt dây an toàn vào?” – Anh ta gằn giọng.

Tôi giật bắn mình. Lại một hồi loay hoay nữa tôi mới cài xong dây an toàn. Sau đó, xe bắt đầu chuyển bánh. Thoáng nhìn qua hình như anh ta vừa nhíu mày thì phải, chắc là trông tôi vô cùng ngứa mắt. Mô phật, hôm nay hai lần bị anh ta bắt quả tang, giờ bị anh ta tóm đầu lôi đi, không biết hình phạt kinh khủng nào đang chờ tôi phía trước nữa đây.

“Nhà em ở đâu?”

Thình lình anh ta cất tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, gượng gạo. Tôi nhìn thoáng qua sắc mặt anh ta, đúng là càng lúc càng khó coi, chẳng mấy chốc nữa sẽ đem tôi ra giết người diệt khẩu mất. Thế là tôi dè dặt nói:

“Dạ…Phó tổng, anh thả em xuống ở trạm xe buýt phía trước để em bắt xe về là được ạ. Cám ơn anh.”

Thấy anh ta chừng như không có phản ứng, tôi bèn nói tiếp:

“Đấy, trạm xe buýt ở ngay kia rồi, anh cho em xuống ở đây cũng được” – tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ chỏ phía trước.

Lại… vẫn không có phản ứng. Tôi bèn rủa thầm mấy ngàn lần trong bụng, nhưng cũng chỉ dám bấm bụng ngồi im, không ho he gì nữa. Một lát sau anh ta bỗng nhiên cất giọng dọa nạt:

“Tôi hỏi nhà em ở đâu. Trả lời đúng câu hỏi cho tôi.”

Chương 4 << >> Chương 6
 
Bên trên